Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 379: Thảo luận nghiên cứu cải cách
Lương Kinh Vĩ cũng một thân nhung trang, quân hàm trung tá, lần này đi cùng với Hải Hướng Quân, mỗi người đều tiến thêm được một bước, đã đảm nhiệm chức đoàn trưởng của một bộ binh đoàn chủ lực nào đó rồi! Mặc dù Lương Kinh Vĩ là con rể của Hà Trường Chinh, chiến đấu anh hùng, nhưng vốn cũng không thể tấn thăng nhanh như vậy. Thực sự lần này người Mỹ đánh Saddam, vũ khí kiểu mới và chiến pháp kiểu mới liên tiếp xuất hiện khiến người ta hoa mắt, vốn cho rằng Irag cuối cùng không địch lại thì cũng có thể kéo dài thêm một năm nửa năm, khiến người Mỹ đại thương nguyên khí, không ngờ lần này mấy chục ngày không tập đã đánh cho lão Saddam răng rơi đầy đất, hoàn toàn ấn chứng theo lời tiên đoán của Liễu Tuấn lúc trước - nghiêng về một bên!
Irag không những không có sức kháng cự, ngay cả tấn công ngăn cản cũng không được bao nhiêu, trên cơ bản là giơ đầu chịu đánh!
Cái này đã khiến toàn thế giới đều được mở rộng tầm mắt.
Irag bất lực chịu đòn không phải là chuyện bất ngờ. Quan trọng là lực lượng mà nước Mỹ biểu hiện ra quá cường đại. Nước Mỹ cường đại này thích gây chuyện thi phi khắp nơi, không thể không khiến người ta coi trọng.
Hải Hướng Quân và Lương Kinh Vĩ, được coi là "tiên tri tiên giác" hiếm có trong quân đội, sớm đã có nhận thức rõ ràng về thế cục này, đề xuất ra một số kế sách ứng phó. Đã như vậy, cho Lương Kinh Vĩ một cái chức đoàn trưởng để thực nghiệm lý luận quân sự của hắn là điều nên làm. Vả lại hắn vốn là người xuất thân từ dẫn binh đánh trận, đã có chiến công lại hiểu lý luận, là một nhân tài hiếm có!
Hai nhân tài như thế này xuất thân từ bội đội cũ do Hà Trường Chinh trước đây dẫn dắt, Hà tham mưu trượng cũng có vinh hanh được điềm tốt. Phỏng chừng năm nay trong danh sách những tướng lĩnh được thăng chức, nhất định có phần của ông ta.
Chức vụ hiện tại của Hải Hướng Quân đã là cấp phó quân, quân hàm còn là đại tá, chắc sẽ vào lúc Hà Trường Chinh tấn thăng trung tướng mà cùng bước vào hàng ngũ tướng quân. Trong quân đội đại tá tiến giai sẽ là tướng quân, tương tự chính thính ở địa phương thăng chức là phó bộ cũng rất khó khăn. Mặc dù cũng có một bộ phận cán bộ cấp sư đoàn được tuyển nhiệm làm tướng quân, nhưng nhân số cực ít. Bình thường đều là tư lịch rất thâm niên, tuổi cũng lớn hoặc là chiến công hiển hách. Những điều này, Hải Hướng Quân chẳng có cái nào. Muốn tấn thăng tướng quân, lên được chức tham mưu trưởng này là cực kỳ quan trọng.
Vì nguyên nhân này, Hà Trường Chinh cùng với Hải Hướng Quân đều coi trọng Liễu Tuấn là điều đương nhiên, thăng chức lên tướng quân là mộng tưởng của bao nhiêu quân nhân mà cả đời cũng không thành hiện thực! Vũ Thu Hàn do án kiện của Ninh Ái Vân, sớm đã có tiếp xúc với Liễu Tuấn, đối với sự trầm ổn và gan dạ của Liễu Tuấn, kỳ thực cũng rất hân thưởng. Thấy Hà Trường Chinh và Hải Hướng Quân đều coi trọng Liễu Tuấn như vậy, lúc vừa rồi Liễu Tuấn quy quy củ củ gọi ông ta là "Vũ bí thư", ngược lại khiến ông ta không vui.
Vũ Thu Hàn mặc dù sớm đã chuyển vào công tác địa phương, nhưng vẫn còn tính tình của bộ đội, giống như Hà Trường Chinh và Hải Hướng Quân vậy, một khi nhận định Liễu Tấn Tài rất khá, lập tức nhìn đối phương với ánh mắt khác. Huống chi cha của Liễu Tuấn hiện tại cũng là cán bộ cao cấp, tiếp nạp hắn vào vòng tròn của mình cũng không tính là phá lệ.
Lên bàn ăn, Lương Kinh Vĩ và Hà Mộng Doanh vội vàng châm tửu cho mọi người. Liễu Tuấn bởi vì sợ "tự rước lấy họa", không chịu chạm tới bình rượu.
"Nào, tiểu Tuấn, tôi kính cậu một chén!"
Không ngờ người đầu tiên Hải Hướng Quân kính rượu không phải là Hà Trường Chinh mà là hắn.
Song Liễu nha nội có tự phụ hơn nữa thì cũng ngàn vạn lần không dám vượt quá giới hạn, vội vàng đứng dậy, liên tục lắc đầu: "Chú Hải, thế này thì cháu không đảm đương nổi đâu! Chén rượu này trước tiên nên kính bác Hà!"
Rồi không đợi Hải Hướng Quân nói gì, vội vàng nâng chén lên hướng về phía Hà Trường Chinh.
"Bác Hà, chúc bác thân thể khỏe mạnh, công việc thuận lợi."
"Hảo tiểu tử, quả nhiên không hổ là đệ tử do Chu Dật Phi chủ nhiệm tự mình dạy dỗ, lúc cần giữ quy củ thì tuyệt không hàm hồ! Ừ, tốt, lão Vũ ta hân thưởng nhất là dạng người trẻ tuổi như cậu! Nào, mọi người nâng cốc kính nhị ca một chén!"
Vũ Thu Hàn khen một tiếng "hay".
Thì ra người này đối với nội tình của hắn cũng điều tra rất rõ ràng, ngay cả chuyện hắn là đệ tử chính thức của Chu tiên sinh cũng nắm rõ.
Hà Trường Chinh mỉm cười, cũng không khách khí, nâng chén lên tỏ ý với mọi người rồi một hơi uống cạn.
Lần này thì khổ Liễu nha nội rồi, chỉ cảm thấy một dòng nước nóng rực từ trong miệng chảy xuống dạ dày, giống như là thực quản cũng bị tổn thương vậy. "Cồn" này đúng là không phải người bình thường có thể nếm thử được.
"Chú Hải, cháu có một kiến nghị với chú, đừng có lần nào cũng là Nhị Oa Đầu nữa, cái này sẽ làm tổn hại đến sức khỏe của mọi người!"
Hà Mộng Doanh mắt chưa hề liếc về phía Liễu Tuấn, chỉ kháng nghị với Hải Hướng Quân.
"Cháu thì hiểu gì? Nhị Oa Đầu mới chính là rượu mà nam nhân uống."
Hải Hướng Quân gắt.
Hà Mộng Doanh bĩu môi, khinh thường nói: "Chú đây là ngụy biện, chiếu theo lời chú, phàm là người không uống Nhị Oa Đầu đều không phải là nam nhân ư? Trên quốc yến hình như không phải là uống Nhị Oa Đầu mà!"
Hải Hướng Quân khóc cười không xong: "Nha đầu, cháu rắp tâm muốn tranh luận với chú có phải không hả?"
"Đằng nào cũng mở rồi, cuối cùng cũng phải uống thôi. Đều là người trong nhà, không có người ngoài, mọi người cứ tùy ý đi, không mời rượu nữa!"
Hà Trường Chinh mỉm cười nói.
Hải Hướng Quân liền đắc ý bật cười, Hà Mộng Doanh tức giận quay đầu đi.
Trên thực tế, cô ta không muốn nhìn thấy bộ dạng đau khổ của Liễu Tuấn khi uống Nhị Oa Tử, mỗi lần đều nhíu chặt mày, giống như là bị đâm một đao vậy, nhăn nhó cả lại.
Nhưng cô ta có gan lớn hơn nữa thì cũng không dám ở trước mặt Hà Trường Chinh cản Liễu Tuấn uống rượu.
May mà Hà Trường Chinh nói là không mời rượu, coi như là còn có dự địa để thương lượng, Liễu Tuấn có thể lấy lời này ra làm lá chắn.
Nhưng rất nhanh, sự thực lại chứng minh rằng trên bàn rượu, cho dù là lời của tướng quân thì cũng chẳng tính là gì. Mọi người tôi qua anh lại, nào có dừng mời rượu đâu?
"Quân trưởng, không quân của bọn Mỹ lang sói quả thật là lợi hại..."
Mấy chén rượu xuống bụng, Hải Hướng Quân lắc đầu thở dài.
Những lời này, phỏng chừng với thân phận của ông ta, trong trường hợp ở trước mặt nhiều người tuyệt không thể nói ra được, cũng chỉ có ở hoàn cảnh hiện tại, ông ta mới có thể không chút cố kỵ.
Hà Trường Chinh sắc mặt ngưng trọng, trầm tư một lát rồi chậm rãi gật đầu: "Thực lực quân sự của nước Mỹ quả thực là tăng trưởng rất nhanh, vũ khí kiểu mới ùn ùn không hết, xem ra phải nhanh chóng đuổi theo!"
Hà Trường Chinh vừa nói ra lời này, Liễu Tuấn bị Nhị Oa Đầu khiến cho hoa mày chóng mặt lập tức phấn chấn tinh thần.
"Bác Hà, cháu cảm thấy kỳ thực vũ khí vẫn không phải là quan trọng nhất đâu..."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.
Nếu nói rằng, trước kia nếu Liễu Tuấn "vọng luận" đại sự quân quốc còn có thể khiến người ta cảm thấy cuồng vọng. Nhưng hiện tại thì không có ai thấy vậy nữa, ít nhất thì mấy người ở trong căn nhà này tuyệt đối sẽ không.
"Quan trọng nhất vẫn là chuyển biến tư tưởng, chuyển biến cả phương hướng tác chiến và phương hướng kiến thiết của quân đội, cắt giảm định ngạch số người trong quân đội là phương pháp hoàn toàn chính xác. Sau khi định ngạch số người được cắt giảm, sức chiến đấu làm thế nào không xuống mà lên mới là vấn đề cần phải suy xét và tham khảo. Vũ khí trang bị của quân đội phải cải thiện, tốc chất của nhân viên thao tác vũ khí trang bị cũng cần phải cải thiện. Vũ khí trang bị công nghệ cao, không thể để nhân viên có trình độ văn hóa tiểu học hoặc là trình độ văn hóa sơ trung nắm giữ được..."
Liễu Tuấn chậm rãi nói.
Hà Trường Chinh lại gật đầu, tay nắm chặt chén rượu, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Với trí thông minh của Hà Trường Chinh, Liễu Tuấn không cần phải nói ra quá rõ ràng, chỉ cần điểm tới là dừng là được rồi.
"Quân tử, cậu vẫn nên tăng thêm một cái đại học hàm thụ... Qua hai năm nữa, lại tiến cử cậu vào ban nghiên cứu cao cấp của đại học quốc phòng để bồi dưỡng. Chiến tranh hiện đại công nghệ cao, không có văn hóa thì không được!"
Hà Trường Chinh trầm tư một lại rồi nói với Hải Hướng Quân.
Nghe cách xưng hô của Hà Trường Chinh đối với Hải Hướng Quân, Liễu Tuấn cố gắng kìm nén lắm mới không cười ra tiếng.
Hải Hướng Quân cực kỳ khôi ngô khỏe mạnh, thực sự là không hợp với cách xưng hô thân mật này.
Hải Hướng Quân lần này không ương ngạnh nữa, gật gật đầu.
Đợi khi hai bình Nhị Oa Đầu đã thấy đáy, Hà đại tiểu thư mắt thấy mọi người đều có vài phần ngà ngà say rồi, đột nhiên đứng dậy, vừa châm tửu cho mọi người vừa rất tùy ý nói: "Cha, có chuyện muốn thương lượng với cha..."
Hà Trường Chinh thuận miệng hỏi: "Chuyện gì?"
"Côn muốn cởi quân phục!"
Mộng Doanh muối cởi quân phục!
Lời này quả nhiên khiến mọi người kinh hãi.
Hà Trường Chinh ngây người, lập tức sầm mặt, trầm giọng nói: "Con nói cái gì? Chớ có bậy bạ!"
Vị này sinh ra trên đường trường chinh, sinh ra trong bộ đội, cả đời đều ở trong bộ đội, trong con mắt của ông ta, người của Hà gia phải là quân nhân, cái này không cần phải ý kiến gì cả.
"Con nói là con muốn cởi quân phục, không muốn ở trong bộ đội nữa!"
Hà Mộng Doanh mặ dù sự cha, nhưng vẫn nói rõ ràng rành mạch lại một lần, chỉ là quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Hà Trường Chinh.
"Vì sao?"
"Không vì sao cả! Chỉ cảm thấy con ở trong bộ đội cũng chẳng có tác dụng gì, căn bản là một gánh nặng."
Hà Mộng Doanh lại rót rượu cho mọi người, những người khác đều rót đầy, khi tới lượt Liễu Tuấn thì lại vơi hơn một chút. Tối đa cũng chỉ có thể "chiếu cố" tới vậy mà thôi.
Hà Trường Chinh hừ nặng một tiếng, tức giận nói: "Đó là bản thân không biết cố gắng vươn lên! Không phải là bộ đội làm liên lụy con!"
Hà Mộng Doanh mếu máo nói: "Con không nói là bộ đội liên lụy con, con vốn nói là bản thân con là gánh nặng... Cha xem, chỉ huy tác chiến, thông tấn hậu cần, tham mưu tác nghiệp, con đều không biết... cắt giảm nhân số quân đội, trước tiên nên cắt giảm loại người như con!"
Hà Trường Chinh lập tức nghẹn lời.
Irag không những không có sức kháng cự, ngay cả tấn công ngăn cản cũng không được bao nhiêu, trên cơ bản là giơ đầu chịu đánh!
Cái này đã khiến toàn thế giới đều được mở rộng tầm mắt.
Irag bất lực chịu đòn không phải là chuyện bất ngờ. Quan trọng là lực lượng mà nước Mỹ biểu hiện ra quá cường đại. Nước Mỹ cường đại này thích gây chuyện thi phi khắp nơi, không thể không khiến người ta coi trọng.
Hải Hướng Quân và Lương Kinh Vĩ, được coi là "tiên tri tiên giác" hiếm có trong quân đội, sớm đã có nhận thức rõ ràng về thế cục này, đề xuất ra một số kế sách ứng phó. Đã như vậy, cho Lương Kinh Vĩ một cái chức đoàn trưởng để thực nghiệm lý luận quân sự của hắn là điều nên làm. Vả lại hắn vốn là người xuất thân từ dẫn binh đánh trận, đã có chiến công lại hiểu lý luận, là một nhân tài hiếm có!
Hai nhân tài như thế này xuất thân từ bội đội cũ do Hà Trường Chinh trước đây dẫn dắt, Hà tham mưu trượng cũng có vinh hanh được điềm tốt. Phỏng chừng năm nay trong danh sách những tướng lĩnh được thăng chức, nhất định có phần của ông ta.
Chức vụ hiện tại của Hải Hướng Quân đã là cấp phó quân, quân hàm còn là đại tá, chắc sẽ vào lúc Hà Trường Chinh tấn thăng trung tướng mà cùng bước vào hàng ngũ tướng quân. Trong quân đội đại tá tiến giai sẽ là tướng quân, tương tự chính thính ở địa phương thăng chức là phó bộ cũng rất khó khăn. Mặc dù cũng có một bộ phận cán bộ cấp sư đoàn được tuyển nhiệm làm tướng quân, nhưng nhân số cực ít. Bình thường đều là tư lịch rất thâm niên, tuổi cũng lớn hoặc là chiến công hiển hách. Những điều này, Hải Hướng Quân chẳng có cái nào. Muốn tấn thăng tướng quân, lên được chức tham mưu trưởng này là cực kỳ quan trọng.
Vì nguyên nhân này, Hà Trường Chinh cùng với Hải Hướng Quân đều coi trọng Liễu Tuấn là điều đương nhiên, thăng chức lên tướng quân là mộng tưởng của bao nhiêu quân nhân mà cả đời cũng không thành hiện thực! Vũ Thu Hàn do án kiện của Ninh Ái Vân, sớm đã có tiếp xúc với Liễu Tuấn, đối với sự trầm ổn và gan dạ của Liễu Tuấn, kỳ thực cũng rất hân thưởng. Thấy Hà Trường Chinh và Hải Hướng Quân đều coi trọng Liễu Tuấn như vậy, lúc vừa rồi Liễu Tuấn quy quy củ củ gọi ông ta là "Vũ bí thư", ngược lại khiến ông ta không vui.
Vũ Thu Hàn mặc dù sớm đã chuyển vào công tác địa phương, nhưng vẫn còn tính tình của bộ đội, giống như Hà Trường Chinh và Hải Hướng Quân vậy, một khi nhận định Liễu Tấn Tài rất khá, lập tức nhìn đối phương với ánh mắt khác. Huống chi cha của Liễu Tuấn hiện tại cũng là cán bộ cao cấp, tiếp nạp hắn vào vòng tròn của mình cũng không tính là phá lệ.
Lên bàn ăn, Lương Kinh Vĩ và Hà Mộng Doanh vội vàng châm tửu cho mọi người. Liễu Tuấn bởi vì sợ "tự rước lấy họa", không chịu chạm tới bình rượu.
"Nào, tiểu Tuấn, tôi kính cậu một chén!"
Không ngờ người đầu tiên Hải Hướng Quân kính rượu không phải là Hà Trường Chinh mà là hắn.
Song Liễu nha nội có tự phụ hơn nữa thì cũng ngàn vạn lần không dám vượt quá giới hạn, vội vàng đứng dậy, liên tục lắc đầu: "Chú Hải, thế này thì cháu không đảm đương nổi đâu! Chén rượu này trước tiên nên kính bác Hà!"
Rồi không đợi Hải Hướng Quân nói gì, vội vàng nâng chén lên hướng về phía Hà Trường Chinh.
"Bác Hà, chúc bác thân thể khỏe mạnh, công việc thuận lợi."
"Hảo tiểu tử, quả nhiên không hổ là đệ tử do Chu Dật Phi chủ nhiệm tự mình dạy dỗ, lúc cần giữ quy củ thì tuyệt không hàm hồ! Ừ, tốt, lão Vũ ta hân thưởng nhất là dạng người trẻ tuổi như cậu! Nào, mọi người nâng cốc kính nhị ca một chén!"
Vũ Thu Hàn khen một tiếng "hay".
Thì ra người này đối với nội tình của hắn cũng điều tra rất rõ ràng, ngay cả chuyện hắn là đệ tử chính thức của Chu tiên sinh cũng nắm rõ.
Hà Trường Chinh mỉm cười, cũng không khách khí, nâng chén lên tỏ ý với mọi người rồi một hơi uống cạn.
Lần này thì khổ Liễu nha nội rồi, chỉ cảm thấy một dòng nước nóng rực từ trong miệng chảy xuống dạ dày, giống như là thực quản cũng bị tổn thương vậy. "Cồn" này đúng là không phải người bình thường có thể nếm thử được.
"Chú Hải, cháu có một kiến nghị với chú, đừng có lần nào cũng là Nhị Oa Đầu nữa, cái này sẽ làm tổn hại đến sức khỏe của mọi người!"
Hà Mộng Doanh mắt chưa hề liếc về phía Liễu Tuấn, chỉ kháng nghị với Hải Hướng Quân.
"Cháu thì hiểu gì? Nhị Oa Đầu mới chính là rượu mà nam nhân uống."
Hải Hướng Quân gắt.
Hà Mộng Doanh bĩu môi, khinh thường nói: "Chú đây là ngụy biện, chiếu theo lời chú, phàm là người không uống Nhị Oa Đầu đều không phải là nam nhân ư? Trên quốc yến hình như không phải là uống Nhị Oa Đầu mà!"
Hải Hướng Quân khóc cười không xong: "Nha đầu, cháu rắp tâm muốn tranh luận với chú có phải không hả?"
"Đằng nào cũng mở rồi, cuối cùng cũng phải uống thôi. Đều là người trong nhà, không có người ngoài, mọi người cứ tùy ý đi, không mời rượu nữa!"
Hà Trường Chinh mỉm cười nói.
Hải Hướng Quân liền đắc ý bật cười, Hà Mộng Doanh tức giận quay đầu đi.
Trên thực tế, cô ta không muốn nhìn thấy bộ dạng đau khổ của Liễu Tuấn khi uống Nhị Oa Tử, mỗi lần đều nhíu chặt mày, giống như là bị đâm một đao vậy, nhăn nhó cả lại.
Nhưng cô ta có gan lớn hơn nữa thì cũng không dám ở trước mặt Hà Trường Chinh cản Liễu Tuấn uống rượu.
May mà Hà Trường Chinh nói là không mời rượu, coi như là còn có dự địa để thương lượng, Liễu Tuấn có thể lấy lời này ra làm lá chắn.
Nhưng rất nhanh, sự thực lại chứng minh rằng trên bàn rượu, cho dù là lời của tướng quân thì cũng chẳng tính là gì. Mọi người tôi qua anh lại, nào có dừng mời rượu đâu?
"Quân trưởng, không quân của bọn Mỹ lang sói quả thật là lợi hại..."
Mấy chén rượu xuống bụng, Hải Hướng Quân lắc đầu thở dài.
Những lời này, phỏng chừng với thân phận của ông ta, trong trường hợp ở trước mặt nhiều người tuyệt không thể nói ra được, cũng chỉ có ở hoàn cảnh hiện tại, ông ta mới có thể không chút cố kỵ.
Hà Trường Chinh sắc mặt ngưng trọng, trầm tư một lát rồi chậm rãi gật đầu: "Thực lực quân sự của nước Mỹ quả thực là tăng trưởng rất nhanh, vũ khí kiểu mới ùn ùn không hết, xem ra phải nhanh chóng đuổi theo!"
Hà Trường Chinh vừa nói ra lời này, Liễu Tuấn bị Nhị Oa Đầu khiến cho hoa mày chóng mặt lập tức phấn chấn tinh thần.
"Bác Hà, cháu cảm thấy kỳ thực vũ khí vẫn không phải là quan trọng nhất đâu..."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.
Nếu nói rằng, trước kia nếu Liễu Tuấn "vọng luận" đại sự quân quốc còn có thể khiến người ta cảm thấy cuồng vọng. Nhưng hiện tại thì không có ai thấy vậy nữa, ít nhất thì mấy người ở trong căn nhà này tuyệt đối sẽ không.
"Quan trọng nhất vẫn là chuyển biến tư tưởng, chuyển biến cả phương hướng tác chiến và phương hướng kiến thiết của quân đội, cắt giảm định ngạch số người trong quân đội là phương pháp hoàn toàn chính xác. Sau khi định ngạch số người được cắt giảm, sức chiến đấu làm thế nào không xuống mà lên mới là vấn đề cần phải suy xét và tham khảo. Vũ khí trang bị của quân đội phải cải thiện, tốc chất của nhân viên thao tác vũ khí trang bị cũng cần phải cải thiện. Vũ khí trang bị công nghệ cao, không thể để nhân viên có trình độ văn hóa tiểu học hoặc là trình độ văn hóa sơ trung nắm giữ được..."
Liễu Tuấn chậm rãi nói.
Hà Trường Chinh lại gật đầu, tay nắm chặt chén rượu, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Với trí thông minh của Hà Trường Chinh, Liễu Tuấn không cần phải nói ra quá rõ ràng, chỉ cần điểm tới là dừng là được rồi.
"Quân tử, cậu vẫn nên tăng thêm một cái đại học hàm thụ... Qua hai năm nữa, lại tiến cử cậu vào ban nghiên cứu cao cấp của đại học quốc phòng để bồi dưỡng. Chiến tranh hiện đại công nghệ cao, không có văn hóa thì không được!"
Hà Trường Chinh trầm tư một lại rồi nói với Hải Hướng Quân.
Nghe cách xưng hô của Hà Trường Chinh đối với Hải Hướng Quân, Liễu Tuấn cố gắng kìm nén lắm mới không cười ra tiếng.
Hải Hướng Quân cực kỳ khôi ngô khỏe mạnh, thực sự là không hợp với cách xưng hô thân mật này.
Hải Hướng Quân lần này không ương ngạnh nữa, gật gật đầu.
Đợi khi hai bình Nhị Oa Đầu đã thấy đáy, Hà đại tiểu thư mắt thấy mọi người đều có vài phần ngà ngà say rồi, đột nhiên đứng dậy, vừa châm tửu cho mọi người vừa rất tùy ý nói: "Cha, có chuyện muốn thương lượng với cha..."
Hà Trường Chinh thuận miệng hỏi: "Chuyện gì?"
"Côn muốn cởi quân phục!"
Mộng Doanh muối cởi quân phục!
Lời này quả nhiên khiến mọi người kinh hãi.
Hà Trường Chinh ngây người, lập tức sầm mặt, trầm giọng nói: "Con nói cái gì? Chớ có bậy bạ!"
Vị này sinh ra trên đường trường chinh, sinh ra trong bộ đội, cả đời đều ở trong bộ đội, trong con mắt của ông ta, người của Hà gia phải là quân nhân, cái này không cần phải ý kiến gì cả.
"Con nói là con muốn cởi quân phục, không muốn ở trong bộ đội nữa!"
Hà Mộng Doanh mặ dù sự cha, nhưng vẫn nói rõ ràng rành mạch lại một lần, chỉ là quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Hà Trường Chinh.
"Vì sao?"
"Không vì sao cả! Chỉ cảm thấy con ở trong bộ đội cũng chẳng có tác dụng gì, căn bản là một gánh nặng."
Hà Mộng Doanh lại rót rượu cho mọi người, những người khác đều rót đầy, khi tới lượt Liễu Tuấn thì lại vơi hơn một chút. Tối đa cũng chỉ có thể "chiếu cố" tới vậy mà thôi.
Hà Trường Chinh hừ nặng một tiếng, tức giận nói: "Đó là bản thân không biết cố gắng vươn lên! Không phải là bộ đội làm liên lụy con!"
Hà Mộng Doanh mếu máo nói: "Con không nói là bộ đội liên lụy con, con vốn nói là bản thân con là gánh nặng... Cha xem, chỉ huy tác chiến, thông tấn hậu cần, tham mưu tác nghiệp, con đều không biết... cắt giảm nhân số quân đội, trước tiên nên cắt giảm loại người như con!"
Hà Trường Chinh lập tức nghẹn lời.
Tác giả :
Khuyết Danh