Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Chương 38

Tô Mộ Tịch dẫn người đi đến cửa Trà Tuyết viên liền gặp Cận Băng Tâm ánh mắt vô thần ngồi yên tại cửa, Tô Mộ Tịch cười lạnh một cái giống không thấy nàng mà tiến vào viện. Một chút đả kích đã không thừa nhận nổi, về sau không phải là ngươi muốn đi tìm chết sao?

Khi ba người đi đến Trà Tuyết viên, Tô Mộ Tuyết cùng Hiên Viên Hạo Dạ đều đã mặc xong quần áo, mọi người đều ở ngoại thất không ai dám nói chuyện đều chờ Tô Thanh Hiệp đến. Tô Mộ Tịch đi đến trước Hiên Viên Hạo Dạ hơi hơi phúc thân: “Thần nữ khấu kiến Dạ hoàng tử."

Lúc này Hiên Viên Hạo Dạ mới hơi hơi lấy lại tinh thần, ý bảo Tô Mộ Tịch không cần đa lễ. Tô Mộ Tịch đứng lên, lại hành lễ Vương Hương Tú: “Nương, các vị phu nhân. Nương, trong viện của muội muội xảy ra chuyện gì ? Lúc tiểu nha hoàn thông báo cho Tịch nhi trông thực vội vàng."

Vương Hương Tú nhìn vẻ mặt vô tội của nữ nhi, có chút không rõ chuyện đêm nay rốt cuộc có liên quan đến Tịch nhi hay không. Mặc dù bà không thích Tô Mộ Tuyết cùng Cận Băng Tâm, nhưng bà không hy vọng việc này là Tịch nhi làm . Lập tức lắc đầu trong lòng, sẽ không là Tịch nhi , sẽ không … Lấy lại tinh thần, thần sắc trên mặt cũng nghiêm khắc chút, không muốn Tịch nhi biết chuyện ghê tởm như vậy: “Tịch nhi, con đi xuống nghỉ ngơi. Chuyện nơi này Tịch nhi không cần lo lắng, Tô Mộ Tuyết không có việc gì."

Các vị phu nhân ở đây đều hiểu được chuyện gì. Tô Mộ Tuyết này không phải thân sinh của Tô phu nhân! Bà đối xử với Tô Mộ Tịch và Tô Mộ Tuyết hoàn toàn bất đồng, chuyện này, người làm mẫu thân như các nàng nhìn xem mà hiểu rõ. Vài phu nhân biết chuyện năm đó âm thầm khinh bỉ Tô Mộ Tuyết, chiếm thân phận Tô gia thứ nữ còn dám làm ra chuyện bực này.

Tô Mộ Tịch nghe xong mẫu thân nói, nhu thuận gật gật đầu: “Vâng, nữ nhi lo lắng muội muội nên đến xem, nếu muội muội không có việc gì, vậy Tịch nhi cáo lui trước." Tô Mộ Tịch cười, nhưng nụ cười lại không đạt đáy mắt. Sính làm vợ, trộm làm thiếp, Tô Mộ Tuyết, đời này ngươi đừng tưởng xoay người . Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào, lấy tâm tính của Hiên Viên Hạo Dạ, đời này sẽ không để Tô Mộ Tuyết sống quá tốt.

Đi tới cửa đã thấy Tô Thanh Hiệp nét mặt xanh mét mang theo nhị ca cùng tam ca đi vào Trà Tuyết viên, Tô Mộ Tịch kêu một tiếng. Tô Thanh Hiệp lập tức sầm mặy: “Tịch nhi tới nơi này làm gì? Mau hồi Manh tịch viên đi." Tô Thanh Hiệp thật không ngờ, Tô Mộ Tuyết một cô nương gia lại dám làm ra chuyện như vậy. Lúc này lo lắng trong lòng, cũng không hy vọng Tịch nhi nhìn thấy những thứ không sạch sẽ đó.

Tô Mộ Tịch cười cười, biết tâm tư của cha mẹ: “Tịch nhi biết, cha xử lý sự tình xong cũng sớm đi nghỉ ngơi đi! Tịch nhi cáo lui trước." Giương mắt, nhìn nhìn Cận Băng Tâm phía sau Tô Thanh Hiệp. Cũng đúng, lấy tâm tư của Cận Băng Tâm, lúc này hẳn là đã hoàn hồn . Nhưng mà, phỏng chừng vẫn chưa nghĩ ra phương pháp ứng đối. Có thể làm thế nào, sự thật xảy ra thế, cho dù có làm thiếp của Hiên Viên Hạo Dạ cũng phải đến tuổi cập kê mới tiến cung được. Đây là quy củ của Hiên Viên hoàng thành, tiểu thư đại gia tộc ở Hiên Viên hoàng thành phải cập kê mới có thể thành hôn, làm vợ hay làm thiếp đều là như nhau .

Tô Mộ Tịch rời đi cũng không có về Manh Tịch viên mà mang theo Hoa Ngữ cùng Xảo Tâm đi tới Hồng Diệp viên. Nhìn màu đỏ lụa là hợp với ánh sáng đỏ bên trong, thản nhiên cười cười. Đại ca nhất định sẽ hạnh phúc, mọi người ở Tô gia đều hạnh phúc, bởi vì nàng sẽ dùng hết toàn lực đi thủ hộ .

Hoa Ngữ dù sao cũng theo Tô Mộ Tịch nhiều năm như vậy, cũng hiểu biết chút tâm tình của nàng: “Tiểu thư, đại công tử nhất định sẽ hạnh phúc, Lâm tiểu thư, không, thiếu phu nhân là một nữ nhân vô cùng tốt."

“Ừ, nhất định sẽ." ánh mắt Tô Mộ Tịch có chút nóng dùng sức gật đầu, đại ca Tô Mộ Tịch nàng sao có thể không hạnh phúc.

Trong phòng thắp một đôi nến đỏ, chiếu càng sáng chữ song hỉ đỏ thẫm. Tô Hồng Diệp một thân hỉ phục, có chút bất an hít một hơi thật sâu vén khăn voan trên đầu Lâm Nhược Mai. Giật mình một chút, nàng còn đẹp hơn mấy ngày trước đây. Mà nàng, giờ là thê tử của hắn. Tâm, lập tức yên ổn.

Lâm Nhược Mai rũ mắt không dám nhìn hắn, hơi hơi dùng sức nắm chặt tay. Là đau , nàng không phải đang nằm mơ, nàng thật là thê tử của chàng. Trong lòng bối rối lại chờ mong, mình thật sự có thể làm tốt thê tử của chàng sao? Đợi nửa ngày, thấy Tô Hồng Diệp không nhúc nhích nàng có chút không yên .

Tô Hồng Diệp nhìn tiểu thê tử còn bất an hơn chính mình, Tô Hồng Diệp bình tĩnh lại. Bưng hai ly rượu đặt dưới nến đỏ đến trước mặt Lâm Nhược Mai, gọi nhẹ: “Mai nhi, nên uống rượu hợp cẩn." Uống rượu này xong, về sau hắn và Mai nhi chính là một thể , vĩnh viễn sẽ không tách rời.

Lâm Nhược Mai khẽ nâng đầu, tiếp nhận ly rượu. Tô Hồng Diệp ngồi bên giường, hai người giao tay uống xong rượu, Tô Hồng Diệp lại lấy ly rượu trong tay Lâm Nhược Mai. Khi lấy ly rượu, tay Tô Hồng Diệp đụng phải Lâm Nhược Mai . Mặt hai người, thoáng chốc đều đỏ. Xem ra đêm động phòng hoa chúc này, còn nhiều thẹn thùng …

Tô Mộ Tịch đứng trong viện trong chốc lát, Xảo Tâm cảm thấy tiết trời có chút lạnh lên tiếng nói: “Tiểu thư, thời gian không còn sớm, ngài sớm hồi Manh tịch viên đi thôi! Bằng không, Thành hoàng tử không gặp ngài lại không chịu ngủ." Tiểu thư bất luận làm gì, chỉ cần nhắc tới Thành hoàng tử tiểu thư đều để ý.

Nghĩ đến dáng vẻ ngốc ngếch đáng thương của tên kia nhìn chính mình, Tô Mộ Tịch bất giác mỉm cười, gật gật đầu: “Ừ, chúng ta hồi Manh tịch viên." chuyện ở Trà Tuyết viên để cho cha xử lý đi! trên danh nghĩa Tô Mộ Tuyết vẫn là đích nữ của Tô gia, cha muốn mặc kệ cũng không được .

Đi đến cửa Manh tịch viên, Tô Mộ Tịch liền nhìn thấy Hiên Viên Hạo Thành đáng thương hề hề đứng ở cạnh cửa. Vừa thấy nàng trở về, liền chạy đến bên người nàng bĩu môi: “Tịch nhi, nàng đã về rồi, vừa rồi nàng đi đâu? Sao không mang Thành nhi đi với?" Vẻ không được tự nhiên vừa rồi lập tức không thấy, giống như chim sẻ líu ríu vây quanh Tô Mộ Tịch.

Tô Mộ Tịch bật cười nhìn mặt Hiên Viên Hạo Thành biến thành cái bánh bao, giận dỗi: “Tịch nhi đi làm chuyện nữ nhi, không thể mang Thành nhi theo. Nhưng mà, giờ Tịch nhi mệt mỏi quá, Tịch nhi buồn ngủ ."

Cúi đầu trạc ngón tay, nói thầm nửa ngày thanh âm mới lớn hơn chút: “Nhưng mà, Thành nhi không phải nữ hài tử… Thành nhi không phải nữ hài tử vì sao lại không thể đi với Tịch nhi? Kỳ thị nam hài sao?" Thấy mình nói không có ai để ý, Hiên Viên Hạo Thành vô tội lại đáng thương nhìn nhìn Tô Mộ Tịch, kéo tay nàng: “Tịch nhi, Tịch nhi đừng ngủ sớm như vậy. Hay là, nàng ngủ, Thành nhi kể chuyện xưa cho nàng được không?"

Tô Mộ Tịch cười nhẹ mặt đỏ lên, nhớ tới chuyện người này ăn vụng đậu hủ của mình: “Không cần, Tịch nhi buồn ngủ , ngày mai Tịch nhi còn phải mang Hạo Thành đi một nơi, huynh cũng phải ngoan ngoãn đi ngủ sớm."

“Không cần… Thành nhi kể chuyện xưa cho Tịch nhi…" Bĩu môi, cố chết lôi kéo tay Tô Mộ Tịch không thỏa hiệp. Hôm nay là ngày đại ca Tịch nhi thành thân , có đêm động phòng hoa chúc. Nhưng mà hắn không thành thân với Tịch nhi, không có đêm động phòng hoa chúc, không có cũng không sao, Thành nhi có thể chơi xấu ngốc trong phòng Tịch nhi chốc lát, như vậy cũng được…

Nhìn cái tên mặt dày mày dạn, Tô Mộ Tịch khóc cười không được, nhưng mà vẫn cố gắng lên tiếng trả lời: “Không thể, Tịch nhi thật sự muốn ngủ, bằng không, ngày mai không để ý tới huynh."

Hiên Viên Hạo Thành bĩu môi nhưng không chịu rời đi, không được, hắn nhất định phải kể chuyện xưa cho Tịch nhi. Dù sao mỗi lần Tịch nhi nói không để ý tới hắn cuối cùng cũng để ý , cho nên, hắn không sợ, kiên định lắc đầu, tỏ vẻ không muốn. Tô Mộ Tịch bất đắc dĩ, đành phải đưa Hiên Viên Hạo Thành đến phòng ngoại thất của mình, gặp Hiên Viên Hạo Thành vẫn không chịu buông, thở dài nói: “Huynh muốn kể chuyện xưa thì cũng phải để Tịch nhi tắm rửa trước đã, sau đó lại kể!"

Hiên Viên Hạo Thành buông tay, đỏ mặt đứng tại chỗ cười ngây ngô. Tịch nhi muốn tắm rửa, có phải giống Thành nhi trước khi tắm sẽ cởi sạch hay không, nghĩ đến hình ảnh Tịch nhi cởi sạch, mặt Hiên Viên Hạo Thành càng đỏ hơn. Hoa Ngữ cùng Xảo Tâm nhìn thoáng qua, che miệng cười trộm, Thành hoàng tử bị tiểu thư các nàng chọc ghẹo đều thẹn thùng .

Tô Mộ Tịch tắm rửa xong mặc áo sơ mi nằm trên giường , cũng không quản người đứng bên ngoài. Chẳng qua, thời gian càng lâu, trong lòng lại càng nghĩ đến vẻ mặt uất ức đáng yêu của hắn.

Không ngoài Tô Mộ Tịch sở liệu, Hiên Viên Hạo Thành đang bắt tay tính thời gian, vì sao lâu như vậy Tịch nhi vẫn chưa đi ra? có phải Tịch nhi ngủ quên trong nước hay không, nhưng Hoa Ngữ cùng Xảo Tâm đều đi ra , vạn nhất Tịch nhi cảm lạnh làm sao bây giờ? Tịch nhi không thể cảm lạnh , cảm lạnh thân thể sẽ không thoải mái, lần trước hắn bị cảm lạnh phải uống thật nhiều thuốc đắng. Cho nên, hắn phải đi cứu Tịch nhi ra sao? Ừ, nhất định phải…

Thật cẩn thận đẩy cửa nội thất, đứng ở cửa một chút, hơi do dự, vẫn nên đi vào đi, Tịch nhi không thể sinh bệnh . Tâm bất an đi vào nội thất, thấy Tô Mộ Tịch đã ngủ trên giường. Hiên Viên Hạo Thành tức giận hậu quả thực nghiêm trọng, tức giận tiêu sái đến bên giường: “Tịch nhi, nàng đã tắm rửa xong vì sao không gọi Thành nhi vào, nàng không tuân thủ lời hứa."

Thấy hắn vào, Tô Mộ Tịch cũng không để ý mà chậm rãi hỏi: “Sao Tịch nhi lại không tuân thủ lời hứa, huynh nói lý do xem thử." Nhìn hắn tức giận chu miệng, Tô Mộ Tịch cảm thấy rất đáng yêu rất muốn chọc hắn.

Bối rối nửa ngày, rốt cục Hiên Viên Hạo Thành tìm được lý do: “Chúng ta đã nói Tịch nhi tắm rửa xong thì gọi Thành nhi vào, kể chuyện xưa cho Tịch nhi. Tịch nhi tắm rửa xong rồi vì sao không gọi Thành nhi vào?" Ô ô… Tịch nhi nói không giữ lời, Thành nhi không bao giờ để ý Tịch nhi nữa.

Tô Mộ Tịch làm bộ như không biết, nghiêng đầu vô tội hỏi: “Tịch nhi đồng ý khi nào? Đều là Thành nhi tự nói , rõ ràng một chữ Tịch nhi cũng chưa nói." Vờ vô tội, ai không biết, hì hì…

Cái này Hiên Viên Hạo Thành im lặng, hình như là có chuyện như vậy, Nhưng mà… Nhưng mà… vì sao hắn vẫn cảm thấy là Tịch nhi không đúng?

Nhìn hắn bối rối khó xử, Tô Mộ Tịch không trêu cợt hắn nữa: “Không phải muốn kể chuyện xưa sao? Tịch nhi đang chuẩn bị nghe, không kể Tịch nhi phải nghỉ ngơi nha!" Nói xong muốn nhắm mắt lại.

“Không cần, không cần, Thành nhi kể, trước kia có ngôi miếu, trong miếu có ba tiểu hòa thượng…" Nói xong, Hiên Viên Hạo Thành liền dùng giọng nói thực non nớt tỉ tê nói xong. Kỳ thật người này chuyện khác sẽ không biết, nhưng mỗi lần kể chuyện xưa cho Tô Mộ Tịch đều như vậy.

Tô Mộ Tịch cũng thực nể tình mà chăm chú nghe. Nhìn người trước mắt hông nhiên như hài đồng, Tô Mộ Tịch vươn tay giữ chặt Hiên Viên Hạo Thành. Thật hy vọng hắn có thể vĩnh viễn như vậy, bất luận mình biến thành bộ dáng gì, hắn đều giống như bây giờ quấn quít lấy chính mình kể chuyện xưa cho mình nghe: “Hạo Thành, thật lâu thật lâu về sau, huynh vẫn cứ kể chuyện xưa cho Tịch nhi nghe như nữa chứ?" Tô Mộ Tịch sợ, vì không để cho Hiên Viên Hạo Dạ làm hoàng đế, nàng phải chống lại người đứng sau hắn. Nếu có một ngày, nàng vì thủ hộ mà trở thành người không từ thủ đoạn, Hạo Thành, hắn có còn như bây giờ ỷ lại tín nhiệm chính mình hay không?

Nàng hy vọng Hạo Thành vẫn bảo tấm lòng son như thế, lại hy vọng xa vời hắn có thể hiểu được mình lo lắng bảo hộ. Như vậy, cho dù nàng đấu không lại người đứng sau Hiên Viên Hạo Dạ, Hạo Thành cũng có thể bình an.

Hiên Viên Hạo Thành nhìn ánh mắt Tô Mộ Tịch, đột nhiên xem hiểu cảm xúc trong mắt nàng. Lấy tay cầm bàn tay Tô Mộ Tịch, tay hắn đã rất lớn, có thể nắm hết bàn tay Tô Mộ Tịch: “Tịch nhi, lúc nào Thành nhi cũng sẽ kể chuyện xưa cho Tịch nhi nghe. Dù Tịch nhi biến thành bộ dáng gì đi nữa, Thành nhi đều đi theo Tịch nhi. Nếu có một ngày Tịch nhi mệt mỏi, hãy để Thành nhi thủ hộ Tịch nhi được không?"

Hiên Viên Hạo Thành có thể nói ra lời này, làm cho Tô Mộ Tịch kinh ngạc trong chốc lát, lập tức gật gật đầu: “Được, nếu Tịch nhi mệt mỏi thì đến lượt Thành nhi thủ hộ Tịch nhi. Nhưng mà, bây giờ Thành nhi phải kể chuyện xưa cho Tịch nhi nghe nha…"

Lúc này Hiên Viên Hạo Thành mới tiếp tục kể, Tô Mộ Tịch nghe nghe liền ngủ. Hiên Viên Hạo Thành dừng lại, chăm chú nhìn Tô Mộ Tịch. Có chút không vui cúi đầu, Tịch nhi, có phải nàng thất vọng về Thành nhi hay không? Bởi vì Thành nhi không là anh hùng giống đại ca Tịch nhi, cũng không phải là người đứng đầu thiên hạ giống phụ hoàng.

Hắn làm không tốt như Đại ca Tịch nhi, hắn cũng không quản được Hiên Viên hoàng triều như phụ hoàng. Hắn chỉ thầm muốn làm tốt hài tử của phụ hoàng cùng mẫu hậu, làm tốt trượng phu tương lai của Tịch Nhi. Nhưng mà, nếu Tịch nhi thất vọng, hắn sẽ cố gắng biến chính mình thành người như phụ hoàng, như vậy có phải Tịch nhi sẽ vui vẻ hơn một chút hay không?

Nghĩ xong, Hiên Viên Hạo Thành đứng lên, hôn nhẹ lên trán Tô Mộ Tịch. Tịch nhi, đây là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta! Hắn cũng phải trở về phòng , không thể ngốc lâu lắm. Đinh mẹ nói hắn và Tịch nhi còn chưa thành thân, không thể ở lại lâu trong phòng Tịch nhi.

Bên này bình yên vô sự ngủ, Trà Tuyết viên lại đã trải qua một hồi gió lốc. Khi Tô Thanh Hiệp đi vào Trà Tuyết viên, Vương Hương Tú đã để các vị phu nhân đều trở về, dù sao nên nhìn đều thấy được. Lại lưu chỉ càng thêm xấu hổ. Tô Thanh Hiệp vào phòng không ngồi xuống, nâng tay liền tát mạnh Tô Mộ Tuyết một cái. Xanh mặt, hành lễ với Hiên Viên Hạo Dạ: “Dạ hoàng tử, việc hôm nay, ngày mai thần sẽ tự thỉnh chỉ thị của Hoàng Thượng, mời Dạ hoàng tử về trước!" một hoàng tử phẩm tính bất chính như vậy, sao có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Hiên Viên Hạo Dạ cũng biết vì sao Tô Thanh Hiệp như vậy, nhưng việc này không đơn giản , Tô Mộ Tuyết tuy đẹp nhưng không có khả năng làm hắn kìm lòng không được, khẳng định là do trà hắn uống có vấn đề: “Tô thừa tướng, việc này bổn hoàng tử sẽ cho ngươi một công đạo. Nhưng mà, mọi thứ trong phòng đều phải kiểm tra kỹ." Nói xong, liền cho người vào trong cung thỉnh Thái y .
Tác giả : Phượng Vân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại