Trùng Sinh Chi Dữ Lang Cộng Chẩm
Chương 94: Nghịch ngợm gây sự
Phương Thần không khách khí mà trào phúng một câu, “Vậy ngươi đi gặp quỷ luôn đi." Thật đáng ghét, hắn biết ngay bảo sao lỗ tai ngứa, kết quả vừa sờ khi, thế nhưng cảm giác thấy có lông xù.
Tống Gia Bảo làm một bộ đau thương đôi mắt nhìn tiểu thí hài đang tạc mao, “Quỷ hả, chỉ có chờ ta chết mới có thể nhìn thấy, tiểu sói con, ngươi như thế nào có thể nguyền rủa ngươi thúc thúc Gia Bảo đáng yêu vô địch của ngươi?"
Phương Thần nghe được hai chữ này sau, tròng mắt một chuyển, sau đó đôi môi yên hồng, chậm rãi nói, “Đúng vậy, gia bạo thúc thúc, nguyên lai ngươi là ẩn tính M" trách không được Người của Lang tộc đối đãi hắn như vậy, hắn cũng có thể sống đến thản nhiên tự đắc.
trong miệng con mình, phun ra những lời không văn nhã như vậy, khiến người ta cảm giác đến trên trán treo đầy hắc tuyến, mà Phương Triệu Nhất đã bình tĩnh mà xoay người, tiếp tục đi nấu cơm.
cơm canh của con hắn nên tự làm, cho dù đây là lần đầu tiên làm.
“…" Phương Thần điềm đạm đáng yêu mà nhìn cha của mình biến mất tại trước mặt mình, vốn đang tính toán làm nũng lăn lộn, chiêu số của hắn cũng còn không có xuất ra được lại bởi vì nội một tên “M", trực tiếp bị dọa chạy.
Cho dù hắn cảm thấy cha của mình, căn bản là không có khả năng bị hành vi của mình dọa đi, nhưng…
Đứa bé nâng lên hai mắt của mình, nhìn đến thiếu niên mặt oa oa hóa đá, không khỏi ở tỉnh lại, chẳng lẽ do duyên cớ thời đại?! Cho nên đem một tiểu ngây thơ dọa đến?!
“Oa oa oa… Oa oa oa…" Phương Thần quyết định cho không coi trọng một chút nhan sắc của cha mình nhìn một cái… Cho nên áp dụng biện pháp tru lên, dù sao hắn là một đứa trẻ, hắn còn sợ ai.
Tống Gia Bảo cảm thấy màng tai của bản thân thiếu chút nữa bị bạo chết rồi …
Vì thế vội vàng mà xoay người, để chobạn tốt của mình lại đây, hắn vẫn là quý tộc độc thân, chiếu cố con cái gì đó, hắn tuyệt không thuận tay.
Thấy bóng phụ thân xuất hiện, Phương Thần thức thời, nhất thời hãy thu trụ tiếng khóc. Hắn vừa rồi phát hiện một vấn đề, chính là bản thân biến thành như thế này sau, thanh âm càng thêm vang dội.
“Phụ thân…" Phương Thần phẫn nộ kêu một tiếng.
Phương Triệu Nhất gắt gao mà cau mày mao, sau đó vươn tay, động động lỗ taisói của on trai,lại nắm lấy cái đuôi lông xù của bé.
Bị bắt lấy lỗ tai cùng cái đuôi, Phương Thần cảm thấy thực ngứa, mặt trắng noãn, nhất thời trở nên đỏ rực.
“Ta cũng không phải đùa giỡn ngươi? Ngươi làm gì một bộ như thế này?" Thiếu niên cao lớn nhìn đến bộ dáng đứa bé thẹn thùng, nhất thời buồn cười mà dò hỏi.
Phương Thần vươn tay ra, kéo đuôi mình ra, sau đó lớn tiếng chất vấn, “Chẳng lẽ ngươi không biết không được sờ đuôi mèo sao?" Đáng thương hắn tại kiếp này, lần đầu tiên, bị cha của mình chiếm lĩnh.
Sau đó ngẫm lại, ngay cả hắn bây giờ còn không có đến một tuổi, nhưng linh hồn đã là thành niên nam tử, chẳng lẽ thật sự muốn cho cha của mình… gì gì kia…
Vội vàng mà lắc đầu, Phương Thần cảm thấy bản thân rất không hài hòa …
Phương Triệu Nhất nhìn con trai bảo bối, trên mặt trong chốc lát là hồng, trong chốc lát lại xanh, sau đó biến thành bộ dáng xấu hổ…
“Ngươi làm sao vậy?" Thiếu niên cao lớn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng xoay động cái đầu không có mấy sợi tóc của con.
Phương Thần cũng không muốn khiến cha của mình biết tâm tư của mình, vì thế vội vàng mà lắc đầu, “Không có." Dùng hai tay che miệng mình, không thể lỡ miệng để cha biết.
Phương Triệu Nhất lắc đầu ở trong lòng, thật sự không biết, kiếp trước nhi tử mình, rốt cuộc là sinh tồn như thế nào?! Nhìn xem có chuyện gì, đều biểu hiện tại trên mặt, liếc nhìn là có thể khiến người đoán ra hắn đang suy nghĩ gì.
Hiện tại nhi tử bên cạnh mình, hắn là sẽ không để cho những người khác dọa nó, mà chuyện của kiếp trước, tuyệt đối sẽ không phát sinh.
Phương Triệu Nhất vẫn luôn đều biết mình là một người lãnh tình, chính là đối mặt với tiểu khả ái trước mắt, mọi thứ lãnh lẽo cứng rắn, cũng đã hóa thành tro tàn, giống như nhu tình trên người hắn, cho để cho con trai mà thôi.
khi Thần Thần vừa tới, nghĩ hắn là bán yêu, căn bản là không có khả năng biến hóa thành công, về sau mới không bị khi dễ, chi bằng được ăn cả ngã về không.
Việc Lang tộc làm, khiến hắn rất bất mãn, nhi tử của Phương Triệu Nhất, khi nào thì có thể cho bọn họ hỏi đến?! Đúng vậy, hắn khiến người ta mang thai, là do xúc động nhất thời , chẳng qua đều là ý tưởng, khi đó Thần Thần còn không có ở chung một chỗ với mình, hoàn toàn khác với hiện tại.
“Thần Thần…" Phương Triệu Nhất nhìn thoáng qua con trai của mình, sau đó nói, “Ngươi hiện tại nhỏ như vậy, vẫn là cần phải có người chiếu cố ngươi."
“Huống chi lực lượng hiện tại, đại khái không đủ để duy trì hình người của ngươi." bán yêu, nếu lộ ra, khẳng định sẽ trở thành đối tượng để những người khác nghiên cứu. Ngay cả lang tộc bọn họ không có e ngại con người, nhưng họ biết một thứ đó chính là sự tham lam cùng trí tuệ của con người, hiện tại bọn họ không có thể chống đỡ.
trong lòng Phương Thần có dự cảm không tốt, “Phụ thân… Ngươi nên sẽ không tìm mẹ kế cho ta nữa đi?" Hừ hừ… Nếu thực là như thế, hắn cũng sẽ không tìm chết, trực tiếp trốn đến địa phương phụ thân nhìn không tới được, để cho hắn vĩnh viễn hối hận đến sau này “Ngươi cái này tiểu bại hoại! Còn dám nói? Phương Triệu Nhất vừa nghĩ tới nhi tử không quý trùng sinh mệnh của mình, đã cảm thấy có một cỗ khí chậm rãi thăng lên đến.
Phương Thần chép miệng, hắn biết hành vi của mình rất tùy hứng, nhưng con trai hiểu chuyện, đều sẽ không thích hai chữ mẹ kế này.
“Mẹ kế không cần, nhưng ngươi cần tìm một bảo mẫu." Phương Triệu Nhất nhẹ giọng mà nói, sau đó đem con trai của mình ôm vào trong ngực, “Ngươi nhỏ như vậy, hơn nữa đại học ta trúng tuyển gửi thư xuống, ta và Gia Bảo rất nhanh liền đi báo danh."
Đại học không ở thành phố này, mà là lang tộc rất xa S thị, bên kia kinh tế phát đạt, hơn nữa trong lúc học đại học, hắn có thể tìm một ít nhân tài hữu dụng.
“Chẳng lẽ ngươi muốn đem ta vứt tại nơi này?" Phương Thần trừng lớn hai mắt của mình, tròng mắt trong suốt, toàn bộ đều là khuôn mặt phụ thân, tay hắn nhỏ bé cũng trực tiếp túm lấy quần áo phụ thân. Nếu hắn dám nói đúng vậy, mình tuyệt đối sẽ trực tiếp cắn người.
Phương Triệu Nhất cúi đầu, nhìn hài tử bá đạo của mình, “Ta nghĩ ngược lại…" Đáng tiếc hắn lời còn chưa nói hết khi, một viên Đậu Đậu trước ngực của mình, nhất thời lại bị cắn.
cả người Phương Triệu Nhất cứng ngắc, hắn đã sớm nhớ lại bộ dáng nhi tử trước kia chỉnh mình như thế nào, hiện tại lại…
“Buông miệng của ngươi ra!" thanh âm Phương Triệu Nhất có chút trầm thấp, hắn cảm thấy bản thân không thích hợp, nếu khôngcó người cha nào, sau khi bị nhi tử cắn một chút sau, liền có phản ứng đâu?! Nếu biết con không hiểu chuyện nói, tình huống như vậy còn có thể giấu diếm xuống dưới, chính là hiện tại…
Phương Thần căn bản là không có nghe lời cha nói, hắn lộc cộc mà chuyển động tròng mắt bản thân, ý tứ rất rõ ràng, chính là cha của mình không đáp ứng, vậy hắn sẽ tiếp tục.
Thân là một linh hồn nam tử thành niên, làm sao có thể sẽ không biết phụ thân đối với hành vi cắn Đậu Đậu của mình, nhất định sẽ có phản ứng, nhưng hắn ngược lại thật không ngờ những phương diện khác đi.
cả người Phương Triệu Nhất đều tản ra không khí lạnh như băng, dùng lớn nhất ý chí đến khống chế dục vọng của mình.
“Phương Thần!" nam sinh cao lớn thanh âm khàn khàn, mà thâm thúy trong tròng mắt, đã có điểm đỏ đậm, mệnh lệnh rất rõ ràng.
Phương Thần không chỉ không có buông ra, khi cắn, thậm chí còn lợi dụng bản đầu lưỡi, không ngừng mà quyển động một cái, nháy mắt chợt nghe đến cha mình thô suyễn tiếng hít thở, điều này làm cho hắn rất đắc ý.
Phương Thần ỷ vào cha của mình không dám thương tổn tới mình, tiếp tục muốn làm gì thì làm, khi hắn tắm rửa, mỗi lần đều là biểu hiện ra thần sắc bình tĩnh, chính là không biết trong lòng của hắn rốt cuộc xấu hổ bao nhiêu.
“Phương Thần!" Phương Triệu Nhất lúc này có chút nghiến răng nghiến lợi, xem ra, không giáo huấn tiểu thí hài một chút, căn bản là không biết trời cao đất rộng.
Phương Thần trực tiếp đem thanh âm phụ thân tung đến sau đầu, chính là trong chốc lát sau, hắn cảm giác đến cả người mình bí kéo ngược lên, thậm chí là bộ dáng đổi chiều kim câu, máu cả người, đều tập trung đến trên mặt.
“Ô ô… Ô ô…" Phương Thần kháng nghị, hắn cũng không muốn bản thân trở thành người đầu tiên bị treo ngược đến xuất huyết não mà chết.
“Ngươi buông ra nhanh lên, nếu không nói…" Phương Triệu Nhất dùng lý trí còn lại, trực tiếp thét ra lệnh đạo.
Hắn căn bản là không nghĩ đến việc để cho cái tiểu bá vương này và bảo mẫu sống với nhau, nhìn nhìn dáng vẻ của hắn, chỉ biết là khó làm cỡ nào.
“Hừ…!" Phương Thần cho cha của mình một cái hừ lạnh, mà động tác ngoài miệng càng thêm nhanh chóng.
Khi Phương Dịch trong đầu Phương Thần, nhìn đến phụ tử hai người như thế này, nguyên thần của hắn sinh ra mê hoặc thật lớn, có phụ tử nào đấu khí như vậy sao?! Nhưng hành vi như vậy, lại cung cấp cho hắn mục giải trí rất thú vị.
Phương Triệu Nhất hô hút một hơi thật sâu, đem nhi tử thả xuống dưới, mà khi Phương Thần cho là phụ thân mình thỏa hiệp, lại phát hiện cả người mình đều biến thành trụi lủi một mảnh, may mắn hiện nay là mùa hè, không phải hắn thực dễ dàng cảm lạnh.
“A…!" Phương Thần lớn tiếng mà hô lên đến, tựa hồ thật không ngờ phụ thân của hắn vì cái gì sẽ tử làm như vậy.
“Ha ha … Ha ha …" khi đang cười, thân thể đã bị kéo lên, sau đó miệng thế nhưng bị phụ thân phủ lên, nhất thời hắn trợn tròn tròng mắt.
Tống Gia Bảo làm một bộ đau thương đôi mắt nhìn tiểu thí hài đang tạc mao, “Quỷ hả, chỉ có chờ ta chết mới có thể nhìn thấy, tiểu sói con, ngươi như thế nào có thể nguyền rủa ngươi thúc thúc Gia Bảo đáng yêu vô địch của ngươi?"
Phương Thần nghe được hai chữ này sau, tròng mắt một chuyển, sau đó đôi môi yên hồng, chậm rãi nói, “Đúng vậy, gia bạo thúc thúc, nguyên lai ngươi là ẩn tính M" trách không được Người của Lang tộc đối đãi hắn như vậy, hắn cũng có thể sống đến thản nhiên tự đắc.
trong miệng con mình, phun ra những lời không văn nhã như vậy, khiến người ta cảm giác đến trên trán treo đầy hắc tuyến, mà Phương Triệu Nhất đã bình tĩnh mà xoay người, tiếp tục đi nấu cơm.
cơm canh của con hắn nên tự làm, cho dù đây là lần đầu tiên làm.
“…" Phương Thần điềm đạm đáng yêu mà nhìn cha của mình biến mất tại trước mặt mình, vốn đang tính toán làm nũng lăn lộn, chiêu số của hắn cũng còn không có xuất ra được lại bởi vì nội một tên “M", trực tiếp bị dọa chạy.
Cho dù hắn cảm thấy cha của mình, căn bản là không có khả năng bị hành vi của mình dọa đi, nhưng…
Đứa bé nâng lên hai mắt của mình, nhìn đến thiếu niên mặt oa oa hóa đá, không khỏi ở tỉnh lại, chẳng lẽ do duyên cớ thời đại?! Cho nên đem một tiểu ngây thơ dọa đến?!
“Oa oa oa… Oa oa oa…" Phương Thần quyết định cho không coi trọng một chút nhan sắc của cha mình nhìn một cái… Cho nên áp dụng biện pháp tru lên, dù sao hắn là một đứa trẻ, hắn còn sợ ai.
Tống Gia Bảo cảm thấy màng tai của bản thân thiếu chút nữa bị bạo chết rồi …
Vì thế vội vàng mà xoay người, để chobạn tốt của mình lại đây, hắn vẫn là quý tộc độc thân, chiếu cố con cái gì đó, hắn tuyệt không thuận tay.
Thấy bóng phụ thân xuất hiện, Phương Thần thức thời, nhất thời hãy thu trụ tiếng khóc. Hắn vừa rồi phát hiện một vấn đề, chính là bản thân biến thành như thế này sau, thanh âm càng thêm vang dội.
“Phụ thân…" Phương Thần phẫn nộ kêu một tiếng.
Phương Triệu Nhất gắt gao mà cau mày mao, sau đó vươn tay, động động lỗ taisói của on trai,lại nắm lấy cái đuôi lông xù của bé.
Bị bắt lấy lỗ tai cùng cái đuôi, Phương Thần cảm thấy thực ngứa, mặt trắng noãn, nhất thời trở nên đỏ rực.
“Ta cũng không phải đùa giỡn ngươi? Ngươi làm gì một bộ như thế này?" Thiếu niên cao lớn nhìn đến bộ dáng đứa bé thẹn thùng, nhất thời buồn cười mà dò hỏi.
Phương Thần vươn tay ra, kéo đuôi mình ra, sau đó lớn tiếng chất vấn, “Chẳng lẽ ngươi không biết không được sờ đuôi mèo sao?" Đáng thương hắn tại kiếp này, lần đầu tiên, bị cha của mình chiếm lĩnh.
Sau đó ngẫm lại, ngay cả hắn bây giờ còn không có đến một tuổi, nhưng linh hồn đã là thành niên nam tử, chẳng lẽ thật sự muốn cho cha của mình… gì gì kia…
Vội vàng mà lắc đầu, Phương Thần cảm thấy bản thân rất không hài hòa …
Phương Triệu Nhất nhìn con trai bảo bối, trên mặt trong chốc lát là hồng, trong chốc lát lại xanh, sau đó biến thành bộ dáng xấu hổ…
“Ngươi làm sao vậy?" Thiếu niên cao lớn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng xoay động cái đầu không có mấy sợi tóc của con.
Phương Thần cũng không muốn khiến cha của mình biết tâm tư của mình, vì thế vội vàng mà lắc đầu, “Không có." Dùng hai tay che miệng mình, không thể lỡ miệng để cha biết.
Phương Triệu Nhất lắc đầu ở trong lòng, thật sự không biết, kiếp trước nhi tử mình, rốt cuộc là sinh tồn như thế nào?! Nhìn xem có chuyện gì, đều biểu hiện tại trên mặt, liếc nhìn là có thể khiến người đoán ra hắn đang suy nghĩ gì.
Hiện tại nhi tử bên cạnh mình, hắn là sẽ không để cho những người khác dọa nó, mà chuyện của kiếp trước, tuyệt đối sẽ không phát sinh.
Phương Triệu Nhất vẫn luôn đều biết mình là một người lãnh tình, chính là đối mặt với tiểu khả ái trước mắt, mọi thứ lãnh lẽo cứng rắn, cũng đã hóa thành tro tàn, giống như nhu tình trên người hắn, cho để cho con trai mà thôi.
khi Thần Thần vừa tới, nghĩ hắn là bán yêu, căn bản là không có khả năng biến hóa thành công, về sau mới không bị khi dễ, chi bằng được ăn cả ngã về không.
Việc Lang tộc làm, khiến hắn rất bất mãn, nhi tử của Phương Triệu Nhất, khi nào thì có thể cho bọn họ hỏi đến?! Đúng vậy, hắn khiến người ta mang thai, là do xúc động nhất thời , chẳng qua đều là ý tưởng, khi đó Thần Thần còn không có ở chung một chỗ với mình, hoàn toàn khác với hiện tại.
“Thần Thần…" Phương Triệu Nhất nhìn thoáng qua con trai của mình, sau đó nói, “Ngươi hiện tại nhỏ như vậy, vẫn là cần phải có người chiếu cố ngươi."
“Huống chi lực lượng hiện tại, đại khái không đủ để duy trì hình người của ngươi." bán yêu, nếu lộ ra, khẳng định sẽ trở thành đối tượng để những người khác nghiên cứu. Ngay cả lang tộc bọn họ không có e ngại con người, nhưng họ biết một thứ đó chính là sự tham lam cùng trí tuệ của con người, hiện tại bọn họ không có thể chống đỡ.
trong lòng Phương Thần có dự cảm không tốt, “Phụ thân… Ngươi nên sẽ không tìm mẹ kế cho ta nữa đi?" Hừ hừ… Nếu thực là như thế, hắn cũng sẽ không tìm chết, trực tiếp trốn đến địa phương phụ thân nhìn không tới được, để cho hắn vĩnh viễn hối hận đến sau này “Ngươi cái này tiểu bại hoại! Còn dám nói? Phương Triệu Nhất vừa nghĩ tới nhi tử không quý trùng sinh mệnh của mình, đã cảm thấy có một cỗ khí chậm rãi thăng lên đến.
Phương Thần chép miệng, hắn biết hành vi của mình rất tùy hứng, nhưng con trai hiểu chuyện, đều sẽ không thích hai chữ mẹ kế này.
“Mẹ kế không cần, nhưng ngươi cần tìm một bảo mẫu." Phương Triệu Nhất nhẹ giọng mà nói, sau đó đem con trai của mình ôm vào trong ngực, “Ngươi nhỏ như vậy, hơn nữa đại học ta trúng tuyển gửi thư xuống, ta và Gia Bảo rất nhanh liền đi báo danh."
Đại học không ở thành phố này, mà là lang tộc rất xa S thị, bên kia kinh tế phát đạt, hơn nữa trong lúc học đại học, hắn có thể tìm một ít nhân tài hữu dụng.
“Chẳng lẽ ngươi muốn đem ta vứt tại nơi này?" Phương Thần trừng lớn hai mắt của mình, tròng mắt trong suốt, toàn bộ đều là khuôn mặt phụ thân, tay hắn nhỏ bé cũng trực tiếp túm lấy quần áo phụ thân. Nếu hắn dám nói đúng vậy, mình tuyệt đối sẽ trực tiếp cắn người.
Phương Triệu Nhất cúi đầu, nhìn hài tử bá đạo của mình, “Ta nghĩ ngược lại…" Đáng tiếc hắn lời còn chưa nói hết khi, một viên Đậu Đậu trước ngực của mình, nhất thời lại bị cắn.
cả người Phương Triệu Nhất cứng ngắc, hắn đã sớm nhớ lại bộ dáng nhi tử trước kia chỉnh mình như thế nào, hiện tại lại…
“Buông miệng của ngươi ra!" thanh âm Phương Triệu Nhất có chút trầm thấp, hắn cảm thấy bản thân không thích hợp, nếu khôngcó người cha nào, sau khi bị nhi tử cắn một chút sau, liền có phản ứng đâu?! Nếu biết con không hiểu chuyện nói, tình huống như vậy còn có thể giấu diếm xuống dưới, chính là hiện tại…
Phương Thần căn bản là không có nghe lời cha nói, hắn lộc cộc mà chuyển động tròng mắt bản thân, ý tứ rất rõ ràng, chính là cha của mình không đáp ứng, vậy hắn sẽ tiếp tục.
Thân là một linh hồn nam tử thành niên, làm sao có thể sẽ không biết phụ thân đối với hành vi cắn Đậu Đậu của mình, nhất định sẽ có phản ứng, nhưng hắn ngược lại thật không ngờ những phương diện khác đi.
cả người Phương Triệu Nhất đều tản ra không khí lạnh như băng, dùng lớn nhất ý chí đến khống chế dục vọng của mình.
“Phương Thần!" nam sinh cao lớn thanh âm khàn khàn, mà thâm thúy trong tròng mắt, đã có điểm đỏ đậm, mệnh lệnh rất rõ ràng.
Phương Thần không chỉ không có buông ra, khi cắn, thậm chí còn lợi dụng bản đầu lưỡi, không ngừng mà quyển động một cái, nháy mắt chợt nghe đến cha mình thô suyễn tiếng hít thở, điều này làm cho hắn rất đắc ý.
Phương Thần ỷ vào cha của mình không dám thương tổn tới mình, tiếp tục muốn làm gì thì làm, khi hắn tắm rửa, mỗi lần đều là biểu hiện ra thần sắc bình tĩnh, chính là không biết trong lòng của hắn rốt cuộc xấu hổ bao nhiêu.
“Phương Thần!" Phương Triệu Nhất lúc này có chút nghiến răng nghiến lợi, xem ra, không giáo huấn tiểu thí hài một chút, căn bản là không biết trời cao đất rộng.
Phương Thần trực tiếp đem thanh âm phụ thân tung đến sau đầu, chính là trong chốc lát sau, hắn cảm giác đến cả người mình bí kéo ngược lên, thậm chí là bộ dáng đổi chiều kim câu, máu cả người, đều tập trung đến trên mặt.
“Ô ô… Ô ô…" Phương Thần kháng nghị, hắn cũng không muốn bản thân trở thành người đầu tiên bị treo ngược đến xuất huyết não mà chết.
“Ngươi buông ra nhanh lên, nếu không nói…" Phương Triệu Nhất dùng lý trí còn lại, trực tiếp thét ra lệnh đạo.
Hắn căn bản là không nghĩ đến việc để cho cái tiểu bá vương này và bảo mẫu sống với nhau, nhìn nhìn dáng vẻ của hắn, chỉ biết là khó làm cỡ nào.
“Hừ…!" Phương Thần cho cha của mình một cái hừ lạnh, mà động tác ngoài miệng càng thêm nhanh chóng.
Khi Phương Dịch trong đầu Phương Thần, nhìn đến phụ tử hai người như thế này, nguyên thần của hắn sinh ra mê hoặc thật lớn, có phụ tử nào đấu khí như vậy sao?! Nhưng hành vi như vậy, lại cung cấp cho hắn mục giải trí rất thú vị.
Phương Triệu Nhất hô hút một hơi thật sâu, đem nhi tử thả xuống dưới, mà khi Phương Thần cho là phụ thân mình thỏa hiệp, lại phát hiện cả người mình đều biến thành trụi lủi một mảnh, may mắn hiện nay là mùa hè, không phải hắn thực dễ dàng cảm lạnh.
“A…!" Phương Thần lớn tiếng mà hô lên đến, tựa hồ thật không ngờ phụ thân của hắn vì cái gì sẽ tử làm như vậy.
“Ha ha … Ha ha …" khi đang cười, thân thể đã bị kéo lên, sau đó miệng thế nhưng bị phụ thân phủ lên, nhất thời hắn trợn tròn tròng mắt.
Tác giả :
Mộng Ảo Chi Ca