Trùng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn

Chương 16

(Phiên ngoại) Thật lâu thật lâu trước kia - Lục Quân Cường (1)

Lục Quân Cường mười bốn tuổi tay chân lanh lẹ lấy một cái bánh rán, gói lại đưa cho một nữ sinh: "Hai trứng, hai đồng năm hào."

Cô bé mặt đỏ rực, đưa tiền qua. Lục Quân Cường tìm tiền lẻ thối cho cô, cười nói: "Lần sau nhớ tới đây mua nữa nha." Nữ sinh thẹn thùng cười cười không nói gì, nhận tiền thối rồi rời đi.

Giờ đã gần tám giờ sáng, cổng trường không có ai đến mua, Lục Quân Cường thay một chảo dầu mới, nhào bột bắt đầu làm bánh quẩy, chuẩn bị chiên để trưa bán.

Lục Quân Cường làm bánh quẩy vẫn không ngừng nhìn chung quanh, gần đó có một tấm áp phích, nói là muốn quét sạch trường học, biến nơi này thành một khu phố không có người bán hàng rong. Lục Quân Cường cười lạnh một cái, buôn bán có giấy phép, có giấy phép ai còn sẽ chạy đầy đường như vậy.


Lục Quân Cường thình lình bị váng dầu nóng bắn lên mu bàn tay trái, vội vàng lấy khăn lông lau, trên mu bàn tay trắng nõn nhanh chóng nổi lên hai mụn nước. Lục Quân Cường đau tới hít hà, nghĩ nghĩ, hung hăng ép bể mụn nước, nhất thời huyết nhục mơ hồ, cậu dường như không cảm thấy gì, lấy khăn lông quấn lại, tiếp tục làm việc.

Trưa hôm nay phá lệ đắt khách, Lục Quân Cường vẫn luôn vẫn duy trì nụ cười, ứng phó với một đám nữ sinh. Đến gần mười hai giờ mới bán xong phần bánh cuối cùng, Lục Quân Cường thở một hơi, định gỡ khăn lông trên tay xuống, mới vừa giở lên một chút liền đau thấu tim, máu và huyết tương chảy ra trên mu bàn tay đã đọng lại, dính chặt vào khăn. Lục Quân Cường lại lấy khăn lông bọc lại kỹ lưỡng, thu thập đồ đạc, đạp xe ba bánh về nhà.


Lúc về đến nhà thì thấy Lục Khôn Đức đã làm xong cơm trưa, Lục Quân Cường cởi bộ quần áo mặc khi bán bánh rán ra, đi vào phòng thắp một nén nhang cho ba mẹ Lục. Canh lúc Lục Khôn Đức không chú ý, cậu đi lên ban công mở vòi nước xối lên tay trái, chỉ chốc lát sau liền gỡ được khăn lông ướt đẫm xuống. Lục Quân Cường nhìn miệng vết thương, tạm được.

Lục Khôn Đức bưng đồ ăn lên trên bàn, liếc mắt một cái liền thấy mu bàn tay của Lục Quân Cường, vội la lên: "Đây là làm sao vậy? Có phải bị bỏng hay không?! Anh đã nói không được làm như thế này..."

"Không phải..." Lục Quân Cường cười cười, bắt tay duỗi đến Lục Khôn Đức trước mắt, "Em còn chưa quen đạp xe ba bánh, lúc quẹo vào hẻm bị cọ vào tường, đều là tại em không cẩn thận thôi."

Lục Khôn Đức vội cầm cồn i-ốt và băng gạc, cẩn thận băng bó cho Lục Quân Cường.


Hốc mắt Lục Khôn Đức có chút hồng, Lục Quân Cường cười cười: "May mắn là tay trái, đều do em đạp xe không cẩn thận, sau này sẽ không sao nữa." Lục Khôn Đức không nói gì, anh muốn nói "Tiểu Quân đừng làm việc này nữa" "Dứt khoát ở nhà nghỉ ngơi đi", nhưng lời nói đến bên miệng lại không nên lời, không làm cái này thì làm cái gì?! Không làm cái này thì tiền từ đâu ra?! Không làm cái này thì hai anh em lấy cái gì ăn?!

Trong lòng Lục Khôn Đức như có khối đá lớn đè nặng, hiện thực khốn đốn ép hai đứa nhỏ đến sắp điên rồi, anh càng ngày càng hiểu rõ tiền quan trọng, chính bởi vì không có tiền, Tiểu Quân mà anh vẫn luôn ngàn kiều vạn sủng mới đổ máu đổ mồ hôi, em trai mười bốn tuổi của anh mới phải gánh vác một cái trách nhiệm gia đình.

Lục Khôn Đức gì cũng không nói, cố nén không khóc. Lục Quân Cường cười cười, kéo Lục Khôn Đức tiếp tục ăn cơm.
... ...

Lục Quân Cường rốt cuộc ký xong một hợp đồng, thời điểm xuống máy bay đã là tám giờ tối. Trợ lý nhỏ giọng nói: "Lục tổng, ngài xem... là về công ty, hay là đến trang viên Đồng Nhạc?"

Trang viên Đồng Nhạc là do một toà biệt thự cao cấp Lục Quân Cường mua vào hai năm trước, trong hai năm Lục Khôn Đức chưa dọn đi hai anh em vẫn luôn ở đó.

Lục Quân Cường nhấp miệng, liên tục làm việc hai mươi mấy giờ đồng hồ không ngủ không nghỉ làm sắc mặt cậu rất kém, Lục Quân Cường trầm mặc, nói: "Đường Thiên Thọ."

Trợ lý gật đầu, thu thập tư liệu định mang về công ty, cùng tài xế chào một tiếng rồi xuống xe.

Lục Quân Cường để tài xế ngừng ở bên ngoài biệt thự, tự mình đi vào. Ở rất xa thấy nhà mình còn sáng đèn, Lục Quân Cường buông tâm, ít nhất Lục Khôn Đức còn chịu ở lại nơi cậu an bài.
Lục Quân Cường sửa sang lại tây trang, âu phục cắt may tinh vi làm cho dáng người cậu càng thêm đẹp, nhìn không ra chút bộ dáng nào của người mấy ngày liền bôn ba. Lục Quân Cường ấn chuông cửa, đèn phòng ngủ lầu hai bỗng nhiên phụt tắt.

Lục Quân Cường yên lặng nhìn chăm chú vào cửa sổ lầu hai, trên mặt biểu tình gì cũng không có. Cậu không lại ấn chuông cửa, cứ như vậy đứng ở bên ngoài cửa sắt khắc hoa, lẳng lặng đứng, giống như một pho tượng.

Trời tờ mờ sáng, Lục Khôn Đức đơn giản thu dọn đồ đạc, kéo một cái vali nhỏ, khi đi ngang qua phòng khách thì lặng mắt nhìn tranh sơn dầu vẽ anh và Lục Quân Cường treo trên tường, trong tranh anh cầm quyển sách ngồi ở trên ghế chân cao, mặt mang nụ cười, Lục Quân Cường hơi mang ý cười đứng phía sau, ôn nhu nhìn anh.

Lục Khôn Đức xoa xoa mặt, kéo vali ra cửa, nhìn thấy Lục Quân Cường ở dưới lầu đợi một đêm, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Đầu tóc cậu đều bị sương sớm làm ướt, sắc mặt kém đến đáng sợ, nhưng thần sắc vẫn như cũ ôn nhu, nói: "Anh hai ăn sáng sớm vậy?"

... ...

Lục Quân Cường vừa ký xong vài văn kiện thì điện thoại nội tuyến vang lên. Lục Quân Cường tiếp điện thoại, hờ hững nói: "Có chuyện gì?"

"Ha ha ha... Tiểu Quân nghiêm túc quá nha." Trong điện thoại là tiếng trêu ghẹo của Lục Khôn Đức, "Lục tổng! Có phải nên tan tầm rồi hay không?!"

Lục Quân Cường kéo tấm rèm trên tường pha lê ngăn cách với phòng trợ lý ra, Lục Khôn Đức đang ghé vào trên bàn cười ha ha, còn trợ lý thì đứng một bên co quắp gật đầu.

Lục Khôn Đức chạy đến bên ngoài văn phòng của cậu gõ cửa, Lục Quân Cường dở khóc dở cười kêu anh tiến vào.

"Surprise!" Lục Khôn Đức bưng một hộp bánh mousse hiệu Itou, "Đem đồ ăn tới cho em đây nè! Đây là từ một nhà hàng Đồng Kha phát hiện, điểm tâm ngọt siêu ngon luôn."
Lục Quân Cường nhận bánh mousse, nói: "Không phải em nói với anh hôm nay không về nên kêu anh ăn trước hay sao, lại đến đây làm gì? Lát nữa em phải mở họp rồi, ăn cũng không được bao nhiêu."

Lục Khôn Đức tùy tiện ngồi ở trên ghế chủ tịch, nói: "Thì bởi sợ em không ăn được bao nhiêu mới đến đưa chút đồ cho em ăn đây nè, không ai quản lại càng không ăn."

Lục Quân Cường mở hộp bánh, là bánh mousse vị dâu tây, dâu tây đỏ tươi kẹp ở bên trong, mặt trên lại phủ một tầng vani mỏng, hương vị ngọt ngào thập phần mê người. Lục Quân Cường cầm cái muỗng múc ra nửa quả dâu tây bọc một tầng sốt, nói: "Anh hai ăn trước đi."

Lục Khôn Đức cười cười: "Anh ăn rồi, giờ trong miệng vẫn còn vị Tiramisu, ăn thêm cái này không thấy ngon nữa." Lục Quân Cường lúc này mới bắt đầu ăn.
Động tác ăn của Lục Quân Cường rất đẹp, từng ngụm nhỏ, không nhanh không chậm, nhưng rất nhanh đã xong, một lát liền giải quyết xong một khối bánh mousse to. Lục Quân Cường liếm môi: "Rất ngon, cảm ơn anh hai."

Lục Khôn Đức bình tĩnh nhìn cậu, cúi xuống nhẹ nhàng hôn môi cậu, một lát sau mới tách ra, nói: "Vị dâu nè." Lục Khôn Đức không giỏi tán tỉnh, rất ít khi to gan chủ động cùng Lục Quân Cường thân thiết như vậy, mặt lập tức đỏ bừng, xấu hổ cười cười, "Nhìn gì dữ vậy? Anh không đùa với em được à?"

Lục Quân Cường quay đầu gọi điện thoại nội tuyến, nói giọng khàn khàn: "Nửa giờ sau mở họp." Quay đầu lại nhìn Lục Khôn Đức, trầm giọng nói: "Anh hai muốn thân thiết sao?"

Lục Khôn Đức mặt đỏ nóng lên, thẹn thùng cười cười: "Không, em chuẩn bị mở họp đi... Anh đi về trước." Lục Quân Cường một phen kéo tay anh, thuận thế kéo anh đến trước người mình: "Lại đây, ngồi lên đùi em..."
Lục Khôn Đức luống cuống, loại tư thế này anh vẫn không thể thích ứng, nhưng vẫn thuận theo tách chân ra, ngồi lên trên đùi cậu. Lục Quân Cường cùng anh trán kề trán, đôi tay men theo sau lưng anh trượt xuống mông, nhẹ nhàng vuốt ve, nhỏ giọng tựa như thì thầm: "Anh hai đỏ mặt gì chứ, em làm gì mà anh đỏ mặt... Hửm?"

Lục Quân Cường hơi dùng sức tách cánh mông Lục Khôn Đức ra, khiêu khích xoa ấn mặt sau của anh. Lục Quân Cường khó khăn tránh né, ghé vào trên vai cậu, thở dốc: "Tiểu Quân..." Lục Khôn Đức phát hiện phía trước của cậu đã đứng lên rồi, "Làm sao bây giờ? Lát nữa em còn phải mở họp... A... Đừng xoa chỗ đó..."

Lục Quân Cường cười nhẹ, vỗ vỗ mặt anh: "Anh cũng biết em sắp mở họp, vậy giờ anh hai giúp em lộng đi." Tay Lục Khôn Đức run rẩy muốn cởϊ qυầи cậu ra, Lục Quân Cường duỗi tay mở ngăn kéo đầu tiên bên dưới bàn làm việc ra, lấy một tuýp KY, trầm giọng nói: "Lúc trước mua, rốt cuộc cũng có dịp dùng tới."
Lục Khôn Đức không nghĩ tới Lục Quân Cường cư nhiên ở chỗ này cũng chuẩn bị gel bôi trơn, do dự nói: "Đừng làm cái kia... Chỗ đó còn sưng." Lục Quân Cường cười cười, hôn hôn khóe miệng anh, "Anh hai dùng miệng cho em đi, lần trước anh không chịu... lần này không thể tha cho anh..."

Lục Quân Cường ấn ấn cái gáy sạch sẽ trắng nõn của Lục Khôn Đức, nhẹ nhàng vuốt ve. Lục Khôn Đức đỏ mắt liếc Lục Quân Cường một cái, theo động tác của cậu trượt xuống, quỳ gối trên tấm thảm, cầm lấy côn ŧɦịŧ thô dài của Lục Quân Cường, do dự một chút, ngậm vào, làm Lục Quân Cường thở ra một hơi.

Lục Khôn Đức lần đầu tiên làm, cảm thấy rất khó chịu, hô hấp cùng tần suất phun ra nuốt vào phối hợp không đồng đều, toàn bộ gương mặt đều chôn ở giữa háng cậu, khắp khoang mũi đều là khí vị giống đực của cậu, có loại kɦoáı ƈảʍ hít thở không thông, khóe mắt hồng hồng thấm ra nước mắt, mạnh mẽ khơi dậy du͙ƈ vọиɠ muốn ngược đãi của Lục Quân Cường .
Lục Quân Cường nhẹ nhàng vuốt sau gáy Lục Khôn Đức, giọng nói khàn khàn: "Ăn hết nào!" Nói rồi bắt đầu đâm vào rút ra, Lục Khôn Đức bị trước sau giáp kích, lại sợ cắn phải Lục Quân Cường, nỗ lực mở rộng miệng, khó chịu nhỏ giọng ô ô xin tha.

Lục Quân Cường sớm đã bị Lục Khôn Đức mê hoặc mất khống chế, xem nhẹ phản kháng nhỏ nhoi của anh, trầm giọng nói: "Nghe lời, miệng mở rộng chút nữa... Em liền chậm một chút thao anh..." Nước mắt Lục Khôn Đức chảy xuống, cố gắng phối hợp với cậu, đầu lưỡi men theo huyết quản trên côn ŧɦịŧ của Lục Quân Cường mà nỗ lực liếʍ ɭáρ.

Lục Quân Cường bóp ra một chút gel bôi trơn, bôi lên môi Lục Khôn Đức, nhỏ giọng nói: "Nhanh lên..." Lục Khôn Đức cảm giác được trên môi lành lạnh, anh không nghĩ tới Lục Quân Cường sẽ bôi KY lên môi anh, khó khăn rũ mắt xuống, thừa nhận Lục Quân Cường va chạm càng lúc càng nhanh, Lục Quân Cường vỗ về đầu anh, ấn anh ở chính giữa hai chân mình, bắn tất cả vào trong miệng Lục Khôn Đức.
Lục Khôn Đức bị sặc ho khan, nằm ở trên đùi Lục Quân Cường dồn dập thở dốc. Lục Quân Cường kéo anh tới ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, nhỏ giọng nỉ non: "Anh hai giỏi quá..."

Lục Khôn Đức thất thần dựa vào trên vai cậu, Lục Quân Cường duỗi tay sờ sờ phía trước của anh cười nói: "Anh hai cũng thích lắm nhỉ? Cứng như vậy..."

Lục Quân Cường cười cười nhấc điện thoại nội tuyến lên, nói: "Cuộc họp hoãn lại nửa giờ nữa." Xoay người ôm Lục Khôn Đức đặt lên trên bàn. Nhỏ giọng nói: "Đến lượt em thương anh..."

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại