Trùng Sinh Chi Dữ Lang Cộng Chẩm
Chương 152: Lấy người đổi người
Triệu Di không nói gì nàng cũng rõ ràng, có một số việc, nếu làm, vậy không có khả năng quay đầu lại.
“Tinh nhi, mặc kệ nói như thế nào, ngươi cũng là con ta, điểm này như thế nào cũng sẽ không thay đổi." Triệu Di nói xong câu đó liền trực tiếp xoay người ngồi xổm một bên khác.
bên trong ánh mắt nàng đều là bộ dáng con mình, như là muốn đem đứa trẻ in sâu tới trong tâm thức.
Phương Tinh không nói chuyện lần thứ hai, hắn cũng biết, có một số việc, không phải mình nghĩ muốn thế nào là có thể thế ấy, hắn đã không còn khả năng cứu mẹ, kỳ thật trong lòng của hắn cũng có chút kỳ quái, mẹ của mình,làm sao có thể thoát sự theo dõi của ông nội.
Phương Thế Nguyên tìm một buổi tối, lại không có chút manh mối nào, đối với bọn hắn mà nói, quả thực là tát vào mặt họ, “Tộc trưởng, chúng ta ở chỗ này chờ tin tức." Phương Hoành nhíu lông mày nói.
Triệu Di là Người của Lang tộc, hẳn là sẽ không thương tổn Phương Tinh.
Phương Thế Nguyên cũng thản nhiên gật đầu, “Ân, chúng ta cũng chờ tin tức." Kỳ thật đối với bọn hắn mà nói, đã không có chút biện pháp nào, cũng không biết khi nào thì Triệu Di, có thể che dấu sức mạnh lợi hại như vậy, làm cho bọn họ tìm khắp nơi không thấy.
Những người khác không nói gì, ngay cả bọn họ rất lo lắng, lại một chút biện pháp cũng không có. Rất nhiều khi, Người của Lang tộc, ngoài việc sống lâu hơn so với con người, gặp chuyện, thủ đoạn truy tung so ra còn kém con người.
Phương Thần ngủ không tồi, hắn muốn tìm Phương Tinh chỉ cần theo sức mạnh của mình, nhưng hắn cũng không muốn bại lộ sức mạnh của mình.
“Triệu Nhất…" Đứa trẻ nhìn người làm việc tại phòng bếp trong mắt đều là ý cười.
tiếng nói nam tử, mang theo trầm thấp, “Từ từ là có thể ăn."
Tuy rằng trong lòng của hắn cũng lo lắng cho an nguy của Phương Tinh, nhưng lực lượng con mình, hắn cũng biết.
hai người ăn xong bữa sáng liền nhận được điện thoại của tộc trưởng, vì thế liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể đến địa điểm ước định.
Phương Thần cũng biết, quan hệ của hai người còn không hoàn toàn thay đổi, chờ chuyện Triệu Di giải quyết xong sẽ đến phiên bọn họ.
lúc này sắc mặt Phương Thế Nguyên rất khó coi, nhóm người bọn họ cũng nhận được tin tức Triệu Di, muốn một mạng đổi một mạng, để cho Phương Thần đi qua, chuyện này, với lang tộc mà nói, cũng biết lựa chọn người nào bỏ người nào.
Nhưng Phương Thế Nguyên cũng hiểu được, qua cửa con mình như thế nào…
Phương Thần nhìn vài người bọn họ,sắc mặt khó coi như vậy,hắn biết chuyện này rất khó giải quyết, có lẽ là có những người khác nhúng tay vào chuyện này.
" chuyện lang tộc, ngươi vì sao nhất định phải mang theo hắn đến?" Lúc này giọng điệu Phương Thế Nguyên không tốt.
ánh mắt Phương Triệu Nhất nhìn thoáng qua cha mình, sau đó nói, “Ngoài ta, hắn không còn những người khác." Thanh âm của hắn rất bình tĩnh, không nghe ra dấu hiệu nổi bão.
trên mặt Phương Thế Nguyên tràn ngập lo lắng còn có cảm giác hối hận, khiến Phương Thần cảm thấy thú vị.
Phương Hoành nhìn thoáng qua Phương Thần, sau đó nói, “Ngươi kêu Phương Thần sao?" Mình từ trên người của hắn, không có cảm giác đến chút lực lượng nào.
“Đúng vậy, tên của ta là Phương Thần." Phương Thần dụi dụi hai mắt của mình, cho người ta một bộ dáng rất vô tội.
Thân là đại trưởng lão lang tộc, bọn họ không hy vọng lang tộc diệt vong.
“Triệu Nhất, nữ nhân kia muốn Phương Thần đi trao đổi." Phương Thế Nguyên biết đại trưởng lão muốn làm như thế nào, nhưng hắn cũng từng cam đoan sẽ thuyết phục đại trưởng lão. Hắn đã khiến nhi tử mất đi Phương Thần, không bao giờ…
Lúc này Phương Thế Nguyên không biết, vì bởi vì hắn phần áy náy này, trong tương lai lang tộc mới nhiều lần vượt qua nguy cơ, toàn bộ đều do hắn cho rằng tôn tử bán yêu nhà mình vô dụng.
“Không được!" Phương Triệu Nhất dựa vào bản năng nói, hắn phát hiện bên trong đầu mình có hình ảnh gì đó, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
“Như thế nào không được? Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn Phương Tinh chết sao?" Phương Hoành cũng biết chuyện như vậy mặc kệ là ai, bọn họ cũng không muốn làm, nhưng không thể mắt mở trừng trừng mà nhìn Phương Tinh gặp chuyện không may.
Phương Tinh là bọn hy vọng duy nhất của lang tộc, một khi hắn chết, vậy nhóm lang tộc… Một người thừa kế, rất khó bồi dưỡng.
“Hắn không được!" Phương Triệu Nhất mân môi của mình, “Nếu muốn chọn ra một trong hai, ta đây lựa chọn Phương Thần." Cậu là người mà hắn quên nhưng chỉ thấy cậu bị đau đớn hắn chịu không nổi.
Phương Thần tránh ở phía sau cha mình, khiếp sinh sinh mà nhìn một đám người bọn họ, nhưngở trong lòng lại tràn ngập ý tứ châm chọc. Hắn có thể xác định, chính là Triệu Di sẽ không thương tổn con trai của mình, nhưng đối với mình vậy không nhất định.
Hắn cảm thấy mình rất vô tội, những nữ nhân này, đều đem mình trở thành đá kê chân. Nếu những nữ nhân kia thật sự có bản lĩnh như thế nào sẽ xuống tay ở trên người mình.
“Chúng ta mang theo Phương Thần đi, sẽ không để cho hắn gặp nguy hiểm." Phương Thế Nguyên nghiêm túc mà nói, sau đó nhìn thoáng qua thiếu niên, lập tức liền dời đi mở.
Phương Triệu Nhất lắc đầu, hắn là sẽ không đáp ứng để con trai mình mạo hiểm.
Phương Hoành thấm thía mà nói, “Triệu Nhất, chúng ta cũng biết ngươi khó xử, nhưng ngươi hy vọng chúng ta dùng vũ lực sao? Hơn nữa ngươi cũng biết, Phương Tinh với lang tộc chúng ta, rốt cuộc ý vị như thế nào?" Triệu Nhất là thiếu chủ lang tộc, nhất định là có nghĩa vụ như vậy.
Phương Triệu Nhất lạnh lùng mà nhìn vài người trước mắt, “Ngươi nói đúng, nhưng các ngươi phải biết, bắt đầu từ khi ta trở thành người thường, liền cùng lang tộc không có quan hệ." Ngay cả tình huống khi đó hắn không biết, vì hắn đã trả giá tất cả mọi thứ.
“Ta tất cả mọi thứ đều đã bồi thường cho lang tộc, người duy nhất mà ta yêu các ngươi cũng muốn cướp sao?" Thanh âm của hắn phá lệ âm lãnh, ánh mắt nhìn về phía bọn họ, như là người thường.
Rất nhiều khi, Phương Triệu Nhất nghĩ nếu như mình có thể thoát ly lang tộc, liền không để nhi tử khổ cực như vậy.
Những người khác một câu đều nói không nên lời, Phương Triệu Nhất không có nói sai, hắn đã là người thường, chẳng lẽ một phần hạnh phúc cũng cướp của hắn?! Người của Lang tộc, đều rất chung tình, bạn lữ chết bọn họ cũng không lấy ai nữa.
“Ta đồng ý." Phương Thần thấy bọn họ giằng co, đối với mình tuyệt tình, lúc này Người của Lang tộc, hình như còn lắm tình cảm hơn.
“Thần Thần…" Phương Triệu Nhất lập tức liền lên án.
Ánh mắt mấy người Phương Thế Nguyên, cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạc. trong ấn tượng bọn họ, thiếu niên rất là nhát gan.
“Ta không muốn Phương Tinh có việc." Phương Thần nói thẳng.
“mẹ nó, để cho chúng ta nói chuyện riêng." lúc này Phương Triệu Nhất cũng không quản những người khác, trực tiếp lôi Phương Thần vào trong phòng.
Phương Thần cũng không nói gì thêm, tùy ý cha mình kéo mình.
“Thần Thần, chẳng lẽ ngươi không biết rất nguy hiểm sao?" Phương Triệu Nhất rất giận hắn không thể chịu đựng con trai mình gặp nguy hiểm. cho dù Phương Tinh cũng là con trai của mình, nhưng bên nhẹ bên nặng, mình đã sớm biết.
Phương Thần phản thủ nắm tay cha mình, sau đó an ủi, “Triệu Nhất, không cần lo lắng, ta không có việc gì, chẳng lẽ ngươi không tin ta sao?" Lúc này hắn không có bố trí kết giới vốn dĩ nữ nhân Triệu Di kia muốn mình chết hắn liền không dễ dàng mà buông tha nàng.
“Thần Thần, ngươi biết rất rõ ràng…" bên trong đôi mắt Phương Triệu Nhất, thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ.
“Triệu Nhất, tin tưởng ta!" trong tròng mắt trong suốt, đều là sắc thái kiên định.
Phương Dịch nhìn đến bọn họ như thế này, “Da mặt thực dày…" Lúc này hắn đã có thể xác định, hai người kia thích nhau, nhưnghắn là tuyệt đối không nói cho bọn hắn biết, có một số việc, cần từ từ xem diễn tương đối tốt.
Trước kia mình có năng lực khống chế Phương Thần, hắn mang bộ dáng một cái hiện tại hắn khống chế, đã không có năng lực như vậy.
Phương Thần đối với việc mỗ yêu tà thú nói như vậy, không có phản ứng chút nào.
Phương Hoành nhìn thoáng qua tộc trưởng, “Tộc trưởng, ngươi đồng ý bọn họ?"
“Triệu Nhất không có sức mạnh chẳng lẽ các ngươi muốn đem hắn bức lên tuyệt lộ sao?" Phương Thế Nguyên đứng về phía con mình.
Phương Hoành cùng những người khác liếc mắt nhìn nhau, " quy củ Lang tộc, cho tới bây giờ cũng không bị phá." Chuyện năm đó, cho dù hắn nhóm cũng không rõ ràng, nhưng hắn biết, đây chính là nam tử yêu nhau, với lang tộc mà nói, nguy hiểm cỡ nào.
“Quy củ là tử, người hay sống?!" Phương Thế Nguyênkhông để cho phản bác nói, cho dù thân là lang tộc tộc trưởng, nhưng là cũng có rất nhiều chuyện tình cũng bất lực.
Hắn không có khả năng mắt mở trừng trừng mà nhìn con trai mình chết hắn đã là một người bình thường, cho hắn sống bình thường đi.
Đang lúc Phương Hoành muốn nói, hai người Phương Triệu Nhất cũng đã đi ra, “Ta cũng cùng đi!" Nam tử nói ngay.
“Không được, ngươi là người thường!" Phương Thế Nguyên thật sự không nghĩ tới việc con trai mình bị nguy hiểm.
“Thần Thần cũng là người thường!" Phương Triệu Nhất không tha mà cùng cha mình giằng co.
“Tinh nhi, mặc kệ nói như thế nào, ngươi cũng là con ta, điểm này như thế nào cũng sẽ không thay đổi." Triệu Di nói xong câu đó liền trực tiếp xoay người ngồi xổm một bên khác.
bên trong ánh mắt nàng đều là bộ dáng con mình, như là muốn đem đứa trẻ in sâu tới trong tâm thức.
Phương Tinh không nói chuyện lần thứ hai, hắn cũng biết, có một số việc, không phải mình nghĩ muốn thế nào là có thể thế ấy, hắn đã không còn khả năng cứu mẹ, kỳ thật trong lòng của hắn cũng có chút kỳ quái, mẹ của mình,làm sao có thể thoát sự theo dõi của ông nội.
Phương Thế Nguyên tìm một buổi tối, lại không có chút manh mối nào, đối với bọn hắn mà nói, quả thực là tát vào mặt họ, “Tộc trưởng, chúng ta ở chỗ này chờ tin tức." Phương Hoành nhíu lông mày nói.
Triệu Di là Người của Lang tộc, hẳn là sẽ không thương tổn Phương Tinh.
Phương Thế Nguyên cũng thản nhiên gật đầu, “Ân, chúng ta cũng chờ tin tức." Kỳ thật đối với bọn hắn mà nói, đã không có chút biện pháp nào, cũng không biết khi nào thì Triệu Di, có thể che dấu sức mạnh lợi hại như vậy, làm cho bọn họ tìm khắp nơi không thấy.
Những người khác không nói gì, ngay cả bọn họ rất lo lắng, lại một chút biện pháp cũng không có. Rất nhiều khi, Người của Lang tộc, ngoài việc sống lâu hơn so với con người, gặp chuyện, thủ đoạn truy tung so ra còn kém con người.
Phương Thần ngủ không tồi, hắn muốn tìm Phương Tinh chỉ cần theo sức mạnh của mình, nhưng hắn cũng không muốn bại lộ sức mạnh của mình.
“Triệu Nhất…" Đứa trẻ nhìn người làm việc tại phòng bếp trong mắt đều là ý cười.
tiếng nói nam tử, mang theo trầm thấp, “Từ từ là có thể ăn."
Tuy rằng trong lòng của hắn cũng lo lắng cho an nguy của Phương Tinh, nhưng lực lượng con mình, hắn cũng biết.
hai người ăn xong bữa sáng liền nhận được điện thoại của tộc trưởng, vì thế liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể đến địa điểm ước định.
Phương Thần cũng biết, quan hệ của hai người còn không hoàn toàn thay đổi, chờ chuyện Triệu Di giải quyết xong sẽ đến phiên bọn họ.
lúc này sắc mặt Phương Thế Nguyên rất khó coi, nhóm người bọn họ cũng nhận được tin tức Triệu Di, muốn một mạng đổi một mạng, để cho Phương Thần đi qua, chuyện này, với lang tộc mà nói, cũng biết lựa chọn người nào bỏ người nào.
Nhưng Phương Thế Nguyên cũng hiểu được, qua cửa con mình như thế nào…
Phương Thần nhìn vài người bọn họ,sắc mặt khó coi như vậy,hắn biết chuyện này rất khó giải quyết, có lẽ là có những người khác nhúng tay vào chuyện này.
" chuyện lang tộc, ngươi vì sao nhất định phải mang theo hắn đến?" Lúc này giọng điệu Phương Thế Nguyên không tốt.
ánh mắt Phương Triệu Nhất nhìn thoáng qua cha mình, sau đó nói, “Ngoài ta, hắn không còn những người khác." Thanh âm của hắn rất bình tĩnh, không nghe ra dấu hiệu nổi bão.
trên mặt Phương Thế Nguyên tràn ngập lo lắng còn có cảm giác hối hận, khiến Phương Thần cảm thấy thú vị.
Phương Hoành nhìn thoáng qua Phương Thần, sau đó nói, “Ngươi kêu Phương Thần sao?" Mình từ trên người của hắn, không có cảm giác đến chút lực lượng nào.
“Đúng vậy, tên của ta là Phương Thần." Phương Thần dụi dụi hai mắt của mình, cho người ta một bộ dáng rất vô tội.
Thân là đại trưởng lão lang tộc, bọn họ không hy vọng lang tộc diệt vong.
“Triệu Nhất, nữ nhân kia muốn Phương Thần đi trao đổi." Phương Thế Nguyên biết đại trưởng lão muốn làm như thế nào, nhưng hắn cũng từng cam đoan sẽ thuyết phục đại trưởng lão. Hắn đã khiến nhi tử mất đi Phương Thần, không bao giờ…
Lúc này Phương Thế Nguyên không biết, vì bởi vì hắn phần áy náy này, trong tương lai lang tộc mới nhiều lần vượt qua nguy cơ, toàn bộ đều do hắn cho rằng tôn tử bán yêu nhà mình vô dụng.
“Không được!" Phương Triệu Nhất dựa vào bản năng nói, hắn phát hiện bên trong đầu mình có hình ảnh gì đó, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
“Như thế nào không được? Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn Phương Tinh chết sao?" Phương Hoành cũng biết chuyện như vậy mặc kệ là ai, bọn họ cũng không muốn làm, nhưng không thể mắt mở trừng trừng mà nhìn Phương Tinh gặp chuyện không may.
Phương Tinh là bọn hy vọng duy nhất của lang tộc, một khi hắn chết, vậy nhóm lang tộc… Một người thừa kế, rất khó bồi dưỡng.
“Hắn không được!" Phương Triệu Nhất mân môi của mình, “Nếu muốn chọn ra một trong hai, ta đây lựa chọn Phương Thần." Cậu là người mà hắn quên nhưng chỉ thấy cậu bị đau đớn hắn chịu không nổi.
Phương Thần tránh ở phía sau cha mình, khiếp sinh sinh mà nhìn một đám người bọn họ, nhưngở trong lòng lại tràn ngập ý tứ châm chọc. Hắn có thể xác định, chính là Triệu Di sẽ không thương tổn con trai của mình, nhưng đối với mình vậy không nhất định.
Hắn cảm thấy mình rất vô tội, những nữ nhân này, đều đem mình trở thành đá kê chân. Nếu những nữ nhân kia thật sự có bản lĩnh như thế nào sẽ xuống tay ở trên người mình.
“Chúng ta mang theo Phương Thần đi, sẽ không để cho hắn gặp nguy hiểm." Phương Thế Nguyên nghiêm túc mà nói, sau đó nhìn thoáng qua thiếu niên, lập tức liền dời đi mở.
Phương Triệu Nhất lắc đầu, hắn là sẽ không đáp ứng để con trai mình mạo hiểm.
Phương Hoành thấm thía mà nói, “Triệu Nhất, chúng ta cũng biết ngươi khó xử, nhưng ngươi hy vọng chúng ta dùng vũ lực sao? Hơn nữa ngươi cũng biết, Phương Tinh với lang tộc chúng ta, rốt cuộc ý vị như thế nào?" Triệu Nhất là thiếu chủ lang tộc, nhất định là có nghĩa vụ như vậy.
Phương Triệu Nhất lạnh lùng mà nhìn vài người trước mắt, “Ngươi nói đúng, nhưng các ngươi phải biết, bắt đầu từ khi ta trở thành người thường, liền cùng lang tộc không có quan hệ." Ngay cả tình huống khi đó hắn không biết, vì hắn đã trả giá tất cả mọi thứ.
“Ta tất cả mọi thứ đều đã bồi thường cho lang tộc, người duy nhất mà ta yêu các ngươi cũng muốn cướp sao?" Thanh âm của hắn phá lệ âm lãnh, ánh mắt nhìn về phía bọn họ, như là người thường.
Rất nhiều khi, Phương Triệu Nhất nghĩ nếu như mình có thể thoát ly lang tộc, liền không để nhi tử khổ cực như vậy.
Những người khác một câu đều nói không nên lời, Phương Triệu Nhất không có nói sai, hắn đã là người thường, chẳng lẽ một phần hạnh phúc cũng cướp của hắn?! Người của Lang tộc, đều rất chung tình, bạn lữ chết bọn họ cũng không lấy ai nữa.
“Ta đồng ý." Phương Thần thấy bọn họ giằng co, đối với mình tuyệt tình, lúc này Người của Lang tộc, hình như còn lắm tình cảm hơn.
“Thần Thần…" Phương Triệu Nhất lập tức liền lên án.
Ánh mắt mấy người Phương Thế Nguyên, cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạc. trong ấn tượng bọn họ, thiếu niên rất là nhát gan.
“Ta không muốn Phương Tinh có việc." Phương Thần nói thẳng.
“mẹ nó, để cho chúng ta nói chuyện riêng." lúc này Phương Triệu Nhất cũng không quản những người khác, trực tiếp lôi Phương Thần vào trong phòng.
Phương Thần cũng không nói gì thêm, tùy ý cha mình kéo mình.
“Thần Thần, chẳng lẽ ngươi không biết rất nguy hiểm sao?" Phương Triệu Nhất rất giận hắn không thể chịu đựng con trai mình gặp nguy hiểm. cho dù Phương Tinh cũng là con trai của mình, nhưng bên nhẹ bên nặng, mình đã sớm biết.
Phương Thần phản thủ nắm tay cha mình, sau đó an ủi, “Triệu Nhất, không cần lo lắng, ta không có việc gì, chẳng lẽ ngươi không tin ta sao?" Lúc này hắn không có bố trí kết giới vốn dĩ nữ nhân Triệu Di kia muốn mình chết hắn liền không dễ dàng mà buông tha nàng.
“Thần Thần, ngươi biết rất rõ ràng…" bên trong đôi mắt Phương Triệu Nhất, thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ.
“Triệu Nhất, tin tưởng ta!" trong tròng mắt trong suốt, đều là sắc thái kiên định.
Phương Dịch nhìn đến bọn họ như thế này, “Da mặt thực dày…" Lúc này hắn đã có thể xác định, hai người kia thích nhau, nhưnghắn là tuyệt đối không nói cho bọn hắn biết, có một số việc, cần từ từ xem diễn tương đối tốt.
Trước kia mình có năng lực khống chế Phương Thần, hắn mang bộ dáng một cái hiện tại hắn khống chế, đã không có năng lực như vậy.
Phương Thần đối với việc mỗ yêu tà thú nói như vậy, không có phản ứng chút nào.
Phương Hoành nhìn thoáng qua tộc trưởng, “Tộc trưởng, ngươi đồng ý bọn họ?"
“Triệu Nhất không có sức mạnh chẳng lẽ các ngươi muốn đem hắn bức lên tuyệt lộ sao?" Phương Thế Nguyên đứng về phía con mình.
Phương Hoành cùng những người khác liếc mắt nhìn nhau, " quy củ Lang tộc, cho tới bây giờ cũng không bị phá." Chuyện năm đó, cho dù hắn nhóm cũng không rõ ràng, nhưng hắn biết, đây chính là nam tử yêu nhau, với lang tộc mà nói, nguy hiểm cỡ nào.
“Quy củ là tử, người hay sống?!" Phương Thế Nguyênkhông để cho phản bác nói, cho dù thân là lang tộc tộc trưởng, nhưng là cũng có rất nhiều chuyện tình cũng bất lực.
Hắn không có khả năng mắt mở trừng trừng mà nhìn con trai mình chết hắn đã là một người bình thường, cho hắn sống bình thường đi.
Đang lúc Phương Hoành muốn nói, hai người Phương Triệu Nhất cũng đã đi ra, “Ta cũng cùng đi!" Nam tử nói ngay.
“Không được, ngươi là người thường!" Phương Thế Nguyên thật sự không nghĩ tới việc con trai mình bị nguy hiểm.
“Thần Thần cũng là người thường!" Phương Triệu Nhất không tha mà cùng cha mình giằng co.
Tác giả :
Mộng Ảo Chi Ca