Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân
Chương 30
Ấn quy chế Hiên Viên hoàng triều võ tướng từ tứ phẩm hồi hoàng thành, ngày thứ hai đều phải tiến cung triều kiến Hoàng Thượng. Tô Hồng Diệp giờ đã là võ tướng tứ phẩm, gặp mặt hoàng đế đương nhiên là tất yếu . Khi trở về, không ngoài Tô Mộ Tịch sở liệu, trong tay đại ca mình nắm thánh chỉ cầu hôn.
Tô Thanh Hiệp cùng Vương Hương Tú mặc dù có chút lo lắng Tô gia hưng thịnh, nhưng thấy ánh mắt Tô Hồng Diệp sáng rọi khác xưa, cũng không nói thêm gì. Dù sao, Lâm gia giờ cũng là chức quan nhàn tản, chỉ vì hoàng đế độc sủng hoàng hậu, nên địa vị hiển hách chút. Nghĩ như vậy, Vương Hương Tú liền thỉnh bà mối tới Lâm gia cầu hôn, trao đổi canh thiếp.
Xong xuôi chuyện Tô Hồng Diệp, Tô Mộ Tịch thở ra nhẹ nhàng. Ở Tô phủ an tâm qua vài ngày, còn chưa nghe được tin Cận Băng Tâm cùng Tô Mộ Tuyết trở về lại có chút lo lắng. Thả ra tín hiệu, buổi tối Tùng Thư Minh liền xuất hiện ở trong phòng Tô Mộ Tịch.
“Cận Băng Tâm cùng Tô Mộ Tuyết sao còn chưa trở về? Ta không phải đã đưa tin rồi sao?" Tô Mộ Tịch bình tĩnh nói, nàng không thích hai nữ nhân kia thoát ly tầm khống chế của nàng. Nàng muốn các nàng đi một bước, đều rơi vào bẫy của nàng mà xuống địa ngục.
Tùng Thư Minh do dự một chút, gặp Tô Mộ Tịch thật sự tức giận, đành phải kiên trì thành thật trả lời: “Chủ nhân, Cận Băng Tâm nàng, nàng đang theo người của chúng ta học phòng thuật."
Tô Mộ Tịch thông suốt, gạt ly trà trên bàn xuống đất, vẻ mặt chán ghét: “Không biết xấu hổ."
Tùng Thư Minh bị hận ý trong mắt Tô Mộ Tịch dọa: “Chủ, chủ nhân, ta có phải làm gì hay không…"
“Không cần, để cho nàng học. Ngươi đi xuống trước đi! Lập tức sẽ có người vào." lúc này Tô Mộ Tịch đã bình tĩnh không ít, vừa rồi tiếng ly trà rơi xuống đất Hoa Ngữ cùng Xảo Tâm không có khả năng không nghe thấy.
“Vâng." Tùng Thư Minh xoay người, theo cửa sổ rời khỏi. Mới vừa đi, giọng Xảo Tâm liền truyền tiến vào: “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì ? Nô tỳ cùng Hoa Ngữ có thể tiến vào sao?"
“Vào đi!" Thấy hai người đi vào, Tô Mộ Tịch mới lên tiếng nói: “Vừa rồi ta không cẩn thận đánh nát ấm trà cùng ly trà, các ngươi dọn dẹp xong đi xuống nghỉ ngơi sớm đi!"
“Vâng, chúng nô tỳ đã biết."
Không bao lâu, hai nha đầu liền đi xuống , Tô Mộ Tịch ngủ thẳng trên giường nghĩ đến lời Tùng Thư Minh nói. Thực cảm thấy ghê tởm, nữ nhân Cận Băng Tâm như, vậy mà kiếp trước phụ thân lại thú nàng. Càng nghĩ, chán ghét trong mắt Tô Mộ Tịch càng sâu , không muốn tiếp tục nghĩ, nhưng nhắm mắt lại hiện lên gương mặt hai nữ nhân dối trá ghê tởm kia. Ngoài cửa, một tia tiếng vang làm Tô Mộ Tịch chú ý, nghe này tiếng bước chân Tô Mộ Tịch nở nụ cười một chút làm bộ nhắm mắt lại ngủ.
Không bao lâu, Hiên Viên Hạo Thành ôm gối xuất hiện trong phòng Tô Mộ Tịch. Vừa rồi tiểu ong mật nói, Tịch nhi không vui, hắn tới là để làm cho Tịch nhi vui vẻ, sao Tịch nhi lại ngủ rồi? Nhẹ nhàng chuyển chân ngồi bên giường nhìn Tô Mộ Tịch ngủ, nhìn thất thần, Tịch nhi hình như lại đẹp thêm. Ngực ngứa ngáy, duỗi ngón tay chọc chọc khuôn mặt Tô Mộ Tịch, vừa mềm vừa nộn lại trạc vài cái. Tô Mộ Tịch nhịn cười, xem người này rốt cuộc muốn làm sao? Người này xem mặt nàng là bánh bao mà trạc sao?
Mặt Tô Mộ Tịch sắp bị hắn trạc đỏ, Hiên Viên Hạo Thành mới ngừng lại. Chu môi đến gần mặt Tô Mộ Tịch nhẹ nhàng hôn một cái, mặt Tịch nhi thơm quá, lại hôn nhiều vài cái. Mặt Tô Mộ Tịch sắp thiêu cháy , người này làm gì vậy.
Hiển nhiên, hôn mặt đã không thể khiến Hiên Viên Hạo Thành vừa lòng, nhìn đôi môi phấn hồng của Tô Mộ Tịch. Đã thật lâu thật lâu hắn không hôn miệng Tịch nhi, Tịch nhi đang ngủ, hắn vụng trộm hôn một chút cũng được đi? Chu môi, tới gần Tô Mộ Tịch, cúi đầu hôn lên môi Tô Mộ Tịch. Giống năm đó, ăn thật ngon, nghĩ nghĩ còn vươn đầu lưỡi liếm liếm môi Tô Mộ Tịch.
Tô Mộ Tịch giả vờ không nổi nữa, người này cư nhiên dám ăn đậu hủ của nàng, còn không dứt . Hiên Viên Hạo Thành cảm thấy không đúng, rời đi môi Tô Mộ Tịch, thấy Tô Mộ Tịch khiển trách nhìn mình chằm chằm. Chột dạ cúi đầu trạc ngón tay, vừa rồi khẳng định là hắn nhìn lầm, Tịch nhi còn ngủ, Tịch nhi còn ngủ…
Tô Mộ Tịch nhìn hắn ngốc ngốc, tức cũng không được cười cũng không được, nhẹ nhàng nắm lỗ tai của hắn: “Nói, vừa rồi huynh đang làm gì? Còn có, đã trễ thế này huynh ôm gối đến trong phòng Tịch nhi làm cái gì?"
“Tiểu ong mật nói Tịch nhi không vui, Thành nhi đến xem Tịch nhi, vừa rồi Thành nhi không làm gì cả, cái gì cũng không làm…" Càng nói giọng càng nhỏ, nhìn liền biết tiểu tử này đang chột dạ . Tô Mộ Tịch bị hắn nói đỏ mặt, lần đầu tiên có nam tử đụng vào môi nàng, cảm thấy có chút ngượng ngùng, tuy rằng biết về sau Hạo Thành sẽ là phu quân của nàng. Nhưng mà, nhìn Hiên Viên Hạo Thành đáng thương như vậy, cũng không nói nhiều : “Về sau không được như vậy, chúng ta còn chưa thành thân!"
Lập tức ngẩng đầu, mắt to sáng long lanh nhìn Tô Mộ Tịch: “Tịch nhi, chúng ta thành thân có phải là có thể hay không?" Hắn biết, Tịch nhi đối với hắn tốt nhất .
Tô Mộ Tịch tức giận vỗ nhẹ đầu của hắn một chút, ai nói cho nàng biết, người này là ngốc thật hay là giả ngốc đây. Nhưng mà, lúc này Hiên Viên Hạo Thành không chú ý chút nào, bắt tay đếm, từ lần đầu ăn miệng Tịch nhi đến bây giờ đã bảy năm . Nếu thành thân với Tịch nhi rồi ngày nào cũng được ăn, mắt càng sáng hỏi: “Tịch nhi, thành thân rồi Thành nhi có thể ăn miệng của nàng mỗi ngày chứ?"
“…" Tô Mộ Tịch liếc mắt xem thường, nàng nhẫn, nàng nhẫn, mưu sát hoàng tử là tử tội.
Thấy thần sắc Tô Mộ Tịch như có chút không vui, Hiên Viên Hạo Thành lại cúi đầu, có phải Tịch nhi không thích hắn ăn nàng hay không, nhưng mà hắn thực thích a, nghĩ nghĩ đáng thương hề hề hỏi: “Tịch nhi tức giận sao, nàng không thích Thành nhi ăn miệng của nàng sao?" Cúi đầu trạc trạc ngón tay, khó xử nói: “Hay là, Thành nhi năm ngày ăn một lần được không?"
“…" Tô Mộ Tịch nghe Hiên Viên Hạo Thành nói mà dở khóc dở cười, người này: “Lúc này Thành nhi đến để nói cho Tịch nhi biết điều đó sao! Trời lạnh, Thành nhi mau trở về phòng ngủ."
Hiên Viên Hạo Thành vừa nghe, lập tức giữ chặt tay Tô Mộ Tịch: “Thành nhi không muốn đi, nếu Thành nhi đi rồi Tịch nhi sẽ không vui. Thành nhi đến là để làm cho Tịch nhi vui vẻ , Tịch nhi, vì sao nàng không vui?"
Trong lòng Tô Mộ Tịch ấm áp, gia hỏa này khi nào thì như vậy, làm cho nàng cảm thấy thực ấm áp: “Tịch nhi nghĩ đến người đáng ghét, cho nên không vui." Đứa ngốc, không phải ai cũng giống huynh vô ưu vô lự .
Hiên Viên Hạo Thành nghĩ nghĩ, an ủi nói: “Tịch nhi đừng không vui, có đôi khi Thành nhi thực chán ghét hoàng huynh, nhưng mà cho tới bây giờ Thành nhi sẽ không chán ghét hắn đến nỗi ngủ không yên. Cho dù trước khi ngủ nghĩ đến hắn, Thành nhi liền cố gắng nghĩ Tịch nhi, sau đó Thành nhi sẽ ngủ ngon. Về sau, nếu Tịch nhi nghĩ đến người đáng ghét mà ngủ không yên, nàng hãy nghĩ đến Thành nhi được không, như vậy Tịch nhi có thể ngủ." Càng nghĩ càng cảm thấy đó là một ý kiến hay, Tịch nhi nghĩ đến mình, có thể ngủ rất ngon chăng.
“Phụt…" Tô Mộ Tịch cười nhéo nhéo mặt của hắn, thực là chuyện gì cũng đơn thuần như vậy.
“Tịch nhi nở nụ cười nha, có phải Tịch nhi vui vẻ hay không?" Hắn biết mà, hắn đến Tịch nhi khẳng định sẽ cười . Trên đời chỉ có hắn có thể làm Tịch nhi vui vẻ, hắn muốn bồi Tịch nhi cả đời, giống phụ hoàng cùng mẫu hậu, giống cha và nương tiểu Linh Nhi, vĩnh viễn vĩnh viễn cùng Tịch nhi.
Nhìn sắc trời bên ngoài, đã khuya , Tô Mộ Tịch gật gật đầu: “Tịch nhi vui vẻ , Thành nhi mau trở về phòng đi ngủ, bằng không ngày mai mặt trời chiếu đến mông mà huynh còn dậy không nổi, sẽ bị tiểu công chúa chê cười đó."
Hiên Viên Hạo Thành không muốn đi , vừa nghe đến dậy không nổi sẽ bị hoàng muội cười nhạo, không tình nguyện đứng dậy uất ức nói: “Vậy Tịch nhi cũng đừng nghĩ đến người đáng ghét nữa, đi ngủ sớm một chút, bằng không Thành nhi cũng cười nhạo nàng."
“Ừm, Tịch nhi đã biết, huynh mau đi ngủ đi!" Nhìn hắn không tình nguyện, Tô Mộ Tịch lại muốn cười .
“A…" Bĩu môi, ba bước lại quay đầu, cuối cùng đi ra cửa. Tô Mộ Tịch cũng thật sự mệt mỏi, nhớ tới hành động vừa rồi của Hiên Viên Hạo Thành, khóe môi gợi lên đẹp tươi cười nhập mộng đẹp.
Hiên Viên Hạo Thành trở lại trong phòng, bước đến cửa sổ nhẹ giọng nói với một con ong: “Tiểu ong mật, ngươi nhanh đi giúp ta nhìn xem Tịch nhi ngủ chưa." Mỗi ngày Tịch nhi còn mệt hơn cả hắn, không thể không ngủ.
Ong mật vỗ vỗ cánh nhỏ, từ trong phòng Hiên Viên Hạo Thành bay đến phòng Tô Mộ Tịch, thấy Tô Mộ Tịch ở trên giường nhắm mắt lại, mới vỗ vỗ cánh bay trở về trong phòng Hiên Viên Hạo Thành “Ong ong" xoay trong chốc lát. Hiên Viên Hạo Thành gật gật đầu: “Tịch nhi ngủ là tốt rồi, cám ơn tiểu ong mật, ngươi cũng mau về nhà nghỉ ngơi, Thành nhi cũng muốn ngủ, bằng không ngày mai ta sẽ bị muội muội chê cười ." Ong mật lại vỗ vỗ cánh bay đi .
Ngày kế, bà mối cầm canh thiếp, hợp một chút, liền tìm người định cái ngày, định vào Thất Tịch này. Tô gia rốt cục cũng có việc vui , Vương Hương Tú mừng vô cùng, làm cho người ta bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị . Tô Mộ Tịch cũng thật tình chúc phúc hai người, hy vọng kiếp này bọn họ có thể tương thân tương ái, đầu bạc đến lão.
Lúc dùng cơm trưa, Tô Thanh Hiệp xem mọi người đều tại, lên tiếng nói: “Hôm qua ta thu được thư của Tuyết Nhi, nói bệnh của nàng đã hoàn toàn khỏi, sắp tới sẽ hồi hoàng thành." Vừa dứt lời, mọi người đang dùng bữa đều ngừng lại, đồng nhất nhìn Tô Thanh Hiệp.
Vương Hương Tú lấy lại tinh thần đầu tiên, cau mày hỏi: “Khi nào thì về?" Mấy năm nay vội vàng chuyện bọn nhỏ, hai nữ nhân kia bà lại sơ sót. Cũng thế, trở về chỉ cần an an phận phân, bà sẽ đối tốt với các nàng .
“Mấy ngày này! Lệ thành cách nơi này cũng không xa." Tô Thanh Hiệp giờ bận việc chính vụ, cũng không có nhiều thời gian tính xem khi nào các nàng đến.
“Đã biết, ta sẽ xử lý ." Vương Hương Tú cúi đầu, vì Tô Thanh Hiệp gắp chút đồ ăn, tiếp tục dùng bữa. Trở về tốt nhất an phận một chút, nếu còn dám đánh lão gia chủ ý, bà sẽ có biện pháp làm cho Cận Băng Tâm sống không bằng chết.
Tô Hồng Diệp cùng Tô Hồng Xán cúi đầu ăn cơm, đối với muội muội này bọn họ không còn bao nhiêu ấn tượng, chỉ nhớ rõ trước đây nàng thực thích so đo với Tịch nhi, không quá thích. Biểu tình của Tô Hồng Diệu thâm trầm, không ngờ các nàng còn dám trở về, đũa trên tay đều sắp bị hắn niết biến hình . Bình tĩnh nhất chính là Tô gia tiểu đệ, từ khi sinh ra cho đến bây giờ nó chưa thấy qua Tô Mộ Tuyết, trong ấn tượng của nó tỷ tỷ chỉ có mình Tô Mộ Tịch.
Tô Mộ Tịch lẳng lặng ăn cơm, thỉnh thoảng gắp chút rau cho Hiên Viên Hạo Thành nhìn hắn uất ức ăn, tâm tình tốt lên. Trở về liền trở về, nàng sẽ hảo hảo ‘Chiếu cố’ các nàng .
Lệ thành, Cận Băng Tâm cùng Tô Mộ Tuyết thu dọn tốt lắm, kỳ thật cũng không có gì. Thôn trang vốn là của Lâm gia , hai người không muốn lấy gì nhiều, nghĩ Tô Hồng Diệu làm sinh ý lớn như vậy, đến lúc đó đến cửa hàng của hắn lấy vài thứ về dùng thì tốt rồi. Nghĩ như vậy, hai người cầm hai bộ quần áo để tắm rửa liền hồi hoàng thành .
Lên xe ngựa, Tô Mộ Tuyết thầm oán nói: “Băng di, ngươi để hoa khôi dạy ngươi cái gì? Sao phải để ta chờ thêm hai ngày." Tốt nhất không phải gạt nàng học bản sự gì, bằng không, hừ…
Cận Băng Tâm cười dịu dàng, vỗ vỗ tay Tô Mộ Tuyết: “Nha đầu ngươi ấy, ta có thể để nàng dạy ta cái gì? Còn không phải lãnh giáo nàng chuyện dạy ngươi vũ đạo, ta cố ý để nàng vẽ mấy bước quan trọng, đến lúc đó ngươi hảo học nhảy." Nói xong, theo trong lòng xuất ra mấy tờ giấy, mở ra cho Tô Mộ Tuyết xem, bên trong họa vài động tác không đồng nhất, nhưng đều có một đặc điểm chính là, mị.
Tô Mộ Tuyết nhìn nhìn, chần chờ hỏi: “Băng di, nam nhân thật sự đều thích nữ tử khiêu vũ kiểu này ở trong phòng sao?" Có thể rất dâm đãng hay không? Tô Mộ Tuyết còn có chút thẹn thùng.
“Tuyết Nhi, Băng di có thể hại ngươi sao? Ngươi xem, mấy năm nay ngươi sống khổ như vậy, không phải chỉ có ta canh giữ bên cạnh ngươi sao? Nam nhân đều một dạng, thích nữ nhân của mình ở bên ngoài đoan trang ở trong phòng lại càng có thủ đoạn càng tốt. Đặc biệt nam tử như Dạ hoàng tử, tiểu thư khuê các hắn thấy còn không thiếu sao? Khẳng định sở thích không giống người thường ." Cận Băng Tâm bình tĩnh vô ba, trong mắt u quang lại hiện lên.
“Ách, Băng di, Tuyết Nhi nghe lời ngươi." thế này Tô Mộ Tuyết mới gật gật đầu.
Các nàng vừa rời đi, ám vệ liền về hoàng thành trước các nàng một bước, bẩm báo với Tô Mộ Tịch. Nghe xong Thiển Bạch bẩm báo, Tô Mộ Tịch gật gật đầu: “Ta đã biết, ngươi trước đi xuống đi!"
“Chủ nhân, Thiển Bạch còn có việc muốn báo."
“Ngươi nói."
“Ta vừa trở về liền có người đến phủ trấn quốc tướng quân bẩm báo, nói Dạ hoàng tử đã đến phủ trấn quốc tướng quân, hôn sự chỉ sợ là sẽ đề suất mấy ngày gần đây." Thiển Bạch vô cùng lo lắng, nếu hai nhà kết thân, vậy tình cảnh của Thành hoàng tử cùng Hoàng Thượng đều vô cùng nguy hiểm.
Tô Mộ Tịch nheo mắt lại: “Bẩm báo với Hoàng Thượng rồi sao?"
“Nói qua, một hồi ta sẽ tiến hoàng cung."
“Hoàng Thượng nói như thế nào ?" Kiếp trước chỉ sợ Hoàng Thượng cũng biết, nhưng không ngăn cản được.
“Nếu hai người đồng thời thỉnh cầu tứ hôn, Hoàng Thượng tìm không thấy lý do không đáp ứng."
Tô Mộ Tịch gật gật đầu: “Việc này ta đã biết, nói Hoàng Thượng yên tâm, việc này ta sẽ tìm được lý do cho ngài."
“Vâng." Thiển Bạch hành lễ lui ra, không chút nghi ngờ năng lực làm việc của Tô Mộ Tịch.
Kết thân, Hiên Viên Hạo Dạ, ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ.
Tô Thanh Hiệp cùng Vương Hương Tú mặc dù có chút lo lắng Tô gia hưng thịnh, nhưng thấy ánh mắt Tô Hồng Diệp sáng rọi khác xưa, cũng không nói thêm gì. Dù sao, Lâm gia giờ cũng là chức quan nhàn tản, chỉ vì hoàng đế độc sủng hoàng hậu, nên địa vị hiển hách chút. Nghĩ như vậy, Vương Hương Tú liền thỉnh bà mối tới Lâm gia cầu hôn, trao đổi canh thiếp.
Xong xuôi chuyện Tô Hồng Diệp, Tô Mộ Tịch thở ra nhẹ nhàng. Ở Tô phủ an tâm qua vài ngày, còn chưa nghe được tin Cận Băng Tâm cùng Tô Mộ Tuyết trở về lại có chút lo lắng. Thả ra tín hiệu, buổi tối Tùng Thư Minh liền xuất hiện ở trong phòng Tô Mộ Tịch.
“Cận Băng Tâm cùng Tô Mộ Tuyết sao còn chưa trở về? Ta không phải đã đưa tin rồi sao?" Tô Mộ Tịch bình tĩnh nói, nàng không thích hai nữ nhân kia thoát ly tầm khống chế của nàng. Nàng muốn các nàng đi một bước, đều rơi vào bẫy của nàng mà xuống địa ngục.
Tùng Thư Minh do dự một chút, gặp Tô Mộ Tịch thật sự tức giận, đành phải kiên trì thành thật trả lời: “Chủ nhân, Cận Băng Tâm nàng, nàng đang theo người của chúng ta học phòng thuật."
Tô Mộ Tịch thông suốt, gạt ly trà trên bàn xuống đất, vẻ mặt chán ghét: “Không biết xấu hổ."
Tùng Thư Minh bị hận ý trong mắt Tô Mộ Tịch dọa: “Chủ, chủ nhân, ta có phải làm gì hay không…"
“Không cần, để cho nàng học. Ngươi đi xuống trước đi! Lập tức sẽ có người vào." lúc này Tô Mộ Tịch đã bình tĩnh không ít, vừa rồi tiếng ly trà rơi xuống đất Hoa Ngữ cùng Xảo Tâm không có khả năng không nghe thấy.
“Vâng." Tùng Thư Minh xoay người, theo cửa sổ rời khỏi. Mới vừa đi, giọng Xảo Tâm liền truyền tiến vào: “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì ? Nô tỳ cùng Hoa Ngữ có thể tiến vào sao?"
“Vào đi!" Thấy hai người đi vào, Tô Mộ Tịch mới lên tiếng nói: “Vừa rồi ta không cẩn thận đánh nát ấm trà cùng ly trà, các ngươi dọn dẹp xong đi xuống nghỉ ngơi sớm đi!"
“Vâng, chúng nô tỳ đã biết."
Không bao lâu, hai nha đầu liền đi xuống , Tô Mộ Tịch ngủ thẳng trên giường nghĩ đến lời Tùng Thư Minh nói. Thực cảm thấy ghê tởm, nữ nhân Cận Băng Tâm như, vậy mà kiếp trước phụ thân lại thú nàng. Càng nghĩ, chán ghét trong mắt Tô Mộ Tịch càng sâu , không muốn tiếp tục nghĩ, nhưng nhắm mắt lại hiện lên gương mặt hai nữ nhân dối trá ghê tởm kia. Ngoài cửa, một tia tiếng vang làm Tô Mộ Tịch chú ý, nghe này tiếng bước chân Tô Mộ Tịch nở nụ cười một chút làm bộ nhắm mắt lại ngủ.
Không bao lâu, Hiên Viên Hạo Thành ôm gối xuất hiện trong phòng Tô Mộ Tịch. Vừa rồi tiểu ong mật nói, Tịch nhi không vui, hắn tới là để làm cho Tịch nhi vui vẻ, sao Tịch nhi lại ngủ rồi? Nhẹ nhàng chuyển chân ngồi bên giường nhìn Tô Mộ Tịch ngủ, nhìn thất thần, Tịch nhi hình như lại đẹp thêm. Ngực ngứa ngáy, duỗi ngón tay chọc chọc khuôn mặt Tô Mộ Tịch, vừa mềm vừa nộn lại trạc vài cái. Tô Mộ Tịch nhịn cười, xem người này rốt cuộc muốn làm sao? Người này xem mặt nàng là bánh bao mà trạc sao?
Mặt Tô Mộ Tịch sắp bị hắn trạc đỏ, Hiên Viên Hạo Thành mới ngừng lại. Chu môi đến gần mặt Tô Mộ Tịch nhẹ nhàng hôn một cái, mặt Tịch nhi thơm quá, lại hôn nhiều vài cái. Mặt Tô Mộ Tịch sắp thiêu cháy , người này làm gì vậy.
Hiển nhiên, hôn mặt đã không thể khiến Hiên Viên Hạo Thành vừa lòng, nhìn đôi môi phấn hồng của Tô Mộ Tịch. Đã thật lâu thật lâu hắn không hôn miệng Tịch nhi, Tịch nhi đang ngủ, hắn vụng trộm hôn một chút cũng được đi? Chu môi, tới gần Tô Mộ Tịch, cúi đầu hôn lên môi Tô Mộ Tịch. Giống năm đó, ăn thật ngon, nghĩ nghĩ còn vươn đầu lưỡi liếm liếm môi Tô Mộ Tịch.
Tô Mộ Tịch giả vờ không nổi nữa, người này cư nhiên dám ăn đậu hủ của nàng, còn không dứt . Hiên Viên Hạo Thành cảm thấy không đúng, rời đi môi Tô Mộ Tịch, thấy Tô Mộ Tịch khiển trách nhìn mình chằm chằm. Chột dạ cúi đầu trạc ngón tay, vừa rồi khẳng định là hắn nhìn lầm, Tịch nhi còn ngủ, Tịch nhi còn ngủ…
Tô Mộ Tịch nhìn hắn ngốc ngốc, tức cũng không được cười cũng không được, nhẹ nhàng nắm lỗ tai của hắn: “Nói, vừa rồi huynh đang làm gì? Còn có, đã trễ thế này huynh ôm gối đến trong phòng Tịch nhi làm cái gì?"
“Tiểu ong mật nói Tịch nhi không vui, Thành nhi đến xem Tịch nhi, vừa rồi Thành nhi không làm gì cả, cái gì cũng không làm…" Càng nói giọng càng nhỏ, nhìn liền biết tiểu tử này đang chột dạ . Tô Mộ Tịch bị hắn nói đỏ mặt, lần đầu tiên có nam tử đụng vào môi nàng, cảm thấy có chút ngượng ngùng, tuy rằng biết về sau Hạo Thành sẽ là phu quân của nàng. Nhưng mà, nhìn Hiên Viên Hạo Thành đáng thương như vậy, cũng không nói nhiều : “Về sau không được như vậy, chúng ta còn chưa thành thân!"
Lập tức ngẩng đầu, mắt to sáng long lanh nhìn Tô Mộ Tịch: “Tịch nhi, chúng ta thành thân có phải là có thể hay không?" Hắn biết, Tịch nhi đối với hắn tốt nhất .
Tô Mộ Tịch tức giận vỗ nhẹ đầu của hắn một chút, ai nói cho nàng biết, người này là ngốc thật hay là giả ngốc đây. Nhưng mà, lúc này Hiên Viên Hạo Thành không chú ý chút nào, bắt tay đếm, từ lần đầu ăn miệng Tịch nhi đến bây giờ đã bảy năm . Nếu thành thân với Tịch nhi rồi ngày nào cũng được ăn, mắt càng sáng hỏi: “Tịch nhi, thành thân rồi Thành nhi có thể ăn miệng của nàng mỗi ngày chứ?"
“…" Tô Mộ Tịch liếc mắt xem thường, nàng nhẫn, nàng nhẫn, mưu sát hoàng tử là tử tội.
Thấy thần sắc Tô Mộ Tịch như có chút không vui, Hiên Viên Hạo Thành lại cúi đầu, có phải Tịch nhi không thích hắn ăn nàng hay không, nhưng mà hắn thực thích a, nghĩ nghĩ đáng thương hề hề hỏi: “Tịch nhi tức giận sao, nàng không thích Thành nhi ăn miệng của nàng sao?" Cúi đầu trạc trạc ngón tay, khó xử nói: “Hay là, Thành nhi năm ngày ăn một lần được không?"
“…" Tô Mộ Tịch nghe Hiên Viên Hạo Thành nói mà dở khóc dở cười, người này: “Lúc này Thành nhi đến để nói cho Tịch nhi biết điều đó sao! Trời lạnh, Thành nhi mau trở về phòng ngủ."
Hiên Viên Hạo Thành vừa nghe, lập tức giữ chặt tay Tô Mộ Tịch: “Thành nhi không muốn đi, nếu Thành nhi đi rồi Tịch nhi sẽ không vui. Thành nhi đến là để làm cho Tịch nhi vui vẻ , Tịch nhi, vì sao nàng không vui?"
Trong lòng Tô Mộ Tịch ấm áp, gia hỏa này khi nào thì như vậy, làm cho nàng cảm thấy thực ấm áp: “Tịch nhi nghĩ đến người đáng ghét, cho nên không vui." Đứa ngốc, không phải ai cũng giống huynh vô ưu vô lự .
Hiên Viên Hạo Thành nghĩ nghĩ, an ủi nói: “Tịch nhi đừng không vui, có đôi khi Thành nhi thực chán ghét hoàng huynh, nhưng mà cho tới bây giờ Thành nhi sẽ không chán ghét hắn đến nỗi ngủ không yên. Cho dù trước khi ngủ nghĩ đến hắn, Thành nhi liền cố gắng nghĩ Tịch nhi, sau đó Thành nhi sẽ ngủ ngon. Về sau, nếu Tịch nhi nghĩ đến người đáng ghét mà ngủ không yên, nàng hãy nghĩ đến Thành nhi được không, như vậy Tịch nhi có thể ngủ." Càng nghĩ càng cảm thấy đó là một ý kiến hay, Tịch nhi nghĩ đến mình, có thể ngủ rất ngon chăng.
“Phụt…" Tô Mộ Tịch cười nhéo nhéo mặt của hắn, thực là chuyện gì cũng đơn thuần như vậy.
“Tịch nhi nở nụ cười nha, có phải Tịch nhi vui vẻ hay không?" Hắn biết mà, hắn đến Tịch nhi khẳng định sẽ cười . Trên đời chỉ có hắn có thể làm Tịch nhi vui vẻ, hắn muốn bồi Tịch nhi cả đời, giống phụ hoàng cùng mẫu hậu, giống cha và nương tiểu Linh Nhi, vĩnh viễn vĩnh viễn cùng Tịch nhi.
Nhìn sắc trời bên ngoài, đã khuya , Tô Mộ Tịch gật gật đầu: “Tịch nhi vui vẻ , Thành nhi mau trở về phòng đi ngủ, bằng không ngày mai mặt trời chiếu đến mông mà huynh còn dậy không nổi, sẽ bị tiểu công chúa chê cười đó."
Hiên Viên Hạo Thành không muốn đi , vừa nghe đến dậy không nổi sẽ bị hoàng muội cười nhạo, không tình nguyện đứng dậy uất ức nói: “Vậy Tịch nhi cũng đừng nghĩ đến người đáng ghét nữa, đi ngủ sớm một chút, bằng không Thành nhi cũng cười nhạo nàng."
“Ừm, Tịch nhi đã biết, huynh mau đi ngủ đi!" Nhìn hắn không tình nguyện, Tô Mộ Tịch lại muốn cười .
“A…" Bĩu môi, ba bước lại quay đầu, cuối cùng đi ra cửa. Tô Mộ Tịch cũng thật sự mệt mỏi, nhớ tới hành động vừa rồi của Hiên Viên Hạo Thành, khóe môi gợi lên đẹp tươi cười nhập mộng đẹp.
Hiên Viên Hạo Thành trở lại trong phòng, bước đến cửa sổ nhẹ giọng nói với một con ong: “Tiểu ong mật, ngươi nhanh đi giúp ta nhìn xem Tịch nhi ngủ chưa." Mỗi ngày Tịch nhi còn mệt hơn cả hắn, không thể không ngủ.
Ong mật vỗ vỗ cánh nhỏ, từ trong phòng Hiên Viên Hạo Thành bay đến phòng Tô Mộ Tịch, thấy Tô Mộ Tịch ở trên giường nhắm mắt lại, mới vỗ vỗ cánh bay trở về trong phòng Hiên Viên Hạo Thành “Ong ong" xoay trong chốc lát. Hiên Viên Hạo Thành gật gật đầu: “Tịch nhi ngủ là tốt rồi, cám ơn tiểu ong mật, ngươi cũng mau về nhà nghỉ ngơi, Thành nhi cũng muốn ngủ, bằng không ngày mai ta sẽ bị muội muội chê cười ." Ong mật lại vỗ vỗ cánh bay đi .
Ngày kế, bà mối cầm canh thiếp, hợp một chút, liền tìm người định cái ngày, định vào Thất Tịch này. Tô gia rốt cục cũng có việc vui , Vương Hương Tú mừng vô cùng, làm cho người ta bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị . Tô Mộ Tịch cũng thật tình chúc phúc hai người, hy vọng kiếp này bọn họ có thể tương thân tương ái, đầu bạc đến lão.
Lúc dùng cơm trưa, Tô Thanh Hiệp xem mọi người đều tại, lên tiếng nói: “Hôm qua ta thu được thư của Tuyết Nhi, nói bệnh của nàng đã hoàn toàn khỏi, sắp tới sẽ hồi hoàng thành." Vừa dứt lời, mọi người đang dùng bữa đều ngừng lại, đồng nhất nhìn Tô Thanh Hiệp.
Vương Hương Tú lấy lại tinh thần đầu tiên, cau mày hỏi: “Khi nào thì về?" Mấy năm nay vội vàng chuyện bọn nhỏ, hai nữ nhân kia bà lại sơ sót. Cũng thế, trở về chỉ cần an an phận phân, bà sẽ đối tốt với các nàng .
“Mấy ngày này! Lệ thành cách nơi này cũng không xa." Tô Thanh Hiệp giờ bận việc chính vụ, cũng không có nhiều thời gian tính xem khi nào các nàng đến.
“Đã biết, ta sẽ xử lý ." Vương Hương Tú cúi đầu, vì Tô Thanh Hiệp gắp chút đồ ăn, tiếp tục dùng bữa. Trở về tốt nhất an phận một chút, nếu còn dám đánh lão gia chủ ý, bà sẽ có biện pháp làm cho Cận Băng Tâm sống không bằng chết.
Tô Hồng Diệp cùng Tô Hồng Xán cúi đầu ăn cơm, đối với muội muội này bọn họ không còn bao nhiêu ấn tượng, chỉ nhớ rõ trước đây nàng thực thích so đo với Tịch nhi, không quá thích. Biểu tình của Tô Hồng Diệu thâm trầm, không ngờ các nàng còn dám trở về, đũa trên tay đều sắp bị hắn niết biến hình . Bình tĩnh nhất chính là Tô gia tiểu đệ, từ khi sinh ra cho đến bây giờ nó chưa thấy qua Tô Mộ Tuyết, trong ấn tượng của nó tỷ tỷ chỉ có mình Tô Mộ Tịch.
Tô Mộ Tịch lẳng lặng ăn cơm, thỉnh thoảng gắp chút rau cho Hiên Viên Hạo Thành nhìn hắn uất ức ăn, tâm tình tốt lên. Trở về liền trở về, nàng sẽ hảo hảo ‘Chiếu cố’ các nàng .
Lệ thành, Cận Băng Tâm cùng Tô Mộ Tuyết thu dọn tốt lắm, kỳ thật cũng không có gì. Thôn trang vốn là của Lâm gia , hai người không muốn lấy gì nhiều, nghĩ Tô Hồng Diệu làm sinh ý lớn như vậy, đến lúc đó đến cửa hàng của hắn lấy vài thứ về dùng thì tốt rồi. Nghĩ như vậy, hai người cầm hai bộ quần áo để tắm rửa liền hồi hoàng thành .
Lên xe ngựa, Tô Mộ Tuyết thầm oán nói: “Băng di, ngươi để hoa khôi dạy ngươi cái gì? Sao phải để ta chờ thêm hai ngày." Tốt nhất không phải gạt nàng học bản sự gì, bằng không, hừ…
Cận Băng Tâm cười dịu dàng, vỗ vỗ tay Tô Mộ Tuyết: “Nha đầu ngươi ấy, ta có thể để nàng dạy ta cái gì? Còn không phải lãnh giáo nàng chuyện dạy ngươi vũ đạo, ta cố ý để nàng vẽ mấy bước quan trọng, đến lúc đó ngươi hảo học nhảy." Nói xong, theo trong lòng xuất ra mấy tờ giấy, mở ra cho Tô Mộ Tuyết xem, bên trong họa vài động tác không đồng nhất, nhưng đều có một đặc điểm chính là, mị.
Tô Mộ Tuyết nhìn nhìn, chần chờ hỏi: “Băng di, nam nhân thật sự đều thích nữ tử khiêu vũ kiểu này ở trong phòng sao?" Có thể rất dâm đãng hay không? Tô Mộ Tuyết còn có chút thẹn thùng.
“Tuyết Nhi, Băng di có thể hại ngươi sao? Ngươi xem, mấy năm nay ngươi sống khổ như vậy, không phải chỉ có ta canh giữ bên cạnh ngươi sao? Nam nhân đều một dạng, thích nữ nhân của mình ở bên ngoài đoan trang ở trong phòng lại càng có thủ đoạn càng tốt. Đặc biệt nam tử như Dạ hoàng tử, tiểu thư khuê các hắn thấy còn không thiếu sao? Khẳng định sở thích không giống người thường ." Cận Băng Tâm bình tĩnh vô ba, trong mắt u quang lại hiện lên.
“Ách, Băng di, Tuyết Nhi nghe lời ngươi." thế này Tô Mộ Tuyết mới gật gật đầu.
Các nàng vừa rời đi, ám vệ liền về hoàng thành trước các nàng một bước, bẩm báo với Tô Mộ Tịch. Nghe xong Thiển Bạch bẩm báo, Tô Mộ Tịch gật gật đầu: “Ta đã biết, ngươi trước đi xuống đi!"
“Chủ nhân, Thiển Bạch còn có việc muốn báo."
“Ngươi nói."
“Ta vừa trở về liền có người đến phủ trấn quốc tướng quân bẩm báo, nói Dạ hoàng tử đã đến phủ trấn quốc tướng quân, hôn sự chỉ sợ là sẽ đề suất mấy ngày gần đây." Thiển Bạch vô cùng lo lắng, nếu hai nhà kết thân, vậy tình cảnh của Thành hoàng tử cùng Hoàng Thượng đều vô cùng nguy hiểm.
Tô Mộ Tịch nheo mắt lại: “Bẩm báo với Hoàng Thượng rồi sao?"
“Nói qua, một hồi ta sẽ tiến hoàng cung."
“Hoàng Thượng nói như thế nào ?" Kiếp trước chỉ sợ Hoàng Thượng cũng biết, nhưng không ngăn cản được.
“Nếu hai người đồng thời thỉnh cầu tứ hôn, Hoàng Thượng tìm không thấy lý do không đáp ứng."
Tô Mộ Tịch gật gật đầu: “Việc này ta đã biết, nói Hoàng Thượng yên tâm, việc này ta sẽ tìm được lý do cho ngài."
“Vâng." Thiển Bạch hành lễ lui ra, không chút nghi ngờ năng lực làm việc của Tô Mộ Tịch.
Kết thân, Hiên Viên Hạo Dạ, ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ.
Tác giả :
Phượng Vân