Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm
Chương 68
Đứa em nhỏ tuổi nhất mới từ nước ngoài về nước, hoàn toàn không biết cuộc sống trong nước là như thế nào, hơn nữa còn rất hiếu kỳ. Thân là anh cả, An Lạc phải quan tâm tới nó nhiều hơn cũng là điều nên làm. Lúc ăn cơm, thấy thằng bé khốn khổ gắp thức ăn một hồi mà không được, An Lạc rốt cục không nhịn được mà nắm tay nó, dạy: “Ngón tay cầm đũa phải tách ra như thế này này… Đó… Đã hiểu chưa?"
“Rồi ạ!" An Trạch bắt chước lại động tác cầm đũa của anh, nhanh chóng học được cách cầm, thành công dùng đũa gắp được một miếng cải thìa, vui vẻ gắp vào bát của anh, “Em hiểu rồi ạ, cảm ơn anh!"
An Lạc cảm thấy thằng bé rất thông minh mà đáng yêu, không kiềm được mà vươn tay vỗ đầu cậu, “Ngoan lắm, không cần cảm ơn."
Tối hôm đó, vì thiếu phòng ngủ nên An Trạch được ngủ chung giường với An Lạc trong phòng ngủ của anh.
Lúc An Lạc ngồi làm bài tập, anh đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt khó hiểu bên cạnh mình, bèn ngẩng đầu lên, thắc mắc: “An Trạch, em đang nhìn gì vậy?"
An Trạch chỉ quyển vở trên bàn, “Anh viết chữ đẹp quá, là Tiếng Trung ạ?"
An Lạc hỏi: “Em không biết Tiếng Trung?"
An Trạch trề môi, “Chỉ biết nói, không biết viết."
An Lạc nhìn vẻ mặt phụng phịu của cậu, không nhịn được mà nói: “Anh dạy em viết, có muốn không?"
An Trạch lập tức gật đầu, “Có ạ."
An Lạc cầm bút định viết chữ lên giấy, nhưng phát hiện đúng lúc bút hết mực. Anh im lặng một hồi, rồi quay sang nhìn An Trạch: “Nào, chìa tay ra."
An Trạch vươn tay ra, An Lạc liền dùng ngón trỏ chậm rãi viết lên lòng bàn tay cậu hai chữ.
“An.. Trạch… Tên của em viết thế này, có thấy rõ không?"
An Trạch lắc đầu, rất thành thật mà đáp: “Không ạ."
An Lạc lại viết thêm một lần nữa.
An Trạch gật đầu: “Thấy rõ rồi ạ." Sau đó kéo tay An Lạc, chăm chú viết hai chữ An Trạch xuống lòng bàn tay anh, rồi ngẩng đầu lên, vui vẻ hỏi: “Anh ơi, em viết như thế có đúng không ạ?"
…
Năm hai mươi bảy tuổi ấy, vì gặp tai nạn mà mất ký ức, nhưng An Lạc vẫn giữ lại duy nhất ký ức về kiếp trước. Ngày đó khi gặp lại An Trạch, An Trạch đã trưởng thành, anh tuấn trong một bộ quân trang, ánh mắt cậu nhìn anh sắc bén, tựa như có thể xuyên thấu qua mọi trở ngại, đâm thẳng vào đáy lòng yếu mềm nhất của anh.
Cậu đến gần tai anh, thấp giọng: “Anh à, có thể làm quen với em một lần nữa."
Sau đó, cậu nhẹ nhàng kéo tay An Lạc, dùng ngón trỏ chăm chú viết xuống lòng bàn tay anh hai chữ.
“An Trạch."
—— Thì ra là như vậy.
Hóa ra, anh đã từng dạy cậu viết tên của mình, anh đã từng viết hai chữ An Trạch xuống lòng bàn tay cậu, đồng thời khắc sâu nó vào trái tim cậu.
Thế nên, rất nhiều năm sau, khi An Lạc mất ký ức gặp lại An Trạch, cậu lại làm như vậy. Một lần nữa khắc hai chữ An Trạch vào lòng bàn tay An Lạc.
***
Năm ấy, An Trạch bảy tuổi và An Lạc mười tuổi sóng vai nhau nằm ngủ trên chiếc giường không lớn không nhỏ. An Trạch vừa về nước, vì lệch múi giờ nên mãi không ngủ được, nhưng vì sợ làm ồn tới anh nên không dám cử động, chỉ yên lặng nằm đờ ra đó.
An Lạc từ nhỏ rất sợ lạnh, lúc ngủ có thói quen kéo hết chăn sang bên mình, cuộn người lại như cái bánh chưng. Chăn của An Trạch đột nhiên bị anh cuốn đi mất, cậu khó hiểu mở miệng: “Anh ơi… Chăn của em.."
An Lạc ngủ say, căn bản chẳng để ý gì tới cậu.
An Trạch muốn lôi một chút chăn về, nhưng An Lạc quấn rất chặt. An Trạch kéo nửa ngày mà không được nổi một góc chăn, không biết làm gì ngoài việc rầu rĩ cọ cọ lên người anh, lay lay, “Anh ơi… Chăn…"
An Lạc trong lúc ngủ mơ hồ nghe thấy có người léo nhéo bên tai thật là đáng ghét, bèn thò tay ra đẩy đi, nói: “Đừng có ồn."
An Trạch bị đẩy ra, suýt chút nữa là ngã khỏi giường.
Không dám làm ồn anh nữa, nhưng thật sự là lạnh không chịu được. An Trạch không thể làm gì, đành phải nhích tới gần, vươn tay, ôm cả anh lẫn chăn vào người như ôm một cái gối ôm ấm áp.
…
Rất nhiều năm sau, An Lạc mất ký ức bị An Trạch đưa đến quân khu, nơi chỉ có một phòng ngủ. Trên chiếc giường đôi, hai người giống mà không giống đồng sàng cộng chẩm* như nhiều năm trước.
*Nguyên văn同床共枕: có nghĩa là chung giường chung gối. VN mình có câu “chung chăn chung gối" chỉ mối quan hệ thân thiết như vợ chồng, tình nhân. Xét thấy hoàn cảnh ở đây rất chi là tờ rong sáng nên tớ ko thể dùng cụm từ kia, đành phải để nguyên Hán Việt *vuốt mồ hôi*.
An Lạc vẫn có thói quen lấy chăn cuộn vào người, An Trạch phải tìm một cái chăn mỏng đắp lên người mình. Sau đó tự nhiên mà nghiêng người, nhẹ nhàng đặt tay lên thắt lưng anh, tha thiết ôm An Lạc vào lòng như ôm một chiếc gối.
—— Thì ra là như vậy.
Hóa ra, lúc còn nhỏ, An Trạch bị anh cướp mất chăn, rơi vào đường cùng đành phải ôm lấy anh để sưởi ấm. Đó chính là thói quen hình thành từ nhỏ của cậu. Qua bao nhiêu năm như vậy mà chưa bao giờ thay đổi.
***
Ngày sinh nhật tám tuổi của An Trạch, Chu Bích Trân dẫn bốn anh em An gia đi chơi. Hồi đó ở thành phố Tây Lâm có một trung tâm trò chơi vừa rộng rãi mà có rất nhiều trò. Hôm đó lại đúng vào cuối tuần, học sinh được nghỉ, có rất nhiều người ưa thích đến chơi, xếp thành một hàng dài để mua vé.
Chu Bích Trân xếp hàng mua vé, để An Lạc mười một tuổi ở bên cạnh trông chừng ba đứa em.
An Nham và An Mạch đứng tụm một chỗ mà tán dóc với nhau về tấm poster xấu xí khó coi của trung tâm trò chơi, còn An Trạch thì ngoan ngoãn đứng sang một bên, tò mò nhìn ngắm mọi thứ xung quanh. Cậu mới về nước chưa được nửa năm, tất cả mọi thứ ở đây đều làm cậu vô cùng tò mò.
Đột nhiên, An Trạch trông thấy một chiếc xe đẩy bán đồ chơi đi qua, lòng hiếu kỳ mãnh liệt khiến cậu không tự chủ được mà đi theo chiếc xe kia hết một nửa con đường. Lúc quay đầu lại thì phát hiện đã không còn thấy bóng dáng của mẹ và các anh đâu nữa.
Tiểu An Trạch đi lạc một mình ngơ ngác đứng ở đầu đường.
Chu Bích Trân bị lạc mất con sốt ruột gần như phát điên, vội tìm bảo vệ của trung tâm thông báo trên loa phát thanh, gào thét gọi tên An Trạch, “Bé An Trạch, mẹ và các anh của bé đang ở nơi bán vé chờ bé. Sau khi nghe được thông báo này thì hãy mau chóng đến tập họp với họ ở nơi bán vé lúc trước…"
Thông báo được phát đi phát lại nhiều lần, nhưng mãi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng An Trạch đâu.
An Lạc rốt cục không nhịn được: “Dì Trân, dì ở đây đợi con, con đi tìm em."
“Tiểu Lạc…" Chu Bích Trân muốn gọi An Lạc ở lại thì đã thấy An Lạc thoáng cái xoay người biến mất trong đám đông.
An Lạc đi hết cả con đường, cuối cùng cũng thấy thằng bé đang ngơ ngác đứng ở giao lộ một mình nhìn ngó xung quanh.
Trong lòng tức giận cộng thêm lo lắng, An Lạc bước nhanh tới trước mặt cậu, vẻ mặt khó coi: “An Trạch, em đi đâu thế? Không biết bọn anh đang tìm em khắp nơi ư?!"
Muốn mở miệng mắng cho nó một trận ra trò, nhưng An Trạch đột nhiên nhào tới, ôm chặt lấy thắt lưng An Lạc, tủi thân kêu lên: “Anh ơi… Em bị lạc đường… Anh ơi…"
Nhìn đôi mắt đỏ lựng của thằng nhóc, An Lạc bỗng mủi lòng, nuốt lại mấy lời định dạy dỗ vào trong bụng, dịu dàng xoa đầu cậu, nhẹ giọng: “Được rồi… Đừng khóc, đừng khóc nữa… Không sao, có anh ở đây rồi."
Sau đó, An Lạc dẫn An Trạch tìm được chiếc xe đẩy kia, mua cho cậu một chiếc vòng cổ làm quà sinh nhật.
An Trạch rất sung sướng mà đeo chiếc vòng lên cổ.
…
Rất nhiều năm sau, An Lạc mất ký ức, buổi sáng sau khi rời giường thì phát hiện trên cổ cậu có một chiếc vòng gần như đã phai hết màu. Anh tò mò hỏi cậu: “Đó là cái gì vậy? Bùa hộ mệnh ư?"
An Trạch khẽ cười, nói: “Đây là món quà rất quan trọng với em."
—— Thì ra là như vậy.
Hóa ra, chiếc vòng cổ kia chính là món quà tận tay anh tặng cho cậu vào năm ấy.
Cậu vẫn luôn mang theo bên người, suốt hơn mười năm, đến mức chiếc vòng cổ đã phai hết màu mà vẫn không nỡ vứt đi.
Bởi vì… Đó là món quà đầu tiên mà anh tặng cho cậu, hay có thể nói đó là món quà duy nhất.
***
Cao trung, lúc điền nguyên vọng. An Lạc đang ngồi trong phòng tìm tài liệu tham khảo cho An Nham và An Mạch mượn thì đột nhiên An Trạch đẩy cửa bước vào, cắt ngang chủ đề mà ba anh em đang thảo luận.
An Lạc ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: “Đã điền nguyện vọng chưa?"
An Trạch đáp: “Rồi ạ."
An Lạc gật đầu, “Vào trường nào?"
An Trạch trả lời: “Em ghi danh vào trường quân đội, sau này có thể làm phi công không quân."
“Hả?" An Nham vô cùng kinh hoàng, quả táo trong tay An Mạch cũng bị rơi xuống đất. Chỉ có An Lạc là vẫn rất bình tĩnh, nhìn An Trạch nói: “Vào trường quân đội rất khổ cực, sau này làm quân nhân phải chịu quản chế của quân đội, cậu đã nghĩ kỹ chưa?"
An Trạch thấp giọng nói: “Rồi ạ."
“Được rồi, tùy cậu."
An Trạch im lặng một hồi, rồi đột nhiên hỏi: “Anh không muốn biết nguyên nhân tại sao em lại ghi danh vào trường quân đội sao?"
An Lạc lạnh lùng nói: “Đó là chuyện riêng của cậu."
An Trạch giật mình. Sau đó, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt, cậu xoay người bỏ đi.
Giờ nghĩ lại, lúc đó cậu đổi sang ghi danh trường quân đội hẳn là có nguyên nhân khác.
Năm ấy, An Lạc cũng không biết tại sao cậu lại đột nhiên sửa nguyên vọng, chỉ cảm thấy An Trạch rất tùy hứng và hồ đồ, nhưng vì tính cố chấp của cậu mà anh cũng chẳng muốn khuyên cậu.
Thế nhưng hôm nay, sau khi biết An Trạch đã thầm mến mình suốt bao nhiêu năm, giờ anh đã có thể hiểu vì sao lúc đó An Trạch lại làm như vậy. Nhất định là vì cậu không muốn tranh đoạt quyền thừa kế với anh, cho nên mới dứt khoát từ bỏ ngay giữa đường.
Bởi vì, chỉ khi cậu sớm rút khỏi cạnh tranh, có như vậy, cậu mới thôi lo lắng mà để toàn bộ gia nghiệp của An gia rơi vào tay An Lạc. Cũng chỉ có như vậy, khi đến công ty làm việc, An Lạc mới thể nhàn rỗi vô ưu, thôi tranh đấu.
—— Cậu ấy rút khỏi vì anh, trải sẵn cho anh hết thảy đường lui.
Lặng lẽ suy nghĩ cho anh, nhưng lại che giấu nỗi lòng thâm sâu vào lòng, một mình vào trường quân đội. Giờ nghĩ lại, An Lạc cảm thấy lòng mình khẽ đau nhói.
Tại sao lúc đó mình có thể tuyệt tình đến vậy?
Thậm chí ngay cả nguyên nhân tại sao cậu đổi nguyện vọng cũng không hỏi, trái lại mà chỉ lạnh lùng “Đó là chuyện riêng của cậu"?
An Trạch từ bỏ kiên trì và khát vọng bao nhiêu năm của mình, cuối cùng chỉ nhận lại được câu nói lạnh lùng “Đó là chuyện riêng của cậu" của anh. Khi nghe thấy nó, cậu đau đớn biết bao nhiêu?!
***
Trước khi xảy ra chuyện, An Trạch đặc biệt làm một chiếc bánh gato vị mạt trà tới mừng sinh nhật anh, nhưng anh đang vội vã đi gặp ông nội, chỉ lạnh lùng nói: “Tôi vừa ăn cơm rồi, cậu mang về đi."
Khi An Trạch thổ lộ, thậm chí còn phẫn nộ mà đấm cậu một cú…
An Lạc trước đây, chẳng biết An Trạch chu đáo và dịu dàng ra sao, đến cuối cùng lại lạnh lùng như băng mà cự tuyệt tâm ý của cậu.
“Hôm đó là ngày 22 tháng 5, sau hôm đó là sinh nhật của anh, em nhận được một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm. Trước khi xuất phát, em bỗng dưng nghĩ, nếu em chết rồi thì bí mật của em sẽ bị mang theo xuống mồ. Bởi vậy em mới hẹn gặp anh, muốn lần cuối cùng được trải qua sinh nhật cùng anh, muốn nói cho anh biết, em vẫn luôn yêu anh. Em biết anh sẽ không chấp nhận, nhưng em nghĩ, ít nhất anh cũng sẽ nhớ mãi về An Trạch.
“Anh sẽ nhớ, đứa em mà anh không quan tâm nhất, đã luôn âm thầm… thích anh suốt bao nhiêu năm."
Nhớ lại cảnh tượng lúc cậu nói ra sự thật trong căn phòng ở ngoại thành ngày đó, khi ấy An Trạch nói một cách rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt của cậu là sự thống khổ sâu đậm, và cả nụ cười cay đắng nơi khóe môi kia nữa…
An Lạc đôt nhiên cảm thấy, mình trước đây thực sự rất quá đáng.
Trước đây làm anh trai của An Trạch, anh hoàn toàn không phát hiện ra tình cảm của cậu, đối xử với cậu lạnh nhạt như vậy, thậm chí còn chưa bao giờ dễ gần với cậu.
An Trạch đáng thương, âm thầm thích An Lạc lạnh lùng bao nhiêu năm như thế, làm thế nào mà cậu có thể chịu đựng được?
***
Đại não hoạt động đến đây là ngừng, An Lạc đột nhiên mở mắt ra.
Quá khứ, hiện tại, trước và sau khi mất trí nhớ. Rất nhiều ký ức đan vào nhau khiến đầu anh đau muốn nứt ra. Đầu óc hỗn loạn, nhưng có một điều rõ ràng nhất, chính là một chút rung động của anh với An Trạch.
Nhớ lại từng chút một khi ở bên An Trạch, An Lạc mới phát hiện, cậu em nhỏ tuổi nhất này, đã lặng lẽ ở bên cạnh bảo vệ anh suốt bao nhiêu năm nay.
Trước đây rất ít khi để ý tới cậu, vì cậu luôn tỏ ra chín chắn và bình tĩnh, luôn có thể tự mình giải quyết bao nhiêu khó khăn. An Lạc là anh cả, cho rằng không cần phải quan tâm tới cậu em này. Vì vậy chỉ quan tâm tới An Nham thích gây sự và An Mạch hay ốm yếu.
Nhưng thật ra… An Trạch cũng cần được anh quan tâm.
Thậm chí còn cần hơn cả An Nham và An Mạch.
Rất nhiều lần, anh chỉ cần hỏi thăm cậu vài câu đơn giản là đã khiến cậu sung sướng như vừa trúng thưởng.
Cũng có rất nhiều lần, anh thờ ơ và lạnh nhạt với cậu, cứ mặc cậu im lặng quay người mà bỏ đi. Bóng lưng cao ngất mà cô đơn ấy, đã khắc thật sâu vào tâm trí An Lạc.
“An Lạc." Giọng nói của Chu Duyệt Bình thình lình vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của An Lạc, “Vừa rồi sóng điện não của cậu hoạt động cực kỳ mãnh liệt, có phải cậu đã nhớ hết toàn bộ chuyện trong quá khứ rồi không?"
An Lạc trầm mặc một hồi, sau đó bình tĩnh gật đầu, nói: “Đúng vậy, hầu hết mọi chuyện."
Ngoại trừ đã nhớ lại hết về mẹ, Trần Dịch, Tiểu Duệ và An Trạch, anh còn nhớ lại được toàn bộ chi tiết xảy ra khi bị bắt cóc.
—— Hoàn toàn không ngờ, ngay từ đầu mình đã nghĩ sai.
An Lạc khẽ nhíu mày, nắm chặt bàn tay, cố gắng để giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh nhất, “Duyệt Bình, có thể kết thúc phẫu thuật chưa?"
Chju Duyệt Bình gật đầu, “Được rồi."
Vỏ đại não cuối cùng cũng không còn bị kích thích nữa, cảm xúc của An Lạc cũng dần ổn định trở lại. Bác sĩ bắt đầu khâu lại vết thương nhỏ mở ra cho máy khoan điện. Sau khi mũi khâu chấm dứt, tất cả các dấu hiệu của An Lạc đều bình thường, ngọn đèn trong phòng giải phẫu rốt cục cũng được tắt đi. An Lạc được Chu Duyệt Bình dìu ra khỏi phòng.
An Trạch vẫn luôn đứng đợi ngoài cửa. Cậu lo lắng đến mức ngồi cũng không được, cứ sải bước đi qua đi lại trên hành lang. Thấy anh đi ra, cậu vội vàng đón lấy, lo âu hỏi: “Anh không sao chứ?"
An Lạc im lặng một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu, giọng nói có đôi chút nghẹn ngào, “Em vẫn luôn đứng đợi ở đây?"
An Trạch nhẹ nhàng cầm tay anh, dịu dàng nói: “Em rất lo cho anh, nên đứng đợi ở đây. Anh có thể trở ra an toàn là tốt rồi. Còn chuyện quá khứ, anh đã nhớ lại hết chưa?"
An Lạc gật đầu.
An Trạch nhìn vẻ mặt xuống sắc của anh, lo lắng hỏi: “Có phải rất đau không? Không sao, anh đừng nghĩ nhiều nữa, em đưa anh về nhà đã." Nói xong thì quay sang phía Chu Duyệt Bình, “Duyệt Bình, cảm ơn anh lần này."
Chu Duyệt Bình cười, “Đừng khách sáo. Mau đưa cậu ta về đi. Cậu ta vừa mới nhớ lại hầu hết ký ức, cảm xúc có thể bất ổn định. Nếu sau khi về nhà mà không ngủ được thì cho cậu ta uống một viên thuốc ngủ. À phải rồi, tuy vết khâu trên da đầu rất nhỏ, nhưng trong vòng 3 ngày không được để dính nước."
An Trạch gật đầu, “Được, em đã biết."
Chu Duyệt Bình bước tới gần vỗ nhẹ lên vai An Lạc, “Tuy phần ký ức bị niêm phong đã được mở ra, nhưng tạm thời cậu có thể không nhớ được nhiều, ký ức cần được sắp xếp từ từ, đừng để đại não chịu áp tải quá lớn."
An Lạc gật đầu, “Cảm ơn."
Chu Duyệt Bình cười, “Mau trở về đi, nghỉ ngơi cho tốt."
***
An Trạch mang An Lạc sắc mặt tái nhợt ra khỏi bệnh viện, ra bãi đỗ xe lấy xe lái về nhà.
Dọc đường đi, An Lạc vẫn không nói gì. Cho đến khi về nhà, sau khi đóng cửa lại, An Lạc mới đột nhiên kéo tay An Trạch trong bóng đêm, khẽ gọi: “An Trạch."
An Trạch quay lại, vì trời quá tối nên cậu không thể thấy rõ vẻ mặt của anh.
Không nhịn được mà hỏi: “Sao vậy, anh?"
“Mấy năm nay… Nhất định em rất khổ cực?"
An Trạch giật mình, không biết nên trả lời thế nào.
“Anh lúc nào cũng lạnh nhạt với em như vậy, trong ba đứa, anh lại ít quan tâm đến em nhất. Cái lần khi em đột nhiên sửa lại nguyện vọng, anh thậm chí còn chẳng hỏi lí do là gì. Anh hoàn toàn không nghĩ rằng, em lại từ bỏ khát vọng bao nhiêu năm của mình như vậy vì anh… Anh thực sự là một thằng anh tồi tệ."
Xem ra, anh đã hoàn toàn nhớ lại chuyện của khi trước.
An Trạch trầm mặc đôi lát, sau đó nhẹ nhàng ôm An Lạc vào lòng, thấp giọng: “Đừng nói như vậy. Anh đâu có biết những chuyện đó, bởi vậy anh cũng không sai. Việc em thích anh, là do em tự nguyện. Em chưa bao giờ cảm thấy khổ cực."
An Lạc khẽ vòng tay ôm lại cậu, “Sau này sẽ không…"
“Cái gì?" An Trạch không nghe rõ, vội mở miệng hỏi.
An Lạc tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi cậu, thấp giọng: “Sau này, anh sẽ không để em phải khổ sở như vậy nữa."
“…!" Rốt cục cũng hiểu ra ý của anh, An Trạch cơ hồ mừng như điên mà ôm bổng An Lạc lên, “Anh! Anh đã nói sau khi nhớ lại hết ký ức, anh sẽ đồng ý sống cùng với em?! Là thật phải không? Trước đây anh cũng không ghét em, cũng không phải chỉ coi em là em trai thôi đúng không? Anh không ngại chuyện chúng ta là anh em?"
An Lạc bất chợt bị cậu ôm lấy, lại bị hỏi liên tiếp như vậy, nhất thời có hơi váng đầu. Nhưng anh vẫn cười khẽ, vuốt tóc cậu: “Anh chưa bao giờ ghét em. Sau khi nhớ lại chuyện trước đây, anh chỉ nghĩ rằng, mình đã để lỡ em quá lâu rồi…"
An Trạch quả thực sung sướng đến mức không thể tả.
Trước đây cậu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cậu sẽ sở hữu anh hoàn toàn, có một ngày anh sẽ thực sự đồng ý sống chung với mình. An Trạch khi xưa vẫn nghĩ rằng, đời này chỉ có thể lấy thân phận là em trai mà bảo vệ anh từ phía sau.
Thế nhưng hôm nay, An Lạc lại đáp ứng với cậu một cách bất khả tư nghị. Đối với An Trạch, đây đúng là kinh hỉ như trúng số độc đắc!
Cậu không kiềm được mà trực tiếp bế An Lạc vào phòng ngủ, đè anh lên giường mà hôn một trận điên cuồng.
An Lạc cũng không cự tuyệt, thậm chí còn ôm lấy bả vai cậu mà thử đáp lại.
Tuy vừa mới nhớ toàn bộ ký ức, suy nghĩ trong đầu vẫn còn có chút hỗn loạn, thế nhưng, trong giờ khắc cùng An Trạch hôn môi, An Lạc cảm thấy yên bình không gì sánh được.
Bởi vì, rốt cục An Lạc cũng xác định được người anh muốn quý trọng, người anh cần quý trọng nhất cuộc đời này, đang ở ngay trước mắt anh.
Đó chính là An Trạch.
“Rồi ạ!" An Trạch bắt chước lại động tác cầm đũa của anh, nhanh chóng học được cách cầm, thành công dùng đũa gắp được một miếng cải thìa, vui vẻ gắp vào bát của anh, “Em hiểu rồi ạ, cảm ơn anh!"
An Lạc cảm thấy thằng bé rất thông minh mà đáng yêu, không kiềm được mà vươn tay vỗ đầu cậu, “Ngoan lắm, không cần cảm ơn."
Tối hôm đó, vì thiếu phòng ngủ nên An Trạch được ngủ chung giường với An Lạc trong phòng ngủ của anh.
Lúc An Lạc ngồi làm bài tập, anh đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt khó hiểu bên cạnh mình, bèn ngẩng đầu lên, thắc mắc: “An Trạch, em đang nhìn gì vậy?"
An Trạch chỉ quyển vở trên bàn, “Anh viết chữ đẹp quá, là Tiếng Trung ạ?"
An Lạc hỏi: “Em không biết Tiếng Trung?"
An Trạch trề môi, “Chỉ biết nói, không biết viết."
An Lạc nhìn vẻ mặt phụng phịu của cậu, không nhịn được mà nói: “Anh dạy em viết, có muốn không?"
An Trạch lập tức gật đầu, “Có ạ."
An Lạc cầm bút định viết chữ lên giấy, nhưng phát hiện đúng lúc bút hết mực. Anh im lặng một hồi, rồi quay sang nhìn An Trạch: “Nào, chìa tay ra."
An Trạch vươn tay ra, An Lạc liền dùng ngón trỏ chậm rãi viết lên lòng bàn tay cậu hai chữ.
“An.. Trạch… Tên của em viết thế này, có thấy rõ không?"
An Trạch lắc đầu, rất thành thật mà đáp: “Không ạ."
An Lạc lại viết thêm một lần nữa.
An Trạch gật đầu: “Thấy rõ rồi ạ." Sau đó kéo tay An Lạc, chăm chú viết hai chữ An Trạch xuống lòng bàn tay anh, rồi ngẩng đầu lên, vui vẻ hỏi: “Anh ơi, em viết như thế có đúng không ạ?"
…
Năm hai mươi bảy tuổi ấy, vì gặp tai nạn mà mất ký ức, nhưng An Lạc vẫn giữ lại duy nhất ký ức về kiếp trước. Ngày đó khi gặp lại An Trạch, An Trạch đã trưởng thành, anh tuấn trong một bộ quân trang, ánh mắt cậu nhìn anh sắc bén, tựa như có thể xuyên thấu qua mọi trở ngại, đâm thẳng vào đáy lòng yếu mềm nhất của anh.
Cậu đến gần tai anh, thấp giọng: “Anh à, có thể làm quen với em một lần nữa."
Sau đó, cậu nhẹ nhàng kéo tay An Lạc, dùng ngón trỏ chăm chú viết xuống lòng bàn tay anh hai chữ.
“An Trạch."
—— Thì ra là như vậy.
Hóa ra, anh đã từng dạy cậu viết tên của mình, anh đã từng viết hai chữ An Trạch xuống lòng bàn tay cậu, đồng thời khắc sâu nó vào trái tim cậu.
Thế nên, rất nhiều năm sau, khi An Lạc mất ký ức gặp lại An Trạch, cậu lại làm như vậy. Một lần nữa khắc hai chữ An Trạch vào lòng bàn tay An Lạc.
***
Năm ấy, An Trạch bảy tuổi và An Lạc mười tuổi sóng vai nhau nằm ngủ trên chiếc giường không lớn không nhỏ. An Trạch vừa về nước, vì lệch múi giờ nên mãi không ngủ được, nhưng vì sợ làm ồn tới anh nên không dám cử động, chỉ yên lặng nằm đờ ra đó.
An Lạc từ nhỏ rất sợ lạnh, lúc ngủ có thói quen kéo hết chăn sang bên mình, cuộn người lại như cái bánh chưng. Chăn của An Trạch đột nhiên bị anh cuốn đi mất, cậu khó hiểu mở miệng: “Anh ơi… Chăn của em.."
An Lạc ngủ say, căn bản chẳng để ý gì tới cậu.
An Trạch muốn lôi một chút chăn về, nhưng An Lạc quấn rất chặt. An Trạch kéo nửa ngày mà không được nổi một góc chăn, không biết làm gì ngoài việc rầu rĩ cọ cọ lên người anh, lay lay, “Anh ơi… Chăn…"
An Lạc trong lúc ngủ mơ hồ nghe thấy có người léo nhéo bên tai thật là đáng ghét, bèn thò tay ra đẩy đi, nói: “Đừng có ồn."
An Trạch bị đẩy ra, suýt chút nữa là ngã khỏi giường.
Không dám làm ồn anh nữa, nhưng thật sự là lạnh không chịu được. An Trạch không thể làm gì, đành phải nhích tới gần, vươn tay, ôm cả anh lẫn chăn vào người như ôm một cái gối ôm ấm áp.
…
Rất nhiều năm sau, An Lạc mất ký ức bị An Trạch đưa đến quân khu, nơi chỉ có một phòng ngủ. Trên chiếc giường đôi, hai người giống mà không giống đồng sàng cộng chẩm* như nhiều năm trước.
*Nguyên văn同床共枕: có nghĩa là chung giường chung gối. VN mình có câu “chung chăn chung gối" chỉ mối quan hệ thân thiết như vợ chồng, tình nhân. Xét thấy hoàn cảnh ở đây rất chi là tờ rong sáng nên tớ ko thể dùng cụm từ kia, đành phải để nguyên Hán Việt *vuốt mồ hôi*.
An Lạc vẫn có thói quen lấy chăn cuộn vào người, An Trạch phải tìm một cái chăn mỏng đắp lên người mình. Sau đó tự nhiên mà nghiêng người, nhẹ nhàng đặt tay lên thắt lưng anh, tha thiết ôm An Lạc vào lòng như ôm một chiếc gối.
—— Thì ra là như vậy.
Hóa ra, lúc còn nhỏ, An Trạch bị anh cướp mất chăn, rơi vào đường cùng đành phải ôm lấy anh để sưởi ấm. Đó chính là thói quen hình thành từ nhỏ của cậu. Qua bao nhiêu năm như vậy mà chưa bao giờ thay đổi.
***
Ngày sinh nhật tám tuổi của An Trạch, Chu Bích Trân dẫn bốn anh em An gia đi chơi. Hồi đó ở thành phố Tây Lâm có một trung tâm trò chơi vừa rộng rãi mà có rất nhiều trò. Hôm đó lại đúng vào cuối tuần, học sinh được nghỉ, có rất nhiều người ưa thích đến chơi, xếp thành một hàng dài để mua vé.
Chu Bích Trân xếp hàng mua vé, để An Lạc mười một tuổi ở bên cạnh trông chừng ba đứa em.
An Nham và An Mạch đứng tụm một chỗ mà tán dóc với nhau về tấm poster xấu xí khó coi của trung tâm trò chơi, còn An Trạch thì ngoan ngoãn đứng sang một bên, tò mò nhìn ngắm mọi thứ xung quanh. Cậu mới về nước chưa được nửa năm, tất cả mọi thứ ở đây đều làm cậu vô cùng tò mò.
Đột nhiên, An Trạch trông thấy một chiếc xe đẩy bán đồ chơi đi qua, lòng hiếu kỳ mãnh liệt khiến cậu không tự chủ được mà đi theo chiếc xe kia hết một nửa con đường. Lúc quay đầu lại thì phát hiện đã không còn thấy bóng dáng của mẹ và các anh đâu nữa.
Tiểu An Trạch đi lạc một mình ngơ ngác đứng ở đầu đường.
Chu Bích Trân bị lạc mất con sốt ruột gần như phát điên, vội tìm bảo vệ của trung tâm thông báo trên loa phát thanh, gào thét gọi tên An Trạch, “Bé An Trạch, mẹ và các anh của bé đang ở nơi bán vé chờ bé. Sau khi nghe được thông báo này thì hãy mau chóng đến tập họp với họ ở nơi bán vé lúc trước…"
Thông báo được phát đi phát lại nhiều lần, nhưng mãi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng An Trạch đâu.
An Lạc rốt cục không nhịn được: “Dì Trân, dì ở đây đợi con, con đi tìm em."
“Tiểu Lạc…" Chu Bích Trân muốn gọi An Lạc ở lại thì đã thấy An Lạc thoáng cái xoay người biến mất trong đám đông.
An Lạc đi hết cả con đường, cuối cùng cũng thấy thằng bé đang ngơ ngác đứng ở giao lộ một mình nhìn ngó xung quanh.
Trong lòng tức giận cộng thêm lo lắng, An Lạc bước nhanh tới trước mặt cậu, vẻ mặt khó coi: “An Trạch, em đi đâu thế? Không biết bọn anh đang tìm em khắp nơi ư?!"
Muốn mở miệng mắng cho nó một trận ra trò, nhưng An Trạch đột nhiên nhào tới, ôm chặt lấy thắt lưng An Lạc, tủi thân kêu lên: “Anh ơi… Em bị lạc đường… Anh ơi…"
Nhìn đôi mắt đỏ lựng của thằng nhóc, An Lạc bỗng mủi lòng, nuốt lại mấy lời định dạy dỗ vào trong bụng, dịu dàng xoa đầu cậu, nhẹ giọng: “Được rồi… Đừng khóc, đừng khóc nữa… Không sao, có anh ở đây rồi."
Sau đó, An Lạc dẫn An Trạch tìm được chiếc xe đẩy kia, mua cho cậu một chiếc vòng cổ làm quà sinh nhật.
An Trạch rất sung sướng mà đeo chiếc vòng lên cổ.
…
Rất nhiều năm sau, An Lạc mất ký ức, buổi sáng sau khi rời giường thì phát hiện trên cổ cậu có một chiếc vòng gần như đã phai hết màu. Anh tò mò hỏi cậu: “Đó là cái gì vậy? Bùa hộ mệnh ư?"
An Trạch khẽ cười, nói: “Đây là món quà rất quan trọng với em."
—— Thì ra là như vậy.
Hóa ra, chiếc vòng cổ kia chính là món quà tận tay anh tặng cho cậu vào năm ấy.
Cậu vẫn luôn mang theo bên người, suốt hơn mười năm, đến mức chiếc vòng cổ đã phai hết màu mà vẫn không nỡ vứt đi.
Bởi vì… Đó là món quà đầu tiên mà anh tặng cho cậu, hay có thể nói đó là món quà duy nhất.
***
Cao trung, lúc điền nguyên vọng. An Lạc đang ngồi trong phòng tìm tài liệu tham khảo cho An Nham và An Mạch mượn thì đột nhiên An Trạch đẩy cửa bước vào, cắt ngang chủ đề mà ba anh em đang thảo luận.
An Lạc ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: “Đã điền nguyện vọng chưa?"
An Trạch đáp: “Rồi ạ."
An Lạc gật đầu, “Vào trường nào?"
An Trạch trả lời: “Em ghi danh vào trường quân đội, sau này có thể làm phi công không quân."
“Hả?" An Nham vô cùng kinh hoàng, quả táo trong tay An Mạch cũng bị rơi xuống đất. Chỉ có An Lạc là vẫn rất bình tĩnh, nhìn An Trạch nói: “Vào trường quân đội rất khổ cực, sau này làm quân nhân phải chịu quản chế của quân đội, cậu đã nghĩ kỹ chưa?"
An Trạch thấp giọng nói: “Rồi ạ."
“Được rồi, tùy cậu."
An Trạch im lặng một hồi, rồi đột nhiên hỏi: “Anh không muốn biết nguyên nhân tại sao em lại ghi danh vào trường quân đội sao?"
An Lạc lạnh lùng nói: “Đó là chuyện riêng của cậu."
An Trạch giật mình. Sau đó, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt, cậu xoay người bỏ đi.
Giờ nghĩ lại, lúc đó cậu đổi sang ghi danh trường quân đội hẳn là có nguyên nhân khác.
Năm ấy, An Lạc cũng không biết tại sao cậu lại đột nhiên sửa nguyên vọng, chỉ cảm thấy An Trạch rất tùy hứng và hồ đồ, nhưng vì tính cố chấp của cậu mà anh cũng chẳng muốn khuyên cậu.
Thế nhưng hôm nay, sau khi biết An Trạch đã thầm mến mình suốt bao nhiêu năm, giờ anh đã có thể hiểu vì sao lúc đó An Trạch lại làm như vậy. Nhất định là vì cậu không muốn tranh đoạt quyền thừa kế với anh, cho nên mới dứt khoát từ bỏ ngay giữa đường.
Bởi vì, chỉ khi cậu sớm rút khỏi cạnh tranh, có như vậy, cậu mới thôi lo lắng mà để toàn bộ gia nghiệp của An gia rơi vào tay An Lạc. Cũng chỉ có như vậy, khi đến công ty làm việc, An Lạc mới thể nhàn rỗi vô ưu, thôi tranh đấu.
—— Cậu ấy rút khỏi vì anh, trải sẵn cho anh hết thảy đường lui.
Lặng lẽ suy nghĩ cho anh, nhưng lại che giấu nỗi lòng thâm sâu vào lòng, một mình vào trường quân đội. Giờ nghĩ lại, An Lạc cảm thấy lòng mình khẽ đau nhói.
Tại sao lúc đó mình có thể tuyệt tình đến vậy?
Thậm chí ngay cả nguyên nhân tại sao cậu đổi nguyện vọng cũng không hỏi, trái lại mà chỉ lạnh lùng “Đó là chuyện riêng của cậu"?
An Trạch từ bỏ kiên trì và khát vọng bao nhiêu năm của mình, cuối cùng chỉ nhận lại được câu nói lạnh lùng “Đó là chuyện riêng của cậu" của anh. Khi nghe thấy nó, cậu đau đớn biết bao nhiêu?!
***
Trước khi xảy ra chuyện, An Trạch đặc biệt làm một chiếc bánh gato vị mạt trà tới mừng sinh nhật anh, nhưng anh đang vội vã đi gặp ông nội, chỉ lạnh lùng nói: “Tôi vừa ăn cơm rồi, cậu mang về đi."
Khi An Trạch thổ lộ, thậm chí còn phẫn nộ mà đấm cậu một cú…
An Lạc trước đây, chẳng biết An Trạch chu đáo và dịu dàng ra sao, đến cuối cùng lại lạnh lùng như băng mà cự tuyệt tâm ý của cậu.
“Hôm đó là ngày 22 tháng 5, sau hôm đó là sinh nhật của anh, em nhận được một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm. Trước khi xuất phát, em bỗng dưng nghĩ, nếu em chết rồi thì bí mật của em sẽ bị mang theo xuống mồ. Bởi vậy em mới hẹn gặp anh, muốn lần cuối cùng được trải qua sinh nhật cùng anh, muốn nói cho anh biết, em vẫn luôn yêu anh. Em biết anh sẽ không chấp nhận, nhưng em nghĩ, ít nhất anh cũng sẽ nhớ mãi về An Trạch.
“Anh sẽ nhớ, đứa em mà anh không quan tâm nhất, đã luôn âm thầm… thích anh suốt bao nhiêu năm."
Nhớ lại cảnh tượng lúc cậu nói ra sự thật trong căn phòng ở ngoại thành ngày đó, khi ấy An Trạch nói một cách rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt của cậu là sự thống khổ sâu đậm, và cả nụ cười cay đắng nơi khóe môi kia nữa…
An Lạc đôt nhiên cảm thấy, mình trước đây thực sự rất quá đáng.
Trước đây làm anh trai của An Trạch, anh hoàn toàn không phát hiện ra tình cảm của cậu, đối xử với cậu lạnh nhạt như vậy, thậm chí còn chưa bao giờ dễ gần với cậu.
An Trạch đáng thương, âm thầm thích An Lạc lạnh lùng bao nhiêu năm như thế, làm thế nào mà cậu có thể chịu đựng được?
***
Đại não hoạt động đến đây là ngừng, An Lạc đột nhiên mở mắt ra.
Quá khứ, hiện tại, trước và sau khi mất trí nhớ. Rất nhiều ký ức đan vào nhau khiến đầu anh đau muốn nứt ra. Đầu óc hỗn loạn, nhưng có một điều rõ ràng nhất, chính là một chút rung động của anh với An Trạch.
Nhớ lại từng chút một khi ở bên An Trạch, An Lạc mới phát hiện, cậu em nhỏ tuổi nhất này, đã lặng lẽ ở bên cạnh bảo vệ anh suốt bao nhiêu năm nay.
Trước đây rất ít khi để ý tới cậu, vì cậu luôn tỏ ra chín chắn và bình tĩnh, luôn có thể tự mình giải quyết bao nhiêu khó khăn. An Lạc là anh cả, cho rằng không cần phải quan tâm tới cậu em này. Vì vậy chỉ quan tâm tới An Nham thích gây sự và An Mạch hay ốm yếu.
Nhưng thật ra… An Trạch cũng cần được anh quan tâm.
Thậm chí còn cần hơn cả An Nham và An Mạch.
Rất nhiều lần, anh chỉ cần hỏi thăm cậu vài câu đơn giản là đã khiến cậu sung sướng như vừa trúng thưởng.
Cũng có rất nhiều lần, anh thờ ơ và lạnh nhạt với cậu, cứ mặc cậu im lặng quay người mà bỏ đi. Bóng lưng cao ngất mà cô đơn ấy, đã khắc thật sâu vào tâm trí An Lạc.
“An Lạc." Giọng nói của Chu Duyệt Bình thình lình vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của An Lạc, “Vừa rồi sóng điện não của cậu hoạt động cực kỳ mãnh liệt, có phải cậu đã nhớ hết toàn bộ chuyện trong quá khứ rồi không?"
An Lạc trầm mặc một hồi, sau đó bình tĩnh gật đầu, nói: “Đúng vậy, hầu hết mọi chuyện."
Ngoại trừ đã nhớ lại hết về mẹ, Trần Dịch, Tiểu Duệ và An Trạch, anh còn nhớ lại được toàn bộ chi tiết xảy ra khi bị bắt cóc.
—— Hoàn toàn không ngờ, ngay từ đầu mình đã nghĩ sai.
An Lạc khẽ nhíu mày, nắm chặt bàn tay, cố gắng để giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh nhất, “Duyệt Bình, có thể kết thúc phẫu thuật chưa?"
Chju Duyệt Bình gật đầu, “Được rồi."
Vỏ đại não cuối cùng cũng không còn bị kích thích nữa, cảm xúc của An Lạc cũng dần ổn định trở lại. Bác sĩ bắt đầu khâu lại vết thương nhỏ mở ra cho máy khoan điện. Sau khi mũi khâu chấm dứt, tất cả các dấu hiệu của An Lạc đều bình thường, ngọn đèn trong phòng giải phẫu rốt cục cũng được tắt đi. An Lạc được Chu Duyệt Bình dìu ra khỏi phòng.
An Trạch vẫn luôn đứng đợi ngoài cửa. Cậu lo lắng đến mức ngồi cũng không được, cứ sải bước đi qua đi lại trên hành lang. Thấy anh đi ra, cậu vội vàng đón lấy, lo âu hỏi: “Anh không sao chứ?"
An Lạc im lặng một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu, giọng nói có đôi chút nghẹn ngào, “Em vẫn luôn đứng đợi ở đây?"
An Trạch nhẹ nhàng cầm tay anh, dịu dàng nói: “Em rất lo cho anh, nên đứng đợi ở đây. Anh có thể trở ra an toàn là tốt rồi. Còn chuyện quá khứ, anh đã nhớ lại hết chưa?"
An Lạc gật đầu.
An Trạch nhìn vẻ mặt xuống sắc của anh, lo lắng hỏi: “Có phải rất đau không? Không sao, anh đừng nghĩ nhiều nữa, em đưa anh về nhà đã." Nói xong thì quay sang phía Chu Duyệt Bình, “Duyệt Bình, cảm ơn anh lần này."
Chu Duyệt Bình cười, “Đừng khách sáo. Mau đưa cậu ta về đi. Cậu ta vừa mới nhớ lại hầu hết ký ức, cảm xúc có thể bất ổn định. Nếu sau khi về nhà mà không ngủ được thì cho cậu ta uống một viên thuốc ngủ. À phải rồi, tuy vết khâu trên da đầu rất nhỏ, nhưng trong vòng 3 ngày không được để dính nước."
An Trạch gật đầu, “Được, em đã biết."
Chu Duyệt Bình bước tới gần vỗ nhẹ lên vai An Lạc, “Tuy phần ký ức bị niêm phong đã được mở ra, nhưng tạm thời cậu có thể không nhớ được nhiều, ký ức cần được sắp xếp từ từ, đừng để đại não chịu áp tải quá lớn."
An Lạc gật đầu, “Cảm ơn."
Chu Duyệt Bình cười, “Mau trở về đi, nghỉ ngơi cho tốt."
***
An Trạch mang An Lạc sắc mặt tái nhợt ra khỏi bệnh viện, ra bãi đỗ xe lấy xe lái về nhà.
Dọc đường đi, An Lạc vẫn không nói gì. Cho đến khi về nhà, sau khi đóng cửa lại, An Lạc mới đột nhiên kéo tay An Trạch trong bóng đêm, khẽ gọi: “An Trạch."
An Trạch quay lại, vì trời quá tối nên cậu không thể thấy rõ vẻ mặt của anh.
Không nhịn được mà hỏi: “Sao vậy, anh?"
“Mấy năm nay… Nhất định em rất khổ cực?"
An Trạch giật mình, không biết nên trả lời thế nào.
“Anh lúc nào cũng lạnh nhạt với em như vậy, trong ba đứa, anh lại ít quan tâm đến em nhất. Cái lần khi em đột nhiên sửa lại nguyện vọng, anh thậm chí còn chẳng hỏi lí do là gì. Anh hoàn toàn không nghĩ rằng, em lại từ bỏ khát vọng bao nhiêu năm của mình như vậy vì anh… Anh thực sự là một thằng anh tồi tệ."
Xem ra, anh đã hoàn toàn nhớ lại chuyện của khi trước.
An Trạch trầm mặc đôi lát, sau đó nhẹ nhàng ôm An Lạc vào lòng, thấp giọng: “Đừng nói như vậy. Anh đâu có biết những chuyện đó, bởi vậy anh cũng không sai. Việc em thích anh, là do em tự nguyện. Em chưa bao giờ cảm thấy khổ cực."
An Lạc khẽ vòng tay ôm lại cậu, “Sau này sẽ không…"
“Cái gì?" An Trạch không nghe rõ, vội mở miệng hỏi.
An Lạc tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi cậu, thấp giọng: “Sau này, anh sẽ không để em phải khổ sở như vậy nữa."
“…!" Rốt cục cũng hiểu ra ý của anh, An Trạch cơ hồ mừng như điên mà ôm bổng An Lạc lên, “Anh! Anh đã nói sau khi nhớ lại hết ký ức, anh sẽ đồng ý sống cùng với em?! Là thật phải không? Trước đây anh cũng không ghét em, cũng không phải chỉ coi em là em trai thôi đúng không? Anh không ngại chuyện chúng ta là anh em?"
An Lạc bất chợt bị cậu ôm lấy, lại bị hỏi liên tiếp như vậy, nhất thời có hơi váng đầu. Nhưng anh vẫn cười khẽ, vuốt tóc cậu: “Anh chưa bao giờ ghét em. Sau khi nhớ lại chuyện trước đây, anh chỉ nghĩ rằng, mình đã để lỡ em quá lâu rồi…"
An Trạch quả thực sung sướng đến mức không thể tả.
Trước đây cậu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cậu sẽ sở hữu anh hoàn toàn, có một ngày anh sẽ thực sự đồng ý sống chung với mình. An Trạch khi xưa vẫn nghĩ rằng, đời này chỉ có thể lấy thân phận là em trai mà bảo vệ anh từ phía sau.
Thế nhưng hôm nay, An Lạc lại đáp ứng với cậu một cách bất khả tư nghị. Đối với An Trạch, đây đúng là kinh hỉ như trúng số độc đắc!
Cậu không kiềm được mà trực tiếp bế An Lạc vào phòng ngủ, đè anh lên giường mà hôn một trận điên cuồng.
An Lạc cũng không cự tuyệt, thậm chí còn ôm lấy bả vai cậu mà thử đáp lại.
Tuy vừa mới nhớ toàn bộ ký ức, suy nghĩ trong đầu vẫn còn có chút hỗn loạn, thế nhưng, trong giờ khắc cùng An Trạch hôn môi, An Lạc cảm thấy yên bình không gì sánh được.
Bởi vì, rốt cục An Lạc cũng xác định được người anh muốn quý trọng, người anh cần quý trọng nhất cuộc đời này, đang ở ngay trước mắt anh.
Đó chính là An Trạch.
Tác giả :
Điệp Chi Linh