Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Hiền Thê
Chương 30: Thẩm Tích Thư bại trận
“Này chẳng phải như vậy là làm cho người ta cười chê hay sao, gần đây Thư nhi có lười biếng hay không? Hay là bởi vì chuyện phải gả cho Vương gia lúc trước làm Thư nhi trong lòng khó chịu, cho nên thảm bại?" Thẩm lão gia nhíu mày, mấy ngày nay ông vẫn là vô cùng tự hào khen nữ nhi của ông nhất định có thể đoạt được danh hiệu đứng đầu bảng, nhưng hôm nay đột nhiên chạy ra một tiểu thư con nông dân nhà nghèo đoạt lấy danh hiệu này, chẳng phải là làm cho ông mất hết mặt mũi?
“Có khả năng, mấy ngày trước Thư nhi cả ngày hậm hực rầu rĩ, cho đến khi Tích Họa đồng ý, tâm tình mới chuyển biến tốt, chính là trong lòng nó vẫn còn u sầu như trước, lo sợ Thẩm Tích Họa đột nhiên giữa chừng đổi ý thì không biết làm sao?" Đại phu nhân sợ Thẩm lão gia trách tội Thư nhi của bà, từ đó mà không thương yêu Thư nhi nữa, nếu thế thì bà không muốn.
Đành phải đem mọi chuyện đổ lên đầu Tam vương gia cùng Thẩm Tích Họa.
“Hừ, nó thân là nữ nhi Thẩm gia, nhất định phải thay Thư nhi gả, lấy hay không lấy không phải do nó quyết định." Thẩm lão gia nhất thời nổi giận đứng lên, nếu không phải là hoàng hậu coi trọng Thư nhi của ông, ông cũng không sẽ mất thể diện như thế. “Một thứ nữ nho nhỏ, sao lại phụ thuộc vào nó, nếu nó không muốn, liền đem ngũ di nương bán kỹ viện đi."
“Lão gia, xin bớt giận, Thư nhi chính là lo lắng quá mà thôi. Kỳ thực Họa nhi cũng không có không đồng ý." Đại phu nhân vỗ nhẹ lưng Thẩm lão gia, mong làm ông hạ cơn tức giận.
Bà biết lần này Thư nhi thua, là thua thể diện của Thẩm gia. Từ xưa đến nay thương gia đều là bị người khinh thường. Cho nên ai làm thương nhân cũng hi vọng nữ nhi trong gia đình có thể có văn thái, như thế liền có thể có chút mặt mũi.
Thư nhi của ông làm tăng thể diện cho ông. Tất nhiên là sủng ái có thừa.
“Nói cho Thư nhi, đừng lo lắng gì hết, hết thảy có phụ thân, bảo nó ra sức học tập, lần tới nên biểu hiện cho tốt." Thẩm lão gia mặc dù trong lòng có tức giận, nhưng là đối với hòn ngọc quý trên tay vẫn là tương đối khoan dung.
“Ừ, Thư nhi sau khi trở về lại tiếp tục hăng hái học tập, đợi lần tới nhất định có thể đoạt lại danh hiệu này tuyệt sẽ không để cho người ở nơi khác đến cướp đi danh hào này." Lần này kể cả vị trí thứ hai cũng không đến phiên nàng, mà là bị Lâm Dật Nhượng cướp đi.
Chuyện này đối với Thẩm Tích Thư mà nói thực là rất đả kích.
Lúc này nàng đang luyện cầm ở Thư cư.
Thẩm lão gia cùng đại phu nhân vừa đi đến Thư cư chợt nghe thấy tiếng đàn biết nữ nhi nhà mình đang ở nỗ lực luyện đàn, đối với người không hiểu âm nhạc như Thẩm lão gia lại cảm thấy thật cao hứng, cảm thấy tiếng đàn dị thường dễ nghe, làm ông vừa lòng. Đây là nữ nhi ông luôn luôn nâng niu trong lòng bàn tay, ông tin tưởng lần tới nữ nhi của ông nhất định sẽ không làm ông thất vọng.
Nghĩ đến đó liền cùng phu nhân cất bước vào Thư cư.
Trong Thư cư trồng đủ loại hoa mẫu đơn. Các hoa mẫu đơn đang đua nhau khoe sắc, Thẩm Tích Thư đang ngồi giữa đám mẫu đơn. Nhờ hoa phụ trợ, làm nàng minh diễm động lòng người hơn.
Thẩm lão gia nhìn nữ nhi mềm mại như thế, trong lòng vui mừng, chỉ mong người quyền thế có thể coi trọng Thư nhi của ông, đối với Thẩm gia bọn họ tuyệt đối là có lợi.
Thẩm Tích Thư nâng lên đôi mắt như nước, giọt lệ óng ánh trong suốt kia còn vương trên đôi má phấn, dị thường điềm đạm đáng yêu.
Thẩm lão gia vừa thấy nữ nhi như thế, tâm lập tức liền nhéo lên. “Thư nhi, không khóc, phụ thân không trách Thư nhi."
“Phụ thân, là Thư nhi vô dụng." Nhìn thấy Thẩm lão gia, nước mắt tựa hồ càng tùy ý tuôn rơi, như mưa to tầm tã tuôn xuống, làm cho Thẩm lão gia thực sợ hãi. Vạt áo Thẩm lão gia cũng bị Thẩm Tích Thư khóc ướt, nhưng ông gia căn bản là không thèm để ý, ông chỉ để ý là khuê nữ bảo bối của ông đang thương tâm, tâm của ông cũng đau theo. “Thư nhi, không khóc, sang năm Thư nhi của chúng ta nhất định sẽ đứng đầu."
Thẩm lão gia vỗ lưng Thẩm Tích Thư an ủi nói.
Đại phu nhân đứng ở một bên trong lòng cao hứng, bản thân bà vui mừng vì lão gia yêu thương nữ nhi như thế, lại còn vì nữ nhi khóc mà tâm đau đớn vạn phần.
Thư nhi của bà từ nhỏ sống trong sự cưng chìu, được bọn họ che chở mà kiêu ngạo lớn lên.Tất nhiên sẽ chịu không nổi khi bị đả kích.
p/s: nói thật edit về cái nhà ba người này mà thấy bực. Con nhỏ Thư nhi này có đẹp, có tài, có giỏi gì đâu mà hết ông lại bà khen thấy ớn. Vừa xấu vừa ngu mà còn tài lanh bởi vậy bị sánh như con công hừ hừ … tức quá nên nói vài câu nhé. Đúng là ếch ngồi đáy giếng nhìn mặt giếng mà tưởng là trời. Sao biết trời tròn vuông.
“Có khả năng, mấy ngày trước Thư nhi cả ngày hậm hực rầu rĩ, cho đến khi Tích Họa đồng ý, tâm tình mới chuyển biến tốt, chính là trong lòng nó vẫn còn u sầu như trước, lo sợ Thẩm Tích Họa đột nhiên giữa chừng đổi ý thì không biết làm sao?" Đại phu nhân sợ Thẩm lão gia trách tội Thư nhi của bà, từ đó mà không thương yêu Thư nhi nữa, nếu thế thì bà không muốn.
Đành phải đem mọi chuyện đổ lên đầu Tam vương gia cùng Thẩm Tích Họa.
“Hừ, nó thân là nữ nhi Thẩm gia, nhất định phải thay Thư nhi gả, lấy hay không lấy không phải do nó quyết định." Thẩm lão gia nhất thời nổi giận đứng lên, nếu không phải là hoàng hậu coi trọng Thư nhi của ông, ông cũng không sẽ mất thể diện như thế. “Một thứ nữ nho nhỏ, sao lại phụ thuộc vào nó, nếu nó không muốn, liền đem ngũ di nương bán kỹ viện đi."
“Lão gia, xin bớt giận, Thư nhi chính là lo lắng quá mà thôi. Kỳ thực Họa nhi cũng không có không đồng ý." Đại phu nhân vỗ nhẹ lưng Thẩm lão gia, mong làm ông hạ cơn tức giận.
Bà biết lần này Thư nhi thua, là thua thể diện của Thẩm gia. Từ xưa đến nay thương gia đều là bị người khinh thường. Cho nên ai làm thương nhân cũng hi vọng nữ nhi trong gia đình có thể có văn thái, như thế liền có thể có chút mặt mũi.
Thư nhi của ông làm tăng thể diện cho ông. Tất nhiên là sủng ái có thừa.
“Nói cho Thư nhi, đừng lo lắng gì hết, hết thảy có phụ thân, bảo nó ra sức học tập, lần tới nên biểu hiện cho tốt." Thẩm lão gia mặc dù trong lòng có tức giận, nhưng là đối với hòn ngọc quý trên tay vẫn là tương đối khoan dung.
“Ừ, Thư nhi sau khi trở về lại tiếp tục hăng hái học tập, đợi lần tới nhất định có thể đoạt lại danh hiệu này tuyệt sẽ không để cho người ở nơi khác đến cướp đi danh hào này." Lần này kể cả vị trí thứ hai cũng không đến phiên nàng, mà là bị Lâm Dật Nhượng cướp đi.
Chuyện này đối với Thẩm Tích Thư mà nói thực là rất đả kích.
Lúc này nàng đang luyện cầm ở Thư cư.
Thẩm lão gia cùng đại phu nhân vừa đi đến Thư cư chợt nghe thấy tiếng đàn biết nữ nhi nhà mình đang ở nỗ lực luyện đàn, đối với người không hiểu âm nhạc như Thẩm lão gia lại cảm thấy thật cao hứng, cảm thấy tiếng đàn dị thường dễ nghe, làm ông vừa lòng. Đây là nữ nhi ông luôn luôn nâng niu trong lòng bàn tay, ông tin tưởng lần tới nữ nhi của ông nhất định sẽ không làm ông thất vọng.
Nghĩ đến đó liền cùng phu nhân cất bước vào Thư cư.
Trong Thư cư trồng đủ loại hoa mẫu đơn. Các hoa mẫu đơn đang đua nhau khoe sắc, Thẩm Tích Thư đang ngồi giữa đám mẫu đơn. Nhờ hoa phụ trợ, làm nàng minh diễm động lòng người hơn.
Thẩm lão gia nhìn nữ nhi mềm mại như thế, trong lòng vui mừng, chỉ mong người quyền thế có thể coi trọng Thư nhi của ông, đối với Thẩm gia bọn họ tuyệt đối là có lợi.
Thẩm Tích Thư nâng lên đôi mắt như nước, giọt lệ óng ánh trong suốt kia còn vương trên đôi má phấn, dị thường điềm đạm đáng yêu.
Thẩm lão gia vừa thấy nữ nhi như thế, tâm lập tức liền nhéo lên. “Thư nhi, không khóc, phụ thân không trách Thư nhi."
“Phụ thân, là Thư nhi vô dụng." Nhìn thấy Thẩm lão gia, nước mắt tựa hồ càng tùy ý tuôn rơi, như mưa to tầm tã tuôn xuống, làm cho Thẩm lão gia thực sợ hãi. Vạt áo Thẩm lão gia cũng bị Thẩm Tích Thư khóc ướt, nhưng ông gia căn bản là không thèm để ý, ông chỉ để ý là khuê nữ bảo bối của ông đang thương tâm, tâm của ông cũng đau theo. “Thư nhi, không khóc, sang năm Thư nhi của chúng ta nhất định sẽ đứng đầu."
Thẩm lão gia vỗ lưng Thẩm Tích Thư an ủi nói.
Đại phu nhân đứng ở một bên trong lòng cao hứng, bản thân bà vui mừng vì lão gia yêu thương nữ nhi như thế, lại còn vì nữ nhi khóc mà tâm đau đớn vạn phần.
Thư nhi của bà từ nhỏ sống trong sự cưng chìu, được bọn họ che chở mà kiêu ngạo lớn lên.Tất nhiên sẽ chịu không nổi khi bị đả kích.
p/s: nói thật edit về cái nhà ba người này mà thấy bực. Con nhỏ Thư nhi này có đẹp, có tài, có giỏi gì đâu mà hết ông lại bà khen thấy ớn. Vừa xấu vừa ngu mà còn tài lanh bởi vậy bị sánh như con công hừ hừ … tức quá nên nói vài câu nhé. Đúng là ếch ngồi đáy giếng nhìn mặt giếng mà tưởng là trời. Sao biết trời tròn vuông.
Tác giả :
Tuyệt Vọng Guốc Gỗ