Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Hiền Thê
Chương 2: Thứ nữ Thẩm Tích Họa (2)
Họa cư
Gió xuân nhè nhẹ lay động hoa đào trong vườn, cánh hoa theo gió bay xuống đầy đất, hương thơm hoa đào thoang thoảng quẩn quanh trong vườn, cảnh sắc tuyệt đẹp mê người.
Dưới tàng hoa đào có một nữ tử đang nằm thoải mái ở trên ghế, vẻ mặt phiền muộn ngắm nhìn hoa đào tung bay theo gió, từng cánh hoa đào thỉnh thoảng bay đáp xuống trên người vì nàng làm đẹp.
Đến gần nhìn sẽ thấy nàng kia cực kỳ xinh đẹp, thân thể thướt tha yêu kiều rực rỡ tùy ý nằm ở trên ghế, tóc đen như thác mềm mại rủ xuống bên ghế. Lười nhác như mèo Ba Tư, đôi mắt sáng như sao lúc này lại lộ ra chút ũ rũ, trên ngũ quan tinh xảo khéo léo nõn nà kia tuy không thoa phấn nhưng lại trắng như bạch ngọc, xuống chút nữa là cái miệng anh đào nhỏ nhắn không thoa son mà đỏ, kiều diễm căng mọng, tóc hai bên quai hàm theo gió nhẹ nhàng phe phẩy trên mặt làm tăng thêm vài phần mê người phong tình.
“Tiểu thư, Đông Mạt nghe được một chuyện." Một tiểu nha hoàn thở hổn hển chạy đến trước mặt nàng, sắc mặt lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình nói.
“Chuyện gì nói nghe một chút." Âm thanh tuy lười nhác, nhưng cũng rất thuận tay người nghe.
“Lão gia muốn tiểu thư thay thế tam tiểu thư gả cho ấm sắc thuốc Tam vương gia." Tiểu nha hoàn có chút bất mãn nói.
Nàng chính là Thẩm Tích Họa, ngũ tiểu thư thứ nữ của Thẩm gia. Nàng tên thật cũng là Thẩm Tích Họa, nguyên bản là minh châu bảo bối trên tay cha mẹ, hiện tại không biết tại sao lại xuyên không đến triều đại không có tên trong lịch sử, lại còn trở thành thứ nữ không được yêu thương.
Mẫu thân của nàng ở nơi này là ngũ di nương của Thẩm lão gia, cho nên đứa con do bà sinh ra cũng không thể kêu bà một tiếng mẫu thân, chỉ có thể kêu là di nương, mà gọi vợ cả là đại phu nhân, kêu Thẩm lão gia là lão gia, cụ thể mà nói chính là so với nha hoàn bà tử trong nhà thì nàng chỉ cao hơn một chút, còn so với nha hoàn bên người của đại phu nhân, lão phu nhân thì địa vị thứ nữ này của nàng lại không bằng.
Nguyên lai Thẩm Tích Họa là do một bà tử bên người đại phu nhân hại chết. Không biết nên gọi chuyện này là gì nữa.
Nghĩ nghĩ liền cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, bất đắc dĩ mọi chuyện đã thành định cục, chỉ có thể là chuyện gì đến thì sẵn sàng đối mặt thôi.
“Cái gì? Để ta thay thế tam tiểu thư gả cho ấm sắc thuốc Tam vương gia?" Đôi mặt sáng bỗng nhiên mở ra nhìn nha đầu đứng bên cạnh. Có chút kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, ở thành Diên châu này không có người nào muốn gả cho ấm sắc thuốc Tam vương gia cả, ai cũng đều sợ nếu gả qua đó không được mấy ngày, chẳng may Tam vương gia qua đời, thành quả phụ không nói, còn bị nói thành khắc phu, có chết cũng không được tử tế." Đông Mạt bất bình thay tiểu thư nhà mình, tuy rằng ngũ tiểu thư là thứ nữ, nhưng lại đối đãi với nàng như tỷ muội.
Tuy rằng từ sau cái ngày tiểu thư rơi xuống nước, nàng cảm giác tiểu thư có chút không giống với trước đây, nhưng đối xử tốt với nàng cũng chưa từng thay đổi qua.
Trong lòng Thẩm Tích Họa lại có một suy tính khác.
Cùng với lo lắng của Đông Mạt lại hoàn toàn bất đồng. Khóe miệng không tự giác tràn ra một chút tươi cười.
“Làm chính phi của Tam vương gia sao?" Thẩm Tích Họa khóe miệng hơi hơi giơ lên, tâm tình vì suy tính của bản thân mà vui vẻ không ít.
Đông Mạt rất là không hiểu nhìn tiểu thư nhà nàng lúc này mà sao còn có thể tươi cười cho được, nàng thì lo lắng cho tiểu thư gần chết, tiểu thư còn có tâm tình vui vẻ. “Tiểu thư, lúc này sao cô còn cười được chứ? Không được, Đông Mạt nhất định sẽ đi theo tiểu thư qua đó."
Bộ dáng Đông Mạt như thấy chết không sờn chọc cho Thẩm Tích Họa không khỏi “phốc xích" bật cười.
“Tiểu thư, cô cười cái gì? Cô chẳng lẽ không sợ sao?" Đông Mạt có chút không hiểu tiểu thư nhà mình, khi nàng nghe được tin đó, trong lòng lo lắng không thôi, còn tiểu thư lại có tâm tình tươi cười.
“Được rồi, Đông Mạt, ta không cười, gả qua đó ta sẽ làm chính phi hả?" Nàng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.
“Vâng, Tam vương gia hàng năm nằm ở trên giường, hoàng hậu lo lắng cho bệnh tình của Tam vương gia, cho nên thường xuyên ban thưởng cho Vương gia một ít thị thiếp, nhưng lại chưa có chính phi. Cho nên lần xung hỉ này là do hoàng hậu mời người tính qua ngày sinh tháng đẻ của tam tiểu thư cùng Tam vương gia mới có thể cho cô ấy trở thành chính phi." Đông Mạt giải thích cho tiểu thư nhà mình hiểu.
Gió xuân nhè nhẹ lay động hoa đào trong vườn, cánh hoa theo gió bay xuống đầy đất, hương thơm hoa đào thoang thoảng quẩn quanh trong vườn, cảnh sắc tuyệt đẹp mê người.
Dưới tàng hoa đào có một nữ tử đang nằm thoải mái ở trên ghế, vẻ mặt phiền muộn ngắm nhìn hoa đào tung bay theo gió, từng cánh hoa đào thỉnh thoảng bay đáp xuống trên người vì nàng làm đẹp.
Đến gần nhìn sẽ thấy nàng kia cực kỳ xinh đẹp, thân thể thướt tha yêu kiều rực rỡ tùy ý nằm ở trên ghế, tóc đen như thác mềm mại rủ xuống bên ghế. Lười nhác như mèo Ba Tư, đôi mắt sáng như sao lúc này lại lộ ra chút ũ rũ, trên ngũ quan tinh xảo khéo léo nõn nà kia tuy không thoa phấn nhưng lại trắng như bạch ngọc, xuống chút nữa là cái miệng anh đào nhỏ nhắn không thoa son mà đỏ, kiều diễm căng mọng, tóc hai bên quai hàm theo gió nhẹ nhàng phe phẩy trên mặt làm tăng thêm vài phần mê người phong tình.
“Tiểu thư, Đông Mạt nghe được một chuyện." Một tiểu nha hoàn thở hổn hển chạy đến trước mặt nàng, sắc mặt lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình nói.
“Chuyện gì nói nghe một chút." Âm thanh tuy lười nhác, nhưng cũng rất thuận tay người nghe.
“Lão gia muốn tiểu thư thay thế tam tiểu thư gả cho ấm sắc thuốc Tam vương gia." Tiểu nha hoàn có chút bất mãn nói.
Nàng chính là Thẩm Tích Họa, ngũ tiểu thư thứ nữ của Thẩm gia. Nàng tên thật cũng là Thẩm Tích Họa, nguyên bản là minh châu bảo bối trên tay cha mẹ, hiện tại không biết tại sao lại xuyên không đến triều đại không có tên trong lịch sử, lại còn trở thành thứ nữ không được yêu thương.
Mẫu thân của nàng ở nơi này là ngũ di nương của Thẩm lão gia, cho nên đứa con do bà sinh ra cũng không thể kêu bà một tiếng mẫu thân, chỉ có thể kêu là di nương, mà gọi vợ cả là đại phu nhân, kêu Thẩm lão gia là lão gia, cụ thể mà nói chính là so với nha hoàn bà tử trong nhà thì nàng chỉ cao hơn một chút, còn so với nha hoàn bên người của đại phu nhân, lão phu nhân thì địa vị thứ nữ này của nàng lại không bằng.
Nguyên lai Thẩm Tích Họa là do một bà tử bên người đại phu nhân hại chết. Không biết nên gọi chuyện này là gì nữa.
Nghĩ nghĩ liền cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, bất đắc dĩ mọi chuyện đã thành định cục, chỉ có thể là chuyện gì đến thì sẵn sàng đối mặt thôi.
“Cái gì? Để ta thay thế tam tiểu thư gả cho ấm sắc thuốc Tam vương gia?" Đôi mặt sáng bỗng nhiên mở ra nhìn nha đầu đứng bên cạnh. Có chút kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, ở thành Diên châu này không có người nào muốn gả cho ấm sắc thuốc Tam vương gia cả, ai cũng đều sợ nếu gả qua đó không được mấy ngày, chẳng may Tam vương gia qua đời, thành quả phụ không nói, còn bị nói thành khắc phu, có chết cũng không được tử tế." Đông Mạt bất bình thay tiểu thư nhà mình, tuy rằng ngũ tiểu thư là thứ nữ, nhưng lại đối đãi với nàng như tỷ muội.
Tuy rằng từ sau cái ngày tiểu thư rơi xuống nước, nàng cảm giác tiểu thư có chút không giống với trước đây, nhưng đối xử tốt với nàng cũng chưa từng thay đổi qua.
Trong lòng Thẩm Tích Họa lại có một suy tính khác.
Cùng với lo lắng của Đông Mạt lại hoàn toàn bất đồng. Khóe miệng không tự giác tràn ra một chút tươi cười.
“Làm chính phi của Tam vương gia sao?" Thẩm Tích Họa khóe miệng hơi hơi giơ lên, tâm tình vì suy tính của bản thân mà vui vẻ không ít.
Đông Mạt rất là không hiểu nhìn tiểu thư nhà nàng lúc này mà sao còn có thể tươi cười cho được, nàng thì lo lắng cho tiểu thư gần chết, tiểu thư còn có tâm tình vui vẻ. “Tiểu thư, lúc này sao cô còn cười được chứ? Không được, Đông Mạt nhất định sẽ đi theo tiểu thư qua đó."
Bộ dáng Đông Mạt như thấy chết không sờn chọc cho Thẩm Tích Họa không khỏi “phốc xích" bật cười.
“Tiểu thư, cô cười cái gì? Cô chẳng lẽ không sợ sao?" Đông Mạt có chút không hiểu tiểu thư nhà mình, khi nàng nghe được tin đó, trong lòng lo lắng không thôi, còn tiểu thư lại có tâm tình tươi cười.
“Được rồi, Đông Mạt, ta không cười, gả qua đó ta sẽ làm chính phi hả?" Nàng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.
“Vâng, Tam vương gia hàng năm nằm ở trên giường, hoàng hậu lo lắng cho bệnh tình của Tam vương gia, cho nên thường xuyên ban thưởng cho Vương gia một ít thị thiếp, nhưng lại chưa có chính phi. Cho nên lần xung hỉ này là do hoàng hậu mời người tính qua ngày sinh tháng đẻ của tam tiểu thư cùng Tam vương gia mới có thể cho cô ấy trở thành chính phi." Đông Mạt giải thích cho tiểu thư nhà mình hiểu.
Tác giả :
Tuyệt Vọng Guốc Gỗ