Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ
Chương 95: Nỗi khổ, không có cách nào đối mặt
Lưu Lỗ Hàn đương nhiên không thể nào phát điên được. Ông ta là ai? Ông ta là lão đại của bang Chim ưng! Chắc chắn là một nhân vật máu lạnh, lại bị cái thứ đó dọa làm cho điên?
Khi xưa ông ta còn ở trong giới hắc đạo, ông ta không dọa người khác bị điên còn là nhẹ. Việc giết người cũng không phải ông ta chưa bao giờ làm, thậm chí còn róc xương người ta ra, việc này chẳng là gì cả. Ông ta bị dọa cho điên? Nói đùa gì vậy chứ?
Lí do ông ta giả vờ điên để làm cho Ngọc Tình mất cảnh giác, thế nhưng không ta lại không nghĩ rằng, Ngọc Tình không hề để tâm gì tới ông ta, ông ta chẳng là gì trong mắt cô. Ông ta cứ nghĩ rằng bản thân mình có thể lừa được Ngọc Tình, ngược lại người hiểu về ông ta đều chết hết rồi, ai mà có thể xuất hiện để bóc trần được ông ta chứ? đợi tới khi Ngọc Tình mất cảnh giác, ông ta liền có thể đánh cho Ngọc Tình một đòn chí mạng.
Thế nhưng ông ta vạn phần không ngờ được rằng, những kẻ mà ông ta sớm cho rằng đã không bao giờ xuất hiện lại có khả năng sẽ xuất hiện trước mặt ông ta.
Nhìn ba người đàn ông đang nhìn mình với ánh mắt nhạo báng, Lưu Lỗ Hàn thực sự đơ người ra như một tên ngốc. Ông ta há hốc mồm ra mà nhìn, nước dãi từ khi nào chảy ra mà không biết.
Phong Hòa và hai người nữa nhìn nước dãi rớt ra của Lưu Lỗ Hàn, ánh mắt thoáng qua sự ghê tởm. Phong Hòa nhìn Lưu Lỗ Hàn, khẽ cười: “Anh cả, đây đều chẳng phải là người ngoài, anh bỏ cái điệu bộ điên điên ngốc ngốc của anh đi."
Lưu Lỗ Hàn vừa nghe bị nhạo báng chế giễu liền lập tức ngậm miệng lại, lúc này không lo lắng còn tốt, vừa lo lắng đã liền cắn lấy lưỡi mình.
“A...." Lưu Lỗ Hàn thở dài một tiếng, nhìn Phong Hòa và hai người khác khẽ cười, nhìn có vẻ rất thân mật: “Về rồi đấy à? mọi chuyện trên đường thuận lợi không? Vũ Sênh đâu? Sao không về cùng mọi người?"
Phong Hòa và hai người khác nhìn thấy nụ cười của Lưu Lỗ Hàn, cũng bật cười theo. Nhưng điều khác nhau đó là, Lưu Lỗ Hàn thì cười nụ cười giả tạo còn những người anh em của ông ta thì cười nụ cười lạnh lùng.
Nếu nói trước khi đến bọn họ vẫn còn nuôi một chút hi vọng – hi vọng đó không phải là Lưu Lỗ Hàn. Nhưng sau khi tới tất cả mọi hi vọng của bọn họ đều không còn nữa, ông ta nhìn mọi người với nét mặt như nhìn thấy ma sống, bọn họ liền biết, tất cả những điều đó đều là do ông ta làm.
“Vũ Sênh di đâu rồi lẽ nào anh cả lại không biết?" Lôi Thạch khẽ cười nhìn Lưu Lỗ Hàn, ánh mắt đầy sự mỉa mai: “anh cả vốn dĩ chẳng phải là để bọn em cùng đi à? bây giờ chỉ có một minh Vũ Sênh đi rồi, có phải là rất thất vọng không?"
“Tôi...." Lưu Lỗ Hàn mở miệng định nói gì, nhưng lại bị Phong Hòa cắt ngang lời: “Được rồi, xem ra đại ca cũng không có bị điên, giả bộ thành cái bộ dạng này đúng thật là ghê tởm."
“Anh cả từ trước tới nay chẳng phải là rất chú trọng tới hình ảnh của bang chủ à, sao hôm nay lại nỡ xỉ vả bản thân như thế? Lẽ nào nói là ám sát không thành không?" Điện Cách cũng nhìn Lưu Lỗ Hàn với ánh mắt nhạo báng.
“Ba, các chú, mọi người đang nói gì vậy?" Lưu Bân đứng bên cạnh nghe mọi chuyện hết sức mơ hồ rồi lại nhìn cha mình: “Ba, ba không bị điên?"
“Điên? Đương nhiên không thể điên được, ba cháu là ai chứ? sao lại dễ dàng phát điên như thế!" Lôi Thạch bĩu môi, bởi vì đã không thích Lưu Lỗ Hàn nên ngay cả khi nói lời với Lưu Bân cũng với giọng điệu mỉa mai.
“Vậy cái gì mà ám sát? Cái gì mà ra đi? Chú Vũ Sênh đi đâu rồi?" Lưu Bân không để ý tới giọng điệu trong lời nói của Lôi Thạch, vội vàng hỏi.
“Cái này phải hỏi ba cháu, ai mà biết được bọn hải tặc đã đưa chú Vũ Sênh đi đâu rồi! ba cháu cũng không dễ dàng gì, thuê cả một đám hải tắc chuyên nghiệp, ha ha!" Phong Hòa nhìn với ánh mắt chế giễu, cười lạnh lùng.
“Hải tặc?" Lưu Bân cuối cùng cũng coi như đã hiểu, lúc trước anh không hiểu chỉ vì không muốn tin rằng cha mình đã làm những chuyện gì, nhưng bây giờ, anh đột nhiên bật cười, nhìn cha mình, ánh mắt đầy sự thật vọng.
“Ba, đó là điều ba làm đấy à?" Lưu Bân nhìn Lưu Lỗ Hàn, mở miệng hỏi, tuy nói là hỏi, nhưng anh đã có được câu trả lời, từ trong ánh mắt u ám của Lưu Lỗ Hàn, anh liền biết được câu trả lời, chỉ là vẫn không chịu tin mà muốn hỏi lại một lần nữa.
“Thực sự là ba?" Lưu Bân cười, nhìn vào ba người chú đang nhìn với ánh mắt nhạo báng kia, lớn tiếng chất vấn ba mình: “Sao ba lại có thể làm như vậy? mấy chú ấy đã đi theo ba bao nhiêu năm rồi?"
“Hức!" Lưu Lỗ Hàn cười lạnh lùng một tiếng, không trả lời Lưu Bân, mà ông ta nhìn vào Phong Hòa và những người khác, nói lạnh lùng: “Các người cứ tưởng các người hôm nay sẽ đi được à? không chết thì nên cúp đuôi lại mà sống, đằng này lại còn đám tới đây! Người đâu!"
Lưu Lỗ Hàn vừa dứt lời, lập tức có người xông tới, bao vây trọn lấy cả căn phòng, nòng súng đen sì chĩa vào Phong Hòa và hai người khác, chỉ cần một tiếng ra lệnh, cả ba người ngày sẽ lập tức ngã gục tại đây mãi mãi.
“Hức! " Phong Hòa và hai người khác thấy vậy liền nhướn mày, không nói gì, nhìn Lưu Lỗ Hàn khinh khỉnh.
Bây giờ là lúc nào rồi, làm gì có thời gian mà vẫn còn giả vờ. Lưu Lỗ Hàn nhìn Phong Hòa và hai người kia liền biết chắc là bọn họ đang cố giả vờ bình tĩnh.
“Hức! Những thứ này vốn dĩ là chuẩn bị cho con nha đầu rẻ tiền Ngọc Tình, nhưng các người nếu đã tới rồi, vậy thì cũng nếm thử mùi vị xem!" Lưu Lỗ Hàn nói rồi liền giơ tay lên, chuẩn bị ra lệnh. Ông ta nhìn Phong Hòa và hai người còn lại, dường như đã nhìn thấy cảnh bọn họ nằm gục xuống đất rồi.
Phong Hòa và hai người thấy vậy, khẽ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa.
Lúc này Ngọc Tình đang mặc một chiếc áo gió đứng lạnh lùng ngoài cửa, nhìn Lưu Lỗ Hàn: “Chuẩn bị cho tôi sao?"
Nói rồi cô mặc kệ sự ngạc nhiên và sợ hãi của Lưu Lỗ Hàn, ánh mắt từ từ di chuyển, khẽ cười: “E rằng những người này vẫn không đủ!" nói xong, cô đưa tay lên tách một tiếng. Chỉ trong phút chốc, lập tức có người từ phía sau những kẻ vừa xông tới đó xuất hiện, nòng súng đen chĩa thẳng vào phía người trước mặt.
“Lưu bang chủ, tôi lúc này đang vô cùng nghi ngờ xem tốc độ của ông nhanh hay tốc độ của tôi nhanh? Hay là chúng ta thử xem nào?" Ngọc Tình cười lạnh lùng.
Cô tới đây đương nhiên không phải vì để cứu ba người đó, chỉ là cô đã đoán trước được mục đích của Lưu Lỗ Hàn, đương nhiên là cô vô cùng bằng lòng để cho Lưu Lỗ Hàn dường như trong phút chốc mất tất cả. Cô khá là mong chờ để được nhìn thấy ánh mắt sụp đổ của ông ta.
ừm, cô thực lòng có chút muốn người này biến thành một kẻ điên thực sự!
Nghĩ vậy cô liền cảm thấy thú vị, chẳng phải là thích giả điên à? cô thỏa mãn cho ông ta, giúp người khác hoàn thành ý nguyện, đó mãi mãi là phẩm chất đạo đức tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.
Lưu Lỗ Hàn nhìn đám người xuất hiện bất ngờ, đột nhiên choáng váng, sao lại có thể như vậy?
“Anh cả, anh cảm thấy chúng tôi ngốc đến thế à? lại còn tới để cho anh giết lần thứ hai?" Điện Cách đầu cũng chẳng ngẩng lên, nói ra sự nghi ngờ của Lưu Lỗ Hàn, ông ta liền hiểu ngay ra tình hình lúc này là thế nào.
“Ha ha!" Lưu Lỗ Hàn nhìn mọi người, cười ha ha: “Kể cả có phải chết các ngươi cũng phải chết cùng ta, như thế thì cũng đáng!"nói rồi ánh mắt Lưu Lỗ Hàn như ánh mắt của một kẻ điên: “Vậy thì cùng nhau chết đi!"
Lưu Lỗ Hàn vừa dứt lời, cánh tay ông ta liền ra hiệu.
“Không, đừng!" Lưu Bân nhìn thấy tất cả những cảnh này, đột nhiên sợ hãi kêu lên, không, đừng! Đó là những người chú nhìn thấy anh ta lớn lên, không, đừng, đó là người cha kính yêu luôn yêu thương anh ta!
Song, tiếng súng vẫn vang lên, chỉ nghe tiếng súng vang lên ầm ầm, cả căn phòng đột nhiên mờ mịt khói.
Vào giây phút tiếng súng vang lên, Lưu Bân liền đứng đơ người ra. Anh ta đứng ngốc nghếch tại chỗ, ánh mắt nhìn còn ngốc hơn cả Lưu Lỗ Hàn lúc trước. Anh ta không ngờ rằng tiếng súng đã thật sự vang lên, không ngờ rằng, sau khi tiếng súng vang lên, thật sự đã có người ngã xuongs, không ngờ cha anh và các chú vẫn bình an.
Đột nhiên, anh ta bật cười.
Nhìn cha mình đang ngồi trên giường đơ ra, nhìn các chú với bộ dạng thản nhiên, anh ta đột nhiên bật cười. vẫn may, vẫn may, may là bọn họ vẫn đều còn sống.
Lúc này tiếng nói của Ngọc Tình đột nhiên cất lên, cô nhìn Lưu Lỗ Hàn đang đơ người ra: “Không ngờ đúng không? Ha ha. Ông phải biết rằng đó là xương sống của bang Chim ưng, trước mắt tôi mà muốn giết người của tôi, các người to gan thật đấy!"
Tiếng nói lạnh lùng như băng của Ngọc Tình làm cho Lưu Lỗ Hàn giật mình trở về với thực tại, ông ta nhìn tất cả mọi người có mặt ở đó, đột nhiên cười lớn. Đúng là nhục nhã, không ngờ ông ta lại bị một cô gái chơi cho hết vố này tới vố khác! Hóa ra ngay từ khi bắt đầu, cô gái này đã nắm được tất cả trong tay! Mọi hành động của bản thân giống như một kẻ ngốc! Ha ha! Đúng là nhục nhã.
Lưu Lỗ Hàn cười như một kẻ thần kinh, không có được sự đồng cảm của bất kì một ai. Ngược lại mọi người nhìn thấy cũng chỉ cười lạnh lùng.
“Sao hả? Lưu bang chủ khi cho người ám sát tôi đã không nghĩ tới kết quả như thế này đúng không? Ừm, tôi cũng thấy khó mà biết trước được!" Ngọc Tình từ từ tiến lại gần, chân cô bước qua những người vừa nằm xuống sau tiếng súng kia.
Bước chân qua những thi thể đó, trong lòng Ngọc Tình không hề thấy áy náy. Những người này dám cầm súng chĩa vào người khác thì nên có bị người khác đánh gục xuống! Phải ý thức được rằng muốn người khác chết thì đương nhiên bản thân mình cũng có khả năng chết trước mặt người khác!
Ngọc Tình bước tới trước mặt Lưu Lỗ Hàn, cúi người xuống nhìn ông ta: “Sao hả? không ngờ đúng không?" nói rồi cô khẽ cười: “Cái đống máu thịt đó rất quen đúng không? Ồ, chỉ nửa ngày trước thôi hắn ta vẫn còn là một con người!"
Nói rồi Ngọc Tình lùi về phía sau hai bước, nhìn Lưu Bân đang đứng đơ người ra, cô nở nụ cười chế giễu.
Không biết là bị đả kích khi biết về việc Ngọc Tình bị ám sát, hay là bị nụ cười của Ngọc Tình làm cho kích động, ánh mắt của Lưu Bân đột nhiên u ám. Anh ta chỉ cảm thấy con tim mình lạnh ngắt, rất đau.
Anh ta nhìn Ngọc Tình, người con gái đang nhìn mình với ánh mắt chế giễu này, cô chỉ có 15 tuổi đầu, cô có lợi hại hơn nữa thì cô cũng chỉ là một cô thiếu nữ! Anh không biết cô làm sao có thể thoát khỏi việc bị ám sát, anh đang nghĩ nếu cô không lợi hại như vậy thì cô sẽ thế nào? Liệu đã chết hay chưa?
Đột nhiên con tim anh cảm thấy rất đau, anh nhìn cô gái trước mặt mình. Đây là cô gái mà anh ta đã yêu thương và bảo vệ tám năm trời. anh đã nhìn theo cô suốt tám năm, yêu cô tám năm! Thế nhưng bây giờ, lại sai mất một điều, cái tình cảm này đã bị chính cha mình phá vỡ.
Bỗng chốc, anht a quên đi tất cả, anh ta nhìn cha mình, lạnh lùng nói: “Ba, lão Khôi đi đâu rồi?"
Tiếng nói lạnh lùng không mang một chút hơi ấm con người nào của Lưu Bân làm cho mọi người có mặt đều đơ người ra, hướng ánh mắt về phía anh ta.
“Lão Khôi đi đâu rồi?" Lưu Bân lạnh lùng nhìn cha mình, gầm lên.
Anh ta biết bên cạnh Lưu Lỗ Hàn vẫn luôn có một cao thủ, mà việc ám sát Ngọc Tình đương nhiên là chỉ được thành công, không được thất bại, vì vậy anh lập tức nghĩ tới lão Khôi.
“Hỗn láo!" Lưu Lỗ Hàn đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm Lưu Bân từ trên xuống dưới: “Ai cho con nói chuyện với ba mình như thế hả?"
“Ha ha!" nhìn bộ dạng vừa xấu hổ vừa tức giận của Lưu Lỗ Hàn, Lưu Bân đột nhiên bật cười. anh ta lạnh lùng nhìn người cha đang đứng trên giường tức giận của mình.
“Ba biết con thích cô ấy không?" Lưu Bân cười, đột nhiên đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhìn Lưu Lỗ Hàn.
“Hức, cô ta không xứng với con!" Lưu Lỗ Hàn nhìn Ngọc Tình với ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Không xứng?" Lưu Bân nhìn ba mình, lạnh lùng nói từng từ từng chữ: “Người con gái này con đã nhìn theo cô ấy tám năm! Con đã yêu cô ấy tám năm trời, con chờ đợi cô ấy những tám năm!"
Những từ tám năm cứ to dần lên, tới cuối cùng gần như gầm lên: “Tám năm! Ba nói cô ấy không xứng với con?"
“Hức! Mày câm mồm lại!" nghe con trai mình gầm lên với mình, Lưu Lỗ Hàn chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, ông ta nhìn con trai mình, giọng nói đầy sự đau khổ: “Ta đã sinh con ra, nuôi con lớn 20 năm trời, hai mươi năm nay, ta có điểm nào không làm tròn trách nhiệm của một người cha? Ta đã từng ngược đãi con chưa? Hai mươi năm nay, ta đã đối xử với con thế nào! Vậy mà bây giờ con lại gầm lên như thế?"
Sau những câu nói đau khổ đó là tiếng khóc vang lên, ông ta nhìn con trai mình, anh ta tuy là ngang tàng, tuy là ích kỉ, tuy là bá đạo, tuy là kiêu ngạo, nhưng đó thực sự là đứa con trai yêu thương ông ta thật lòng.
Kể từ khi vợ mất đi, con trai chính là tất cả cuộc sống của ông ta! Ông ta làm mọi thứ đều là vì con trai! Thế nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày con trai mình lại nói những lời đó với thái độ đó với bản thân mình! Mà chỉ vì, chỉ vì một đứa con gái!
“Ba!" nghe tiếng nói của Lưu Lỗ Hàn, Lưu Bân đột nhiên nước mắt đầm đìa.
“Ba, ba là người thương con nhất, là người thân nhất của con trên thế giới này, thế nhưng cô ấy! cô ấy là người con yêu nhất! Con có thể, con có thể chấp nhận việc cô ấy không yêu con, thế nhưng con không thể không có cô ấy! không thể nào! Tại sao, tại sao lại thế này!"
Thực sự, cô có thể không yêu anh, anh có thể không nhìn thấy cô, nhưng thực sự anh không thể không yêu cô! Tám năm rồi, tất cả mọi thứ của cô như đều được tích hợp vào trong xương tủy của anh, sao anh lại có thể không có cô chứ! sao anh lại có thể để cho cô biến mất lặng lẽ như vậy! vẫn may, cô vẫn còn sống! Thế nhưng tại sao, tại sao lại phải thế này!
Nhìn khuôn mặt đau khổ của con trai, nghe những tiếng nói đau đớn của con trai, Lưu Lỗ Hàn đột nhiên như mất hết sức lực, ông ta ngồi phịch xuống giường, cười như một kẻ ngốc.
Ông ta không ngờ lại có kết quả như thế này, nghe tiếng khóc của Lưu Bân, nghe được sự đau khổ của anh ta, trong đầu ông ta đột nhiên không còn ý nghĩ gì nữa, chỉ muốn cười. hóa ra, hóa ra trong mắt của con trai tất cả những điều ông ta làm đều là sai! Đây là sự đả kích thật ghê ghớm! ông ta cũng muốn hỏi xem, sao lại thế này?
Ngọc Tình và những người khác đơ người ra nhìn toàn bộ cảnh này, Ngọc Tình đần người ra nhìn người con trai đang quỳ dưới đất khóc đau khổ kia, đột nhiên trong lòng cô có một cảm giác rất khó tả.
Có chút đau khổ, có chút buồn phiền, lại có cả niềm vui, một cảm giác bí bách không nói ra được thành lời.
Anh ta thật sự yêu cô tới mức này?
Cô đứng yên ở đó không nói gì! Cô không biết nên nói gì, nhìn người con trai đó, con tim cô đột nhiên như bị đè nặng.
Một lúc lâu sau, Lưu Bân đứng lên, anh ta không lau nước mắt đi, chỉ nhìn thẳng vào cha mình.
“Người đâu!" tiếng nói như của quỷ thần vang lên: “Đặt vé máy bay cho lão gia, đi Italia!"
Vừa mới dứt lời, mọi người đều giật mình, ý anh là gì, muốn đưa Lưu Lỗ Hàn tới Italia?
Lưu Lỗ Hàn cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt kiên định của cậu con trai, không nói gì, thầm đồng ý với quyết định này của anh.
Lưu Bân nói xong, nhìn Ngọc Tình: “Em hài lòng chưa?"
Lưu Lỗ Hàn đột nhiên đần người ra, nhìn người con trai như đột nhiên trưởng thành sau một đêm,cô gật đầu.
Cô không cho rằng Lưu Lỗ Hàn rất đáng thương, ông ta làm được thì ông ta phải gánh vác được! Đây là việc người đàn ông phải chịu trách nhiệm! còn hôm nay cô không giết ông ta, đã là bước nhượng bộ cô có thể làm nhiều nhất rồi! cũng là nể mặt Lưu Bân, là vì tình yêu và sự trả giá của người con trai ngốc nghếch này.
Lưu Bân nhìn Ngọc Tình gật đầu, cuối cùng sau một ánh nhìn đắm đuối, liền quay người rời đi.
Bây giờ anh ta không có cách nào để đối mặt với Ngọc Tình, anh ta không biết nên dùng thái độ và tâm trạng như thế nào, anh thực sự cần phải trấn tĩnh lại. nghĩ xem anh phải đối mặt với cô thế nào, phải tiếp tục yêu cô ra làm sao.
Cô.....muốn anh phải làm thế nào!
Khi xưa ông ta còn ở trong giới hắc đạo, ông ta không dọa người khác bị điên còn là nhẹ. Việc giết người cũng không phải ông ta chưa bao giờ làm, thậm chí còn róc xương người ta ra, việc này chẳng là gì cả. Ông ta bị dọa cho điên? Nói đùa gì vậy chứ?
Lí do ông ta giả vờ điên để làm cho Ngọc Tình mất cảnh giác, thế nhưng không ta lại không nghĩ rằng, Ngọc Tình không hề để tâm gì tới ông ta, ông ta chẳng là gì trong mắt cô. Ông ta cứ nghĩ rằng bản thân mình có thể lừa được Ngọc Tình, ngược lại người hiểu về ông ta đều chết hết rồi, ai mà có thể xuất hiện để bóc trần được ông ta chứ? đợi tới khi Ngọc Tình mất cảnh giác, ông ta liền có thể đánh cho Ngọc Tình một đòn chí mạng.
Thế nhưng ông ta vạn phần không ngờ được rằng, những kẻ mà ông ta sớm cho rằng đã không bao giờ xuất hiện lại có khả năng sẽ xuất hiện trước mặt ông ta.
Nhìn ba người đàn ông đang nhìn mình với ánh mắt nhạo báng, Lưu Lỗ Hàn thực sự đơ người ra như một tên ngốc. Ông ta há hốc mồm ra mà nhìn, nước dãi từ khi nào chảy ra mà không biết.
Phong Hòa và hai người nữa nhìn nước dãi rớt ra của Lưu Lỗ Hàn, ánh mắt thoáng qua sự ghê tởm. Phong Hòa nhìn Lưu Lỗ Hàn, khẽ cười: “Anh cả, đây đều chẳng phải là người ngoài, anh bỏ cái điệu bộ điên điên ngốc ngốc của anh đi."
Lưu Lỗ Hàn vừa nghe bị nhạo báng chế giễu liền lập tức ngậm miệng lại, lúc này không lo lắng còn tốt, vừa lo lắng đã liền cắn lấy lưỡi mình.
“A...." Lưu Lỗ Hàn thở dài một tiếng, nhìn Phong Hòa và hai người khác khẽ cười, nhìn có vẻ rất thân mật: “Về rồi đấy à? mọi chuyện trên đường thuận lợi không? Vũ Sênh đâu? Sao không về cùng mọi người?"
Phong Hòa và hai người khác nhìn thấy nụ cười của Lưu Lỗ Hàn, cũng bật cười theo. Nhưng điều khác nhau đó là, Lưu Lỗ Hàn thì cười nụ cười giả tạo còn những người anh em của ông ta thì cười nụ cười lạnh lùng.
Nếu nói trước khi đến bọn họ vẫn còn nuôi một chút hi vọng – hi vọng đó không phải là Lưu Lỗ Hàn. Nhưng sau khi tới tất cả mọi hi vọng của bọn họ đều không còn nữa, ông ta nhìn mọi người với nét mặt như nhìn thấy ma sống, bọn họ liền biết, tất cả những điều đó đều là do ông ta làm.
“Vũ Sênh di đâu rồi lẽ nào anh cả lại không biết?" Lôi Thạch khẽ cười nhìn Lưu Lỗ Hàn, ánh mắt đầy sự mỉa mai: “anh cả vốn dĩ chẳng phải là để bọn em cùng đi à? bây giờ chỉ có một minh Vũ Sênh đi rồi, có phải là rất thất vọng không?"
“Tôi...." Lưu Lỗ Hàn mở miệng định nói gì, nhưng lại bị Phong Hòa cắt ngang lời: “Được rồi, xem ra đại ca cũng không có bị điên, giả bộ thành cái bộ dạng này đúng thật là ghê tởm."
“Anh cả từ trước tới nay chẳng phải là rất chú trọng tới hình ảnh của bang chủ à, sao hôm nay lại nỡ xỉ vả bản thân như thế? Lẽ nào nói là ám sát không thành không?" Điện Cách cũng nhìn Lưu Lỗ Hàn với ánh mắt nhạo báng.
“Ba, các chú, mọi người đang nói gì vậy?" Lưu Bân đứng bên cạnh nghe mọi chuyện hết sức mơ hồ rồi lại nhìn cha mình: “Ba, ba không bị điên?"
“Điên? Đương nhiên không thể điên được, ba cháu là ai chứ? sao lại dễ dàng phát điên như thế!" Lôi Thạch bĩu môi, bởi vì đã không thích Lưu Lỗ Hàn nên ngay cả khi nói lời với Lưu Bân cũng với giọng điệu mỉa mai.
“Vậy cái gì mà ám sát? Cái gì mà ra đi? Chú Vũ Sênh đi đâu rồi?" Lưu Bân không để ý tới giọng điệu trong lời nói của Lôi Thạch, vội vàng hỏi.
“Cái này phải hỏi ba cháu, ai mà biết được bọn hải tặc đã đưa chú Vũ Sênh đi đâu rồi! ba cháu cũng không dễ dàng gì, thuê cả một đám hải tắc chuyên nghiệp, ha ha!" Phong Hòa nhìn với ánh mắt chế giễu, cười lạnh lùng.
“Hải tặc?" Lưu Bân cuối cùng cũng coi như đã hiểu, lúc trước anh không hiểu chỉ vì không muốn tin rằng cha mình đã làm những chuyện gì, nhưng bây giờ, anh đột nhiên bật cười, nhìn cha mình, ánh mắt đầy sự thật vọng.
“Ba, đó là điều ba làm đấy à?" Lưu Bân nhìn Lưu Lỗ Hàn, mở miệng hỏi, tuy nói là hỏi, nhưng anh đã có được câu trả lời, từ trong ánh mắt u ám của Lưu Lỗ Hàn, anh liền biết được câu trả lời, chỉ là vẫn không chịu tin mà muốn hỏi lại một lần nữa.
“Thực sự là ba?" Lưu Bân cười, nhìn vào ba người chú đang nhìn với ánh mắt nhạo báng kia, lớn tiếng chất vấn ba mình: “Sao ba lại có thể làm như vậy? mấy chú ấy đã đi theo ba bao nhiêu năm rồi?"
“Hức!" Lưu Lỗ Hàn cười lạnh lùng một tiếng, không trả lời Lưu Bân, mà ông ta nhìn vào Phong Hòa và những người khác, nói lạnh lùng: “Các người cứ tưởng các người hôm nay sẽ đi được à? không chết thì nên cúp đuôi lại mà sống, đằng này lại còn đám tới đây! Người đâu!"
Lưu Lỗ Hàn vừa dứt lời, lập tức có người xông tới, bao vây trọn lấy cả căn phòng, nòng súng đen sì chĩa vào Phong Hòa và hai người khác, chỉ cần một tiếng ra lệnh, cả ba người ngày sẽ lập tức ngã gục tại đây mãi mãi.
“Hức! " Phong Hòa và hai người khác thấy vậy liền nhướn mày, không nói gì, nhìn Lưu Lỗ Hàn khinh khỉnh.
Bây giờ là lúc nào rồi, làm gì có thời gian mà vẫn còn giả vờ. Lưu Lỗ Hàn nhìn Phong Hòa và hai người kia liền biết chắc là bọn họ đang cố giả vờ bình tĩnh.
“Hức! Những thứ này vốn dĩ là chuẩn bị cho con nha đầu rẻ tiền Ngọc Tình, nhưng các người nếu đã tới rồi, vậy thì cũng nếm thử mùi vị xem!" Lưu Lỗ Hàn nói rồi liền giơ tay lên, chuẩn bị ra lệnh. Ông ta nhìn Phong Hòa và hai người còn lại, dường như đã nhìn thấy cảnh bọn họ nằm gục xuống đất rồi.
Phong Hòa và hai người thấy vậy, khẽ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa.
Lúc này Ngọc Tình đang mặc một chiếc áo gió đứng lạnh lùng ngoài cửa, nhìn Lưu Lỗ Hàn: “Chuẩn bị cho tôi sao?"
Nói rồi cô mặc kệ sự ngạc nhiên và sợ hãi của Lưu Lỗ Hàn, ánh mắt từ từ di chuyển, khẽ cười: “E rằng những người này vẫn không đủ!" nói xong, cô đưa tay lên tách một tiếng. Chỉ trong phút chốc, lập tức có người từ phía sau những kẻ vừa xông tới đó xuất hiện, nòng súng đen chĩa thẳng vào phía người trước mặt.
“Lưu bang chủ, tôi lúc này đang vô cùng nghi ngờ xem tốc độ của ông nhanh hay tốc độ của tôi nhanh? Hay là chúng ta thử xem nào?" Ngọc Tình cười lạnh lùng.
Cô tới đây đương nhiên không phải vì để cứu ba người đó, chỉ là cô đã đoán trước được mục đích của Lưu Lỗ Hàn, đương nhiên là cô vô cùng bằng lòng để cho Lưu Lỗ Hàn dường như trong phút chốc mất tất cả. Cô khá là mong chờ để được nhìn thấy ánh mắt sụp đổ của ông ta.
ừm, cô thực lòng có chút muốn người này biến thành một kẻ điên thực sự!
Nghĩ vậy cô liền cảm thấy thú vị, chẳng phải là thích giả điên à? cô thỏa mãn cho ông ta, giúp người khác hoàn thành ý nguyện, đó mãi mãi là phẩm chất đạo đức tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.
Lưu Lỗ Hàn nhìn đám người xuất hiện bất ngờ, đột nhiên choáng váng, sao lại có thể như vậy?
“Anh cả, anh cảm thấy chúng tôi ngốc đến thế à? lại còn tới để cho anh giết lần thứ hai?" Điện Cách đầu cũng chẳng ngẩng lên, nói ra sự nghi ngờ của Lưu Lỗ Hàn, ông ta liền hiểu ngay ra tình hình lúc này là thế nào.
“Ha ha!" Lưu Lỗ Hàn nhìn mọi người, cười ha ha: “Kể cả có phải chết các ngươi cũng phải chết cùng ta, như thế thì cũng đáng!"nói rồi ánh mắt Lưu Lỗ Hàn như ánh mắt của một kẻ điên: “Vậy thì cùng nhau chết đi!"
Lưu Lỗ Hàn vừa dứt lời, cánh tay ông ta liền ra hiệu.
“Không, đừng!" Lưu Bân nhìn thấy tất cả những cảnh này, đột nhiên sợ hãi kêu lên, không, đừng! Đó là những người chú nhìn thấy anh ta lớn lên, không, đừng, đó là người cha kính yêu luôn yêu thương anh ta!
Song, tiếng súng vẫn vang lên, chỉ nghe tiếng súng vang lên ầm ầm, cả căn phòng đột nhiên mờ mịt khói.
Vào giây phút tiếng súng vang lên, Lưu Bân liền đứng đơ người ra. Anh ta đứng ngốc nghếch tại chỗ, ánh mắt nhìn còn ngốc hơn cả Lưu Lỗ Hàn lúc trước. Anh ta không ngờ rằng tiếng súng đã thật sự vang lên, không ngờ rằng, sau khi tiếng súng vang lên, thật sự đã có người ngã xuongs, không ngờ cha anh và các chú vẫn bình an.
Đột nhiên, anh ta bật cười.
Nhìn cha mình đang ngồi trên giường đơ ra, nhìn các chú với bộ dạng thản nhiên, anh ta đột nhiên bật cười. vẫn may, vẫn may, may là bọn họ vẫn đều còn sống.
Lúc này tiếng nói của Ngọc Tình đột nhiên cất lên, cô nhìn Lưu Lỗ Hàn đang đơ người ra: “Không ngờ đúng không? Ha ha. Ông phải biết rằng đó là xương sống của bang Chim ưng, trước mắt tôi mà muốn giết người của tôi, các người to gan thật đấy!"
Tiếng nói lạnh lùng như băng của Ngọc Tình làm cho Lưu Lỗ Hàn giật mình trở về với thực tại, ông ta nhìn tất cả mọi người có mặt ở đó, đột nhiên cười lớn. Đúng là nhục nhã, không ngờ ông ta lại bị một cô gái chơi cho hết vố này tới vố khác! Hóa ra ngay từ khi bắt đầu, cô gái này đã nắm được tất cả trong tay! Mọi hành động của bản thân giống như một kẻ ngốc! Ha ha! Đúng là nhục nhã.
Lưu Lỗ Hàn cười như một kẻ thần kinh, không có được sự đồng cảm của bất kì một ai. Ngược lại mọi người nhìn thấy cũng chỉ cười lạnh lùng.
“Sao hả? Lưu bang chủ khi cho người ám sát tôi đã không nghĩ tới kết quả như thế này đúng không? Ừm, tôi cũng thấy khó mà biết trước được!" Ngọc Tình từ từ tiến lại gần, chân cô bước qua những người vừa nằm xuống sau tiếng súng kia.
Bước chân qua những thi thể đó, trong lòng Ngọc Tình không hề thấy áy náy. Những người này dám cầm súng chĩa vào người khác thì nên có bị người khác đánh gục xuống! Phải ý thức được rằng muốn người khác chết thì đương nhiên bản thân mình cũng có khả năng chết trước mặt người khác!
Ngọc Tình bước tới trước mặt Lưu Lỗ Hàn, cúi người xuống nhìn ông ta: “Sao hả? không ngờ đúng không?" nói rồi cô khẽ cười: “Cái đống máu thịt đó rất quen đúng không? Ồ, chỉ nửa ngày trước thôi hắn ta vẫn còn là một con người!"
Nói rồi Ngọc Tình lùi về phía sau hai bước, nhìn Lưu Bân đang đứng đơ người ra, cô nở nụ cười chế giễu.
Không biết là bị đả kích khi biết về việc Ngọc Tình bị ám sát, hay là bị nụ cười của Ngọc Tình làm cho kích động, ánh mắt của Lưu Bân đột nhiên u ám. Anh ta chỉ cảm thấy con tim mình lạnh ngắt, rất đau.
Anh ta nhìn Ngọc Tình, người con gái đang nhìn mình với ánh mắt chế giễu này, cô chỉ có 15 tuổi đầu, cô có lợi hại hơn nữa thì cô cũng chỉ là một cô thiếu nữ! Anh không biết cô làm sao có thể thoát khỏi việc bị ám sát, anh đang nghĩ nếu cô không lợi hại như vậy thì cô sẽ thế nào? Liệu đã chết hay chưa?
Đột nhiên con tim anh cảm thấy rất đau, anh nhìn cô gái trước mặt mình. Đây là cô gái mà anh ta đã yêu thương và bảo vệ tám năm trời. anh đã nhìn theo cô suốt tám năm, yêu cô tám năm! Thế nhưng bây giờ, lại sai mất một điều, cái tình cảm này đã bị chính cha mình phá vỡ.
Bỗng chốc, anht a quên đi tất cả, anh ta nhìn cha mình, lạnh lùng nói: “Ba, lão Khôi đi đâu rồi?"
Tiếng nói lạnh lùng không mang một chút hơi ấm con người nào của Lưu Bân làm cho mọi người có mặt đều đơ người ra, hướng ánh mắt về phía anh ta.
“Lão Khôi đi đâu rồi?" Lưu Bân lạnh lùng nhìn cha mình, gầm lên.
Anh ta biết bên cạnh Lưu Lỗ Hàn vẫn luôn có một cao thủ, mà việc ám sát Ngọc Tình đương nhiên là chỉ được thành công, không được thất bại, vì vậy anh lập tức nghĩ tới lão Khôi.
“Hỗn láo!" Lưu Lỗ Hàn đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm Lưu Bân từ trên xuống dưới: “Ai cho con nói chuyện với ba mình như thế hả?"
“Ha ha!" nhìn bộ dạng vừa xấu hổ vừa tức giận của Lưu Lỗ Hàn, Lưu Bân đột nhiên bật cười. anh ta lạnh lùng nhìn người cha đang đứng trên giường tức giận của mình.
“Ba biết con thích cô ấy không?" Lưu Bân cười, đột nhiên đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhìn Lưu Lỗ Hàn.
“Hức, cô ta không xứng với con!" Lưu Lỗ Hàn nhìn Ngọc Tình với ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Không xứng?" Lưu Bân nhìn ba mình, lạnh lùng nói từng từ từng chữ: “Người con gái này con đã nhìn theo cô ấy tám năm! Con đã yêu cô ấy tám năm trời, con chờ đợi cô ấy những tám năm!"
Những từ tám năm cứ to dần lên, tới cuối cùng gần như gầm lên: “Tám năm! Ba nói cô ấy không xứng với con?"
“Hức! Mày câm mồm lại!" nghe con trai mình gầm lên với mình, Lưu Lỗ Hàn chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, ông ta nhìn con trai mình, giọng nói đầy sự đau khổ: “Ta đã sinh con ra, nuôi con lớn 20 năm trời, hai mươi năm nay, ta có điểm nào không làm tròn trách nhiệm của một người cha? Ta đã từng ngược đãi con chưa? Hai mươi năm nay, ta đã đối xử với con thế nào! Vậy mà bây giờ con lại gầm lên như thế?"
Sau những câu nói đau khổ đó là tiếng khóc vang lên, ông ta nhìn con trai mình, anh ta tuy là ngang tàng, tuy là ích kỉ, tuy là bá đạo, tuy là kiêu ngạo, nhưng đó thực sự là đứa con trai yêu thương ông ta thật lòng.
Kể từ khi vợ mất đi, con trai chính là tất cả cuộc sống của ông ta! Ông ta làm mọi thứ đều là vì con trai! Thế nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày con trai mình lại nói những lời đó với thái độ đó với bản thân mình! Mà chỉ vì, chỉ vì một đứa con gái!
“Ba!" nghe tiếng nói của Lưu Lỗ Hàn, Lưu Bân đột nhiên nước mắt đầm đìa.
“Ba, ba là người thương con nhất, là người thân nhất của con trên thế giới này, thế nhưng cô ấy! cô ấy là người con yêu nhất! Con có thể, con có thể chấp nhận việc cô ấy không yêu con, thế nhưng con không thể không có cô ấy! không thể nào! Tại sao, tại sao lại thế này!"
Thực sự, cô có thể không yêu anh, anh có thể không nhìn thấy cô, nhưng thực sự anh không thể không yêu cô! Tám năm rồi, tất cả mọi thứ của cô như đều được tích hợp vào trong xương tủy của anh, sao anh lại có thể không có cô chứ! sao anh lại có thể để cho cô biến mất lặng lẽ như vậy! vẫn may, cô vẫn còn sống! Thế nhưng tại sao, tại sao lại phải thế này!
Nhìn khuôn mặt đau khổ của con trai, nghe những tiếng nói đau đớn của con trai, Lưu Lỗ Hàn đột nhiên như mất hết sức lực, ông ta ngồi phịch xuống giường, cười như một kẻ ngốc.
Ông ta không ngờ lại có kết quả như thế này, nghe tiếng khóc của Lưu Bân, nghe được sự đau khổ của anh ta, trong đầu ông ta đột nhiên không còn ý nghĩ gì nữa, chỉ muốn cười. hóa ra, hóa ra trong mắt của con trai tất cả những điều ông ta làm đều là sai! Đây là sự đả kích thật ghê ghớm! ông ta cũng muốn hỏi xem, sao lại thế này?
Ngọc Tình và những người khác đơ người ra nhìn toàn bộ cảnh này, Ngọc Tình đần người ra nhìn người con trai đang quỳ dưới đất khóc đau khổ kia, đột nhiên trong lòng cô có một cảm giác rất khó tả.
Có chút đau khổ, có chút buồn phiền, lại có cả niềm vui, một cảm giác bí bách không nói ra được thành lời.
Anh ta thật sự yêu cô tới mức này?
Cô đứng yên ở đó không nói gì! Cô không biết nên nói gì, nhìn người con trai đó, con tim cô đột nhiên như bị đè nặng.
Một lúc lâu sau, Lưu Bân đứng lên, anh ta không lau nước mắt đi, chỉ nhìn thẳng vào cha mình.
“Người đâu!" tiếng nói như của quỷ thần vang lên: “Đặt vé máy bay cho lão gia, đi Italia!"
Vừa mới dứt lời, mọi người đều giật mình, ý anh là gì, muốn đưa Lưu Lỗ Hàn tới Italia?
Lưu Lỗ Hàn cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt kiên định của cậu con trai, không nói gì, thầm đồng ý với quyết định này của anh.
Lưu Bân nói xong, nhìn Ngọc Tình: “Em hài lòng chưa?"
Lưu Lỗ Hàn đột nhiên đần người ra, nhìn người con trai như đột nhiên trưởng thành sau một đêm,cô gật đầu.
Cô không cho rằng Lưu Lỗ Hàn rất đáng thương, ông ta làm được thì ông ta phải gánh vác được! Đây là việc người đàn ông phải chịu trách nhiệm! còn hôm nay cô không giết ông ta, đã là bước nhượng bộ cô có thể làm nhiều nhất rồi! cũng là nể mặt Lưu Bân, là vì tình yêu và sự trả giá của người con trai ngốc nghếch này.
Lưu Bân nhìn Ngọc Tình gật đầu, cuối cùng sau một ánh nhìn đắm đuối, liền quay người rời đi.
Bây giờ anh ta không có cách nào để đối mặt với Ngọc Tình, anh ta không biết nên dùng thái độ và tâm trạng như thế nào, anh thực sự cần phải trấn tĩnh lại. nghĩ xem anh phải đối mặt với cô thế nào, phải tiếp tục yêu cô ra làm sao.
Cô.....muốn anh phải làm thế nào!
Tác giả :
Nguyệt Tát Lâu Lan