Trùng Sinh Chi Quỷ Nhãn Thương Nữ
Quyển 2 - Chương 25: Sự cướp đoạt của cực phẩm nữ
Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Đường Linh quét không ít hàng tốt, mặc dù không có gặp phải loại phỉ thúy thượng hạng, nhưng so với khối Hoàng ương lục lúc trước thì tốt rất nhiều!
Số lượng đã có rồi, phỉ thúy thượng hạng cũng không thể bỏ qua!
Xác định được chủ ý rồi, Đường Linh phóng tầm mắt nhìn, tìm kiếm phỉ thúy thượng hạng, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời!
Khóe miệng Đường Linh khẽ nhếch, có rồi!
Nơi quầy hàng có một thanh niên trẻ tuổi đang nói giá với người mua, Đường Linh đi tới quầy hàng, tự mình xem xét mao liệu!
Ngồi xổm người xuống, Đường Linh vỗ tay trên khối mao liệu đang hiện ra kim quang nồng nặc, trong lòng kích động không thôi! Cô nhìn suốt mao liệu nãy giờ, vẫn chưa từng gặp loại khí tức nồng đậm đến vậy!
Bất kể thế nào, cũng phải bắt được khối mao liệu này về tay!
“ Xin hỏi, mao liệu này bán thế nào?"
Chủ quầy và người mua đang bận trả giá nghe thấy giọng nói của Đường Linh, đều sững sờ, không nghĩ tới người hỏi giá lại là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi! Nhưng chủ quầy rất nhanh đã phản ứng lại, tham gia buổi đấu giá cũng sẽ có người dẫn theo trẻ con đến, cũng là vì muốn bồi dưỡng đời kế tiếp, dẫn đi trải nghiệm!
“ Khối nhỏ hai trăm một khối, khối lớn thì 500 một kg!"
Khối lớn mao liệu mặt trên mỗi khối đều cắm lên nhãn mác, ghi rõ trọng lượng, Đường Linh nhìn trúng khối mao liệu này mặt trên ghi rõ 120 kg, cũng chính là 6 vạn đồng, giá thấp hơn nhiều so với thành phố S!
Đường Linh ngay lập tức liền quyết định mua, đưa thẻ bài cho chủ quầy, chủ quầy ngây ngốc tiếp nhận, hắn cho rằng Đường Linh chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, không quyết được, không nghĩ tới ngay cả nhìn cũng không nhìn, trực tiếp mua luôn!
Hắn hành nghề lâu năm như vậy, vẫn chưa từng thấy người ta mua như thế bao giờ! Ai trước khi mua chẳng phải xem đi xem lại, soi xét kĩ càng, chỉ lo đổ khỏa thua hết!
Người mua đứng nãy giờ thấy vậy, đem lời nói còn muốn trả giá nuốt trở vào, nhìn Đường Linh một chút, sắc mặt có chút quái lạ! Một thiếu nữ tiêu 6 vạn đồng, ánh mắt cũng không thèm nháy lấy một cái, mao liệu của hắn có mấy ngàn đồng, thực sự mở miệng không nổi! Vội vã trả tiền bỏ đi!
Chủ quầy rất nhanh làm xong thủ tục, đưa thẻ bài trả lại cho Đường Linh, phía sau liền có nhân viên chuyên phụ trách vận chuyển, khối mao liệu này có trọng lượng 120 kg, hai người có thể bê được!
“ Chậm đã!". Một giọng nữ mở miệng ngăn cản.
Đường Linh nhìn người vừa phát ra lời nói, là một thiếu nữ trên dưới 20 tuổi, trên người mặc chiếc váy liền thân màu hồng phấn, tóc hơi uốn cong, bộ dáng rất xinh đẹp, như một cô công chúa!
Thiếu nữ bước nhanh, đi tới quầy hàng, không hề liếc mắt nhìn Đường Linh, vênh mặt hất hàm sai khiến hướng về phía chủ quầy nói, “Bọn họ khiêng khối mao liệu này tôi muốn rồi!"
Thiếu nữ đưa thẻ bài tiện tay ném ra một cái, chủ quầy vội vàng tiếp được, sau đó mới khổ sở mở miệng, “Vị quý khách này, món hàng này đã vừa mới bán rồi, hay là cô xin chọn món khác được không?"
“Bán rồi?". Sắc mặt thiếu nữ có chút khó coi, “Tôi không biết! Tôi nhìn trúng chính là của tôi! Anh đem khối mao liệu này trực tiếp chuyển tới phòng nghỉ ngơi của tôi!"
Sắc mặt chủ quầy khổ sở mở miệng nói, “ Đây e là không thích hợp, hàng đã bán rồi, nào có đạo lý chuyển đồ vật của người khác đến chỗ của cô! Không được, không được!". Chủ quầy khoát tay lia lịa!
Thiếu nữ nghe xong sắc mặt có chút không kiên nhẫn, “Chớ nói nhảm nhiều như vậy, ai mua, tôi đích thân nói!"
Chủ quầy thận trọng liếc mắt nhìn Đường Linh, trong lòng có chút e ngại Đường Linh, hắn cũng lăn lộn ở trong xã hội nhiều năm như vậy, nhãn lực đương nhiên không kém! Cô gái kia vừa nhìn liền biết không phải người dễ trêu chọc!
Thiếu nữ đó nhìn hiểu ánh mắt của chủ quầy, không kiên nhẫn nhìn Đường Linh nãy giờ từ đầu đến cuối chưa nói câu nào, thấy dáng vẻ cô chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, ăn mặc bình thường, căn bản không để vào mắt!
“ Món hàng này tôi muốn, cô chọn khác đi!". Giọng điệu ra lệnh, vừa nhìn thì biết ngay là thiên kim tiểu thư nhà ai đó!
“ Thiến Nguyệt, sao lại thế này?"
Đường Linh ngẩng đầu nhìn tới, tức khắc cảm thấy trước mắt sáng ngời, ánh mắt người thiếu niên thâm thúy hữu thần, mũi cao thẳng, môi mỏng, áo sơ mi trắng cổ áo hơi mở rộng, ống tay áo bằng phẳng! Nhìn dáng vẻ tuổi tác không lớn, vừa hồn nhiên lại tản ra khí tức trầm ổn!
“Anh Nguyên!"
Phùng Thiến Nguyệt hướng về phía thiếu niên kia cười ngọt lịm, một ngón tay chỉ vào món hàng Đường Linh vừa mua, “Anh Nguyên, anh xem, đó là khối mao liệu em nhìn trúng trước, chuẩn bị đưa tới cho anh!"
“ Em vội vã tới muốn thẻ bài trong tay, chính là vì món hàng này?". Thiếu niên kia khá hứng thú nhìn khối mao liệu đó!
“Đương nhiên!". Phùng Thiến Nguyệt giương cằm lên, hướng về phía chủ quầy nói, “Còn không mau chuyển nó đến phòng nghỉ ngơi của tôi!"
“Chuyện này…". Vẻ mặt chủ quầy khổ sở nhìn hai người Đường Linh và Phùng Thiến Nguyệt.
Đường Linh nhìn Phùng Thiến Nguyệt giống như nhìn kẻ ngu ngốc một cái, sau đó đi tới một bên nơi thu khoản, đưa lên thẻ bài và tấm thẻ VIP ngân hàng Hoa Đà, nhân viên ở đó ngẩn người, cấp bậc VIP? Nhưng nhân viên thu khoản rất nhanh phục hồi tinh thần lại, hai tay thuần thục nhận lấy thẻ bài cùng thẻ ngân hàng, quẹt thẻ, hoàn trả thẻ bài, làm liền một mạch, giao dịch xong!
Trong khi nhân viên giao dịch len lén đánh giá, Đường Linh nhận về tấm thẻ bài, cất thẻ ngân hàng cẩn thẩn, đi tới trước mặt quầy hàng, đưa thẻ bài cho hai người công nhân viên khiêng hàng nhìn rồi nói, “Làm phiền hai anh chuyển giúp đến phòng nghỉ ngơi của tôi, cảm ơn!"
Trong lúc đó hoàn toàn không thèm để ý đến đám người Phùng Thiến Nguyệt, chủ quầy âm thầm lo lắng cho Đường Linh, lá gan cô bé này thật lớn, những người đi theo sau lưng thiếu niên kia, đều không phải người bình thường, vừa nhìn là biết đám người có từng trải qua huấn luyện!
Chờ Phùng Thiến Nguyệt tỉnh táo lại, ngăn cản Đường Linh, cau mày trầm giọng nói, “Cô bị điếc sao? Không nghe thấy lời của tôi mới nói hả! Món hàng này là của tôi!"
Đường Linh nhíu mày, “Chủ quầy cũng đã nói món hàng này đã bán rồi, cô bị điếc sao?"
“ Mày…"
Phùng Thiến Nguyệt giận quá chừng, nhìn Đường Linh tuổi không lớn lắm, không nghĩ tới lại độc miệng như vậy! Không chịu ăn chút thiệt thòi nào!
Trong mắt chứa sự thâm độc nhìn chằm chằm Đường Linh, lại dám cướp đoạt với tôi! Chán sống!
“Trời ạ! Tiểu tổ tông a, tôi có thể coi là tìm được cháu rồi!". Lục Tùng tìm Đường Linh đã lâu, rốt cuộc đã tìm được!
Nhìn thiếu niên đứng một bên, Lục Tùng ngẩn người, chờ khi phản ứng lại, hướng về phía thiếu niên đó có chút nhún nhường nói, “Triệu tổng đến đây lúc nào?"
Thiếu niên còn chưa mở miệng, Phùng Thiến Nguyệt nhìn Lục Tùng, tay chỉ Đường Linh, mở miệng trước nói “ Con cái nhà chú?"
Phùng Thiến Nguyệt thấy được biểu tình Lục Tùng nhìn anh Nguyên, thì biết rõ Lục Tùng nhất định là biết thân phận của anh Nguyên, nhìn bộ dáng hắn nhún nhường trông thấy!
“ Con cái nhà chú cướp đoạt mao liệu của bổn tiểu thư, đó chính là tôi muốn tặng cho anh Nguyên! Chú quản giáo con cái thế nào hả!"
“ Cái gì?"
Lục Tùng kì quái bật kêu, có chút kích động lại bất đắc dĩ nhìn Đường Linh, “Chú nói tiểu tổ tông, cháu lại mua! Cháu cũng mua đầy một phòng rồi! Nào có ai mua đồ như vậy, tiền của anh Lưu cháu cũng không thể gieo tai vạ như thế a!"
Những năm này Lưu Triển Bằng đem Trân Bảo Trai khuếch trương lên, Lục Tùng có biết đến, thật vất vả mới xây dựng lại gia nghiệp, Đường Linh cứ làm bừa như thế, còn ra thể thống gì nữa!
Thiếu niên có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm Đường Linh, thiếu nữ này vậy mà mua nhiều mao liệu như vậy!
Một phòng?
“ Hừ! Tôi biết ngay là cô làm loạn! Được rồi, đem trả lại khối mao liệu cô vừa cướp trả lại cho bổn tiểu thư, tôi liền không tính toán với cô nữa!"
Phùng Thiến Nguyệt không kiên nhẫn phất tay một cái, bày ra bộ dáng lười quản mấy người!
Đường Linh quét không ít hàng tốt, mặc dù không có gặp phải loại phỉ thúy thượng hạng, nhưng so với khối Hoàng ương lục lúc trước thì tốt rất nhiều!
Số lượng đã có rồi, phỉ thúy thượng hạng cũng không thể bỏ qua!
Xác định được chủ ý rồi, Đường Linh phóng tầm mắt nhìn, tìm kiếm phỉ thúy thượng hạng, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời!
Khóe miệng Đường Linh khẽ nhếch, có rồi!
Nơi quầy hàng có một thanh niên trẻ tuổi đang nói giá với người mua, Đường Linh đi tới quầy hàng, tự mình xem xét mao liệu!
Ngồi xổm người xuống, Đường Linh vỗ tay trên khối mao liệu đang hiện ra kim quang nồng nặc, trong lòng kích động không thôi! Cô nhìn suốt mao liệu nãy giờ, vẫn chưa từng gặp loại khí tức nồng đậm đến vậy!
Bất kể thế nào, cũng phải bắt được khối mao liệu này về tay!
“ Xin hỏi, mao liệu này bán thế nào?"
Chủ quầy và người mua đang bận trả giá nghe thấy giọng nói của Đường Linh, đều sững sờ, không nghĩ tới người hỏi giá lại là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi! Nhưng chủ quầy rất nhanh đã phản ứng lại, tham gia buổi đấu giá cũng sẽ có người dẫn theo trẻ con đến, cũng là vì muốn bồi dưỡng đời kế tiếp, dẫn đi trải nghiệm!
“ Khối nhỏ hai trăm một khối, khối lớn thì 500 một kg!"
Khối lớn mao liệu mặt trên mỗi khối đều cắm lên nhãn mác, ghi rõ trọng lượng, Đường Linh nhìn trúng khối mao liệu này mặt trên ghi rõ 120 kg, cũng chính là 6 vạn đồng, giá thấp hơn nhiều so với thành phố S!
Đường Linh ngay lập tức liền quyết định mua, đưa thẻ bài cho chủ quầy, chủ quầy ngây ngốc tiếp nhận, hắn cho rằng Đường Linh chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, không quyết được, không nghĩ tới ngay cả nhìn cũng không nhìn, trực tiếp mua luôn!
Hắn hành nghề lâu năm như vậy, vẫn chưa từng thấy người ta mua như thế bao giờ! Ai trước khi mua chẳng phải xem đi xem lại, soi xét kĩ càng, chỉ lo đổ khỏa thua hết!
Người mua đứng nãy giờ thấy vậy, đem lời nói còn muốn trả giá nuốt trở vào, nhìn Đường Linh một chút, sắc mặt có chút quái lạ! Một thiếu nữ tiêu 6 vạn đồng, ánh mắt cũng không thèm nháy lấy một cái, mao liệu của hắn có mấy ngàn đồng, thực sự mở miệng không nổi! Vội vã trả tiền bỏ đi!
Chủ quầy rất nhanh làm xong thủ tục, đưa thẻ bài trả lại cho Đường Linh, phía sau liền có nhân viên chuyên phụ trách vận chuyển, khối mao liệu này có trọng lượng 120 kg, hai người có thể bê được!
“ Chậm đã!". Một giọng nữ mở miệng ngăn cản.
Đường Linh nhìn người vừa phát ra lời nói, là một thiếu nữ trên dưới 20 tuổi, trên người mặc chiếc váy liền thân màu hồng phấn, tóc hơi uốn cong, bộ dáng rất xinh đẹp, như một cô công chúa!
Thiếu nữ bước nhanh, đi tới quầy hàng, không hề liếc mắt nhìn Đường Linh, vênh mặt hất hàm sai khiến hướng về phía chủ quầy nói, “Bọn họ khiêng khối mao liệu này tôi muốn rồi!"
Thiếu nữ đưa thẻ bài tiện tay ném ra một cái, chủ quầy vội vàng tiếp được, sau đó mới khổ sở mở miệng, “Vị quý khách này, món hàng này đã vừa mới bán rồi, hay là cô xin chọn món khác được không?"
“Bán rồi?". Sắc mặt thiếu nữ có chút khó coi, “Tôi không biết! Tôi nhìn trúng chính là của tôi! Anh đem khối mao liệu này trực tiếp chuyển tới phòng nghỉ ngơi của tôi!"
Sắc mặt chủ quầy khổ sở mở miệng nói, “ Đây e là không thích hợp, hàng đã bán rồi, nào có đạo lý chuyển đồ vật của người khác đến chỗ của cô! Không được, không được!". Chủ quầy khoát tay lia lịa!
Thiếu nữ nghe xong sắc mặt có chút không kiên nhẫn, “Chớ nói nhảm nhiều như vậy, ai mua, tôi đích thân nói!"
Chủ quầy thận trọng liếc mắt nhìn Đường Linh, trong lòng có chút e ngại Đường Linh, hắn cũng lăn lộn ở trong xã hội nhiều năm như vậy, nhãn lực đương nhiên không kém! Cô gái kia vừa nhìn liền biết không phải người dễ trêu chọc!
Thiếu nữ đó nhìn hiểu ánh mắt của chủ quầy, không kiên nhẫn nhìn Đường Linh nãy giờ từ đầu đến cuối chưa nói câu nào, thấy dáng vẻ cô chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, ăn mặc bình thường, căn bản không để vào mắt!
“ Món hàng này tôi muốn, cô chọn khác đi!". Giọng điệu ra lệnh, vừa nhìn thì biết ngay là thiên kim tiểu thư nhà ai đó!
“ Thiến Nguyệt, sao lại thế này?"
Đường Linh ngẩng đầu nhìn tới, tức khắc cảm thấy trước mắt sáng ngời, ánh mắt người thiếu niên thâm thúy hữu thần, mũi cao thẳng, môi mỏng, áo sơ mi trắng cổ áo hơi mở rộng, ống tay áo bằng phẳng! Nhìn dáng vẻ tuổi tác không lớn, vừa hồn nhiên lại tản ra khí tức trầm ổn!
“Anh Nguyên!"
Phùng Thiến Nguyệt hướng về phía thiếu niên kia cười ngọt lịm, một ngón tay chỉ vào món hàng Đường Linh vừa mua, “Anh Nguyên, anh xem, đó là khối mao liệu em nhìn trúng trước, chuẩn bị đưa tới cho anh!"
“ Em vội vã tới muốn thẻ bài trong tay, chính là vì món hàng này?". Thiếu niên kia khá hứng thú nhìn khối mao liệu đó!
“Đương nhiên!". Phùng Thiến Nguyệt giương cằm lên, hướng về phía chủ quầy nói, “Còn không mau chuyển nó đến phòng nghỉ ngơi của tôi!"
“Chuyện này…". Vẻ mặt chủ quầy khổ sở nhìn hai người Đường Linh và Phùng Thiến Nguyệt.
Đường Linh nhìn Phùng Thiến Nguyệt giống như nhìn kẻ ngu ngốc một cái, sau đó đi tới một bên nơi thu khoản, đưa lên thẻ bài và tấm thẻ VIP ngân hàng Hoa Đà, nhân viên ở đó ngẩn người, cấp bậc VIP? Nhưng nhân viên thu khoản rất nhanh phục hồi tinh thần lại, hai tay thuần thục nhận lấy thẻ bài cùng thẻ ngân hàng, quẹt thẻ, hoàn trả thẻ bài, làm liền một mạch, giao dịch xong!
Trong khi nhân viên giao dịch len lén đánh giá, Đường Linh nhận về tấm thẻ bài, cất thẻ ngân hàng cẩn thẩn, đi tới trước mặt quầy hàng, đưa thẻ bài cho hai người công nhân viên khiêng hàng nhìn rồi nói, “Làm phiền hai anh chuyển giúp đến phòng nghỉ ngơi của tôi, cảm ơn!"
Trong lúc đó hoàn toàn không thèm để ý đến đám người Phùng Thiến Nguyệt, chủ quầy âm thầm lo lắng cho Đường Linh, lá gan cô bé này thật lớn, những người đi theo sau lưng thiếu niên kia, đều không phải người bình thường, vừa nhìn là biết đám người có từng trải qua huấn luyện!
Chờ Phùng Thiến Nguyệt tỉnh táo lại, ngăn cản Đường Linh, cau mày trầm giọng nói, “Cô bị điếc sao? Không nghe thấy lời của tôi mới nói hả! Món hàng này là của tôi!"
Đường Linh nhíu mày, “Chủ quầy cũng đã nói món hàng này đã bán rồi, cô bị điếc sao?"
“ Mày…"
Phùng Thiến Nguyệt giận quá chừng, nhìn Đường Linh tuổi không lớn lắm, không nghĩ tới lại độc miệng như vậy! Không chịu ăn chút thiệt thòi nào!
Trong mắt chứa sự thâm độc nhìn chằm chằm Đường Linh, lại dám cướp đoạt với tôi! Chán sống!
“Trời ạ! Tiểu tổ tông a, tôi có thể coi là tìm được cháu rồi!". Lục Tùng tìm Đường Linh đã lâu, rốt cuộc đã tìm được!
Nhìn thiếu niên đứng một bên, Lục Tùng ngẩn người, chờ khi phản ứng lại, hướng về phía thiếu niên đó có chút nhún nhường nói, “Triệu tổng đến đây lúc nào?"
Thiếu niên còn chưa mở miệng, Phùng Thiến Nguyệt nhìn Lục Tùng, tay chỉ Đường Linh, mở miệng trước nói “ Con cái nhà chú?"
Phùng Thiến Nguyệt thấy được biểu tình Lục Tùng nhìn anh Nguyên, thì biết rõ Lục Tùng nhất định là biết thân phận của anh Nguyên, nhìn bộ dáng hắn nhún nhường trông thấy!
“ Con cái nhà chú cướp đoạt mao liệu của bổn tiểu thư, đó chính là tôi muốn tặng cho anh Nguyên! Chú quản giáo con cái thế nào hả!"
“ Cái gì?"
Lục Tùng kì quái bật kêu, có chút kích động lại bất đắc dĩ nhìn Đường Linh, “Chú nói tiểu tổ tông, cháu lại mua! Cháu cũng mua đầy một phòng rồi! Nào có ai mua đồ như vậy, tiền của anh Lưu cháu cũng không thể gieo tai vạ như thế a!"
Những năm này Lưu Triển Bằng đem Trân Bảo Trai khuếch trương lên, Lục Tùng có biết đến, thật vất vả mới xây dựng lại gia nghiệp, Đường Linh cứ làm bừa như thế, còn ra thể thống gì nữa!
Thiếu niên có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm Đường Linh, thiếu nữ này vậy mà mua nhiều mao liệu như vậy!
Một phòng?
“ Hừ! Tôi biết ngay là cô làm loạn! Được rồi, đem trả lại khối mao liệu cô vừa cướp trả lại cho bổn tiểu thư, tôi liền không tính toán với cô nữa!"
Phùng Thiến Nguyệt không kiên nhẫn phất tay một cái, bày ra bộ dáng lười quản mấy người!
Tác giả :
Tần Tam