Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ
Chương 13: Gây sự, không biết tốt xấu người nhà
Từ chỗ của Lưu Lỗ Hàn đi ra thì đã 8 giờ tối. Trước đó cũng đã gọi điện cho Lý Nguyệt nói tối nay sẽ về trễ một chút.
Hai tay Ngọc Tình cắm trong túi quần, lơ đãng đụng vào tờ chi phiếu ở bên trong, tấm chi phiếu này là của Lưu Lỗ Hàn đưa cho cô, bên trong có 3 vạn, nói là cho cô tiêu vặt.
Khóe môi nhếch lên, mười phần trào phúng. Trước kia cô vì quốc gia làm việc, kiếp này lại muốn đi ngược lại, từ nay về sau con đường cô đi sẽ khác hoàn toàn với kiếp trước. Thế giới này thực sự rất kì diệu a.
Tuy rằng hợp tác với Lưu Lỗ Hàn có chút giống như bảo hổ đi lột da ( ý nói là tài năng của chị vượt xa cái bọn tép riu Ưng bang đấy ạ. Bà này tự kỉ kinh, tinh thần lực của bà còn chưa thức tỉnh hoàn toàn đâu. * Ngọc Tình rút tay ra khỏi túi quần* Dạ, em no comment). Mà bây giờ cô chính là người đánh hổ, da hổ cuối cùng cũng sẽ bị cô lột ra thôi. Hiện tại cô cứ để cho hắn ăn một miếng bánh ngọt, mà thứ cô cần là sự phát triển, hợp tác với nhau chỉ vì nhu cầu mà thôi.
Đi đến cửa nhà, Ngọc Tình dừng lại cước bộ, ánh mắt lập tức sắc bén, khóe môi vẫn là hơi nhếch. Vừa mới bước vào cổng cô đã nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ trong nhà, không cần nghĩ cũng biết việc này khẳng định có liên quan đến Chu Toàn.
“ Thực sự là dọa người, Ngọc gia chúng ta làm sao lại cưới một đứa con dâu như chị chứ, người như chị mà cũng dám khi dễ cha tôi. Nói cho chị biết, tiền này chị không muốn đưa cũng phải đưa!’’ Vừa vào nhà, Ngọc Tình liền nhìn thấy cha mẹ mình đang đứng ở cửa, ba đứng chắn trước người của mẹ, mà ở trong nhà, cô hai Ngọc An Liên đang chỉ tay vào người Lý Nguyệt mắng nhiếc, bên cạnh là chú ba Ngọc An Lâm ngồi một bên xem kịch vui.
“ Nga?" Ngọc Tình chậm rãi đi đến bên người cha mẹ mình, giọng nói lạnh như băng, “ Nghe khẩu khí của cô hai là muốn đi giựt tiền sao? Khi nào thì cô hai trở nên lợi hại như vậy a?"
Ngọc An Liên đang mắng hăng say, thình lình nghe được thanh âm non nớt lại lạnh lùng như băng, mụ ta cảm thấy nao nao. Cho đến khi nhìn thấy Ngọc Tình kéo tay cha mẹ cô đi đến bên bàn ngồi xuống thì mặt đỏ lên, mở miệng liền mắng, “ Người lớn đang nói chuyện thì con nít đừng có xen vào, ba mẹ mày dạy dỗ mày như vậy à?"
Ngọc Tình đứng ở một bên rót nước cho ba mẹ, trong lúc đó một ánh mắt cũng không quăng cho Ngọc An Liên và Ngọc An Lâm ngồi ở bên cạnh.
Nghe được câu nói của Ngọc An Liên, cô cũng không thèm ngẩng đầu lên, không mặn không nhạt nói: “ Những lời này phải để tôi hỏi cô hai mới đúng đi? Ông bà nội ở nhà dạy bảo cô đi đến nhà của người khác, chỉ vào mặt chủ nhà mà mắng, dạy cô nói chuyện với anh và chị dâu mình như vậy sao!" Lời nói cuối cùng trở nên bén nhọn, Ngọc Tình nói xong ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào bậc – trưởng – bối - Ngọc –An –Liên.
“ Mày." Ngọc An Liên bị ánh mắt của Ngọc Tình dọa sợ, không khỏi lùi về phía sau mấy bước.
“ Tiểu Tình sao có thể nói như vậy a, cô hai của con chỉ là đang tức giận thôi." Vẫn ngồi ở một bên từ nãy đến giờ, Ngọc An Lâm bỗng nhiên mở miệng nói.
Ngọc Tình ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn chú ba của mình, một thân tây trang màu đen, ngồi một chỗ như vậy rất giống với một người đàn ông thành công. Ngọc Tình cười, “ Chú ba cùng với cô hai đến đây đòi tiền sao? Nhà của tôi có nợ tiền của hai người sao? Nợ bao nhiêu a, có cần phải nháo đến vậy hay không, từ đầu hẻm đã nghe thấy tiếng của cô hai rồi!"
Bởi vì thanh âm của Ngọc Tình rất nhu hòa, Ngọc An Liên liền đi tới, “ Còn không phải do ba mẹ của mày sao, bà nội mày sinh bệnh, ông nội mày đến đây để đòi tiền, kết quả……"
“ Ông nội đòi tiền, tại sao lại đến đây đòi đâu? Đòi tiền không phải là ở trên đường cái sao?"* Ngọc Tình chen ngang lời nói của Ngọc An Liên, Một đôi mắt to nhìn ả, lạnh lùng mở miệng, “ Không phải ý tứ của cô hai là muốn nhà tôi đưa loại tiền này sao?"
[*Phụt, ha ha ha, cười chết ta mất, edit đến đây mà tự ngồi trước lap cười như một con điên. Ông già ấy mà ôm bát trên đường xin tiền người khác thì…. Hơi bị đẹp luôn á.]
“ Mày ăn nói như vậy à, khẳng định là do mẹ mày dạy mày đúng không?" Ngọc An Liền vừa nghe Ngọc Tình nói như vậy, giọng nói càng chói tai hơn.
“ Cô hai!" Thanh âm của Ngọc Tình lạnh như băng, một đôi mắt như chim ưng gắt gao nhìn thẳng Ngọc An Liên. “ Xem ra ông nội chưa có nói rõ ràng mọi việc với cô rồi! Nếu như cô hiếu thuận, tự mình đưa tiền ra đi, ngôi nhà nhỏ này không chào đón cô đâu."
“ Con nhỏ đáng chết này!" Ngọc An Liên nghe Ngọc Tình nói như vậy, lập tức trợn mắt lên, vươn ngón trỏ chỉ vào mặt cô, “ Mày, ông nội của mày nói thật đúng, thực sự là không có giáo dưỡng!"
Ngọc Tình mỉm cười, chậm rãi nheo mắt lại, chỉ thấy thân hình nhỏ bé của cô vừa lóe lên đã nắm chặt ngón tay đang chỉ vào mặt mình kia, giọng nói gằn lại: “ Hình như tôi chưa nói cho cô hai biết một việc, tôi không thích người khác dùng ngón tay chỉ vào người mình đâu!"
Nói xong trên tay dùng sức, chỉ nghe thấy ‘ rắc’ một tiếng, Ngọc An Liên liền la lên. Tiếng la hét của bà ta rất lớn nhưng bà ta vẫn nghe thấy được những gì Ngọc Tình nói, “ Bà phải cảm thấy mình may mắn mới đúng, nếu bà không phải là cô hai của tôi thì hôm nay không đơn giản chỉ là trật khớp như vậy đâu!"
“ Tiểu Tình, con làm gì vậy, đó là cô hai của con đó!" Ngọc An Lâm nhìn thấy vẻ mặt rất đau đớn của Ngọc An Liên, hắn lập tức đứng dậy, giọng điệu trầm thấp.
“ Tiểu Tình" ba mẹ cô cũng đứng lên, nhìn cô với vẻ mặt rất khẩn trương. Ngọc Tình nhìn bọn họ nhẹ nhàng lắc đầu, cười cười.
“ Tôi đương nhiên biết bà ta là cô hai tôi, nếu không thì mọi việc đã không đơn giản như vậy!" Ngọc Tình quay đầu nhìn Ngọc An Lâm, “ Cho nên tôi đã nói, việc hiếu đạo gì thì ba mẹ tôi cũng sớm làm. Có một số việc** làm một lần hai lần là đủ rồi, làm nhiều hơn nữa thật sự không có mặt mũi đâu!"
[** việc ở đây chính là đi moi tiền từ nhà của chỉ]
Ngọc An Lâm bị Ngọc Tình nói đến không còn mặt mũi, hung hăng trừng cô một cái liền lôi kéo Ngọc An Liên ra khỏi cửa. Người ta đã nói đến vậy, còn đứng lại nữa thì đúng là không biết xấu hổ!
Người nên đi đều đi rồi, Ngọc Tình mới đi qua ngồi đối diện cha mẹ mình, “ Ba mẹ, sau này có ai đến nhà khi dễ hai người, hai người liền đánh trả! Làm cho họ biết gia đình chúng ta không dễ bị bọn họ bắt nạt!"
“ Nhưng mà." Ngọc An Quân há miệng thở dốc, đang muốn nói gì đó đã bị Ngọc Tình cắt ngang, “ Ba, con biết ba sợ phiền phức, nhưng ba cứ nhường nhịn vì lợi ích chung như vậy thì chuyện này sẽ không diễn ra nữa sao? Con không phải nói hai người đi đánh người khác, không phải nói hai người không hiểu rõ phải trái, mà là gặp được những người không phân biệt phải trái như vậy thì việc gì chúng ta phải nhường nhịn họ!"
Ngọc An Quân nghĩ nghĩ, cảm thấy lời của con gái mình quả thật không có sai, gật gật đầu, “ Được. Mấy năm nay cũng do ba vô dụng, khiến cho hai mẹ con phải chịu nhiều ủy khuất rồi."
“ Không có đâu ba à" Ngọc Tình kéo tay Ngọc An Quân, “ Ba đã làm rất tốt!"
“ Tiểu Tình, mẹ đi hâm cơm lại cho con, chắc con đói bụng lắm rồi." Lý Nguyệt cười đứng dậy, đánh vỡ sự nặng nề trong nhà.
“ Ân ân." Ngọc Tình gật gật đầu nhìn Lý Nguyệt đi xuống bếp. Cô nhìn cha mẹ mình như vậy không khỏi vui vẻ trong lòng. Nói sao đi nữa thì thông qua lần trò chuyện này tư tưởng Ngọc An Quân cũng đã mở ra. Cô làm cho bọn họ khơi thông chỉ được phần nào mà thôi, còn chuyện khác thì chờ cô tự mình đi làm là tốt nhất.
Ăn cơm xong, Ngọc Tình khẩn cấp đi vào không gian, hôm nay khi ở nhà Lưu Lỗ Hàn, lúc đi về cô đã nhanh chóng bẻ một nhành cây của cây hoa kia bỏ vào không gian, hiện tại cô muốn xem thử nó như thế nào.
Hết chương 13.
Lời 009 lưu lại: bà này có máu đạo tặc ngầm nè. Hết uống rượu giờ đến trộm (nhành) cây của người ta, dám sau này bả chơi hàng trắng quá. Hắc hắc, ai muốn biết chương sau có chuyện gì hay ko thì thỉnh tiếp tục theo dõi nhazzz… tui là tui cũng chưa pk đâu á. ^-^
Hai tay Ngọc Tình cắm trong túi quần, lơ đãng đụng vào tờ chi phiếu ở bên trong, tấm chi phiếu này là của Lưu Lỗ Hàn đưa cho cô, bên trong có 3 vạn, nói là cho cô tiêu vặt.
Khóe môi nhếch lên, mười phần trào phúng. Trước kia cô vì quốc gia làm việc, kiếp này lại muốn đi ngược lại, từ nay về sau con đường cô đi sẽ khác hoàn toàn với kiếp trước. Thế giới này thực sự rất kì diệu a.
Tuy rằng hợp tác với Lưu Lỗ Hàn có chút giống như bảo hổ đi lột da ( ý nói là tài năng của chị vượt xa cái bọn tép riu Ưng bang đấy ạ. Bà này tự kỉ kinh, tinh thần lực của bà còn chưa thức tỉnh hoàn toàn đâu. * Ngọc Tình rút tay ra khỏi túi quần* Dạ, em no comment). Mà bây giờ cô chính là người đánh hổ, da hổ cuối cùng cũng sẽ bị cô lột ra thôi. Hiện tại cô cứ để cho hắn ăn một miếng bánh ngọt, mà thứ cô cần là sự phát triển, hợp tác với nhau chỉ vì nhu cầu mà thôi.
Đi đến cửa nhà, Ngọc Tình dừng lại cước bộ, ánh mắt lập tức sắc bén, khóe môi vẫn là hơi nhếch. Vừa mới bước vào cổng cô đã nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ trong nhà, không cần nghĩ cũng biết việc này khẳng định có liên quan đến Chu Toàn.
“ Thực sự là dọa người, Ngọc gia chúng ta làm sao lại cưới một đứa con dâu như chị chứ, người như chị mà cũng dám khi dễ cha tôi. Nói cho chị biết, tiền này chị không muốn đưa cũng phải đưa!’’ Vừa vào nhà, Ngọc Tình liền nhìn thấy cha mẹ mình đang đứng ở cửa, ba đứng chắn trước người của mẹ, mà ở trong nhà, cô hai Ngọc An Liên đang chỉ tay vào người Lý Nguyệt mắng nhiếc, bên cạnh là chú ba Ngọc An Lâm ngồi một bên xem kịch vui.
“ Nga?" Ngọc Tình chậm rãi đi đến bên người cha mẹ mình, giọng nói lạnh như băng, “ Nghe khẩu khí của cô hai là muốn đi giựt tiền sao? Khi nào thì cô hai trở nên lợi hại như vậy a?"
Ngọc An Liên đang mắng hăng say, thình lình nghe được thanh âm non nớt lại lạnh lùng như băng, mụ ta cảm thấy nao nao. Cho đến khi nhìn thấy Ngọc Tình kéo tay cha mẹ cô đi đến bên bàn ngồi xuống thì mặt đỏ lên, mở miệng liền mắng, “ Người lớn đang nói chuyện thì con nít đừng có xen vào, ba mẹ mày dạy dỗ mày như vậy à?"
Ngọc Tình đứng ở một bên rót nước cho ba mẹ, trong lúc đó một ánh mắt cũng không quăng cho Ngọc An Liên và Ngọc An Lâm ngồi ở bên cạnh.
Nghe được câu nói của Ngọc An Liên, cô cũng không thèm ngẩng đầu lên, không mặn không nhạt nói: “ Những lời này phải để tôi hỏi cô hai mới đúng đi? Ông bà nội ở nhà dạy bảo cô đi đến nhà của người khác, chỉ vào mặt chủ nhà mà mắng, dạy cô nói chuyện với anh và chị dâu mình như vậy sao!" Lời nói cuối cùng trở nên bén nhọn, Ngọc Tình nói xong ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào bậc – trưởng – bối - Ngọc –An –Liên.
“ Mày." Ngọc An Liên bị ánh mắt của Ngọc Tình dọa sợ, không khỏi lùi về phía sau mấy bước.
“ Tiểu Tình sao có thể nói như vậy a, cô hai của con chỉ là đang tức giận thôi." Vẫn ngồi ở một bên từ nãy đến giờ, Ngọc An Lâm bỗng nhiên mở miệng nói.
Ngọc Tình ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn chú ba của mình, một thân tây trang màu đen, ngồi một chỗ như vậy rất giống với một người đàn ông thành công. Ngọc Tình cười, “ Chú ba cùng với cô hai đến đây đòi tiền sao? Nhà của tôi có nợ tiền của hai người sao? Nợ bao nhiêu a, có cần phải nháo đến vậy hay không, từ đầu hẻm đã nghe thấy tiếng của cô hai rồi!"
Bởi vì thanh âm của Ngọc Tình rất nhu hòa, Ngọc An Liên liền đi tới, “ Còn không phải do ba mẹ của mày sao, bà nội mày sinh bệnh, ông nội mày đến đây để đòi tiền, kết quả……"
“ Ông nội đòi tiền, tại sao lại đến đây đòi đâu? Đòi tiền không phải là ở trên đường cái sao?"* Ngọc Tình chen ngang lời nói của Ngọc An Liên, Một đôi mắt to nhìn ả, lạnh lùng mở miệng, “ Không phải ý tứ của cô hai là muốn nhà tôi đưa loại tiền này sao?"
[*Phụt, ha ha ha, cười chết ta mất, edit đến đây mà tự ngồi trước lap cười như một con điên. Ông già ấy mà ôm bát trên đường xin tiền người khác thì…. Hơi bị đẹp luôn á.]
“ Mày ăn nói như vậy à, khẳng định là do mẹ mày dạy mày đúng không?" Ngọc An Liền vừa nghe Ngọc Tình nói như vậy, giọng nói càng chói tai hơn.
“ Cô hai!" Thanh âm của Ngọc Tình lạnh như băng, một đôi mắt như chim ưng gắt gao nhìn thẳng Ngọc An Liên. “ Xem ra ông nội chưa có nói rõ ràng mọi việc với cô rồi! Nếu như cô hiếu thuận, tự mình đưa tiền ra đi, ngôi nhà nhỏ này không chào đón cô đâu."
“ Con nhỏ đáng chết này!" Ngọc An Liên nghe Ngọc Tình nói như vậy, lập tức trợn mắt lên, vươn ngón trỏ chỉ vào mặt cô, “ Mày, ông nội của mày nói thật đúng, thực sự là không có giáo dưỡng!"
Ngọc Tình mỉm cười, chậm rãi nheo mắt lại, chỉ thấy thân hình nhỏ bé của cô vừa lóe lên đã nắm chặt ngón tay đang chỉ vào mặt mình kia, giọng nói gằn lại: “ Hình như tôi chưa nói cho cô hai biết một việc, tôi không thích người khác dùng ngón tay chỉ vào người mình đâu!"
Nói xong trên tay dùng sức, chỉ nghe thấy ‘ rắc’ một tiếng, Ngọc An Liên liền la lên. Tiếng la hét của bà ta rất lớn nhưng bà ta vẫn nghe thấy được những gì Ngọc Tình nói, “ Bà phải cảm thấy mình may mắn mới đúng, nếu bà không phải là cô hai của tôi thì hôm nay không đơn giản chỉ là trật khớp như vậy đâu!"
“ Tiểu Tình, con làm gì vậy, đó là cô hai của con đó!" Ngọc An Lâm nhìn thấy vẻ mặt rất đau đớn của Ngọc An Liên, hắn lập tức đứng dậy, giọng điệu trầm thấp.
“ Tiểu Tình" ba mẹ cô cũng đứng lên, nhìn cô với vẻ mặt rất khẩn trương. Ngọc Tình nhìn bọn họ nhẹ nhàng lắc đầu, cười cười.
“ Tôi đương nhiên biết bà ta là cô hai tôi, nếu không thì mọi việc đã không đơn giản như vậy!" Ngọc Tình quay đầu nhìn Ngọc An Lâm, “ Cho nên tôi đã nói, việc hiếu đạo gì thì ba mẹ tôi cũng sớm làm. Có một số việc** làm một lần hai lần là đủ rồi, làm nhiều hơn nữa thật sự không có mặt mũi đâu!"
[** việc ở đây chính là đi moi tiền từ nhà của chỉ]
Ngọc An Lâm bị Ngọc Tình nói đến không còn mặt mũi, hung hăng trừng cô một cái liền lôi kéo Ngọc An Liên ra khỏi cửa. Người ta đã nói đến vậy, còn đứng lại nữa thì đúng là không biết xấu hổ!
Người nên đi đều đi rồi, Ngọc Tình mới đi qua ngồi đối diện cha mẹ mình, “ Ba mẹ, sau này có ai đến nhà khi dễ hai người, hai người liền đánh trả! Làm cho họ biết gia đình chúng ta không dễ bị bọn họ bắt nạt!"
“ Nhưng mà." Ngọc An Quân há miệng thở dốc, đang muốn nói gì đó đã bị Ngọc Tình cắt ngang, “ Ba, con biết ba sợ phiền phức, nhưng ba cứ nhường nhịn vì lợi ích chung như vậy thì chuyện này sẽ không diễn ra nữa sao? Con không phải nói hai người đi đánh người khác, không phải nói hai người không hiểu rõ phải trái, mà là gặp được những người không phân biệt phải trái như vậy thì việc gì chúng ta phải nhường nhịn họ!"
Ngọc An Quân nghĩ nghĩ, cảm thấy lời của con gái mình quả thật không có sai, gật gật đầu, “ Được. Mấy năm nay cũng do ba vô dụng, khiến cho hai mẹ con phải chịu nhiều ủy khuất rồi."
“ Không có đâu ba à" Ngọc Tình kéo tay Ngọc An Quân, “ Ba đã làm rất tốt!"
“ Tiểu Tình, mẹ đi hâm cơm lại cho con, chắc con đói bụng lắm rồi." Lý Nguyệt cười đứng dậy, đánh vỡ sự nặng nề trong nhà.
“ Ân ân." Ngọc Tình gật gật đầu nhìn Lý Nguyệt đi xuống bếp. Cô nhìn cha mẹ mình như vậy không khỏi vui vẻ trong lòng. Nói sao đi nữa thì thông qua lần trò chuyện này tư tưởng Ngọc An Quân cũng đã mở ra. Cô làm cho bọn họ khơi thông chỉ được phần nào mà thôi, còn chuyện khác thì chờ cô tự mình đi làm là tốt nhất.
Ăn cơm xong, Ngọc Tình khẩn cấp đi vào không gian, hôm nay khi ở nhà Lưu Lỗ Hàn, lúc đi về cô đã nhanh chóng bẻ một nhành cây của cây hoa kia bỏ vào không gian, hiện tại cô muốn xem thử nó như thế nào.
Hết chương 13.
Lời 009 lưu lại: bà này có máu đạo tặc ngầm nè. Hết uống rượu giờ đến trộm (nhành) cây của người ta, dám sau này bả chơi hàng trắng quá. Hắc hắc, ai muốn biết chương sau có chuyện gì hay ko thì thỉnh tiếp tục theo dõi nhazzz… tui là tui cũng chưa pk đâu á. ^-^
Tác giả :
Nguyệt Tát Lâu Lan