Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Hiền Thê
Chương 60: Ừm, nàng thật thơm
Giống như đã từng gặp qua, căn phòng trông rất quen thuộc.
“Ta nghĩ, trong mộng ta đã từng tới phòng của nàng." Mặc Thanh Dạ trêu đùa Thẩm Tích Họa.
“Làm sao có thể, phòng của thiếp chưa từng có nam tử nào tới, ngay cả phụ thân cũng không. Trong mộng cũng ...... Cũng không có khả năng." Đúng là thế mà, quả thật phòng của nàng chưa từng có nam nhân nào bước vào, trong mộng cũng không có.
Hình như là, Thẩm Tích Họa đột nhiên nhớ tới, lúc xuyên không đến đây không lâu, từng cứu một nam tử mặc đồ đen mang mặt nạ bị đao chém, chỉ tiếc lúc đó không tháo mặt nạ của hắn. Mà tên đó cũng không lễ phép, cứu hắn một mạng ngay cả câu cám ơn cũng không nói một tiếng đã bỏ đi, cũng không để lại thứ gì đáng giá để báo đáp ân nhân cứu mạng là nàng.
Nhưng chuyện chỉ có nàng cùng Đông Mạt biết, không thể nào có người thứ ba biết, ngay cả phu quân vương gia cũng không được biết.
Chuyện quái quỷ này mà nói ra không biết có thể rước lấy họa sát thân hay không nữa. Đồ đen, mặt nạ, vết đao chém, lỡ như ân oán giang hồ hay tranh đấu hoàng thất thì phiền phức lớn, ở hiện đại nàng là người đứng đầu một bang, đạo lý này tất nhiên là biết được.
“Tích nhi của ta là hoa đào tiên tử hạ phàm." Mặc Thanh Dạ cười xấu xa nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Tích Họa.
“Thiếp cũng rất thích hoa đào, mộng một ngày có thể cùng người một nhà cùng nhau sống tại Đào Hoa Đảo. Nhưng thiếp không có vẻ đẹp thoát tục của hoa đào tiên tử đâu." Thẩm Tích Họa đỏ mặt nói.
“Dung mạo của Tích nhi còn đẹp hơn hoa đào tiên tử, thanh lệ thoát tục. Nàng xem bài trí trong phòng này xem, vật dụng nào lại không mang theo hoa đào? Đầu giường còn treo túi hương hoa đào. Trên người nàng cũng tỏa ra mùi hoa đào, không phải hoa đào tiên tử thì là gì?" Mặc Thanh Dạ nói xong còn đem mũi để sát vào cổ Thẩm Tích Họa ngửi ngửi.
“Ừm, thật thơm."
Mặt Thẩm Tích Họa lại đỏ đến tận cổ.
“Dạ, chàng không đứng đắn."
Thẩm Tích Họa quay đầu tránh né Mặc Thanh Dạ, không nghĩ đến lại càng làm lộ ra chiếc cổ trắng noãn, cho Mặc Thanh Dạ có cơ hội hôn một cái.
Thẩm Tích Họa bị Mặc Thanh Dạ hôn, cả người cứng lại, phản xạ có điều kiện tránh sang phía bên cạnh, nên không nhớ được nàng đang đỡ Mặc Thanh Dạ, khi nàng vừa giãy khỏi thì cả người Mặc Thanh Dạ cũng ngã về phía nàng, Thẩm Tích Họa lảo đảo, ngã sấp về hướng giường ngủ.
Nếu té cách giường gần một chút, thì trực tiếp nằm sấp trên giường cũng không có chuyện gì, đằng này khoảng cách lại không gần không xa, Thẩm Tích Họa mà ngã xuống chỉ sợ sẽ phải đập đầu vào mép giường ......
Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, Mặc Thanh Dạ vươn tay nắm cánh tay Thẩm Tích Họa kéo vào trong ngực, trọng tâm cơ thể hai người không ổn định, liền xoay một vòng, tay hắn thuận thế nắm thắt lưng Thẩm Tích Họa.
Mặc Thanh Dạ bị Thẩm Tích Họa đụng mạnh vào ngực, lùi về sau mấy bước đưa lưng về phía giường, vì tay Mặc Thanh Dạ đang ôm eo Thẩm Tích Họa, nên Thẩm Tích Họa liền nằm đè trên người Mặc Thanh Dạ.
“Ba ......"
Môi Thẩm Tích Họa nằm trên môi Mặc Thanh Dạ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Mặt đỏ ửng.
Thình thịch ...... Thình thịch ......
Tim đập.
Thẩm Tích Họa ngạc nhiên mở to mắt, hai tay đặt lên ngực Mặc Thanh Dạ thở hổn hển, mặt đỏ lên.
Buồn bực.
Nhìn Mặc Thanh Dạ tái nhợt đang nằm dưới người nàng. Giống như đã hiểu rõ điều gì đó. Liền thân thiết nói:
“Dạ, chàng không sao chứ? Có làm chàng bị thương hay không? Sức lực của chàng ở đâu mà mạnh quá vậy?"
“Đồ ngốc, nàng tưởng ta là đậu hủ à? Sao ta có thể nhẫn tâm để nàng ngã sấp xuống đất được chứ."
Thẩm Tích Họa lấy được đáp án vừa lòng, từ trên người Mặc Thanh Dạ đứng lên. Mặc Thanh Dạ không thuận theo, kéo Thẩm Tích Họa xoay người đè ở dưới thân.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mặc Thanh Dạ, Thẩm Tích Họa nhắm hai mắt lại, trái tim như muốn nhảy lên cổ họng.
“Hầu ta đi ngủ." Mặc Thanh Dạ hôn nhẹ lên mặt Thẩm Tích Họa, sau đó đứng dậy đỡ mép giường ngồi xuống, chậm rãi cởi áo khoác.
“Không được! Này ...... Này ......" Thẩm Tích Họa khẩn trương không biết nên nói gì. Tuy biết bản thân đã gả cho Mặc Thanh Dạ làm An vương phi, hầu hạ Mặc Thanh Dạ đi ngủ là lẽ thường, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, đối với cô gái hai mươi mốt tuổi ở thế kỷ hai mươi mốt mà nói, thì cũng có sự xấu hổ, huống chi hiện tại nàng lại mang hình hài của thiếu nữ mười sáu.
Mặc dù ở triều đại này mười sáu tuổi xuất giá là chuyện thường, Tiêu hoàng hậu cũng là mười lăm vào cung mười sáu tuổi đã sinh Mặc Thanh Dạ, nhưng đối với Thẩm Tích Họa mà nói, chuyện này rất mắc cỡ.
“Tích nhi, nàng sợ ta ăn nàng phải không? Nàng nhìn với bộ dạng này của ta thì có thể làm gì nàng?" Mặc Thanh Dạ vừa rồi lúc cứu Thẩm Tích Họa hình như dùng sức quá độ, nên lúc này giọng nói rất yếu ớt, lúc cởi áo cũng có chút khó khăn.
Thẩm Tích Họa thấy thế đứng dậy, vì Mặc Thanh Dạ cởi bỏ đai lưng, cởi áo khoác, vừa gỡ pháp quan vừa ngượng ngùng nói:
“Hi hi, người ta, người ta mắc cỡ ......"
Sau khi gỡ pháp quan của Mặc Thanh Dạ xuống, lại giúp hắn tháo giày, dìu hắn nằm xuống kéo chăn gấm đắp cho hắn, xong hết nàng mới ngồi trước gương đồng gỡ búi tóc, tóc đen như mây rủ xuống ở sau đầu, chậm rãi cởi ra áo trong, chỉ còn bộ quần áo màu trắng bên trong. Mặc Thanh Dạ nhìn nàng đến thất thần.
“Dạ, sao thế? Lại nghĩ gì nữa à?" Thẩm Tích Họa đi về phía giường, không hiểu hỏi.
“À, không có gì, đừng để cảm lạnh, đi lên đắp chăn lại nào." Vừa nói vừa vén chăn nhường chỗ cho Thẩm Tích Họa nằm xuống.
Giường của Thẩm Tích Họa ở Thẩm phủ tất nhiên không lớn như giường lớn có khắc hoa ở vương phủ.
Thẩm Tích Họa cũng rất tự nhiên trèo lên giường tiến vào ổ chăn, Mặc Thanh Dạ vươn cánh tay ý bảo nàng gối đầu trên cánh tay của hắn, Thẩm Tích Họa do dự một chút mới nằm lên khuỷu tay hắn, Mặc Thanh Dạ liền nghiêng người dùng đôi tay ôm trọn thân thể mảnh mai của Thẩm Tích Họa vào lòng.
“Ta mệt rồi, ngủ đi." Mặc Thanh Dạ nhắm hai mắt lại, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, giờ phút này hắn không ngủ được. Hắn không biết hắn càng yêu thương Thẩm Tích Họa, thì bí mật của hắn sẽ từng chút từng chút bại lộ ở trước mặt Thẩm Tích Họa, bao gồm vết đao trên người.
Thẩm Tích Họa mở to mắt tỉ mỉ nhìn ngắm nam nhân đang ôm nàng, đây là phu quân của nàng, phu quân thật sự của nàng. Việc gì đến sẽ dến. Không thể quay về, thì chỉ có thể đón nhận. Cũng may phu quân vương gia này chẳng những tuổi trẻ tuấn tú, đối với nàng cũng rất yêu thương.
Hai trái tim gần nhau như vậy, trong lòng đều có đối phương, trong lòng cả hai cũng rất rõ ràng, hiểu rõ bản thân muốn gì. Mặc Thanh Dạ nghĩ thế càng ôm chặt Thẩm Tích Họa. Thẩm Tích Họa lại càng dựa gần vào bả vai Mặc Thanh Dạ.
Trăng treo ngọn liễu.
Thẩm Tích Kỳ ở Kỳ cư lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu tất cả đều là hình ảnh híp mặt mỉm cười của Mặc Thanh Dạ.
Mà giờ phút này ở Thư cư Thẩm Tích Thư cũng lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu tất cả đều là gương mặt lạnh lùng, thân hình cao lớn của Mặc Thanh Dạ.
Mặt khác Thẩm lão gia cùng đại phu nhân lại giống như bánh nướng áp chảo, một người cứ xoay người không yên một người thì cứ thở dài.
Một bên ngày tốt cảnh đẹp, một bên đêm không thể ngủ.
Hôm sau
Tinh thần Thẩm Tích Họa cùng Mặc Thanh Dạ rất tốt, Mặc Thanh Dạ không muốn rời giường, nghỉ ngơi nhiều một chút là chuyện tốt, hôm nay còn phải ngồi xe ngựa về phủ, thấy rất phiền. Thẩm Tích Họa thì đã sớm trang điểm xong, muốn cùng Tiết Giai Lệ đi mua quần áo trang sức.
Tâm tình Tiết Giai Lệ rất tốt, nên cũng thức dậy từ sáng sớm. Rửa mặt chải đầu liền đến Họa cư cùng nữ nhi ăn điểm tâm. Lúc đang ăn thì quản gia Thẩm phủ bước vào.
“Ngũ phu nhân, đây là lão gia kêu nô tài đưa tới, nói là hôm nay để ngũ phu nhân cùng Vương phi đi mua trang sức." Nói xong hai tay dâng lên một trăm lượng bạc.
“Cảm ơn lão gia, làm phiền quản gia." Tiết Giai Lệ đứng dậy nhận bạc, tư thế hèn mọn, không có dáng vẻ của một phu nhân.
“Được rồi, đi xuống đi." Thẩm Tích Họa bảo quản gia đi ra ngoài, nói với Tiết Giai Lệ:
“Nương, sau này nương là phu nhân, bọn họ là hạ nhân. Nương không cần khách sáo với bọn họ, vất vả cả đời nên hưởng phúc. Về sau ở Thẩm gia có người khi dễ nương, chỉ cần nói với con là được." Nhìn Thẩm lão gia kêu quản gia đưa bạc tới Thẩm Tích Họa thấy rất vừa lòng. Mặc dù trong mắt Thẩm Tích Họa thì số tiền hơi nhỏ, nhưng ít nhất Thẩm lão gia cùng đại phu nhân cũng đã chịu bỏ tiền trên người nương của nàng.
“Ai, không có việc gì, Họa nhi có thể thường đến thăm nương, nương đã cảm thấy mỹ mãn. Cũng không mong cầu điều gì khác." Tiết Giai Lệ cảm thấy xúc động, mười sáu năm, lúc bà muốn gặp nữ nhi đều phải lén lút, trước kia nữ nhi ở Thẩm phủ, tuy rằng là lén lút, còn có thể thấy mặt, nay nữ nhi gả đi vương phủ muốn lén lút nhìn cũng không thấy được.
“Nương cứ yên tâm, sau này nương cứ ở Họa cư, nhìn mọi thứ ở đây cứ như nhìn thấy nữ nhi, chuyện ở vương phủ sắp xếp đâu vào đấy nữ nhi sẽ bớt chút thời gian trở về thăm nương." Thẩm Tích Họa an ủi nói.
Tiết Giai Lệ nghe thế mới nở nụ cười, tiếp tục cùng Thẩm Tích Họa ăn điểm tâm.
Quảng Nguyên cư.
“Cứ như vậy mất một trăm lượng." Sáng sớm đại phu nhân dùng đôi mắt gấu mèo phàn nàn.
“Được rồi được rồi, ta nói hai trăm lượng, ngươi lại ra lệnh một trăm lượng, đúng là đàn bà, Vương gia cùng Vương phi còn chưa đi đâu đấy." Thẩm lão gia cũng mang mắt gấu mèo dạy dỗ đại phu nhân, kỳ thực lão cũng luyến tiếc tiêu số bạc này ở trên người Tiết Giai Lệ. Nếu Thẩm lão gia thực sự chịu bỏ ra hai trăm lượng, đại phu nhân sao có thể ngăn cản được.
“Sáng sớm ầm ỹ cái quái gì, cho thì cũng đã cho." Thẩm Tích Thư bực mình nói, mang mắt gấu mèo quay đầu chê cười Thẩm Tích Kỳ: “Tối qua nhị tỷ ngủ không ngon giấc sao? Mắt thâm đen hết rồi."
“Ta thấy muội muội cũng không hơn gì ta." Đúng vậy, người một nhà đều là gấu trúc.
“Ăn cơm. Ăn cơm xong thì đi sửa soạn, không biết giống cái dạng gì nữa. Chúng ta còn phải đi tiễn Vương gia, bộ dạng thế này thì còn ra thể thống gì?" Thẩm lão gia rất là tức giận, cơn giận này là do mẹ con Thẩm Tích Họa làm hại một nhà của lão ai cũng không ngon giấc.
Thành Diên châu ngựa xe như nước.
Thẩm Tích Họa dẫn Tiết Giai Lệ đi khắp thành Diên châu điên cuồng mua sắm, giống như trước kia ở hiện đại nàng đã từng làm, Đông Mạt cùng Xuân Hương thì sắm vai nhân vật đại lực sĩ, bao lớn bao nhỏ gì cũng đều đưa cho hai nàng xử lý.
Đến khi Đông Mạt cùng Xuân Hương thật sự cầm không hết, phải bắt buộc gọi nhóm thị vệ đi theo, chuyển mọi thứ trong tay sang cho bọn họ.
“Đông Mạt tỷ tỷ, chúng tôi phải bảo vệ Vương phi, lỡ như có gì xảy ra với Vương phi thì chúng tôi phải làm sao?" Thị vệ không vui khi Đông Mạt cùng Xuân Hương cứ đưa đồ cho bọn họ cầm.
“Bảo vệ Vương phi chính là muốn các ngươi xách đồ cho Vương phi, chúng tôi cầm không hết, chẳng lẽ các ngươi muốn Vương phi với phu nhân tự xách sao?" Đông Mạt cũng không vui. Đại nam nhân không phải là xách đồ nặng sao, còn sao trăng gì nữa.
“Nói thế cũng đúng." Nhóm thị vệ gật gật đầu, ôm lấy bao lớn bao nhỏ đi theo phía sau.
“Họa nhi, cha con cho chúng ta bạc, sao con cứ mua cho nương không vậy. Đừng mua nữa, có mua nương cũng không dùng tới." Tiết Giai Lệ đau lòng Thẩm Tích Họa vì bà mà tiêu tiền tốn bạc.
“Nương, vương phủ thiếu tiền sao? Nương muốn nghĩ cũng đừng nghĩ, hiện giờ nương cứ làm tốt vị trí phu nhân của nương là được, cứ việc hưởng thụ. Cha cho nương bạc nương cứ giữ lấy phòng thân." Thẩm Tích Họa an ủi Tiết Giai Lệ. Nói cũng phải, vương phủ to như vậy, lại là nhi tử hoàng thượng hoàng hậu yêu thương nhất, có thể thiếu tiền tiêu sao?
Mua thứ gì đó cũng là tâm ý của Thẩm Tích Họa, lúc này mới dẹp đường hồi phủ.
“Ta nghĩ, trong mộng ta đã từng tới phòng của nàng." Mặc Thanh Dạ trêu đùa Thẩm Tích Họa.
“Làm sao có thể, phòng của thiếp chưa từng có nam tử nào tới, ngay cả phụ thân cũng không. Trong mộng cũng ...... Cũng không có khả năng." Đúng là thế mà, quả thật phòng của nàng chưa từng có nam nhân nào bước vào, trong mộng cũng không có.
Hình như là, Thẩm Tích Họa đột nhiên nhớ tới, lúc xuyên không đến đây không lâu, từng cứu một nam tử mặc đồ đen mang mặt nạ bị đao chém, chỉ tiếc lúc đó không tháo mặt nạ của hắn. Mà tên đó cũng không lễ phép, cứu hắn một mạng ngay cả câu cám ơn cũng không nói một tiếng đã bỏ đi, cũng không để lại thứ gì đáng giá để báo đáp ân nhân cứu mạng là nàng.
Nhưng chuyện chỉ có nàng cùng Đông Mạt biết, không thể nào có người thứ ba biết, ngay cả phu quân vương gia cũng không được biết.
Chuyện quái quỷ này mà nói ra không biết có thể rước lấy họa sát thân hay không nữa. Đồ đen, mặt nạ, vết đao chém, lỡ như ân oán giang hồ hay tranh đấu hoàng thất thì phiền phức lớn, ở hiện đại nàng là người đứng đầu một bang, đạo lý này tất nhiên là biết được.
“Tích nhi của ta là hoa đào tiên tử hạ phàm." Mặc Thanh Dạ cười xấu xa nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Tích Họa.
“Thiếp cũng rất thích hoa đào, mộng một ngày có thể cùng người một nhà cùng nhau sống tại Đào Hoa Đảo. Nhưng thiếp không có vẻ đẹp thoát tục của hoa đào tiên tử đâu." Thẩm Tích Họa đỏ mặt nói.
“Dung mạo của Tích nhi còn đẹp hơn hoa đào tiên tử, thanh lệ thoát tục. Nàng xem bài trí trong phòng này xem, vật dụng nào lại không mang theo hoa đào? Đầu giường còn treo túi hương hoa đào. Trên người nàng cũng tỏa ra mùi hoa đào, không phải hoa đào tiên tử thì là gì?" Mặc Thanh Dạ nói xong còn đem mũi để sát vào cổ Thẩm Tích Họa ngửi ngửi.
“Ừm, thật thơm."
Mặt Thẩm Tích Họa lại đỏ đến tận cổ.
“Dạ, chàng không đứng đắn."
Thẩm Tích Họa quay đầu tránh né Mặc Thanh Dạ, không nghĩ đến lại càng làm lộ ra chiếc cổ trắng noãn, cho Mặc Thanh Dạ có cơ hội hôn một cái.
Thẩm Tích Họa bị Mặc Thanh Dạ hôn, cả người cứng lại, phản xạ có điều kiện tránh sang phía bên cạnh, nên không nhớ được nàng đang đỡ Mặc Thanh Dạ, khi nàng vừa giãy khỏi thì cả người Mặc Thanh Dạ cũng ngã về phía nàng, Thẩm Tích Họa lảo đảo, ngã sấp về hướng giường ngủ.
Nếu té cách giường gần một chút, thì trực tiếp nằm sấp trên giường cũng không có chuyện gì, đằng này khoảng cách lại không gần không xa, Thẩm Tích Họa mà ngã xuống chỉ sợ sẽ phải đập đầu vào mép giường ......
Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, Mặc Thanh Dạ vươn tay nắm cánh tay Thẩm Tích Họa kéo vào trong ngực, trọng tâm cơ thể hai người không ổn định, liền xoay một vòng, tay hắn thuận thế nắm thắt lưng Thẩm Tích Họa.
Mặc Thanh Dạ bị Thẩm Tích Họa đụng mạnh vào ngực, lùi về sau mấy bước đưa lưng về phía giường, vì tay Mặc Thanh Dạ đang ôm eo Thẩm Tích Họa, nên Thẩm Tích Họa liền nằm đè trên người Mặc Thanh Dạ.
“Ba ......"
Môi Thẩm Tích Họa nằm trên môi Mặc Thanh Dạ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Mặt đỏ ửng.
Thình thịch ...... Thình thịch ......
Tim đập.
Thẩm Tích Họa ngạc nhiên mở to mắt, hai tay đặt lên ngực Mặc Thanh Dạ thở hổn hển, mặt đỏ lên.
Buồn bực.
Nhìn Mặc Thanh Dạ tái nhợt đang nằm dưới người nàng. Giống như đã hiểu rõ điều gì đó. Liền thân thiết nói:
“Dạ, chàng không sao chứ? Có làm chàng bị thương hay không? Sức lực của chàng ở đâu mà mạnh quá vậy?"
“Đồ ngốc, nàng tưởng ta là đậu hủ à? Sao ta có thể nhẫn tâm để nàng ngã sấp xuống đất được chứ."
Thẩm Tích Họa lấy được đáp án vừa lòng, từ trên người Mặc Thanh Dạ đứng lên. Mặc Thanh Dạ không thuận theo, kéo Thẩm Tích Họa xoay người đè ở dưới thân.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mặc Thanh Dạ, Thẩm Tích Họa nhắm hai mắt lại, trái tim như muốn nhảy lên cổ họng.
“Hầu ta đi ngủ." Mặc Thanh Dạ hôn nhẹ lên mặt Thẩm Tích Họa, sau đó đứng dậy đỡ mép giường ngồi xuống, chậm rãi cởi áo khoác.
“Không được! Này ...... Này ......" Thẩm Tích Họa khẩn trương không biết nên nói gì. Tuy biết bản thân đã gả cho Mặc Thanh Dạ làm An vương phi, hầu hạ Mặc Thanh Dạ đi ngủ là lẽ thường, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, đối với cô gái hai mươi mốt tuổi ở thế kỷ hai mươi mốt mà nói, thì cũng có sự xấu hổ, huống chi hiện tại nàng lại mang hình hài của thiếu nữ mười sáu.
Mặc dù ở triều đại này mười sáu tuổi xuất giá là chuyện thường, Tiêu hoàng hậu cũng là mười lăm vào cung mười sáu tuổi đã sinh Mặc Thanh Dạ, nhưng đối với Thẩm Tích Họa mà nói, chuyện này rất mắc cỡ.
“Tích nhi, nàng sợ ta ăn nàng phải không? Nàng nhìn với bộ dạng này của ta thì có thể làm gì nàng?" Mặc Thanh Dạ vừa rồi lúc cứu Thẩm Tích Họa hình như dùng sức quá độ, nên lúc này giọng nói rất yếu ớt, lúc cởi áo cũng có chút khó khăn.
Thẩm Tích Họa thấy thế đứng dậy, vì Mặc Thanh Dạ cởi bỏ đai lưng, cởi áo khoác, vừa gỡ pháp quan vừa ngượng ngùng nói:
“Hi hi, người ta, người ta mắc cỡ ......"
Sau khi gỡ pháp quan của Mặc Thanh Dạ xuống, lại giúp hắn tháo giày, dìu hắn nằm xuống kéo chăn gấm đắp cho hắn, xong hết nàng mới ngồi trước gương đồng gỡ búi tóc, tóc đen như mây rủ xuống ở sau đầu, chậm rãi cởi ra áo trong, chỉ còn bộ quần áo màu trắng bên trong. Mặc Thanh Dạ nhìn nàng đến thất thần.
“Dạ, sao thế? Lại nghĩ gì nữa à?" Thẩm Tích Họa đi về phía giường, không hiểu hỏi.
“À, không có gì, đừng để cảm lạnh, đi lên đắp chăn lại nào." Vừa nói vừa vén chăn nhường chỗ cho Thẩm Tích Họa nằm xuống.
Giường của Thẩm Tích Họa ở Thẩm phủ tất nhiên không lớn như giường lớn có khắc hoa ở vương phủ.
Thẩm Tích Họa cũng rất tự nhiên trèo lên giường tiến vào ổ chăn, Mặc Thanh Dạ vươn cánh tay ý bảo nàng gối đầu trên cánh tay của hắn, Thẩm Tích Họa do dự một chút mới nằm lên khuỷu tay hắn, Mặc Thanh Dạ liền nghiêng người dùng đôi tay ôm trọn thân thể mảnh mai của Thẩm Tích Họa vào lòng.
“Ta mệt rồi, ngủ đi." Mặc Thanh Dạ nhắm hai mắt lại, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, giờ phút này hắn không ngủ được. Hắn không biết hắn càng yêu thương Thẩm Tích Họa, thì bí mật của hắn sẽ từng chút từng chút bại lộ ở trước mặt Thẩm Tích Họa, bao gồm vết đao trên người.
Thẩm Tích Họa mở to mắt tỉ mỉ nhìn ngắm nam nhân đang ôm nàng, đây là phu quân của nàng, phu quân thật sự của nàng. Việc gì đến sẽ dến. Không thể quay về, thì chỉ có thể đón nhận. Cũng may phu quân vương gia này chẳng những tuổi trẻ tuấn tú, đối với nàng cũng rất yêu thương.
Hai trái tim gần nhau như vậy, trong lòng đều có đối phương, trong lòng cả hai cũng rất rõ ràng, hiểu rõ bản thân muốn gì. Mặc Thanh Dạ nghĩ thế càng ôm chặt Thẩm Tích Họa. Thẩm Tích Họa lại càng dựa gần vào bả vai Mặc Thanh Dạ.
Trăng treo ngọn liễu.
Thẩm Tích Kỳ ở Kỳ cư lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu tất cả đều là hình ảnh híp mặt mỉm cười của Mặc Thanh Dạ.
Mà giờ phút này ở Thư cư Thẩm Tích Thư cũng lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu tất cả đều là gương mặt lạnh lùng, thân hình cao lớn của Mặc Thanh Dạ.
Mặt khác Thẩm lão gia cùng đại phu nhân lại giống như bánh nướng áp chảo, một người cứ xoay người không yên một người thì cứ thở dài.
Một bên ngày tốt cảnh đẹp, một bên đêm không thể ngủ.
Hôm sau
Tinh thần Thẩm Tích Họa cùng Mặc Thanh Dạ rất tốt, Mặc Thanh Dạ không muốn rời giường, nghỉ ngơi nhiều một chút là chuyện tốt, hôm nay còn phải ngồi xe ngựa về phủ, thấy rất phiền. Thẩm Tích Họa thì đã sớm trang điểm xong, muốn cùng Tiết Giai Lệ đi mua quần áo trang sức.
Tâm tình Tiết Giai Lệ rất tốt, nên cũng thức dậy từ sáng sớm. Rửa mặt chải đầu liền đến Họa cư cùng nữ nhi ăn điểm tâm. Lúc đang ăn thì quản gia Thẩm phủ bước vào.
“Ngũ phu nhân, đây là lão gia kêu nô tài đưa tới, nói là hôm nay để ngũ phu nhân cùng Vương phi đi mua trang sức." Nói xong hai tay dâng lên một trăm lượng bạc.
“Cảm ơn lão gia, làm phiền quản gia." Tiết Giai Lệ đứng dậy nhận bạc, tư thế hèn mọn, không có dáng vẻ của một phu nhân.
“Được rồi, đi xuống đi." Thẩm Tích Họa bảo quản gia đi ra ngoài, nói với Tiết Giai Lệ:
“Nương, sau này nương là phu nhân, bọn họ là hạ nhân. Nương không cần khách sáo với bọn họ, vất vả cả đời nên hưởng phúc. Về sau ở Thẩm gia có người khi dễ nương, chỉ cần nói với con là được." Nhìn Thẩm lão gia kêu quản gia đưa bạc tới Thẩm Tích Họa thấy rất vừa lòng. Mặc dù trong mắt Thẩm Tích Họa thì số tiền hơi nhỏ, nhưng ít nhất Thẩm lão gia cùng đại phu nhân cũng đã chịu bỏ tiền trên người nương của nàng.
“Ai, không có việc gì, Họa nhi có thể thường đến thăm nương, nương đã cảm thấy mỹ mãn. Cũng không mong cầu điều gì khác." Tiết Giai Lệ cảm thấy xúc động, mười sáu năm, lúc bà muốn gặp nữ nhi đều phải lén lút, trước kia nữ nhi ở Thẩm phủ, tuy rằng là lén lút, còn có thể thấy mặt, nay nữ nhi gả đi vương phủ muốn lén lút nhìn cũng không thấy được.
“Nương cứ yên tâm, sau này nương cứ ở Họa cư, nhìn mọi thứ ở đây cứ như nhìn thấy nữ nhi, chuyện ở vương phủ sắp xếp đâu vào đấy nữ nhi sẽ bớt chút thời gian trở về thăm nương." Thẩm Tích Họa an ủi nói.
Tiết Giai Lệ nghe thế mới nở nụ cười, tiếp tục cùng Thẩm Tích Họa ăn điểm tâm.
Quảng Nguyên cư.
“Cứ như vậy mất một trăm lượng." Sáng sớm đại phu nhân dùng đôi mắt gấu mèo phàn nàn.
“Được rồi được rồi, ta nói hai trăm lượng, ngươi lại ra lệnh một trăm lượng, đúng là đàn bà, Vương gia cùng Vương phi còn chưa đi đâu đấy." Thẩm lão gia cũng mang mắt gấu mèo dạy dỗ đại phu nhân, kỳ thực lão cũng luyến tiếc tiêu số bạc này ở trên người Tiết Giai Lệ. Nếu Thẩm lão gia thực sự chịu bỏ ra hai trăm lượng, đại phu nhân sao có thể ngăn cản được.
“Sáng sớm ầm ỹ cái quái gì, cho thì cũng đã cho." Thẩm Tích Thư bực mình nói, mang mắt gấu mèo quay đầu chê cười Thẩm Tích Kỳ: “Tối qua nhị tỷ ngủ không ngon giấc sao? Mắt thâm đen hết rồi."
“Ta thấy muội muội cũng không hơn gì ta." Đúng vậy, người một nhà đều là gấu trúc.
“Ăn cơm. Ăn cơm xong thì đi sửa soạn, không biết giống cái dạng gì nữa. Chúng ta còn phải đi tiễn Vương gia, bộ dạng thế này thì còn ra thể thống gì?" Thẩm lão gia rất là tức giận, cơn giận này là do mẹ con Thẩm Tích Họa làm hại một nhà của lão ai cũng không ngon giấc.
Thành Diên châu ngựa xe như nước.
Thẩm Tích Họa dẫn Tiết Giai Lệ đi khắp thành Diên châu điên cuồng mua sắm, giống như trước kia ở hiện đại nàng đã từng làm, Đông Mạt cùng Xuân Hương thì sắm vai nhân vật đại lực sĩ, bao lớn bao nhỏ gì cũng đều đưa cho hai nàng xử lý.
Đến khi Đông Mạt cùng Xuân Hương thật sự cầm không hết, phải bắt buộc gọi nhóm thị vệ đi theo, chuyển mọi thứ trong tay sang cho bọn họ.
“Đông Mạt tỷ tỷ, chúng tôi phải bảo vệ Vương phi, lỡ như có gì xảy ra với Vương phi thì chúng tôi phải làm sao?" Thị vệ không vui khi Đông Mạt cùng Xuân Hương cứ đưa đồ cho bọn họ cầm.
“Bảo vệ Vương phi chính là muốn các ngươi xách đồ cho Vương phi, chúng tôi cầm không hết, chẳng lẽ các ngươi muốn Vương phi với phu nhân tự xách sao?" Đông Mạt cũng không vui. Đại nam nhân không phải là xách đồ nặng sao, còn sao trăng gì nữa.
“Nói thế cũng đúng." Nhóm thị vệ gật gật đầu, ôm lấy bao lớn bao nhỏ đi theo phía sau.
“Họa nhi, cha con cho chúng ta bạc, sao con cứ mua cho nương không vậy. Đừng mua nữa, có mua nương cũng không dùng tới." Tiết Giai Lệ đau lòng Thẩm Tích Họa vì bà mà tiêu tiền tốn bạc.
“Nương, vương phủ thiếu tiền sao? Nương muốn nghĩ cũng đừng nghĩ, hiện giờ nương cứ làm tốt vị trí phu nhân của nương là được, cứ việc hưởng thụ. Cha cho nương bạc nương cứ giữ lấy phòng thân." Thẩm Tích Họa an ủi Tiết Giai Lệ. Nói cũng phải, vương phủ to như vậy, lại là nhi tử hoàng thượng hoàng hậu yêu thương nhất, có thể thiếu tiền tiêu sao?
Mua thứ gì đó cũng là tâm ý của Thẩm Tích Họa, lúc này mới dẹp đường hồi phủ.
Tác giả :
Tuyệt Vọng Guốc Gỗ