Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 127: Phát triển

Sau khi công xưởng cơ giới chế tạo bùng nổ , xuất hiện xu thế động cơ chất lượng cao.

Trương Lực tiếp nhận chủ nhiệm quản lý xưởng sản xuất " Đằng Phi ", lời nói của bác Năm càng ngày càng được mọi người tín nhiệm, chức vụ đảng bộ trong công xưởng " Đằng Phi ",đương nhiên là nhịn chứ không nhường. Nói gì đi chăng nữa bác Năm cũng là người đại diện hợp pháp của xưởng" Đằng Phi " , năng lực sắp xếp quản lý trong xưởng rất tốt. Bác Năm là một người hiểu biết, đối với Trương Lực, một người có kỹ thuật quản lý chuyên nghiệp như vậy, bác rất coi trọng. Trương Lực rất tôn trọng bác Năm,hai người hợp tác với nhau rất vui vẻ.

Sau khi nhận được ba mươi vạn nhân dân tệ vay vốn của ngân hàng nông nghiệp, Trương Lực lập tức bắn tay vào làm việc, ngoài động cơ máy nổ ra, còn chế tạo máy ép dầu, máy sát gạo, chế tạo thành công, tiêu thụ cũng rất tốt.

Vì muốn dùng số tiền đó vào việc có ích, tôi, bác Ngũ và Trương Lực đã bàn bạc với nhau. Nhất định phải trả tiền rồi mới đưa hàng, không cho nợ, ý kiến của tôi không được mọi người chấp nhận.Nếu muốn đặt hàng phải tạm ứng tiền trước, sẽ được ưu tiên và nhận được hàng trước. Lúc đó không chỉ trong huyện Hướng Dương, khu vực trong Bảo Châu, công xưởng có quy mô sản xuất lớn, cũng chỉ có một xưởng sản xuất duy nhất " Đằng Phi " , không phân số, không có cạng tranh, chỉ tạo lên một cục diện " Lũng đoạn " thị trường tương đối, bên cung ứng nói phải thiết chặt không được nhường bước. Nhất định trong khu vực Bảo Châu sẽ xuất hiện đối thủ cạnh tranh rất mạnh, việc này ít nhất sau hai năm mới xuất hiện. Đối với huyện Hướng Dương, đối thủ cạnh tranh duy nhất chính là nhà máy sản xuất máy nông nghiệp, đã bị tôi mua rồi, suy bại bây giờ thuộc vào công xưởng " Đằng Phi " , bên đối ngoại gọi là hợp tác công trường. Việc này giúp cho cha và Nghiêm Ngọc Thành giải quyết vấn đề công xưởng quốc doanh đang bị thua lỗ, có thể giảm bớt một đối thủ cạnh tranh. Đông thời, một số nhân viên có tay nghề của nhà máy sản xuất máy nông nghiệp, nhận luôn vào làm, điều này không phải là rất tốt hay sao?

Thu hồi vốn cũng rất nhanh, vấn đề đề quan trọng là làm thế nào để phát triển công xưởng. Năm 1979, số tiền 20 vạn nhân dân tệ vay của huyện Hướng Dương đã đến ngày phải trả, một lần nữa công xưởng lại tiếp tục vay vốn ngân hàng. Lần trước tổ điều tra đến, cha rất bình tĩnh, người lo lắng lại là Trình Hành Trường ngân hàng nông nghiệp . Rất may quá trình làm thủ tục vay vốn đều hợp lệ, Trình Hành Trường cũng không nhận cái gì có lợi cho mình, chỉ có hai chai rượu, một cây thuốc và một giỏ trứng gà, buổi tối, bác Ngũ mang đến tặng , Trình Hành Trường không nói gì, bác Ngũ cũng không tố giác, không có ai biết. Biết là như thế, trong khoảng thời gian ngăn,chúng tôi muốn Trình Hành Trường đến Liễu Gai Sơn một chuyến," người không động đến ta, ta cũng không động đến người."

Trương Lực là quản lý công xưởng, ngoài ra còn có hai nhân viên kỹ thuật khác, thời gian này rất bận rồn, vừa muốn sản xuất, lại vừa muốn có thời gian để bồi đưỡng học trò. Thao tác sủa chữa máy móc, không thể nói bồi dưỡng là bồi dưỡng được. Một công nhân (kỹ thuật ) đứng máy muốn làm thấy, là thân tài cũng phải mất hai đến ba năm chăm chỉ học tập mới thành công được, ít nhất cũng phải thành thạo kỹ thuật, nếu không sẽ mất sáu, bảy năm cố gắng, tất cả đều không đáng.

Một câu hỏi khó như vậy, muốn thực hành ngay tại công xưởng, cũng không phải là một của khó qua cho người tài giỏi.

Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Trương Lực, hai chân run run bước đi trên đường, tôi nhăn mày. Như vậy không được, làm không tốt sẽ xảy ra chuyện. Nếu Trường Lực có xảy ra chuyện gì, sẽ gây tổn hại đến công xưởng đầu tiên, và tôi cũng không biết ăn nói thế nào với Giang Hữu Tín? Đó là người anh ruột của Trương Lực.

"Bác Ngũ, không cho Trương Lực làm động cơ máy nữa. Mỗi ngày ít nhất phải cho chú ấy nghỉ 8 tiếng.

Tôi nói với bác Ngũ :

Bác Ngũ cười :" Tôi lại nghĩ, vấn đề là Trương Lực nhất định sẽ không nghe theo."

Trương Lực châm điều thuốc. Tay không có khí nhưng không có sức :" Tiểu Tuấn, ý tốt của em anh nhận, ngủ không được, việc ở công xưởng nhiều quá."

Tôi nhăn mày nhăn mặt, không khách sáo, nói :" Anh, nếu anh cứ như vậy, em sẽ suy nghĩ lại, thay người quản lý đó."

" Cái gì ?"

Bác Ngũ há miệng. Bác rất hài lòng với Trương Lực. Người ta là phó quản lý nhà máy máy nông nghiệp, một cán bộ quốc gia chăm chỉ , có thể đến đây làm việc, đã cố gắng hết sức rồi. Hơn nữa, muốn toàn tâm toàn ý làm trong công xưởng, vất vả đến mấy cũng chịu được. Một cán bộ như bác Ngũ, cả đời không gặp được mấy người như vậy. Tuy tiền công có cao hơn mọi người một ít, nhưng cũng rất đáng, " Tiền nào của ấy " .

Tôi vẫy tay, không nói về bác Ngũ nữa, tiếp tục nói : " Anh, làm một người quản lý công xưởng, muốn quyết định sách lược tác chiến, phải nắm rõ cách quản lý, không thể giống như anh được. Bây giờ , đầu nghĩ cái gì thì lập tức phải đi làm cái đó ngay, nói không chừng lại có lại có tác dụng cho việc quản lý trong công xưởng."

Trương Lực cười nhăn nhó :"Tiếu Tuấn, đạo lý này, anh hiểu. Ở đây không phải là không có người. Tóm lại không thể khách hàng lo lắng chờ lấy hàng được."

" Tuyển thêm người ."

Tôi quả quyết nói.

Trương Lực cười nhăn nhó : " Em nói dẽ dàng như vậy, anh cũng nghĩ là tuyển thêm một số nhân viên kỹ thuật có tay nghề đến, vấn đề là, mọi người có đồng ý đến công xưởng của chúng ta làm hay không ? "

Em cũng biết việc này rất khó giải quyết. Nói công trường " Đằng Phi " tiền lương rất cao, làm sao mà mọi người lại muốn ăn "bát cơm sắt" của quốc gia, ai biết chính sách lại thay đổi thế nào? Nếu như hôm nay. vì ham muốn tiền công cao , sẽ không có công việc trong quốc gia, tiền lương cao cầm trong tay không được mấy ngày, lại có một chính sách mới của quốc gia, công xưởng " Đằng Phi " đóng cửa, lúc đó không biết đi làm gì ,muốn khóc cũng không có nước mắt mà khóc.

Tiền công đơn vị quốc gia thấp hơn một ít, nhưng nó ổn định ! Hơn nữa lại rất vinh dự , đi đến đâu cũng có người biết đến.

Cũng may những vấn đề này, tôi sớm đã suy nghĩ ra kế sách đối phó, lập tức nói hết ý nghĩ của tôi ra cho mọi người nghe.

" Thực ra, tuyển thêm nhân viên , chúng ta chỉ cần tuyển nhân viên làm khoán cũng được...Anh, anh không nhớ ngày trước em nói qua với anh rồi hay sao? Huyện Hương Dương có mấy người, tay nghề rất tốt, một tháng mời bọn họ đến công xưởng làm ba, bốn ngày cũng được. Chỉ cần nhiêu người, mỗi người đến làm ba bốn ngày , vấn đề của chúng ta không phải được giải quyết một nửa hay sao. Đương nhiên, việc bồi dưỡng học trò cũng nhất thết phải triển khai.

Ánh mắt Trương Lực uể oải, nói : " Chủ ý này rất hay...chính là..."

" Chính là cái gì ? "

" Chính là những ngày cuối tuần bảo mọi người đến làm, công xưởng chúng ta cũng không có nhiều máy móc để mọi người làm."

Tôi cười ha ha, Trương Lực đúng là người thành thật.

" Anh, anh suy nghĩ nhiều quá rồi, người trong công xưởng quốc doanh, có mấy người có trách nhiệm công việc như anh ? Ngày trước, anh ở nhà máy sản xuất máy nông nghiệp, không phải ba ngày đáng cá hai ngày đi phơi nắng sao ? Yên tâm, chỉ cần tiền lương hợp lý, bọn họ nhất định viết đơn xin nghỉ việc. Lúc đó muốn đến công xưởng của chúng ta làm , sẽ do chúng ta quyết định. Nếu không, đến nhiều quá cũng không tốt ."

" Uh... Đây là một ý kiên hay ."

Trương Lực rất vui.

" Nhưng, vấn đề là giao thông, giao thông thông thuận tiện."

Đây cũng chính là, sản vật của công xưởng công binh do ba tuyến công trình hợp lại, vì sợ địch thừa cơ oanh tạc, đều tập trung trong núi, giao thông quả nhiên không thuận tiện.

" Mua một chiếc ô tô phụ trách chuyên môn đưa đón nhân viên."

" Mua một chiếc xe ô tô ?"

Bác Ngũ giật mình, thằng bé này tuy nhỏ, nhưng khí phách thật không nhỏ chút nào. Chiếc xe ba bánh mua chưa được mấy tháng, đã muốn mua ô tô rồi.

" Đúng ạ ."

Cháu muốn sang năm mua xe ạ, bây giờ tạm thời không nhắc đến ạ. Nói kế hoạch ra sợ không thực hiện được.

" Bác Ngũ, bác thử nghĩ xem, những nhân viên kỹ thuật muốn đến công xưởng của chúng ta làm mấy hôm, đến về cũng mất hai ngày đường rồi, việc này không được phù hợp cho lăm ."

Ở trong cùng một huyện, đến về đã mất một ngày đường rồi, nghe có vẻ khó tin , nhưng tình hình giao thông trong huyện năm 79, quả thực là không thể chấp nhận được.

Có rất nhiều công xưởng quặng mỏ quốc doanh ở trong núi, một ngày có rất nhiều xe vào tỉnh thành, đến tỉnh thành còn phải chuyển xe mới đến được Liễu Gia Sơn. Vấn đề là, thời gian từ tỉnh thành đến Liễu Gia Sơn, cũng mất một ngày, lại không tính bị nhỡ xe.

Đơn giản là phải nghĩ làm thế nào để tiết kiệm được thời gian cho nhân viên, mua xe là chuyện không thể không thi hành.

Bác Ngũ nghĩ nghĩ, thật không ngờ việc lại phức tạp như vậy, lúc đó cũng không phản đối, ngược lại rất khâm phục vào năng lực của tôi.Tiểu Tuấn, cái đầu quả dưa hấu của cháu xoay chuyển thật nhanh.

" Bác Ngũ, công xưởng phát triển rất nhanh, con người trong thời gian rất ngăn có thể nghĩ ra rất nhiều thứ, vấn đề quản lý và thi hành , sẽ tốn rất nhiều thời gian mới học được.

Kỳ thực, trong thâm tâm của tôi, muốn tuyển thêm một hai người có năng lực quản lý về chuyên môn. Nhưng vẫn chưa thương lượng cùng bác Ngũ,cũng không thể nói ra ngay lúc này được. Hướng chi, muốn tuyển thêm người có chuyên môn quản lý, cũng không dễ dàng gì.

Bác Năm gật đầu, trước mắt bác đã cảm nhận được một áp lực rất lớn, Quản lỹ công xưởng không đễ như quản lý đại đội, cẩn thận vẫn hơn, đặc biệt là áp dụng mô hình quản lý " Tích hiệu khảo hạch" mà tôi để cử, đối với biểu hiện của mỗi một công nhân, sản lượng và phẩm chất phải ghi chép một cách cẩn thận, công việc của bác Năm rất bận.

" Nếu không gọi Thành Thắng đến quản lý việc của công xưởng, cháu thấy thế nào ? "

Bác Năm đề nghị :" Nguyễn Thành Thắng là đại đội trưởng của Liễu Gia Sơn, là chú ruột của tôi. Hơn 30 tuổi, văn hoá không cao, làm mấy năm đại đội trưởng, để chú ấy đến làm trợ lý cho bác Năm , không hợp lý.

Tôi lắc đầu, cười.

Bác Năm không hiểu, hỏi : " Thế nào, không tin tưởng chú ấy sao? "

" Không phải ạ, bác Năm, chú Bảy là chú của cháu, giống như bác vậy, cháu đâu giám vô lễ ạ ?"

" Vậy thì được rồi, cháu còn lắc đầu cái gì ?"

Tôi cười : " Bác Năm, chú Bảy đến đây làm là một việc rất tốt, nhưng cháu dự định cho chú ấy quản lý vấn đề tiêu thụ, sợ không giúp được nhiều cho bác."

" Tiêu thụ ? Vấn đề tiêu thụ cũng phải quản lý ? Bây giờ chúng ta không phải nhân viên tiêu thụ cũng bận thế này rồi."

Bác Năm lập tức phản đối ý kiến của tôi.

" Hơn nữa, bây giờ có bảy tám nhân viên tiêu thụ đều chạy ra ngoài , mọi người đều đi hết , cần gì phải quản lý."

Vầng, quan điểm của bác Năm vẫn dừng trong giai đoạn “Tửu hảo bất phạ hạng tử thâm" , tỉ lệ che phủ thị trường, phục vu sau tiêu thụ có một số vấn đề, không phải là bác không nghĩ đến. Tỉ lệ che phủ thị trường và tỉ lệ chiếm hữu tạm thời không nhất thiết phải giải thích rõ cho bác, phục vụ sau tiêu thụ nhất định phải nói cho rõ, đừng nhìn công nhân trong công xưởng chăm chỉ làm việc, vấn đề là làm thế nào để quản lý có hiệu quả hơn,

" Bác Năm, tiêu thụ không chỉ là bán sản phẩm , mà là vấn đề phục vụ sau khi tiêu thụ."

" Thế nào gọi là phục vụ sau tiêu thụ ?"

Bác Năm mơ hồ.

Tôi nhìn Trương Lực. TRương Lực có kinh nghiệm về vấn đề này,nhưng thức tại quá mệt, không muốn nói nhiều, nhìn tôi xin lỗi.

" Phục vụ sau tiêu thụ là chúng ta bán một động cơ, nếu có hỏng hóc gì, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm bảo hành."

Tôi cố gắng sử dụng những từ ngũ thật đơn giản để giải thích cho bác Năm hiểu.

" Chưa nghe qua phương pháp này ." Bác Năm phẩy tay, không hiểu :" Khi mua mọi người đã xem rất kỹ rồi, ra khỏi của hàng nếu có hỏng hóc gì chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm."

Vâng , bác Năm chỉ phù hợp với việc phụ trách hậu sự của tổng giám đốc điện tín và giám đốc ngân hàng, hai con mắt không chớp nhìn tôi.

Tôi không dám cười, nói :" Bác Năm, làm ăn kinh doanh không phải như vậy. Bác thử nghĩ xem, nếu có hai của hàng,đều bán một loại hàng hoá, một nhà có nhà bảo dưỡng, nhà kia không có, nếu bác là khách hàng, bác mua hàng nhà nào? "

Tôi cũng biết nói đạo lí với bác Năm , đơn thuần chỉ là tốn công sức, không bằng nói chuyện thục tại.

Quả nhiên bác Năm vừa nghe, đã hiểu ra, nhưng có chút không phục, nói :"Ngày trước chưa nghe qua phương pháp làm này. Đại đội chúng ta mua máy ép dầu , hỏng mấy năm rồi, cũng không thấy công xưởng nào đến bảo dưỡng. Hơn nữa công xưởng đó ở ngay thành phố Đại Ninh, mọi người có chạy đến công xưởng của chúng ta không ?"

Trên thực tế, bác Năm muốn đề cập đến vấn đề thành lập mạng lưới phục vụ sau khi tiêu thụ. Toàn bộ do nhân viên công xưởng đóng quân, nhưng nói không rõ ràng, thành thành lập đại lý, vấn đề phục vụ sau tiêu thụ đã được giải quyết.

" Bác Năm, bác cho người gọi chú Tư cháu đến, mọi người cùng nhau thảo luận một chút."

" Thu Hoả, đi gọi đại đội trưởng đến..."

Bác Năm mở của sổ phòng làm việc, hướng ra ngoài rống lên một tiếng. Đừng nhìn bác Năm tuổi cao, không hét được, giọng bác leng keng , giống như tiếng động cơ.

Thu Hoả học hết lớp 12, không hoc tiếp, xin vào đây học nghề.

Đại đội trưởng Nguyễn Thành Thắng thân hình khoẻ mạnh đẩy của bước vào, cười hà hà, nói : " Cốc, tiểu Tuấn chú... Cho người gọi chú đến có việc gì ?"

Bác Năm cười :" Cháu ngoại chú muốn bảo chú đên làm quản lý công việc tiêu thụ của công xưởng."

Nguyễn Thành Thắng sửng sốt, lập túc cười : " Không dám."

Thái độ này của chú Bảy làm cho tôi rất yên tâm. Tôi lo lắng chú vẫn còn tức giận, công xưởng " Đằng Phi " thành lập được mấy tháng rồi, vẫn chưa sắp xếp cho chú một chức vụ gì, cầm không được tấm vé trong tay, cảm thấy không được thoải mái.

" Chú Bảy, ngồi xuống đi ạ ."

Tôi đứng dậy nhường chỗ cho chú ngồi. Tôi là hậu bối, nhất định phải nhường cho chú ngồi rồi.

" Cháu ngồi đi, ngồi đi, ở đây có ghế rồi."

Chú Bảy biết hết nội tình trong Liễu Gia Sơn, biết tôi làm chủ, không dám vô lễ, tự kéo ghế ra ngồi.

Tôi cũng không nói nhiều, lập tức nói cho chú biết chủ ý của tôi, muốn mời chú đến làm quản lý bộ phận tiêu thụ, hơn nũa tôi còn chỉ ra vài trọng điểm.

" Chú Bảy, quản lý bộ phận tiêu thụ, phải chú ý đến mấy vấn đề sau : Thứ nhất là phải trực tiếp đánh dấu kim ngạch tiêu thụ và tiền công ; Thứ hai là mọi thứ phải ghi chép rõ ràng, giai đoàn bây giờ là, nhất định phải thống nhất tiền tiền hàng và tiền thu được, sau này có thay đổi gì cháu sẽ nói với chú sau ; thứ ba là phải kiểm soát phí dùng các khuản, tốt nhất thi hành chế độ đóng gói.

Nguyễn Thành Thắng trẻ hơn bác Năm, khả năng tiếp thu tương đối nhanh, vừa nghe đã hiểu.

" Ngoài ra, bắt đầu từ bây giờ, nhiệm vụ chủ yến của bộ phận tiêu thụ là phát triển mạng lưới đại lí. Đầu tiên bắt đầu từ khu vực Bảo Châu, ngoài huyện Hướng Dương ra, các tỉnh thành khác phải triển khai nhanh mạng lưới đại lí."

" Thế nào gọi là mạng lưới đại lí ?"

Nguyến Thành Thắng hỏi.

"Mạng lưới đại lí chính là các cửa hàng bán buôn và bán lẻ."

Tôi cố gắng dùng những từ ngũ đơn giản nhất để giải thích.

" Chúng ta đưa sản phẩm của chúng ta giao cho các của hàng ở đó, dựa theo số lượng sản phẩm bán ra mà đua tiền hoa hồng. Cụ thể tiền hoa hồng là bao nhiêu, chúng ta đang thương lượng. Giá thị trường tiêu thụ nhất thiết phải thống nhất, do chúng ta quyết định, những cửa hàng kia chỉ trách nhiệm quản lý việc bán hàng và bảo hành

Nguyễn thành thắng lấy làm lạ hỏi :" Bọn họ còn quản lí việc bảo hành hàng hóa ?"

" Đúng vậy, một động cơ bán đi, có thời gian bảo hành. Trong thời gian bảo hành ,nếu vì chất lượng sản phẩm không tốt, xuất hiện một số vẫn đề, cồng xưởng đương nhiên bảo dưỡng miễn phí. Nếu gia đình tự làm hỏng, công xưởng cũng sửa chữa, nhưng thu phí.

Nguyễn Thành Thắng gật đầu, làm kinh doanh mua bán nhất định phải công bằng, bán hàng phải chú ý đến giá cả thật của hàng hoá, đạo lí này, chú ấy hiểu tất rõ, nhìn là biết, chú ấy có lối suy nghĩ giống tôi.

Kế tiếp, chúng tôi thảo luận vấn đề về việc vận hành quản lý đại lý, đương nhiên, mọi việc chủ yến dựa vào ý kiến của tôi là chính. Thảo luận mất hai tiếng đồng hồ, rút ra một phương án . Mọi thứ quá cụ thể, tôi cũng không muốn động tay vào, chú Bảy chậm rãi trổ tài của mình. Dương nhiên rồi, thời gian này không thể tránh khỏi việc thâm hụt vốn, việc đóng học phí, cái đó tính là gì. Bất kỳ một công xưởng nào, trong quá trình hình thành và phát triển, đều gặp phải một số vấn đề khó giải quyết.

Thời gian này, phía bên ngoài công xưởng vang lên tiếng còi xe ô tô.

Chiếc xe jeep của cục nông nghiệp đến đón tôi, Trần Lập Hữu là người rất hiểu biết.
Tác giả : Khuyết Danh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại