Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ
Chương 12: Tình thế, gia nhập Ưng bang
“ Mạng của ngươi!" Thanh âm trầm thấp mà lạnh lẽo của Lưu Lỗ Hàn tại trong phòng khách im lặng vang lên, không khí trở nên nặng nề. Ngọc Tình mỉm cười nhìn Lưu Lỗ Hàn, ánh mắt kia thật giống như đang hỏi ông có bệnh à?
Ngọc Tình hoàn toàn không để ý đến không khí nặng nề này, ngửa đầu đem rượu trong tay uống hết, đặt ly rượu lên bàn trà. Chậm rãi đứng lên, đôi mắt to cười mà không cười nhìn Lưu Lỗ Hàn, sát khí nồng đậm toát ra từ cơ thể nhỏ bé, “ Muốn mạng của tôi? Chỉ sợ, ông làm không được!"
“ Phải không? Lưu Lỗ Hàn cười giận dữ, hai mắt âm trầm nhìn Ngọc Tình, tay phải chậm rãi nâng lên.
“ Như thế nào?" Ngọc Tình lắc đầu, ý cười trong mắt đọng lại, ánh mắt trong suốt như lưỡi hái gắt gao nhìn vào tay phải Lư Lỗ Hàn, “ Ông là muốn người đang tập kích ở lầu hai giết tôi đâu? Hay là tay súng đang ẩn nấp ở góc cầu thang tầng một? Vẫn là ba người bên ngoài biệt thự?"
Tay Lưu Lỗ Hàn dừng lại giữa không trung, tư thế có chút quái dị. Lần đầu tiên hắn cảm thấy khiếp sợ như vậy, tại sao cô có thể biết được vị trí bí mật mà hắn đã bố trí người?
Hắn khoát tay, ý bảo những người đó tạm thời đừng động thủ. Đôi mắt Lưu Lỗ Hàn gắt gao nhìn Ngọc Tình, ban đầu hắn cảm thấy cô bé này có giá trị để lợi dụng, hiện tại nhìn lại, có thể đem cô bé trước mặt làm thủ hạ của mình, bồi dưỡng thật tốt nhất định sẽ là một con át chủ bài!
Nhưng hắn không biết rằng cuộc đời này Ngọc Tình sẽ không làm thuộc hạ của bất cứ ai nữa. Kiếp này, cô chỉ vì cuộc sống của mình, vì chính mình mà sống! Mà hắn, nếu có được người mới*, muốn lấy mạng của cô, có lẽ sau này Ngọc Tình cô sẽ lo lắng chuyện đối xử tử tế với hắn. Nhưng hiện tại, hắn chính là một nấc thang rất quan trọng trong mắt của cô.
[*Ý nói ổng tìm được đứa nào vừa ý hơn, quay lại đâm sau lưng chị ý]
Trong phòng khách, hai người lẳng lặng nhìn nhau. Hồi lâu sau Lưu Lỗ Hàn Mới mở miệng, “ Ngày hôm nay, ta cho ngươi hai lựa chọn."
Ngọc Tình ngay cả ánh mắt cũng không thèm nháy, Khóe miệng vẫn luôn treo một nụ cười, lẳng lặng nhìn hắn, ý bảo hắn nói tiếp.
“ Thứ nhất, làm thủ hạ của ta! Ta sẽ hảo hảo bồi dưỡng ngươi, tương lai ngươi sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của ta." Lưu Lỗ Hàn thở hắt ra, nhìn thoáng qua Ngọc Tình, “ Thứ hai, chết! Ta có thể có được vị trí như ngày hôm nay thì tuyệt đối không phải là hạng người nhân từ gì. Nếu đã không thể cho ta sử dụng, ta nhất định sẽ diệt trừ hậu hoạn!"
Lông mày Ngọc Tình nhẹ nhàng nhíu nhíu, “ Từ xưa đến nay, mọi người đều nói kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hôm nay tôi cũng thế. Tôi chỉ mới 7 tuổi, tôi còn không muốn chết." Ngữ khí nhẹ nhàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, đến cuối cùng là tự giễu. Đúng vậy, nếu không phải bản thân hôm nay còn quá nhỏ, nếu không phải bản thân hôm nay còn quá yếu, cô như thế nào có thể ủy khuất bản thân đi ăn nhờ ở đậu nhà người khác? Nói xong tựa hồ giận dỗi, đưa tay vỗ bông hoa trong chậu.
Lưu Lỗ Hàn nghe Ngọc Tình nói như vậy, lại nhìn động tác của cô, rồi cúi đầu nhìn chậu cây trong tay cô, rốt cuộc cũng yên lòng. Dù có lợi hại đến đâu đi nữa thì cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, “ Như vậy, từ nay trở đi ngươi chính là một thành viên của Ưng bang. Ta nghĩ ngươi chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra ta thì chắc cũng đã biết được phần nào quy định của bang rồi chứ?"
“ Dĩ nhiên." Ngọc Tình cười cười gật đàu. “ Đối với hắc đạo ở phương Bắc, Ưng bang rất có tiềm năng phát triển, mà tôi vẫn luôn ngưỡng mộ Lưu gia, quy định này dĩ nhiên thuộc nằm lòng!"
Lưu Lỗ Hàn nghe Ngọc Tình nói như vậy nhất thời có hứng thú, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, lập tức có người vì hắn và Ngọc Tình rót rượu. “ Hắc đạo ở phương Bắc, Ưng bang rất có khả năng phát triển?"
Ngọc Tình gật gật đầu, cô biết đây là đề thi đầu tiên để cô gia nhập Ưng bang. Cô nhẹ nhàng ngồi ở sofa, đưa tay cầm ly rượu, hớp nhẹ. “ Hắc đạo ở nước Z hiện nay giống như thời chiến quốc quần hùng cắt cứ, mọi người đều rất có thực lực. Mà ở phương bắc, đối thủ lớn nhất của Lưu gia chính là Yến Vân. Yến Vân bang là bang phái lớn có thể so sánh với Ưng bang. Còn Kiều bang, căn bản không đáng giá nhắc tới, chuyện này tôi nghĩ Lưu gia biết đến."
Nói đến đây, Ngọc Tình dừng lại một chút, Lưu Lỗ Hàn gật đầu ý bảo cô nói tiếp.
“ Nhưng Ưng bang có một nhược điểm trí mạng!" Ngọc Tình nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, đôi mắt đen gắt gao nhìn vào Lưu Lỗ Hàn, thanh âm lãnh liệt.
Lưu Lỗ Hàn theo bản năng nheo lại ánh mắt, “ Đó là cái gì?"
Ngọc Tình gật đầu, nhẹ nhàng nói, “ Tại Tỉnh N, chỗ nào cũng có thế lực của hắc bang, to nhỏ tự chiếm lấy địa bàn hoạt động của mình, do đó có thể khẳng định Ưng bang chính là tỉnh N lão đại!"
“ Tôi nghĩ, Lưu gia làm lão đại của Ưng bang nhất định sẽ khinh thường cùng với các bang phái nhỏ tranh giành địa bàn, hoặc chính xác hơn, Lưu gia khinh thường mấy tên nhóc côn đồ trở thành thành viên của Ưng bang. Nhưng là, ai cam đoan được mấy bang phái nhỏ này sẽ không có hành động gì, dã tâm mọi người đều có!"
“Cho nên, theo ý kiến cá nhân của tôi, nhiệm vụ cấp bách của Ưng bang lúc này là thu thập các bang phái nhỏ này, thực sự biến tỉnh N này trở thành đại bản doanh của Ưng bang!" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng không nhanh không chậm vang lên toàn bộ phòng khách. Ngọc Tình nói xong sau đó liền một hơi uống cạn ly rượu trong tay, hương vị đọc đáo chỉ có ở Lạp Phỉ năm 82 quanh quẩn trong khoan miệng.
“ Nhưng ta nghĩ làm như vậy sẽ khiến cho một số người* bất mãn đi?" Qua một hồi lâu sau Lưu Lỗ Hàn mới mở miệng. Hiện tại hắn không còn đem cô gái trước mắt trở thành một cô bé bình thường nữa. Phải biết rằng, một người có thể nói ra những điều như thế tuyệt đối không phải là một cô bé bình thường.
*Hình như là chỉ mấy ông quan to chức lớn của tỉnh N hay sao á.
“ Chuyện này thì phải xem biểu hiện của Lưu gia rồi. Ai cũng biết rằng miễn là chuyện có lợi thì cũng có mặt hại. Thống nhất hắc đạo ở tỉnh N có khả năng khiến cho một số người bất an. Nhưng thế giới này đen cùng trắng không hoàn toàn là đối lập, chúng có thể dung hợp với nhau!" Nói tới đây, Ngọc Tình dừng lại, có một số chuyện không cần nói rõ ra, hai bên đều là người thông minh.
[[009: Tui ko thông minh đâu nói rõ ra đê!!!!!!!!! ]]
“ Hô. “ Lưu Lỗ Hàn thở dài một hơi, ánh mắt nhìn Ngọc Tình có thêm một tia thưởng thức cùng không thấu, hắn giơ lên ly rượu, “ Hoan nghênh ngươi gia nhập Ưng bang."
Ngọc Tình thấy vậy cũng giơ ly rượu lên, khuôn mặt thanh tú phá lệ nhu hòa, cô nhìn Lưu Lỗ Hàn mỉm cười ngọt ngào, “ Cảm ơn Lưu gia, về sau Lưu gia phải chiếu cố Ngọc Tình nhiều hơn nga!"
Hai người chạm ly, một nhỏ một lớn trong lòng đều mang ý nghĩ xấu, ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay.
Hết chương 12.
Ngọc Tình hoàn toàn không để ý đến không khí nặng nề này, ngửa đầu đem rượu trong tay uống hết, đặt ly rượu lên bàn trà. Chậm rãi đứng lên, đôi mắt to cười mà không cười nhìn Lưu Lỗ Hàn, sát khí nồng đậm toát ra từ cơ thể nhỏ bé, “ Muốn mạng của tôi? Chỉ sợ, ông làm không được!"
“ Phải không? Lưu Lỗ Hàn cười giận dữ, hai mắt âm trầm nhìn Ngọc Tình, tay phải chậm rãi nâng lên.
“ Như thế nào?" Ngọc Tình lắc đầu, ý cười trong mắt đọng lại, ánh mắt trong suốt như lưỡi hái gắt gao nhìn vào tay phải Lư Lỗ Hàn, “ Ông là muốn người đang tập kích ở lầu hai giết tôi đâu? Hay là tay súng đang ẩn nấp ở góc cầu thang tầng một? Vẫn là ba người bên ngoài biệt thự?"
Tay Lưu Lỗ Hàn dừng lại giữa không trung, tư thế có chút quái dị. Lần đầu tiên hắn cảm thấy khiếp sợ như vậy, tại sao cô có thể biết được vị trí bí mật mà hắn đã bố trí người?
Hắn khoát tay, ý bảo những người đó tạm thời đừng động thủ. Đôi mắt Lưu Lỗ Hàn gắt gao nhìn Ngọc Tình, ban đầu hắn cảm thấy cô bé này có giá trị để lợi dụng, hiện tại nhìn lại, có thể đem cô bé trước mặt làm thủ hạ của mình, bồi dưỡng thật tốt nhất định sẽ là một con át chủ bài!
Nhưng hắn không biết rằng cuộc đời này Ngọc Tình sẽ không làm thuộc hạ của bất cứ ai nữa. Kiếp này, cô chỉ vì cuộc sống của mình, vì chính mình mà sống! Mà hắn, nếu có được người mới*, muốn lấy mạng của cô, có lẽ sau này Ngọc Tình cô sẽ lo lắng chuyện đối xử tử tế với hắn. Nhưng hiện tại, hắn chính là một nấc thang rất quan trọng trong mắt của cô.
[*Ý nói ổng tìm được đứa nào vừa ý hơn, quay lại đâm sau lưng chị ý]
Trong phòng khách, hai người lẳng lặng nhìn nhau. Hồi lâu sau Lưu Lỗ Hàn Mới mở miệng, “ Ngày hôm nay, ta cho ngươi hai lựa chọn."
Ngọc Tình ngay cả ánh mắt cũng không thèm nháy, Khóe miệng vẫn luôn treo một nụ cười, lẳng lặng nhìn hắn, ý bảo hắn nói tiếp.
“ Thứ nhất, làm thủ hạ của ta! Ta sẽ hảo hảo bồi dưỡng ngươi, tương lai ngươi sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của ta." Lưu Lỗ Hàn thở hắt ra, nhìn thoáng qua Ngọc Tình, “ Thứ hai, chết! Ta có thể có được vị trí như ngày hôm nay thì tuyệt đối không phải là hạng người nhân từ gì. Nếu đã không thể cho ta sử dụng, ta nhất định sẽ diệt trừ hậu hoạn!"
Lông mày Ngọc Tình nhẹ nhàng nhíu nhíu, “ Từ xưa đến nay, mọi người đều nói kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hôm nay tôi cũng thế. Tôi chỉ mới 7 tuổi, tôi còn không muốn chết." Ngữ khí nhẹ nhàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, đến cuối cùng là tự giễu. Đúng vậy, nếu không phải bản thân hôm nay còn quá nhỏ, nếu không phải bản thân hôm nay còn quá yếu, cô như thế nào có thể ủy khuất bản thân đi ăn nhờ ở đậu nhà người khác? Nói xong tựa hồ giận dỗi, đưa tay vỗ bông hoa trong chậu.
Lưu Lỗ Hàn nghe Ngọc Tình nói như vậy, lại nhìn động tác của cô, rồi cúi đầu nhìn chậu cây trong tay cô, rốt cuộc cũng yên lòng. Dù có lợi hại đến đâu đi nữa thì cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, “ Như vậy, từ nay trở đi ngươi chính là một thành viên của Ưng bang. Ta nghĩ ngươi chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra ta thì chắc cũng đã biết được phần nào quy định của bang rồi chứ?"
“ Dĩ nhiên." Ngọc Tình cười cười gật đàu. “ Đối với hắc đạo ở phương Bắc, Ưng bang rất có tiềm năng phát triển, mà tôi vẫn luôn ngưỡng mộ Lưu gia, quy định này dĩ nhiên thuộc nằm lòng!"
Lưu Lỗ Hàn nghe Ngọc Tình nói như vậy nhất thời có hứng thú, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, lập tức có người vì hắn và Ngọc Tình rót rượu. “ Hắc đạo ở phương Bắc, Ưng bang rất có khả năng phát triển?"
Ngọc Tình gật gật đầu, cô biết đây là đề thi đầu tiên để cô gia nhập Ưng bang. Cô nhẹ nhàng ngồi ở sofa, đưa tay cầm ly rượu, hớp nhẹ. “ Hắc đạo ở nước Z hiện nay giống như thời chiến quốc quần hùng cắt cứ, mọi người đều rất có thực lực. Mà ở phương bắc, đối thủ lớn nhất của Lưu gia chính là Yến Vân. Yến Vân bang là bang phái lớn có thể so sánh với Ưng bang. Còn Kiều bang, căn bản không đáng giá nhắc tới, chuyện này tôi nghĩ Lưu gia biết đến."
Nói đến đây, Ngọc Tình dừng lại một chút, Lưu Lỗ Hàn gật đầu ý bảo cô nói tiếp.
“ Nhưng Ưng bang có một nhược điểm trí mạng!" Ngọc Tình nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, đôi mắt đen gắt gao nhìn vào Lưu Lỗ Hàn, thanh âm lãnh liệt.
Lưu Lỗ Hàn theo bản năng nheo lại ánh mắt, “ Đó là cái gì?"
Ngọc Tình gật đầu, nhẹ nhàng nói, “ Tại Tỉnh N, chỗ nào cũng có thế lực của hắc bang, to nhỏ tự chiếm lấy địa bàn hoạt động của mình, do đó có thể khẳng định Ưng bang chính là tỉnh N lão đại!"
“ Tôi nghĩ, Lưu gia làm lão đại của Ưng bang nhất định sẽ khinh thường cùng với các bang phái nhỏ tranh giành địa bàn, hoặc chính xác hơn, Lưu gia khinh thường mấy tên nhóc côn đồ trở thành thành viên của Ưng bang. Nhưng là, ai cam đoan được mấy bang phái nhỏ này sẽ không có hành động gì, dã tâm mọi người đều có!"
“Cho nên, theo ý kiến cá nhân của tôi, nhiệm vụ cấp bách của Ưng bang lúc này là thu thập các bang phái nhỏ này, thực sự biến tỉnh N này trở thành đại bản doanh của Ưng bang!" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng không nhanh không chậm vang lên toàn bộ phòng khách. Ngọc Tình nói xong sau đó liền một hơi uống cạn ly rượu trong tay, hương vị đọc đáo chỉ có ở Lạp Phỉ năm 82 quanh quẩn trong khoan miệng.
“ Nhưng ta nghĩ làm như vậy sẽ khiến cho một số người* bất mãn đi?" Qua một hồi lâu sau Lưu Lỗ Hàn mới mở miệng. Hiện tại hắn không còn đem cô gái trước mắt trở thành một cô bé bình thường nữa. Phải biết rằng, một người có thể nói ra những điều như thế tuyệt đối không phải là một cô bé bình thường.
*Hình như là chỉ mấy ông quan to chức lớn của tỉnh N hay sao á.
“ Chuyện này thì phải xem biểu hiện của Lưu gia rồi. Ai cũng biết rằng miễn là chuyện có lợi thì cũng có mặt hại. Thống nhất hắc đạo ở tỉnh N có khả năng khiến cho một số người bất an. Nhưng thế giới này đen cùng trắng không hoàn toàn là đối lập, chúng có thể dung hợp với nhau!" Nói tới đây, Ngọc Tình dừng lại, có một số chuyện không cần nói rõ ra, hai bên đều là người thông minh.
[[009: Tui ko thông minh đâu nói rõ ra đê!!!!!!!!! ]]
“ Hô. “ Lưu Lỗ Hàn thở dài một hơi, ánh mắt nhìn Ngọc Tình có thêm một tia thưởng thức cùng không thấu, hắn giơ lên ly rượu, “ Hoan nghênh ngươi gia nhập Ưng bang."
Ngọc Tình thấy vậy cũng giơ ly rượu lên, khuôn mặt thanh tú phá lệ nhu hòa, cô nhìn Lưu Lỗ Hàn mỉm cười ngọt ngào, “ Cảm ơn Lưu gia, về sau Lưu gia phải chiếu cố Ngọc Tình nhiều hơn nga!"
Hai người chạm ly, một nhỏ một lớn trong lòng đều mang ý nghĩ xấu, ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay.
Hết chương 12.
Tác giả :
Nguyệt Tát Lâu Lan