Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ
Chương 88: Gặp hải tặc, nuốt trôi hồng thị-part 2
Vũ Sênh vừa chạy vừa hét lên, thế nhưng không có ai trả lời anh ta, ngược lại tốc độ chạy của chiếc thuyền còn như nhanh hơn. Vũ Sênh trong lòng lo lắng, lập tức hiểu ra tất cả đều là kế hoạch của Lưu Lỗ Hàn, điều ông ta muốn chính là làm cho bốn người bọn họ đều mất xác trên biển lớn!
Nghĩ tới đây bọn họ đều thấy rùng mình, trên môi là nụ cười cay đắng, đau khổ, đúng là thật nực cười! đây chính là đại ca mà năm xưa đã nói là sẽ đồng cam cộng khổ, sống chết có nhau sao! Đây chính là là người địa ca mà bốn anh em họ đã dùng mạng sống của mình để phục vụ sao!
Sự phẫn nộ trong lòng giống như một ngọn lửa càng lúc càng cháy to hơn, Vũ Sênh là người đầu tiên chạy tới tổ lái.
“Quay đầu!" anh ta hơi thở hồng hộc: “Tôi nói quay đầu lại."
Người tổ trưởng tổ lái làm như không nghe thấy vậy, anh ta đưa ngón tay ấn nút, tốc độ chiếc thuyền dường như càng nhanh hơn.
Vũ Sênh thấy vậy, vô cùng lo lắng, xông lên, túm lấy tổ trưởng tổ lái, giọng nói gằn xuống như con ma vừa từ dưới địa ngục lên: “Tao nói quay đầu lại!"
Người đó bị Vũ Sênh túm lấy, mặt lập tức đỏ lên, thế nhưng vẫn không hề có chút phản ứng nào, tốc độ của chiếc thuyền cũng không hề giảm xuống.
Vũ Sênh tức giận đấm cho anh ta một nhát, sau đó hất anh ta ra ngoài, tự mình ngồi lên ghế của tổ trưởng tổ lái, các ngón tay di chuyển để điều khiển thiết bị.
Lúc này Phong Hòa và bọn họ cũng đã tới, nhìn thấy tất cả mọi thứ trong tổ lái, lập tức hiểu ra mọi chuyện, sau khi hiểu ra rồi thì cả ba đều cảm thấy vô cùng thất vọng.
Cuối cùng, dưới sự nỗ lực của Vũ Sênh, tốc độ chiếc thuyền cũng đã được giảm xuống, Vũ Sênh thấy vậy đột nhiên thở phào một tiếng, lại điều khiển muốn cho chiếc thuyền quay đầu.
Thế nhưng đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến: “Các bạn, chúng tôi đã đợi rất lâu rồi! cứ thế này mà đi sao?"
Giọng nói to và rõ ràng phát ra từ một chiếc loa, đột nhiên làm bốn người họ đơ người ra.
Chẳng phải vẫn chưa tới nơi mà? sao lại.....
Vẫn còn đang suy nghĩ, bốn người liền nhìn thấy rất nhiều những chiếc thuyền được lái tới, dễ dàng bao vây chiếc thuyền của bọn họ lại. bốn người nhìn nhau với sắc mặt lo lắng, bỗng nhiên hiểu ra hôm nay không dễ dàng gì mà thoát được rồi!
Vũ Sênh nhìn những chiếc thuyền đang bao vây, dùng chiếc loa trong tổ lái để truyền đe tiếng nói của mình.
“Các vị làm thế này là ý gì? Xin hỏi các vị là ai?" giọng nói chắc chắn và rõ ràng không hề có một chút lo lắng hay hoảng loạn nào, là người chịu thua chứ không thua trận chắc cũng chỉ thế này!
“Ý gì à?" Vũ Sênh vừa dứt lời, liền lập tức nghe thấy có tiếng đáp lại: “Các người nhìn xem bộ dạng của chúng tôi là ý gì?"
Vừa nghe dứt câu, bốn người lập tức nhìn ra, chỉ thấy trên chiếc thuyền nào của bọn họ cũng có treo một lá cờ, nhìn có vẻ như là hải tặc!
Lúc này bốn người đều thở phào một tiếng, là hải tặc còn may!
Tuy hải tặc vô cùng tàn bạo, nhưng cũng vẫn là những kẻ thông minh, bọn họ ở đây là vì tiền, đương nhiên nếu bốn người bọn họ đưa ra được giá trị lớn hơn, vậy thì sẽ bình an vô sự.
“Thực lòng xin lỗi!" Vũ Sênh nói: “Chúng tôi đi vận chuyển hàng, hàng thì đều là bột mì, Nếu các anh đồng ý, chúng tôi có thể đem toàn bộ số bột mì này cho các anh!"
Kẻ anh hùng luôn biết thời thế! Nhìn những nòng pháo trên các thuyền đang chĩa về phía mình, bọn họ chẳng thèm đấu với hải tặc làm gì! Bốn người họ chẳng phải là kẻ ngốc, cũng không ngốc tới mức tự ép mình vào chỗ chết, phải biết rằng những chiếc nòng pháo kia mà được nổ, bọn họ sẽ lập tức tan tành thành khói bụi.
“Bột mì?" người đó cười hắt ra: “Thật là nực cười, nhìn cờ của các người chắc là người của bang Chim ưng!"
Người đó vừa dứt lời, bốn người bọn họ lập tức nhìn ra với ánh mắt cảnh giác, lẽ nào bọn hải tặc này là giả?
“Hức, các người đừng có ý nghĩ đó nữa, bọn ta phải giết chết các ngươi thì việc gì phải đóng giả là hải tặc, phải biết rằng bây giờ chỉ cần ta giơ tay ra lệnh, các người sẽ lập tức bay tan ra như xác pháo."
Người đó còn hào hứng huýt sao một tiếng: “Đùng một cái, chẳng còn gì nữa...."
Bốn người nghe thấy vậy đột nhiên trước mắt liền xuất hiện một hình ảnh bản thân mình hóa thành tro bụi. tuy nói rằng người chết rồi sẽ hóa thành tro bụi, sẽ nằm xuống dưới đất mãi mãi nhưng bọn họ không muốn mình bị chết một cách ngu ngốc như thế này!
“Vậy các hạ muốn gì?" Vũ Sênh nói hạ giọng xuống.
“Nghe nói là các người vận chuyển thuốc phiện!" người đó cười he he: “Ta nghe nói thuốc phiện rất đáng tiền, chẳng bằng các người đem hết số thuốc phiện trên thuyền giao lại cho ta, như vậy ta đảm bả các người sẽ rời khỏi đây một cách bình an vô sự!"
Lời nói nghe thì có vẻ như thương lượng nhưng ngữ điệu thì biết hắn không hề có một chút gì thương lượng cả, hoàn toàn là nói thẳng ra mục đích của bọn họ chính là thuốc phiện!
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, Vũ Sênh khẽ cười: “các hạ, e rằng tin tức anh có được sai rồi, chúng tôi vận chuyển bột mì, làm gì có thuốc phiện ở đâu ra! Cả thuyền đều là bột mì, đó là sự thật!"
“Ồ?" người đó cười lạnh lùng: “Vậy bọn ta không phí lời với các người nữa, người đâu!"
Người đó vừa dứt lời, lập tức đèn trên các thuyền sáng lên, chiếc thuyền đó tiến lên phía trước vài mét, nòng pháo trên thuyền di chuyển, nhằm thẳng về phía tổ lái.
Nhìn vào nòng pháo đen xì, bốn người lạnh cả sống lưng, bây giờ trên người bọn họ chỉ có một khẩu súng, hơn nữa thuyền cũng là loại thuyền phổ thông dùng để chở hàng, sao có thể chịu được sự tấn công bằng pháo kia.
“Đợi đã!" Vũ Sênh lập tức lên tiếng: “Các hạ ngoài thuốc phiện ra còn muốn gì không, thực sự trên thuyền chúng tôi không có thuốc phiện!"
“Không có thuốc phiện?" tên đó cười chế giễu: “Không có thuốc phiện thì còn phí lời làm gì, phải biết rằng bọn ta đã đợi lâu như thế thì chẳng phải vì bột mì gì cả!"
Vũ Sênh và những người khác lập tức im lặng, bọn họ đương nhiên biết số bột mỳ này chẳng đáng tiền, nhưng thực sự đây là thứ duy nhất mà hiện giờ bọn họ có!
“Thế này đi!" Vũ Sênh lại lên tiếng: “Anh có thể giữ chúng tôi ở đây trước, sau đó gọi điện thoại cho bạn tôi mang tiền tới chuộc bọn tôi về!" lúc này Vũ Sênh cuối cùng cũng nghĩ ra Ngọc Tình, hi vọng cô có thể giúp được bọn họ!
“Bạn?" người đó dường như nghe thấy chuyện gì nực cười lắm! “Ai biết điện thoại gọi đi, bạn ngươi sẽ mang tiền tới hay sẽ giết ta, phải biết rằng bọn ta đợi ở đâu lâu như thế đã rất bực mình rồi, nếu bị các người lừa nữa vậy thì chúng ta chẳng còn gì!"
Vũ Sênh nghe thấy vậy chẳng còn gì để nói nữa, mọi người đều đề phòng đó là điều đương nhiên, bây giờ đang tức muốn chết! Sao lại gặp phải hải tặc chứ? vùng biển này làm gì có hải tặc từ trước tới nay!
Càng nghĩ càng thấy không đúng! Vũ Sênh lập tức ngẩng đầu lên nhìn bọn họ: “Nói, các người rốt cuộc là ai? Vùng biển này căn bản làm gì có hải tặc?"
Vừa dứt lời, ba người còn lại trên thuyền cũng như chợt nhớ ra, đúng vậy, vùng biển này làm gì có hải tặc gì, rốt cuộc những người này là ai!
“Ha ha! Quả nhiên không hổ danh là người đa mưu túc trí số một của bang Chim ưng." Người đó cười ha ha: “Nếu đã muốn biết vậy thì ta cho các ngươi được chết rõ ràng!"
Người đó cười ha ha kì lạ: “Bọn ta là người do lão đại của các ngươi Lưu Lỗ Hàn thue đến, mục đích chính là nếu các ngươi phát hiện ra điều gì bất thường thì hãy tiễn các ngươi đi."
Những lời nói hả hê đó như những chiếc gai đâm vào tai bốn người, tuy trong lòng đã đoán ra nhưng bây giờ nghe thấy, bọn họ đều cảm thấy rất đau lòng!
Đây chính là người anh cả của bọn họ sao! Ha ha!
Vũ Sênh nhìn người đàn ông: “Ha ha, nếu đã như vậy, các hạ sao còn đóng kịch cái gì mà đòi thuốc phiện!"
“Ấy...." người đó nghe thấy vậy thì dừng lại vài giây, sau đó khẽ cười nói tiếp: “Ngộ nhỡ lão đại của các ngươi nể tình mà cho các ngươi đem một ít thuốc phiện đi thì sao. Nếu thế thì ta cũng có thể cướp! Làm gì có ai mà không muốn kiếm thêm chứ!"
Hắn vừa nói ra, bốn người đều bật cười – nhưng là nụ cười cay đáng, xem ra khó mà qua được ngày hôm nay! Làm trong cái thế giới này lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ cảm thấy bản thân mình đơn thuần ngây thơ tới mức nực cười!
song lúc này không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa, bốn người nhìn nhau, lập tức đứng ra cửa sổ của buồng lái.
“Thôi được rồi!" người đó đưa ta ra hiệu: “Nếu đã có được câu trả lời, vậy thì hãy nhanh nhanh lên đường đi thôi!" nói xong hắn ta khẽ cười, đưa tay ra lệnh, những chiếc thuyền kia lại tiến gần hơn và sáng đèn, nòng pháo chĩa thẳng về phía bọn họ.
Đoàng một tiếng, khói bay mù mịt, cùng lúc đó, tấm kính thủy tinh trên phía boong tàu cũng vỡ toang, nước từ dưới biển cũng bắn lên tung tóe.
“Lưu Lỗ Hàn, nếu hôm nay tôi không chết thì ngày mai sẽ là ngày giỗ của ông!" đây là câu nói mà bốn người cũng nghĩ trong đầu khi họ cùng nhau nhảy xuống biển.
Nhảy xuống biển là lựa chọn cuối cùng, bọn họ không phải không biết, nhảy xuống biển lúc này sẽ nguy hiểm như thế nào, nhưng bây giờ không có sự lựa chọn nào khác, bởi vì nhảy rồi mới có thể có cơ hội sốn sót, bằng không đợi bọn họ tiến lại gần hơn thì bốn người chỉ biết biến thành tro bụi thôi.
Nước biển lạnh ngắt đã bao lấy cơ thể bọn họ, bọn họ cố hết sức để bơi, muốn nhanh chóng thoát khỏi vùng biển chết này.
“Ha ha, Cũng quyết đoán đấy!" người đó nhìn thấy bốn người nhảy xuống biển, hắn cười hả hê, cũng chưa vội mệnh lệnh thuộc hạ đuổi theo và truy sát, mà đưa tay ra lệnh để thuộc hạ cho nổ tung chiếc thuyền đen đủi đó.
Lưu Lỗ Hàn trả tiền để bọn họ ra tay, điều này là rất công bằng, nhưng hắn ta cũng không đồng ý rằng nhất định sẽ giết chết những người đó, thậm chí những người đó chạy thoát rồi sẽ tìm tới ai báo thù, đó cũng càng không liên quan gì tới hắn ta.
Đúng, hắn ta thừa nhận như vậy là không tốt, thế nhưng ai bảo hắn còn đồng ý một người khác nữa!
..........
Tổng bộ đảng Hắc thủ Italia.
Một người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu trắng lúc này đang đứng trước một cửa sổ lớn, ánh mắt cho thấy anh ta đang suy nghĩ về điều gì đó, không biết Tony có thành công hay không? Ồ không, nên nói là đã nhẹ tay buông tha cho bọn họ hay chưa.
ừm....anh làm như thế này, chắc là sẽ có lợi cho tiểu nha đầu đó.
Nghĩ rồi anh ta khẽ lắc lắc ly rượu trên tay, rồi nhấp môi. Ánh nắng vàng rực chiếu xuống, mái tóc màu đen đó cũng được ánh nắng chiều vào lấp lánh.
Người đàn ông đang tắm mình dưới ánh nắng mặt trời này đương nhiên là Wiliam- người mà Ngọc Tình đã từng gặp ở Côn Minh.
Lúc này anh ta đang đứng ở đó, trong đầu ngập tràn hình ảnh của cô gái đã lấy mất đi toàn bộ tâm trí của anh ta. Nghe nói Lưu Bân đã tỏ tình với cô rồi? Ồ, hình như còn nghe nói, Lưu Lỗ Hàn chuẩn bị ra tay với cô?
Nghĩ tới đó trong ánh mắt anh ta liền thoáng qua sự sắc lạnh, ai mà làm cho ông ta to gan lớn mật như vậy? Hức, người con gái đó đến bản thân anh ta cũng không nhẫn tâm làm hại dù chủ một chút, vậy mà những người đó lại dám! Nếu đã như vậy, không cho ông xuống hố thì cho ai?
Anh ta tay vẫn cầm ly rượu, miệng nở nụ cười nhàn nhạt, nghĩ tới sự công kích của Ngọc Tình trong buổi tối hôm đó! Cô gái này đúng thật là nhẫn tâm, lúc đó anh ta cũng không hề hoài nghi rằng cô thực sự muốn giết chết anh ta!
Người phụ nữ nhẫn tâm! Nhưng sao lại hợp với khẩu vị của anh ta thế chứ! nghĩ vậy tâm thần anh ta được điều động, hai chiếc răng nanh xuất hiện trên hàm răng của anh ta.
Thế nhưng hai chiếc răng đó hiện lên trên khuôn mặt anh tú đẹp đẽ đó lại không hề cho thấy sự đáng sợ, ngược lại nhìn còn đáng yêu như hai chiếc răng hổ vậy.
Song Wiliam dường như lại không hề biết cảm giác này đã vi phạm hình tượng về quỷ hút máu hay còn gọi là ma cà rồng trong trái tim anh ta, lúc này trong lòng anh ta, trong mắt anh ta chỉ có Ngọc Tình. Dường như, cô gái máu lạnh độc ác, tàn nhẫn mới càng phù hợp để làm hoàng hậu của ma cà rồng! Làm sao đây, ai bảo anh ta đã thích cô rồi!
Nghĩ tới đây, Wiliam liền nắm chặt tay lại, khi trước ở trong thang máy, sao anh ta lại không nghĩ ra là hút lấy một ít máu từ người cô chứ?
Thế nhưng ý nghĩ của anh ta vừa mới xuất hiện, trong đầu Wiliam liền xuất hiện một hình ảnh, ấy, hay là thôi nhỉ, cái cô gái tự cao tự đại là tàn bạo đó nhất định sẽ đánh gẫy răng anh ta!
Nghĩ rồi anh ta lại không nghĩ thêm điều gì nữa, hai chiếc răng nanh đó từ từ biến mất.
Bây giờ người đàn ông đó lại mang một khuôn mặt sáng sủa anh tú, dưới ánh sáng mặt trời, khuôn mặt đó giống như khuôn mặt của một vị thần.
Suy nghĩ lại trở về tới Tony, không biết Tony đã nói lời nên nói chưa, đúng là anh ta ngốc quá, sao lại giao việc này cho một tên hải tặc thực hiện chứ! đáng lẽ phải tìm một người thông minh rồi đóng giả hải tặc chứ, Tony cái tên ngu ngốc đó đừng có nói gì tới tiểu nha đầu thì may, bằng không con đường theo đuổi vợ con của anh ta lại khó khăn rồi.
Thực ra Tony cũng không phải là hải tặc, tên đó chỉ là được anh ta gợi ý hoạt động ở trên biển, thỉnh thoảng cướp bóc thôi, dù gì thì biển rộng lớn như thế, không kiếm thì cũng thật là đáng tiếc! Chỉ là tên đó ở trên biển nhiều nên sắp thành kẻ hoang dã rồi, chẳng có chút khí thế gì của người quý tộc cả. Haiz, đúng là không xứng đáng với xuất thân tốt lành của hắn! Sắp 25 tuổi đầu rồi, ngày nào cũng chỉ biết trôi dạt trên biển, như thế mãi sao được chứ!
Đúng, Wiliam sẽ không thừa nhận rằng bản thân mình đang cười trên nỗi đau của người khác. Chỉ là anh ta cảm thấy đáng tiếc. Đúng, chỉ là cảm thấy đáng tiếc.
Nghĩ vậy Wiliam có chút buồn bực, Tony đã 25 tuổi rồi, thế nhưng bản thân đã bao nhiêu tuổi? 100? 200? Haiz... cũng không nhớ nữa!
Có điều, bây giờ không phải là lúc băn khoăn xem bản thân bao nhiêu tuổi, điều anh ta đang nghĩ bây giờ đó là, dường như anh ta có thể đi nước Z, đi thành phố X, đi giành lấy công lao?
Không, sao lại có thể đi cướp công chứ! là đi bảo vệ, đúng, là bảo vệ!
Nghĩ tới đó thôi Wiliam liền thấy rất vui và hào hứng, thật sự không biết tiểu nha đầu sẽ cảm ơn bản thân mình thế nào đây!
Song, chắc chắn là Wiliam đã nghĩ nhiều rồi, lúc này Ngọc Tình đang bận rộn đối phó với tập đoàn Hồng Thị, cô đang cố gắng để biến tập đoàn Hông Thị trở thành Ngọc Thị.
Việc xảy ra trên biển, lúc này đương nhiên là Ngọc Tình vẫn chưa biết, kể cả biết rồi cũng sẽ không có phản ứng gì, người khác sống hay chết thì liên quan gì tới cô chứ?
Còn về việc Ngọc Tình luôn đi sớm về muộn, ba mẹ Ngọc Tình sớm đã quen rồi, thực ra ba mẹ cô cứ nghĩ rằng cô học thêm, và cô giáo dạy thêm chính là Tiên Ức!
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Ngọc Tình sau khi nhìn thấy Tiên Ức, bởi vì Tiên Ức nhìn quả thực là rất nhẹ nhàng, vừa nhìn đã cảm thấy như là người tốt! Vậy là Ngọc Tình dường như chẳng cần suy nghĩ đã coi Tiên Ức là cô giáo của mình, còn về việc dạy cái gì, ấy, cái này thì không biết! Dù sao thì việc ứng phó với ba mẹ cô lại không phải việc của cô mà là việc của Tiên Ức.
Tuy bây giờ cô không còn làm một đứa trẻ nữa, nhưng chưa lớn tới mức mà ba mẹ có thể hoàn toàn yên tâm, vì vậy có lúc phải nói dối là điều chắc chắn.
Lúc này Ngọc Tình đang tích cực mua vào số cổ phiếu đang bị phân tán rải rác của tập đoàn Hồng Thị. Lạc đà gầy còn to hơn ngựa, cô vẫn tin bao nhiêu năm nay tập đoàn Hồng Thị vẫn có những người có mối liên kết với nhau trong nội bộ tập đoàn, vì vậy Ngọc Tình muốn đánh vào tập đoàn Hồng Thị thì phải không thể đánh đổ được nó mà chỉ có thể thay thế nó mà thôi.
Nghĩ vậy cô thấy khá hợp lý, thử nghĩ xem người khác kinh doanh bao nhiêu năm như thế, đem hết mọi thứ của bọn họ đột nhiên phá hủy hết đi, tuy là buồn nhưng không tới nỗi phẫn nộ, nhưng nếu bị kẻ địch chiếm lấy, ừm, chắc là sẽ tức chết mất!
Thôi được, tha thứ cho cái bản tính ác độc của cô, cô chính là muốn nhìn thấy những người đó mất tất cả không còn một cái gì! Dám dòm ngó bạn trai của cô à? hức! Phải trả giá đắt!
Trước mắt tình hình kinh doanh của tập đoàn Hồng Thị không được khá lắm vì vậy mà cổ phiếu rớt giá thảm hại, còn Âu Dương Nguyệt thì dùng khả năng thiên tài về máy tính của mình để quang minh chính đại tấn công vào hệ thống quản lý của công ty người ta, mua cổ phiếu vào với giá thấp nhất, vừa ra tay đã mua toàn bộ cổ phần, một khoản lớn tới mức làm người khác phải cắn lưỡi.
Ngọc Tình nhìn Âu Dương Nguyệt với vẻ mặt hả hê, đương nhiên, tiền bỏ ra để mua cổ phần cũng chẳng phải của cô ta, cô ta đương nhiên không thấy xót rồi, nhưng, Ngọc Tình cũng không xót, bởi vì cô sẽ kiếm lại nhanh thôi!
Ngày nay tập đoàn Hồng Thị lại phải đối mặt với một nguy cơ mới, đó chính là đơn hàng đã ký kết bị trả lại, thậm chí những đại lý đó còn tự nguyện bồi thường tiền, chứ cũng không chấp nhận đơn hàng của bọn họ nữa.
Vậy là, tập đoàn Hồng Thị gấp rút triệu tập hội nghị cổ đông để bàn về đối sách.
Lúc này trong phòng họp của tập đoàn Hồng Thị đã ngồi kín người rồi, nhưng chỉ còn một chiếc ghế vẫn còn trống, mọi người đợi một lúc lâu cũng không thấy người đó tới, vậy là Hồng Triển Hòe liền đứng lên: “Nếu anh ta đã không tới, vậy thì chúng ta vẫn sẽ bắt đầu cuộc họp."
Vừa dứt lời, mọi người trong phòng họp bắt đầu bàn luận. Cái người này đúng là không hiểu thế nào là lịch sự, không đến cũng không sớm nói, hại bọn họ đợi lâu như thế!
“Tình hình của công ty ngày nay tôi nghĩ mọi người cũng đều rõ cả rồi, những đại lý đều trả lại đơn hàng cho chúng ta rồi, chúng ta bắt buộc phải tìm một phương án mới, nếu không đây sẽ là một đả kích vô cùng lớn đối với công ty!" Hồng Triển Hòe nói và sắc mặt đầy sự lo lắng.
Hồng Triển Hòe của ngày hôm nay không còn cái thái độ đắc ý coi trời bằng vung như tám năm trước nữa rồi, bây giờ oomg ta giống như một con lạc đà đang mang một cục đá nặng trên lưng, trên trán đầy những nếp nhăn do lo nghĩ.
Tập đoàn Hồng Thị là do năm xưa ông ta dùng thủ đoạn cướp lấy từ tay Cố Nhất Hàng, nhưng ngày nay Cố Nhất Hàng của tám năm trước đã lộn ngược dòng và trở thành một con cá mập, còn ông ta thì bắt đầu sắp ngã mà không gượng dậy nổi.
Ngày nay giá cổ phiếu của tập đoàn Hồng Thị vẫn không ngừng giảm xuống, thật sự là không biết có cách gì có thể tránh được vận mệnh phá sản của nó đây!
Nghĩ vậy Hồng Triển Hòe đột nhiên nghĩ tới Phong Nhã Trần, Ngạn Nhi nói tìm cách để nắm lấy Phong Nhã Trần, bây giờ không biết thế nào rồi, nếu một ngày cháu đích tôn của tập đoàn Hông Thị trở thành con rể của Hồng Triển Hòe, vậy thì tất cả mọi vấn đề sẽ không còn là vấn đề nữa!
Nghĩ vậy nỗi lo lắng trên mặt ông ta cũng bớt đi vài phần, dường như nhìn thấy hi vọng vậy.
“Hức, Đúng là quá đáng, dám trả lại các đơn hàng!" lúc này trong căn phòng họp trầm mặc cuối cùng cũng đã có người lên tiếng, nhưng nói ra những lời cũng chẳng giải quyết được vấn đề: “Sau này sẽ có lúc phải khóc mà cầu xin chúng ta!"
Anh ta vừa nói dứt lời, ánh mắt của mọi người liền hướng về phía anh ta. Cái người này thần kinh rồi chắc, bây giờ là lúc nào rồi mà còn nói những lời ngông cuồng thế chứ!
Bây giờ thứ cần thiết là phương án để giải quyết vấn đề! Chứ không phải ngồi đó mà nói phét!
Nói rồi mọi người lại thu ánh mắt về và tập trung suy nghĩ tìm cách giải quyết, dường như đã dự kiến phải nói lời bye bye với số tiền mình đầu tư vào tập đoàn Hồng Thị.
“Tôi đề nghị huy động vốn!" lúc này có người mở miệng nói, anh ta nhìn Hồng Triển Hòe: “Nhập vào công nghệ mới để thu hút, lôi kéo nhà đầu tư."
Anh ta vừa nói hết câu, mọi người đều cảm thấy phương án này vô cùng khó thực hiện, tình hình hiện tại của Hồng Thị bây giờ thế nào chứ, lại còn có người vứt tiền qua cửa sổ chắc! Trừ khi người đó là kẻ điên!
Thế nhưng trên thế giới này làm gì có kẻ nào có tiền mà lại ngốc thế chứ! bây giờ bọn họ đều muốn lấy lại số tiền mình đã đầu tư vào, chứ đừng nói tới đầu tư thêm.
Người đó nói xong, dường như cũng cảm thấy không hteer, vậy là liền ngậm miệng lại.
“Tôi đề nghị đổi người!" lúc này một giọng nói lanh lảnh truyền đến, cửa của phòng họp được mở ra, Ngọc Tình kéo tay Phong Nhã Trần đi vào.
Hồng Triển Hòe nghe thấy tiếng nói liền liếc mắt ra nhìn, khi nhìn thấy Ngọc Tình, liền lập tức nói tức giận: “Ai cho cô vào đây, cút ra ngoài!"
Ngọc Tình ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông ta, không nói gì, sau đó ánh mắt cô hướng về phía mọi người, nhếch mép cười tiến về phía chiếc ghế còn trống, ngồi xuống.
“Hôm nay chẳng phải hội nghị cổ đông à? với tư cách là một cổ đông của Hồng Thị thì sao lại không thể đến chứ?" Ngọc Tình khẽ cười, nhướn mày nhìn Hồng Triển Hòe.
“Cô thì được tính gì là cổ đông? Sao tôi không biết cô là cổ đông của Hồng Thị?" Hồng Triển Hòe gằn giọng xuống nói vẻ hận thù.
“Vậy sao?" Ngọc Tình cười, đưa tay ra với lấy tập tài liệu trong tai Phong Nhã Trần vứt lên bàn, “Tôi không chỉ là cổ đông của Hồng Thị mà tôi còn là đại cổ đông."
Nói xong, cô không cho Hồng Triển Hòe cơ hội phản ứng lại, khẽ cười, rồi nói nhấn mạnh câu nói cô vừa nói khi bước vào: “Tôi đề nghị đổi người!"
Nghĩ tới đây bọn họ đều thấy rùng mình, trên môi là nụ cười cay đắng, đau khổ, đúng là thật nực cười! đây chính là đại ca mà năm xưa đã nói là sẽ đồng cam cộng khổ, sống chết có nhau sao! Đây chính là là người địa ca mà bốn anh em họ đã dùng mạng sống của mình để phục vụ sao!
Sự phẫn nộ trong lòng giống như một ngọn lửa càng lúc càng cháy to hơn, Vũ Sênh là người đầu tiên chạy tới tổ lái.
“Quay đầu!" anh ta hơi thở hồng hộc: “Tôi nói quay đầu lại."
Người tổ trưởng tổ lái làm như không nghe thấy vậy, anh ta đưa ngón tay ấn nút, tốc độ chiếc thuyền dường như càng nhanh hơn.
Vũ Sênh thấy vậy, vô cùng lo lắng, xông lên, túm lấy tổ trưởng tổ lái, giọng nói gằn xuống như con ma vừa từ dưới địa ngục lên: “Tao nói quay đầu lại!"
Người đó bị Vũ Sênh túm lấy, mặt lập tức đỏ lên, thế nhưng vẫn không hề có chút phản ứng nào, tốc độ của chiếc thuyền cũng không hề giảm xuống.
Vũ Sênh tức giận đấm cho anh ta một nhát, sau đó hất anh ta ra ngoài, tự mình ngồi lên ghế của tổ trưởng tổ lái, các ngón tay di chuyển để điều khiển thiết bị.
Lúc này Phong Hòa và bọn họ cũng đã tới, nhìn thấy tất cả mọi thứ trong tổ lái, lập tức hiểu ra mọi chuyện, sau khi hiểu ra rồi thì cả ba đều cảm thấy vô cùng thất vọng.
Cuối cùng, dưới sự nỗ lực của Vũ Sênh, tốc độ chiếc thuyền cũng đã được giảm xuống, Vũ Sênh thấy vậy đột nhiên thở phào một tiếng, lại điều khiển muốn cho chiếc thuyền quay đầu.
Thế nhưng đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến: “Các bạn, chúng tôi đã đợi rất lâu rồi! cứ thế này mà đi sao?"
Giọng nói to và rõ ràng phát ra từ một chiếc loa, đột nhiên làm bốn người họ đơ người ra.
Chẳng phải vẫn chưa tới nơi mà? sao lại.....
Vẫn còn đang suy nghĩ, bốn người liền nhìn thấy rất nhiều những chiếc thuyền được lái tới, dễ dàng bao vây chiếc thuyền của bọn họ lại. bốn người nhìn nhau với sắc mặt lo lắng, bỗng nhiên hiểu ra hôm nay không dễ dàng gì mà thoát được rồi!
Vũ Sênh nhìn những chiếc thuyền đang bao vây, dùng chiếc loa trong tổ lái để truyền đe tiếng nói của mình.
“Các vị làm thế này là ý gì? Xin hỏi các vị là ai?" giọng nói chắc chắn và rõ ràng không hề có một chút lo lắng hay hoảng loạn nào, là người chịu thua chứ không thua trận chắc cũng chỉ thế này!
“Ý gì à?" Vũ Sênh vừa dứt lời, liền lập tức nghe thấy có tiếng đáp lại: “Các người nhìn xem bộ dạng của chúng tôi là ý gì?"
Vừa nghe dứt câu, bốn người lập tức nhìn ra, chỉ thấy trên chiếc thuyền nào của bọn họ cũng có treo một lá cờ, nhìn có vẻ như là hải tặc!
Lúc này bốn người đều thở phào một tiếng, là hải tặc còn may!
Tuy hải tặc vô cùng tàn bạo, nhưng cũng vẫn là những kẻ thông minh, bọn họ ở đây là vì tiền, đương nhiên nếu bốn người bọn họ đưa ra được giá trị lớn hơn, vậy thì sẽ bình an vô sự.
“Thực lòng xin lỗi!" Vũ Sênh nói: “Chúng tôi đi vận chuyển hàng, hàng thì đều là bột mì, Nếu các anh đồng ý, chúng tôi có thể đem toàn bộ số bột mì này cho các anh!"
Kẻ anh hùng luôn biết thời thế! Nhìn những nòng pháo trên các thuyền đang chĩa về phía mình, bọn họ chẳng thèm đấu với hải tặc làm gì! Bốn người họ chẳng phải là kẻ ngốc, cũng không ngốc tới mức tự ép mình vào chỗ chết, phải biết rằng những chiếc nòng pháo kia mà được nổ, bọn họ sẽ lập tức tan tành thành khói bụi.
“Bột mì?" người đó cười hắt ra: “Thật là nực cười, nhìn cờ của các người chắc là người của bang Chim ưng!"
Người đó vừa dứt lời, bốn người bọn họ lập tức nhìn ra với ánh mắt cảnh giác, lẽ nào bọn hải tặc này là giả?
“Hức, các người đừng có ý nghĩ đó nữa, bọn ta phải giết chết các ngươi thì việc gì phải đóng giả là hải tặc, phải biết rằng bây giờ chỉ cần ta giơ tay ra lệnh, các người sẽ lập tức bay tan ra như xác pháo."
Người đó còn hào hứng huýt sao một tiếng: “Đùng một cái, chẳng còn gì nữa...."
Bốn người nghe thấy vậy đột nhiên trước mắt liền xuất hiện một hình ảnh bản thân mình hóa thành tro bụi. tuy nói rằng người chết rồi sẽ hóa thành tro bụi, sẽ nằm xuống dưới đất mãi mãi nhưng bọn họ không muốn mình bị chết một cách ngu ngốc như thế này!
“Vậy các hạ muốn gì?" Vũ Sênh nói hạ giọng xuống.
“Nghe nói là các người vận chuyển thuốc phiện!" người đó cười he he: “Ta nghe nói thuốc phiện rất đáng tiền, chẳng bằng các người đem hết số thuốc phiện trên thuyền giao lại cho ta, như vậy ta đảm bả các người sẽ rời khỏi đây một cách bình an vô sự!"
Lời nói nghe thì có vẻ như thương lượng nhưng ngữ điệu thì biết hắn không hề có một chút gì thương lượng cả, hoàn toàn là nói thẳng ra mục đích của bọn họ chính là thuốc phiện!
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, Vũ Sênh khẽ cười: “các hạ, e rằng tin tức anh có được sai rồi, chúng tôi vận chuyển bột mì, làm gì có thuốc phiện ở đâu ra! Cả thuyền đều là bột mì, đó là sự thật!"
“Ồ?" người đó cười lạnh lùng: “Vậy bọn ta không phí lời với các người nữa, người đâu!"
Người đó vừa dứt lời, lập tức đèn trên các thuyền sáng lên, chiếc thuyền đó tiến lên phía trước vài mét, nòng pháo trên thuyền di chuyển, nhằm thẳng về phía tổ lái.
Nhìn vào nòng pháo đen xì, bốn người lạnh cả sống lưng, bây giờ trên người bọn họ chỉ có một khẩu súng, hơn nữa thuyền cũng là loại thuyền phổ thông dùng để chở hàng, sao có thể chịu được sự tấn công bằng pháo kia.
“Đợi đã!" Vũ Sênh lập tức lên tiếng: “Các hạ ngoài thuốc phiện ra còn muốn gì không, thực sự trên thuyền chúng tôi không có thuốc phiện!"
“Không có thuốc phiện?" tên đó cười chế giễu: “Không có thuốc phiện thì còn phí lời làm gì, phải biết rằng bọn ta đã đợi lâu như thế thì chẳng phải vì bột mì gì cả!"
Vũ Sênh và những người khác lập tức im lặng, bọn họ đương nhiên biết số bột mỳ này chẳng đáng tiền, nhưng thực sự đây là thứ duy nhất mà hiện giờ bọn họ có!
“Thế này đi!" Vũ Sênh lại lên tiếng: “Anh có thể giữ chúng tôi ở đây trước, sau đó gọi điện thoại cho bạn tôi mang tiền tới chuộc bọn tôi về!" lúc này Vũ Sênh cuối cùng cũng nghĩ ra Ngọc Tình, hi vọng cô có thể giúp được bọn họ!
“Bạn?" người đó dường như nghe thấy chuyện gì nực cười lắm! “Ai biết điện thoại gọi đi, bạn ngươi sẽ mang tiền tới hay sẽ giết ta, phải biết rằng bọn ta đợi ở đâu lâu như thế đã rất bực mình rồi, nếu bị các người lừa nữa vậy thì chúng ta chẳng còn gì!"
Vũ Sênh nghe thấy vậy chẳng còn gì để nói nữa, mọi người đều đề phòng đó là điều đương nhiên, bây giờ đang tức muốn chết! Sao lại gặp phải hải tặc chứ? vùng biển này làm gì có hải tặc từ trước tới nay!
Càng nghĩ càng thấy không đúng! Vũ Sênh lập tức ngẩng đầu lên nhìn bọn họ: “Nói, các người rốt cuộc là ai? Vùng biển này căn bản làm gì có hải tặc?"
Vừa dứt lời, ba người còn lại trên thuyền cũng như chợt nhớ ra, đúng vậy, vùng biển này làm gì có hải tặc gì, rốt cuộc những người này là ai!
“Ha ha! Quả nhiên không hổ danh là người đa mưu túc trí số một của bang Chim ưng." Người đó cười ha ha: “Nếu đã muốn biết vậy thì ta cho các ngươi được chết rõ ràng!"
Người đó cười ha ha kì lạ: “Bọn ta là người do lão đại của các ngươi Lưu Lỗ Hàn thue đến, mục đích chính là nếu các ngươi phát hiện ra điều gì bất thường thì hãy tiễn các ngươi đi."
Những lời nói hả hê đó như những chiếc gai đâm vào tai bốn người, tuy trong lòng đã đoán ra nhưng bây giờ nghe thấy, bọn họ đều cảm thấy rất đau lòng!
Đây chính là người anh cả của bọn họ sao! Ha ha!
Vũ Sênh nhìn người đàn ông: “Ha ha, nếu đã như vậy, các hạ sao còn đóng kịch cái gì mà đòi thuốc phiện!"
“Ấy...." người đó nghe thấy vậy thì dừng lại vài giây, sau đó khẽ cười nói tiếp: “Ngộ nhỡ lão đại của các ngươi nể tình mà cho các ngươi đem một ít thuốc phiện đi thì sao. Nếu thế thì ta cũng có thể cướp! Làm gì có ai mà không muốn kiếm thêm chứ!"
Hắn vừa nói ra, bốn người đều bật cười – nhưng là nụ cười cay đáng, xem ra khó mà qua được ngày hôm nay! Làm trong cái thế giới này lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ cảm thấy bản thân mình đơn thuần ngây thơ tới mức nực cười!
song lúc này không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa, bốn người nhìn nhau, lập tức đứng ra cửa sổ của buồng lái.
“Thôi được rồi!" người đó đưa ta ra hiệu: “Nếu đã có được câu trả lời, vậy thì hãy nhanh nhanh lên đường đi thôi!" nói xong hắn ta khẽ cười, đưa tay ra lệnh, những chiếc thuyền kia lại tiến gần hơn và sáng đèn, nòng pháo chĩa thẳng về phía bọn họ.
Đoàng một tiếng, khói bay mù mịt, cùng lúc đó, tấm kính thủy tinh trên phía boong tàu cũng vỡ toang, nước từ dưới biển cũng bắn lên tung tóe.
“Lưu Lỗ Hàn, nếu hôm nay tôi không chết thì ngày mai sẽ là ngày giỗ của ông!" đây là câu nói mà bốn người cũng nghĩ trong đầu khi họ cùng nhau nhảy xuống biển.
Nhảy xuống biển là lựa chọn cuối cùng, bọn họ không phải không biết, nhảy xuống biển lúc này sẽ nguy hiểm như thế nào, nhưng bây giờ không có sự lựa chọn nào khác, bởi vì nhảy rồi mới có thể có cơ hội sốn sót, bằng không đợi bọn họ tiến lại gần hơn thì bốn người chỉ biết biến thành tro bụi thôi.
Nước biển lạnh ngắt đã bao lấy cơ thể bọn họ, bọn họ cố hết sức để bơi, muốn nhanh chóng thoát khỏi vùng biển chết này.
“Ha ha, Cũng quyết đoán đấy!" người đó nhìn thấy bốn người nhảy xuống biển, hắn cười hả hê, cũng chưa vội mệnh lệnh thuộc hạ đuổi theo và truy sát, mà đưa tay ra lệnh để thuộc hạ cho nổ tung chiếc thuyền đen đủi đó.
Lưu Lỗ Hàn trả tiền để bọn họ ra tay, điều này là rất công bằng, nhưng hắn ta cũng không đồng ý rằng nhất định sẽ giết chết những người đó, thậm chí những người đó chạy thoát rồi sẽ tìm tới ai báo thù, đó cũng càng không liên quan gì tới hắn ta.
Đúng, hắn ta thừa nhận như vậy là không tốt, thế nhưng ai bảo hắn còn đồng ý một người khác nữa!
..........
Tổng bộ đảng Hắc thủ Italia.
Một người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu trắng lúc này đang đứng trước một cửa sổ lớn, ánh mắt cho thấy anh ta đang suy nghĩ về điều gì đó, không biết Tony có thành công hay không? Ồ không, nên nói là đã nhẹ tay buông tha cho bọn họ hay chưa.
ừm....anh làm như thế này, chắc là sẽ có lợi cho tiểu nha đầu đó.
Nghĩ rồi anh ta khẽ lắc lắc ly rượu trên tay, rồi nhấp môi. Ánh nắng vàng rực chiếu xuống, mái tóc màu đen đó cũng được ánh nắng chiều vào lấp lánh.
Người đàn ông đang tắm mình dưới ánh nắng mặt trời này đương nhiên là Wiliam- người mà Ngọc Tình đã từng gặp ở Côn Minh.
Lúc này anh ta đang đứng ở đó, trong đầu ngập tràn hình ảnh của cô gái đã lấy mất đi toàn bộ tâm trí của anh ta. Nghe nói Lưu Bân đã tỏ tình với cô rồi? Ồ, hình như còn nghe nói, Lưu Lỗ Hàn chuẩn bị ra tay với cô?
Nghĩ tới đó trong ánh mắt anh ta liền thoáng qua sự sắc lạnh, ai mà làm cho ông ta to gan lớn mật như vậy? Hức, người con gái đó đến bản thân anh ta cũng không nhẫn tâm làm hại dù chủ một chút, vậy mà những người đó lại dám! Nếu đã như vậy, không cho ông xuống hố thì cho ai?
Anh ta tay vẫn cầm ly rượu, miệng nở nụ cười nhàn nhạt, nghĩ tới sự công kích của Ngọc Tình trong buổi tối hôm đó! Cô gái này đúng thật là nhẫn tâm, lúc đó anh ta cũng không hề hoài nghi rằng cô thực sự muốn giết chết anh ta!
Người phụ nữ nhẫn tâm! Nhưng sao lại hợp với khẩu vị của anh ta thế chứ! nghĩ vậy tâm thần anh ta được điều động, hai chiếc răng nanh xuất hiện trên hàm răng của anh ta.
Thế nhưng hai chiếc răng đó hiện lên trên khuôn mặt anh tú đẹp đẽ đó lại không hề cho thấy sự đáng sợ, ngược lại nhìn còn đáng yêu như hai chiếc răng hổ vậy.
Song Wiliam dường như lại không hề biết cảm giác này đã vi phạm hình tượng về quỷ hút máu hay còn gọi là ma cà rồng trong trái tim anh ta, lúc này trong lòng anh ta, trong mắt anh ta chỉ có Ngọc Tình. Dường như, cô gái máu lạnh độc ác, tàn nhẫn mới càng phù hợp để làm hoàng hậu của ma cà rồng! Làm sao đây, ai bảo anh ta đã thích cô rồi!
Nghĩ tới đây, Wiliam liền nắm chặt tay lại, khi trước ở trong thang máy, sao anh ta lại không nghĩ ra là hút lấy một ít máu từ người cô chứ?
Thế nhưng ý nghĩ của anh ta vừa mới xuất hiện, trong đầu Wiliam liền xuất hiện một hình ảnh, ấy, hay là thôi nhỉ, cái cô gái tự cao tự đại là tàn bạo đó nhất định sẽ đánh gẫy răng anh ta!
Nghĩ rồi anh ta lại không nghĩ thêm điều gì nữa, hai chiếc răng nanh đó từ từ biến mất.
Bây giờ người đàn ông đó lại mang một khuôn mặt sáng sủa anh tú, dưới ánh sáng mặt trời, khuôn mặt đó giống như khuôn mặt của một vị thần.
Suy nghĩ lại trở về tới Tony, không biết Tony đã nói lời nên nói chưa, đúng là anh ta ngốc quá, sao lại giao việc này cho một tên hải tặc thực hiện chứ! đáng lẽ phải tìm một người thông minh rồi đóng giả hải tặc chứ, Tony cái tên ngu ngốc đó đừng có nói gì tới tiểu nha đầu thì may, bằng không con đường theo đuổi vợ con của anh ta lại khó khăn rồi.
Thực ra Tony cũng không phải là hải tặc, tên đó chỉ là được anh ta gợi ý hoạt động ở trên biển, thỉnh thoảng cướp bóc thôi, dù gì thì biển rộng lớn như thế, không kiếm thì cũng thật là đáng tiếc! Chỉ là tên đó ở trên biển nhiều nên sắp thành kẻ hoang dã rồi, chẳng có chút khí thế gì của người quý tộc cả. Haiz, đúng là không xứng đáng với xuất thân tốt lành của hắn! Sắp 25 tuổi đầu rồi, ngày nào cũng chỉ biết trôi dạt trên biển, như thế mãi sao được chứ!
Đúng, Wiliam sẽ không thừa nhận rằng bản thân mình đang cười trên nỗi đau của người khác. Chỉ là anh ta cảm thấy đáng tiếc. Đúng, chỉ là cảm thấy đáng tiếc.
Nghĩ vậy Wiliam có chút buồn bực, Tony đã 25 tuổi rồi, thế nhưng bản thân đã bao nhiêu tuổi? 100? 200? Haiz... cũng không nhớ nữa!
Có điều, bây giờ không phải là lúc băn khoăn xem bản thân bao nhiêu tuổi, điều anh ta đang nghĩ bây giờ đó là, dường như anh ta có thể đi nước Z, đi thành phố X, đi giành lấy công lao?
Không, sao lại có thể đi cướp công chứ! là đi bảo vệ, đúng, là bảo vệ!
Nghĩ tới đó thôi Wiliam liền thấy rất vui và hào hứng, thật sự không biết tiểu nha đầu sẽ cảm ơn bản thân mình thế nào đây!
Song, chắc chắn là Wiliam đã nghĩ nhiều rồi, lúc này Ngọc Tình đang bận rộn đối phó với tập đoàn Hồng Thị, cô đang cố gắng để biến tập đoàn Hông Thị trở thành Ngọc Thị.
Việc xảy ra trên biển, lúc này đương nhiên là Ngọc Tình vẫn chưa biết, kể cả biết rồi cũng sẽ không có phản ứng gì, người khác sống hay chết thì liên quan gì tới cô chứ?
Còn về việc Ngọc Tình luôn đi sớm về muộn, ba mẹ Ngọc Tình sớm đã quen rồi, thực ra ba mẹ cô cứ nghĩ rằng cô học thêm, và cô giáo dạy thêm chính là Tiên Ức!
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Ngọc Tình sau khi nhìn thấy Tiên Ức, bởi vì Tiên Ức nhìn quả thực là rất nhẹ nhàng, vừa nhìn đã cảm thấy như là người tốt! Vậy là Ngọc Tình dường như chẳng cần suy nghĩ đã coi Tiên Ức là cô giáo của mình, còn về việc dạy cái gì, ấy, cái này thì không biết! Dù sao thì việc ứng phó với ba mẹ cô lại không phải việc của cô mà là việc của Tiên Ức.
Tuy bây giờ cô không còn làm một đứa trẻ nữa, nhưng chưa lớn tới mức mà ba mẹ có thể hoàn toàn yên tâm, vì vậy có lúc phải nói dối là điều chắc chắn.
Lúc này Ngọc Tình đang tích cực mua vào số cổ phiếu đang bị phân tán rải rác của tập đoàn Hồng Thị. Lạc đà gầy còn to hơn ngựa, cô vẫn tin bao nhiêu năm nay tập đoàn Hồng Thị vẫn có những người có mối liên kết với nhau trong nội bộ tập đoàn, vì vậy Ngọc Tình muốn đánh vào tập đoàn Hồng Thị thì phải không thể đánh đổ được nó mà chỉ có thể thay thế nó mà thôi.
Nghĩ vậy cô thấy khá hợp lý, thử nghĩ xem người khác kinh doanh bao nhiêu năm như thế, đem hết mọi thứ của bọn họ đột nhiên phá hủy hết đi, tuy là buồn nhưng không tới nỗi phẫn nộ, nhưng nếu bị kẻ địch chiếm lấy, ừm, chắc là sẽ tức chết mất!
Thôi được, tha thứ cho cái bản tính ác độc của cô, cô chính là muốn nhìn thấy những người đó mất tất cả không còn một cái gì! Dám dòm ngó bạn trai của cô à? hức! Phải trả giá đắt!
Trước mắt tình hình kinh doanh của tập đoàn Hồng Thị không được khá lắm vì vậy mà cổ phiếu rớt giá thảm hại, còn Âu Dương Nguyệt thì dùng khả năng thiên tài về máy tính của mình để quang minh chính đại tấn công vào hệ thống quản lý của công ty người ta, mua cổ phiếu vào với giá thấp nhất, vừa ra tay đã mua toàn bộ cổ phần, một khoản lớn tới mức làm người khác phải cắn lưỡi.
Ngọc Tình nhìn Âu Dương Nguyệt với vẻ mặt hả hê, đương nhiên, tiền bỏ ra để mua cổ phần cũng chẳng phải của cô ta, cô ta đương nhiên không thấy xót rồi, nhưng, Ngọc Tình cũng không xót, bởi vì cô sẽ kiếm lại nhanh thôi!
Ngày nay tập đoàn Hồng Thị lại phải đối mặt với một nguy cơ mới, đó chính là đơn hàng đã ký kết bị trả lại, thậm chí những đại lý đó còn tự nguyện bồi thường tiền, chứ cũng không chấp nhận đơn hàng của bọn họ nữa.
Vậy là, tập đoàn Hồng Thị gấp rút triệu tập hội nghị cổ đông để bàn về đối sách.
Lúc này trong phòng họp của tập đoàn Hồng Thị đã ngồi kín người rồi, nhưng chỉ còn một chiếc ghế vẫn còn trống, mọi người đợi một lúc lâu cũng không thấy người đó tới, vậy là Hồng Triển Hòe liền đứng lên: “Nếu anh ta đã không tới, vậy thì chúng ta vẫn sẽ bắt đầu cuộc họp."
Vừa dứt lời, mọi người trong phòng họp bắt đầu bàn luận. Cái người này đúng là không hiểu thế nào là lịch sự, không đến cũng không sớm nói, hại bọn họ đợi lâu như thế!
“Tình hình của công ty ngày nay tôi nghĩ mọi người cũng đều rõ cả rồi, những đại lý đều trả lại đơn hàng cho chúng ta rồi, chúng ta bắt buộc phải tìm một phương án mới, nếu không đây sẽ là một đả kích vô cùng lớn đối với công ty!" Hồng Triển Hòe nói và sắc mặt đầy sự lo lắng.
Hồng Triển Hòe của ngày hôm nay không còn cái thái độ đắc ý coi trời bằng vung như tám năm trước nữa rồi, bây giờ oomg ta giống như một con lạc đà đang mang một cục đá nặng trên lưng, trên trán đầy những nếp nhăn do lo nghĩ.
Tập đoàn Hồng Thị là do năm xưa ông ta dùng thủ đoạn cướp lấy từ tay Cố Nhất Hàng, nhưng ngày nay Cố Nhất Hàng của tám năm trước đã lộn ngược dòng và trở thành một con cá mập, còn ông ta thì bắt đầu sắp ngã mà không gượng dậy nổi.
Ngày nay giá cổ phiếu của tập đoàn Hồng Thị vẫn không ngừng giảm xuống, thật sự là không biết có cách gì có thể tránh được vận mệnh phá sản của nó đây!
Nghĩ vậy Hồng Triển Hòe đột nhiên nghĩ tới Phong Nhã Trần, Ngạn Nhi nói tìm cách để nắm lấy Phong Nhã Trần, bây giờ không biết thế nào rồi, nếu một ngày cháu đích tôn của tập đoàn Hông Thị trở thành con rể của Hồng Triển Hòe, vậy thì tất cả mọi vấn đề sẽ không còn là vấn đề nữa!
Nghĩ vậy nỗi lo lắng trên mặt ông ta cũng bớt đi vài phần, dường như nhìn thấy hi vọng vậy.
“Hức, Đúng là quá đáng, dám trả lại các đơn hàng!" lúc này trong căn phòng họp trầm mặc cuối cùng cũng đã có người lên tiếng, nhưng nói ra những lời cũng chẳng giải quyết được vấn đề: “Sau này sẽ có lúc phải khóc mà cầu xin chúng ta!"
Anh ta vừa nói dứt lời, ánh mắt của mọi người liền hướng về phía anh ta. Cái người này thần kinh rồi chắc, bây giờ là lúc nào rồi mà còn nói những lời ngông cuồng thế chứ!
Bây giờ thứ cần thiết là phương án để giải quyết vấn đề! Chứ không phải ngồi đó mà nói phét!
Nói rồi mọi người lại thu ánh mắt về và tập trung suy nghĩ tìm cách giải quyết, dường như đã dự kiến phải nói lời bye bye với số tiền mình đầu tư vào tập đoàn Hồng Thị.
“Tôi đề nghị huy động vốn!" lúc này có người mở miệng nói, anh ta nhìn Hồng Triển Hòe: “Nhập vào công nghệ mới để thu hút, lôi kéo nhà đầu tư."
Anh ta vừa nói hết câu, mọi người đều cảm thấy phương án này vô cùng khó thực hiện, tình hình hiện tại của Hồng Thị bây giờ thế nào chứ, lại còn có người vứt tiền qua cửa sổ chắc! Trừ khi người đó là kẻ điên!
Thế nhưng trên thế giới này làm gì có kẻ nào có tiền mà lại ngốc thế chứ! bây giờ bọn họ đều muốn lấy lại số tiền mình đã đầu tư vào, chứ đừng nói tới đầu tư thêm.
Người đó nói xong, dường như cũng cảm thấy không hteer, vậy là liền ngậm miệng lại.
“Tôi đề nghị đổi người!" lúc này một giọng nói lanh lảnh truyền đến, cửa của phòng họp được mở ra, Ngọc Tình kéo tay Phong Nhã Trần đi vào.
Hồng Triển Hòe nghe thấy tiếng nói liền liếc mắt ra nhìn, khi nhìn thấy Ngọc Tình, liền lập tức nói tức giận: “Ai cho cô vào đây, cút ra ngoài!"
Ngọc Tình ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông ta, không nói gì, sau đó ánh mắt cô hướng về phía mọi người, nhếch mép cười tiến về phía chiếc ghế còn trống, ngồi xuống.
“Hôm nay chẳng phải hội nghị cổ đông à? với tư cách là một cổ đông của Hồng Thị thì sao lại không thể đến chứ?" Ngọc Tình khẽ cười, nhướn mày nhìn Hồng Triển Hòe.
“Cô thì được tính gì là cổ đông? Sao tôi không biết cô là cổ đông của Hồng Thị?" Hồng Triển Hòe gằn giọng xuống nói vẻ hận thù.
“Vậy sao?" Ngọc Tình cười, đưa tay ra với lấy tập tài liệu trong tai Phong Nhã Trần vứt lên bàn, “Tôi không chỉ là cổ đông của Hồng Thị mà tôi còn là đại cổ đông."
Nói xong, cô không cho Hồng Triển Hòe cơ hội phản ứng lại, khẽ cười, rồi nói nhấn mạnh câu nói cô vừa nói khi bước vào: “Tôi đề nghị đổi người!"
Tác giả :
Nguyệt Tát Lâu Lan