Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ
Chương 96: Tự tìm đường chết!
Trong toàn bộ Đại Tề nếu xét về tiền cúng, hương hỏa thì Bạch Vân am đứng hàng đầu, mỗi tháng vào ngày mười lăm thì càng thịnh, đến lúc xe ngựa Thị lang phủ tới Bạch Vân am, xung quanh ra ra vào vào rất nhiều người.
Đinh Tử đỡ Vương thị xuống xe ngựa, phía sau Đinh Ninh Nhi cũng đỡ Phương di nương xuống, xe ngựa Liên Nguyệt, Tinh nhi dừng lại, hai người liền vội vã chạy tới bên người Vương thị, bất quá lần này các nàng thông minh không có đi tranh, chỉ mang vẻ mặt tươi cười bồi ở bên người Vương thị.
“Được rồi, vào đi thôi." Nhìn Tinh nhi, Liên Nguyệt tỉnh ngộ, Vương thị khẽ gật đầu, Đinh Tử đỡ nàng dẫn đầu tiến vào Bạch Vân am, đoàn người các nàng ngoại trừ Đinh Tử ăn mặc tương đối mộc mạc, những người khác đều rất diễm lệ.
Vương thị mặc một thân vải đỏ sậm thêu tiên hạc cùng với đế giầy sam, hồng hoàng lục tam sắc bảo thạch mỗi thứ 2 món cộng thêm hai cây trâm ngọc bích cùng một cây trâm vàng hình kim bố diêu, đầy cả tóc, vì thế đầu của nàng rất nặng. Đinh Ninh Nhi một thân sa y màu vàng nhạt, trên đầu mang một đóa hoa hồng, dùng màu trang trí, tua vải trải dài trên tóc, lúc đi lại, phía sau người có nhiều màu sắc rựa rỡ bay phấp phới. Phương di nương vì xung hỉ giữ thai, mặc một bộ y phục màu đỏ sẫm viền hồng, đỡ thắt lưng nhìn qua trông rất yếu ớt. Tinh nhi, Liên Nguyệt một người mặc y phục màu hồng thêu hoa, một xanh. Thị lang phủ này đang thi đấu xem ai mặc y phục diễm lệ hơn sao, nhìn dáng vẻ đường hoàng đắc ý kia, thật đúng là sợ người khác không biết các nàng là nữ nhân nhà giàu mới nổi? (trời ơi… ta không biêt tả người đẹp….)
Không ít phu nhân, tiểu thư nhìn có chút vừa mắt, thấy các nàng đi xa, giễu cợt nói: “Ăn mặc giống như mấy con bướm hoa, chỉ sợ người khác không biết các nàng là di nương, là tiểu thiếp, tới chỗ nào làm cái gì đều muốn câu dẫn nam nhân, cũng không xem nơi này là phật gia trọng địa, dám làm ra việc xấu mặt, bọn họ hãy chờ đi!"
“Tổ mẫu nhà ai lại mặc giống như nhà giàu mới nổi, quả thực làm người ta mắc cười chết đi được, người nọ không phải đem tất cả của cải đều mang trên người đi?" Trong đó một lão phụ nhân hừ cười, tựa như Vương thị đem vật phẩm trang sức bảo thạch mặc ở trên người vì sợ người ta không biết, đặt ở nhà phú quý liền tạm được, lại cảm thấy dù là đồ tốt nếu cắm hết trên đầu Vương thị thì đều có vẻ thô tục.
“Ta thật ra biết rõ nhà này, nhi tử là Lễ bộ thị lang Đinh Bằng a, ta còn tưởng quan lớn, bất quá cô gái kia thật ra là nữ quan Nhị phẩm, cần chú ý."
“Nhị phẩm nữ quan rất giỏi sao?" Càng về sau, càng nhiều người ghen tị không phục.
Mặc dù đã đi một khoảng, nhưng lấy thính lực của Đinh Tử, tự nhiên đều đem lời nói của những người này nghe vào tai, nhẹ nhàng bĩu môi, đối với mình, nàng hoàn toàn không để ý. Về phần Vương thị ăn mặc như nhà giàu mới nổi, chính là phương pháp mà Vương thị thể hiện phú quý, lại không biết người bên ngoài xem lại cảm thấy như thế nào, cảm giác mình mặc như thế rất tốt, nhưng lại khác với những nhà phú quý khác, chỉ làm cho người ta thấy nàng thô bỉ. Có đôi khi xuất thân kiểu này, rất khó sửa, tự nhiên Đinh Tử không chủ động nói cho Vương thị biết, nếu nói, không chừng có thể bị cho là mình muốn đồ trang sức của nàng, Đinh Tử sẽ không tới cửa tìm mất mặt.
Đi vào Bạch Vân am, sao lại không thể không dâng hương bái tế Vân Tề Nhu, mọi người đi Bạch Vân am hương đường thứ hai, hương hậu bái tế dọn xong, dưới sự hướng dẫn của tiểu ni cô đi trước hướng hương đường. Bạch Vân am ngày mười lăm hương khói rất thịnh, rất nhiều nhà sẽ chọn ở lại một đêm, ngày thứ hai lại đi, đương nhiên phí dụng dừng chân là phải cấp tiền dầu vừng, nhan đèn.
Mới vừa tiến vào sương phòng, Vương thị nhân tiện nói: “Tử nhi lưu lại đi, ta có lời nói với ngươi."
“Vâng, tổ mẫu." Những người khác vừa nghe trên mặt hiện lên khó chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, có người đi đại điện đốt hương, có người đi cầu quẻ, lúc Đinh Ninh Nhi cùng Liên Nguyệt rời đi trước, trên mặt lóe ra chút bất định.
Trong phòng nhất thời chỉ còn lại hai người Vương thị, Đinh Tử, Đinh Tử vẫn cúi đầu thùy mục, bộ dáng rất dịu ngoan. Nhưng Vương thị vĩnh viễn quên không được Đinh Tử từng phát điên đem nàng dọa ngã sấp xuống, cho đến lúc này Vương thị mới có thể thấy rõ tôn nữ của mình, nàng mới là người thông minh nhất, giảo hoạt nhất trong phủ.
Trước phát sinh rất nhiều sự tình, chỉ sợ nàng không phải là người vô tội gì, trước kia lòng không hại người, thế nhưng cuối cùng làm cho Mã di nương, Phương di nương, Bạch di nương chịu nhiều đau khổ, tâm kế như vậy ngay cả Vương thị làm nhiều việc xấu cũng không khỏi không bội phục một hai, hiện tại Đinh Tử mới mười hai, mười ba tuổi a!
Chính là vì Đinh Tử mới mười ba tuổi, lại có thể có tâm kế như vậy, làm Vương thị kinh hãi. Vương thị vẫn cảm thấy toàn bộ thị lang phủ tất cả nằm đều nằm trong lòng bàn tay nàng, tại sao có thể bị Đinh Tử nửa đường đoạt quyền, nếu là nàng an phận thì rất tốt, ở trong Thị lang phủ Vương thị không cần chủ mẫu, di nương thông minh, cũng không cần tôn nữ thông minh.
Cho nên khi An quốc hậu phủ truyền đến tin tức, ám chỉ có ý định cùng Vương thị nói chuyện hôn sự Đinh Tử cùng Tiết Vũ, Vương thị liền động tâm tư. Vương thị cùng Đinh Bằng không phủ nhận tính toán muốn tống Đinh Tử vào cung, nhưng hiện tại trong lòng Vương thị có chút lo lắng, hiện tại Đinh Tử giống như không bị khống chế, nếu tiến cung làm phi, bằng thông minh cùng mỹ mạo của nàng đoán được hoàng đế sẽ sủng ái nàng cũng không khó, nếu đến lúc đó Đinh Tử muốn thoát ly quan hệ với Thị lang phủ, các nàng chẳng phải nuôi không nàng ta mười mấy năm?
Cùng An quốc hậu phủ lại bất đồng, theo khẩu khí truyền lời, Bạch lão thái quân cực kỳ hài lòng Đinh Tử, chỉ cần nàng có thể đem Đinh Tử gả qua, An quốc hậu liền thiếu nàng cái nhân tình, đây mới là ổn thỏa không lỗ vốn, là chuyện tốt, bất quá trước lúc gặp mặt nàng sẽ lộ chân tướng với Đinh Tử mới tốt: “Ta nghe nói quan hệ Hộ Quốc hậu phủ cùng An quốc hậu phủ cũng không tệ, ngoại tổ mẫu ngươi cùng Bạch lão thái quân cũng là bằng hữu nhiều năm."
Trong mắt Đinh Tử xẹt qua tia khác thường, cau mày, vẫn gật đầu nói: “Tổ mẫu nói phải, ngoại tổ mẫu cùng Bạch lão thái quân tương đối quen biết, có khả năng bởi vì hai người các nàng đều là người tương đối thoải mái đi."
“Cũng đúng, địa vị hai phủ tương đương, coi như môn đăng hộ đối." Vương thị gật đầu nói.
Đinh Tử hơi nhếch môi, nói: “Nếu tổ mẫu có điều muốn nói với Tử nhi, Tử nhi sẽ nghe." Đinh Tử cho rằng chẳng qua là việc trong phủ mà thôi, lại nghe Vương thị cười híp mắt nói, “Tiểu hậu gia An quốc hậu phủ ngươi gặp qua đi?"
“Vâng."
“Ngươi cảm thấy Tiểu hậu gia kia thế nào?"
Trong lòng Đinh Tử có dự cảm không tốt, nói thẳng: “Tướng mạo Tiểu hậu gia xuất chúng, tài hoa hơn người, đương nhiên là nam tử tốt hiếm có."
Vương thị hài lòng cười cười, giống như nàng biết phản ứng Đinh Tử nói: “Xem ra ấn tượng ngươi đối với Tiểu hậu gia này rất tốt, đừng nói ngươi, nhiều nữ nhi gia Đại Tề cũng như vậy, có mấy người nhìn thấy phong thái Tiểu hậu gia kia còn có thể yên lặng không động tâm, ánh mắt Tử nhi tất nhiên không tệ. Ngươi sợ là không biết đi, ta vừa mới được tin, Tiểu hậu gia An quốc hậu phủ đối với ngươi cũng rất hài lòng, đang muốn cho tổ mẫu ta đây giúp các ngươi tác hợp, hai người các ngươi rất đẹp đôi. Ta bất quá cho ngươi biết một tiếng, các ngươi hai người coi như duyên trời tác hợp, trai tài gái sắc, không có người so với ngươi càng thêm xứng, Tử nhi cũng không nên có ý kiến." Vương thị càng nói càng hưng phấn, không nhìn thấy Đinh Tử đã giận tái mặt.
Đinh Tử mím chặt môi, trong lòng trầm xuống, suy nghĩ một chút, vẫn giấu nửa phần nói: “Chỉ sợ tổ mẫu không biết đi, ta cùng phu nhân An quốc hậu thỉnh thoảng gặp mặt qua, phu nhân An quốc hậu vẫn không thích Tử nhi, từng quở trách Tử nhi. Tiểu hậu gia đương nhiên tốt, thế nhưng phu nhân An quốc hậu không thích Tử nhi, thân Tử nhi kết quả thế nào chưa biết được, Tử nhi cũng không muốn gả vào An quốc hậu phủ để vĩnh viễn không có ngày lành, chỉ có tính kế tranh cãi ầm ĩ." Trong mắt Đinh Tử mang theo kiên trì lãnh ngạnh, trong lòng Vương thị lộp bộp một chút, Đinh Tử trong lời nói rõ ràng mang theo cảnh cáo.
Nhìn cặp mắt kia bình thản vô ba lại thần kỳ sáng sủa, làm lòng người không chỗ nào che giấu, đầu tiên Vương thị sợ một mạch! Từ xưa việc hôn nhân nữ nhi đều do trưởng bối làm chủ, chỗ nào đến phiên Đinh Tử quyết định cái gì, dù cho nàng nói như thế, Vương thị hừ lạnh: “Nữ tử người nào không phải từ tức phụ đến bà bà, có mấy ai vừa mới bắt đầu không có mâu thuẫn, lấy trí thông minh của ngươi, chẳng lẽ còn không giải quyết được mấy vấn đề này sao, được rồi, việc này trước như thế đi, ngươi đi ra ngoài đi, chuyện hôn sự có ta làm chủ."
Đinh Tử híp mắt nhìn Vương thị liếc mắt một cái, mặt không chút thay đổi nói: “Tổ mẫu nghỉ ngơi đi, ta cáo lui."
Nói xong xoay người ly khai, Vương thị nhìn trong lòng nghẹn một hơi, trong lòng âm thầm thề phải đem hôn sự này hoàn thành tốt. Thế nhưng nàng xem thanh danh thị lang phủ cùng tương lai Đinh Bằng, làm sao có thể để cho Đinh Tử một câu không muốn thì sẽ không muốn, nhất định việc này nàng phải hoàn thành, không thể không làm!
Đinh Tử bước nhanh ly khai sương phòng Vương thị, lần này Hỉ nhi tùy thị ở một bên bước nhanh theo sau, hai người một đoạn đường đi hảo, Hỉ nhi có chút lo lắng hỏi: “Nhìn bộ dáng lão phu nhân, không thể không gả đến An quốc hậu phủ, phải làm mới tốt bây giờ." Đinh Tử xuất hành đa số là mang theo Hỉ nhi bên người, lúc vào An quốc hậu phủ vì Bạch lão thái quân y bệnh, Hỉ nhi cũng chứng kiến Mộc thị ô nhục Đinh Tử thế nào, Hỉ nhi cũng thập phần lo lắng tình cảnh Đinh Tử khi gả an quốc hậu phủ hậu. Thế nhưng bây giờ Vương thị cứng rắn như vậy, Đinh Tử lại là tiểu thư khuê các không thể thảo luận chuyện cưới gả của chính mình, lại là vãn bối, kì thực không có quyền lợi thảo luận hôn sự chính mình, Vương thị là người chỉ nhìn lợi ích chính mình, Hỉ nhi không khỏi lo lắng, tiểu thư vẫn sống cùng đám người tính kế tính tới tính lui, kỳ thực nàng nhìn ra căn bản tiểu thư không thích cuộc sống như thế. Nàng hi vọng phu quân tương lai của tiểu thư là người bình thường cũng tốt, ít nhất cho tiểu thư ít phiền phức chút, hiện tại xem ra cũng là vọng tưởng.
“Hừ! Vương thị muốn, cũng phải nhìn việc hôn nhân này nàng có hoàn thành không, đừng quên An quốc hậu phủ còn có Mộc thị, nàng là người không hi vọng ta gả qua nhất, chỉ sợ là An vương phủ không yên tĩnh được." Đinh Tử cười lạnh, Vương thị muốn quyền lực phú quý, cũng phải nhìn nàng ta có hay không có mệnh kia.
Lão thái bà đáng chết này, vẫn sống quá thư thái, không cho nàng phiền phức, thật xem nàng dễ khi dễ, mặc cho người định đoạt! Trên mặt Đinh Tử lộ vẻ cười lạnh, Hỉ nhi thấy lại âm thầm thở dài một hơi, chỉ cần tiểu thư không muốn, chung quy có biện pháp.
Lúc này một tiểu ni cô chậm rãi đi tới, nhìn thấy Đinh Tử làm một phật lễ: “A di đà phật, Đinh sư bá, sư tổ sư phụ đang đợi ngươi." (già quá…nhỏ tuổi hơn mà nhìn xuống ko a..)
“A di đà phật, thì ra là Tuệ An, dẫn đường đi thôi." Đinh Tử lộ ra tươi cười, ba người xoay người ly khai, đi gặp Tuệ Tuyệt, Tuệ An.
Mà ngoài sương phòng Vương thị, có một nữ tử đen mặt, nhìn cước bộ Đinh Tử ly khai, trong mắt hiện lên hận ý.
“Tam tiểu thư cũng nghe được?" Lúc này lại có nữ tử từ một bên đi tới, Đinh Ninh Nhi sửng sốt lập tức quay đầu, chỉ thấy Liên Nguyệt cười híp mắt nhìn nàng, lập tức hừ lạnh một tiếng, “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Liên Nguyệt chỉ cười không trả lời, nghĩ thầm, ngươi ở nơi này vì sao ta lại không thể, cũng may Đinh Ninh Nhi cũng không muốn nghe Liên Nguyệt trả lời.
Liên Nguyệt nói: “Đại tiểu thư thật đúng là tốt phước, có thế lực ngoại tổ mẫu hùng hậu, mẫu thân lại là đích nữ gả qua là chủ mẫu, sinh nàng ra là đích tiểu thư, từ nhỏ kim tôn ngọc quý. Nhưng có thể đúng dịp chữa bệnh thái hậu được phong quan, hiện tại lại có hôn nhân với An quốc hậu phủ, chậc chậc chậc, thế nhưng là Tiểu hậu gia nổi danh mỹ nam tử Đại Tề đây, kiếp này đại tiểu thư quả thật đúng là thuận lợi, thực sự là hâm mộ chết."
Sắc mặt Đinh Ninh Nhi xanh đen, hận ý nói: “Ngươi ngoài miệng nói ra cái gì, đại tỷ có phú quý như vậy chúng ta hẳn phải cảm thấy cao hứng mới đúng, thế nào nghe theo lời ngươi nói đối với chuyện đại tỷ rất bất mãn, ngươi muốn đại tỷ thê thảm để ngươi thật cao hứng đi? Đó là ngươi muốn, mượn miệng chó của ngươi nguyền rủa chủ tử như thế, hồi phủ ta muốn nói cho phụ thân, trị ngươi tội bất kính. Đại tỷ hạnh phúc, ta đây là muội muội cũng thay nàng hài lòng, ta tuyệt không cho phép tâm tư xấu xa của ngươi được sinh ra."
Trong lòng Liên Nguyệt cười lạnh, nhìn ngươi diễn đến khi nào, lắc đầu nói: “Tam tiểu thư tại sao lại nói như vậy, trong lòng ngươi và ta rốt cuộc nghĩ cái gì, trong lòng chúng ta rõ ràng nhất, đây chính là không lừa được người. Nô tỳ không gạt ngươi, hiện tại tuy nô tỳ cam nguyện hầu hạ lão gia, nhưng lại là đại tiểu thư thiết kế cho ta theo lão gia, mặc kệ ngươi có tin hay là không, nô tỳ đối đại tiểu thư hận không thể so Tam tiểu thư nhẹ hơn, như vậy thử hỏi nô tỳ làm sao có thể hài lòng khi nhìn nhìn đại tiểu thư sống thư thái đây."
Đinh Ninh Nhi lãnh nhục, Liên Nguyệt là loại người gì nàng rất rõ ràng, chính nàng không muốn bò lên giường chủ tử người khác còn có thể bức nàng trên giường được sao: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
“Đại tiểu thư một thân phú quý cùng hạnh phúc, Tam tiểu thư nhìn không quen mắt, không muốn phá hư sao? Sợ rằng Tam tiểu thư có ý nghĩ giống như nô tỳ đi, đại tiểu thư dựa vào cái gì có quyền có thế có tài đây. Phương di nương bị lấy ngân lượng, đối với Phương di nương cùng Tam tiểu thư mà nói, đây cũng không là món tiền nhỏ đi." Nhìn biểu hiện trên mặt Đinh Ninh Nhi thay đổi, Liên Nguyệt càng cười vui mừng, “Tam tiểu thư cùng ta hợp tác như thế nào?"
“Hợp tác? Ngươi muốn làm như thế nào?" Đinh Ninh Nhi không trực tiếp trả lời, bất quá phản ứng này đủ cho thấy ý tưởng của nàng.
Liên Nguyệt ý vị thâm trường cười: “Nguyên nhân Tam tiểu thư tức giận, còn không phải nguyên nhân là người như Tiểu hậu gia lại coi trọng đại tiểu thư ư?"
Đinh Ninh Nhi bị nói đúng tâm tình, đỏ mặt lên, lập tức lạnh lùng nhìn Liên Nguyệt: “Ngươi đã nói như vậy, chỉ sợ là đã nghĩ ra kế hoạch gì tốt đi, nói một chút xem."
Liên Nguyệt cười khẽ, đến bên tai Đinh Ninh Nhi nói, Đinh Ninh Nhi cúi thấp đầu, ánh mắt lại sáng ngời, lại nghe Liên Nguyệt nói: “An quốc hậu phủ tổng không có đạo lý tỷ muội đồng thời gả."
“Ngươi nói không sai, lần này làm xong việc, ta sẽ không bạc đãi ngươi!" Trên mặt Đinh Ninh Nhi tỏa ra ánh sáng khác thường. Thiếp thân thị nữ Hoa Nhi vẫn đi theo bên người Đinh Ninh Nhi, trên mặt lại lộ ra biểu tình quỷ dị.
Không bao lâu sau, người An quốc hậu phủ cũng đến Bạch Vân am, Bạch lão thái quân ở đại điện đốt hương, liền dẫn Tiết Vũ tới sương phòng cùng Vương thị ước hẹn, vừa tiến phòng Tiết Vũ liền vội tìm kiếm thân ảnh Đinh Tử, lại phát hiện trong phòng chỉ có Vương thị cùng Đoàn ma ma, trong mắt hiện lên thất vọng, Bạch lão thái quân cũng hơi nhăn mày lại, lúc trước nàng truyền lời là hi vọng Đinh Tử ở đây, nếu không đến lúc đó an bài một đôi vợ chồng bất hòa, nàng cũng không muốn tôn tử oán nàng.
Nhìn ra Bạch lão thái quân không vui, lập tức Vương thị giải thích: “Đứa bé Tử nhi kia vốn là ở lại, bất quá nàng cùng Tuệ Minh sư thái Bạch Vân am cũng hữu duyên, nàng là đứa nhỏ thiện tâm hướng phật, cùng Tuệ Minh sư thái trò chuyện vui vẻ, mỗi lần tiến am đều cùng Tuệ Minh sư thái luận phật lễ. Về hôn sự ta nói, nha đầu Tử nhi kia cũng rất xấu hổ, chỉ nói cho người khác chuyện này do tổ mẫu ta quyết định, ta xem mặt lúc nàng đi rất hồng a, cũng không muốn nàng tại đây đứng ngồi khó yên, thỉnh lão thái quân, Tiểu hậu gia chớ để ý."
Bạch lão thái quân cười cười, nữ nhi gia chưa kết hôn cùng các nàng nói hôn sự, đúng là không hợp quy củ, chỉ là Bạch lão thái quân luôn luôn sợ Đinh Tử cùng tôn tử sẽ có ngăn cách, đương nhiên hi vọng nói rõ. Bạch lão thái quân tuy biết Vương thị cực thích cửa hôn nhân này, lời này có thể là nửa thật nửa giả, bất quá nàng đối với tôn nhi mình tự tin cực kỳ, bất luận phương diện nào Tiết Vũ đều là nhất đẳng, trước đây Đinh Tử không hướng tư tình nhi nữ, không có nghĩa là bị nói đến còn không biết, hơn nữa hôn sự này đối với Đinh Tử mà nói cũng có lợi không hại, nàng nghĩ không ra lý do Đinh Tử sẽ cực lực cự tuyệt, liền cũng không đem chuyện này để ở trong lòng.
“Xem ra Vương tỷ tỷ cũng rất hài lòng cửa hôn nhân này."
“Lão thái quân nói phải, hôn nhân tốt như vậy tất nhiên đốt đèn lồng cũng tìm không được, nếu không phải Tiểu hậu gia thích Tử nhi chúng ta, trước đây ta cũng không nghĩ chuyện này đâu. Nha đầu Tử nhi kia cũng còn nhỏ, bất quá mới mười ba, ta vốn định chờ mấy năm, lại tìm người gả."
Vương thị lắc đầu thở dài, “Cũng là Tử nhi có phúc khí, lão thái quân cũng biết y thuật của Tử nhi, ngay cả thái hậu cũng khỏe, tổ mẫu ta đây cũng phải dựa vào nàng không ít, thân thể xương cốt nếu không phải do nàng điều trị, nào có khỏe mạnh như thế. Ha ha ha ~ “
Trong mắt Bạch lão thái quân hiện lên chán ghét, nhìn một vương thị cố gắng khiêm tốn, lại không ngừng dùng thái hậu nâng Đinh Tử lên, tất nhiên Bạch lão thái quân biết Đinh Tử y thuật cao siêu, nhưng hiện tại Vương thị lấy ra điều này nói điều kiện cùng nàng, liền làm nàng không cao hứng. Nhưng vì hôn sự của tôn tử, trên mặt Bạch lão thái quân không hiện, chỉ cười nói: “Nói phải, đứa nhỏ Tử nhi này ta cũng xem qua, liền hướng về phía quan hệ cùng Lam tỷ tỷ, cũng càng coi trọng nha đầu Tử nhi kia, tôn nhi ta đây cũng cảm thấy Tử nhi không tệ, nếu không cũng sẽ không mạo muội tìm lão tỷ tỷ hỏi hôn sự. Lại không biết nha đầu Tử nhi kia có đính hôn chưa, hôn sự này quả thật không có vấn đề gì sao?"
Trên mặt Vương thị hơi đổi, lời Bạch lão thái quân ám chỉ bất quá nàng xem cũng là mặt mũi Hộ Quốc hậu phủ Lam lão thái quân, nếu không khả năng Vương thị cũng không đủ tư cách cùng nàng nói hôn sự. Lại nói trước đây Đinh Tử cũng định qua việc hôn nhân, tiện nhân Mã di nương kia an bài hôn sự cùng Hữu ngự sử phủ, vì để giải quyết mới cho Đinh Tĩnh gả trong phủ, coi như là Đinh Tử đính thân không kết thành, tóm lại nếu nói ra thì thanh danh không tốt lắm.
Khả năng Bạch lão thái quân không có ý tứ chỉ trích, nhưng Vương thị chính là có tật giật mình, cảm thấy Bạch lão thái quân tỏ vẻ hài lòng Đinh Tử, thế nhưng từng có chuyện như vậy, nàng cũng không phải hết sức hài lòng hôn sự này, lập tức kinh sợ.
“Nói hôn sự này, cũng là thân càng thêm thân, ta cùng với phụ thân Tử nhi nàng đều rất hài lòng, Bạch lão thái quân cứ yên tâm đi, nếu hiện tại Tử nhi cùng nhà khác đính thân, ta nào dám tìm ngài nói đây. Chỉ là không biết hôn sự này cụ thể phải làm sao, lúc nào làm? Này lễ đơn…" Vương thị lập tức thay đổi bộ dáng cười tươi, vì hôn sự có thể thuận lợi, thực sự tự làm thấp mình nàng cũng không quan tâm.
Trong lòng Bạch lão thái quân hừ lạnh, Tiết Vũ vẫn ngồi ở một bên bảo trì trầm mặc cũng nhíu mày, tại sao tổ mẫu Tử nhi lại như vậy, tất cả trong mắt đều là lợi ích cùng tính kế, cuộc sống Tử nhi ở trong phủ sợ cũng không quá tốt đi.
Trong lòng Tiết Vũ hiện lên yêu thương, rất ít người cho hắn cảm thấy chán ghét đến mức không muốn nhìn thấy, Vương thị là người thứ nhất.
Đột nhiên Tiết Vũ đứng lên, hướng về phía Bạch lão thái quân nói: “Tổ mẫu, lần đầu tiên tôn nhi tới Bạch Vân am, cũng muốn tiến am đốt nén hương, tổ mẫu làm việc tôn nhi yên tâm nhất, tôn nhi đi ra ngoài trước." Nói xong hướng về phía Vương thị nhàn nhạt gật đầu liền rời đi, Bạch lão thái quân rất hiểu biết Tiết Vũ, cũng đoán được nguyên nhân hắn không vui, tâm hơi phát trầm, đột nhiên có chút do dự. Việc hôn sự này là chuyện tốt sao, chính vì Vương thị muốn móc nối quan hệ thân cận cùng An quốc hậu phủ mới có thể chủ động như thế, tương lai sợ là An quốc hậu không thiếu phiền phức, tâm tư Vương thị làm Bạch lão thái quân rất chướng mắt.
“Tử nhi niên kỷ còn nhỏ, ý tứ của ta cùng Vũ nhi, đó là hai phủ trước đính hôn, chờ Đinh nữ quan qua lễ trưởng thành lại chính thức thành thân, Vũ nhi là cháu ruột An quốc hậu phủ, đương nhiên phải làm lớn, lễ hỏi này đó lão tỷ tỷ liền đừng lo lắng, không thể không long trọng!"
“Hảo hảo hảo, vậy trước tiên như vậy đi, đây là ngày sinh tháng đẻ Tử nhi, sau lại một đôi, chúng ta liền đem việc hôn nhân này định xuống." Vương thị tươi cười rạng rỡ nói, Bạch lão thái quân nhàn nhạt gật đầu, trong lòng càng cảm thấy việc này có hay không có chút lỗ mãng, bất luận nàng hài lòng Đinh Tử nhiều như thế nào, nhưng có một thông gia như thế, cùng với Mộc thị vốn có ý kiến, chuyện muốn Đinh Tử đối mặt cũng không ít. Bất quá thái độ Tiết Vũ rất kiên quyết, lần đầu tiên, Bạch lão thái quân cảm thấy việc có thể phức tạp cùng khó giải như thế.
Mặt ngoài hai nhà cũng không có ý kiến, hôn sự liền định xuống.
Tuệ An mang Đinh Tử đến sương phòng Tuệ Tuyệt, Tuệ Minh đã ở trong phòng giúp đỡ Tuệ Tuyệt chuyển dược, Đinh Tử lập tức vấn an: “A di đà phật, sư phụ, sư tỷ Tử nhi đến thăm các ngươi."
Tuệ Tuyệt cười vẫy tay: “Đi, cùng ta vào xem." Đinh Tử hướng về phía Tuệ Minh gật đầu một cái, theo Tuệ Tuyệt vào mật thất, đương nhiên là nhìn thái tuế. Tuệ Tuyệt đối với y lý rất lành nghề, dưỡng thái tuế cũng so với người bình thường thoạt nhìn rất tốt, Đinh Tử tổng cảm thấy thái tuế này tựa hồ lớn một vòng.
“Là lớn, công hiệu thái tuế này chẳng những trị bệnh cứu người, bản thân cũng có sinh mệnh, là kẻ dở hơi dấu mình trong giới Dược, Tử nhi đem tới thứ này thật sự quá tốt." Tuệ Tuyệt nói có chút hưng phấn, mặc dù lúc trước Tuệ Minh không đồng ý dưỡng, Tuệ Tuyệt cũng biết, nhưng hiện tại nuôi dưỡng tự nhiên phải chiếu cố kỹ lưỡng, nhìn thứ này lớn một vòng, Tuệ Tuyệt hài lòng cười to như tiểu hài đồng.
“Vẫn là sư phó có bản lĩnh, ta lại không có kiên trì cùng bản lĩnh như thế, ở trong tay ta nói không chừng sẽ chết, xem ra đưa sư phó chăm sóc là đúng." Đinh Tử cười híp mắt tâng bốc, thiếu chút nữa Tuệ Tuyệt trợn trắng mắt, nhưng trong lòng vẫn rất hưởng thụ.
“Ở đây còn có chút ghi chép chỉnh lý tương đối của ta liên quan với sách thuốc, ngươi lấy về xem một chút đi."
“Cám ơn sư phó, Tử nhi thật cao hứng."
“Đừng cao hứng quá sớm, nửa năm sau ta phải kiểm tra ngươi, không hợp cách ngươi vĩnh viễn không thể ra ngoài nói ta là sư phó của ngươi, đồ đệ Tuệ Tuyệt ta quá kém quả thực tổn hại thanh danh của ta." Tuệ Tuyệt ban mặt, cố ý nghiêm khắc nói, Đinh Tử cười kéo cánh tay Tuệ Tuyệt tiếp tục cười nói, “Sư phó yên tâm đi, đồ đệ nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng."
Hai người ở mật thất hàn huyên một hồi, liền cùng nhau trở lại sương phòng, Tuệ Minh đã dọn xong dược liệu ngồi gảy phật châu niệm kinh, nhìn thấy hai người xuất hiện, trong miệng lại niệm thầm hai câu xong mới xuất thân, Tuệ Tuyệt cùng Đinh Tử ngồi xuống nói chuyện.
“Nghe nói ngươi ở Bạch Vân am mượn mười vạn lượng bạc, nếu như ngươi cần dùng tiền gấp liền cùng sư phó nói đi, sư tỷ của ngươi cũng là người keo kiệt, còn muốn thu lợi tức." Vừa mới ngồi xuống, Tuệ Tuyệt vừa nhấc mắt nhân tiện nói, biểu hiện trên mặt Tuệ Minh hiện lên xấu hổ, ẩn ẩn cảm giác khóe miệng hơi co rút một chút, lại cái gì cũng chưa nói.
Trong lòng Đinh Tử cười thầm, sư phó nàng chỉ đối y thuật để ý, số tiền này ở trong mắt nàng mà nói như cành câu ngọn cỏ, tự nhiên không rõ vì sao người khác coi trọng, bất quá cũng là cực bao che khuyết điểm, trong lòng Đinh Tử ấm áp, cười giải thích: “Sư phó ngài hiểu lầm, là ta có chỗ hữu dụng hướng sư tỷ mượn, cái gọi là thân huynh đệ còn muốn tính toán rõ ràng, Bạch Vân am cũng cần tiền bạc quay vòng, ta cũng không thể lấy không bạc a. Hai thành lợi tức là ta nói ra, sư tỷ nàng chỉ là không phản đối mà thôi."
Tuệ Minh chau chau mày, không ngờ nàng cho mượn bạc cũng thành lỗi như thế? Tuệ Minh rất bất đắc dĩ, đối với hai thầy trò này không có biện pháp gì, sư tỷ nói cẩn thận, lại không biết đồ đệ này không phải người có thể hại chủ a.
Tuệ Minh thở dài một tiếng: “A di đà phật, sư muội cần dùng ngân lượng gấp, Bạch Vân am còn có dư, cho ngươi mượn vốn là chuyện đúng, hai thành lợi tức gì, chúng ta là người xuất gia, nào có thể giống thương nhân, sư muội vẫn không nên lấy sư tỷ pha trò."
Đinh Tử mím môi cười, vẫn là sư phó tốt, cái này cho nàng hai vạn lượng bạc, đây chính là đủ mở rất nhiều quầy hàng cùng cửa hàng, ngoài miệng nghiêm túc nói: “Sư tỷ nói đúng, Bồ Tát đều nói giúp mọi người là làm điều tốt, sư muội còn có thật nhiều điều cần cùng sư tỷ học tập, đó là bụng bự không so đo, không thể so với lòng dạ trống trải của sư tỷ, ta đạo hạnh quả nhiên còn cạn."
Tuệ Minh thở dài cười, nhưng thật ra nàng phát hiện sư muội này, mặt so với những người đáng giận lúc trước lại làm người ta thích thân cận hơn. Trong mắt lại hơi chợt lóe, vẫn là nhịn không được hỏi: “Trên đời này tất cả đều có định số, nếu tương lai cho sư muội vào cung, việc hôn nhân của ngươi nhất định phải có thương vong, một là giết một người, một là giết vạn người, việc hôn nhân như vậy, sư muội nên lựa chọn như thế nào? Sư muội tương lai nhất định phải tạo rất nhiều sát nghiệt, hung hiểm vạn phần đã định trước, A di đà phật."
Trong lòng Đinh Tử căng thẳng, tự nhiên nàng sẽ không cảm thấy Tuệ Minh ăn nói lung tung, thuyết pháp Tuệ Minh nàng lựa chọn như thế nào, tương lai có thật nhiều người bởi vì nàng mà chết, ý tứ ẩn hàm muốn cho nàng quy y phật sao? Nếu là như thế Đinh Tử một chút cũng không có lo lắng gì, mỗi ngày cùng thanh đèn vượt qua, yên lặng vô ba cũng không tệ, nhưng là tâm của nàng không cho phép: “Lòng ta thế tục, quy y phật chỉ nhục phật gia thanh tĩnh, chờ ta tương lai buông thế tục, chắc chắn sẽ vì những chuyện kiếp trước làm mà chuộc tội."
Trong tay nàng máu tươi có bao nhiêu, ngay cả Đinh Tử đều đếm không hết, cùng nàng có quan hệ trực tiếp, vì nàng mà chết, làm thế nào nàng có thể chuộc hết tội. Nếu đã không thể, nàng nên sống tùy ý một ít, nhưng thật ra lời Tuệ Minh nói làm Đinh Tử đột nhiên hiểu ra, có một số việc đã tránh không được, sao lại không đối mặt, kết quả ai biết sẽ như thế nào đây?
“Sư tỷ, ta hiểu được, cám ơn ngươi. A di đà phật."
“A di đà phật."
Tiết Vũ từ sương phòng Vương thị đi ra, lại cảm thấy ngực bị ngăn, hắn hi vọng có thể nhanh chóng nhìn thấy Đinh Tử, đột nhiên hắn cảm thấy Đinh Tử sẽ rời đi, nói không chừng là do tổ mẫu Vương thị nói gì, lòng hắn có phiền não không lí do, đồng thời lại cảm thấy trong lòng hiện lên sợ hãi cùng lo lắng, làm nỗi lòng hắn càng thêm không yên.
Mới vừa đi hai bước, đột nhiên trước mặt hiện ra nhân ảnh chạy tới rất nhanh, Tiết Vũ phản ứng ngay lập tức, ngẩng đầu nhìn thấy một người thiếu nữ hoàng sắc sa y xinh đẹp dịu dàng nhìn hắn, trong lòng Tiết Vũ không vui, thiếu nữ này thế nào vọng động như vậy, vừa rồi nếu hắn không né tránh, nàng sẽ nhảy vào trong ngực của hắn, chẳng phải là trở ngại thanh danh nàng sao? Nàng là cố ý hay vô tình, không muốn quấn quýt, Tiết Vũ gật gật đầu xoay người ly khai.
Trong mắt Đinh Ninh Nhi hiện lên vẻ không tin được, nàng tự cho là mình xinh đẹp như hoa, bộ dáng ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, nam tử nào thấy không mà xuất thần, bây giờ lại vô dụng đối với Tiết Vũ. Đinh Ninh Nhi bực mình, trên mặt lại lộ vẻ cười nhợt nhạt: “Tiểu hậu gia có lễ, dân nữ là Tam tiểu thư thị lang phủ Đinh Ninh Nhi."
Tiết Vũ sửng sốt, Tam tiểu thư thế nhưng tự báo khuê danh, này… Có hay không quá lớn mật.
Tướng mạo gia thế Tiết Vũ không thấp, thế nhưng ít cùng người lạ tiếp xúc, nhìn thấy nữ tử xông lại đã sớm né tránh, về bản chất cùng Lam Thanh Lăng kiêu ngạo ngang ngược cự tuyệt nữ nhân như nhau, cũng không có gì bất đồng, chỉ là một cường ngạnh lãnh huyết, một hiểu được ôn nhu cự tuyệt mà thôi. Hắn tiếp xúc với Vân Hi Vũ lớn mật hoạt bát, thế nhưng Vân Hi Vũ sẽ không không giáo dưỡng tự mình cùng nam tử báo họ danh như vậy, vội vàng đưa tới cửa, tỏ vẻ chính mình hèn hạ.
Tiết Vũ lạnh mặt, xoay người liền đi, Đinh Ninh Nhi ngây ngẩn cả người, không ngờ phản ứng Tiết Vũ lớn như vậy, lập tức đi mau hai bước kéo Tiết Vũ, Tiết Vũ quay đầu lại kéo ống tay áo, xem thời cơ Đinh Ninh Nhi lập tức nói: “Tiểu hậu gia đừng nóng giận, ta nghĩ ngài nhất định hiểu lầm cái gì, dân nữ đối Tiểu hậu gia không phải như ngươi nghĩ… Tuyệt đối không phải…" Vẻ mặt Đinh Ninh Nhi đỏ bừng, vẻ mặt trông rất muốn khóc giải thích, Tiết Vũ cau mày, nhìn biểu tình Đinh Ninh Nhi, thật ra trong lòng mềm nhũn.
“Đinh tiểu thư tự trọng, ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì?"
Đinh Ninh Nhi vội vã lắc đầu: “Không phải, không phải dân nữ không biết nặng nhẹ tìm tiểu hậu gia. Kỳ thực chuyện là như vầy, hôm nay tổ mẫu cùng Bạch lão thái quân trao đổi hôn sự đại tỷ, chuyện này chúng ta đều biết. Lúc đó đại tỷ cảm thấy trao đổi ở đây, thực có chút thất lễ, vì thế vội vã ly khai, nhưng có chút không yên lòng, nàng đơn độc cùng ngươi gặp mặt không tốt, dân nữ vừa lúc ở gần, nhìn thấy tỷ tỷ để ý như vậy, liền muốn vì tỷ tỷ giải vây, liền anh dũng tự cao, chờ ở chỗ này." Đột nhiên Đinh Ninh Nhi nghĩ đến cái gì liền giải thích, “Tiểu hậu gia không nên hiểu lầm tỷ tỷ, tuy các ngươi trước đó đã gặp qua, trong lòng tỷ tỷ không có không an phận, đột nhiên bị nói việc này tự nhiên có chút hoảng hốt, tỷ tỷ rất hiểu biết ý người, nàng sợ lòng tiểu hậu gia có người thương, làm lỡ hạnh phúc của ngươi, lúc này mới muốn gặp ngươi nói một chút, nếu là tiểu hậu gia nghe mệnh cha mẹ, tỷ tỷ không muốn trễ nải chung thân của ngài. Ta vừa rồi là do sợ tìm không được tiểu hậu gia vì thế nóng nảy, nhưng lại làm cho tiểu hậu gia hiểu lầm, là dân nữ lỗ mãng."
Tiết Vũ vừa nghe trên mặt hiện lên vui sướng, cười nói: “Thì ra là thế, hiểu lầm Tam tiểu thư thật là ta không phải, ta trước cấp Tam tiểu thư thỉnh tội. Đại tiểu thư suy nghĩ nhiều, ta đương nhiên là thích cửa hôn nhân này, mới đặc biệt theo tới, thỉnh Tam tiểu thư mang ta đi gặp đại tiểu thư, ta không muốn nàng không duyên cớ lo lắng."
Đinh Ninh Nhi cười gật đầu, lúc xoay người trên mặt lại lóe hận ý đố kị, Tiết Vũ vừa nghe đến tên Đinh Tử lại cười vui vẻ như vậy, Đinh Tử có cái gì tốt? Hừ! Tiết Vũ lập tức liền sẽ biết nàng so với Đinh Tử tốt hơn bao nhiêu, Đinh Tử chờ bị hủy hôn thương tâm thống khổ đi, đến lúc đó nàng phong quang gả đến An quốc hậu phủ tức khắc áp Đinh Tử, còn muốn Đinh Tử lấy ra nhiều đồ cưới ra nữa! (mơ tưởng… chết tới nơi….)
Đinh Ninh Nhi một đường mang Tiết Vũ đi trên một đường nhỏ tương đối hẻo lánh trong Bạch Vân am, Tiết Vũ vốn có chút nghi hoặc, xúc động muốn hỏi nhưng rất nhanh đè xuống. Đinh Tử rốt cuộc là nữ nhi, tuy là trước đây tiếp xúc, cũng không có tầng quan hệ này, tự nhiên sợ bị người nói xấu. Tìm một chỗ an tĩnh gặp mặt, quả thật có thể có ít phiền phức một chút. Chỉ là nơi Đinh Ninh Nhi càng đi càng hẻo lánh, đến khi đi tới một chỗ đầm nước yên tĩnh ở Bạch Vân am, Đinh Ninh Nhi mới dừng lại.
Tiết Vũ nhìn nhìn bốn phía, có chút nghi ngờ hỏi: “Tử nhi đâu, như thế nào lại không gặp nàng… Ngô!" Tiết Vũ chợt mở to hai mắt, vội vã tìm Đinh Tử, thế nhưng hắn không phát hiện Đinh Ninh Nhi từ lúc nào lại dựa gần hắn như vậy, lại to gan trực tiếp hôn môi hắn, quả thực không cảm thấy thẹn!
Đinh Ninh Nhi hôn lên môi Tiết Vũ, đột nhiên cảm thấy trên người có một trận tê dại, lập tức mê muội, nàng gắt gao ôm lấy thắt lưng Tiết Vũ, mặc dù chưa qua chuyện này, đối loại sự tình này lại không xa lạ hoàn toàn, nàng lè lưỡi liền muốn liếm môi Tiết Vũ, lại bị Tiết Vũ quay đầu tránh thoát. Đinh Ninh Nhi không bỏ qua, vội vã bám vào lần nữa, Tiết Vũ thở gấp, phẫn hận đẩy Đinh Ninh Nhi ra.
“Tam tiểu thư, tại sao ngươi có thể làm ra hành vi thấp hèn không biết liêm sỉ như vậy, ta thật sự còn nghĩ ngươi suy nghĩ vì hạnh phúc tỷ tỷ mình, không ngờ ngươi gạt ta đến nơi đây, thật sự xấu xa. Chuyện ngày hôm nay ta coi như không phát sinh qua, Tam tiểu thư nên rõ ràng việc này nếu truyền đi ngươi không cần làm người, ngươi nên rõ ràng làm như thế nào." Lần đầu tiên Tiết Vũ tức giận như vậy, chẳng những bị Đinh Ninh Nhi lừa tới đây, càng vì Đinh Ninh Nhi dán người lên trên người hắn, lại hôn môi của hắn, trong lòng hắn cảm thấy thập phần buồn nôn, vươn tay không ngừng ma sát môi, hi vọng đem vị đạo của Đinh Ninh Nhi lau đi, tốt nhất coi như không phát sinh.
Đinh Ninh Nhi căn bản mặc kệ Tiết Vũ, lôi kéo y phục, đột nhiên ôm lấy Tiết Vũ: “Tiểu hậu gia, ngươi nhìn ta một chút, ta muốn hình dạng có hình dạng, có ôn nhu có ôn nhu, chỗ nào kém với Đinh Tử, ngươi thế nào liền không vừa mắt ta. Tiểu hậu gia, hôm nay thân thể ngươi và ta đã có tiếp xúc, tại sao Tiểu hậu gia có thể trở mặt, ngươi làm cho ta sau này thế nào gặp người. Tiểu hậu gia nếu rời đi, ta lập tức chạy đi nói ngươi cường nhục ta, Tiểu hậu gia ngươi cũng biết thuần khiết đối nữ nhi gia có bao nhiêu trọng yếu, ngươi là một người ôn nhã, nhã nhặn bao nhiêu, làm sao sẽ bức người đi tìm chết đây. Tiểu hậu gia ngươi thương ta đi, buông tha Đinh Tử, cưới ta đi!" (….sy tâm quá…)
Cho tới bây giờ Tiết Vũ chưa từng cảm thấy phẫn nộ như vậy, hắn biết rõ hôm nay hắn bị Đinh Ninh Nhi tính kế, nàng muốn chính là cùng hắn có tiếp xúc lại thượng hắn. Đinh Ninh Nhi chẳng qua chỉ là một thứ nữ của Thị lang phủ, tiến vào An quốc hậu miễn cưỡng chỉ có thể làm thiếp, còn nói đến thê tử cái gì. Nhưng nếu hôm nay hắn có lỗi Đinh Tử, Đinh Tử chắc sẽ không gả qua, hắn cùng với Đinh Ninh Nhi lén gặp mặt trước hôn sự phá hủy hôn sự hai phủ, mặc dù Đinh Ninh Nhi bị nói tiện, nhưng nam tử như hắn cũng cần phải phụ trách. Đến lúc đó An quốc hậu phủ đuối lý, cũng chỉ có thể đem Đinh Ninh Nhi thú làm chính thê.
Nghĩ không ra tâm nhãn Tam tiểu thư này lớn như vậy, tâm lớn như vậy, chỉ như thế đã muốn ngồi vị trí chính thê của hắn, đừng nói nàng không như Đinh Tử, tư cách cùng Đinh Tử so sánh nàng cũng không có, nếu có, hắn cũng sẽ không thú nữ tử cam chịu bị coi thường như vậy!
Nhưng chính là Tiết Vũ chủ ý bất định, Đinh Ninh Nhi dám làm như thế, bọn hắn bây giờ ồn ào lên, hắn hoài nghi sẽ có người xông tới, đến lúc đó nhìn thấy bọn họ lôi kéo như thế, hắn càng nói sẽ càng không rõ ràng. Làm đầu Tiết Vũ đầy mồ hôi, hận không thể lập tức quăng bỏ Đinh Ninh Nhi.
Canh giữ ở bên ngoài sương phòng Tuệ Tuyệt sư thái_Hỉ nhi, đột nhiên nghe thấy một tia dị động, liền nghe dưới chân “Ba" một tiếng, dĩ nhiên nàng cúi đầu vừa nhìn là một hòn đá nhỏ bọc một tờ giấy, Hỉ nhi mở vừa nhìn, lập tức sắc mặt thay đổi, bất chấp việc khác gõ cửa: “Tiểu thư, có việc gấp."
Cửa “Chi dát" một tiếng mở ra, Đinh Tử đi ra, lập tức Hỉ nhi đem tờ giấy giao đến trên tay Đinh Tử, Đinh Tử vừa nhìn, trong lòng không nén được lửa giận! Mặc dù nàng không thích Tiết Vũ, nhưng cũng không ghét, thậm chí đối với nam tử này có hảo cảm, nàng tuy không muốn gả, cũng không tới phiên nữ tử như Đinh Ninh Nhi, thế nào Đinh Ninh Nhi muốn gả cho Tiết Vũ như vậy!
Thực sự là không ngờ a! Đã vậy Đinh Ninh Nhi còn quá lớn mật!
Hỉ nhi cũng có chút nóng nảy: “Tiểu thư, Tam tiểu thư thế nhưng làm chuyện không biết xấu hổ như vậy, nếu không phải là Hoa Nhi nhìn chằm chằm, chuyện này không biết sẽ xấu đến mức nào?" Nếu chuyện Đinh Ninh Nhi cùng Tiết Vũ truyền ra, Đinh Tử gả không được, trái lại bị ô danh, mặc dù giải quyết nan đề Đinh Tử không lấy chồng, nhưng làm sao có thể vì Đinh Ninh Nhi bị huỷ thanh danh đây.
Trong mắt Đinh Tử hàm chứa sát ý, lạnh lùng cười nói: “Đinh Ninh Nhi dám làm như thế, ý nghĩ tất nhiên là dập nồi dìm thuyền, nàng không biết sống chết tự tìm phiền toái như thế, ta cũng không thể không thành toàn dùm nàng." Con ngươi đen của Đinh Tử nổi sương mù dày đặc, thế nhưng giờ khắc này làm cho người ta thấy không rõ cảm xúc đáy mắt của nàng, “Tốt, nàng đã không muốn sống yên ổn, vậy ta sẽ thành toàn nàng."
“Hỉ nhi, chuyện này còn chưa tới phiên chúng ta xuất thủ, ngươi đi…" Đinh Tử hướng về phía bên tai Hỉ nhi lạnh lùng nói, Hỉ nhi vừa nghe, nhãn tình sáng lên sau đó hiện lên lãnh ý gật đầu chạy đi.
Đinh Tử nhìn cảnh Hỉ nhi chạy đi, khoé môi hiện ra lãnh khốc.
Đinh Ninh Nhi, ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn tâm nguyện của ngươi! Ngươi chờ a!
Đinh Tử đỡ Vương thị xuống xe ngựa, phía sau Đinh Ninh Nhi cũng đỡ Phương di nương xuống, xe ngựa Liên Nguyệt, Tinh nhi dừng lại, hai người liền vội vã chạy tới bên người Vương thị, bất quá lần này các nàng thông minh không có đi tranh, chỉ mang vẻ mặt tươi cười bồi ở bên người Vương thị.
“Được rồi, vào đi thôi." Nhìn Tinh nhi, Liên Nguyệt tỉnh ngộ, Vương thị khẽ gật đầu, Đinh Tử đỡ nàng dẫn đầu tiến vào Bạch Vân am, đoàn người các nàng ngoại trừ Đinh Tử ăn mặc tương đối mộc mạc, những người khác đều rất diễm lệ.
Vương thị mặc một thân vải đỏ sậm thêu tiên hạc cùng với đế giầy sam, hồng hoàng lục tam sắc bảo thạch mỗi thứ 2 món cộng thêm hai cây trâm ngọc bích cùng một cây trâm vàng hình kim bố diêu, đầy cả tóc, vì thế đầu của nàng rất nặng. Đinh Ninh Nhi một thân sa y màu vàng nhạt, trên đầu mang một đóa hoa hồng, dùng màu trang trí, tua vải trải dài trên tóc, lúc đi lại, phía sau người có nhiều màu sắc rựa rỡ bay phấp phới. Phương di nương vì xung hỉ giữ thai, mặc một bộ y phục màu đỏ sẫm viền hồng, đỡ thắt lưng nhìn qua trông rất yếu ớt. Tinh nhi, Liên Nguyệt một người mặc y phục màu hồng thêu hoa, một xanh. Thị lang phủ này đang thi đấu xem ai mặc y phục diễm lệ hơn sao, nhìn dáng vẻ đường hoàng đắc ý kia, thật đúng là sợ người khác không biết các nàng là nữ nhân nhà giàu mới nổi? (trời ơi… ta không biêt tả người đẹp….)
Không ít phu nhân, tiểu thư nhìn có chút vừa mắt, thấy các nàng đi xa, giễu cợt nói: “Ăn mặc giống như mấy con bướm hoa, chỉ sợ người khác không biết các nàng là di nương, là tiểu thiếp, tới chỗ nào làm cái gì đều muốn câu dẫn nam nhân, cũng không xem nơi này là phật gia trọng địa, dám làm ra việc xấu mặt, bọn họ hãy chờ đi!"
“Tổ mẫu nhà ai lại mặc giống như nhà giàu mới nổi, quả thực làm người ta mắc cười chết đi được, người nọ không phải đem tất cả của cải đều mang trên người đi?" Trong đó một lão phụ nhân hừ cười, tựa như Vương thị đem vật phẩm trang sức bảo thạch mặc ở trên người vì sợ người ta không biết, đặt ở nhà phú quý liền tạm được, lại cảm thấy dù là đồ tốt nếu cắm hết trên đầu Vương thị thì đều có vẻ thô tục.
“Ta thật ra biết rõ nhà này, nhi tử là Lễ bộ thị lang Đinh Bằng a, ta còn tưởng quan lớn, bất quá cô gái kia thật ra là nữ quan Nhị phẩm, cần chú ý."
“Nhị phẩm nữ quan rất giỏi sao?" Càng về sau, càng nhiều người ghen tị không phục.
Mặc dù đã đi một khoảng, nhưng lấy thính lực của Đinh Tử, tự nhiên đều đem lời nói của những người này nghe vào tai, nhẹ nhàng bĩu môi, đối với mình, nàng hoàn toàn không để ý. Về phần Vương thị ăn mặc như nhà giàu mới nổi, chính là phương pháp mà Vương thị thể hiện phú quý, lại không biết người bên ngoài xem lại cảm thấy như thế nào, cảm giác mình mặc như thế rất tốt, nhưng lại khác với những nhà phú quý khác, chỉ làm cho người ta thấy nàng thô bỉ. Có đôi khi xuất thân kiểu này, rất khó sửa, tự nhiên Đinh Tử không chủ động nói cho Vương thị biết, nếu nói, không chừng có thể bị cho là mình muốn đồ trang sức của nàng, Đinh Tử sẽ không tới cửa tìm mất mặt.
Đi vào Bạch Vân am, sao lại không thể không dâng hương bái tế Vân Tề Nhu, mọi người đi Bạch Vân am hương đường thứ hai, hương hậu bái tế dọn xong, dưới sự hướng dẫn của tiểu ni cô đi trước hướng hương đường. Bạch Vân am ngày mười lăm hương khói rất thịnh, rất nhiều nhà sẽ chọn ở lại một đêm, ngày thứ hai lại đi, đương nhiên phí dụng dừng chân là phải cấp tiền dầu vừng, nhan đèn.
Mới vừa tiến vào sương phòng, Vương thị nhân tiện nói: “Tử nhi lưu lại đi, ta có lời nói với ngươi."
“Vâng, tổ mẫu." Những người khác vừa nghe trên mặt hiện lên khó chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, có người đi đại điện đốt hương, có người đi cầu quẻ, lúc Đinh Ninh Nhi cùng Liên Nguyệt rời đi trước, trên mặt lóe ra chút bất định.
Trong phòng nhất thời chỉ còn lại hai người Vương thị, Đinh Tử, Đinh Tử vẫn cúi đầu thùy mục, bộ dáng rất dịu ngoan. Nhưng Vương thị vĩnh viễn quên không được Đinh Tử từng phát điên đem nàng dọa ngã sấp xuống, cho đến lúc này Vương thị mới có thể thấy rõ tôn nữ của mình, nàng mới là người thông minh nhất, giảo hoạt nhất trong phủ.
Trước phát sinh rất nhiều sự tình, chỉ sợ nàng không phải là người vô tội gì, trước kia lòng không hại người, thế nhưng cuối cùng làm cho Mã di nương, Phương di nương, Bạch di nương chịu nhiều đau khổ, tâm kế như vậy ngay cả Vương thị làm nhiều việc xấu cũng không khỏi không bội phục một hai, hiện tại Đinh Tử mới mười hai, mười ba tuổi a!
Chính là vì Đinh Tử mới mười ba tuổi, lại có thể có tâm kế như vậy, làm Vương thị kinh hãi. Vương thị vẫn cảm thấy toàn bộ thị lang phủ tất cả nằm đều nằm trong lòng bàn tay nàng, tại sao có thể bị Đinh Tử nửa đường đoạt quyền, nếu là nàng an phận thì rất tốt, ở trong Thị lang phủ Vương thị không cần chủ mẫu, di nương thông minh, cũng không cần tôn nữ thông minh.
Cho nên khi An quốc hậu phủ truyền đến tin tức, ám chỉ có ý định cùng Vương thị nói chuyện hôn sự Đinh Tử cùng Tiết Vũ, Vương thị liền động tâm tư. Vương thị cùng Đinh Bằng không phủ nhận tính toán muốn tống Đinh Tử vào cung, nhưng hiện tại trong lòng Vương thị có chút lo lắng, hiện tại Đinh Tử giống như không bị khống chế, nếu tiến cung làm phi, bằng thông minh cùng mỹ mạo của nàng đoán được hoàng đế sẽ sủng ái nàng cũng không khó, nếu đến lúc đó Đinh Tử muốn thoát ly quan hệ với Thị lang phủ, các nàng chẳng phải nuôi không nàng ta mười mấy năm?
Cùng An quốc hậu phủ lại bất đồng, theo khẩu khí truyền lời, Bạch lão thái quân cực kỳ hài lòng Đinh Tử, chỉ cần nàng có thể đem Đinh Tử gả qua, An quốc hậu liền thiếu nàng cái nhân tình, đây mới là ổn thỏa không lỗ vốn, là chuyện tốt, bất quá trước lúc gặp mặt nàng sẽ lộ chân tướng với Đinh Tử mới tốt: “Ta nghe nói quan hệ Hộ Quốc hậu phủ cùng An quốc hậu phủ cũng không tệ, ngoại tổ mẫu ngươi cùng Bạch lão thái quân cũng là bằng hữu nhiều năm."
Trong mắt Đinh Tử xẹt qua tia khác thường, cau mày, vẫn gật đầu nói: “Tổ mẫu nói phải, ngoại tổ mẫu cùng Bạch lão thái quân tương đối quen biết, có khả năng bởi vì hai người các nàng đều là người tương đối thoải mái đi."
“Cũng đúng, địa vị hai phủ tương đương, coi như môn đăng hộ đối." Vương thị gật đầu nói.
Đinh Tử hơi nhếch môi, nói: “Nếu tổ mẫu có điều muốn nói với Tử nhi, Tử nhi sẽ nghe." Đinh Tử cho rằng chẳng qua là việc trong phủ mà thôi, lại nghe Vương thị cười híp mắt nói, “Tiểu hậu gia An quốc hậu phủ ngươi gặp qua đi?"
“Vâng."
“Ngươi cảm thấy Tiểu hậu gia kia thế nào?"
Trong lòng Đinh Tử có dự cảm không tốt, nói thẳng: “Tướng mạo Tiểu hậu gia xuất chúng, tài hoa hơn người, đương nhiên là nam tử tốt hiếm có."
Vương thị hài lòng cười cười, giống như nàng biết phản ứng Đinh Tử nói: “Xem ra ấn tượng ngươi đối với Tiểu hậu gia này rất tốt, đừng nói ngươi, nhiều nữ nhi gia Đại Tề cũng như vậy, có mấy người nhìn thấy phong thái Tiểu hậu gia kia còn có thể yên lặng không động tâm, ánh mắt Tử nhi tất nhiên không tệ. Ngươi sợ là không biết đi, ta vừa mới được tin, Tiểu hậu gia An quốc hậu phủ đối với ngươi cũng rất hài lòng, đang muốn cho tổ mẫu ta đây giúp các ngươi tác hợp, hai người các ngươi rất đẹp đôi. Ta bất quá cho ngươi biết một tiếng, các ngươi hai người coi như duyên trời tác hợp, trai tài gái sắc, không có người so với ngươi càng thêm xứng, Tử nhi cũng không nên có ý kiến." Vương thị càng nói càng hưng phấn, không nhìn thấy Đinh Tử đã giận tái mặt.
Đinh Tử mím chặt môi, trong lòng trầm xuống, suy nghĩ một chút, vẫn giấu nửa phần nói: “Chỉ sợ tổ mẫu không biết đi, ta cùng phu nhân An quốc hậu thỉnh thoảng gặp mặt qua, phu nhân An quốc hậu vẫn không thích Tử nhi, từng quở trách Tử nhi. Tiểu hậu gia đương nhiên tốt, thế nhưng phu nhân An quốc hậu không thích Tử nhi, thân Tử nhi kết quả thế nào chưa biết được, Tử nhi cũng không muốn gả vào An quốc hậu phủ để vĩnh viễn không có ngày lành, chỉ có tính kế tranh cãi ầm ĩ." Trong mắt Đinh Tử mang theo kiên trì lãnh ngạnh, trong lòng Vương thị lộp bộp một chút, Đinh Tử trong lời nói rõ ràng mang theo cảnh cáo.
Nhìn cặp mắt kia bình thản vô ba lại thần kỳ sáng sủa, làm lòng người không chỗ nào che giấu, đầu tiên Vương thị sợ một mạch! Từ xưa việc hôn nhân nữ nhi đều do trưởng bối làm chủ, chỗ nào đến phiên Đinh Tử quyết định cái gì, dù cho nàng nói như thế, Vương thị hừ lạnh: “Nữ tử người nào không phải từ tức phụ đến bà bà, có mấy ai vừa mới bắt đầu không có mâu thuẫn, lấy trí thông minh của ngươi, chẳng lẽ còn không giải quyết được mấy vấn đề này sao, được rồi, việc này trước như thế đi, ngươi đi ra ngoài đi, chuyện hôn sự có ta làm chủ."
Đinh Tử híp mắt nhìn Vương thị liếc mắt một cái, mặt không chút thay đổi nói: “Tổ mẫu nghỉ ngơi đi, ta cáo lui."
Nói xong xoay người ly khai, Vương thị nhìn trong lòng nghẹn một hơi, trong lòng âm thầm thề phải đem hôn sự này hoàn thành tốt. Thế nhưng nàng xem thanh danh thị lang phủ cùng tương lai Đinh Bằng, làm sao có thể để cho Đinh Tử một câu không muốn thì sẽ không muốn, nhất định việc này nàng phải hoàn thành, không thể không làm!
Đinh Tử bước nhanh ly khai sương phòng Vương thị, lần này Hỉ nhi tùy thị ở một bên bước nhanh theo sau, hai người một đoạn đường đi hảo, Hỉ nhi có chút lo lắng hỏi: “Nhìn bộ dáng lão phu nhân, không thể không gả đến An quốc hậu phủ, phải làm mới tốt bây giờ." Đinh Tử xuất hành đa số là mang theo Hỉ nhi bên người, lúc vào An quốc hậu phủ vì Bạch lão thái quân y bệnh, Hỉ nhi cũng chứng kiến Mộc thị ô nhục Đinh Tử thế nào, Hỉ nhi cũng thập phần lo lắng tình cảnh Đinh Tử khi gả an quốc hậu phủ hậu. Thế nhưng bây giờ Vương thị cứng rắn như vậy, Đinh Tử lại là tiểu thư khuê các không thể thảo luận chuyện cưới gả của chính mình, lại là vãn bối, kì thực không có quyền lợi thảo luận hôn sự chính mình, Vương thị là người chỉ nhìn lợi ích chính mình, Hỉ nhi không khỏi lo lắng, tiểu thư vẫn sống cùng đám người tính kế tính tới tính lui, kỳ thực nàng nhìn ra căn bản tiểu thư không thích cuộc sống như thế. Nàng hi vọng phu quân tương lai của tiểu thư là người bình thường cũng tốt, ít nhất cho tiểu thư ít phiền phức chút, hiện tại xem ra cũng là vọng tưởng.
“Hừ! Vương thị muốn, cũng phải nhìn việc hôn nhân này nàng có hoàn thành không, đừng quên An quốc hậu phủ còn có Mộc thị, nàng là người không hi vọng ta gả qua nhất, chỉ sợ là An vương phủ không yên tĩnh được." Đinh Tử cười lạnh, Vương thị muốn quyền lực phú quý, cũng phải nhìn nàng ta có hay không có mệnh kia.
Lão thái bà đáng chết này, vẫn sống quá thư thái, không cho nàng phiền phức, thật xem nàng dễ khi dễ, mặc cho người định đoạt! Trên mặt Đinh Tử lộ vẻ cười lạnh, Hỉ nhi thấy lại âm thầm thở dài một hơi, chỉ cần tiểu thư không muốn, chung quy có biện pháp.
Lúc này một tiểu ni cô chậm rãi đi tới, nhìn thấy Đinh Tử làm một phật lễ: “A di đà phật, Đinh sư bá, sư tổ sư phụ đang đợi ngươi." (già quá…nhỏ tuổi hơn mà nhìn xuống ko a..)
“A di đà phật, thì ra là Tuệ An, dẫn đường đi thôi." Đinh Tử lộ ra tươi cười, ba người xoay người ly khai, đi gặp Tuệ Tuyệt, Tuệ An.
Mà ngoài sương phòng Vương thị, có một nữ tử đen mặt, nhìn cước bộ Đinh Tử ly khai, trong mắt hiện lên hận ý.
“Tam tiểu thư cũng nghe được?" Lúc này lại có nữ tử từ một bên đi tới, Đinh Ninh Nhi sửng sốt lập tức quay đầu, chỉ thấy Liên Nguyệt cười híp mắt nhìn nàng, lập tức hừ lạnh một tiếng, “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Liên Nguyệt chỉ cười không trả lời, nghĩ thầm, ngươi ở nơi này vì sao ta lại không thể, cũng may Đinh Ninh Nhi cũng không muốn nghe Liên Nguyệt trả lời.
Liên Nguyệt nói: “Đại tiểu thư thật đúng là tốt phước, có thế lực ngoại tổ mẫu hùng hậu, mẫu thân lại là đích nữ gả qua là chủ mẫu, sinh nàng ra là đích tiểu thư, từ nhỏ kim tôn ngọc quý. Nhưng có thể đúng dịp chữa bệnh thái hậu được phong quan, hiện tại lại có hôn nhân với An quốc hậu phủ, chậc chậc chậc, thế nhưng là Tiểu hậu gia nổi danh mỹ nam tử Đại Tề đây, kiếp này đại tiểu thư quả thật đúng là thuận lợi, thực sự là hâm mộ chết."
Sắc mặt Đinh Ninh Nhi xanh đen, hận ý nói: “Ngươi ngoài miệng nói ra cái gì, đại tỷ có phú quý như vậy chúng ta hẳn phải cảm thấy cao hứng mới đúng, thế nào nghe theo lời ngươi nói đối với chuyện đại tỷ rất bất mãn, ngươi muốn đại tỷ thê thảm để ngươi thật cao hứng đi? Đó là ngươi muốn, mượn miệng chó của ngươi nguyền rủa chủ tử như thế, hồi phủ ta muốn nói cho phụ thân, trị ngươi tội bất kính. Đại tỷ hạnh phúc, ta đây là muội muội cũng thay nàng hài lòng, ta tuyệt không cho phép tâm tư xấu xa của ngươi được sinh ra."
Trong lòng Liên Nguyệt cười lạnh, nhìn ngươi diễn đến khi nào, lắc đầu nói: “Tam tiểu thư tại sao lại nói như vậy, trong lòng ngươi và ta rốt cuộc nghĩ cái gì, trong lòng chúng ta rõ ràng nhất, đây chính là không lừa được người. Nô tỳ không gạt ngươi, hiện tại tuy nô tỳ cam nguyện hầu hạ lão gia, nhưng lại là đại tiểu thư thiết kế cho ta theo lão gia, mặc kệ ngươi có tin hay là không, nô tỳ đối đại tiểu thư hận không thể so Tam tiểu thư nhẹ hơn, như vậy thử hỏi nô tỳ làm sao có thể hài lòng khi nhìn nhìn đại tiểu thư sống thư thái đây."
Đinh Ninh Nhi lãnh nhục, Liên Nguyệt là loại người gì nàng rất rõ ràng, chính nàng không muốn bò lên giường chủ tử người khác còn có thể bức nàng trên giường được sao: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
“Đại tiểu thư một thân phú quý cùng hạnh phúc, Tam tiểu thư nhìn không quen mắt, không muốn phá hư sao? Sợ rằng Tam tiểu thư có ý nghĩ giống như nô tỳ đi, đại tiểu thư dựa vào cái gì có quyền có thế có tài đây. Phương di nương bị lấy ngân lượng, đối với Phương di nương cùng Tam tiểu thư mà nói, đây cũng không là món tiền nhỏ đi." Nhìn biểu hiện trên mặt Đinh Ninh Nhi thay đổi, Liên Nguyệt càng cười vui mừng, “Tam tiểu thư cùng ta hợp tác như thế nào?"
“Hợp tác? Ngươi muốn làm như thế nào?" Đinh Ninh Nhi không trực tiếp trả lời, bất quá phản ứng này đủ cho thấy ý tưởng của nàng.
Liên Nguyệt ý vị thâm trường cười: “Nguyên nhân Tam tiểu thư tức giận, còn không phải nguyên nhân là người như Tiểu hậu gia lại coi trọng đại tiểu thư ư?"
Đinh Ninh Nhi bị nói đúng tâm tình, đỏ mặt lên, lập tức lạnh lùng nhìn Liên Nguyệt: “Ngươi đã nói như vậy, chỉ sợ là đã nghĩ ra kế hoạch gì tốt đi, nói một chút xem."
Liên Nguyệt cười khẽ, đến bên tai Đinh Ninh Nhi nói, Đinh Ninh Nhi cúi thấp đầu, ánh mắt lại sáng ngời, lại nghe Liên Nguyệt nói: “An quốc hậu phủ tổng không có đạo lý tỷ muội đồng thời gả."
“Ngươi nói không sai, lần này làm xong việc, ta sẽ không bạc đãi ngươi!" Trên mặt Đinh Ninh Nhi tỏa ra ánh sáng khác thường. Thiếp thân thị nữ Hoa Nhi vẫn đi theo bên người Đinh Ninh Nhi, trên mặt lại lộ ra biểu tình quỷ dị.
Không bao lâu sau, người An quốc hậu phủ cũng đến Bạch Vân am, Bạch lão thái quân ở đại điện đốt hương, liền dẫn Tiết Vũ tới sương phòng cùng Vương thị ước hẹn, vừa tiến phòng Tiết Vũ liền vội tìm kiếm thân ảnh Đinh Tử, lại phát hiện trong phòng chỉ có Vương thị cùng Đoàn ma ma, trong mắt hiện lên thất vọng, Bạch lão thái quân cũng hơi nhăn mày lại, lúc trước nàng truyền lời là hi vọng Đinh Tử ở đây, nếu không đến lúc đó an bài một đôi vợ chồng bất hòa, nàng cũng không muốn tôn tử oán nàng.
Nhìn ra Bạch lão thái quân không vui, lập tức Vương thị giải thích: “Đứa bé Tử nhi kia vốn là ở lại, bất quá nàng cùng Tuệ Minh sư thái Bạch Vân am cũng hữu duyên, nàng là đứa nhỏ thiện tâm hướng phật, cùng Tuệ Minh sư thái trò chuyện vui vẻ, mỗi lần tiến am đều cùng Tuệ Minh sư thái luận phật lễ. Về hôn sự ta nói, nha đầu Tử nhi kia cũng rất xấu hổ, chỉ nói cho người khác chuyện này do tổ mẫu ta quyết định, ta xem mặt lúc nàng đi rất hồng a, cũng không muốn nàng tại đây đứng ngồi khó yên, thỉnh lão thái quân, Tiểu hậu gia chớ để ý."
Bạch lão thái quân cười cười, nữ nhi gia chưa kết hôn cùng các nàng nói hôn sự, đúng là không hợp quy củ, chỉ là Bạch lão thái quân luôn luôn sợ Đinh Tử cùng tôn tử sẽ có ngăn cách, đương nhiên hi vọng nói rõ. Bạch lão thái quân tuy biết Vương thị cực thích cửa hôn nhân này, lời này có thể là nửa thật nửa giả, bất quá nàng đối với tôn nhi mình tự tin cực kỳ, bất luận phương diện nào Tiết Vũ đều là nhất đẳng, trước đây Đinh Tử không hướng tư tình nhi nữ, không có nghĩa là bị nói đến còn không biết, hơn nữa hôn sự này đối với Đinh Tử mà nói cũng có lợi không hại, nàng nghĩ không ra lý do Đinh Tử sẽ cực lực cự tuyệt, liền cũng không đem chuyện này để ở trong lòng.
“Xem ra Vương tỷ tỷ cũng rất hài lòng cửa hôn nhân này."
“Lão thái quân nói phải, hôn nhân tốt như vậy tất nhiên đốt đèn lồng cũng tìm không được, nếu không phải Tiểu hậu gia thích Tử nhi chúng ta, trước đây ta cũng không nghĩ chuyện này đâu. Nha đầu Tử nhi kia cũng còn nhỏ, bất quá mới mười ba, ta vốn định chờ mấy năm, lại tìm người gả."
Vương thị lắc đầu thở dài, “Cũng là Tử nhi có phúc khí, lão thái quân cũng biết y thuật của Tử nhi, ngay cả thái hậu cũng khỏe, tổ mẫu ta đây cũng phải dựa vào nàng không ít, thân thể xương cốt nếu không phải do nàng điều trị, nào có khỏe mạnh như thế. Ha ha ha ~ “
Trong mắt Bạch lão thái quân hiện lên chán ghét, nhìn một vương thị cố gắng khiêm tốn, lại không ngừng dùng thái hậu nâng Đinh Tử lên, tất nhiên Bạch lão thái quân biết Đinh Tử y thuật cao siêu, nhưng hiện tại Vương thị lấy ra điều này nói điều kiện cùng nàng, liền làm nàng không cao hứng. Nhưng vì hôn sự của tôn tử, trên mặt Bạch lão thái quân không hiện, chỉ cười nói: “Nói phải, đứa nhỏ Tử nhi này ta cũng xem qua, liền hướng về phía quan hệ cùng Lam tỷ tỷ, cũng càng coi trọng nha đầu Tử nhi kia, tôn nhi ta đây cũng cảm thấy Tử nhi không tệ, nếu không cũng sẽ không mạo muội tìm lão tỷ tỷ hỏi hôn sự. Lại không biết nha đầu Tử nhi kia có đính hôn chưa, hôn sự này quả thật không có vấn đề gì sao?"
Trên mặt Vương thị hơi đổi, lời Bạch lão thái quân ám chỉ bất quá nàng xem cũng là mặt mũi Hộ Quốc hậu phủ Lam lão thái quân, nếu không khả năng Vương thị cũng không đủ tư cách cùng nàng nói hôn sự. Lại nói trước đây Đinh Tử cũng định qua việc hôn nhân, tiện nhân Mã di nương kia an bài hôn sự cùng Hữu ngự sử phủ, vì để giải quyết mới cho Đinh Tĩnh gả trong phủ, coi như là Đinh Tử đính thân không kết thành, tóm lại nếu nói ra thì thanh danh không tốt lắm.
Khả năng Bạch lão thái quân không có ý tứ chỉ trích, nhưng Vương thị chính là có tật giật mình, cảm thấy Bạch lão thái quân tỏ vẻ hài lòng Đinh Tử, thế nhưng từng có chuyện như vậy, nàng cũng không phải hết sức hài lòng hôn sự này, lập tức kinh sợ.
“Nói hôn sự này, cũng là thân càng thêm thân, ta cùng với phụ thân Tử nhi nàng đều rất hài lòng, Bạch lão thái quân cứ yên tâm đi, nếu hiện tại Tử nhi cùng nhà khác đính thân, ta nào dám tìm ngài nói đây. Chỉ là không biết hôn sự này cụ thể phải làm sao, lúc nào làm? Này lễ đơn…" Vương thị lập tức thay đổi bộ dáng cười tươi, vì hôn sự có thể thuận lợi, thực sự tự làm thấp mình nàng cũng không quan tâm.
Trong lòng Bạch lão thái quân hừ lạnh, Tiết Vũ vẫn ngồi ở một bên bảo trì trầm mặc cũng nhíu mày, tại sao tổ mẫu Tử nhi lại như vậy, tất cả trong mắt đều là lợi ích cùng tính kế, cuộc sống Tử nhi ở trong phủ sợ cũng không quá tốt đi.
Trong lòng Tiết Vũ hiện lên yêu thương, rất ít người cho hắn cảm thấy chán ghét đến mức không muốn nhìn thấy, Vương thị là người thứ nhất.
Đột nhiên Tiết Vũ đứng lên, hướng về phía Bạch lão thái quân nói: “Tổ mẫu, lần đầu tiên tôn nhi tới Bạch Vân am, cũng muốn tiến am đốt nén hương, tổ mẫu làm việc tôn nhi yên tâm nhất, tôn nhi đi ra ngoài trước." Nói xong hướng về phía Vương thị nhàn nhạt gật đầu liền rời đi, Bạch lão thái quân rất hiểu biết Tiết Vũ, cũng đoán được nguyên nhân hắn không vui, tâm hơi phát trầm, đột nhiên có chút do dự. Việc hôn sự này là chuyện tốt sao, chính vì Vương thị muốn móc nối quan hệ thân cận cùng An quốc hậu phủ mới có thể chủ động như thế, tương lai sợ là An quốc hậu không thiếu phiền phức, tâm tư Vương thị làm Bạch lão thái quân rất chướng mắt.
“Tử nhi niên kỷ còn nhỏ, ý tứ của ta cùng Vũ nhi, đó là hai phủ trước đính hôn, chờ Đinh nữ quan qua lễ trưởng thành lại chính thức thành thân, Vũ nhi là cháu ruột An quốc hậu phủ, đương nhiên phải làm lớn, lễ hỏi này đó lão tỷ tỷ liền đừng lo lắng, không thể không long trọng!"
“Hảo hảo hảo, vậy trước tiên như vậy đi, đây là ngày sinh tháng đẻ Tử nhi, sau lại một đôi, chúng ta liền đem việc hôn nhân này định xuống." Vương thị tươi cười rạng rỡ nói, Bạch lão thái quân nhàn nhạt gật đầu, trong lòng càng cảm thấy việc này có hay không có chút lỗ mãng, bất luận nàng hài lòng Đinh Tử nhiều như thế nào, nhưng có một thông gia như thế, cùng với Mộc thị vốn có ý kiến, chuyện muốn Đinh Tử đối mặt cũng không ít. Bất quá thái độ Tiết Vũ rất kiên quyết, lần đầu tiên, Bạch lão thái quân cảm thấy việc có thể phức tạp cùng khó giải như thế.
Mặt ngoài hai nhà cũng không có ý kiến, hôn sự liền định xuống.
Tuệ An mang Đinh Tử đến sương phòng Tuệ Tuyệt, Tuệ Minh đã ở trong phòng giúp đỡ Tuệ Tuyệt chuyển dược, Đinh Tử lập tức vấn an: “A di đà phật, sư phụ, sư tỷ Tử nhi đến thăm các ngươi."
Tuệ Tuyệt cười vẫy tay: “Đi, cùng ta vào xem." Đinh Tử hướng về phía Tuệ Minh gật đầu một cái, theo Tuệ Tuyệt vào mật thất, đương nhiên là nhìn thái tuế. Tuệ Tuyệt đối với y lý rất lành nghề, dưỡng thái tuế cũng so với người bình thường thoạt nhìn rất tốt, Đinh Tử tổng cảm thấy thái tuế này tựa hồ lớn một vòng.
“Là lớn, công hiệu thái tuế này chẳng những trị bệnh cứu người, bản thân cũng có sinh mệnh, là kẻ dở hơi dấu mình trong giới Dược, Tử nhi đem tới thứ này thật sự quá tốt." Tuệ Tuyệt nói có chút hưng phấn, mặc dù lúc trước Tuệ Minh không đồng ý dưỡng, Tuệ Tuyệt cũng biết, nhưng hiện tại nuôi dưỡng tự nhiên phải chiếu cố kỹ lưỡng, nhìn thứ này lớn một vòng, Tuệ Tuyệt hài lòng cười to như tiểu hài đồng.
“Vẫn là sư phó có bản lĩnh, ta lại không có kiên trì cùng bản lĩnh như thế, ở trong tay ta nói không chừng sẽ chết, xem ra đưa sư phó chăm sóc là đúng." Đinh Tử cười híp mắt tâng bốc, thiếu chút nữa Tuệ Tuyệt trợn trắng mắt, nhưng trong lòng vẫn rất hưởng thụ.
“Ở đây còn có chút ghi chép chỉnh lý tương đối của ta liên quan với sách thuốc, ngươi lấy về xem một chút đi."
“Cám ơn sư phó, Tử nhi thật cao hứng."
“Đừng cao hứng quá sớm, nửa năm sau ta phải kiểm tra ngươi, không hợp cách ngươi vĩnh viễn không thể ra ngoài nói ta là sư phó của ngươi, đồ đệ Tuệ Tuyệt ta quá kém quả thực tổn hại thanh danh của ta." Tuệ Tuyệt ban mặt, cố ý nghiêm khắc nói, Đinh Tử cười kéo cánh tay Tuệ Tuyệt tiếp tục cười nói, “Sư phó yên tâm đi, đồ đệ nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng."
Hai người ở mật thất hàn huyên một hồi, liền cùng nhau trở lại sương phòng, Tuệ Minh đã dọn xong dược liệu ngồi gảy phật châu niệm kinh, nhìn thấy hai người xuất hiện, trong miệng lại niệm thầm hai câu xong mới xuất thân, Tuệ Tuyệt cùng Đinh Tử ngồi xuống nói chuyện.
“Nghe nói ngươi ở Bạch Vân am mượn mười vạn lượng bạc, nếu như ngươi cần dùng tiền gấp liền cùng sư phó nói đi, sư tỷ của ngươi cũng là người keo kiệt, còn muốn thu lợi tức." Vừa mới ngồi xuống, Tuệ Tuyệt vừa nhấc mắt nhân tiện nói, biểu hiện trên mặt Tuệ Minh hiện lên xấu hổ, ẩn ẩn cảm giác khóe miệng hơi co rút một chút, lại cái gì cũng chưa nói.
Trong lòng Đinh Tử cười thầm, sư phó nàng chỉ đối y thuật để ý, số tiền này ở trong mắt nàng mà nói như cành câu ngọn cỏ, tự nhiên không rõ vì sao người khác coi trọng, bất quá cũng là cực bao che khuyết điểm, trong lòng Đinh Tử ấm áp, cười giải thích: “Sư phó ngài hiểu lầm, là ta có chỗ hữu dụng hướng sư tỷ mượn, cái gọi là thân huynh đệ còn muốn tính toán rõ ràng, Bạch Vân am cũng cần tiền bạc quay vòng, ta cũng không thể lấy không bạc a. Hai thành lợi tức là ta nói ra, sư tỷ nàng chỉ là không phản đối mà thôi."
Tuệ Minh chau chau mày, không ngờ nàng cho mượn bạc cũng thành lỗi như thế? Tuệ Minh rất bất đắc dĩ, đối với hai thầy trò này không có biện pháp gì, sư tỷ nói cẩn thận, lại không biết đồ đệ này không phải người có thể hại chủ a.
Tuệ Minh thở dài một tiếng: “A di đà phật, sư muội cần dùng ngân lượng gấp, Bạch Vân am còn có dư, cho ngươi mượn vốn là chuyện đúng, hai thành lợi tức gì, chúng ta là người xuất gia, nào có thể giống thương nhân, sư muội vẫn không nên lấy sư tỷ pha trò."
Đinh Tử mím môi cười, vẫn là sư phó tốt, cái này cho nàng hai vạn lượng bạc, đây chính là đủ mở rất nhiều quầy hàng cùng cửa hàng, ngoài miệng nghiêm túc nói: “Sư tỷ nói đúng, Bồ Tát đều nói giúp mọi người là làm điều tốt, sư muội còn có thật nhiều điều cần cùng sư tỷ học tập, đó là bụng bự không so đo, không thể so với lòng dạ trống trải của sư tỷ, ta đạo hạnh quả nhiên còn cạn."
Tuệ Minh thở dài cười, nhưng thật ra nàng phát hiện sư muội này, mặt so với những người đáng giận lúc trước lại làm người ta thích thân cận hơn. Trong mắt lại hơi chợt lóe, vẫn là nhịn không được hỏi: “Trên đời này tất cả đều có định số, nếu tương lai cho sư muội vào cung, việc hôn nhân của ngươi nhất định phải có thương vong, một là giết một người, một là giết vạn người, việc hôn nhân như vậy, sư muội nên lựa chọn như thế nào? Sư muội tương lai nhất định phải tạo rất nhiều sát nghiệt, hung hiểm vạn phần đã định trước, A di đà phật."
Trong lòng Đinh Tử căng thẳng, tự nhiên nàng sẽ không cảm thấy Tuệ Minh ăn nói lung tung, thuyết pháp Tuệ Minh nàng lựa chọn như thế nào, tương lai có thật nhiều người bởi vì nàng mà chết, ý tứ ẩn hàm muốn cho nàng quy y phật sao? Nếu là như thế Đinh Tử một chút cũng không có lo lắng gì, mỗi ngày cùng thanh đèn vượt qua, yên lặng vô ba cũng không tệ, nhưng là tâm của nàng không cho phép: “Lòng ta thế tục, quy y phật chỉ nhục phật gia thanh tĩnh, chờ ta tương lai buông thế tục, chắc chắn sẽ vì những chuyện kiếp trước làm mà chuộc tội."
Trong tay nàng máu tươi có bao nhiêu, ngay cả Đinh Tử đều đếm không hết, cùng nàng có quan hệ trực tiếp, vì nàng mà chết, làm thế nào nàng có thể chuộc hết tội. Nếu đã không thể, nàng nên sống tùy ý một ít, nhưng thật ra lời Tuệ Minh nói làm Đinh Tử đột nhiên hiểu ra, có một số việc đã tránh không được, sao lại không đối mặt, kết quả ai biết sẽ như thế nào đây?
“Sư tỷ, ta hiểu được, cám ơn ngươi. A di đà phật."
“A di đà phật."
Tiết Vũ từ sương phòng Vương thị đi ra, lại cảm thấy ngực bị ngăn, hắn hi vọng có thể nhanh chóng nhìn thấy Đinh Tử, đột nhiên hắn cảm thấy Đinh Tử sẽ rời đi, nói không chừng là do tổ mẫu Vương thị nói gì, lòng hắn có phiền não không lí do, đồng thời lại cảm thấy trong lòng hiện lên sợ hãi cùng lo lắng, làm nỗi lòng hắn càng thêm không yên.
Mới vừa đi hai bước, đột nhiên trước mặt hiện ra nhân ảnh chạy tới rất nhanh, Tiết Vũ phản ứng ngay lập tức, ngẩng đầu nhìn thấy một người thiếu nữ hoàng sắc sa y xinh đẹp dịu dàng nhìn hắn, trong lòng Tiết Vũ không vui, thiếu nữ này thế nào vọng động như vậy, vừa rồi nếu hắn không né tránh, nàng sẽ nhảy vào trong ngực của hắn, chẳng phải là trở ngại thanh danh nàng sao? Nàng là cố ý hay vô tình, không muốn quấn quýt, Tiết Vũ gật gật đầu xoay người ly khai.
Trong mắt Đinh Ninh Nhi hiện lên vẻ không tin được, nàng tự cho là mình xinh đẹp như hoa, bộ dáng ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, nam tử nào thấy không mà xuất thần, bây giờ lại vô dụng đối với Tiết Vũ. Đinh Ninh Nhi bực mình, trên mặt lại lộ vẻ cười nhợt nhạt: “Tiểu hậu gia có lễ, dân nữ là Tam tiểu thư thị lang phủ Đinh Ninh Nhi."
Tiết Vũ sửng sốt, Tam tiểu thư thế nhưng tự báo khuê danh, này… Có hay không quá lớn mật.
Tướng mạo gia thế Tiết Vũ không thấp, thế nhưng ít cùng người lạ tiếp xúc, nhìn thấy nữ tử xông lại đã sớm né tránh, về bản chất cùng Lam Thanh Lăng kiêu ngạo ngang ngược cự tuyệt nữ nhân như nhau, cũng không có gì bất đồng, chỉ là một cường ngạnh lãnh huyết, một hiểu được ôn nhu cự tuyệt mà thôi. Hắn tiếp xúc với Vân Hi Vũ lớn mật hoạt bát, thế nhưng Vân Hi Vũ sẽ không không giáo dưỡng tự mình cùng nam tử báo họ danh như vậy, vội vàng đưa tới cửa, tỏ vẻ chính mình hèn hạ.
Tiết Vũ lạnh mặt, xoay người liền đi, Đinh Ninh Nhi ngây ngẩn cả người, không ngờ phản ứng Tiết Vũ lớn như vậy, lập tức đi mau hai bước kéo Tiết Vũ, Tiết Vũ quay đầu lại kéo ống tay áo, xem thời cơ Đinh Ninh Nhi lập tức nói: “Tiểu hậu gia đừng nóng giận, ta nghĩ ngài nhất định hiểu lầm cái gì, dân nữ đối Tiểu hậu gia không phải như ngươi nghĩ… Tuyệt đối không phải…" Vẻ mặt Đinh Ninh Nhi đỏ bừng, vẻ mặt trông rất muốn khóc giải thích, Tiết Vũ cau mày, nhìn biểu tình Đinh Ninh Nhi, thật ra trong lòng mềm nhũn.
“Đinh tiểu thư tự trọng, ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì?"
Đinh Ninh Nhi vội vã lắc đầu: “Không phải, không phải dân nữ không biết nặng nhẹ tìm tiểu hậu gia. Kỳ thực chuyện là như vầy, hôm nay tổ mẫu cùng Bạch lão thái quân trao đổi hôn sự đại tỷ, chuyện này chúng ta đều biết. Lúc đó đại tỷ cảm thấy trao đổi ở đây, thực có chút thất lễ, vì thế vội vã ly khai, nhưng có chút không yên lòng, nàng đơn độc cùng ngươi gặp mặt không tốt, dân nữ vừa lúc ở gần, nhìn thấy tỷ tỷ để ý như vậy, liền muốn vì tỷ tỷ giải vây, liền anh dũng tự cao, chờ ở chỗ này." Đột nhiên Đinh Ninh Nhi nghĩ đến cái gì liền giải thích, “Tiểu hậu gia không nên hiểu lầm tỷ tỷ, tuy các ngươi trước đó đã gặp qua, trong lòng tỷ tỷ không có không an phận, đột nhiên bị nói việc này tự nhiên có chút hoảng hốt, tỷ tỷ rất hiểu biết ý người, nàng sợ lòng tiểu hậu gia có người thương, làm lỡ hạnh phúc của ngươi, lúc này mới muốn gặp ngươi nói một chút, nếu là tiểu hậu gia nghe mệnh cha mẹ, tỷ tỷ không muốn trễ nải chung thân của ngài. Ta vừa rồi là do sợ tìm không được tiểu hậu gia vì thế nóng nảy, nhưng lại làm cho tiểu hậu gia hiểu lầm, là dân nữ lỗ mãng."
Tiết Vũ vừa nghe trên mặt hiện lên vui sướng, cười nói: “Thì ra là thế, hiểu lầm Tam tiểu thư thật là ta không phải, ta trước cấp Tam tiểu thư thỉnh tội. Đại tiểu thư suy nghĩ nhiều, ta đương nhiên là thích cửa hôn nhân này, mới đặc biệt theo tới, thỉnh Tam tiểu thư mang ta đi gặp đại tiểu thư, ta không muốn nàng không duyên cớ lo lắng."
Đinh Ninh Nhi cười gật đầu, lúc xoay người trên mặt lại lóe hận ý đố kị, Tiết Vũ vừa nghe đến tên Đinh Tử lại cười vui vẻ như vậy, Đinh Tử có cái gì tốt? Hừ! Tiết Vũ lập tức liền sẽ biết nàng so với Đinh Tử tốt hơn bao nhiêu, Đinh Tử chờ bị hủy hôn thương tâm thống khổ đi, đến lúc đó nàng phong quang gả đến An quốc hậu phủ tức khắc áp Đinh Tử, còn muốn Đinh Tử lấy ra nhiều đồ cưới ra nữa! (mơ tưởng… chết tới nơi….)
Đinh Ninh Nhi một đường mang Tiết Vũ đi trên một đường nhỏ tương đối hẻo lánh trong Bạch Vân am, Tiết Vũ vốn có chút nghi hoặc, xúc động muốn hỏi nhưng rất nhanh đè xuống. Đinh Tử rốt cuộc là nữ nhi, tuy là trước đây tiếp xúc, cũng không có tầng quan hệ này, tự nhiên sợ bị người nói xấu. Tìm một chỗ an tĩnh gặp mặt, quả thật có thể có ít phiền phức một chút. Chỉ là nơi Đinh Ninh Nhi càng đi càng hẻo lánh, đến khi đi tới một chỗ đầm nước yên tĩnh ở Bạch Vân am, Đinh Ninh Nhi mới dừng lại.
Tiết Vũ nhìn nhìn bốn phía, có chút nghi ngờ hỏi: “Tử nhi đâu, như thế nào lại không gặp nàng… Ngô!" Tiết Vũ chợt mở to hai mắt, vội vã tìm Đinh Tử, thế nhưng hắn không phát hiện Đinh Ninh Nhi từ lúc nào lại dựa gần hắn như vậy, lại to gan trực tiếp hôn môi hắn, quả thực không cảm thấy thẹn!
Đinh Ninh Nhi hôn lên môi Tiết Vũ, đột nhiên cảm thấy trên người có một trận tê dại, lập tức mê muội, nàng gắt gao ôm lấy thắt lưng Tiết Vũ, mặc dù chưa qua chuyện này, đối loại sự tình này lại không xa lạ hoàn toàn, nàng lè lưỡi liền muốn liếm môi Tiết Vũ, lại bị Tiết Vũ quay đầu tránh thoát. Đinh Ninh Nhi không bỏ qua, vội vã bám vào lần nữa, Tiết Vũ thở gấp, phẫn hận đẩy Đinh Ninh Nhi ra.
“Tam tiểu thư, tại sao ngươi có thể làm ra hành vi thấp hèn không biết liêm sỉ như vậy, ta thật sự còn nghĩ ngươi suy nghĩ vì hạnh phúc tỷ tỷ mình, không ngờ ngươi gạt ta đến nơi đây, thật sự xấu xa. Chuyện ngày hôm nay ta coi như không phát sinh qua, Tam tiểu thư nên rõ ràng việc này nếu truyền đi ngươi không cần làm người, ngươi nên rõ ràng làm như thế nào." Lần đầu tiên Tiết Vũ tức giận như vậy, chẳng những bị Đinh Ninh Nhi lừa tới đây, càng vì Đinh Ninh Nhi dán người lên trên người hắn, lại hôn môi của hắn, trong lòng hắn cảm thấy thập phần buồn nôn, vươn tay không ngừng ma sát môi, hi vọng đem vị đạo của Đinh Ninh Nhi lau đi, tốt nhất coi như không phát sinh.
Đinh Ninh Nhi căn bản mặc kệ Tiết Vũ, lôi kéo y phục, đột nhiên ôm lấy Tiết Vũ: “Tiểu hậu gia, ngươi nhìn ta một chút, ta muốn hình dạng có hình dạng, có ôn nhu có ôn nhu, chỗ nào kém với Đinh Tử, ngươi thế nào liền không vừa mắt ta. Tiểu hậu gia, hôm nay thân thể ngươi và ta đã có tiếp xúc, tại sao Tiểu hậu gia có thể trở mặt, ngươi làm cho ta sau này thế nào gặp người. Tiểu hậu gia nếu rời đi, ta lập tức chạy đi nói ngươi cường nhục ta, Tiểu hậu gia ngươi cũng biết thuần khiết đối nữ nhi gia có bao nhiêu trọng yếu, ngươi là một người ôn nhã, nhã nhặn bao nhiêu, làm sao sẽ bức người đi tìm chết đây. Tiểu hậu gia ngươi thương ta đi, buông tha Đinh Tử, cưới ta đi!" (….sy tâm quá…)
Cho tới bây giờ Tiết Vũ chưa từng cảm thấy phẫn nộ như vậy, hắn biết rõ hôm nay hắn bị Đinh Ninh Nhi tính kế, nàng muốn chính là cùng hắn có tiếp xúc lại thượng hắn. Đinh Ninh Nhi chẳng qua chỉ là một thứ nữ của Thị lang phủ, tiến vào An quốc hậu miễn cưỡng chỉ có thể làm thiếp, còn nói đến thê tử cái gì. Nhưng nếu hôm nay hắn có lỗi Đinh Tử, Đinh Tử chắc sẽ không gả qua, hắn cùng với Đinh Ninh Nhi lén gặp mặt trước hôn sự phá hủy hôn sự hai phủ, mặc dù Đinh Ninh Nhi bị nói tiện, nhưng nam tử như hắn cũng cần phải phụ trách. Đến lúc đó An quốc hậu phủ đuối lý, cũng chỉ có thể đem Đinh Ninh Nhi thú làm chính thê.
Nghĩ không ra tâm nhãn Tam tiểu thư này lớn như vậy, tâm lớn như vậy, chỉ như thế đã muốn ngồi vị trí chính thê của hắn, đừng nói nàng không như Đinh Tử, tư cách cùng Đinh Tử so sánh nàng cũng không có, nếu có, hắn cũng sẽ không thú nữ tử cam chịu bị coi thường như vậy!
Nhưng chính là Tiết Vũ chủ ý bất định, Đinh Ninh Nhi dám làm như thế, bọn hắn bây giờ ồn ào lên, hắn hoài nghi sẽ có người xông tới, đến lúc đó nhìn thấy bọn họ lôi kéo như thế, hắn càng nói sẽ càng không rõ ràng. Làm đầu Tiết Vũ đầy mồ hôi, hận không thể lập tức quăng bỏ Đinh Ninh Nhi.
Canh giữ ở bên ngoài sương phòng Tuệ Tuyệt sư thái_Hỉ nhi, đột nhiên nghe thấy một tia dị động, liền nghe dưới chân “Ba" một tiếng, dĩ nhiên nàng cúi đầu vừa nhìn là một hòn đá nhỏ bọc một tờ giấy, Hỉ nhi mở vừa nhìn, lập tức sắc mặt thay đổi, bất chấp việc khác gõ cửa: “Tiểu thư, có việc gấp."
Cửa “Chi dát" một tiếng mở ra, Đinh Tử đi ra, lập tức Hỉ nhi đem tờ giấy giao đến trên tay Đinh Tử, Đinh Tử vừa nhìn, trong lòng không nén được lửa giận! Mặc dù nàng không thích Tiết Vũ, nhưng cũng không ghét, thậm chí đối với nam tử này có hảo cảm, nàng tuy không muốn gả, cũng không tới phiên nữ tử như Đinh Ninh Nhi, thế nào Đinh Ninh Nhi muốn gả cho Tiết Vũ như vậy!
Thực sự là không ngờ a! Đã vậy Đinh Ninh Nhi còn quá lớn mật!
Hỉ nhi cũng có chút nóng nảy: “Tiểu thư, Tam tiểu thư thế nhưng làm chuyện không biết xấu hổ như vậy, nếu không phải là Hoa Nhi nhìn chằm chằm, chuyện này không biết sẽ xấu đến mức nào?" Nếu chuyện Đinh Ninh Nhi cùng Tiết Vũ truyền ra, Đinh Tử gả không được, trái lại bị ô danh, mặc dù giải quyết nan đề Đinh Tử không lấy chồng, nhưng làm sao có thể vì Đinh Ninh Nhi bị huỷ thanh danh đây.
Trong mắt Đinh Tử hàm chứa sát ý, lạnh lùng cười nói: “Đinh Ninh Nhi dám làm như thế, ý nghĩ tất nhiên là dập nồi dìm thuyền, nàng không biết sống chết tự tìm phiền toái như thế, ta cũng không thể không thành toàn dùm nàng." Con ngươi đen của Đinh Tử nổi sương mù dày đặc, thế nhưng giờ khắc này làm cho người ta thấy không rõ cảm xúc đáy mắt của nàng, “Tốt, nàng đã không muốn sống yên ổn, vậy ta sẽ thành toàn nàng."
“Hỉ nhi, chuyện này còn chưa tới phiên chúng ta xuất thủ, ngươi đi…" Đinh Tử hướng về phía bên tai Hỉ nhi lạnh lùng nói, Hỉ nhi vừa nghe, nhãn tình sáng lên sau đó hiện lên lãnh ý gật đầu chạy đi.
Đinh Tử nhìn cảnh Hỉ nhi chạy đi, khoé môi hiện ra lãnh khốc.
Đinh Ninh Nhi, ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn tâm nguyện của ngươi! Ngươi chờ a!
Tác giả :
Hỏa Tiểu Huyên