Trùng Sinh Chi Dữ Lang Cộng Chẩm
Chương 143: Đều lùi một bước

Trùng Sinh Chi Dữ Lang Cộng Chẩm

Chương 143: Đều lùi một bước

Phương Triệu Nhất cũng không biết vì cái gì, rõ ràng thiếu niên ở trước mắt xa lạ như thế, nhưng hắn nên muốn đem cậu lưu lại. Chỉ cần vừa nghĩ tới cậu một mình một người sống ở bên ngoài, tâm tình của hắn liền kém, như mình làm cái gì sai vậy.

Nếu thiếu niên ở trước mắt là con của mình, vậy để cho hắn cùng mình cùng chỗ, như vậy, có lẽ có một ngày có thể khôi phục mình ký ức.

“Thần Thần…" Phương Triệu Nhất thấy hắn không có nói gì vì thế nhỏ giọng mà hô. Hắn cũng không hiểu rõ thiếu niên ở trước mắt, nhưng từ trong tròng mắt trong suốt kia mình nhưng có thể thấy rõ ràng cảm giác đau thương.

đối với ký ức trước kia của mình, một chút hắn cũng không nhớ hy vọng có thể được thiếu niên này giúp đỡ. Hắn cũng hiểu thống khổ bị một người quên đi, chỉ có chút chuyện, căn bản không phải mình có thể tùy tiện khống chế.

Nhìn bộ dáng Tống Gia Bảo hiển nhiên là biết mình mất trí nhớ, nhưng hắn không có tự nói với mình nguyên nhân, nghĩa là … Có một số việc,bọn họ nhìn ra, tỷ như Phương Thần, đã là không tồn tại trong trí nhớ bọn họ.

khóe miệng Phương Thần gợi lên, lộ ra độ cung xinh đẹp, “Ta có thể cùng ngươi ở cùng một chỗ, nhưng là có một điều kiện…" Tạm dừng trong chốc lát, thấy cha mình không có nói nói, hắn mới tiếp tục nói, “Không được cùng nữ nhân kia có  quan hệ gì."

Hắn tuyệt đối không cho phép cha mình thích nữ nhân khác, thậm chí còn cùng nàng một chỗ. Hắn không biết trước kia xảy ra chuyện gì, vì sau khi mình trở về, phụ thân là của  mình, cho dù là một hài tử, cũng không thể cướp cha từ tay mình.

kiếp này Hắn trở về vì phụ thân,lúc trước kích thích hắn như vậy, tim của mình cũng rất đau, nhưng sau đó nhìn đến phản ứng của hắn, hắn thực vừa lòng. Ngay cả trong trí nhớ nam nhân này không có mình, nhưng linh hồn hắn, lại nhớ kỹ chính mình, sẽ đối với mình sinh ra một loạt phản ứng.

“Có thể." Phương Triệu Nhất không hỏi gì, trực tiếp trả lời Phương Thần.

Hắn đối nữ nhân kia, thật là không có ấn tượng gì, đương nhiên sẽ  không cần biết sự tồn tại của nàng, bởi vì Phương Tinh. Đối với hài tử thông minh này, hắn cũng thực thích, nói cách khác, cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu của nữ nhân kia.

Nghe được nam tử nói như vậy Phương Thần liền gật gật đầu, “Phòng của ta ở nơi nào?" Trước kia là không có cách nào, hắn hiện tại trưởng thành, tự nhiên không có khả năng cùng cha mình ở cùng một chỗ.

Phương Triệu Nhất nhìn thoáng qua con của mình, suy nghĩ trong chốc lát, mới chậm rãi mà nói, “Chúng ta dọn đi địa phương lớn một chút." Hai người ở nơi này nói, rõ ràng cảm giác nhỏ.

Cho dù hắn cũng biết Phương Thần đối với mình rất trọng yếu, nhưng điều kiện tiên quyết là hiện tại một chút ký ức hắn cũng không có, hơn nữa phụ tử hai người ngủ chung, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có chút cổ quái.

Vấn đền của hai người giải quyết trong tình trạng một người ngồi, một người nằm.

Phương Thần chẳng có gì, hơn nữa trên người hắn không có tiền, “Ta muốn mua quần áo." Hắn  nói với cha mình, một chút cũng không khách khí.

ánh mắt Phương Triệu Nhất lóe ra một chút, sau đó gật gật đầu, “Tốt." Tuy rằng hắn bị tức đến ngất xỉu đi, nhưng lại không có trở ngại gì.

Thiếu niên không hỏi vấn đề sức mạnh trong cơ thể cha mình, bởi vì hiện nay hắn không rõ tình huống nào.

Phương Thần đã về bên cạnh cha mình  khiến  bọn Chiêu Hoa rất kỳ quái.

Bọn họ cũng đều biết Phương Thần chết, hoặc là nói, đã biến mất tại  thế gian, mà lúc này hắn lại xuất hiện, đương nhiên sẽ khiến cho một số người chú ý.

“Ngươi nói, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Chiêu Hoa hỏi hư không, mà phía trước hắn, huyết khí bốc lên,  đã đúng 7 năm, hắn chế tạo huyết oa oa, oán khí  không chỉ tăng lớn, thậm chí còn có thể giết người vô hình.

Hư không cũng không trả lời Chiêu Hoa hắn cũng không để ý, vì thế xoay người liền rời sơn động.

Hai nam nhân, một bộ dạng đẹp trai lãnh khốc, một lại sức quyến rũ không thường, nhường người bên đường, đều không hẹn mà cùng nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ.

Phương Thần nhìn đến đồ vật tương đối quen thuộc, cũng không nói gì thêm, để cho cha mình mang mình đi cửa hàng.

“Ngươi xem thích cái gì." Phương Triệu Nhất ôn nhu mà nói, gương mặt không có bất luận biểu tình gì, lúc này lại tràn ngập lo lắng.

Người bán hàng đối với Phương Triệu Nhất rất quen, nàng cũng là biết nam tử trước mắt là ai, thậm chí y phục của hắn, đều là tuyển cấu trong này, “Phương tiên sinh, chúng ta gần đây ra…" Lời còn chưa nói hết, liền tiếp thu đến một đạo ánh mắt không tốt.

“Tự chúng ta sẽ lựa chọn, không cần ngươi giới thiệu." Phương Thần lạnh lùng mà nói, đáng tiếc khuôn mặt hắn với những người khác một chút lực thuyết phục cũng không có.

Cái người bán hàng này nhìn xem sắc mặt của nàng, đối cha mình không có ý tốt.

Phương Triệu Nhất cũng đi theo gật gật đầu, " chuyện Quần áo, tự chúng ta sẽ lựa chọn, ngươi đi đi." Nói xong câu đó hắn đối với lời mình nói, vẫn có chút kỳ quái, giống như hắn sẽ hạn chế mà khiêu chiến điểm mấu chốt của Phương Thần.

Ở trong ký ức của hắn căn bản là không có người có thể dám ở trước mặt mình làm càn như thế.

Đối với biểu hiện của  phụ thân mình, Phương Thần thực vừa lòng, vì thế lôi kéo tay hắn, mà bắt đầu  xem quần áo.

Kỳ thật Phương Thần trước kia, căn bản sẽ không có già mồm cãi láo như vậy, thậm chí tính cách của hắn cũng không phải như thế này, đại khái là đã trải qua  thời gin làm trẻ con tâm tính của hắn cải biến rất nhiều.

Phương Triệu Nhất thực kiên nhẫn mặc kệ Phương Thần thử quần áo bao lâu, thậm chí một bộ cũng không muốn, hắn đều có tuyệt đối kiên nhẫn chờ đợi.

Chờ Phương Thần khi chọn lựa tốt quần áo, cũng đã là buổi chiều, buổi tối bởi vì lý do mệt mỏi, thiếu niên cũng không yêu cầu qua lớn.

“Chúng ta đi ăn cơm đi." Phương Triệu Nhất  sai người đưa đồ đến nhà mình liền mang theo Phương Thần đi.

Phương Thần cúi đầu, không nói gì. Có lẽ bọn họ nhìn qua rất ấm áp, nhưng là Phương Thần biết, cha mình, căn bản sẽ không có trở về trong ánh mắt của hắn, không có cái loại sủng nịch nồng đậm này.

“Ba ba…" lúc hai người bọn họ đi tới, một đạo tiếng nói non nớt hô lại đây.

Phương Triệu Nhất dừng lại bước chân của mình, mà Phương Thần lại là nghiêng đầu, nhìn về phía đứa trẻ kia.

Hắn biết đứa bé này, cũng không ngờ bọn họ mới chia tay giờ liền gặp bọn họ.

khi Triệu Di nhìn đến bọn họ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị nàng che dấu “Triệu Nhất." Vốn dĩ nàng vì mang theo con đi ra vui đùa một chút, hôm nay là thứ bảy, con không cần đến trường.

Phương Triệu Nhất liên nhìn không có vì dò hỏi Phương Tinh, “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Cho dù giọng điệu lạnh nhạt, nhưng ấm áp bên trong Phương Thần cũng là có thể nghe ra đến.

Phương Tinh nhìn thoáng qua cha mình, nhìn nhìn lại đại ca ca bên cạnh phụ thân, vì thế nhếch môi nở nụ cười, “Ta cùng mụ mụ chơi, ba ba cùng ca ca muốn đi sao?"

Bọn họ là Người của Lang tộc, cũng biết một số chuyện, hơn nữa lần đầu tiên hắn nhìn ánh mắt phụ thân ôn nhu như này, chắc là liên quan đến vị ca ca này.

Vị ca ca này nói là hắn là  hài tử  của cha mình?! Hắn mẹcủa mình, nhưng cũng nhưng không biết xảy ra chuyện gì.

Phương Triệu Nhất muốn cự tuyệt, nhưng Phương Thần lại đáp ứng rồi, “Tốt, ngươi tên là gì?" Cha mình không nhớ rõ nói, kia mình cũng có thể từ trước mắt nữ nhân này, nghe được một ít tin tức.

Phương Tinh mắt to ngập nước nhìn Phương Thần, trả lời, “Ca ca, ta là Phương Tinh."

Triệu Di đối với hành vi của con mình như vậy, trong lòng không thoải mái, vì nàng cũng biết, địa vị mình ở bên trong lang tộc.

Cho dù nàng sinh người thừa kế, thậm chí còn may mắn mà không có chết, đối với những người khác mà nói, nàng cũng chỉ là mẫu thân, căn bản sẽ không có đem mình trở thành là thê tử thiếu chủ. Đúng vậy, bọn họ là không có kết hôn, nhưng người thừa kế là mình sinh, như thế nào có thể…

Mấy năm nay, nàng cố gắng mà muốn cùng Phương Triệu Nhất thay đổi quan hệ, khi có một chút điểm khởi sắc thiếu niên yêu dị này lại xuất hiện.

Thiếu niên xuất hiện, nàng đã muốn hội báo đi lên, tin tưởng tộc trưởng nhất định sẽ phái người đến, đến lúc đó thiếu niên này, hẳn là sẽ không bên người Triệu Nhất. Bọn họ là Người của Lang tộc, sẽ không cho phép nam tử yêu nhau, cho dù hắn mình nói là Phương Thần, nhưng Phương Thần tính là cái gì?!

Phương Triệu Nhất hơi hơi mà nhíu lông mày, hắn biết Thần Thần không thích Triệu Di, cũng không biết hắn rốt cuộc nghĩ thế nào, nhưng nếu là hắn cần, mình cũng sẽ không cự tuyệt, “Đi thôi." Sau khi nói xong liền trực tiếp xoay người.

Phương Tinh cắn môi, nhìn bóng dáng phụ thân mình xoay người không chút do dự, hắn rất nhanh đi theo, “Ba ba, chờ ta…" Vội vàng chạy đến một bên nam tử, sau đó dắt tay hắn.

Phương Triệu Nhất không có giãy ra, nếu như là những người khác nói, căn bản lại không dễ dàng dựa vào gần bên cạnh hắn như vậy.

Phương Thần lôi kéo tay còn lại của cha mình, về phần một nữ nhân khác, sớm đã bị bọn họ vứt sau đầu.

Triệu Di nhìn bộ dáng ba người bọn họ, trong mắt thoáng hiện không cam lòng… Rõ ràng đã tiếp cận, lại để một thiếu niên phá hủy hết thảy, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha, nhất định có thể, nàng còn có nhi tử.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại