Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 120

Văn Chân lần này đến Quy Hóa trước, ngoại trừ muốn ngự giá thân chinh đối phó Đại Thương, còn có một nhiệm vụ trọng yếu là đối với dân chúng ngoài cửa ải ban ân. Trước xuất phát, hắn cũng đã cùng các Các lão thương lượng mấy mục chính sách làm tranh thủ dân tâm ngoài cửa ải, dù sao mảnh đất này cùng Đại Thương thật sự quá gần, nếu đem những chiến sĩ dũng cảm thiện chiến bức đến bên Đại Thương, chính là tổn thất thật lớn của triều đình.

Sau khi vào thành hắn đầu tiên là tiến vào phủ Đô thống nghe chiến báo sắp tới của phụ cận Quy Hóa thành, Văn Chân cũng không lập tức đã hạ lệnh đuổi bắt Mông Hoặc, mà là để đại quân và tướng sĩ chủ thành nghỉ ngơi trước, dù sao giặc cùng đường mạt truy đạo lý hắn vẫn hiểu được, hơn nữa trên thảo nguyên to lớn như vậy, nếu như không có binh lực đầy đủ hình thành bao vây, căn bản không có khả năng ngăn hơn ba vạn kỵ binh quay lại như gió.

Văn Chân nguyên bản còn có một chuyện càng quan trọng, thì chính là tiếp kiến thủ lĩnh các tộc thảo nguyên, với bọn họ tiến hành trấn an và kinh sợ, tránh cho những người này nghiêng về Đại Thương, bất quá hiện giờ tuy rằng thánh giá đã đến, các thủ lĩnh lại vẫn chưa tới.

Giữa bộ lạc vùng thảo nguyên hoặc là thông hôn lẫn nhau, hoặc là cừu thị lẫn nhau, sinh hoạt cộng đồng ở trên mảnh thảo nguyên nhiều năm như vậy, bọn họ cùng bộ lạc Đại Thương hoặc nhiều hoặc ít đều có chút quan hệ họ hàng dính quan hệ. Trước đó thấy Quy Hóa bị bao vây, không ít lòng người đã lâm vào do dự, cũng không vội vội vàng vàng tới cứu viện, hiện giờ ngược lại mất tiên cơ.

Khi ở trong phủ Đô thống tiếp kiến quan viên, bên người Văn Chân một trái một phải ngồi hai người, bên trái tất nhiên là Thái tử tôn quý thứ hai thiên hạ, bên phải lại là Ninh Vân Tấn.

Hai thiếu niên này đều là diện mạo thanh tân tuấn dật, toàn thân không thể không lộ ra cao quý và tao nhã, Thái tử bên trái tươi cười thanh lãnh uy nghiêm, Ninh Vân Tấn bên phải tươi cười lại như xuân phong phất mặt, một cương một nhu giống như hai kim đồng, khiến người nhìn thấy tự biết xấu hổ.

Bất quá Thái tử ngồi bên người Hoàng thượng là bình thường, một đại thần có thể rất quang vinh ngồi ở bên người Hoàng thượng còn bảo là chuyện gì nữa, bởi vậy khi nhìn Ninh Vân Tấn đều được mang theo tìm tòi nghiên cứu, thẳng đến sau khi biết được hắn là công thần lớn nhất đại chiến lần này, loại ánh mắt này mới dần dần biến thành sùng bái.

Tế thiên giả, tam Nguyên văn võ song toàn, hơn nữa còn là một người có thể đem trí tuệ lấy ít thắng nhiều, chuyện như vậy đặt ở trên người một người cũng đã là truyền kỳ, hiện giờ lại hội tụ ở trên người một thiếu niên gần mười bốn tuổi, thành tích như thế nhất thời khiến người ta cảm thấy cho dù ưu đãi hắn như thế nào nữa cũng không quá đáng.

Ninh Vân Tấn cho dù da mặt dày đi nữa, vẫn luôn bị ánh mắt của mọi người áp lê sơn đại, sau khi dùng xong bữa tối, hắn đã không chịu cùng Văn Chân cùng tham dự.

Văn Chân thấy hắn thà rằng trốn ở trong doanh trướng nghiên cứu miếng ngọc bán nguyệt kia cũng không bồi mình, cảm thấy có chút thất vọng, bất quá cũng không muốn bức bách hắn, nên thả Ninh Vân Tấn một mình chơi.

Cũng may hiện giờ trong Quy Hóa thành người đáng giá để Văn Chân nhất nhất triệu kiến cũng không có nhiều, thời gian nửa ngày đã đủ. Đến ngày hôm sa, Văn Chân liền mang theo người đi thăm Ngân tự nổi danh nhất trong Quy Hóa thành.

Cho tới nay địa vị cao nhất trên thảo nguyên không phải thủ lĩnh các tộc, hoặc là Văn Chân vị thiên Khả Hãn này, mà là đạo Lạt ma Lạt ma giáo. Bởi vì trên thảo nguyên gần như người người tin đạo, chỉ là trong Quy Hóa thành chùa miếu đã có vài tòa, trong đó dựng lên sớm nhất chính là nơi này.

Ngân tự người thảo nguyên gọi là Đại Triệu, tên Hán lại là bởi vì trong chùa cung phụng tượng Thích Ca Mâu Ni do bạc ròng đúc thành mà gọi thế. Văn Chân lựa chọn nơi này làm trạm thứ nhất, chính là bởi vì trong chùa có một vị Lạt ma Đồ Khắc Đồ.

Nếu đổi thành trước kia Ninh Vân Tấn có thể vẫn nhìn không thấu dụng ý Văn Chân, nhưng hiện tại trình độ chính trị của hắn sắc bén cao không ít, chính là hơi chút chuyện đầu óc đã đoán được ảo diệu trong đó.

Hiện giờ trên khắp thảo nguyên có lực ảnh hướng nhất chính là ba người, ngoại trừ Tất Thương Lãng vị đại tông sư này ra, hai người khác đều là Lạt ma, một trong số đó chính là Đồ Khắc Đồ.

Nguyên bản tại thời điểm chiến tranh với tộc Phụng Vũ lần trước, Văn Chân vì lấy được ưu thế trên tôn giáo, đã từng phái người liên hệ Khắc Cổ Lạc để tuyên truyền, nhưng mà gần đến phút cuối vị Lạt ma này lại phản bội Đại Hạ, ngược lại có khuynh hướng Đại Thương. Sau đó Văn Chân chỉ có thể đổi thành liên hệ vị Đồ Khắc Đồ trong Quy Hóa, lại còn cho hắn hàng loạt ưu đãi, do đó khiến cho Đồ Khắc Đồ triệt để đảo hướng về phía Đại Hạ, hơn nữa còn tự mình đến phương Bắc trước tiến hành tuyên truyền giảng giải Phật pháp, nhận nhiều khen ngợi của Văn Chân.

Hiện giờ nếu cùng Đại Thương lần nữa nổi lửa chiến tranh, như vậy vị Lạt ma này tất nhiên chính là cần mạnh mẽ lung lạc đối tượng.

Vị Lạt ma này cũng là một người vô cùng hiểu chuyện, từ lúc Văn Chân muốn đích thân đến Quy Hóa, hắn bắt đầu cho chùa chuẩn bị pháp hội tụng kinh long trọng. Tốc độ đi của loan giá đều an bài tốt, bởi vậy bên này cũng đã sớm nhận được thời gian Văn Chân tới, lúc ấy còn có người nói có lẽ sẽ vì Mông Hoặc vây thành chậm trễ thánh giá, nghĩ muốn hoãn lại pháp hội, lại bị Đồ Khắc Đồ cự tuyệt, hiện giờ lại vừa lúc.

Trước khi đến Ngân tự, Văn Chân suốt đêm ban bố phương sách ưu đãi dành cho thảo nguyên, trong đó đã có miễn thuế khóa lao dịch sáu năm, để chống lại thảm họa chiến tranh lần này, tin tức tốt này gần sáng sớm cũng đã tryền ra, ven đường không ít dân chúng thấy nghi trượng của hắn đều lễ bái, xưng ân đức cao dày.

Văn Chân nguyên bản còn có vài phần tự đắc, thậm chí còn ngẫu hứng ngâm thơ một bài, để Hồng Minh và Ninh Vân Tấn hai tên tùy giá và văn võ đại thần khác đánh giá, nhưng mà sau khi đến Ngân tự, sắc mặt của hắn liền trở nên âm trầm.

Không tự mình đến chùa miếu, thì không có cách nào thông qua văn tự tưởng tượng được thành kính của những mục dân, càng không cách nào lý giải những tín giáo giả trèo non lội suối để thấy Lạt ma.

Tuy rằng không phải ngày hội Phật giáo long trọng, nhưng bởi vì vừa mới trừ khử một trận tai ương vây thành, bởi vậy hôm nay đã có không ít dân chúng sôi nổi đi tới. Vì thế tại chỗ cách chùa còn vài dặm, là có thể nhìn thấy thành kính của mọi người, không phân nam, nữ, già, trẻ đều ba lạy chín dập đầu một đường lạy.

Chờ ở trong miếu, Đồ Khắc Đồ đã ngồi ở trên miếng đệm chuyên dụng của mình, niệm tụng kinh văn. Khi những tín dân được các Lạt ma vô cùng có trật tự dẫn tới trước mặt hắn, lại còn sôi nổi dâng lên áo cà sa, đệm ngồi lễ vật các loại, hắn liền vươn tay cho những người quỳ lạy vuốt đầu chúc phúc. Các tín dân tiến nhận chúc phúc rồi có thứ tự rời đi, bọn họ trên mặt mang hạnh phúc cùng đối với các Lạt ma kính ngưỡng.

Một màn như vậy mặc cho thống trị giả nào thấy được cũng cao hứng không nổi, ai sẽ nghĩ trong lãnh thổ của mình xuất hiện nước Trung Quốc chứ? Mặc dù khi Đồ Khắc Đồ ngừng tiếp kiến tín dân, ngược lại chiêu đãi bọn họ Văn Chân mạnh mẽ chống đỡ tươi cười, nhưng Ninh Vân Tấn và Thái tử lại thấy rõ lo lắng trong mắt hắn.

Chuyến đi này của Văn Chân lưu lại tại Ngân tự ba ngày, ngày đầu tiên an bài là đi cùng Đồ Khắc Đồ đến từng chùa thắp hương lễ Phật, ngày hôm sau lại là pháp hội long trọng, ngày thứ ba mới là cùng Đồ Khắc Đồ trao đổi chính vụ.

Làm một trong nhân viên tùy giá của Văn Chân, Ninh Vân Tấn nguyên bản cũng chạy không khỏi chuyện nhàm chán phải đi lễ Phật dâng hương này. Nhưng mà vừa nghĩ tới phải từng chùa quỳ xuống, hắn đã cảm thấy đi đứng như nhũn ra, vì thế liền thừa dịp Văn Chân cùng Đồ Khắc Đồ nói chuyện, chen vào nói xin chỉ thị, “Hoàng thượng, tế thiên giả chỉ lạy trời đất quân thân sư, ngài xem…"

Cái đuôi Ninh Vân Tấn nhếch lên Văn Chân đã biết hắn muốn làm gì, mặc dù có cách nói này, nhưng gặp Phật tổ lại không nói không thể quỳ. Bất quá tiểu tử này nghĩ muốn lười nhác, hiện giờ đúng là thời điểm hai người ôn nhu tiểu ý, Văn Chân thì làm sao từ chối, vì thế ra vẻ khó xử mà nhìn Đồ Khắc Đồ, “Đại sư, chuyện này thật sự là rất không khéo…"

Đồ Khắc Đồ là một lão giả mặt tròn, dáng người hắn tại phương Bắc không tính là cao, hơn nữa thân thể thiên về béo, nhìn qua chính là loại người hàm hậu phúc tướng. Nhưng vị này cũng tuyệt đối là trong ngoài không đồng nhất, cho dù trong lòng có chút bất mãn, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười, “Tự nhiên, tự nhiên, có thể lý giải. Tế thiên giả chính là thiên sứ giả, cho dù là Phật tổ cũng có thể đủ tha thứ hắn gặp mà không lạy."

Ở trong ánh mắt mịt mờ hâm mộ của Hồng Minh Ninh Vân Tấn đi trước về khách phòng Ngân tự vì hắn chuẩn bị nghỉ ngơi, cũng không đi theo Văn Chân bọn hắn, dù sao khi ở trong điện quỳ đến đầy đất, chỉ có một mình hắn đứng cũng không quá hay.

Trở lại phòng Ninh Vân Tấn cũng đọc không nổi sách, lấy ra ngọc bán nguyệt thưởng thức một chút, hắn liền ngồi ở trên giường xếp bằng nhập định bắt đầu tu luyện. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn đều cùng Văn Chân đồng thời luyện công, hiện giờ chỉ có một mình, cho dù có ngọc bán nguyệt kia phụ trợ, nhất thời cũng làm cho Ninh Vân Tấn cảm giác đột nhiên từ đường cao tốc lập tức chạy vào nội thành kẹt xe, loại cảm giác từ một trăm hai mươi km đột nhiên giảm xuống hai mươi km cũng chạy không nổi, khiến hắn buồn bực đến thiếu chút nữa hộc máu.

Cũng may Ninh Vân Tấn xem như là ý chí kiên định, hắn biết hiện giờ ở ngoài cung còn đỡ, cho dù cùng Văn Chân cùng ra cùng vào vẫn không tính chói mắt quá mức, nhưng chờ về kinh, tất nhiên phải thu liễm, đến lúc đó như cũ vẫn là phải bỏ thói quen cảm giác như thế. Từ đáy lòng tâm ỷ lại, hắn cường bách bản thân tiến hành nhập định.

Môt lần ngồi bất tri bất giác thời gian đã trôi qua, thời điểm bữa tối đoàn người Văn Chân bọn họ còn chưa trở lại, Ninh Vân Tấn ăn một ít thức ăn chạy trong miếu đưa tới, ở trong phòng đánh một bộ quyền, liền lại nhập định tiếp. Khi vận chuyển đến vòng thứ hai, Ninh Vân Tấn cảm giác được có người vào trong phòng, bất quá khí tức quen thuộc kia khiến hắn đoán được người đến là ai, vì thế ngay cả ánh mắt cũng không mở, tự chăm lo mình đem chu thiên vận chuyển xong.

Nhìn thấy Ninh Vân Tấn bắt đầu kết thúc công viện, Văn Chân buông chiết tử trong tay xuống, nhìn hắn nói, “Tại sao không đợi trẫm cùng làm."

Ninh Vân Tấn bĩu môi nói, “Ai biết các ngươi muốn làm đến khi nào. Đây chính là chùa lớn nhất Quy Hóa đó!"

Thấy hắn đối với mình càng ngày càng khách khí, trong nụ cười Văn Chân mang theo vài phần vui mừng, lấy can đảm của tiểu tử này một ngày nào đó sẽ lên đầu mình giương oai mất, bất quá lúc đó lại cũng không cảm thấy cô đơn nhàm chán. Hắn cười cười, “Dùng cơm chưa?"

“Tất nhiên dùng rồi, ta chính là tùy giá của thiên Khả Hãn, những Lạt ma đó nào dám chậm trễ." Ninh Vân Tấn vui vẻ nói, hỏi kiểu bới móc nỗi đau của người khác, “Thế nào, tận mắt thấy uy phong của Lạt ma, có phải bị kích thích một chút hay không?"

Văn Chân thở dài, “Tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng thật đang kiến thức qua, vẫn là khó tránh khỏi có chút…Thôi, không đề cập tới việc này, chúng ta luyện công đi!"

Mặc dù không có bản tính phong lưu của Giả Bảo Ngọc, tại dạng thánh địa Phật giáo này, cho dù hai người đều không tin đạo nhưng cũng không ham làm ra chuyện không nên gì, bởi vậy chỉ là ngồi ở trên giường luyện công trong sáng.

Văn Chân chỉ đợi đến sớm mơ thì rời khỏi phòng Ninh Vân Tấn, sáng sớm ngày mai đã phải cử hành đại pháp hội tụng kinh, hắn phải sáng sớm mặc y phục – Mấy chục cân y phục và đạo cụ Hoàng đế phải mặc vào yêu cầu không ít thời gian.

Lý đại tổng quản quả thật có một mắt hiểu rõ tâm của Văn Chân, chỉ nhìn biểu tình của Hoàng đế, đã biết Hoàng thượng đã được đền bù mong muốn. Không cần Văn Chân nhắc nhở, liền chủ độn chọn hai tiểu thái giám đến hầu hạ Ninh Vân Tấn.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Vân Tấn mặc quan phục đỏ thẫm của mình vừa mới ra khỏi phòng, đã nhìn thấy Hồng Minh mặc Thái tử phục mới tinh chắp tay sau mông đứng ở trên hành lang.

Ninh Vân Tấn bị Hồng Minh đánh giá biến thành có chút sợ hãi trong lòng, thấy hắn vẫy lui tùy tùng bên cạnh, chậm rãi dạo bước chân đi đến trước mặt mình.

Tầm mắt Hồng Minh từ trên xuống dưới đem Ninh Vân Tấn nhìn một lượt, lúc này mới dùng âm thanh ngọt ngào sâu lắng khiến người phát run nói, “Ta nhìn thấy rồi!"

“…" Ninh Vân Tấn trừng hạ mắt, lại vội vàng thu liễm khôi phục thành biểu tình cung kính ‘Ngươi nói gì ta không hiểu’, “Thái tử điện hạ đang nói gì?"

“Đêm qua phụ hoàng lặng lẽ vào phòng ngươi." Hồng Minh dùng ngón trở khều cằm Ninh Vân Tấn, chỉ cao khí ngang mà nói, “Ngươi ngày thường vẫn một bộ bề ngoài đẹp, khó trách có thể mê hoặc được phụ hoàng."

Chịu đựng xúc động một chưởng chụp bay tiểu tử này, Ninh Vân Tấn nhu thuận mà chớp chớp đôi mắt, “Thái tử điện hạ nói cẩn thận. Hoàng thượng hôm qua chỉ là tìm vi thần bàn chuyện mà thôi, không phải như ngài nghĩ." Hắn ngược lại muốn xem Thái tử đệ đệ này nghĩ muốn làm gì!

“Cô cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, nếu chỉ là bàn chuyện, phụ hoàng cần như làm trộm còn dùng khinh công chạy tới phòng ngươi sao?" Tối hôm qua Hồng Minh cũng chẳng qua là nhàm chán mới ở trong sân chơi một hồi, lại vừa lúc thấy được một mànVăn Chân từ trên mái hiên nhanh nhẹn hạ xuống, đi vào phòng Ninh Vân Tấn, tính toán, chờ đến phụ hoàng mặt mày hồng hào vẻ mặt thư sướng rời đi, ước chừng dùng gần nửa canh giờ.

Hắn cũng không phải con nít, tuy rằng chưa phá nguyên dương, cũng đã có cung nhân giáo dục hắn chuyện nhân luân, liền tự cho là đoán được nguyên nhân thật sự Văn Chân ưu đãi Ninh Vân Tấn.

Thấy Ninh Vân Tấn không nói lời nào, Hồng Minh buông tay xuống, nghiêm mặt nói, “Cô cũng không phải là phụ hoàng, cứ cho ngươi làm ra một bộ dáng người thấy liền xót thương Cô cũng sẽ không có nửa phần đau lòng."

Ninh Vân Tấn mà nhìn Thái tử đệ đệ của mình cảm thấy bi ai, mình rõ ràng chính là bán manh mà thôi, chỗ nào có gì người ta thấy liền thương xót!

Thấy hắn trầm mặc không nói lời nào, Hồng Minh cảm thấy mình đoán được sự thật – tuy rằng không phải chuyện thực tế tối hôm qua, nhưng chỉ là sớm hay muộn. Hắn có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói, “Ngươi cũng không phải không có bản lĩnh, cho dù Cô không thừa nhận cũng không công nhận quá nhiều…Ừm, là có nhiều chỗ kém hơn ngươi. Ngươi làm sao lại thấp hèn như vậy mà đi làm việc mị chủ kia!"

Ninh Vân Tấn mặt nhất thời đen, hung hăng mà đi khoản này ghi tạc trên đầu Văn Chân. Bất quá sau khi đáp ứng cùng Văn Chân bên nhau, vũ nhục như vậy là chuyện sớm muộn, hắn sớm đã có chuẩn bị tâm lý. Hắn chỉ là lạnh lùng mỉm cười, không chút khách khí mà bôi đen Văn Chân, “Quân muốn thần tử, thần không thể không tử. Chẳng lẽ thần còn có lựa chọn đường sống hay sao?!"

Vừa nghe Ninh Vân Tấn nói như vậy, Hồng Minh nhất thời rối rắm. Ở trong lòng hắn phụ hoàng mình gần như là không gì làm không được, hơn nữa hắn cũng là từ nhỏ chú ý Ninh Vân Tấn, hai người bọn họ cùng nhau lớn lên tất nhiên biết người này những năm gần đây tuy rằng vẫn luôn được phụ hoàng yêu thích, nhưng tuyệt đối không phải phụ hoàng gọi đến tuyệt đối không chủ động tiến cung, cho dù lần đó sau khi được công lớn cứu giá vẫn là tận lực xa hoàng cung.

Chính là vì điểm đó, hắn tuy rằng cảm thấy phụ hoàng quan tâm với tiểu tử này thật sự hơi quá, trong lòng các loại hâm mộ ghen tỵ, cũng rất khó tìm cớ để phát tác. Hồng Minh vốn đã đối với Ninh Vân Tấn tình cảm vô cùng phức tạp, hiện tại nghe nói hắn bị phụ hoàng mình bức bách, cư nhiên mơ hồ sinh ra vài phần đồng tình và tiếc nuối.

“Ngươi…Ngươi lại không biết phản kháng sao?" Hồng Minh ảo não mà đưa ngón tay nắm đến răng rắc, “Chí khí sắt thép của văn nhân các ngươi đâu!"

Trong mắt hắn nhảy ra cảm xúc tất nhiên không thể gạt được Ninh Vân Tấn, hắn vẫn luôn cho rằng Thái tử chán ghét mình, lại không nghĩ rằng cư nhiên còn sẽ vì mình lộ ra biểu tình như thế, nhất thời dâng lên tâm trêu đùa. Ninh Vân Tấn bịt mặt, lã chã mà khóc nói, “Một mình thần cho dù chết, chết không đáng tiếc, nhưng người nhà thần…Bọn họ là vô tội!"

“Không có khả năng…" Hồng Minh không dám tin trợn tròn ánh mắt, “Phụ hoàng không có khả năng là người như vậy." Tuy rằng nói như vậy, hắn lại hoài nghi tính chân thật của lời nói Ninh Vân Tấn, dù sao Hồng Minh tin một tế thiên giả nếu không phải bị bức bách tuyệt đối sẽ không muốn khuất phục dưới thân người.

Ninh Vân Tấn chỉ là liếc mắt một cái vô tội nhìn hắn, nếu nhìn kỹ, trong ánh mắt còn mang theo nước mắt mới cố gắng bức ra.

Bị một đôi mắt ươn ướt ánh nước nhìn chăm chú vào, Hồng Minh chỉ cảm thấy tâm tình phá lệ phức tạp, hắn xiết chặt nắm tay một lúc lâu nói không nên lời nói. Loại cảm giác này giống như là cho tới nay truy đuổi mục tiêu, bỗng đột nhiên lệch khỏi quỹ đạo đã định, biến thành người qua đường của thế giới song song, chênh lệch này làm cho Hồng Minh quả thật khó có thể thừa nhận.

Bất quá hắn rốt cuộc tâm trí cao hơn thiếu niên cùng tuổi, rất nhanh đã thu liễm tâm tình của mình, đem suy nghĩ chuyển đến trên ý đồ của hắn. Nguyên bản là hắn muốn uy hiếp nhục nhã người này, hiện giờ xem ra chỉ cần điều chỉnh kế hoạch một chút, đem hắn mượn sức một phen, không sợ người này không nghe lời.

Hồng Minh đã sớm biết nhược điểm lớn nhất của mình, chính là ở sâu trong cung thiếu trợ lực, hắn không có mẫu hậu liền thiếu người hỗ trợ ở trước mặt phụ hoàng chu toàn, so với vài đệ muội khác, hiện giờ tuổi càng lớn càng cùng phụ hoàng nhiều chút xa lạ. Phụ hoàng nếu có thể vì Ninh Vân Tấn ngàn dặm cứu viện, lại sủng nhiều năm như vậy chờ hắn lớn lên, không cần phải nói tuyệt đối là dụng tâm, còn có người nào càng thích hợp so với người bên gối phụ hoàng là đồng minh của mình chứ?!

Quan hệ lợi hại ở trước mặt Hồng Minh mở ra, hắn liền lập tức thả nhẹ âm thanh, ổn định cổ họng nói, “Cô thật sự là thật không ngờ. Bất quá ngươi có nghĩ tới về sau hay không, cho dù ngươi là tế thiên giả, nếu chuyện này truyền ra, chẳng lẽ ngươi cho là sẽ có thứ tốt ăn?"

Biểu hiện của hắn khiến Ninh Vân Tấn trong lòng cười thầm, rốt cuộc vẫn là hài tử, cho dù lòng dạ sâu, trên thủ đoạn lại vẫn lộ ra vài phần non nớt. Khi nghĩ muốn mượn sức người, còn mang theo cao ngạo và uy hiếp, nếu không phải gặp được mình lười cùng hắn so đo, đây không phải là rõ ràng đắc tội người ta sao?!

Ninh Vân Tấn giả bộ biểu tình giật mình nói, “Thái tử ý là…"

“Ngươi cùng tuổi Cô." Hồng Minh sâu không lường được mà nói, “Mấy đệ đệ kia của Cô, ngoại trừ lão Tứ ra, thái độ với ngươi đều không thể nào thân mật. Ngẫm lại Đổng Hiền, Đặng Thông…"

Biểu tình như thần côn của hắn thiếu chút nữa khiến Ninh Vân Tấn phá công, vội vàng cúi đầu, giả bộ một bộ bộ dáng trầm tư.

Đổng Hiền, trên lịch sử nổi tiếng nhất ‘Đoạn tụ chi phích’ vừa xuất sử thành ngữ, vinh sủng nhất lúc Hán Ai đế còn sống, chờ đến Ai đế chết sau đó bị đuổi ra hoàng cung, bãi đi chức Đại Tư Mã, cuối cùng cùng thê tử tự sát.

Đặng Thông, vị này tuy không nổi danh bằng Đổng Hiền, tình cảnh về sau lại thảm hơn. Hắn khi được Hán Văn đế sủng khi ban thưởng núi Đồng, cũng cho phép hắn tự làm đúc tiền, có thể nói tiền rải thiên hạ, nhưng mà vì đắc tội Thái tử, chờ sau khi Văn đế chết bị tịch thu hết gia sản, rơi vào cơ hàn bần cùng mà chết.

Hắn bởi vì chịu đựng buồn cười, âm thanh khó tránh khỏi có chút run rẩy, “Ý tứ Thái tử chẳng lẽ Hoàng thượng trăm năm…"

Hồng Minh thấy hắn nghiêm mặt cố gắng trấn định, lại che giấu không được sợ hãi trong âm thanh, còn cho là mình thành công dọa được hắn. Vừa đắc ý trong lòng, vừa nói, “Thiên hạ to lớn hay là vương thổ, ngươi đã cùng phụ hoàng quan hệ như vậy, vậy ai cũng không có cách nào giúp ngươi. Bất quá ngươi nếu đi theo Cô, sau ngày ấy tốt xấu cũng có người che chở cho ngươi."

Ninh Vân Tấn chôn đầu không nói lời nào, khi Hồng Minh sắp chờ đến không kiên nhẫn, mới nhỏ giọng mà nói, “Hoàng thượng tuy rằng…Tuy rằng…Nhưng hắn đúng là minh quân, thần không thể làm ra chuyện có lỗi với Hoàng thượng."

“Ngươi nghĩ quá nhiều." Hồng Minh nói, “Đây chính là phụ hoàng Cô, chẳng lẽ ngươi cho là Cô sẽ muốn ngươi làm chuyện không tốt sao?! Cô chỉ là muốn để ngươi ngày sau ở bên người phụ hoàng nghe được môt ít tin tức, không cần quên nói cho Cô mà thôi."

Thấy Ninh Vân Tấn biểu tình tựa hồ vẫn là do dự không quyết, hắn cũng không ép, ngược lại nói, “Thời điểm không còn sớm, chúng ta vẫn là trước đến tham gia pháp hội đi! Ngươi hảo hảo ngẫm lại."

Sáng sớm đã được đưa lên cửa một giải trí như vậy, Ninh Vân Tấn trong ánh mắt đều là mang theo ý cười, bất quá Hồng Minh xuân phong đắc ý lại không phát hiện.

Trận hôm nay vì Văn Chân cử hành ‘Hoàng đồ vĩnh cố, thánh thọ vô cương’ pháp hội tụng kinh vô cùng náo nhiệt, chờ Thái tử và Ninh Vân Tấn gắn bó không rời mà tới, đã thấy trên quảng trường Ngân tự đã người đi tấp nập, cờ Kỳ tung bay, âm Phạn lượn lờ. Các Lạt ma mặc áo cà sa đỏ thẫm chỉnh tề sắp hàng thành hàng, dưới ánh mặt trời hai tay tạo thành chữ thập đứng thẳng, biểu tình trang nghiêm. Mà những tín dân đó tuy rằng vây ở xung quanh, lại đều biểu hiện phá lệ thành kính, trên trận không có một người phát ra tạp âm.

Văn Chân và Đồ Khắc đồ cùng nhau, ngồi ở trên đài cao đã sớm chuẩn bị tốt. Khi nhìn thấy Ninh Vân Tấn cư nhiên cùng con mình đồng thời xuất hiện, vẻ mặt hắn có chút kinh ngạc. Mà cảm xúc Ninh Vân Tấn tất nhiên bị Văn Chân thời gian đầu tiên đã nắm chắc, hắn tuy rằng không đoán được là chuyện gì khiến tiểu tử này hưng trí lên cao, nhưng cũng có thể nghĩ được chỉ sợ là cùng con mình có quan hệ.

Bất quá ở trong mắt Văn Chân Hồng Minh rốt cuộc vẫn là quá non, khi mình giống hắn đã cùng cáo già Phu Mông Trác Minh giao phong, mà Ninh Vân Tấn đã xông pha ra thanh danh hiển hách. Thân là Thái tử Hồng Minh mặc dù là một người xuất sắc nhất trong toàn bộ nhi tử của mình, nhưng khi cùng Ninh Vân Tấn quả thật giống như là sói xám và thỏ trắng, chi bằng giao cho tiểu tử kia điều giáo một phen.

Vì thế tên nam nhân vô lương nào đó liền hoa hoa lệ lệ đem Thái tử bán đi!
Tác giả : Bạch Dạ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại