Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh
Chương 13
Hôm sau kéo tới giữa trưa, Hàn Vũ mới giảo bước giao ca với Nguyên Lãng, chuẩn bị trở lại phòng nhỏ cậu cùng An Húc Dương thuê để nghỉ ngơi một phen, thuận tiện suy nghĩ một chút ngày mai mang cho hai người đồ ăn gì.
Vừa ra cửa bệnh viện, một bóng người một tiếng chào hỏi liền đánh tan tất cả kế hoạch của Hàn Vũ, cậu hơi nhíu mày, nhìn người trước mặt – Nhạc Song Bân.
“Đàn anh, Kỳ Lân bọn họ hôm nay đã tốt hơn nhiều, anh có thể đi thăm bọn họ, hôm nay cậu ấy cứ kêu nhàm chán, hôm nay anh có thể bồi cậu ấy nhiều hơn!" Hàn Vũ không đoán ra ý tứ Nhạc Song Bân chào hỏi mình, giữa hai người, hình như cũng chỉ có Kỳ Lân làm một cái cầu nối đi! Bỏ Kỳ Lân qua một bên, hai người ngay cả đàn anh đàn em cùng khoa cũng không tính a!
Nhạc Song Bân nghiêm túc nhìn đàn em trầm mặc ít lời trước mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hứng thú, đưa tay khoác lên vai cậu, quả nhiên cảm thấy cứng ngắc trong nháy mắt.
“Không vội! Cả ngày hôm nay không có việc gì, đàn em Hàn Vũ muốn trở về à? Vừa hay anh lái xe tới, đưa cậu về, sau đó lại vòng về chơi với Kỳ Lân."
Hàn Vũ giương mắt nhìn Nhạc Song Bân, không rõ hắn có ý gì, theo bản năng khách khí từ chối.
“Như thế nào, đàn em cậu cảm thấy xe anh không tốt hay là thế nào? Ngay cả tư cách đưa một đàn em về nhà cũng không có?" Nhạc Song Bân ý tứ hàm xúc ngân nga nói.
Cho dù Hàn Vũ không biết trong lòng hắn đang tính toán cái gì, cũng biết hôm nay cậu chạy không thoát, hiểu rõ điểm này, cậu lập tức dứt khoác đồng ý!
Người như bọn hắn, ngươi càng đẩy ngược lại càng khiến bọn họ chú ý, nếu biểu hiện của ngươi giống với người bình thường, bọn họ ngược lại liền mất hứng thú.
Hàn Vũ suy xét hành vi bình thường của thanh niên, nhìn thấy người thuộc thái tử đảng rốt cuộc nên phản ứng thế nào? Vừa nghĩ tới, chính mình đời trước đều không gặp loại này, không nghĩ tới sống lại một lần, vậy mà lại có thể cùng loại người này nhấc lên quan hệ.
Khi xe chạy ra ngoài vòng ba, Hàn Vũ mới phát hiện xe này căn bản không chạy về chỗ ở của cậu.
“Anh muốn mang tôi đi đâu?" Hàn Vũ nhìn về phía Nhạc Song Bân bên ghế lái.
“Đi ăn cơm! Đã giữa trưa rồi, cũng không thể để bạn cùng phòng của Kỳ Lân sau khi chăm sóc em ấy còn phải đói bụng về nhà a!" Nhạc Song Bân nói rất đương nhiên.
Hàn Vũ im lặng đáp một tiếng, cậu cân nhắc nửa ngày, cảm thấy người “chưa gặp qua cảnh đời" như cậu, nhìn thấy Nhạc Song Bân thế này, hẳn là sợ hãi nhiều hơn tâm tình khác đi?
Chỉ là cậu thật sự không giả bộ sợ hãi nổi, vì thế chỉ bảo trì phong cách nhất quán của mình – trầm mặc là vàng.
Vừa vặn sự trầm mặc này lại khiến Nhạc Song Bân đang lái xe nhìn cậu nhiều thêm hai lần, không nhìn ra a! Trầm ổn bình tĩnh như vậy!
Nếu Hàn Vũ biết hành vi lần này của mình hoàn toàn phản tác dụng, không biết sẽ là tâm tình gì.
Trái rẻ phải rẻ một hồi, Hàn Vũ phát hiện mình bị đưa tới một nơi kỳ quái, kỳ quái không phải chỉ nơi này không bình thường, ngược lại, nhìn từ bên ngoài thì là một tiệm cafe bình thường đến không thể bình thường hơn!
Một tiệm cafe không mở ở khu náo nhiệt, ngược lại mở ở nơi hẻo lánh đến mức Hàn Vũ còn nghi ngờ có người đến hay không, điều này rất kỳ quái, nhưng sau khi vào trong, Hàn Vũ lập tức cảm thấy quái dị.
Ra vào nơi này, tuy rằng có cả nam lẫn nữ, nhưng là nhìn qua, gần như đều làm nam ngồi với nam, hoặc vây thành một đám, nữ ngồi với nữ cùng nhau vui vẻ ăn cơm.
Mà nam còn đỡ, thấy thế nào cũng sẽ không nhìn thành một nam một nữ, bên chỗ nữ sinh tụ tập với nhau, gần như đều có mấy cặp nam nữ khó phân, liếc mắt nhìn qua giống nam sinh, nhìn kỹ, có thể phát hiện thật ra vẫn làm nữ!
Nhạc Song Bân ngựa quen đường cũ mang Hàn Vũ tới một vị trí ở góc sáng sủa, sau khi ngồi xuống, cười dài nhìn Hàn Vũ trừ bỏ lộ ra biểu tình kinh ngạc ban đầu, lúc sau lại trở nên trầm mặc bình tĩnh.
“Gọi món trước đi! Tiệm này chẳng những không khí tốt, đồ ăn cũng không tồi!" Nhạc Song Bân đưa thực đơn cho cậu.
Hàn Vũ vừa nghe từ đồ ăn không tồi này, không khỏi nhếch nhếch mày, trong lòng không có cảm giác, tuy rằng ăn cơm cùng một người như vậy không tận hứng, nhưng nếu có chút đồ ăn ngon còn có thể nuốt trôi nha.
Cậu đón lấy thực đơn, hứng thú mười phần lật xem, ngược lại khiến người đưa thực đơn xấu hổ một hồi.
Thời gian chờ đồ ăn, Hàn Vũ lại co đầu rút cổ trong vỏ ngoài trẻ tuổi của mình, một khuôn mặt trẻ trung im lặng, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú mặt bàn trước mặt, không nói lời nào cũng không nhìn người.
Sợ hãi. Cậu đang cố gắng biểu hiện chính mình là một thanh niên mười chín tuổi sợ hãi trước quyền lực, chỉ là….
“Cậu đang nhìn cái gì?" Nhạc Song Bân rốt cuộc nhịn không nổi hỏi, Hàn Vũ này đang làm gì vậy? Cậu đang biểu thị làm sao biến thành người đá sao?
“Không có gì." Hàn Vũ nói xong, còn cố ý nhấc nhấc mí mắt, sau đó rất nhanh cụp xuống, cố gắng ra vẻ thành bị dọa.
Mà mày Nhạc Song Bân lại bởi vì động tác này của cậu, gắt gao nhíu lại, “Anh khó coi vậy sao?"
A? Hàn Vũ kinh ngạc nhìn hắn, ngay cả cảm giác sợ hãi cũng quên treo lên.
“Anh cho rằng, chúng ta là người đồng đạo." Nhạc Song Bân ý tứ sâu xa nhìn Hàn Vũ.
“Cái gì, cái gì người đồng đạo?" Hiện tại tư duy người trẻ tuổi nhảy nhót vậy à? Như thế nào đột nhiên kéo tới đề tài này.
“Cậu nói xem?" Nhạc Song Bân bất mãn bĩu môi, hắn tỏ ý Hàn Vũ nhìn quanh bốn phía.
Trong lòng lại đang cân nhắc, người ra vẻ như vậy, hắn có chút chướng mắt, thế nào lúc đầu lại cảm thấy người này có vài phần thức thời hiểu chuyện chứ?
Hàn Vũ yên lặng không nói gì chiếu theo động tác của Nhạc Song Bân, một lần nữa cẩn thận quan sát xung quanh, một cái nhìn này, vẫn không quá hiểu ý tứ Nhạc Song Bân, nhưng mà, đôi nam nam bên kia là chuyện gì đây?
Cư nhiên, cư nhiên hôn môi trước mặt người khác?!
Hàn Vũ kinh ngạc quên cả khép miệng, đợi tới khi Nhạc Song Bân bất mãn nhẹ nhàng gõ mặt bàn, Hàn Vũ mới tự kiềm chế thu hồi ánh mắt, đồng thời quan sát bốn phía một phen, phát hiện không ai tỏ vẻ kinh ngạc đối với động tác vô cùng thân thiết của hai người đàn ông, thậm chí, hiện tại cậu nhìn trai trai gái gái xung quanh đều cảm thấy không đơn giản chỉ là bạn bè.
Chẳng lẽ, nơi này, là nơi tụ tập đồng tính luyến ái?
Hàn Vũ suy đoán trong lòng, đồng thời cũng đoán được mình hẳn là đoán đúng tám chín phần mười!
Vậy, người đồng đạo trong lời Nhạc Song Bân là….
Hàn Vũ hoảng sợ trừng lớn hai mắt, “Anh, anh làm sao biết được?"
Cậu cho rằng cậu đã che giấu rất tốt bí mật, dù sao, cậu đã quen ẩn tàng hơn gần hai mươi năm, có đôi khi, ngay cả chính cậu đều sắp cho rằng chính mình bình thường!
Nhạc Song Bân đối với biểu hiện này của Hàn Vũ thì cười khẽ, thanh âm đó giấu như giấu trong lồng ngực, rầu rĩ, lại khiến Hàn Vũ nghe mà cảm thấy bồn chồn.
Thật ra bản chất của cậu cũng không phải một người nhát gan, nhưng thời gian quá lâu đã khiến cậu quen rồi, quen làm một con thỏ nhát gan, trông giữ từng chút hy vọng sinh tồn mà sống sót.
Cậu không muốn bởi vì chuyện ngoài dự kiến nào thay đổi chất lượng cuộc sống của mình.
“Không phải cậu cũng liếc mắt một cái là nhìn thấu anh sao?" Nhạc Song Bân không bình tĩnh như vậy, hôm nay hắn đến đây không phải để cùng cậu nghiên cứu vấn đề đồng cảm giữa đồng loại.
“Tôi…." Hàn Vũ há miệng muốn nói, rồi lại cảm thấy, chuyện giữa người này và Kỳ Lân cũng không thích hợp để cậu nhắc tới, cuối cùng hai người lại quay về trầm mặc.
Ngược lại Nhạc Song Bân có vẻ kinh ngạc, hắn biết biểu hiện chính mình không thu liễm, nhưng là, người ngoài giới thật ra sẽ không nghĩ tới phương diện này, người trong giới, lại không có cơ hội nhìn thấy hắn và Kỳ Lân đứng chung một chỗ.
Chỉ còn lại một vài người bạn biết tâm tư của hắn, mặc kệ tán thành hay không tán thành, bọn họ cũng không can thiệp quá mức, người nào trong bọn họ mà không có một chút bất đắc dĩ của riêng mình chứ!
Mà Hàn Vũ, từ lần đầu tiên gặp, hắn ẩn ẩn nhận ra cậu không giống, nhưng không để trong lòng, ngược lại trải qua thời gian ở chung ngắn ngủi hôm qua, khi hắn cười nói với Kỳ Lân, tận lực quan sát người này, rốt cuộc cho ra kết luận là người đồng đạo.
Khoảng khắc cho ra kết luận này, trên thực tế hắn có chút khủng hoảng, nếu, nếu Kỳ Lân biết…
Nhưng là, cậu lại không đem tâm tư của mình nói với Kỳ Lân.
Trong nháy mắt đó, hắn đoán, thanh niên mười chín tuổi này, muốn từ chỗ mình đổi được cái gì đó?
Hắn giả tưởng các loại tình huống, cũng chuẩn bị các loại phương pháp ứng đối, nhưng, trong tất cả tình huống không có loại này, trầm mặc! Trầm mặc vô hạn!
Vừa ra cửa bệnh viện, một bóng người một tiếng chào hỏi liền đánh tan tất cả kế hoạch của Hàn Vũ, cậu hơi nhíu mày, nhìn người trước mặt – Nhạc Song Bân.
“Đàn anh, Kỳ Lân bọn họ hôm nay đã tốt hơn nhiều, anh có thể đi thăm bọn họ, hôm nay cậu ấy cứ kêu nhàm chán, hôm nay anh có thể bồi cậu ấy nhiều hơn!" Hàn Vũ không đoán ra ý tứ Nhạc Song Bân chào hỏi mình, giữa hai người, hình như cũng chỉ có Kỳ Lân làm một cái cầu nối đi! Bỏ Kỳ Lân qua một bên, hai người ngay cả đàn anh đàn em cùng khoa cũng không tính a!
Nhạc Song Bân nghiêm túc nhìn đàn em trầm mặc ít lời trước mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hứng thú, đưa tay khoác lên vai cậu, quả nhiên cảm thấy cứng ngắc trong nháy mắt.
“Không vội! Cả ngày hôm nay không có việc gì, đàn em Hàn Vũ muốn trở về à? Vừa hay anh lái xe tới, đưa cậu về, sau đó lại vòng về chơi với Kỳ Lân."
Hàn Vũ giương mắt nhìn Nhạc Song Bân, không rõ hắn có ý gì, theo bản năng khách khí từ chối.
“Như thế nào, đàn em cậu cảm thấy xe anh không tốt hay là thế nào? Ngay cả tư cách đưa một đàn em về nhà cũng không có?" Nhạc Song Bân ý tứ hàm xúc ngân nga nói.
Cho dù Hàn Vũ không biết trong lòng hắn đang tính toán cái gì, cũng biết hôm nay cậu chạy không thoát, hiểu rõ điểm này, cậu lập tức dứt khoác đồng ý!
Người như bọn hắn, ngươi càng đẩy ngược lại càng khiến bọn họ chú ý, nếu biểu hiện của ngươi giống với người bình thường, bọn họ ngược lại liền mất hứng thú.
Hàn Vũ suy xét hành vi bình thường của thanh niên, nhìn thấy người thuộc thái tử đảng rốt cuộc nên phản ứng thế nào? Vừa nghĩ tới, chính mình đời trước đều không gặp loại này, không nghĩ tới sống lại một lần, vậy mà lại có thể cùng loại người này nhấc lên quan hệ.
Khi xe chạy ra ngoài vòng ba, Hàn Vũ mới phát hiện xe này căn bản không chạy về chỗ ở của cậu.
“Anh muốn mang tôi đi đâu?" Hàn Vũ nhìn về phía Nhạc Song Bân bên ghế lái.
“Đi ăn cơm! Đã giữa trưa rồi, cũng không thể để bạn cùng phòng của Kỳ Lân sau khi chăm sóc em ấy còn phải đói bụng về nhà a!" Nhạc Song Bân nói rất đương nhiên.
Hàn Vũ im lặng đáp một tiếng, cậu cân nhắc nửa ngày, cảm thấy người “chưa gặp qua cảnh đời" như cậu, nhìn thấy Nhạc Song Bân thế này, hẳn là sợ hãi nhiều hơn tâm tình khác đi?
Chỉ là cậu thật sự không giả bộ sợ hãi nổi, vì thế chỉ bảo trì phong cách nhất quán của mình – trầm mặc là vàng.
Vừa vặn sự trầm mặc này lại khiến Nhạc Song Bân đang lái xe nhìn cậu nhiều thêm hai lần, không nhìn ra a! Trầm ổn bình tĩnh như vậy!
Nếu Hàn Vũ biết hành vi lần này của mình hoàn toàn phản tác dụng, không biết sẽ là tâm tình gì.
Trái rẻ phải rẻ một hồi, Hàn Vũ phát hiện mình bị đưa tới một nơi kỳ quái, kỳ quái không phải chỉ nơi này không bình thường, ngược lại, nhìn từ bên ngoài thì là một tiệm cafe bình thường đến không thể bình thường hơn!
Một tiệm cafe không mở ở khu náo nhiệt, ngược lại mở ở nơi hẻo lánh đến mức Hàn Vũ còn nghi ngờ có người đến hay không, điều này rất kỳ quái, nhưng sau khi vào trong, Hàn Vũ lập tức cảm thấy quái dị.
Ra vào nơi này, tuy rằng có cả nam lẫn nữ, nhưng là nhìn qua, gần như đều làm nam ngồi với nam, hoặc vây thành một đám, nữ ngồi với nữ cùng nhau vui vẻ ăn cơm.
Mà nam còn đỡ, thấy thế nào cũng sẽ không nhìn thành một nam một nữ, bên chỗ nữ sinh tụ tập với nhau, gần như đều có mấy cặp nam nữ khó phân, liếc mắt nhìn qua giống nam sinh, nhìn kỹ, có thể phát hiện thật ra vẫn làm nữ!
Nhạc Song Bân ngựa quen đường cũ mang Hàn Vũ tới một vị trí ở góc sáng sủa, sau khi ngồi xuống, cười dài nhìn Hàn Vũ trừ bỏ lộ ra biểu tình kinh ngạc ban đầu, lúc sau lại trở nên trầm mặc bình tĩnh.
“Gọi món trước đi! Tiệm này chẳng những không khí tốt, đồ ăn cũng không tồi!" Nhạc Song Bân đưa thực đơn cho cậu.
Hàn Vũ vừa nghe từ đồ ăn không tồi này, không khỏi nhếch nhếch mày, trong lòng không có cảm giác, tuy rằng ăn cơm cùng một người như vậy không tận hứng, nhưng nếu có chút đồ ăn ngon còn có thể nuốt trôi nha.
Cậu đón lấy thực đơn, hứng thú mười phần lật xem, ngược lại khiến người đưa thực đơn xấu hổ một hồi.
Thời gian chờ đồ ăn, Hàn Vũ lại co đầu rút cổ trong vỏ ngoài trẻ tuổi của mình, một khuôn mặt trẻ trung im lặng, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú mặt bàn trước mặt, không nói lời nào cũng không nhìn người.
Sợ hãi. Cậu đang cố gắng biểu hiện chính mình là một thanh niên mười chín tuổi sợ hãi trước quyền lực, chỉ là….
“Cậu đang nhìn cái gì?" Nhạc Song Bân rốt cuộc nhịn không nổi hỏi, Hàn Vũ này đang làm gì vậy? Cậu đang biểu thị làm sao biến thành người đá sao?
“Không có gì." Hàn Vũ nói xong, còn cố ý nhấc nhấc mí mắt, sau đó rất nhanh cụp xuống, cố gắng ra vẻ thành bị dọa.
Mà mày Nhạc Song Bân lại bởi vì động tác này của cậu, gắt gao nhíu lại, “Anh khó coi vậy sao?"
A? Hàn Vũ kinh ngạc nhìn hắn, ngay cả cảm giác sợ hãi cũng quên treo lên.
“Anh cho rằng, chúng ta là người đồng đạo." Nhạc Song Bân ý tứ sâu xa nhìn Hàn Vũ.
“Cái gì, cái gì người đồng đạo?" Hiện tại tư duy người trẻ tuổi nhảy nhót vậy à? Như thế nào đột nhiên kéo tới đề tài này.
“Cậu nói xem?" Nhạc Song Bân bất mãn bĩu môi, hắn tỏ ý Hàn Vũ nhìn quanh bốn phía.
Trong lòng lại đang cân nhắc, người ra vẻ như vậy, hắn có chút chướng mắt, thế nào lúc đầu lại cảm thấy người này có vài phần thức thời hiểu chuyện chứ?
Hàn Vũ yên lặng không nói gì chiếu theo động tác của Nhạc Song Bân, một lần nữa cẩn thận quan sát xung quanh, một cái nhìn này, vẫn không quá hiểu ý tứ Nhạc Song Bân, nhưng mà, đôi nam nam bên kia là chuyện gì đây?
Cư nhiên, cư nhiên hôn môi trước mặt người khác?!
Hàn Vũ kinh ngạc quên cả khép miệng, đợi tới khi Nhạc Song Bân bất mãn nhẹ nhàng gõ mặt bàn, Hàn Vũ mới tự kiềm chế thu hồi ánh mắt, đồng thời quan sát bốn phía một phen, phát hiện không ai tỏ vẻ kinh ngạc đối với động tác vô cùng thân thiết của hai người đàn ông, thậm chí, hiện tại cậu nhìn trai trai gái gái xung quanh đều cảm thấy không đơn giản chỉ là bạn bè.
Chẳng lẽ, nơi này, là nơi tụ tập đồng tính luyến ái?
Hàn Vũ suy đoán trong lòng, đồng thời cũng đoán được mình hẳn là đoán đúng tám chín phần mười!
Vậy, người đồng đạo trong lời Nhạc Song Bân là….
Hàn Vũ hoảng sợ trừng lớn hai mắt, “Anh, anh làm sao biết được?"
Cậu cho rằng cậu đã che giấu rất tốt bí mật, dù sao, cậu đã quen ẩn tàng hơn gần hai mươi năm, có đôi khi, ngay cả chính cậu đều sắp cho rằng chính mình bình thường!
Nhạc Song Bân đối với biểu hiện này của Hàn Vũ thì cười khẽ, thanh âm đó giấu như giấu trong lồng ngực, rầu rĩ, lại khiến Hàn Vũ nghe mà cảm thấy bồn chồn.
Thật ra bản chất của cậu cũng không phải một người nhát gan, nhưng thời gian quá lâu đã khiến cậu quen rồi, quen làm một con thỏ nhát gan, trông giữ từng chút hy vọng sinh tồn mà sống sót.
Cậu không muốn bởi vì chuyện ngoài dự kiến nào thay đổi chất lượng cuộc sống của mình.
“Không phải cậu cũng liếc mắt một cái là nhìn thấu anh sao?" Nhạc Song Bân không bình tĩnh như vậy, hôm nay hắn đến đây không phải để cùng cậu nghiên cứu vấn đề đồng cảm giữa đồng loại.
“Tôi…." Hàn Vũ há miệng muốn nói, rồi lại cảm thấy, chuyện giữa người này và Kỳ Lân cũng không thích hợp để cậu nhắc tới, cuối cùng hai người lại quay về trầm mặc.
Ngược lại Nhạc Song Bân có vẻ kinh ngạc, hắn biết biểu hiện chính mình không thu liễm, nhưng là, người ngoài giới thật ra sẽ không nghĩ tới phương diện này, người trong giới, lại không có cơ hội nhìn thấy hắn và Kỳ Lân đứng chung một chỗ.
Chỉ còn lại một vài người bạn biết tâm tư của hắn, mặc kệ tán thành hay không tán thành, bọn họ cũng không can thiệp quá mức, người nào trong bọn họ mà không có một chút bất đắc dĩ của riêng mình chứ!
Mà Hàn Vũ, từ lần đầu tiên gặp, hắn ẩn ẩn nhận ra cậu không giống, nhưng không để trong lòng, ngược lại trải qua thời gian ở chung ngắn ngủi hôm qua, khi hắn cười nói với Kỳ Lân, tận lực quan sát người này, rốt cuộc cho ra kết luận là người đồng đạo.
Khoảng khắc cho ra kết luận này, trên thực tế hắn có chút khủng hoảng, nếu, nếu Kỳ Lân biết…
Nhưng là, cậu lại không đem tâm tư của mình nói với Kỳ Lân.
Trong nháy mắt đó, hắn đoán, thanh niên mười chín tuổi này, muốn từ chỗ mình đổi được cái gì đó?
Hắn giả tưởng các loại tình huống, cũng chuẩn bị các loại phương pháp ứng đối, nhưng, trong tất cả tình huống không có loại này, trầm mặc! Trầm mặc vô hạn!
Tác giả :
Lưu Thủy Ngư