Trùng Sinh Cùng Anh Trở Về
Chương 5: Bị bắt cóc rồi!
Lưu Ly đã được 6 tháng tuổi, cuộc đời cô trôi qua vô cùng êm ái. Thỉnh thoảng cũng có một vài biến cố nhỏ như...
"Y Y"
Cung Cẩn Hàn bước vào căn phòng công chúa của Lưu Ly, nhẹ nhàng bế cô lên, trong mắt là tình ý sâu thẳm. 6 tháng nay hắn vẫn luôn tự do ra vào phòng của Lưu Ly như vậy, cũng không có gì là ngại nhưng Lưu Ly thì không vậy.
[Truyện được đăng duy nhất tại diễn đàn ]
Tốt xấu gì cô cũng là một linh hồn đã trưởng thành...cũng...cũng biết ngại chứ!
Cung Cẩn Hàn rất vô lại mà thơm vào cái má mũm mĩm của Lưu Ly rồi ôm cô xuống sân nhà phơi nắng. Trẻ con cần được bổ xung thêm nhiều thứ từ thiên nhiên, ánh nắng mặt trời có thể giúp chuyển hóa vitamin D. Kiếp trước chiều cao của Lưu Ly là 1m65, cô vẫn luôn cắm rễ trong lòng, quyết tâm cao lên cho bằng được, vì vậy, việc tắm nắng này, Lưu Ly rất hưởng thụ.
Lưu Ly nhắm mắt lại, hưởng thụ ánh nắng ấm áp của sáng sớm. Lưu Ly đã có thể ngồi rất vững. Hôm nay cô mặc một bộ quần áo cộc lộ ra bắp chân trắng mũm mĩm vô cùng mềm mại. Cung Cẩn Hàn đặt Lưu Ly xuống một cái thảm nhỏ trong sân rồi nằm xuống cạnh cô bé. Lưu Ly cười "khanh khách" hai tiếng, lộ ra chiếc răng mới nhú được một nửa rồi lăn xuống thảm, lăn lại gần Cung Cẩn Hàn.
Cung Cẩn Hàn cẩn thận đỡ lưu Ly, tránh cho cô bị va vào đầu, sẽ không tốt. Nghĩ tới va vào đầu, hắn lại rét lạnh, Lưu Ly năm 2 tuổi cũng bị va vào đầu, liền trở nên chậm chạp, ngốc nghếch. Kiếp này sẽ không bao giờ có sự việc đó nữa! Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra!
Ngồi ở phía xa là ba mẹ Cung và ba mẹ Lưu. Ba Cung - Cung Mộ Oa và mẹ Cung - Sở Cầm Vân. Cả 4 người ngồi quanh một chiếc bàn trà hình tròn trắng tinh, cùng nhau thưởng thức bánh ngọt. Mẹ Cung nhìn hai đứa trẻ đang chơi rất vui vẻ, liền nói chị giúp việc đem hai miếng bánh ngọt lại cho hai người. Cung Cẩn Hàn vẫn còn đang trêu đùa Lưu Ly, xoa xoa cái bụng tròn tròn mềm mềm của cô.
[Truyện được đăng duy nhất tại diễn đàn ]
Cung Cẩn Hàn vui vẻ nhận lấy bánh ngọt. Lấy thìa nếm thử một miếng, sau đó liền bón thêm cho Lưu Ly một miếng nữa. Ngọt ngào lan tỏa trong miệng quyện cùng hương thơm của kem. Lưu Ly thỏa mãn liếm môi. Bộ dáng vừa tham ăn vừa nghịch ngợm. Ánh nắng mai ấm áp chiếu lên hai người tạo nên hai cái bóng đen dễ thương.
"Ha! Anh Lưu, xem con trai nhà tôi kìa. Đúng là có vợ liền quên cha mà!"
Mẹ Cung thấy vậy liền mạnh mẽ véo ba Cung một cái. Ba Cung đau đến mức phải "ai u" kêu lên. Cẩn thận quay đầu sang nhìn bà xã đại nhân nhà mình, vụng trộm nuốt một ngụm nước miếng." Bà xã~~" Đây là ở bên ngoài đó, ít nhất cũng phải giữ cho ông chút mặt mũi chứ!
Mẹ Cung hừ một tiếng, vắt chân, bộ dáng hậm hực."Ông bị quên lãng thì tính là cái gì? Ngay cả tôi đây sinh ra nó cũng bị nó bơ sang một bên này! "Nói rồi lại quay sang nói với mẹ Lưu, thở dài."Ước chi năm đó tôi sinh ra một tiểu công chúa thì tốt rồi, haiz..."
Mọi người chỉ cười không nói.
Năm đó đại thiếu gia của Cung gia - Cung Mộ Oa nổi tiếng là tài tử phong hoa của Đế Đô, được mệnh danh là "Đệ Nhất Bạc Tình". Số thiếu nữ mà hắn bỏ rơi thậm chí có thể xếp một vòng quanh vòng cực bắc. Cung lão gia và Cung thái thái cả ngày bắt ép hắn tới công ty, lập gia đình, tới công ty, lập gia đình, tới công ty, lập gia đình... Cuối cùng...
Cậu ấm phong hoa đệ nhất của Đế Đô bỏ nhà ra đi!!!
Tin chấn động này làm rung động Đế Đô trong một thời gian dài, không lâu sau, Cung Mộ Oa mang theo hai mắt gấu trúc dẫn một người phụ nữ về nhà. Mà người phụ nữ này cũng không phải người bình thường. Bà là con gái của ông trùm giới kinh doanh - Sở Cầm Vân, cũng chính là người từng đi xem mắt trước đây của Cung Mộ Oa.
[Truyện được đăng duy nhất tại diễn đàn ]
Cung thái thái và Cung lão gia không nghĩ gì hết, ném cho Cung Mộ Oa một cái ví tiền, vậy là hai người đi đăng ký kết hôn.
Cả nhà Cung Cẩn Hàn ở lại ăn xong bữa tối rồi mới trở về.
Tiếng chim hót líu lo, Lưu Ly vươn người mở mắt, liền thấy mình đang ở một nơi xa lạ, khu nhà bỏ hoang, thủng mái, cỏ dại tràn lan đến lưng bắp đùi người lớn....
Trên trời xuất hiện ba tiếng quạ kêu...
Ba chấm....
___Bị bắt cóc rồi....
~~ Điệp ~~
"Y Y"
Cung Cẩn Hàn bước vào căn phòng công chúa của Lưu Ly, nhẹ nhàng bế cô lên, trong mắt là tình ý sâu thẳm. 6 tháng nay hắn vẫn luôn tự do ra vào phòng của Lưu Ly như vậy, cũng không có gì là ngại nhưng Lưu Ly thì không vậy.
[Truyện được đăng duy nhất tại diễn đàn ]
Tốt xấu gì cô cũng là một linh hồn đã trưởng thành...cũng...cũng biết ngại chứ!
Cung Cẩn Hàn rất vô lại mà thơm vào cái má mũm mĩm của Lưu Ly rồi ôm cô xuống sân nhà phơi nắng. Trẻ con cần được bổ xung thêm nhiều thứ từ thiên nhiên, ánh nắng mặt trời có thể giúp chuyển hóa vitamin D. Kiếp trước chiều cao của Lưu Ly là 1m65, cô vẫn luôn cắm rễ trong lòng, quyết tâm cao lên cho bằng được, vì vậy, việc tắm nắng này, Lưu Ly rất hưởng thụ.
Lưu Ly nhắm mắt lại, hưởng thụ ánh nắng ấm áp của sáng sớm. Lưu Ly đã có thể ngồi rất vững. Hôm nay cô mặc một bộ quần áo cộc lộ ra bắp chân trắng mũm mĩm vô cùng mềm mại. Cung Cẩn Hàn đặt Lưu Ly xuống một cái thảm nhỏ trong sân rồi nằm xuống cạnh cô bé. Lưu Ly cười "khanh khách" hai tiếng, lộ ra chiếc răng mới nhú được một nửa rồi lăn xuống thảm, lăn lại gần Cung Cẩn Hàn.
Cung Cẩn Hàn cẩn thận đỡ lưu Ly, tránh cho cô bị va vào đầu, sẽ không tốt. Nghĩ tới va vào đầu, hắn lại rét lạnh, Lưu Ly năm 2 tuổi cũng bị va vào đầu, liền trở nên chậm chạp, ngốc nghếch. Kiếp này sẽ không bao giờ có sự việc đó nữa! Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra!
Ngồi ở phía xa là ba mẹ Cung và ba mẹ Lưu. Ba Cung - Cung Mộ Oa và mẹ Cung - Sở Cầm Vân. Cả 4 người ngồi quanh một chiếc bàn trà hình tròn trắng tinh, cùng nhau thưởng thức bánh ngọt. Mẹ Cung nhìn hai đứa trẻ đang chơi rất vui vẻ, liền nói chị giúp việc đem hai miếng bánh ngọt lại cho hai người. Cung Cẩn Hàn vẫn còn đang trêu đùa Lưu Ly, xoa xoa cái bụng tròn tròn mềm mềm của cô.
[Truyện được đăng duy nhất tại diễn đàn ]
Cung Cẩn Hàn vui vẻ nhận lấy bánh ngọt. Lấy thìa nếm thử một miếng, sau đó liền bón thêm cho Lưu Ly một miếng nữa. Ngọt ngào lan tỏa trong miệng quyện cùng hương thơm của kem. Lưu Ly thỏa mãn liếm môi. Bộ dáng vừa tham ăn vừa nghịch ngợm. Ánh nắng mai ấm áp chiếu lên hai người tạo nên hai cái bóng đen dễ thương.
"Ha! Anh Lưu, xem con trai nhà tôi kìa. Đúng là có vợ liền quên cha mà!"
Mẹ Cung thấy vậy liền mạnh mẽ véo ba Cung một cái. Ba Cung đau đến mức phải "ai u" kêu lên. Cẩn thận quay đầu sang nhìn bà xã đại nhân nhà mình, vụng trộm nuốt một ngụm nước miếng." Bà xã~~" Đây là ở bên ngoài đó, ít nhất cũng phải giữ cho ông chút mặt mũi chứ!
Mẹ Cung hừ một tiếng, vắt chân, bộ dáng hậm hực."Ông bị quên lãng thì tính là cái gì? Ngay cả tôi đây sinh ra nó cũng bị nó bơ sang một bên này! "Nói rồi lại quay sang nói với mẹ Lưu, thở dài."Ước chi năm đó tôi sinh ra một tiểu công chúa thì tốt rồi, haiz..."
Mọi người chỉ cười không nói.
Năm đó đại thiếu gia của Cung gia - Cung Mộ Oa nổi tiếng là tài tử phong hoa của Đế Đô, được mệnh danh là "Đệ Nhất Bạc Tình". Số thiếu nữ mà hắn bỏ rơi thậm chí có thể xếp một vòng quanh vòng cực bắc. Cung lão gia và Cung thái thái cả ngày bắt ép hắn tới công ty, lập gia đình, tới công ty, lập gia đình, tới công ty, lập gia đình... Cuối cùng...
Cậu ấm phong hoa đệ nhất của Đế Đô bỏ nhà ra đi!!!
Tin chấn động này làm rung động Đế Đô trong một thời gian dài, không lâu sau, Cung Mộ Oa mang theo hai mắt gấu trúc dẫn một người phụ nữ về nhà. Mà người phụ nữ này cũng không phải người bình thường. Bà là con gái của ông trùm giới kinh doanh - Sở Cầm Vân, cũng chính là người từng đi xem mắt trước đây của Cung Mộ Oa.
[Truyện được đăng duy nhất tại diễn đàn ]
Cung thái thái và Cung lão gia không nghĩ gì hết, ném cho Cung Mộ Oa một cái ví tiền, vậy là hai người đi đăng ký kết hôn.
Cả nhà Cung Cẩn Hàn ở lại ăn xong bữa tối rồi mới trở về.
Tiếng chim hót líu lo, Lưu Ly vươn người mở mắt, liền thấy mình đang ở một nơi xa lạ, khu nhà bỏ hoang, thủng mái, cỏ dại tràn lan đến lưng bắp đùi người lớn....
Trên trời xuất hiện ba tiếng quạ kêu...
Ba chấm....
___Bị bắt cóc rồi....
~~ Điệp ~~
Tác giả :
Nam Cung Vân Điệp