Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]
Chương 83
Ý định của Sở Ngôn, Hạ Bách Thâm từ sớm đã đoán được, thế nhưng anh vẫn giả vờ phi thường kinh ngạc. Giữa gió thu xào xạc, Hạ Bách Thâm mở to mắt lộ ra vẻ ưu thương nhìn thiếu niên trước mặt hỏi: “Vì sao muốn tôi rời đi?"
Theo lý thuyết, người như Hạ Bách Thâm cũng có chút bản năng diễn xuất, lần trước vừa nói muốn khóc liền có thể khóc ra, đặt trong giới giải trí cũng có thể giành được một chén cơm. Thế nhưng loại diễn xuất này của anh đứng trước mặt Sở Ngôn, quả thực không đủ nhìn.
Sở Ngôn hừ nhẹ một tiếng, nói: “Vậy anh nói xem, anh cứ ở nơi này là muốn làm gì?"
Hạ Bách Thâm cũng nhận thấy được trình độ diễn kịch của mình bị thiếu niên vạch trần, vậy nên cũng không lại tiếp tục ngụy trang, trầm tư một hồi liền xoay về thần sắc bình tĩnh, nói: “Làm tổng giám chế của đoàn phim, tôi phải nghiêm túc phụ trách."
Trên thực thế, cho dù giám chế bình thường cũng không cần mỗi giờ mỗi phút đều nhìn chằm chằm đoàn phim, càng đừng nói tới tổng giám chế, hành động này của Hạ Bách Thâm thực sự là nghiêm túc phụ trách đến đất trời cảm động. Bất quá mưu toan của ngay cả người qua đường cũng có thể nhìn ra, cơ bản không có chỗ nào cần ca tụng công đức.
Hiện tại Sở Ngôn còn đang mặc bộ phục trang của Tô Ngọc Quang, chất lượng trang phục rất tốt, nghe nói là dùng loại công nghệ cao nào đó Sở Ngôn chưa từng nghe qua, chỉ cần dùng dung dịch đặc biệt phun lên toàn bộ hơi nước đều sẽ bị mang đi, một chút cũng không còn ẩm ướt.
Cái áo lông màu trắng này để lộ phần xương quai xanh, cũng phi thường phù hợp hình tượng đơn thuần hiền lành của Tô Ngọc Quang thế nhưng lại không quá phù hợp với hình tượng ngày thường của Sở Ngôn. Hạ Bách Thâm hứng thú đánh giá Sở Ngôn, im lặng chờ đối phương đáp trả.
Bất quá khiến Hạ Bách Thâm không ngờ được chính là, lần này Sở Ngôn cũng không chần chừ bao lâu liền trực tiếp nói: “Thế nhưng Hạ tiên sinh, sự có mặt của ngài ở đây lại nghiêm trọng ảnh hưởng đến tiến độ quay phim. Tuy nói rằng cảnh hôn có thể lợi dụng góc quay, hơn nửa sau khi trải qua xử lý hậu kỳ sẽ không nhìn ra, thế nhưng mấy hôm trước cảnh giường chiếu lại phải NG nhiều lần, ngài cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiến độ."
Lông mày Hạ Bách Thâm khẽ cau: “Em ghét bỏ tôi."
Sở Ngôn không thèm để ý đến anh, bất quá lần này lại nói: “Được rồi được rồi, mỗi ngày anh chỉ có thể ngủ một chút như vậy, đêm nào sau khi về phòng cũng phải làm việc cả đêm, tự hành hạ bản thân như vậy để làm gì chứ, cứ trở về Thủ đô tinh đi thôi."
Thông tuệ như Hạ Bách Thâm lập tức nắm được trọng điểm: “Em mỗi ngày đều để ý đến tôi?"
Sở Ngôn không đồng ý để Hạ Bách Thâm dọn vào ở cùng, thế nhưng Hạ Bách Thâm lại chọn căn phòng đối diện với Sở Ngôn dọn vào ở, vậy nên từ phòng ngủ của Sở Ngôn vừa vặn có thể nhìn thấy thư phòng của Hạ Bách Thâm, cũng có thể thấy được ánh đèn thắp sáng cả đêm.
Sở Ngôn không trả lời vấn đề này.
Thế nhưng Hạ Bách Thâm lại khẽ cong khóe môi, chỉ ra trọng điểm: “Em là đang quan tâm tôi."
Tuy rằng Sở Ngôn không phải một người dễ xấu hổ, thế nhưng sau khi hành vi nhìn lén bị đối tượng phát hiện vẫn không nhịn được có điểm ngượng ngùng. Y ho khan hai tiếng, nói: “Anh trở về thủ đô tinh đi, công vụ của Hạ thị tuy rằng có thể xử lý từ xa thế nhưng khẳng định không quá thuận tiện, cũng ảnh hưởng thời gian."
Sở Ngôn vừa dứt lời Hạ Bách Thâm liền muốn duỗi tay ôm lấy y, Sở Ngôn lập tức nghiêng người né tránh, lông mày của y hơi nhướn lên, gương mặt xinh đẹp tuấn mỹ lộ ra sự quyết đoán không cho phép cự tuyệt: “Được rồi đừng làm rộn, nghiêm chỉnh mà nói cứ tiếp tục như vậy khẳng định không được, anh về trước đi."
Hạ Bách Thâm vẫn vươn tay choàng qua eo Sở Ngôn, lần này Sở Ngôn lại không có né tránh.
Cách một lớp áo lông mềm mại, người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo thanh mảnh của thiếu niên, hai người cứ vậy đối mặt nhìn nhau một chốc, Hạ Bách Thâm cúi đầu nhìn về phía Sở Ngôn, nói: “Biểu hiện của tôi đến lúc này… đã tăng được bao nhiêu điểm?"
Giằng co lâu như vậy hóa ra là muốn hỏi chuyện này, Sở Ngôn cười phì một tiếng, tức giận nói: “Chỉ còn lại 50% có được chưa? Nếu anh chịu trở về Thủ đô tinh không quấy rầy tiến độ quay phim nữa, ngoan ngoãn làm việc thì giảm còn 40%."
Hạ Bách Thâm suy nghĩ một hồi, cò kè mặc cả: “Mười."
Sở Ngôn nhíu mày: “Bốn mươi."
Hạ Bách Thâm nói: “Hai mươi."
Sở Ngôn trả lời: “Ba mươi lăm."
Hạ Bách Thâm lại nói: “Ba mươi."
Sở Ngôn quyết định thật nhanh: “Chắc giá!"
Nói xong câu này ngay cả Sở Ngôn cũng không nhịn được mà bật cười, dù sao loại chuyện cò kè mặc cả này đã rất nhiều năm y chưa từng gặp được, nói như vậy đời này Hạ Bách Thâm khẳng định cũng chưa làm qua. Sở Ngôn hỏi: “Khi anh ngồi trên bàn đàm phán cũng câu kéo đối phương như vậy? “
Mày kiếm của Hạ Bách Thâm khẽ nhướn: “Không, bình thường tôi đều rất dứt khoát."
Sở Ngôn hỏi: “Trực tiếp? Gọn gàng?"
Hạ Bách Thâm cười nhẹ nói: “Ừ, tôi nói cái gì chính là cái đó, nếu như không thể đạt thành nhận thức chung vậy không cần hợp tác."
Hạ Bách Thâm nói rất đơn giản, ngữ điệu cũng trấn định bình tĩnh, vì vậy có thể thấy được người này khi ở trên bàn đàm phán thật sự không để mặt mũi cho đối phương, nói một là một nói hai là hai, tuyệt đối không chừa không gian thương lượng cho người khác. Đương nhiên, những thứ mà Hạ Bách Thâm nói ra bình thường cũng là kết quả nghiên cứu tỉ mỉ của cả tập đoàn tinh anh Hạ thị, không có khả năng keo kiệt ngang ngược đến không cho đối tượng hợp tác cơ hội sinh tồn.
Bất quá không lâu sau phía Bạch Kỳ Nhiên đã hoàn thành cảnh quay, lại đến phiên Sở Ngôn đi ghi hình. Y nhanh chóng nói một câu với Hạ Bách Thâm, vừa xoay người đi được hai bước chợt quay đầu lại, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi người đàn ông nọ.
Nụ hôn này rất nhanh, những người trong đoàn phim đều đang bận việc của mình không chú ý đến chuyện xảy ra bên này, mà Hạ Bách Thâm hiển nhiên cũng không phản ứng kịp. Mà thiếu niên hôn xong liền rụt trở về, gương mặt tuấn tú xinh đẹp hiển lộ nụ cười sáng lạn, cằm giương lên, nói: “Nụ hôn tam biệt, Hạ tiên sinh, đợi khi tôi trở về Thủ đô tinh sẽ nghiêm túc thu thập anh."
Nói dứt lời Sở Ngôn liền xoay người rời đi, mà Hạ Bách Thâm khó được một lần bật cười ra tiếng.
Không lâu sau đó, Hạ Bách Thâm ngồi phi thuyền tư nhân rời khỏi tinh cầu A-17.
Quả thực giống như Sở Ngôn đã nói, thời gian Hạ Bách Thâm lưu lại ở đoàn phim tuy rằng đã mang đến sự hưởng thụ vật chất phong phú, ngay cả dụng cụ quay hình cũng đổi thành loại hàng đầu tinh hệ, thế nhưng chỉ cần đến những cảnh quay của Sở Ngôn và Bạch Kỳ Nhiên anh liền trưng gương mặt tuấn tú lạnh lẽo đứng bên ngoài trường quay nhìn chằm chằm, vậy nên Bạch Kỳ Nhiên cứ liên tục NG, ba ngày hai lần bị Hàn lão mang ra mắng.
Cả đoàn phim, ngay cả Hàn lão đều không tiện tiễn vị tổng giám chế này đi, chỉ có Sở Ngôn là có khả năng đó.
Trừ việc này ra, Sở Ngôn thật sự có chút đau lòng Hạ Bách Thâm mỗi ngày đều phải làm việc vất vả như vậy, thế nhưng y cũng không biết đối phương quả thực không thể tiếp tục lưu lại ở nơi này nữa.
Tài sản dưới trướng Hạ thị bao gồm hơn mười loại có ngành giải trí, ngành kiến trúc, khoa học kỹ thuật cao cấp, ẩm thực… làm người cầm quyền tối cao của Hạ thị, Hạ Bách Thâm có thể tạm thời rời khỏi vài ngày thế nhưng tuyệt đối không thể rời đi quá một tháng. Họp và giải quyết công việc từ xa vĩnh viễn kém Hạ Bách Thâm đích thân có mặt, huống chi anh còn cần đứng ra tiến hành can thiệp với đối tác, những hội nghị mang tính quy định nghiêm túc như vậy cũng không thể tùy tiện tiến hành qua mạng, phải là anh tự mình trình diện.
Cho dù hôm nay Sở Ngôn không lên tiếng, Hạ Bách Thâm cũng phải tìm cơ hội rời đi trong vài ngày tới. Mà bởi vì hôm nay do Sở Ngôn mở lời trước nên Hạ Bách Thâm còn vô cùng cao hứng chiếm được cơ hội thêm điểm, còn khuyến mãi một nụ hôn tạm biệt hời hợt, đúng là buôn bán lời không ít.
Hạ Bách Thâm vừa đi, tiến độ của đoàn phim 《Tinh Quang》 cũng nhanh lên không ít.
Nhất là phần diễn của Bạch Kỳ Nhiên đã giảm số lần NG đến triệt để, Hàn lão cũng có chút bất đắc dĩ khích lệ anh: “Xem ra là bị áp lực quá lâu, thoáng cái liền thả lỏng rồi?"
Bạch Kỳ Nhiên cười hắc hắc: “Còn không phải sao, cuối cùng cũng có thể tự do đùa bỡn Tiểu Ngôn nhà ta rồi."
Sở Ngôn cười lạnh một tiếng, vứt cho đối phương một cái trợn mắt.
Từ lúc đến thế giới này, Sở Ngôn bắt đầu từ vị trí nghệ sỹ nhỏ tuyến ba phấn đấu đến tuyến đầu không biết đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức, cũng chậm rãi giao tiếp được với những diễn viên thượng tầng ở nơi đây.
Tỷ dụ như Bạch Kỳ Nhiên, trước giờ Bạch Kỳ Nhiên vẫn luôn dùng kịch bản AI, điểm này Sở Ngôn cũng biết, thế nhưng nếu so với những diễn viên tuyến đầu khác mà cậu đã từng gặp —— tỷ như Diệp Lăng, Nhâm Vân Dao —— diễn xuất Bạch Kỳ Nhiên rõ ràng sắc nét hơn không chỉ một cấp độ. Nếu như không phải Bạch Kỳ Nhiên cố chấp yêu thích các loại hình nhân vật phản diện, sợ rằng xếp hạng của anh ở hiện tại cũng không giới hạn trong vị trí này.
Bạch Kỳ Nhiên quả thực là dùng kịch bản AI, thế nhưng đoàn đội của anh rõ ràng là càng cao cấp, kịch bản AI chế tạo ra cũng thêm phần tinh tế. Trừ những yếu tố đó, thứ then chốt quyết định kỹ năng diễn xuất của Bạch Kỳ Nhiên còn là khả năng lý giải kịch bản AI và năng lực biểu hiện của anh.
Kịch bản AI phát triển đến bây giờ, cho dù Sở Ngôn không ủng hộ lý luận ‘AI tối thượng’, thế nhưng không thể phủ nhận thứ này cũng có ưu điểm của mình. Nói ví dụ như hai vị Ảnh đế mà y đã từng gặp được là Tần Bác Dung và Đinh Thịnh, diễn xuất của bọn họ tuy rằng không nhất định tốt hơn Ảnh đế của nghìn năm trước, thế nhưng tuyệt đối không tệ.
Cứ như vậy, tiếp xúc càng nhiều với thượng tầng giới diễn xuất của thế giới này, Sở Ngôn càng có thêm không ít động lực. Bằng không, nếu năng lực của diễn viên đều quá mức khó nhìn, giới giải trí ở nơi đây quả thực không còn gì thú vị nữa.
Bất quá, trong lúc quay phim Bạch Kỳ Nhiên vẫn không nhịn được lên tiếng: “Tiểu Ngôn, diễn xuất của cậu thật sự rất tốt, mỗi lần diễn cùng cậu anh đều cảm thấy cậu giống như đã thực sự trở thành Tô Ngọc Quang."
Kịch bản AI hạn chế sức tưởng tượng của diễn viên, vẫn là có chỗ thiếu hụt nhất định.
Bất quá điểm này đến hiện tại Sở Ngôn vẫn không thể đứng ra chỉ trích, vì vậy y chỉ có thể yên lặng đóng phim, đồng thời không nhịn được chỉ điểm những người tương đối quen thuộc với mình: “Tiểu Bạch, anh có cảm giác được cả ngày đều xem kịch bản AI là chưa đủ? Hôm nào rảnh liền đọc kịch bản văn tự đi, thứ đó sẽ cho anh thêm càng nhiều không gian tưởng tượng."
Bạch Kỳ Nhiên lập tức lắc đầu: “Văn tự? Tuyệt đối không xem! Anh từ nhỏ đến lớn vừa nhìn thấy văn tự là chóng mặt, nhất định do văn tự đố kỵ anh quá đẹp trai nên không cho anh xem."
Sở Ngôn: “…"
Loại trình độ công khai tự luyến này, quả thực khiến y cảm thấy đủ rồi.
Rất nhanh, ngay ngày thứ ba sau khi Hạ Bách Thâm rời đi, anh tuyệt đối không ngờ được, bởi vì số máy móc hàng đầu lần trước anh đưa tới khiến Hàn lão tâm tư ngứa ngáy, quyết định đem một vài phân cảnh quan trọng đã quay trước đó ra làm lại. Nếu quay tốt liền đổi thành dùng cái này, nếu quay không tốt thì xem như tham khảo, vậy nên cảnh quay được xác định lần này… khụ khụ, cũng bao gồm cả cảnh giường chiếu kia.
Theo lý thuyết, người như Hạ Bách Thâm cũng có chút bản năng diễn xuất, lần trước vừa nói muốn khóc liền có thể khóc ra, đặt trong giới giải trí cũng có thể giành được một chén cơm. Thế nhưng loại diễn xuất này của anh đứng trước mặt Sở Ngôn, quả thực không đủ nhìn.
Sở Ngôn hừ nhẹ một tiếng, nói: “Vậy anh nói xem, anh cứ ở nơi này là muốn làm gì?"
Hạ Bách Thâm cũng nhận thấy được trình độ diễn kịch của mình bị thiếu niên vạch trần, vậy nên cũng không lại tiếp tục ngụy trang, trầm tư một hồi liền xoay về thần sắc bình tĩnh, nói: “Làm tổng giám chế của đoàn phim, tôi phải nghiêm túc phụ trách."
Trên thực thế, cho dù giám chế bình thường cũng không cần mỗi giờ mỗi phút đều nhìn chằm chằm đoàn phim, càng đừng nói tới tổng giám chế, hành động này của Hạ Bách Thâm thực sự là nghiêm túc phụ trách đến đất trời cảm động. Bất quá mưu toan của ngay cả người qua đường cũng có thể nhìn ra, cơ bản không có chỗ nào cần ca tụng công đức.
Hiện tại Sở Ngôn còn đang mặc bộ phục trang của Tô Ngọc Quang, chất lượng trang phục rất tốt, nghe nói là dùng loại công nghệ cao nào đó Sở Ngôn chưa từng nghe qua, chỉ cần dùng dung dịch đặc biệt phun lên toàn bộ hơi nước đều sẽ bị mang đi, một chút cũng không còn ẩm ướt.
Cái áo lông màu trắng này để lộ phần xương quai xanh, cũng phi thường phù hợp hình tượng đơn thuần hiền lành của Tô Ngọc Quang thế nhưng lại không quá phù hợp với hình tượng ngày thường của Sở Ngôn. Hạ Bách Thâm hứng thú đánh giá Sở Ngôn, im lặng chờ đối phương đáp trả.
Bất quá khiến Hạ Bách Thâm không ngờ được chính là, lần này Sở Ngôn cũng không chần chừ bao lâu liền trực tiếp nói: “Thế nhưng Hạ tiên sinh, sự có mặt của ngài ở đây lại nghiêm trọng ảnh hưởng đến tiến độ quay phim. Tuy nói rằng cảnh hôn có thể lợi dụng góc quay, hơn nửa sau khi trải qua xử lý hậu kỳ sẽ không nhìn ra, thế nhưng mấy hôm trước cảnh giường chiếu lại phải NG nhiều lần, ngài cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiến độ."
Lông mày Hạ Bách Thâm khẽ cau: “Em ghét bỏ tôi."
Sở Ngôn không thèm để ý đến anh, bất quá lần này lại nói: “Được rồi được rồi, mỗi ngày anh chỉ có thể ngủ một chút như vậy, đêm nào sau khi về phòng cũng phải làm việc cả đêm, tự hành hạ bản thân như vậy để làm gì chứ, cứ trở về Thủ đô tinh đi thôi."
Thông tuệ như Hạ Bách Thâm lập tức nắm được trọng điểm: “Em mỗi ngày đều để ý đến tôi?"
Sở Ngôn không đồng ý để Hạ Bách Thâm dọn vào ở cùng, thế nhưng Hạ Bách Thâm lại chọn căn phòng đối diện với Sở Ngôn dọn vào ở, vậy nên từ phòng ngủ của Sở Ngôn vừa vặn có thể nhìn thấy thư phòng của Hạ Bách Thâm, cũng có thể thấy được ánh đèn thắp sáng cả đêm.
Sở Ngôn không trả lời vấn đề này.
Thế nhưng Hạ Bách Thâm lại khẽ cong khóe môi, chỉ ra trọng điểm: “Em là đang quan tâm tôi."
Tuy rằng Sở Ngôn không phải một người dễ xấu hổ, thế nhưng sau khi hành vi nhìn lén bị đối tượng phát hiện vẫn không nhịn được có điểm ngượng ngùng. Y ho khan hai tiếng, nói: “Anh trở về thủ đô tinh đi, công vụ của Hạ thị tuy rằng có thể xử lý từ xa thế nhưng khẳng định không quá thuận tiện, cũng ảnh hưởng thời gian."
Sở Ngôn vừa dứt lời Hạ Bách Thâm liền muốn duỗi tay ôm lấy y, Sở Ngôn lập tức nghiêng người né tránh, lông mày của y hơi nhướn lên, gương mặt xinh đẹp tuấn mỹ lộ ra sự quyết đoán không cho phép cự tuyệt: “Được rồi đừng làm rộn, nghiêm chỉnh mà nói cứ tiếp tục như vậy khẳng định không được, anh về trước đi."
Hạ Bách Thâm vẫn vươn tay choàng qua eo Sở Ngôn, lần này Sở Ngôn lại không có né tránh.
Cách một lớp áo lông mềm mại, người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo thanh mảnh của thiếu niên, hai người cứ vậy đối mặt nhìn nhau một chốc, Hạ Bách Thâm cúi đầu nhìn về phía Sở Ngôn, nói: “Biểu hiện của tôi đến lúc này… đã tăng được bao nhiêu điểm?"
Giằng co lâu như vậy hóa ra là muốn hỏi chuyện này, Sở Ngôn cười phì một tiếng, tức giận nói: “Chỉ còn lại 50% có được chưa? Nếu anh chịu trở về Thủ đô tinh không quấy rầy tiến độ quay phim nữa, ngoan ngoãn làm việc thì giảm còn 40%."
Hạ Bách Thâm suy nghĩ một hồi, cò kè mặc cả: “Mười."
Sở Ngôn nhíu mày: “Bốn mươi."
Hạ Bách Thâm nói: “Hai mươi."
Sở Ngôn trả lời: “Ba mươi lăm."
Hạ Bách Thâm lại nói: “Ba mươi."
Sở Ngôn quyết định thật nhanh: “Chắc giá!"
Nói xong câu này ngay cả Sở Ngôn cũng không nhịn được mà bật cười, dù sao loại chuyện cò kè mặc cả này đã rất nhiều năm y chưa từng gặp được, nói như vậy đời này Hạ Bách Thâm khẳng định cũng chưa làm qua. Sở Ngôn hỏi: “Khi anh ngồi trên bàn đàm phán cũng câu kéo đối phương như vậy? “
Mày kiếm của Hạ Bách Thâm khẽ nhướn: “Không, bình thường tôi đều rất dứt khoát."
Sở Ngôn hỏi: “Trực tiếp? Gọn gàng?"
Hạ Bách Thâm cười nhẹ nói: “Ừ, tôi nói cái gì chính là cái đó, nếu như không thể đạt thành nhận thức chung vậy không cần hợp tác."
Hạ Bách Thâm nói rất đơn giản, ngữ điệu cũng trấn định bình tĩnh, vì vậy có thể thấy được người này khi ở trên bàn đàm phán thật sự không để mặt mũi cho đối phương, nói một là một nói hai là hai, tuyệt đối không chừa không gian thương lượng cho người khác. Đương nhiên, những thứ mà Hạ Bách Thâm nói ra bình thường cũng là kết quả nghiên cứu tỉ mỉ của cả tập đoàn tinh anh Hạ thị, không có khả năng keo kiệt ngang ngược đến không cho đối tượng hợp tác cơ hội sinh tồn.
Bất quá không lâu sau phía Bạch Kỳ Nhiên đã hoàn thành cảnh quay, lại đến phiên Sở Ngôn đi ghi hình. Y nhanh chóng nói một câu với Hạ Bách Thâm, vừa xoay người đi được hai bước chợt quay đầu lại, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi người đàn ông nọ.
Nụ hôn này rất nhanh, những người trong đoàn phim đều đang bận việc của mình không chú ý đến chuyện xảy ra bên này, mà Hạ Bách Thâm hiển nhiên cũng không phản ứng kịp. Mà thiếu niên hôn xong liền rụt trở về, gương mặt tuấn tú xinh đẹp hiển lộ nụ cười sáng lạn, cằm giương lên, nói: “Nụ hôn tam biệt, Hạ tiên sinh, đợi khi tôi trở về Thủ đô tinh sẽ nghiêm túc thu thập anh."
Nói dứt lời Sở Ngôn liền xoay người rời đi, mà Hạ Bách Thâm khó được một lần bật cười ra tiếng.
Không lâu sau đó, Hạ Bách Thâm ngồi phi thuyền tư nhân rời khỏi tinh cầu A-17.
Quả thực giống như Sở Ngôn đã nói, thời gian Hạ Bách Thâm lưu lại ở đoàn phim tuy rằng đã mang đến sự hưởng thụ vật chất phong phú, ngay cả dụng cụ quay hình cũng đổi thành loại hàng đầu tinh hệ, thế nhưng chỉ cần đến những cảnh quay của Sở Ngôn và Bạch Kỳ Nhiên anh liền trưng gương mặt tuấn tú lạnh lẽo đứng bên ngoài trường quay nhìn chằm chằm, vậy nên Bạch Kỳ Nhiên cứ liên tục NG, ba ngày hai lần bị Hàn lão mang ra mắng.
Cả đoàn phim, ngay cả Hàn lão đều không tiện tiễn vị tổng giám chế này đi, chỉ có Sở Ngôn là có khả năng đó.
Trừ việc này ra, Sở Ngôn thật sự có chút đau lòng Hạ Bách Thâm mỗi ngày đều phải làm việc vất vả như vậy, thế nhưng y cũng không biết đối phương quả thực không thể tiếp tục lưu lại ở nơi này nữa.
Tài sản dưới trướng Hạ thị bao gồm hơn mười loại có ngành giải trí, ngành kiến trúc, khoa học kỹ thuật cao cấp, ẩm thực… làm người cầm quyền tối cao của Hạ thị, Hạ Bách Thâm có thể tạm thời rời khỏi vài ngày thế nhưng tuyệt đối không thể rời đi quá một tháng. Họp và giải quyết công việc từ xa vĩnh viễn kém Hạ Bách Thâm đích thân có mặt, huống chi anh còn cần đứng ra tiến hành can thiệp với đối tác, những hội nghị mang tính quy định nghiêm túc như vậy cũng không thể tùy tiện tiến hành qua mạng, phải là anh tự mình trình diện.
Cho dù hôm nay Sở Ngôn không lên tiếng, Hạ Bách Thâm cũng phải tìm cơ hội rời đi trong vài ngày tới. Mà bởi vì hôm nay do Sở Ngôn mở lời trước nên Hạ Bách Thâm còn vô cùng cao hứng chiếm được cơ hội thêm điểm, còn khuyến mãi một nụ hôn tạm biệt hời hợt, đúng là buôn bán lời không ít.
Hạ Bách Thâm vừa đi, tiến độ của đoàn phim 《Tinh Quang》 cũng nhanh lên không ít.
Nhất là phần diễn của Bạch Kỳ Nhiên đã giảm số lần NG đến triệt để, Hàn lão cũng có chút bất đắc dĩ khích lệ anh: “Xem ra là bị áp lực quá lâu, thoáng cái liền thả lỏng rồi?"
Bạch Kỳ Nhiên cười hắc hắc: “Còn không phải sao, cuối cùng cũng có thể tự do đùa bỡn Tiểu Ngôn nhà ta rồi."
Sở Ngôn cười lạnh một tiếng, vứt cho đối phương một cái trợn mắt.
Từ lúc đến thế giới này, Sở Ngôn bắt đầu từ vị trí nghệ sỹ nhỏ tuyến ba phấn đấu đến tuyến đầu không biết đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức, cũng chậm rãi giao tiếp được với những diễn viên thượng tầng ở nơi đây.
Tỷ dụ như Bạch Kỳ Nhiên, trước giờ Bạch Kỳ Nhiên vẫn luôn dùng kịch bản AI, điểm này Sở Ngôn cũng biết, thế nhưng nếu so với những diễn viên tuyến đầu khác mà cậu đã từng gặp —— tỷ như Diệp Lăng, Nhâm Vân Dao —— diễn xuất Bạch Kỳ Nhiên rõ ràng sắc nét hơn không chỉ một cấp độ. Nếu như không phải Bạch Kỳ Nhiên cố chấp yêu thích các loại hình nhân vật phản diện, sợ rằng xếp hạng của anh ở hiện tại cũng không giới hạn trong vị trí này.
Bạch Kỳ Nhiên quả thực là dùng kịch bản AI, thế nhưng đoàn đội của anh rõ ràng là càng cao cấp, kịch bản AI chế tạo ra cũng thêm phần tinh tế. Trừ những yếu tố đó, thứ then chốt quyết định kỹ năng diễn xuất của Bạch Kỳ Nhiên còn là khả năng lý giải kịch bản AI và năng lực biểu hiện của anh.
Kịch bản AI phát triển đến bây giờ, cho dù Sở Ngôn không ủng hộ lý luận ‘AI tối thượng’, thế nhưng không thể phủ nhận thứ này cũng có ưu điểm của mình. Nói ví dụ như hai vị Ảnh đế mà y đã từng gặp được là Tần Bác Dung và Đinh Thịnh, diễn xuất của bọn họ tuy rằng không nhất định tốt hơn Ảnh đế của nghìn năm trước, thế nhưng tuyệt đối không tệ.
Cứ như vậy, tiếp xúc càng nhiều với thượng tầng giới diễn xuất của thế giới này, Sở Ngôn càng có thêm không ít động lực. Bằng không, nếu năng lực của diễn viên đều quá mức khó nhìn, giới giải trí ở nơi đây quả thực không còn gì thú vị nữa.
Bất quá, trong lúc quay phim Bạch Kỳ Nhiên vẫn không nhịn được lên tiếng: “Tiểu Ngôn, diễn xuất của cậu thật sự rất tốt, mỗi lần diễn cùng cậu anh đều cảm thấy cậu giống như đã thực sự trở thành Tô Ngọc Quang."
Kịch bản AI hạn chế sức tưởng tượng của diễn viên, vẫn là có chỗ thiếu hụt nhất định.
Bất quá điểm này đến hiện tại Sở Ngôn vẫn không thể đứng ra chỉ trích, vì vậy y chỉ có thể yên lặng đóng phim, đồng thời không nhịn được chỉ điểm những người tương đối quen thuộc với mình: “Tiểu Bạch, anh có cảm giác được cả ngày đều xem kịch bản AI là chưa đủ? Hôm nào rảnh liền đọc kịch bản văn tự đi, thứ đó sẽ cho anh thêm càng nhiều không gian tưởng tượng."
Bạch Kỳ Nhiên lập tức lắc đầu: “Văn tự? Tuyệt đối không xem! Anh từ nhỏ đến lớn vừa nhìn thấy văn tự là chóng mặt, nhất định do văn tự đố kỵ anh quá đẹp trai nên không cho anh xem."
Sở Ngôn: “…"
Loại trình độ công khai tự luyến này, quả thực khiến y cảm thấy đủ rồi.
Rất nhanh, ngay ngày thứ ba sau khi Hạ Bách Thâm rời đi, anh tuyệt đối không ngờ được, bởi vì số máy móc hàng đầu lần trước anh đưa tới khiến Hàn lão tâm tư ngứa ngáy, quyết định đem một vài phân cảnh quan trọng đã quay trước đó ra làm lại. Nếu quay tốt liền đổi thành dùng cái này, nếu quay không tốt thì xem như tham khảo, vậy nên cảnh quay được xác định lần này… khụ khụ, cũng bao gồm cả cảnh giường chiếu kia.
Tác giả :
Mạc Thần Hoan