Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính
Chương 33: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Buổi sáng ngày đưa tang đó thời tiết không phải tốt lắm, sương mù hơi nhiều, ánh mặt trời rất ít, sau khi nghi thức kết thúc, đoàn người dần tản đi, một chiếc xe thương vụ màu đen cách mộ không xa vẫn đậu ở đấy.
Bên trong xe lái nghiêng mặt hỏi một người đàn ông trung niên ngồi ở phía sau: “Thẩm tiên sinh, muốn đi qua không?"
Người đàn ông được gọi là Thẩm tiên sinh thở dài: “Không đi, lái xe đi, lão Vương."
Lão Vương lái xe gật đầu, lập tức khởi động ô tô, xe hơi màu đen hòa vào trong sương mù mờ mịt từ từ biến mất.
......
Tưởng Trọng Lâm cho rằng lời nói lúc trước mà Mục Đình nói chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi, không nghĩ đến cách đây không lâu, Hà Tấn thật sự gọi điện thoại đến, nói định họp mặt bạn bè, nhiều bạn trung học ở nước ngoài năm nay đều đã trở lại, có lẽ là trở về định cư, có lẽ là trở về thăm người thân, tóm lại người về rất đông đủ, vừa đúng lúc có thể tổ chức một cuộc gặp bạn bè.
Tưởng Trọng Lâm nghĩ quả thật cũng đã rất nhiều năm không gặp những người này, tuy anh luôn không thích tham dự trường hợp quá mức náo nhiệt, nhưng bạn trung học dù sao vẫn có chút tình nghĩa, hoàn toàn không giống với xã giao làm ăn như bây giờ, vì vậy, anh đáp ứng lời mời của Hà Tấn.
Cuối cùng Hà tấn hỏi: “Lần này bọn họ rất nhiều người đã kết hôn đều dẫn theo chồng hoặc vợ đến, cậu muốn dẫn vị cố tiểu thư kia đến không?"
Tưởng Trọng Lâm tự hỏi một chút, quyết định hỏi ý kiến của Cố Nhược Ngu trước.
“Hội bạn học?" Cố Nhược Ngu đặt bát canh xuống, tỏ ra vẻ nghi ngờ: “Anh còn có thể đi hội bạn học? Em nghĩ anh không có bạn học cơ."
Tưởng Trọng Lâm đã sớm miễn dịch với loại trêu chọc này, bất đắc dĩ giải thích nói: “Là bạn trung học, có rất nhiều người từ nước ngoài trở về, vừa lúc mọi người tụ tập một chút."
“Bạn học của anh? Vậy không phải bây giờ đều đã là nhân sĩ thành công ba mươi sao? Em đi để làm gì? Em và các anh có sự khác nhau." Nói xong tiếp tục bê bát lên uống mấy ngụm canh.
“Các anh từ từ chơi đi, em cảm thấy đàn ông tham gia hội bạn học cũng rất không thích dẫn theo người mới đúng, bởi vì như vậy các anh mới có thể thảo luận mối tình đầu tình nhân trước kia với nhau, thầm mến qua giáo viên nào, vì học tỷ nào mà đánh nhau." Cô cười hì hì nhìn chằm chằm vào Tưởng Trọng Lâm, một bộ dáng ta rất hiền lành.
“......"
Hội bạn học hôm đó là được tổ chức ở câu lạc bộ ở dưới tay Hà Tấn, ước chừng có hơn ba mươi người đáp ứng lời mời tham gia, những người này gần như bây giờ đều là người có uy tín danh dự trên xã hội.
Tưởng Trọng Lâm đến hơi muộn một chút, mới vừa đi vào phòng muốn ngồi xuống những người khác bắt đầu ồn ào để cho anh tự phạt ba chén. Anh cũng không từ chối, nói câu xin lỗi đã đến muộn sau đó uống ba chén, có thành viên tích cực vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
“Không nghĩ đến tửu lượng của chủ tịch đại nhân năm đó còn tốt như vậy, đáng tiếc thời gian kia không được chứng kiến qua."
Một bữa cơm không khí tương đối hòa hợp, mọi người đều đã ba mươi, nhớ lại chuyện cũ thời học sinh vẫn còn thổn thức thời gian trôi nhanh, chỉ chớp mắt lúc trước còn ở trong vườn trường ngang ngược nay bọn họ đã có vợ có con, khóe mắt có thêm vài tia nếp nhăn.
“Tuy nói bây giờ tuổi của chúng ta cũng không nhỏ, nhưng các vị nhìn xem, Mục Đình mỹ nhân băng sơn của chúng ta năm đó vẫn xinh đẹp như vậy, có chỗ nào giống như ba mươi tuổi, như tôi
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Buổi sáng ngày đưa tang đó thời tiết không phải tốt lắm, sương mù hơi nhiều, ánh mặt trời rất ít, sau khi nghi thức kết thúc, đoàn người dần tản đi, một chiếc xe thương vụ màu đen cách mộ không xa vẫn đậu ở đấy.
Bên trong xe lái nghiêng mặt hỏi một người đàn ông trung niên ngồi ở phía sau: “Thẩm tiên sinh, muốn đi qua không?"
Người đàn ông được gọi là Thẩm tiên sinh thở dài: “Không đi, lái xe đi, lão Vương."
Lão Vương lái xe gật đầu, lập tức khởi động ô tô, xe hơi màu đen hòa vào trong sương mù mờ mịt từ từ biến mất.
......
Tưởng Trọng Lâm cho rằng lời nói lúc trước mà Mục Đình nói chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi, không nghĩ đến cách đây không lâu, Hà Tấn thật sự gọi điện thoại đến, nói định họp mặt bạn bè, nhiều bạn trung học ở nước ngoài năm nay đều đã trở lại, có lẽ là trở về định cư, có lẽ là trở về thăm người thân, tóm lại người về rất đông đủ, vừa đúng lúc có thể tổ chức một cuộc gặp bạn bè.
Tưởng Trọng Lâm nghĩ quả thật cũng đã rất nhiều năm không gặp những người này, tuy anh luôn không thích tham dự trường hợp quá mức náo nhiệt, nhưng bạn trung học dù sao vẫn có chút tình nghĩa, hoàn toàn không giống với xã giao làm ăn như bây giờ, vì vậy, anh đáp ứng lời mời của Hà Tấn.
Cuối cùng Hà tấn hỏi: “Lần này bọn họ rất nhiều người đã kết hôn đều dẫn theo chồng hoặc vợ đến, cậu muốn dẫn vị cố tiểu thư kia đến không?"
Tưởng Trọng Lâm tự hỏi một chút, quyết định hỏi ý kiến của Cố Nhược Ngu trước.
“Hội bạn học?" Cố Nhược Ngu đặt bát canh xuống, tỏ ra vẻ nghi ngờ: “Anh còn có thể đi hội bạn học? Em nghĩ anh không có bạn học cơ."
Tưởng Trọng Lâm đã sớm miễn dịch với loại trêu chọc này, bất đắc dĩ giải thích nói: “Là bạn trung học, có rất nhiều người từ nước ngoài trở về, vừa lúc mọi người tụ tập một chút."
“Bạn học của anh? Vậy không phải bây giờ đều đã là nhân sĩ thành công ba mươi sao? Em đi để làm gì? Em và các anh có sự khác nhau." Nói xong tiếp tục bê bát lên uống mấy ngụm canh.
“Các anh từ từ chơi đi, em cảm thấy đàn ông tham gia hội bạn học cũng rất không thích dẫn theo người mới đúng, bởi vì như vậy các anh mới có thể thảo luận mối tình đầu tình nhân trước kia với nhau, thầm mến qua giáo viên nào, vì học tỷ nào mà đánh nhau." Cô cười hì hì nhìn chằm chằm vào Tưởng Trọng Lâm, một bộ dáng ta rất hiền lành.
“......"
Hội bạn học hôm đó là được tổ chức ở câu lạc bộ ở dưới tay Hà Tấn, ước chừng có hơn ba mươi người đáp ứng lời mời tham gia, những người này gần như bây giờ đều là người có uy tín danh dự trên xã hội.
Tưởng Trọng Lâm đến hơi muộn một chút, mới vừa đi vào phòng muốn ngồi xuống những người khác bắt đầu ồn ào để cho anh tự phạt ba chén. Anh cũng không từ chối, nói câu xin lỗi đã đến muộn sau đó uống ba chén, có thành viên tích cực vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
“Không nghĩ đến tửu lượng của chủ tịch đại nhân năm đó còn tốt như vậy, đáng tiếc thời gian kia không được chứng kiến qua."
Một bữa cơm không khí tương đối hòa hợp, mọi người đều đã ba mươi, nhớ lại chuyện cũ thời học sinh vẫn còn thổn thức thời gian trôi nhanh, chỉ chớp mắt lúc trước còn ở trong vườn trường ngang ngược nay bọn họ đã có vợ có con, khóe mắt có thêm vài tia nếp nhăn.
“Tuy nói bây giờ tuổi của chúng ta cũng không nhỏ, nhưng các vị nhìn xem, Mục Đình mỹ nhân băng sơn của chúng ta năm đó vẫn xinh đẹp như vậy, có chỗ nào giống như ba mươi tuổi, như tôi
Tác giả :
Tiểu Thất Thích Ăn Đường