Trùng Sinh Chi Dữ Lang Cộng Chẩm
Chương 51: Đau đớn xót xa trong lòng
Phương Thần nháy hai mắt của mình, mê hoặc bất giải mà nhìn về phía phụ thân, phương diện này? Là chuyện gì xảy ra?!
Ký ức thu hồi, khi đó chính mình không có bị giết, phải là bởi vì có quan hệ với phụ thân.
ký ức kiếp trước, phải bị tiêu trừ, nếu như phụ thân yêu thương mình, vì sao còn muốn đối với mình như vậy?! Có cái gì chợt lóe mà qua, nhưng rất nhanh liền biến mất trong đầu Phương Thần.
“Ngao ô…" Phương Thần nhẹ nhàng mà hô một tiếng, móng vuốt đầy thịt, nhẹ nhàng mà vỗ mu bàn tay phụ thân. Ngay cả chính mình không biết chuyện gì xảy ra, nhưng phụ thân nói nói đến như vậy, thật là khiến nó kinh tủng.
Phương Triệu Nhất cười khổ một tiếng, thật cẩn thận mà đem tiểu sói con ôm ở trong ngực của mình, vì Thần Thần, hắn không thể không thỏa hiệp, ánh mắt nhìn hư không, giống như về tới khi chính mình thức tỉnh.
“Triệu Nhất." Phương Hoành đại biểu cho mọi người gồm cả phụ thân của hắn cũng ở bên trong này.
Phương Triệu Nhất được những người khác chữa thương, rốt cục có thể lần thứ hai hóa thành hình người, nhưng sắc mặt lại trắng bệch khác thường , “Đại trưởng lão, vô luận như thế nào, ta cũng chỉ có câu nói kia!" Thanh âm phi thường lạnh nhạt, không chút nào có ý nghĩ quay lại đường sống.
Phương Thế Nguyên nhìn con mình gian ngoan như thế cảm giác phẫn nộ, nhưng cũng không biết làm thế nào.
“Triệu Nhất, chúng ta đáp ứng ngươi." Thấy Phương Triệu Nhất có chút giật mình, Phương Hoành tiếp tục giảng đạo, “Điều kiện tiên quyết là nó không còn ký ức, hơn nữa ngươi cũng không được lưu luyến."
“Còn có ngươi phải kết hôn với lang nữ, lưu lại hậu đại tiếp theo."
Phương Triệu Nhất mân môi không nói gì, hắn phải bảo vệ tốt Phương Thần, thì cần phải trả giá đại giới nhất định.
“Triệu Nhất, chúng ta có thể cho ngươi thời gian ngẫm lại, chẳng qua, ngươi cũng có thể không đáp ứng, Phương Thần tuyệt đối không thể sống Đương nhiên, ngươi có biết, lúc này đây là lang tộc chúng ta thỏa hiệp, nếu không ngươi có biết hậu quả là như thế nào."
“Đúng vậy, ngươi có thể cùng Phương Thần cùng chết, nhưng không thể ngăn cản chúng ta tra tấn hắn, mà ngươi không có bất luận biện pháp nào." thanh âm Phương Hoành phi thường ôn nhu, thậm chí không có một chút lạnh lung nào lời nói ra, lại trực tiếp đem người nhốt vào địa ngục.
“Ta đáp ứng." Phương Triệu Nhất thấp đầu, nhìn tiểu sói con đang hôn mê, thản nhiên mà giảng đạo.
Phương Triệu Nhất cảm giác có điểm đau đớn, nhất thời hồi thần, sau đó nhìn đến con trai của mình không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng dùng răng nanh cắn ngực của mình, trách không được có cảm giác ngứa ngáy.
Phương Thần phi thường không thích phụ thân rơi vào dạng, phụ thân kiếp trước, nhượng tâm của nó rất đau, mà hiện tại cũng thực xót xa trong lòng.
“Thần Thần." Phương Triệu Nhất vươn tay, sờ soạng đầu của hắn một chút, “Về sau ngươi sẽ có một mẫu thân, nàng sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi."
“Ngao ô… ( không cần!)" Phương Thần rất muốn biết chuyện gì xảy ra, lại hoàn toàn không biết gì cả. Nó chẳng qua là ngủ một giấc mà thôi, phụ thân liền muốn tìm mẫu thân cho nó?! Còn có linh hồn là chuyện gì? Nó cho tới bây giờ đều chưa từng nhìn thấy gia gia, hẳn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nó đã biết cha của mình thỏa hiệp, về phần đáp ứng điều kiện gì, nó một chút cũng không rõ ràng, cảm giác như vậy, khiến nó cảm thấy rất đau rất đau… Cho dù kiếp trước bị Chiêu Hoa phản bội, cũng là khiếp sợ mà không đau đớn quá nhiều.
“Răng rắc…" Một tiếng, cửa bị chậm rãi mở ra, Phương Thế Nguyên đi đến, “Đã đến giờ, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt!"
Phương Thần bị cha của mình ôm lấy đến, “Phụ thân, ngươi nói được thì làm được, không cần tìm Thần Thần gây phiền toái."
“Yên tâm, chỉ cần ngươi không vi phạm ước định, nó tuyệt đối sẽ không có việc." Phương Thế Nguyên nhìn thoáng qua tiểu sói con, ánh mắt thản nhiên nhìn không ra chút cảm xúc nào.
Ký ức thu hồi, khi đó chính mình không có bị giết, phải là bởi vì có quan hệ với phụ thân.
ký ức kiếp trước, phải bị tiêu trừ, nếu như phụ thân yêu thương mình, vì sao còn muốn đối với mình như vậy?! Có cái gì chợt lóe mà qua, nhưng rất nhanh liền biến mất trong đầu Phương Thần.
“Ngao ô…" Phương Thần nhẹ nhàng mà hô một tiếng, móng vuốt đầy thịt, nhẹ nhàng mà vỗ mu bàn tay phụ thân. Ngay cả chính mình không biết chuyện gì xảy ra, nhưng phụ thân nói nói đến như vậy, thật là khiến nó kinh tủng.
Phương Triệu Nhất cười khổ một tiếng, thật cẩn thận mà đem tiểu sói con ôm ở trong ngực của mình, vì Thần Thần, hắn không thể không thỏa hiệp, ánh mắt nhìn hư không, giống như về tới khi chính mình thức tỉnh.
“Triệu Nhất." Phương Hoành đại biểu cho mọi người gồm cả phụ thân của hắn cũng ở bên trong này.
Phương Triệu Nhất được những người khác chữa thương, rốt cục có thể lần thứ hai hóa thành hình người, nhưng sắc mặt lại trắng bệch khác thường , “Đại trưởng lão, vô luận như thế nào, ta cũng chỉ có câu nói kia!" Thanh âm phi thường lạnh nhạt, không chút nào có ý nghĩ quay lại đường sống.
Phương Thế Nguyên nhìn con mình gian ngoan như thế cảm giác phẫn nộ, nhưng cũng không biết làm thế nào.
“Triệu Nhất, chúng ta đáp ứng ngươi." Thấy Phương Triệu Nhất có chút giật mình, Phương Hoành tiếp tục giảng đạo, “Điều kiện tiên quyết là nó không còn ký ức, hơn nữa ngươi cũng không được lưu luyến."
“Còn có ngươi phải kết hôn với lang nữ, lưu lại hậu đại tiếp theo."
Phương Triệu Nhất mân môi không nói gì, hắn phải bảo vệ tốt Phương Thần, thì cần phải trả giá đại giới nhất định.
“Triệu Nhất, chúng ta có thể cho ngươi thời gian ngẫm lại, chẳng qua, ngươi cũng có thể không đáp ứng, Phương Thần tuyệt đối không thể sống Đương nhiên, ngươi có biết, lúc này đây là lang tộc chúng ta thỏa hiệp, nếu không ngươi có biết hậu quả là như thế nào."
“Đúng vậy, ngươi có thể cùng Phương Thần cùng chết, nhưng không thể ngăn cản chúng ta tra tấn hắn, mà ngươi không có bất luận biện pháp nào." thanh âm Phương Hoành phi thường ôn nhu, thậm chí không có một chút lạnh lung nào lời nói ra, lại trực tiếp đem người nhốt vào địa ngục.
“Ta đáp ứng." Phương Triệu Nhất thấp đầu, nhìn tiểu sói con đang hôn mê, thản nhiên mà giảng đạo.
Phương Triệu Nhất cảm giác có điểm đau đớn, nhất thời hồi thần, sau đó nhìn đến con trai của mình không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng dùng răng nanh cắn ngực của mình, trách không được có cảm giác ngứa ngáy.
Phương Thần phi thường không thích phụ thân rơi vào dạng, phụ thân kiếp trước, nhượng tâm của nó rất đau, mà hiện tại cũng thực xót xa trong lòng.
“Thần Thần." Phương Triệu Nhất vươn tay, sờ soạng đầu của hắn một chút, “Về sau ngươi sẽ có một mẫu thân, nàng sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi."
“Ngao ô… ( không cần!)" Phương Thần rất muốn biết chuyện gì xảy ra, lại hoàn toàn không biết gì cả. Nó chẳng qua là ngủ một giấc mà thôi, phụ thân liền muốn tìm mẫu thân cho nó?! Còn có linh hồn là chuyện gì? Nó cho tới bây giờ đều chưa từng nhìn thấy gia gia, hẳn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nó đã biết cha của mình thỏa hiệp, về phần đáp ứng điều kiện gì, nó một chút cũng không rõ ràng, cảm giác như vậy, khiến nó cảm thấy rất đau rất đau… Cho dù kiếp trước bị Chiêu Hoa phản bội, cũng là khiếp sợ mà không đau đớn quá nhiều.
“Răng rắc…" Một tiếng, cửa bị chậm rãi mở ra, Phương Thế Nguyên đi đến, “Đã đến giờ, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt!"
Phương Thần bị cha của mình ôm lấy đến, “Phụ thân, ngươi nói được thì làm được, không cần tìm Thần Thần gây phiền toái."
“Yên tâm, chỉ cần ngươi không vi phạm ước định, nó tuyệt đối sẽ không có việc." Phương Thế Nguyên nhìn thoáng qua tiểu sói con, ánh mắt thản nhiên nhìn không ra chút cảm xúc nào.
Tác giả :
Mộng Ảo Chi Ca