Trùng Sinh Chi Thiên Hạ
Chương 100
Bà tử kia vừa mới đi ra ngoài, lão thái thái đột nhiên mở to mắt, mặt mang tàn khốc đối với mọi người quỳ trên đất nói, “Các ngươi đều đi xuống trước đi! Chuyện hôm nay không cho phép ở trong phủ qua lại miệng lưỡi, nếu ai dám đồn bậy, thì cho các ngươi kiến thức một chút quy củ Ninh phủ."
Lão thái thái mặc dù nhiều năm không quản gia, nhưng ở trong trạch nói một không hai cũng là chuyện mọi người đều biết, mọi người vội vàng dập đầu chỉ nói không dám, liên tiếp lui xuống.
Chờ đến khi mọi người toàn bộ đều bị đuổi lui, lão thái thái mới quay đầu nói với Ninh Đào Húc, “Tướng công, thiếp thân vừa mới vượt mức. Bất quá việc này nếu liên lụy tới Vân Tường, vẫn là cẩn thận một ít cho thỏa đáng."
“Vẫn là phu nhân suy xét được chu đáo." Ninh Đào Húc đối với bà lộ ra nụ cười nhu hòa, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
Ninh Vân Tấn thầm nghĩ trong lòng bội phục, lão thái thái lấy thân phận Quận chúa gả cho lão gia tử, hai người đời này lại cơ hồ không đỏ mặt qua, trừ bỏ gia gia mình làm việc tiến thối có bằng chứng, cũng cùng lão thái thái có thể mềm có thể cứng phân không ra.
Lão thái thái ở trước mặt người dưới tuy rằng diện dáng vẻ tôn thất, nhưng mà khi đối diện gia gia cũng chỉ xử sự với thân phận thê tử, cho dù ngẫu nhiên có cử chỉ vượt mức, cũng sẽ lập tức giữ gìn thể diện gia gia, đây mới là nữ nhân chân chính có trí tuệ.
Phàm là An Bình Bội Hoa có thể học được chút tí tẹo, cuộc sống hôn nhân của phụ thân cũng sẽ mỹ mãn nhiều lắm, nói cho cùng vẫn là người nọ làm một tay mai mối thối, thật sự là hại người rất nặng!
Thời điểm hắn đang nói thầm, Ninh Vân Tường và nhũ mẫu của hắn đồng thời bị dẫn lại đây. Ninh Vân Tường sau khi vào cửa hai tay đang xoa mắt, thần tình không tình nguyện, hắn hôm nay điên cả nửa ngày, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trời chưa tối trở về phòng ngã đầu đã ngủ.
Thời điểm trời cực lạnh đang ngủ say, đầu tiên là bị người lật gối đầu, lại bị từ trên giường gọi dậy, cũng chẳng lạ khi hắn tâm tình không tốt.
Bất quá hắn tuổi mặc dù nhỏ, công lực nhìn sắc mặt người lại không kém, thấy trưởng bối cả phòng ngoại trừ mẹ ruột mình đều đang dùng ánh mắt làm cho người ta sợ hãi nhìn mình, buồn ngủ của hắn lập tức bay đi, đầu tiên là quy củ cho các vị trưởng bối thỉnh an, cuối cùng mới lòng đầy không tình nguyện mà cho Ninh Vân Tấn hành lễ, thời điểm đứng dậy, hắn còn tự cho là không người phát hiện hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Vân Tấn một cái.
Ninh Vân Tấn căn bản mặc kệ hắn, nhìn thẳng cũng không nhìn hắn một chút, tiểu béo này mặc dù lại cổ linh tinh quái, rốt cuộc cũng bất quá là một hài tử thôi!
Ninh Đào Húc đem bọc giấy trong tay lấy ra, mặt trầm như nước mà nói, “Ninh Vân Tường, ngươi đến nói cho ta nghe một chút, thứ này là ngươi bỏ vào trong thức ăn của Vân Tấn sao?"
Ninh Vân Tường nhìn thấy bọc giấy kia sửng sốt một chút, mọi người cho rằng hắn tốt xấu muốn nói xạo vài câu, không nghĩ tới hắn lại trực tiếp thừa nhận, “Đúng vậy!"
Ninh Đào Húc lại hỏi, “Vậy ngươi cũng biết đây là thứ gì?"
Ninh Vân Tường điều này không dám đáp ứng, hắn ánh mắt nhanh như chớp mà nhìn lướt qua mọi người, thấy sắc mặt bọn họ đều không tốt, đặc biệt đại ca giống như tùy thời muốn xoắn tay áo đánh mình, nhất thời trong lòng không vững. Lại thấy mẫu thân đang liều mạng lắc đầu, nháy mắt với mình, hắn đã ‘Ấp úng’ nửa ngày, lại thủy chung không thừa nhận.
Nhưng mọi người trong phòng này ai cũng không phải đèn cạn dầu, mà ngay cả Ninh Vân Đình cũng nhìn ra tiểu tử này là đang chột dạ, chớ nói chi là những người khác!
“Ngươi đồ súc sinh!" Ninh Kính Hiền tức giận đến mãnh liệt ở trên bàn vỗ một cái, cả giận nói, “Đó là Nhị ca ngươi, ngươi làm sao dám! Cư nhiên hạ thứ ác độc như vậy ở trong thức ăn của hắn."
Thấy phụ thân sinh khí, Ninh Vân Tường trong lòng quýnh lên, vội vã giải thích, “Nhưng mà thứ kia không phải vô dụng sao? Kỳ thật chỉ là đường phấn rồi!" Hắn dù sao mới sáu tuổi, trong bối rối cũng đã quên mất ám chỉ của mẫu thân, nói không lựa lời mà nói, “Nhị ca không phải vẫn luôn không có chuyện gì sao? Thuốc này không phải là chỉ có thể để Nhị ca không có năng lực huyết mạch sao, chúng ta không có chẳng phải giống nhau sống qua ngày…."
Ninh Kính Hiền bị hắn nói tức giận đến hô hấp dồn dập, nửa ngày nói không ra lời, ánh mắt hung hăng trừng đứa con bất tài này.
Ngược lại là Ninh Đào Húc tuy rằng tức giận, nhưng mà suy nghĩ lại càng có trật tự, “Độc này không phải dược vật tầm thường, người bình thường nghe cũng chưa nghe nói qua, ngươi từ đâu lấy được?"
Ninh Vân Tường vừa nghe đã rụt cổ, hắn đã ý thức được mình hình như đã làm một chuyện động trời.
Sau khi được phấn dược này, hắn đã luôn luôn nghĩ biện pháp có thể trộn lẫn vào trong thức ăn của Nhị ca. Hắn biết nãi nãi thương Nhị ca, thỉnh thoảng sẽ đưa chút thức ăn đến chỗ người hầu Nhị ca, nên vẫn luôn chú ý tiểu trù phòng. Ngày đó vừa lúc tìm được cơ hội ở trong điểm tâm kia rắc một lớp, những dư thừa Ninh Vân Tường đã tiện tay giấu ở dưới gối.
Nhưng mà Nhị ca giống như một chút chuyện cũng không có, hắn tính chơi đùa cũng lớn, lại không đem chuyện này để trong lòng đảo mắt đã quên mất.
Tốt xấu hắn vẫn là có vài phần thông minh mọn, biết mình tuyệt đối không thể nói ra là từ chỗ mẫu thân trộm được dược, nếu không người đầy trong phòng một người đỡ lời cho mình cũng không có, mình mới thật sự thảm! Bởi vậy chính là chôn đầu, cắn răng không nói lời nào.
“Lão thái gia, lão thái thái, lão gia, Vân Tường còn nhỏ như vậy, hắn cái gì cũng không biết a!"
Trầm mặc trong phòng bị An Bình Bội Hoa đánh gãy, nàng vọt tới bên người Ninh Vân Tường, một cầm chiếc khăn, một tay ôm hắn, khóc ròng nói, “Thiên địa chứng giám, Vân Tường nhất định là bị người lợi dụng."
“Lão thân ngược lại là muốn biết là ai có thể lợi dụng được hắn!" Lão thái thái lạnh lùng mà nói, nàng nếu không khóc nháo vừa ra còn không gây chú ý, nhưng đây rõ ràng là có chút lo lắng không được mà giả khóc ngược lại đem bản thân Bội Hoa lộ ra ngoài, “Vân Tường một hài tử chưa ra khỏi nhà, chỗ nào lấy được dược vật như thế."
Lão thái thái trong lòng vô cùng buồn bực, tuy rằng độc này không phải người trong viện mình tự tay hạ, nhưng mà ở dưới mí mắt mình phát sinh chuyện như vậy còn lợi dụng một mảnh tâm từ ái của mình, cũng thấy vô cùng không còn mặt mũi, bởi vậy ngữ khí phá lệ âm trầm.
Nàng ở trong trạch xây dựng ảnh hưởng còn hơn hai vị nam nhân đương gia có thăm qua mà không đủ, Bội Hoa nhất thời bị nàng sợ tới mức nín bặt.
Ninh Vân Tấn nhìn thấy Bội Hoa như là một dạng đột nhiên bị áp xuống tạm dừng, tay còn dùng chiếc khăn chấm mắt nói không ra lời, nếu không phải không khí không đúng, hắn thiếu chút nữa bật cười, vội vàng chôn đầu che giấu.
Ninh Kính Hiền lại vừa vặn thời điểm đó dùng ánh mắt lo lắng hướng hắn nhìn qua, chỉ thấy hắn chôn đầu, cả người hơi hơi phát run, nhìn qua đang cực lực kiềm nén phẫn nộ bị người ám hại và đau đớn bị huynh đệ phản bội, nhất thời cảm thấy trong lòng đau xót, một cỗ sầu đau nghẹn ở trong lòng.
Lão thái thái thấy Bội Hoa không làm ra vẻ, lúc này mới hỏi, “Xem ra ngươi cũng biết đây là độc gì, chẳng lẽ ngươi đưa cho Vân Tường?"
Hai vị trưởng bối và phu quân dùng ánh mắt khiến Bội Hoa như nứt vỡ, nhi tử cũng không biết tộc nhân đối với năng lực huyết mạch coi trọng, nàng lại biết đó là năng lực tộc nhân ỷ lại để cứu đời, trong đám đồng lứa này người năng lực xuất chúng như Ninh Vân Tấn càng ngày càng ít, trưởng lão trong tộc với người này quan tâm không thôi.
Nhi tử phạm phải sai lầm lớn này, hiển nhiên là gánh vác không nổi, sớm hay muộn cũng bị tộc nhân biết. Độc hại huyết mạch giả, ở trong tộc tội ác có thể so với tội ác tày trời, cho dù là chưa thành cũng nhận không được tốt.
Chuyện trong nhà này chỉ cần công công bà bà muốn tra ra, quả quyết không phải dạng không đến nơi đến chốn, nghĩ đến chuyện mình và nội thị Tam hoàng tử gặp mặt như thế nào đều không có khả năng che giấu, từ sau khi nhìn thấy bọc giấy kia Bội Hoa vẫn luôn hoảng loạn rốt cuộc tâm trầm xuống.
Ánh mắt nàng trở nên dị thường kiên định, quỳ rạp xuống đất, nói với hai vị lão nhân, “Lão thái thái ngài nói đúng, việc này cùng Vân Tường không liên quan, là tức phụ ta nhất thời hồ đồ mới phạm vào bậc sai lầm lớn này."
Bội Hoa vò khăn, run rẩy đem chuyện ngày sinh nhật Vân Tấn nói ra, nghẹn ngào nói, “Người nọ nói chỉ cần Tiểu nhị ở trong phủ, Vân Tường vĩnh viễn không được coi trọng. Vân Tường là mệnh của tức phụ, nên bị châm ngòi…Cầu ngài xem phân thượng hắn tuổi con nhỏ không hiểu chuyện, tha hắn đi! Đều là thiếp thân một mình sai!"
Ninh Vân Tường thấy nàng khóc đến lê hoa đái vũ, bất an mà kéo tay áo nàng, “Nương, nương…Ngươi tại sao nói ngươi sai bảo, rõ ràng…"
An Bình Bội Hoa làm sao có thể để Ninh Vân Tường nói ra chân tướng, nàng gắt gao mà ôm lấy hắn, không cho hăn mở miệng. Tuy rằng không biết nhi tử làm sao trộm được bao độc dược kia, nhưng xét đến cùng vẫn là mình sai, nếu không phải mình tâm lớn, cũng sẽ không lưu lại mầm tai họa như thế…
Mẫu tử hai người bọn họ bộ dáng sinh ly tử biệt, khiến không khí trong phòng có vẻ phá lệ nặng nề. Tuy rằng nói ra không công bằng, nhưng đối với những người khác trong phòng mà nói, nếu như Bội Hoa sai bảo, trên tình cảm bọn họ tiếp thu sẽ càng dễ hơn một chút.
Ninh Vân Tường dù sao cũng là họ Ninh, tuy rằng độc là hắn tự tay hạ, nhưng mà thứ nhất lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, thứ hai không ai muốn đi hoài nghi một hài tử có tâm địa ác độc như thế.
“Ngươi trước mang theo Ninh Vân Tường trở về phòng đi!" Ninh Đào Húc không thèm liếc nàng một cái, như có điều suy nghĩ mà nói. Chờ khi Bội Hoa và Ninh Vân Tường rời đi, hắn lại để hai người Ninh Vân Tấn và Ninh Vân Đình cũng đi theo rời đi, ngược lại giữ lại nhũ mẫu của Ninh Vân Tường.
Ninh Vân Tấn trực giác nói cho hắn biết trong này khẳng định có chút kỳ quái, nằm ở trên giường hắn đem một màn vừa rồi ở trong phòng lặp lại nhiều lần, rốt cuộc cân nhắc lại phản ứng của Bội Hoa và Ninh Vân Tường kỳ thật đều có chút kỳ quái.
Lẽ ra khi tiểu hài tử làm chuyện xấu bị người lớn bắt được, phản ứng đầu tiên tuyệt đối là tìm người cầu cứu có thể giải vây cho mình, nhưng mà Ninh Vân Tường lúc ấy lại cũng không dám nhìn Bội Hoa liếc một cái.
Mà Bội Hoa nhận tội nhận đến rõ ràng như thế, càng là cảm giác một bộ nghĩ muốn đem sai lầm đều ôm đồm ở trên người mình, tuy rằng có thể giải thích vì nàng là một mảnh tâm từ mẫu, nhưng đó cũng quá mức rồi.
Ninh Vân Tấn biết trong đó tất nhiên có chút ẩn tình, nhưng mà hiển nhiên vài vị trưởng bối không nguyện ý làm cho mình và đại ca liên lụy vào. Hắn ngày nay trôi qua đến trầm bổng lên xuống, việc phí sức mệt tinh thần thể lực kém này với trình độ thể lực của hắn cũng không chịu nổi, đảo mắt đã vô tri vô giác mà ngủ.
Một đêm này Ninh Vân Tấn ngủ đến cũng không an ổn, thời điểm giờ sinh học khiến hắn đúng giờ rời giường, sắc mặt cực kém. Hắn cả đêm làm vô số mộng kỳ lạ, nói là mộng kỳ lạ không bằng nói là mộng xuân.
Hắn mơ thấy mình bị Văn Chân đặt ở trên giường, lăn qua lộn lại gây sức ép. Không chỉ có chính là đem chuyện đã xảy ra cả đêm trước diễn lại một lần, còn lại tự động bổ sung không ít tình tiết.
Khúc cực nóng đến phỏng tay kia của Văn Chân gắng gượng thay thế ngón tay của hắn ta, thật sâu vùi vào trong cơ thể mình, mình chẳng những không một chưởng chụp bay hắn ta, ngược lại không biết mất thể diện mà giống như trúng xuân dược, hét to “Còn muốn…Sâu hơn một chút…"
Bàn tay Văn Chân lướt qua mỗi một chỗ trên người mình, thậm chí thân mật mà nói với mình, “Kêu lên đi, gọi lớn tiếng một chút, nhớ kỹ ngươi là thuộc về ai!"
Cuối cùng Ninh Vân Tấn là đang cùng Văn Chân đồng thời đạt tới cực khoái, mình cư nhiên ở dưới khiêu khích của hắn ta thốt ra một tiếng “Phụ hoàng", lúc này mới giống như làm ác mộng giật mình tỉnh lại.
Ninh Vân Tấn vỗ ngực chỉ cảm thấy trái tim kinh hoàng đến lợi hại, tim đập nhanh mãnh liệt vẫn luôn không ngừng lại, tay chân cư nhiên nhũn ra quả thật không thể động.
Mộng này đem hắn ngày hôm qua áp lực một ngày, không nhìn sự thật trần trụi hiện ra, mình cùng Văn Chân làm!
Mình cùng phụ thân thân sinh có phát sinh quan hệ không nên…
Ninh Vân Tấn thống khổ mà nhắm mắt lại, run rẩy bò thân lên cạnh bàn, nhấc ấm nước ngay cả cái cốc cũng lười dùng, trực tiếp đổ vào miệng một bụng nước lạnh.
Khó chịu lạnh thấu tâm khiến hắn rốt cuộc hồi thần lại, lúc này Tịch Nhan lại bên ngoài lo lắng mà gõ cửa, miệng còn hô, “Công tử ngài đã dậy chưa? Không tốt, lão gia ngã bệnh!"
Lão thái thái mặc dù nhiều năm không quản gia, nhưng ở trong trạch nói một không hai cũng là chuyện mọi người đều biết, mọi người vội vàng dập đầu chỉ nói không dám, liên tiếp lui xuống.
Chờ đến khi mọi người toàn bộ đều bị đuổi lui, lão thái thái mới quay đầu nói với Ninh Đào Húc, “Tướng công, thiếp thân vừa mới vượt mức. Bất quá việc này nếu liên lụy tới Vân Tường, vẫn là cẩn thận một ít cho thỏa đáng."
“Vẫn là phu nhân suy xét được chu đáo." Ninh Đào Húc đối với bà lộ ra nụ cười nhu hòa, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
Ninh Vân Tấn thầm nghĩ trong lòng bội phục, lão thái thái lấy thân phận Quận chúa gả cho lão gia tử, hai người đời này lại cơ hồ không đỏ mặt qua, trừ bỏ gia gia mình làm việc tiến thối có bằng chứng, cũng cùng lão thái thái có thể mềm có thể cứng phân không ra.
Lão thái thái ở trước mặt người dưới tuy rằng diện dáng vẻ tôn thất, nhưng mà khi đối diện gia gia cũng chỉ xử sự với thân phận thê tử, cho dù ngẫu nhiên có cử chỉ vượt mức, cũng sẽ lập tức giữ gìn thể diện gia gia, đây mới là nữ nhân chân chính có trí tuệ.
Phàm là An Bình Bội Hoa có thể học được chút tí tẹo, cuộc sống hôn nhân của phụ thân cũng sẽ mỹ mãn nhiều lắm, nói cho cùng vẫn là người nọ làm một tay mai mối thối, thật sự là hại người rất nặng!
Thời điểm hắn đang nói thầm, Ninh Vân Tường và nhũ mẫu của hắn đồng thời bị dẫn lại đây. Ninh Vân Tường sau khi vào cửa hai tay đang xoa mắt, thần tình không tình nguyện, hắn hôm nay điên cả nửa ngày, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trời chưa tối trở về phòng ngã đầu đã ngủ.
Thời điểm trời cực lạnh đang ngủ say, đầu tiên là bị người lật gối đầu, lại bị từ trên giường gọi dậy, cũng chẳng lạ khi hắn tâm tình không tốt.
Bất quá hắn tuổi mặc dù nhỏ, công lực nhìn sắc mặt người lại không kém, thấy trưởng bối cả phòng ngoại trừ mẹ ruột mình đều đang dùng ánh mắt làm cho người ta sợ hãi nhìn mình, buồn ngủ của hắn lập tức bay đi, đầu tiên là quy củ cho các vị trưởng bối thỉnh an, cuối cùng mới lòng đầy không tình nguyện mà cho Ninh Vân Tấn hành lễ, thời điểm đứng dậy, hắn còn tự cho là không người phát hiện hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Vân Tấn một cái.
Ninh Vân Tấn căn bản mặc kệ hắn, nhìn thẳng cũng không nhìn hắn một chút, tiểu béo này mặc dù lại cổ linh tinh quái, rốt cuộc cũng bất quá là một hài tử thôi!
Ninh Đào Húc đem bọc giấy trong tay lấy ra, mặt trầm như nước mà nói, “Ninh Vân Tường, ngươi đến nói cho ta nghe một chút, thứ này là ngươi bỏ vào trong thức ăn của Vân Tấn sao?"
Ninh Vân Tường nhìn thấy bọc giấy kia sửng sốt một chút, mọi người cho rằng hắn tốt xấu muốn nói xạo vài câu, không nghĩ tới hắn lại trực tiếp thừa nhận, “Đúng vậy!"
Ninh Đào Húc lại hỏi, “Vậy ngươi cũng biết đây là thứ gì?"
Ninh Vân Tường điều này không dám đáp ứng, hắn ánh mắt nhanh như chớp mà nhìn lướt qua mọi người, thấy sắc mặt bọn họ đều không tốt, đặc biệt đại ca giống như tùy thời muốn xoắn tay áo đánh mình, nhất thời trong lòng không vững. Lại thấy mẫu thân đang liều mạng lắc đầu, nháy mắt với mình, hắn đã ‘Ấp úng’ nửa ngày, lại thủy chung không thừa nhận.
Nhưng mọi người trong phòng này ai cũng không phải đèn cạn dầu, mà ngay cả Ninh Vân Đình cũng nhìn ra tiểu tử này là đang chột dạ, chớ nói chi là những người khác!
“Ngươi đồ súc sinh!" Ninh Kính Hiền tức giận đến mãnh liệt ở trên bàn vỗ một cái, cả giận nói, “Đó là Nhị ca ngươi, ngươi làm sao dám! Cư nhiên hạ thứ ác độc như vậy ở trong thức ăn của hắn."
Thấy phụ thân sinh khí, Ninh Vân Tường trong lòng quýnh lên, vội vã giải thích, “Nhưng mà thứ kia không phải vô dụng sao? Kỳ thật chỉ là đường phấn rồi!" Hắn dù sao mới sáu tuổi, trong bối rối cũng đã quên mất ám chỉ của mẫu thân, nói không lựa lời mà nói, “Nhị ca không phải vẫn luôn không có chuyện gì sao? Thuốc này không phải là chỉ có thể để Nhị ca không có năng lực huyết mạch sao, chúng ta không có chẳng phải giống nhau sống qua ngày…."
Ninh Kính Hiền bị hắn nói tức giận đến hô hấp dồn dập, nửa ngày nói không ra lời, ánh mắt hung hăng trừng đứa con bất tài này.
Ngược lại là Ninh Đào Húc tuy rằng tức giận, nhưng mà suy nghĩ lại càng có trật tự, “Độc này không phải dược vật tầm thường, người bình thường nghe cũng chưa nghe nói qua, ngươi từ đâu lấy được?"
Ninh Vân Tường vừa nghe đã rụt cổ, hắn đã ý thức được mình hình như đã làm một chuyện động trời.
Sau khi được phấn dược này, hắn đã luôn luôn nghĩ biện pháp có thể trộn lẫn vào trong thức ăn của Nhị ca. Hắn biết nãi nãi thương Nhị ca, thỉnh thoảng sẽ đưa chút thức ăn đến chỗ người hầu Nhị ca, nên vẫn luôn chú ý tiểu trù phòng. Ngày đó vừa lúc tìm được cơ hội ở trong điểm tâm kia rắc một lớp, những dư thừa Ninh Vân Tường đã tiện tay giấu ở dưới gối.
Nhưng mà Nhị ca giống như một chút chuyện cũng không có, hắn tính chơi đùa cũng lớn, lại không đem chuyện này để trong lòng đảo mắt đã quên mất.
Tốt xấu hắn vẫn là có vài phần thông minh mọn, biết mình tuyệt đối không thể nói ra là từ chỗ mẫu thân trộm được dược, nếu không người đầy trong phòng một người đỡ lời cho mình cũng không có, mình mới thật sự thảm! Bởi vậy chính là chôn đầu, cắn răng không nói lời nào.
“Lão thái gia, lão thái thái, lão gia, Vân Tường còn nhỏ như vậy, hắn cái gì cũng không biết a!"
Trầm mặc trong phòng bị An Bình Bội Hoa đánh gãy, nàng vọt tới bên người Ninh Vân Tường, một cầm chiếc khăn, một tay ôm hắn, khóc ròng nói, “Thiên địa chứng giám, Vân Tường nhất định là bị người lợi dụng."
“Lão thân ngược lại là muốn biết là ai có thể lợi dụng được hắn!" Lão thái thái lạnh lùng mà nói, nàng nếu không khóc nháo vừa ra còn không gây chú ý, nhưng đây rõ ràng là có chút lo lắng không được mà giả khóc ngược lại đem bản thân Bội Hoa lộ ra ngoài, “Vân Tường một hài tử chưa ra khỏi nhà, chỗ nào lấy được dược vật như thế."
Lão thái thái trong lòng vô cùng buồn bực, tuy rằng độc này không phải người trong viện mình tự tay hạ, nhưng mà ở dưới mí mắt mình phát sinh chuyện như vậy còn lợi dụng một mảnh tâm từ ái của mình, cũng thấy vô cùng không còn mặt mũi, bởi vậy ngữ khí phá lệ âm trầm.
Nàng ở trong trạch xây dựng ảnh hưởng còn hơn hai vị nam nhân đương gia có thăm qua mà không đủ, Bội Hoa nhất thời bị nàng sợ tới mức nín bặt.
Ninh Vân Tấn nhìn thấy Bội Hoa như là một dạng đột nhiên bị áp xuống tạm dừng, tay còn dùng chiếc khăn chấm mắt nói không ra lời, nếu không phải không khí không đúng, hắn thiếu chút nữa bật cười, vội vàng chôn đầu che giấu.
Ninh Kính Hiền lại vừa vặn thời điểm đó dùng ánh mắt lo lắng hướng hắn nhìn qua, chỉ thấy hắn chôn đầu, cả người hơi hơi phát run, nhìn qua đang cực lực kiềm nén phẫn nộ bị người ám hại và đau đớn bị huynh đệ phản bội, nhất thời cảm thấy trong lòng đau xót, một cỗ sầu đau nghẹn ở trong lòng.
Lão thái thái thấy Bội Hoa không làm ra vẻ, lúc này mới hỏi, “Xem ra ngươi cũng biết đây là độc gì, chẳng lẽ ngươi đưa cho Vân Tường?"
Hai vị trưởng bối và phu quân dùng ánh mắt khiến Bội Hoa như nứt vỡ, nhi tử cũng không biết tộc nhân đối với năng lực huyết mạch coi trọng, nàng lại biết đó là năng lực tộc nhân ỷ lại để cứu đời, trong đám đồng lứa này người năng lực xuất chúng như Ninh Vân Tấn càng ngày càng ít, trưởng lão trong tộc với người này quan tâm không thôi.
Nhi tử phạm phải sai lầm lớn này, hiển nhiên là gánh vác không nổi, sớm hay muộn cũng bị tộc nhân biết. Độc hại huyết mạch giả, ở trong tộc tội ác có thể so với tội ác tày trời, cho dù là chưa thành cũng nhận không được tốt.
Chuyện trong nhà này chỉ cần công công bà bà muốn tra ra, quả quyết không phải dạng không đến nơi đến chốn, nghĩ đến chuyện mình và nội thị Tam hoàng tử gặp mặt như thế nào đều không có khả năng che giấu, từ sau khi nhìn thấy bọc giấy kia Bội Hoa vẫn luôn hoảng loạn rốt cuộc tâm trầm xuống.
Ánh mắt nàng trở nên dị thường kiên định, quỳ rạp xuống đất, nói với hai vị lão nhân, “Lão thái thái ngài nói đúng, việc này cùng Vân Tường không liên quan, là tức phụ ta nhất thời hồ đồ mới phạm vào bậc sai lầm lớn này."
Bội Hoa vò khăn, run rẩy đem chuyện ngày sinh nhật Vân Tấn nói ra, nghẹn ngào nói, “Người nọ nói chỉ cần Tiểu nhị ở trong phủ, Vân Tường vĩnh viễn không được coi trọng. Vân Tường là mệnh của tức phụ, nên bị châm ngòi…Cầu ngài xem phân thượng hắn tuổi con nhỏ không hiểu chuyện, tha hắn đi! Đều là thiếp thân một mình sai!"
Ninh Vân Tường thấy nàng khóc đến lê hoa đái vũ, bất an mà kéo tay áo nàng, “Nương, nương…Ngươi tại sao nói ngươi sai bảo, rõ ràng…"
An Bình Bội Hoa làm sao có thể để Ninh Vân Tường nói ra chân tướng, nàng gắt gao mà ôm lấy hắn, không cho hăn mở miệng. Tuy rằng không biết nhi tử làm sao trộm được bao độc dược kia, nhưng xét đến cùng vẫn là mình sai, nếu không phải mình tâm lớn, cũng sẽ không lưu lại mầm tai họa như thế…
Mẫu tử hai người bọn họ bộ dáng sinh ly tử biệt, khiến không khí trong phòng có vẻ phá lệ nặng nề. Tuy rằng nói ra không công bằng, nhưng đối với những người khác trong phòng mà nói, nếu như Bội Hoa sai bảo, trên tình cảm bọn họ tiếp thu sẽ càng dễ hơn một chút.
Ninh Vân Tường dù sao cũng là họ Ninh, tuy rằng độc là hắn tự tay hạ, nhưng mà thứ nhất lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, thứ hai không ai muốn đi hoài nghi một hài tử có tâm địa ác độc như thế.
“Ngươi trước mang theo Ninh Vân Tường trở về phòng đi!" Ninh Đào Húc không thèm liếc nàng một cái, như có điều suy nghĩ mà nói. Chờ khi Bội Hoa và Ninh Vân Tường rời đi, hắn lại để hai người Ninh Vân Tấn và Ninh Vân Đình cũng đi theo rời đi, ngược lại giữ lại nhũ mẫu của Ninh Vân Tường.
Ninh Vân Tấn trực giác nói cho hắn biết trong này khẳng định có chút kỳ quái, nằm ở trên giường hắn đem một màn vừa rồi ở trong phòng lặp lại nhiều lần, rốt cuộc cân nhắc lại phản ứng của Bội Hoa và Ninh Vân Tường kỳ thật đều có chút kỳ quái.
Lẽ ra khi tiểu hài tử làm chuyện xấu bị người lớn bắt được, phản ứng đầu tiên tuyệt đối là tìm người cầu cứu có thể giải vây cho mình, nhưng mà Ninh Vân Tường lúc ấy lại cũng không dám nhìn Bội Hoa liếc một cái.
Mà Bội Hoa nhận tội nhận đến rõ ràng như thế, càng là cảm giác một bộ nghĩ muốn đem sai lầm đều ôm đồm ở trên người mình, tuy rằng có thể giải thích vì nàng là một mảnh tâm từ mẫu, nhưng đó cũng quá mức rồi.
Ninh Vân Tấn biết trong đó tất nhiên có chút ẩn tình, nhưng mà hiển nhiên vài vị trưởng bối không nguyện ý làm cho mình và đại ca liên lụy vào. Hắn ngày nay trôi qua đến trầm bổng lên xuống, việc phí sức mệt tinh thần thể lực kém này với trình độ thể lực của hắn cũng không chịu nổi, đảo mắt đã vô tri vô giác mà ngủ.
Một đêm này Ninh Vân Tấn ngủ đến cũng không an ổn, thời điểm giờ sinh học khiến hắn đúng giờ rời giường, sắc mặt cực kém. Hắn cả đêm làm vô số mộng kỳ lạ, nói là mộng kỳ lạ không bằng nói là mộng xuân.
Hắn mơ thấy mình bị Văn Chân đặt ở trên giường, lăn qua lộn lại gây sức ép. Không chỉ có chính là đem chuyện đã xảy ra cả đêm trước diễn lại một lần, còn lại tự động bổ sung không ít tình tiết.
Khúc cực nóng đến phỏng tay kia của Văn Chân gắng gượng thay thế ngón tay của hắn ta, thật sâu vùi vào trong cơ thể mình, mình chẳng những không một chưởng chụp bay hắn ta, ngược lại không biết mất thể diện mà giống như trúng xuân dược, hét to “Còn muốn…Sâu hơn một chút…"
Bàn tay Văn Chân lướt qua mỗi một chỗ trên người mình, thậm chí thân mật mà nói với mình, “Kêu lên đi, gọi lớn tiếng một chút, nhớ kỹ ngươi là thuộc về ai!"
Cuối cùng Ninh Vân Tấn là đang cùng Văn Chân đồng thời đạt tới cực khoái, mình cư nhiên ở dưới khiêu khích của hắn ta thốt ra một tiếng “Phụ hoàng", lúc này mới giống như làm ác mộng giật mình tỉnh lại.
Ninh Vân Tấn vỗ ngực chỉ cảm thấy trái tim kinh hoàng đến lợi hại, tim đập nhanh mãnh liệt vẫn luôn không ngừng lại, tay chân cư nhiên nhũn ra quả thật không thể động.
Mộng này đem hắn ngày hôm qua áp lực một ngày, không nhìn sự thật trần trụi hiện ra, mình cùng Văn Chân làm!
Mình cùng phụ thân thân sinh có phát sinh quan hệ không nên…
Ninh Vân Tấn thống khổ mà nhắm mắt lại, run rẩy bò thân lên cạnh bàn, nhấc ấm nước ngay cả cái cốc cũng lười dùng, trực tiếp đổ vào miệng một bụng nước lạnh.
Khó chịu lạnh thấu tâm khiến hắn rốt cuộc hồi thần lại, lúc này Tịch Nhan lại bên ngoài lo lắng mà gõ cửa, miệng còn hô, “Công tử ngài đã dậy chưa? Không tốt, lão gia ngã bệnh!"
Tác giả :
Bạch Dạ