Trùng Sinh Chi Quỷ Nhãn Thương Nữ
Quyển 2 - Chương 28: Bạo lực chấp pháp, tự vệ

Trùng Sinh Chi Quỷ Nhãn Thương Nữ

Quyển 2 - Chương 28: Bạo lực chấp pháp, tự vệ

Edit: Heidi_Nhược Vũ Các

Cục phó Từ cau mày, ánh mắt hơi trầm xuống, bất mãn nhìn Đường Linh, “ Cô cười cái gì?"

Lông mày Đường Linh hơi nhíu lại, “Anh ta mới vừa nói có một đám lưu manh ra tay đánh đội trưởng Ngô đúng không?". Ngón tay cô chỉ về phía Lâm Tử, trong ánh mắt mang theo một tia không đáng!

“ Đúng vậy!" Lâm Tử nghiêm mặt, nghiêm túc nói!

Thu hồi ý cười trên môi, Đường Linh xoay đầu hướng về bên khác, ngón tay đảo qua chỗ khác, “Anh đang nói những tên côn đồ kia, bây giờ đều đang ngồi ở góc tường, các anh không bắt bọn hắn, ngược lại đánh người của Đế Hào, đây rốt cuộc có ý tứ gì?"

Cục phó Từ cũng ngẩn người, nhìn về phía có một hàng lưu manh ngồi cạnh góc tường, đưa mắt nghi ngờ nhìn về phía Lâm Tử, rốt cuộc chuyện này thế nào? Chẳng phải đánh lưu manh sao? Sao lại đổi thành đánh người của Đế Hào?

Lâm Tử hóa đá, không biết nói gì cho phải, đúng vậy! Hắn đúng thật đánh hồ đồ rồi, đám người hắn đánh vừa nãy đúng là người của Đế Hào!

“ Thân là nhân viên cảnh vụ vậy mà không phân rõ địch hay ta, không hỏi nguyên do đã đánh liền, đây không phải " bạo lực chấp pháp " thì là gì?". Đường Linh giơ ngón trỏ khẽ vỗ nhẹ cánh môi đỏ mọng, thoạt nhìn giống như đang suy tư gì đó!

Cục phó Từ chấn động, đây quả thật là phiền toái, nếu chỉ đánh đám lưu manh thôi, còn dễ nói chuyện, còn đây không hỏi nguyên do đánh người của Đế Hào, vậy thì khó rồi! Phải biết Đế Hào có thể đứng vững chân tại thành phố S, nhất định là có bệ đỡ!

Huống chi vị thị trưởng kia mới tiền nhiệm, đang là thời kỳ nhạy cảm, quan mới nhậm chức trong lòng có vài phần nhiệt huyết, nếu dùng nguyên cớ “Bạo lực chấp pháp", đổ tội trên đầu bọn họ, vậy thì không hay ho rồi!

“ Các anh đã làm cái gì hả! Đầu chỉ để cho lừa đá thôi sao? Tôi thật hoài nghi nhiều năm như vậy, các anh phá án kiểu gì!". phó cục Từ mắng.

Tình huống hiện tại chỉ có thể an ủi người của Đế Hào thôi, dạy dỗ đám người Lâm Tử một chút, để trong lòng đám người Đế Hào thoải mái chút! Miễn cho gây sự!

“ Uhm! Tôi cũng hoài nghi vậy đó! Không chừng gây ra bao nhiêu án oan đó chứ!" Đường Linh gật đầu, vô cùng tán thành!

phó cục Từ nghe thấy trên mặt nóng ran, sắc mặt cũng có chút chịu không được nữa, mặt cục trưởng Thẩm lạnh lẽo, vẫn không lên tiếng!

“ Các anh ở đây ai là người chịu trách nhiệm?". phó cục Từ chuyển hướng nhìn đám người Phùng Tam hỏi.

Phùng Tam cũng nén giận, ngồi ở trên sofa cũng không dậy nổi, trên mặt chảy máu, “Là tôi! Giờ sao? Lại muốn " bạo lực chấp pháp "?"

Phùng Tam học nhanh thực hành nhanh! Mới nãy nghe Đường Linh nói “Bạo lực chấp pháp", lập tức vận dụng một cách hợp lý!

Khóe miệng phó cục Từ giật giật, hít sâu một hơi nói, “Hôm nay phân đội nhân viên cảnh sát chúng tôi có chút sai sót, đám lưu manh kia chúng tôi dẫn về đồn, Đế Hào nơi này bị tổn thất chúng tôi sẽ bồi thường!"

“ Bồi thường?" Phùng Tam cười lạnh một tiếng, “Vậy xin hỏi các anh định bồi thường thế nào? Ý Cục phó Từ là gì, người của Đế Hào chúng tôi cứ thế bị đánh oan?"

phó cục Từ có chút tức giận, bản thân là cục phó phân cục, mình đã nhường nhịn chịu bồi thường còn chưa biết đủ, thật sự coi hắn là kẻ bất tài ư?

“ Chẳng lẽ các ngươi còn muốn đánh lại? Hừ! Đừng quên, vết thương của mấy anh em chúng tôi cũng do mấy người gây ra!". Ngữ khí cục phó bất thiện, vẫn thật cho là bọn họ không dám động tới mấy người Đế Hào sao?

“ Chúng tôi đây gọi là phòng vệ chính đáng!" Lôi Tử khoanh tay trước ngực, nói ra một câu lưu manh, câu này cũng nghe được từ chỗ lão đại, dùng ở trường hợp này khá hợp lý!

“ Hừ! Mấy người đừng có mà giở thói lòng tham không đáy! Xin lỗi bồi thường là sự nhượng bộ lớn nhất của chúng tôi, cái khác đừng hòng!" phó cục Từ là một người tính tình nóng nảy nổi danh, hiện tại có thể như vậy đã là hiếm có!

Đường Linh liên tục quan sát cục trưởng Thẩm, ông ta vẫn không lên tiếng, e là đang cân nhắc hơn thiệt, nghe được phó cục Từ nói, cục trưởng Thẩm có lới lỏng tinh thần, Đường Linh tự nhiên bắt được!

Nhìn như không đếm xỉa tới chỉ nói lẩm bẩm, “Vừa nãy lúc tới đây, hình như có nhìn thấy vài chủ biên tòa soạn báo liên hoan tại đây, không biết đã ăn xong chưa? Aiz! Khứu giác mấy người này quá nhạy cảm a ~"

Cục trưởng Thẩm chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Linh bên này, ông và Đường Linh qua lại mấy lần, ông cũng không nắm chắc được thân phận của Đường Linh, không phải là không điều tra ra, kết quả điều tra chỉ đơn giản là một học sinh sơ trung năm ba, cha mẹ là công nhân bình thường, duy nhất khiến hắn bất ngờ chính là, Ngô Quang Viễn là dượng của cô gái này!

Mà những tin tức ông muốn biết, lại không hề có một chút tin tức!

Nghe thấy có nhân viên truyền thông ở đây, phó cục Từ cũng trầm mặc, chuyện thế này sợ nhất là làm lớn ra, chuyện này chỉ xảy ra trong phòng còn được, nếu bị người ngoài biết, e là tình huống không hay! Mà đám người truyền thông từ trước đến giờ luôn là một quần thể nhạy cảm!

Nhất thời trong phòng trầm mặc khác thường, Lâm Tử không chịu nổi nữa, mở miệng nói chuyện trước tiên!

“ Người do chúng tôi đánh, chuyện ngày hôm nay do chúng tôi hiểu lầm, cùng lắm để mấy người đánh lại! Các anh đây không phải loại người gánh không nổi trách nhiệm này! Việc này không liên quan đến phân cục chúng tôi, chỉ là hành vi cá nhân!"

Kết quả Phùng Tam mời cục trưởng và phó cục đi ra ngoài, trong phòng truyền ra từng trận thanh âm ẩu đả! Chỉ chốc lát sau đám người Lâm Tử đi ra, trên mặt đều không bị gì, trên người thì không đoán được!

Đám người Phùng Tam cũng bưu hãn, đối với khí phách của Lâm Tử cũng coi như khâm phục, từ xưa tới nay nào có cảnh sát tự nguyện để cho người khác đánh! Ngô Quang Viễn kia nói rõ hay, nhưng đó chỉ là võ miệng, mục đích tranh thủ đồng tình thôi! Chính đám người Lâm Tử chịu đòn, Ngô Quang Viễn lại không tham dự vào! Từ lúc nhóm người Thẩm cục trưởng ra khỏi phòng, hắn cũng đi ra theo!

Đám anh em Phùng Tam hạ thủ lưu tình, không xuống tay ác độc, mấy người Lâm Tử cũng biết, cho nên trận đánh này, song phương chẳng những không kết thù, ngược lại có chút thưởng thức lẫn nhau!

Thừa dịp không ai chú ý, Lôi Tử vặn hỏi mấy tên lưu manh của Thanh bang, hỏi được thứ hắn muốn hỏi, mới để cảnh sát mang người đi!

Toàn bộ sự việc cứ như vậy sống chết mặc bay, Ngô Quang Viễn chắc sẽ bị xử phạt, dù sao sự việc do hắn đưa tới, không bị khai trừ là nể mặt hắn nhiều năm công tác trong ngành, nhưng giáng cấp là điều khó tránh, ngược lại Lâm Tử được thăng làm đội trưởng! Đây là điều ai cũng không nghĩ tới!

Lôi Tử moi tin từ đám lưu manh bị bắt, đúng là đám người Thanh bang tới quấy rối, nhưng không phải nhắm vào Đế Hào, mà là muốn đụng tới Trân Bảo Trai, bọn chúng nghe nói Trân Bảo Trai tổ chức tiệc cuối năm tại Đế Hào, bọn chúng mãi mới có cơ hội đến chơi một lần, vốn muốn chơi cho đã trước mới đi gây phiền phức cho Trân Bảo Trai, ai ngờ lại đụng phải đám người phân đội cảnh sát đánh nhau vì một gái sofa!

Đoán chừng do Đường Linh thiến đồng bọn hắn có tác dụng trấn áp, những tên côn đồ kia nói ra, kẻ đầu sỏ chỉ đạo là Vương Bình! Bọn chúng chỉ là tầng dưới chót nhất của Thanh bang, chỉ có thể coi là thành viên trên danh nghĩa, mà Vương Bình thoạt nhìn rất có địa vị ở Thanh bang, cho nên Vương Bình giao việc cho bọn hắn làm, bọn họ muốn nịnh nọt hắn nên đáp ứng, lại không nghĩ rằng tạo nên cục diện này!

Đường Linh nghe xong chỉ cười nhạo một tiếng, Vương Bình tên này vẫn không từ bỏ ý định, lần trước Vương Bình đi tìm Lưu Học Dũng giúp đỡ, đã bị cự tuyệt, hôm nay cư nhiên vẫn dám sử dụng người của Thanh bang đến gây sự!

“ Lão đại, tên Vương Bình kia chúng ta có cần giải quyết?" Ân oán giữa Trân Bảo Trai và Vương Bình, Phùng Tam cũng hiểu rất rõ, lúc trước ngay cả chính bọn họ cũng được Vương Bình thuê đến gây sự!

“ Không cần, anh Ba, anh chỉ cần đem chuyện này truyền đến tai đầu não Thanh bang, người của Thanh bang tự nhiên sẽ giải quyết! Nhớ kỹ, nhóm chúng ta không làm chuyện mua bán lỗ vốn!"

“ Được tôi biết phải làm thế nào!" Phùng Tam gật đầu, nhiều năm như vậy, hắn cũng coi như phần nào đó hiểu được con người Đường Linh, đừng thấy cô chủ tuổi nhỏ, nhưng đầu óc tính toán thì không đùa được đâu!

“ Lão đại, hôm nay có chủ biên tòa soạn nào đến Đế Hào liên hoan? Sao tôi không biết?" Lôi Tử nói một cách nghi hoặc, đến Đế Hào đều phải đặt trước, hắn không nhớ hôm nay có chủ biên tòa soạn báo nào đã đặt chỗ!

Đường Linh chớp ánh mắt vô tội, nhún vai nói, “Tôi nói là hình như, chứ đâu nói nhất định là!"

Phốc!

Lôi Tử bó tay nhìn Đường Linh, hắn biết, đám người này bị lão đại đùa chơi rồi!

Phùng Tam đã sớm thành thói quen, tính cách lão đại hắn đã thích ứng kịp, bây giờ nghĩ lại cuộc sống trước kia, cảm thấy như đã sống uổng phí! Làm việc trông trước trông sau, nào có thoải mái như hiện tại, đi theo lão đại làm gian thương, quả nhiên khoái hoạt như thần tiên!

Đường Linh nhìn thấy trên mặt hai người họ xây xát, tuy rằng đã được đánh trả đòn, nhưng trong lòng vẫn khó dằn uất ức! Con đường sau này còn dài, cũng không thể mỗi lần đều hao binh tổn tướng! Xem ra cô còn phải mưu tính một phen!

“ Lão đại! Đừng buồn bực! Vết thương trên người chúng tôi chỉ bị nhẹ thôi, vài ngày nữa là khỏi rồi! Chẳng phải chúng ta cũng được phản đòn rồi ư!" Lôi Tử vừa nhìn biểu tình của Đường Linh liền biết ngay cô đang lo lắng cho thương thế của bọn họ!

Đường Linh chỉ gật đầu, phân phó Phùng Tam, “Anh Ba, đêm nay đám người anh em chúng ta bị đánh mỗi người phát năm vạn tiền thuốc thang, cho bọn họ nghỉ phép mấy ngày, đợi vết thương lành lại mới đi làm!"

“Vâng, lão đại!"

Tuy rằng lão đại là “Gian thương", nhưng là đối với thủ hạ lại rất hào phóng! Đêm nay có mười mấy anh em bị thương, tiền trợ cấp cũng phải mấy trăm vạn. Đường Linh mắt cũng không thèm chớp cái nào!

Đường Linh nói với người nhà tối nay học bù, thấy thời gian cũng không còn sớm, liền rời Đế Hào! Lúc gần đi Đường Linh căn dặn Phùng Tam kiểm kê lại một chút tổn thất, ngày mai trực tiếp đi phân cục Đông Thành đòi bồi thường!

Phùng Tam cười hì hì, trong mắt hiện lên sắc mặt giả dối, hơi có chút phong thái của Đường Linh! Lão đại quả nhiên hiểu hắn! Tính sổ là sở trường của hắn rồi!

Sáng sớm hôm sau, Phùng Tam cầm danh sách, hấp tấp chạy tới cửa phân cục Đông Thành, gặp được đám người Lâm Tử, lại vẫn thân thiết chào hỏi, có thể đây là trường hợp người ta thường nói không đánh không quen biết!

Lúc cục trưởng Thẩm cầm trong tay danh sách, sắc mặt kia muốn bao nhiêu khó coi có bao nhiêu khó coi!

Một chai rượu đỏ 2 vạn? Một cái TV màn hình tinh thể lỏng 12 vạn? Làm rách một bộ y phục 5800, một cái đồng hồ đeo tay một vạn hai? Bàn trà thủy tinh ba vạn rưỡi?

....

Nhìn từng cái một, mặt cục trưởng đen như đít nồi, không tính tiền thuốc thang, chỉ tính tiền bồi thường đã gần hơn 60 vạn, dùng lời của Phùng Tam để nói, đây vẫn là giảm giá hữu nghị!

Cục trưởng làm sao cũng không nghĩ tới, tối hôm qua đập có một cái, liền đập phá tới 14 vạn! Tức khắc cảm thấy thịt đau!

“ Chúng tôi nói là bồi thường, không phải bị các người chém!" Sắc mặt cục trưởng Thẩm có chút âm trầm, một số tiền lớn như vậy, bọn họ căn bản đều không thể nào đền nổi!

Phùng Tam nghe thấy, kiên nhẫn nói, “ Cục trưởng Thẩm có thể không biết, chai rượu đỏ kia là chai Bordeaux năm 96, giá mua vào đã mất hai vạn mốt! Chiếc TV màn hình tinh thể lỏng kia được nhập khẩu từ nước Đức, không tính phí vận chuyển đã mất 12 vạn! Tôi dám nói Đế Hào tuyệt đối là sàn giải trí duy nhất trong nước ta có sử dụng loại thiết bị này! Cho dù là quần áo đồng hồ, ngài cũng biết, làm nghề của chúng tôi, mặc trang phục nhất định phải thời thượng, cho nên đồ dùng mua sắm cho mấy anh em đều là hàng hiệu quốc tế, về giá cả hơi cao chút!"

Nhìn sắc mặt cục trưởng Thẩm tâm tình bất định, Phùng Tam biết rõ, món nợ hôm nay sợ là không thể đòi về ngay được! Nhưng không sao, vốn cũng không thật sự muốn đòi!

Phùng Tam lại cười hắc hắc “Mặc dù do Thanh bang gây chuyện, nhưng dù sao chuyện cũng xảy ra tại Đế Hào, để tỏ lòng thành ý của Đế Hào chúng tôi, khoản tiền bồi thường này coi như là chút chi phí trấn an vài nhân viên cảnh vụ trong đội ngài.!"

Nghe thấy không cần bồi thường, cục trưởng Thẩm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe đến đoạn Phùng Tam nói khoản tiền hơn sáu mươi vạn làm phí trấn an, trong lòng vẫn có chút tính toán! Đây không phải món tiền nhỏ, cục trưởng Thẩm nghe hiểu, đây là Đế Hào đang lấy lòng phân đội Đông Thành!

Bọn họ bây giờ giống như cưỡi hổ khó xuống, hơn sáu mươi vạn này, bồi thường không nổi, không bồi thường, vậy thì cứ coi như đứng về phía trận doanh của Đế Hào!

Đây là ví dụ đứng cùng trận tuyến kì lạ nhất lịch sử từ trước đến nay!

Mục đích đến hôm nay đạt được, Phùng Tam cũng không ở lâu, nhưng trước khi đi, có vẻ như vô tình nói xen vôào một câu, “Ngày hôm qua người dẫn đầu anh em đánh chúng tôi quả thực không tệ, đáng mặt đàn ông! Thời điểm có chuyện biết gánh vác trách nhiệm! Có tiền đồ!"

Lâm Tử sau này mới biết, lúc đầu hắn phạm lỗi còn có thể thăng chức làm đội trưởng, chính là dựa vào một câu nói kia của Phùng Tam! Có lúc cuộc đời bạn xảy ra bước chuyển ngoặt, chỉ vì một câu nói của người khác mà thôi!

Chờ tới lúc hắn lĩnh hội được điểm ấy, thì đã leo lên địa vị cao rồi, địa vị cao đến nỗi hắn chưa từng dám mơ!

Sáng sớm Đường Linh đã đi đến lớp học thêm, trùng hợp gặp được khoa trưởng Mã cũng đến tìm cô, để lại một gian phòng cho hai người họ, nhóm người Dương Phong vẫn tiếp tục nghiên cứu kế hoạch giáo dục!

Khoa trưởng Mã lần này đến, chủ yếu là muốn nói cho cô biết, người bạn bên bộ phận trong bộ công thương đã liên hệ xong xuôi cuối tuần này Đường Linh có thể đi cùng bọn họ ăn một bữa cơm!

Chọn xong thời gian địa điểm, khoa trưởng Mã liền vội vã bỏ đi, nói là còn có việc, nhưng từ vết cào xước trên cổ tay của khoa trưởng Mã, Đường Linh biết, nhất định là chuyện có liên quan đến phụ nữ, chỉ là không biết người phụ nữ nào mà thôi!

Bàn giao với nhóm người Dương Phong vài câu xong, Đường Linh lại cùng Lôi Tử đi đến trụ sở chính của giáo dục Hoa Đà trong tương lai, chính là tòa lầu lớn gần khu quảng trường thành phố!

Nghe Lôi Tử báo cáo tiến độ công việc, vào thời điểm tựu trường học kỳ sau, giáo dục Hoa Đà liền có thể chính thức khai trương, điểm ấy làm cho cô rất hài lòng, học kỳ sau khai giảng chính là thời gian chuẩn bị đối mặt với cuộc thi đại học, giáo dục Hoa Đà  liền có thể tận dụng thời cơ này gây dựng tên tuổi!

Bởi vì lúc trước định xây bệnh viện trên mảnh đất này, cho nên cầu thang đã hoàn tất xong xuôi, chỉ cần sửa đổi trang hoàng bên trong một chút, liền có thể đưa vào sử dụng!

Phòng khách còn chưa bắt đầu trang trí, trước tiên cần trang hoàng phòng làm việc và phòng dạy học, diện tích phòng khách khá rộng rãi, rất thích hợp làm nơi tiếp nhận tư vấn đăng kí học viên, nhìn đại khái một chút những thiết kế của các căn phòng, Đường Linh rất hài lòng.

“ Mọi người có nghe nói không, nhà nước ra chính sách mới, có nhiều công nhân bị thôi việc, bát cơm công nhân viên chức nhà nước trước kia giờ không còn nữa!" Trong giờ cơm trưa, một đám thợ sửa chữa tụ tại lại cùng nhau ăn cơm trưa, lập tức có ngay đề tài tán gẫu, vừa lúc bị Đường Linh ngang qua nghe được.

“ Con người có thời thế, trước đây tôi vẫn hâm mô người thành phố được làm công nhân viên chức, không lo đến bát cơm, nếu như bát cơm không còn, phỏng chừng cuộc sống trôi qua cũng không bằng tôi đâu!"

“ Đúng vậy, tối thiểu chúng ta cũng coi như công nhân có tay nghề, có việc làm tôi liền không chết đói, nhưng người thành phố thì thảm, không tay nghề sau này biết làm sao a!"

“ Nghĩ nhiều thế làm gì! Có liên quan đến chúng ta sao, chúng ta cũng không phải cán bộ lãnh đạo, còn phải lo nghĩ cho người khác nữa à! Ngược lại chúng ta vẫn đi lo thân mình thì hơn!"

Đường Linh không tự chủ dừng lại cước bộ, nghe mấy người thợ sửa chữa nói chuyện phiếm, Lôi Tử có chút kỳ quái, “Lão đại, làm sao vậy?"

Thu hồi tâm tư, Đường Linh lắc đầu một cái, “Tra một chút chính sách thất nghiệp lúc nào chính thức chấp hành, phải nắm chặt!"

Đây có thể là cơ hội rất tốt, thành phố S nới đây nhiều thế lực rắc rối phức tạp, sau “đại án Tần Hạ " không lâu, tầm ảnh hưởng của nó rất rộng, cô muốn trước khi xảy ra đi đầu trong công tác chuẩn bị mới đúng!

“ Vâng!" Lôi Tử nghiêm túc nói.

Thấy lão đại không phân phó gì khác, Lôi Tử ngẫm nghĩ, mở miệng nói, “Lão đại, chị kêu tôi đi điều tra tư liệu về cô gái kia, đã tra xong!"

Đường Linh ngẩng đầu nhìn Lôi Tử, gật đầu, ra hiệu hắn tiếp tục.

“ Cô gái ngồi sofa hôm qua gọi là Phương Tình Tình, người huyện Thanh, năm nay 22 tuổi, xuất thân từ gia đình đơn thân, từ nhỏ sống cùng với mẹ, lúc 18 tuổi mẹ ruột qua đời, một mình đi tới thành phố S cố gắng làm việc, làm tại chỗ chúng ta được hai năm rồi, vẫn luôn nghe lời, không trêu chọc gây chuyện bao giờ, hôm qua đội trưởng Ngô chỉ định cô ta, lại bị đám người Thanh bang nhìn trúng, vì vậy mới nổi lên xung đột!"

Lôi Tử báo cáo hết với Đường Linh tư liệu điều tra hôm qua, “Nhưng có một điều rất thú vị, đội trưởng Ngô cùng mẹ Phương Tình Tình từ nhỏ là thanh mai trúc mã với nhau, kết quả lại không thể đến được với nhau!"

Đường Linh sau khi nghe xong, nhíu mày, xem ra hai người bọn họ thực quen biết, về sau này cô và chú luôn cãi nhau, thì ra là vì chuyện chú có con riêng bên ngoài! Không nghĩ tới trùng sinh một lần, lại khiến cho Đường Linh, Ngô Quang Viễn cùng Phương Tình Tình có cơ hội đụng mặt nhau!

Thấy Đường Linh trầm mặc, Lôi Tử cho rằng Đường Linh không thích, mở miệng nói, “Lão đại, nếu không thích thì đuổi Phương Tình Tình đi?"

Bởi vì tiếp nhận công việc của “Dạ Ưng", khắp mọi mặt Lôi Tử có không ít phương pháp, muốn vô thanh vô tức làm biến mất một người, việc cỏn con!

“ Không cần, để sau đã, Phương Tình Tình bên kia anh tìm một người để ý kĩ cô ta, có gì không ổn báo lên tôi!"

Đường Linh sở dĩ không đồng ý cách làm của Lôi Tử, không phải bởi vì cô là thánh mẫu, mà là cô căn bản không muốn tham gia vào chuyện phân tranh gia đình người khác, quan trọng hơn là, cô muốn nhìn một chút, việc trùng sinh của mình có thể gây ra hiệu ứng hồ điệp hay không!

“ Lão đại yên tâm, tôi đã phái người theo dõi cô ta rồi!"

Đường Linh gật đầu, Lôi Tử làm việc có chừng mực, thực sự ổn thỏa, rất được việc!

“ Đi thôi! Đi chợ đồ cổ nhìn chút!"

Năm 98, chợ đồ cổ đã khác biệt nhiều so với sáu năm trước, trước đây đến chợ đồ cổ chỉ có số ít người ham mê yêu thích, mà năm 98, người chơi đồ cổ bắt đầu tăng lên, người bán đồ cổ nhiều, người mua cũng nhiều lên, con đường chợ lồi lóm cũng được tân trang lại, trước kia cả con đường chỉ có một nửa là bán đồ cổ, hiện tại nguyên con đường đều dày đặc cửa hiệu bán đồ cổ!

Cửa hàng đồ cổ giao cho Thích Khải Bình bọn họ quản lý có vị trí nằm hơi chếch đối diện Trân Bảo Trai, chỗ đoạn đường tốt, quy mô cửa hàng cũng lớn, trên dưới ba tầng, so với Trân Bảo Trai cao hơn một tầng!

Toàn bộ trang hoàng đi theo phong cách cổ điển, khí chất trầm ổn, làm cho người ta có cảm giác cổ kính! Nhìn phong cách trang hoàng này, Đường Linh nở nụ cười, công chuyện của tiệm bán đồ cổ cô vẫn luôn giao cho Thích Khải Bình và Chu Hồng Vũ hai người họ, có rất ít khi hỏi han tới, không nghĩ tới bọn họ lại làm tốt như vậy!

Lôi Tử lái xe chở Đường Linh tới, hai người bọn họ vẫn chưa kịp vào cửa hàng, đã đã bị người cửa hàng bên cạnh tới ngăn lại.

“ Muốn mua đồ cổ sao? Qua cửa tiệm chúng tôi nhìn một chút, chúng tôi tự hào là cửa tiệm lâu năm, bán đều là hàng chính phẩm!" Một người con trai khoảng chừng hai mươi tuổi, ngăn hai người Đường Linh lại, mặt đầy tươi cười!

Đường Linh cùng Lôi Tử dừng lại bước chân, lại bị chặn lại! Hai người không để tâm đến tên nhóc kia, vượt qua hắn bước đi.

Tên đó vẫn còn không chịu bỏ qua, thấy hai người đi về hướng tiệm bên cạnh, con mắt hơi chuyển động, lại đi lên ngăn lại nói, “Tôi thấy hai vị lạ mặt, lần đầu tiên tới sao! Nghề chơi đồ cổ này, vũng nước rất sâu đấy, muốn mua đồ cổ vẫn nên đi tới cửa hiệu lâu năm, như loại cửa tiệm mới mở kiểu này, không thể có vật nào tốt được! Hai người chớ để bị lừa bởi cách trang hoàng của nó!"

Tên đó bày ra vẻ mặt căm ghét nhìn cửa tiệm bên cạnh, cửa hàng kia vẫn chưa chính thức kinh doanh, hiện tại đang trong giai đoạn thử kinh doanh, vẻ trang hoàng bề ngoài đã đoạt đi không ít khách hàng! Nếu không phải vậy ông chủ hắn cũng đâu kêu hắn ra ngoài lôi kéo khách!

Đường Linh cau mày lại, tiệm bán đồ cổ này vẫn chưa chính thức khai trương, liền bắt đầu chịu sự đả kích xa lánh của người cùng ngành? Lao cả ra đường chặn khách rồi!

Thấy Đường Linh dừng cước bộ, trong lòng tên đó vui mừng, có hi vọng!

“ Tôi nói với hai người nha! Như kiểu cửa tiệm đó chỉ biết dựa vào bề ngoài, dựa vào mẽ trang hoàng cửa hàng, đều không có hàng tốt gì, nếu mua hàng ở đó, sau này các người sẽ hối hận! Mua phải hàng giả cũng chỉ biết ngậm đắng nuốt cay thôi!"

Tên đó càng nói cáng hăng: “ Như cửa tiệm của chúng tôi đây, mua qua một lần, sau này chắc chắn sẽ quay lại! Vì sao? Bởi vì đồ cổ mua là thật a! Khách hàng quen tự nhiên nhiều! Không tin hai người cứ đi cùng tôi vào trong cửa hàng nhìn một cái, nhất định sẽ có món hai người thích.!"

Người này không làm tiêu thụ thật sự đáng tiếc!

Đường Linh mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển, mở miệng nói, “Tốt lắm, liền đi qua cửa tiệm nhà anh nhìn chút!"

Lôi Tử thương hại liếc mắt nhìn tên đó, tên này đần độn rồi hả? Cướp khách hàng của người ta lại cướp ngay trên đầu ông chủ! Bị lão đại chúng ta để ý tới, coi như ngươi không gặp may!

Tên đó vui vẻ dẫn hai người Đường Linh tới cửa hàng hắn, Đường Linh tiến vào cửa hàng, phát hiện khách trong tiệm cũng không ít! Bên cạnh mỗi người đều có theo sát  một nhân viên cửa hàng như người bên cạnh cô đây!

Tình hình thế này, làm cô nhớ tới phương pháp maketing của một số studio chụp ảnh cưới, đơn giản chính là kiếm khách ngay ngoài đường cái, lôi kéo thuyết phục để người ta đi vào tiệm ……! Thời điểm Đường Linh và bạn đi dạo phố, liền thường xuyên bị lôi vào, không nghĩ tới lại thấy được mô hình đó ở đây!

Đường Linh quét một vòng trong cửa hàng đồ cổ, âm thầm gật đầu, tiệm bán đồ cổ này quả thật có không ít món đồ tốt, cũng trách không được nhân viên cửa hàng dám khoe khoang khoác lác nói đồ cổ trong tiệm đều là hàng thật!

“ Vừa nhìn là biết hai người lần đầu tiên tới mua đồ cổ, tôi sẽ giới thiệu cho hai người vài món!" Tên nhân viên cửa hàng thấy Đường Linh vẫn đang quan sát cả cửa hàng, cứ nghĩ là cô lần đầu thấy đồ cổ, chưa trải qua cảnh đời, cho nên mới nói như vậy!

Đường Linh cười cười, “ Được!"

Cô ngược lại muốn biết, gã  nhân viên cửa hàng này sẽ giới thiệu cho cô cái gì!

“ Bên này!"

Tên nhân viên cửa hàng dẫn Đường Linh cùng Lôi Tử, đi tới một bên khác, nơi này trưng bày đều là đồ sứ, dựa vào kinh nghiệm của hắn, loại đồ sứ này được quan tâm nhất, đặc biệt này là người chưa chơi qua đồ cổ, khi nhìn thấy đồ sứ luôn sẽ bị hấp dẫn bởi sự chạm trổ và hình thức của nó!

Đường Linh liếc mắt nhìn, trong lòng âm thầm lắc đầu, mấy mặt hàng khác còn tốt, chỉ có đồ sứ này không có một món nào là thật!

Tên nhân viên kia rất chuyên nghiệp đeo vào bao tay trắng, dè đặt cầm lấy một cái chén trà chạm trổ hoa văn, đem qua chỗ bật đèn lên, cầm cái chén đặt dưới ngọn đèn soi rọi, mới nói với Đường Linh “ Ngài nhìn xem chén sứ hoa văn long phụng đời nhà Thanh, đây chính là đồ sứ chính tông Quan Diêu, ở cổ đại, hoa văn long phượng chỉ có thể dùng trong hoàng gia, dân chúng nếu có một cái, ngay lúc ấy sẽ phạm tội tru di cửu tộc!"

“ Quan Diêu?" Nhân viên này thật đúng là dám nói.

“ Đương nhiên! Đây chính là sứ Thanh Hoa trong thời kỳ Khang Hi, Quan Diêu lưu truyền xuống không có bao nhiêu, tôi dám nói trên cả con đường này, cũng tìm không ra món thứ hai Quan Diêu trong thời kỳ Khang Hi!"

Lôi Tử không hiểu đồ cổ, ở trong mắt hắn cái chén này cũng chỉ giống cái chén cũ thôi, sao so được với chén trà phỉ thúy của Trân Bảo Trai!

Nhân viên cửa hàng thấy hai người Đường Linh đều không có hứng thú, liền đảo con ngươi, “Hai vị thích loại hình nào? Tôi sẽ giới thiệu cho hai người!"

Đường Linh nhìn chung quanh một chút, chỉ ra ngón tay, “Bên kia là cái gì?"

Nhân viên cửa hàng theo ngón tay nhìn lại, cười nói, “Đó là tranh chữ cổ! Ngài cảm thấy hứng thú với tranh chữ? Được được, chúng ta đi qua bên kia nhìn xem, xem có món nào ngài thích hay không!"

Đường Linh nhìn trái nhìn phải, nửa ngày mới từ trên bàn cầm lấy một trục cuốn tranh, “Bức họa này bán thế nào?"

Nhân viên cửa hàng vừa nhìn, thì ra là hàng nhái trong tiệm, thầm nhủ trong lòng, quả nhiên không hiểu đồ cổ, để cô xem nhiều chính phẩm như vậy, nhưng chỉ nhìn trúng một món hàng nhái!

“ Tranh này là một món hàng nhái, những bức treo trên tường mới là bút tích thực những quyển trục trên bàn này, đều là loại mô phỏng vẽ lại, nhưng mặc dù là hàng nhái, nhưng thủ pháp vẽ và màu sắc sử dụng cũng là cực phẩm khó có được a! Giá cả cũng không đắt, 800 một bộ, cô nhìn xem còn món khác nào mình thích không, cùng nhau lựa ra?" Mặc kệ bán ra món hàng nào, hắn đều có tiền huê hồng!

Nhìn một chút những thứ đồ khác, vẫn thật không có món nào hợp mắt cô, cửa hàng này chính phẩm có không ít, thế nhưng có thể xưng tụng là cực phẩm, ngoại trừ “bức họa mô phỏng" trong tay , thực cũng chưa tìm ra món thứ hai!

Bên này vừa trả tiền, liền nghe được bên cạnh có chút ầm ỹ, hình như là khách hàng cùng nhân viên cửa hàng cãi nhau!

“ Tôi mặc kệ, tôi đã tìm người làm giám định rồi, nghiên mực này là giả! Lúc trước tôi bỏ ra 3 vạn đồng để mua món này, mau làm thủ tục trả hàng cho tôi ngay! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, đi kiện các người"

“ Có chuyện gì? Ầm ĩ như vậy!"

Nơi thang lầu xuất hiện một người đàn ông trung niên dáng vẻ có chút mập mạp đứng ở đó, hẳn là ông chủ cửa hàng này!

Đi về phía đang cãi vã, nhìn mấy người đang cãi vã, cau mày hỏi, “Vị quý cô này, cô đang nghi ngờ tiệm đồ cổ của chúng tôi?"

“ Đúng vậy! Mấy ngày trước tôi mua một cái nghiên mực ở chỗ mấy người, nói là đồ cổ Minh triều, nhưng tôi đã đi tìm người giám định rồi, người ta nói cho tôi biết đây là hàng giả! Căn bản không phải là Minh triều! Tôi muốn trả hàng ngay lập tức!"

“ Nghề đồ cổ của chúng tôi, cũng không có chuyện trả hàng!" Ông chủ lắc đầu một cái, không thể trả!

“ Thế nào không thể trả! Ông lấy một cái nghiên mực giả có thể tìm mua ở bất kì nơi đâu nói thành đời nhà Minh, các người rõ ràng chính là lừa gạt!"

“ Vị quý cô này xin chớ nói lung tung, cửa tiệm đồ cổ chỗ chúng tôi các món hàng đều là đổ cổ hàng thật giá thật! Ai biết cô có phải sau khi mua về rồi đánh tráo, lại quay về đây lừa tiền! Hơn nữa nghề đồ cổ này, dựa vào chính là nhãn lực, lúc trước cô đồng ý bỏ tiền ra mua, vậy đã nói rõ cô cũng cho là nghiên mực này là đồ thật, nếu mỗi người khách đều giống như cô, mua xong rồi thay món hàng khác, chạy tới trả hàng, vậy cửa hàng đồ cổ còn kinh doanh nổi sao!"

“ Làm sao ông có thể oan uổng người khác thế hả! Tôi đánh tráo lừa tiền? Tôi thấy kẻ làm ra loại hành vi đó chính là cửa tiệm các người đó! Lấy một đống hàng giả, cho nhân viên ra đường dụ dỗ khách đi vào mua! Lừa người ta còn không chịu thừa nhận, đã vậy còn muốn đổ tội trên đầu khách hàng! Mọi người đừng ai mua đồ ở đây! Cửa tiệm này chính là gạt người!"

Người phụ nữ đó tức giận đến nỗi lớn tiếng kêu la, khách trong cửa hàng đều vây quanh xem, có mấy người muốn mua đồ cổ, cũng do dự có nên mua ở đây không, giá đồ không rẻ, mua phải hàng giả liền mất nhiều hơn được!

Đường Linh cũng không muốn ở lâu thêm, vòng qua đám người, vẫn còn đang cãi vã, ra khỏi cửa hàng!

Lôi Tử liếc mắt nhìn nhân viên kia, giễu cợt nói một câu, “Khách hàng quen? A! Quả nhiên có khách hàng quen!"

Dưới thần sắc ngại ngần không thôi của tên nhân viên đó, Lôi Tử nghênh ngang đi ra cửa hàng!

“ Lão đại! Chúng ta cứ đi như thế? Cứ vậy mua một món hàng nhái?" Mới ra cửa hàng, Lôi Tử liền không nhịn được tò mò hỏi.

Theo lý thuyết lão đại sẽ không mua loại hàng mô phỏng này, cửa hàng của hắn ta cướp khách trắng trợn như thế, lão đại lại đi tiêu tiền cho cửa hàng của hắn.

Đường Linh vung vẩy trục cuộn tranh trong tay, trong mắt xẹt qua tinh quang, “Cực phẩm của tiệm nhà hắn đã bị tôi đào về tay, không đi chờ hắn hối hận à?"

“ Bức tranh nát này á? Cực phẩm?"

Lôi Tử mặc dù không hiểu đồ cổ, thế nhưng cũng biết người ta xem đồ cổ đều là lật qua lật lại xem một hồi, mới chịu tiêu tiền để mua, lão đại chỉ nhìn lướt qua, liền mua một món cực phẩm?

Lôi Tử xưa nay chưa từng đi theo Đường Linh mua mao liệu ngọc thạch, tự nhiên không có thấy qua “ nhãn lực" của Đường Linh! Lúc này nếu có Lưu Triển Bằng ở đây, khẳng định sẽ vội vã trở về giám định bảo vật!

Đường Linh chú mục nhìn bức họa trong tay, cười một cách nghiền ngẫm, “ Không chừng có thể trở thành bảo vật tọa trấn của tiệm chúng ta ấy chứ!"

Sắc mặt Lôi Tử cổ quái nhìn Đường Linh, bảo vật tọa trấn? Bức tranh tầm thường kia? Còn vừa được mua! Tiện tay mua một bức tranh chữ có thể làm bảo vật tọa trấn?

Tiết mục xen giữa cứ thế qua đi, Lôi Tử không để ở trong lòng, đi tới lối vào cửa hàng, Đường Linh mới phân phó nói, “Lôi Tử, anh đi tra một chút, người phụ nữ hồi nãy la hét đòi trả hàng đó!"

“ Vâng, lão đại!" Lôi Tử có chút không hiểu, nhưng lão đại đã phân phó, hắn nhất định làm theo!

Cửa hàng đồ cổ đang kinh doanh thử, cho nên cũng không nhiều người, bởi vì chỗ bộ Công thương bên đó chưa giải quyết xong, chỉ mới làm được giấy phép kinh doanh, cuối tuần này Đường Linh quyết định tự mình giải quyết việc này!

Thấy Đường Linht ới, Thích Khải Bình vỗi vã nghênh đón, “Đường tổng, ngài đã tới!"

Đường Linh cười gật đầu, “ Chú Bình, hai ngày nay kinh doanh thử nghiệm thế nào?"

Thích Khải Bình vừa dẫn Đường Linh đi vào trong, vừa nói, “ Kinh doanh hai ngày nay, ngược lại có không ít khách đến, nhưng thành giao lại không có mấy người, dù sao đồ cổ trong tiệm chúng ta giá cả cũng khá cao!"

“ Cao không vấn đề, chỉ cần là đồ thật, gia ́cao hơn nữa cũng có người mua, điểm ấy không cần lo lắng!"

Thích Khải Bình gật đầu, “Uhm, cửa tiệm chúng ta quảng cáo chính là " giả một  đền mười ", giá cả tuy cao, nhưng cũng không cần lo lắng khách hàng! Bất quá nghề đồ cổ này ai cũng không thể trăm phần trăm nhắm chuẩn, chúng ta phải thận trọng đối với nguồn hàng cung cấp!"

“ Giả một đền mười" không phải chuyện giỡn chơi, một món đồ cổ đều có giá trị không nhỏ, nếu chọn sai, tiền bồi thường sẽ̀ cực lớn! Lúc trước khi Đường Linh quyết định làm tuyên truyền với nội dung như trên, bọn họ không quá tán thành, dù sao mối nguy của ngành đồ cổ này quá lớn, không có một cửa hàng đồ cổ nào dám lớn lối như thế!

“Về nguồn cung cấp các anh cứ đi tìm, mỗi lần nhập hàng phải thông qua tôi mới được!" Có “Quỷ nhãn" ở đây, tự nhiên không cần lo lắng vấn đề hàng giả!

“Chú Bình, cửa tiệm chúng ta mở ở đây, đồng ngành có phản ứng gì?"

Thích Khải Bình cau mày nói, “Cửa tiệm khác cũng không thấy phản ứng rõ rệt, nhưng cửa tiệm bên cạnh chúng ta giống như có địch ý rất lớn! Tìm không ít người đứng ở cửa thu hút khách, ảnh hưởng không nhỏ đến việc buôn bán! Chúng ta vẫn đang trong giai đoạn kinh doanh thử, tôi cũng không quá để ý!"

“ Hừ! Vừa nãy tôi với lão đại còn bị kéo đi! Chưa chính thức mở cửa làm ăn đã bị cướp khách như vậy rồi, lúc khai trương còn thế nào nữa!" Lôi Tử có chút bất mãn.

“ Chuyện này... Đường tổng, nếu không tôi đi gặp chọn chúng nói chuyện?"  Sắc mặt Thích Khải Bình có chút quẫn bách, tiệm bán đồ cổ này giao cho hắn và Chu Hồng Vũ quản lý, chút chuyện này cũng không giải quyết tốt!

“ Không cần!" Đường Linh vung vung tay, “Kệ họ thích làm gì thì làm, nghề đồ cổ này đặc thù, đâu thể cứ giở chút thủ đoạn cạnh tranh là được, chỉ cần là chính phẩm, còn sợ bán không được sao? Huống chi mục đích của chúng ta không phải là mở cửa hàng đồ cổ, mà là kiến tạo lại toàn bộ phố đồ cổ này, chuyện vặt này, không cần phân tán quá nhiều lực chú ý! Làm tốt chính công việc của mình là được!"

Thích Khải Bình sững sờ, đúng vậy! Dạo gần đây bận bịu chuyện cửa tiêm, dĩ nhiên đã quên mất mục đích của Đường Linh toàn bộ con phố đồ cổ, mở cửa hàng đồ cổ chỉ là miếng đá lót chân để tiến quân mà thôi! Trong lòng Thích Khải Bình tức khắc cảm khái, đừng thấy Đường Linh nhỏ tuổi, nhưng có tầm nhìn xa trông rộng! Hắn thực sự tự thẹn không bằng a!

“ Chú Chu có ở đây không? Chúng ta cùng nhau nhìn một chút bức tranh chữ mới mua này!" Đường Linh mặc dù có “Quỷ nhãn", có thể phát hiện ra đồ cổ, nhưng về phương diện tri thức đồ cổ vẫn có hạn, mà phương diện này, Chu Hồng Vũ có thể nói là kinh nghiệm phong phú, hắn là một kẻ si mê đồ cổ!

“ Ông anh kia à!" Thích Khải Bình cảm thán một tiếng, “Phỏng chừng lại chạy đi vùi đầu trong đống đồ cổ nghiên cứu rồi!"

Đường Linh cười, như vậy rất tốt, Thích Khải Bình thích hợp đối nhân xử thế, mà Chu Hồng Vũ si mê nghiên cứu đồ cổ, hai người họ vừa vặn bổ sung cho nhau!

Trong cửa hàng chỉ trưng bày một phần đồ cổ, số còn lại đều đặt trong kho hàng phía sau, mà Chu Hồng Vũ lúc này đang ở trong thương khố nghiên cứu hoa văn rồng gốm sứ triều Thanh, nghiên cứu mê mẩn, nên nhóm người Đường Linh đi vào, hắn cũng không phát hiện ra!

Lôi Tử vừa muốn mở miệng gọi hắn, Đường Linh ngăn lại, lúc này nếu như bị Lôi Tử rống một tiếng, phỏng chừng món hàng trên tay Chu Hồng Vũ cứ thế đi đời nhà ma!

Cứ thế dò xét thêm một hồi lâu, Chu Hồng Vũ mới dừng lại, để món sứ Thanh triều qua một bên, lấy kính mắt xuống, miệng lẩm bẩm nói, “Chẳng lẽ là thật?"

“ Cái gì là thật?" Thích Khải Bình ngắt lời, đối mặt Chu Hồng Vũ hắn đã cạn lời, cái tên này lúc nghiên cứu đồ cổ, thường quên hết mọi thứ chung quanh! Cũng khó trách cửa hàng đồ cổ nhà hắn kinh doanh không nổi nữa!

Chu Hồng Vũ nghe thấy tiếng nói chuyện, vội vã quay người lại, nhìn thấy ba người Đường Linh có chút ngạc nhiên, “A, Đường tổng đến đây lúc nào?"

Thích Khải Bình liếc mắt xem thường, “ Tới hơn nửa ngày rồi!"

Chu Hồng Vũ sững sờ, vỗ trán vài cái, vội vàng nói, “ Mọi người nhìn tôi này bệnh cũ lại tái phát, Tiểu Bình, sao không gọi tôi?"

Thích Khải Bình nghe được Chu Hồng Vũ gọi hắn “Tiểu Bình", tóc gáy dựng hết cả lên! Hắn chịu không nổi nhất chính là Chu Hồng Vũ gọi hắn “Tiểu Bình", Thích Khải Bình đã hơn 30 tuổi đầu rồi, Chu Hồng Vũ xưng hô với hắn mang theo giọng điệu “ hiền từ" đó, thực sự khiến hắn không tiếp thu được!

“ Nhanh tới đây nhìn xem cuộn tranh trong tay Đường tổng, mới thu vào tay!" Khi nãy vừa đi vừa nói, mới biết Đường tổng không chỉ bị người ta kéo đi đến cửa hàng đồ cổ bên cạnh, còn mua thêm một cuộn tranh đem về!

“ Cuộn tranh? Mau đem tới đây tôi nhìn cho!"

Vừa nghe thấy có đồ cổ cần giám định, Chu Hồng Vũ lập tức tỉnh táo tinh thần lại,  tiếp nhận một cuộn tranh từ trong tay Đường Linh, đem qua bàn bên cạnh trải rộng ra!

Mấy người Đường Linh đều vây quanh, Chu Hồng Vũ lại đeo lên kính mắt, quan sát cẩn thận bức họa, ngoài Lôi Tử ra, ba người họ đều quan sát tỉ mỉ, mất hồi lâu sắc mặt Thích Khải Bình cổ quái nhìn về phía Đường Linh, “Đường tổng, đây là món hàng nhái chứ?"

Giấy này nhìn có chút niên đại, nhìn giống cuối Thanh đầu Dân quốc, nhưng bức họa vẽ này lại rất bình thường, bất kể là nét vẽ hay là tô màu, đều có chút trúc trắc, trong giới hàng mô phỏng cũng không đáng gọi là thượng phẩm!

Chu Hồng Vũ không lên tiếng, vẫn nghiên cứu tiếp, cảm thấy chưa đủ ánh sáng, lại cầm ngọn đèn tới, chiếu sáng lên cuộn tranh, từ họa tiết đến đề chữ, rồi soi tiếp đến chữ kí tên, từng tấc từng tấc soi kỹ, nhìn đến chỗ ghi tên, Chu Hồng Vũ cau mày lại, như phát hiện ra điều gì đó, chưa vững tin nên lại nhìn kỹ một chút!

“ Đã phát hiện được gì?" Đường Linh hỏi.

Chu Hồng Vũ hơi đắn đo gật đầu, lại lắc đầu, Thích Khải Bình thấy vậy, liếc mắt một cái xem thường, “Ta nói ông anh này, anh gật đầu rồi lại lắc đầu là có ý gì? Định chơi trò bí hiểm với chung tôi à?"

Chu Hồng Vũ vẫn không lên tiếng, nhìn ra được Thích Khải Bình liên tục thở dài! Hết cách, một người tính gấp gáp, một người tính chậm chạp!

“ Chú Chu, có phải có cái gì kỳ lạ?"

Kỳ thực Đường Linh cũng không nắm chắc được, cuộn tranh này sương mù rất nồng nặc, nhưng cũng vô cùng quái dị, rõ ràng rất nồng nặc, lại rất mông lung, thật mâu thuẫn!

“ Tranh này bút pháp không tinh, đề chữ cũng bình thường, nhìn vào màu sắc, xem như tác phẩm mới, nhiều lắm cũng như tác phẩm thời kỳ dân quốc, nhưng phần chu sa ấn tín của lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) có chút kỳ quái!" Chu Hồng Vũ chỉ một ngón tay tên chỗ lạc khoản, một bên cầm kính phóng đại soi!

“ Chu sa ấn tín này phỏng chừng lúc trước đã bị nước làm loang lổ, sau đó lại được làm khô lại!" Chu Hồng Vũ lắc đầu một cái, đây quả thật là làm khó hắn!

“ Ồ?" Đường Linh tiến lên một bước, cẩn thận nhìn chỗ chu sa ấn tín, Chu Hồng Vũ chỉ tay cho cô nhìn.

“ Nhìn chỗ này đi, ở vị trí này chất giấy rõ ràng mỏng hơn mấy chỗ khác, nếu giơ cuộn tranh này lên xem, nơi này vốn hẳn là chu sa ấn tín màu đỏ, mà bây giờ lại mơ hồ lộ ra hơi đen! Chẳng lẽ là bị chà xát chỗ nào rồi?"

Đường Linh tiếp nhận cuộn tranh, “Quỷ nhãn" quan sát hồi lâu, phát hiện lớp khí sương mù tại chỗ lạc khoản là rõ nét nhất! Sờ sờ mặt giấy, đem cuộn tranh bỏ lên trên bàn!

“ Chú Chu, dùng dao rọc một đường trên mặt giấy!"

“Rọc ra?" Ba người Lôi Tử cùng kêu lên.

Đường Linh gật đầu, hướng về phía Chu Hồng Vũ nói, “Tìm dao chuyên môn  rọc giấy, lúc rọc giấy động tác nhẹ chút, nhớ kỹ đừng rọc thủng giấy!"

“ Ý Đường tổng là, hoài nghi bên trong đây giấu càn khôn?" Chu Hồng Vũ nghe thấy Đường Linh, đã hiểu ra ý của Đường Linh!

Như loại tiết mục bên trong giấu càn khôn kiểu này hắn cũng biết tới, nhưng chưa từng được thấy, dù sao cũng không có mấy người có dũng cảm như thế, đối mặt với khả năng hủy hoại bức vẽ, đi cầu một phần ngàn vạn cơ hội kia!

Chu Hồng Vũ rất mau tìm đến đây một con dao rọc giấy, nhìn cuộn tranh trước mặt, khoa tay nửa ngày, cũng không xuống tay, phải biết giấy vẽ mỏng như thế, chỉ cần tay run một chút, liền trực tiếp rọc thủng!

“ Tôi nói ông anh, anh rốt cuộc có rọc hay không đây? Không làm thì tôi làm!" Thích Khải Bình trông thấy Chu Hồng Vũ  do dự, thật muốn thay hắn làm!

“ Xéo xéo! Cậu thì biết cái gì! Người khác tách khai lớp giấy bên ngoài, đều có thiệt bị chuyên môn, tôi cầm một con dao rọc giấy, có thể tùy tiện liền xuống tay hả!" Chu Hồng Vũ chậm rãi nói.

Thích Khải Bình nghe xong cũng không tức giận, hình thức hai người họ ở chung  đã thành hình, cũng đều hiểu biết tính cách lẫn nhau!

“ Đường tổng, tôi rọc từ chỗ lạc khoản này kéo xuống được không, rọc thành một ô, nếu thật bên trong có giấu càn khôn, thì rạch hết cả cuộn tranh cũng không muộn!"

Đường Linh gật đầu đồng ý, Chu Hồng Vũ liền bắt đầu công việc trên tay! Nhẹ nhàng rạch vài đường xung quanh chỗ lạc khoản, bột giấy đỏ sậm dồn dập rơi xuống, ông thổi đi bột giấy, lại tiếp tục rạch xuống mấy cái nữa!

Ô rạch càng lớn, trong lòng Chu Hồng Vũ càng kích động, đây quả nhiên có kỳ lạ! Tăng nhanh động tác trên tay, men theo những vết dao đã rạch cạo ra một lỗ hổng, dùng dao rọc giấy cắt ra!

Hí!

“ Chuyện này..." Thích Khải Bình trợn mắt, khó tin nhìn cuộn tranh trước mắt, day day mắt mấy cái, “Thật, chẳng lẽ bên trong giấu càn khôn? Trời! Đây chính là tuyệt kỹ trong truyền thuyết!"

Tay Chu Hồng Vũ đã phát run, hắn không phải sợ hãi, mà là kích động, kích động a! Hắn nghiên cứu đồ cổ nhiều năm, xưa nay chỉ nghe nói tới bên trong cuộn tranh giấu càn khôn, không nghĩ tới hiện tại hắn có thể tự tay tách lớp vỏ ngoài ấy!

Hắn có thể không kích động sao! Coi như là đại sư tiếng tăm đương thời, đều không có cơ hội trải nghiệm, hôm nay hắn lại may mắn đạt được kì duyên! Hơn nữa bên trong thật sự giấu càn khôn! Hắn suýt chút nữa lệ rơi đầy mặt!

Bởi vì sợ thười gian đã lâu, trực tiếp lấy bức tranh từ bên trong ra sẽ gây ra tổn hại, cho nên Chu Hồng Vũ không trực tiếp rút bức tranh ra, mà thận trọng tiếp tục dùng dao rạch bốn phía ngoài cuộn tranh ra, chỉ rạch thôi cũng mất gần hai giờ, mới rạch hết được bốn phía cuộn tranh ra!

Trên đầu Chu Hồng Vũ đã vã đầy mồ hôi, rạch xuống một nhát cuối cùng, mệt đến nỗi ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh, thở sâu hổn hển mấy cái!

Không tới nửa phút, liền vội vàng đứng lên, phối hợp với Thích Khải Bình, cùng nhau nhẹ nhàng từng chút từng chút tách lớp giấy trên cùng ra!

“ Cũng là một bức họa! Nhưng nhìn không giống giấy a!" Lôi Tử cũng cảm thấy rất hứng thú, trong họa có họa hắn chưa từng thấy qua!

“ Là tơ lụa!" Thích Khải Bình vừa xăm soi, vừa giải thích. Kiểu bức họa bên trong giấu càn khôn, hắn cũng lần đầu chứng kiến, cảm thấy mới mẻ cực kì!

“ Chú Chu, có thể nhìn ra tác phẩm của niên đại nào không?" Những năm này ở phương diện ngọc thạch, Đường Linh hiểu biết rất nhiều, nhưng phương diện đồ cổ thì lại biết rất ít!

“ Đây hẳn là tác phẩm thuộc triều Tống, tranh lụa này không có lạc khoản, thời nhà Tống, lạc khoản mới bắt đầu lưu hành, cho nên bức họa này có lẽ là tác phẩm trước đó!"

Chu Hồng Vũ liếc mắt một cái liền có kết luận, “Bất quá chỉ nhìn thủ pháp vẽ thôi, tuyệt đối là cực phẩm a! Tôi gặp qua không ít danh họa, cũng không sánh nổi bức này! Nhìn bức tranh này đi tinh tế và sinh động biết bao! Thậm chí ngay cả giá cắm nến đều vẽ tinh xảo đến thế!" Chu Hồng Vũ càng chiêm ngưỡng càng kích động, nhìn đến chỗ nào, là không ngớt thổn thứ! Đây tuyệt đối xuất từ tay nghề của bậc đại sư thư họa!

“ Trời!"

Chu Hồng Vũ vội vàng đi vài bước, cầm một góc bức họa giơ lên, giọng nói có chút kích động, “Ai hả! Đây! Chuyện này quả thật chà đạp đồ cổ!"

Đường Linh bước tới xem, tranh này cuối cùng lại bị xé bỏ! Phía cuối của bức tranh lụa bị xé hủy, tranh lụa không giống tranh chất liệu giấy, tranh lụa phải cần loại công cụ sắc bén mới có thể xé đứt, cho nên lỗ hổng cao thấp không đều kia, nhất định là có người cố ý hủy hoại!

“ Xem ra đây không phải là một bức hoàn chỉnh họa! Chú Bình, chú đi phát thiệp mời cho những người si mê đồ cổ chơi đồ cổ lâu năm, chúng ta sẽ tổ chức làm triển lãm giám định, tổ chức trước khi chính thức khai trương! Tiện thể làm luôn công tác tuyên truyền cho cửa hàng chúng ta!"

Nhìn đồ cổ của nhiều năm trước bị hủy như thế, trong lòng Đường Linh cũng khó chịu, việc cấp bách, là muốn biết rõ ràng, tranh này là cái gì!

Bất quá từ thủ pháp bảo tồn bức tranh mà nói, giá trị bức tranh này tất nhiên không nhỏ!

“ Được! Hôm nay tôi bắt tay vào làm liền!" Thích Khải Bình cũng biết, nếu đồ cổ giám định ra lai lịch, vậy lúc khai trương nhất định sẽ là một trợ lức cực lớn!

Cửa hàng bán đồ cổ của bọn họ sắp thịnh vượng rồi!

“ Thời gian chốt lại vào cuối tuần này! Tuần này cũng tranh thủ thu phục Công thương bên kia!" Lưu Triển Bằng dẫn theo Thích Khải Bình đi mấy lần qua bên đó rồi, những đều bị cản lại, vốn là chuyện rất đơn giản, ngược lại trở nên hơi khó giải quyết!

Đường Linh nhìn chăm chú bức tranh lụa tinh xảo phi phàm trước mắt, tâm tư ngổn ngang, bên chính phủ không có người của mình, quả nhiên không dễ xử lí mọi chuyện!
Tác giả : Tần Tam
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại