Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]
Chương 25

Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

Chương 25

Hơn 200 năm trước, con người đối với công tác nghiên cứu gen đã đạt đến một tầm cao mới, có thể cùng người đồng giới hoặc khác giới tiến hành kiểm tra gen, tính toán ra tỉ suất thụ thai.

Tuy rằng không thể tính toán hai người có xứng đôi hay không, bởi vì nhân tố tính cách, chủng loại là do rất nhiều phương diện sau này quyết định, thế nhưng chỉ cần có thể tính ra được tỉ suất thụ thai cũng đã là một thành tựu vô cùng to lớn.

Dù sao trên thế giới này người không thụ thai...Khụ, đừng cười, người không thụ thai trên thế giới này cũng không phải thiếu.

Không thể thụ thai cũng có thể chữa trị nhờ các tiến bộ khoa học kỹ thuật sau này. Vì vậy người không thể sinh con đã trở thành một phần ít trong xã hội. Thế nhưng cũng có một số người mà cho dù bạn có cầm cả nắm tế bào để tiến hành dung hợp thì tỉ lệ thành công cũng thấp đến mức đáng sợ, cho dù có là bác sĩ cùng chuyên viên nghiên cứu khoa học ưu tú nhất đều hết sức nỗ lực, nói không thể thụ thai thì chính là không thể thụ thai!

Đây chính là một loại tồn tại cổ quái ở Hạ gia.

Xã hội phát triển đến nay, nam nữ từ lâu đã có quyền bình đẳng như nhau, Hạ gia chưa bao giờ quan tâm đứa trẻ sinh ra là nam hay nữ, chỉ cầu có thể sinh ra một đứa là tốt rồi, nhưng mà người nhà họ Hạ bi kịch phát hiện: “ Đừng nói đến sinh nam hay sinh nữ, ngay đến cả cái lông bọn họ cũng không thể sinh ra."

Đúng, cho dù nỗ lực thế nào thì Hạ gia vẫn một mạch đơn truyền hơn mấy trăm năm. Mấy trăm năm này, cống hiến của Hạ thị đối với kỹ thuật sinh dục của nhân loại đã đạt đến trình độ đất trời đều cảm động, không biết bao nhiêu gia đình không có con nối dõi đều được đưa đến bệnh viện tổng hợp được Hạ thị đầu tư mà có được đứa nhỏ của chính mình, ngoại trừ Hạ gia.... vẫn luôn không có một chút chuyển biến tốt.

Hạ Bách Thâm cũng không biết tại sao đột nhiên lại muốn kiểm tra gen xứng đôi một lần nữa, có điều kết quả kiểm tra như vậy tuyệt đối nằm ngoài dự liệu của hắn. Thậm chí, khi lão gia tử Hạ gia biết được cái kết quả này liền ngay lập tức gọi điện đến, cứng rắn nói: “ Hạ Bách Thâm! Cháu còn không vì Hạ gia mà xuất chút lực đi! Nếu còn không đi tìm Sở Ngôn, ông nội liền chết cho cháu xem ngay bây giờ!"

Hạ Bách Thâm nhíu mày.

Mắt thấy tiểu tử này một điểm phản ứng đều không có, Hạ lão gia tử đánh liều một phen, cầm lấy một lọ hoa triều Đường ném mạnh xuống đất, hành động lưu loát như vậy có thể nhìn thấy rõ trong lòng lão gia tử Hạ gia có bao nhiêu tức giận.

Chỉ nghe thấy Hạ lão gia tử lại nói: “Cháu nhìn thấy kết quả kiểm tra gen xứng đôi rồi đấy, kết quả đều biến thành như vậy,cháu còn do dự cái gì? Sở Ngôn hiện tại đã là vợ của cháu, lúc trước khi ký hiệp ước cùng ông nó cũng đã đồng ý, chỉ cần cháu đi tìm nó, nó nhất định sẽ thực hiện hiệp ước, ài.. cháu sao còn không hành động!"

Nghe vậy, Hạ Bách Thâm khẽ nhếch môi, ngữ khí bình tĩnh: “Ông nói, Sở Ngôn sẽ thực hiện hiệp ước sao?"

Hạ lão gia tử một lần nữa cầm lấy một bức tranh chữ của Hạ Bách Thâm, hai tay dứt khoát kéo hai đầu trục đầu bức tranh, uy hiếp nói: “Vẫn còn giả bộ? Giấy trắng mực đen đã ký tên, Sở Ngôn từ nửa năm trước đã ký tên rồi chỉ có một mình cháu vẫn không chịu khuất phục."

Tầm mắt dừng ở bức tranh chữ trong chốc lát, hai mắt Hạ Bách Thâm hơi nhắm lại, thấp giọng nói: “Cháu đi tìm cậu ta."

Hạ lão gia tử lúc này mới vừa lòng mà đem tranh chữ thả xuống, sớm ngoan ngoãn như vậy có phải tốt không, lại nghe thấy đứa cháu đích tôn nhà mình cười nhẹ một tiếng, nói: “Lọ hoa vừa nãy là đồ giả, ông thực sự cho rằng cháu ở trong máy truyền tin thì không thấy rõ sao?"

Hạ lão gia tử cười gượng hai tiếng.

Bộ đàm rất nhanh bị tắt đi, Hạ Bách Thâm ngồi ở trong phòng làm việc cao tầng nhất Hạ Thị, ngón tay như có như không gõ trên mặt bàn Hồng Mộc. Ngón tay thon dài điểm nhẹ vào một tờ giấy, chất lượng cao cấp, mặt trên ghi một đoạn dài chữ số phức tạp, chỉ thấy ở phía cuối viết hai dòng như vậy——

『 Hạ Bách Thâm và Sở Ngôn

Chỉ số xứng đôi: 100%』

***

Ngày thứ nhất tiến vào đoàn phim 《 Thịnh Thế 》, Sở Ngôn liền diễn ngay một phân cảnh vô cùng khó.

Thói quen của Quách lão thực sự rất cổ quái, bình thường các đạo diễn không phải đều cho các diễn viên mới tiến vào đoàn phim diễn một phân cảnh tương đối dễ sao, giúp cho diễn viên trước hết là quen thuộc bầu không khí, sảng khoái diễn, thế nhưng Quách lão lại trực tiếp để nữ chính Nhâm Vân Dao đối diễn cùng Sở Ngôn.

Nhâm Vân Dao thành danh ba năm, là tiểu hoa đán tuyến một hàng đầu trong nước, tướng mạo tươi sáng, diễn kỹ tốt, đặc biệt là ở các phân cảnh tình cảm diễn xuất lại càng xuất sắc. Loại xuất sắc này ngoại trừ sự cố gắng của bản thân Nhâm Vân Dao thì vẫn còn có phòng làm việc không thể tách rời của cô ——

Nhâm Vân Dao ký với phòng làm việc của An Thiều Dương.

Phòng làm việc của An Thiều Dương chế tác kịch bản AI ở trong giới giải trí đứng số một, có người nói mỗi một phòng làm việc khi chế tác kịch bản AI sẽ mời ít nhất là ba biên kịch ưu tú, hơn nữa còn mời đến cả một số người quản lý lão làng đồng thời cùng hoàn thành.

Sở hữu một phòng làm việc đứng đầu trong việc chế tạo kịch bản AI, chẳng khác nào một người đi xe đạp đua với một người đi bộ, người đi xe đạp tất nhiên sẽ đi nhanh hơn một chút, đương nhiên là đi được bao xa cũng không phải do kịch bản AI quyết định. Tuy rằng Sở Ngôn không cần đến kịch bản AI thế nhưng quay chụp 《 Thịnh Thế 》lần này, Chu Hòa Huy vẫn đặc biệt chế tác cho cậu một cái kịch bản AI.

Khối chip nho nhỏ này Sở Ngôn chỉ nhìn không quá một lần, thế nhưng cũng từ trong đó lĩnh hội được thêm một số thứ. Đương nhiên, cậu chủ yếu vẫn là dựa vào kịch bản chữ đến diễn xuất, kịch bản AI chỉ nhìn một chút, hơi hơi học tập một hồi là được rồi.

Thời điểm đối diễn cùng Nhâm Vân Dao, Sở Ngôn cũng cảm nhận được một số thứ không giống nhau.

Tỉ như《 Huyết Chiến 》, diễn viên bộ phim này đều là những ngôi sao mới nổi, vai nam chính Lý Triết Thiên chẳng qua cũng chỉ là một ngôi sao tuyến hai mà thôi, mà vai nam chính của 《Khi Thiên Tam Phiến》, Lăng Quân Kỳ lại là một ngôi sao tuyến một, thế nhưng diễn xuất của y so với kỹ xảo của Nhâm Vân Dao vẫn là chênh lệch vô cùng lớn. Thời điểm đối mặt với Nhâm Vân Dao, Sở Ngôn tựa như đã chạm được vào một loại trình độ diễn xuất hàng đầu thế giới này.

Hoàng cung Lương Quốc điêu lương họa đống*, tên thích khách một thân hắc y bay trên nóc nhà, trốn trốn tránh tránh, người nàng nhẹ như chim yến, trên cánh tay xuất hiện một đạo vết thương dữ tợn, đang không ngừng chảy máu.

*Điêu lương họa đống: mỹ lệ.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, tên thích khách cẩn thận vừa chạy trốn vừa ẩn nấp, mà ở phía sau nàng lại có thị vệ đại nội không ngừng đuổi theo, nhiều lần suýt chút nữa đã bắt được nàng.

Thích khách trái trốn phải tránh, đã tiến vào một cung điện không có chút ánh đèn, nàng vừa mới thở phào nhẹ nhõm còn chưa kịp hoàn hồn, xoay người một cái liền nhìn thấy một thiếu niên tuấn mỹ đang đứng bên cửa, ngắm nhìn một lọ sứ màu trắng.

Nhâm Vân Dao là nữ chính, vừa thấy cảnh này liền trừng lớn hai mắt, kinh hãi định giơ lên trường kiếm.

Mà một giây sau, chỉ nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của thiếu niên từ từ vang lên: “Lựa chọn tốt nhất của ngươi bây giờ là, đứng đó, bất động."

Thanh âm này phảng phất mang theo một loại ma lực không tên, không biết vì sao Nhâm Vân Dao lại nghe theo, chậm rãi đem trường kiếm thả xuống, sau một chốc nàng liền bừng tỉnh, cảnh giác nhìn chằm chằm thiếu niên đứng cách đó không xa. Ngay lúc này, bên ngoài cửa điện liền có một đám thị vệ tụ tập lại, Nhâm Vân Dao lập tức khẩn trương lên.

Chỉ nghe người bên ngoài khe khẽ bàn luận: “Thích khách vừa nãy hình như chạy về hướng này."

Lại nghe tên còn lại trả lời: “Nơi này là tẩm cung của Điện hạ, quấy rầy Điện hạ nghỉ ngơi, ngươi với ta đều không gánh vác được, đi nhanh lên đi!"

Chính là một cuộc đối thoại ngắn ngủi như vậy, đám người kia cũng mau chóng rời khỏi đây. Trong lòng nữ chính sững sờ, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì bên trong cung điện khổng lồ chỉ còn lại bản thân nàng cùng thiếu niên trước mặt.

Nữ chính《 Thịnh Thế》- Trang Nhược là đầu lĩnh ám vệ được Tấn Quốc bí mật bồi dưỡng, cũng là thủ hạ mà nam chính Cơ Nguyên Thanh tín nhiệm nhất. Tình cảnh này phát sinh ở đoạn giữa bộ phim, Tấn Quốc cùng Lương quốc đời đời là kẻ địch, quốc quân thế hệ này của Lương Quốc lại càng là một kẻ vô cùng hiếu chiến, có người nói gã sắp sửa khai chiến với Tấn Quốc, quyết tâm không chết không thôi, Trang Nhược lừa người tình của mình là nam chính Cơ Nguyên Thanh, một thân một mình xông vào hoàng cung Lương Quốc chuẩn bị ám sát vị quốc quân ngu xuẩn này.

Ám sát tự nhiên là không thành công, Trang Nhược bị thương thừa dịp trốn thoát, vừa vặn tiến vào một gian cung điện.

Loại tình tiết máu chó thường ngày đều là phát sinh trên người nam chính cùng nữ chính, thế nhưng trong lúc này, tình huống “Nam chính bị thương chạy trốn, vừa vặn gặp được nữ chính cứu, cho nên liền yêu luôn nữ chính ngây thơ, lương thiện, ngốc bạch ngọt" hoàn toàn không có, mà lúc này, người Trang Nhược đụng phải chính là nam số bốn Ti Tích. Cung điện trống rỗng lạnh lẽo, đen như mực, Trang Nhược cả người căng thẳng mà nhìn thiếu niên đứng cách đó không xa. Thiếu niên một thân cẩm y trường bào màu trắng, giống như là vô cùng sợ lạnh, trên cổ áo tất cả đều là lông mao trắng như tuyết, y đang cúi đầu tỉ mỉ đánh giá lọ sứ ở trong tay, khuôn mặt tuấn tú, khí chất mỹ hảo.

Không có cách phát giác được một tia nguy hiểm từ trên người đối phương, Trang Nhược rút cuộc thanh tĩnh lại. Trong lòng nàng đại khái đoán được vị Điện hạ này chỉ e là đệ nhất quân tử vang danh Lương Quốc – Tam hoàng tử Ti Trừng, có người nói vị Tam hoàng tử này trạch tâm nhân hậu, luôn luôn phản đối chiến tranh, chủ trương cùng Tấn Quốc giao hảo.

Trang Nhược mở miệng thăm dò: “Là Tam hoàng tử Điện hạ sao?"

Thiếu niên vẫn cụp mắt nhìn lọ sứ, qua hồi lâu bỗngnbhiên thấp giọng hỏi ngược lại một câu: “Tam hoàng tử Điện hạ?"

Trang Nhược lại cho rằng y đang thừa nhận, bắt đầu đem ý đồ của mình nói thẳng ra, dù sao thì vị Tam hoàng tử này cùng Thái tử Tấn Quốc Cơ Nguyên Thanh là có chung chí hướng, vừa nãy cũng không hề lên tiếng để những người kia bắt lấy mình.

Sau khi nghe xong những câu nói này, thiếu niên lại không có chút phản ứng, ngay khi Trang Nhược đang vô cùng kinh ngạc, đã thấy đối phương chậm ra buông lọ sứ ra. Nhưng không biết tại sao hộp gấm đựng lọ sứ kích cỡ đột nhiên lại không vừa, thiếu niên kia biểu hiện bình tĩnh lại nhét lại một cái, nhưng vẫn thất bại.

Trang Nhược cảm thấy tình cảnh trước mắt thật quái dị, nàng có chút không hiểu ra sao, nhưng một giây sau, Trang Nhược vô cùng kinh hãi nhìn thấy thiếu niên này khẽ nhếch môi mỏng, bỗng nhiên nâng tay đem lọ sứ ném mạnh xuống đất, trở thành một đống vụn sứ.

Đôi mắt xinh đẹp của Trang Nhược trợn tròn, chỉ nghe đối phương cười nhẹ, âm thanh trầm thấp vang lên: “Để ngươi chê cười rồi."

Lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên, thời điểm Nhâm Vân Dao ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên, cả người cô cứng đờ, toàn bộ mạch máu trong cơ thể như bị tắc lại. Cảnh tượng này được 48 ống kính loại nhỏ hoàn toàn thu lại toàn bộ. Ở hiện trường quay chụp, Quách lão cũng không biết, Nhâm Vân Dao thấy được rút cuộc là một cảnh tượng như thế nào?

Thiếu niên tao nhã thanh quý mặc một bộ cẩm y trường bào màu trắng, môi mỏng khẽ câu, đồng tử nhạt màu, trên mặt ngậm lấy một vệt ý cười ôn nhã, tựa hồ vô cùng ấm áp. Nhưng mà! Đây tuyệt đối là ảo giác!

Nụ cười kia chưa từng chạm đến đáy mắt, ánh mắt lạnh giá lại sâu hun hút, hoàn toàn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trong mắt y. Thời điểm thiếu niên nhìn ngươi tựa như Liệp Báo đang gắt gao theo dõi con mồi của nó, toàn bộ tế bào trên người không khỏi khẩn trương lên, trăm miệng một lời mà biểu đạt ra một cái ý nghĩ ——

Chạy!

“Đôi mắt của ngươi thật là đẹp."

Tiếng nói vang lên, Sở Ngôn nhấc chân bước một bước, Nhâm Vân Dao không hề nhúc nhích.

“Ta rất thích đôi mắt của ngươi."

Dứt lời, Sở Ngôn lại bước lên một bước, Nhâm Vân Dao vẫn cứ không nhúc nhích.

“Tặng đôi mắt của ngươi cho ta, có được hay không?"

Bước thứ ba, thân hình thiếu niên quỷ mị, bỗng nhiên xuất hiện bên người Nhâm Vân Dao, mà giờ phút này, tay Sở Ngôn đã kề lên trên cổ Nhâm Vân Dao, thế nhưng cô vẫn không hề có chút phản ứng, tay Sở Ngôn ở trên cổ mơn trớn của cô bỗng nhiên dừng lại.

Khẽ thở một hơi, thiếu niên tuấn mỹ bất đắc dĩ nở nụ cười, bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt bên trong cung điện cũng nháy mắt biến mất vô tung vô tích: “Chị Nhâm, chị quên không ngăn cản em."

Đến đây, phân cảnh đầu tiên Sở Ngôn diễn từ khi tiến vào đoàn phim cuối cùng cũng thất bại.

--

Trong chương này tôi có thay đổi ngôi xưng đoạn Sở Ngôn đóng phim vì là bối cảnh cổ trang. Từ các chương sau nếu có bối cảnh cổ trang cũng sẽ như vậy.

Mà edit đến đoạn đóng phim còn tưởng edit nhầm chuyện kinh dị =(((( Hết hồn với bạn Ngôn ạ:“
Tác giả : Mạc Thần Hoan
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại