Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ
Chương 83: Kế trong kế, giết người diệt khẩu!

Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ

Chương 83: Kế trong kế, giết người diệt khẩu!

Trong hộp trải một tầng bùn đất, nhìn màu sắc bùn đất kia còn rất ẩm ướt, rõ ràng là thời gian dài định kỳ thay đổi, tại trên lớp bùn đất đặt một khối rất quái dị, nhìn bề ngoài có một ít đường vân, nhìn qua hơi giống Đàn kê não, nhưng lại rắn chắc hơn, màu sắc lại cực kỳ tôn quý, tử kim (tím + vàng) sắc.

Một ý nghĩ đột nhiên chui vào trong đầu khiến Đinh Tử kích động không thôi, nàng không khỏi vươn tay chạm đến nó, tay sờ thấy thập phần bóng loáng, tầng ngoài có ngạnh, bất luận từ nơi nào xem ra đều cùng những lời trong sách thuốc Tuệ Tuyệt sư phó cho nàng có tám phần tương tự – [Thái Tuế].

Thứ này dù là kiếp trước Đinh Tử cũng không biết, đây là thứ lúc trước thấy ở trong sách thuốc thuộc chủng loại rất lạ mà Tuệ Tuyệt cho nàng.

Trong sách từng nói vật ấy tên là [Thái Tuế], có hiệu quả tốt nhất trong tất cả các loại thuốc bổ, cũng là thứ quý báu nhất, dùng để ăn, thời gian dài có công hiệu trường sinh bất lão, dù có mắc bệnh nan y hoặc hết đường cứu chữa, cũng có công hiệu kéo dài cuộc sống thậm chí chữa khỏi.

Nhưng điều này cũng chỉ ở trong sách, ghi chép bên trong đã không thể kiểm chứng, dù là Tuệ Tuyệt sư phụ cũng chỉ cho nàng xem kỹ qua sách mà thôi, coi như có thêm kiến thức, căn bản không ôm hi vọng được nhìn thấy thực tế, thế nhưng trong y thư ghi chép hẳn là đã tuyệt chủng rồi mà bây giờ lại xuất hiện ở Tưởng thị y quán, lúc nhìn thấy thứ này, Đinh Tử minh bạch vì sao Mã An Đào để ý như thế.

Tiền triều hoặc thậm chí rất nhiều hoàng đế, khi bọn hắn có được thiên hạ, lúc sở hữu hẳn đã dự đoán được gì đó, sinh mệnh không vô hạn, bọn họ vĩnh viễn cũng không có cách nào ngăn cản sinh mệnh biến mất, điều đó đã trở thành ác mộng của bọn họ, bọn họ muốn chính là trường sinh bất lão, vĩnh viễn tay cầm quyền cao, vĩnh viễn sở hữu cả thiên hạ trong tay!

Tiền triều cũng từng có qua việc tin tưởng mê luyến ‘tiên đan’, cuối cùng càng ăn bệnh tình hoàng đế càng nặng, nếu bọn họ biết có thứ dược liệu có loại công hiệu này, chắc chắn sẽ xảy ra tranh đoạt, có thể còn xảy ra thiên hạ đại loạn.

Chỗ nàng ở hiện tại là một lục địa lớn, tổng cộng có bốn đại quốc ba tiểu quốc, bình thường cũng phát sinh tranh đấu nhỏ không ngừng, nhưng trận chiến lớn trước kia cũng ít phát sinh.

Đại Tề sở dĩ có thể nằm trong bốn đại quốc là bởi vì tiên đế cai trị giang sơn thập phần dụng tâm, hơn nữa vị trí địa lý ưu việt, binh lực mạnh, nhân dân cũng rất giàu có và đông đúc. Nhưng thực tế Đại Tề cũng là một quốc gia loạn trong giặc ngoài, đông bắc Đại Tề là Nam Thái cũng nằm trong bốn đại quốc, phía tây một phần là tiểu quốc Phong Nguyên, một phần cũng là một trong bốn đại quốc – Đông Mộc thừa thãi khoáng thạch, hướng tây nam là những người sống quần cư dân phong dã man – Đại Liêu trứ danh, Đại Tề là quốc gia duy nhất ba mặt bị đại quốc vây quanh, nó giàu có nhất, đồng thời trong mắt chúng quốc cũng là một khối thịt mỡ.

Đại Tề quốc nội bất đắc dĩ duy trì chính sách quanh năm binh lực đóng quân xung quanh thân, là vì phòng ngừa các quốc gia đột nhiên đánh lén. Nhưng binh lực bên ngoài như vậy, đồng thời cũng có tai họa ngầm, nếu tướng quân tự lập làm vua, cũng có khả năng đó. Dù cho hoàng đế không muốn binh quyền nằm bên ngoài, thế nhưng loại tình huống này ở Đại Tề lại nhất định phải tồn tại, Hoàng thượng mặt ngoài không quan tâm, trong lòng làm sao có thể không vội?

Hắn có lẽ có kế hoạch mười năm hoặc là hai mươi năm chậm rãi thu về quyền binh tướng, hoặc nghĩ biện pháp làm cho những tướng quân này không dám hành động thiếu suy nghĩ, thế nhưng hắn có mấy lần mười năm hai mươi năm, hơn nữa hắn làm thế nào khẳng định trong mấy năm này chắc chắn có thể đạt được kế hoạch của hắn?

Nếu có khối [Thái Tuế] này, dù nguyên lai không có, cũng sẽ sinh ra dã tâm hùng bá thiên hạ, bởi vì hắn có vô hạn thời gian.

Trước bất luận [Thái Tuế] này có công hiệu thần kỳ như trong y thư nói hay không, nhưng nếu thứ này bị Hoàng thượng biết, chắc chắn sẽ bị cướp đi, mà người gặp qua [Thái Tuế] này hoặc từng nắm giữ, đều phải chết!

Nếu Mã An Đào đạt được vật này rồi thượng cống lên, biểu hiện ra nhất định phải phong cảnh một chút, được hoàng đế thịnh sủng cùng ơn trạch. Đây chẳng phải là làm cho Mã di nương gió xuân thổi qua lại sinh sôi, đây không phải là điều mà Đinh Tử hi vọng, đương nhiên dù cho Đinh Tử không động thủ, Mã gia cũng nhất định sẽ khiến Hoàng thượng nghi kỵ diệt trừ, Hoàng thượng không thể không nghĩ, ngươi có thể dâng lên một khối, vì sao không có khối [Thái Tuế] thứ hai thứ ba? Hắn có thể trường sinh bất lão, người khác thì lại không được. Thân là một đế vương, đây là dục vọng cùng ý nghĩ bình thường nhất của một người!

Dù Mã An Đào chính mình kiếm bậc thang đi xuống, trở thành đồ gia truyền, đối với hắn tự thân cũng có chỗ tốt cực lớn, loại vật này đừng nói cái loại tiểu nhân như Mã An Đào, dù là nàng thấy cũng động tâm không ngớt, thứ này có thể khiến con người chìm vào dục vọng. Đáng tiếc thứ này bị nàng nhìn thấy, hiện tại chính yếu là tìm nơi nó phải đi, thứ này không thể ở lại Tưởng thị y quán, chắc chắn sẽ mang đến phiền phức cho mọi người.

Đồng thời trong lòng Đinh Tử lại có một tầng nghi hoặc: “Mã An Đào đối với các ngươi như vậy, là biết trong tay các ngươi có vật này? Sao hắn lại biết?" Nhìn Tưởng Quá giấu sâu như vậy, bí ẩn như thế, không có đạo lý bị Mã An Đào dễ dàng biết như vậy, đồng thời còn theo dõi.

Tưởng Quá lắc lắc đầu, thở dài nói: “Lúc trước ta đi Thượng Thư phủ, cũng không có nghĩ nhiều những thứ này, bởi vì bị thỉnh đến Thượng Thư phủ, rồi đến khi di nương phát bệnh, kéo theo tình huống bị độc chết, đều là Thượng Thư phu nhân ở chỗ tối làm, ta vẫn cho việc đó bất quá là việc bên trong Thượng Thư phủ che giấu sự tình. Sau khi trở về mới từ chỗ Phàm nhi biết, nguyên lai Thượng Thư phủ sau còn từng bước ép sát muốn chúng ta bán y quán, lúc này mới nghĩ đến có thể cùng vật này có quan hệ. Nói đến đây, vật này thật ra là từ tổ tông ta truyền xuống, chúng ta vẫn không biết có ích lợi gì, chỉ biết là dược liệu thượng hạng, thời gian mấu chốt có thể cứu người nhà một mạng, đời đời như vậy dưỡng đến bây giờ, bí mật này, ngoại trừ cha con chúng ta hẳn là không có bên thứ ba biết mới đúng." Tưởng Quá nhíu mày một lát, vẫn là lắc đầu.

Kỳ thực thứ này ở Tưởng gia truyền mấy đời, [Thái Tuế] là thánh phẩm trị liệu rất tốt, cũng chỉ là tương truyền bằng miệng.

Trước đây bọn họ cũng từng nghiên tập qua rất nhiều sách thuốc, lại không có ghi chép về [Thái Tuế], làm cho bọn họ đối với tai kiếp lần này một chút cũng không biết. Bất quá thân là thầy thuốc, xem như là có giác quan thứ sáu cũng tốt, bọn họ cũng biết thứ này không phải vật phàm, lúc trước cũng do tổ tiên Tưởng gia lên núi hái thuốc vô ý phát hiện rồi cất giấu, mà bọn họ cũng đi tìm rất nhiều phương pháp để dưỡng khối kia, mấy lần bởi vì màu sắc [Thái Tuế] biến đổi mà hai ba lần chôn xuống mồ cùng người bảo hộ, đồng thời phát hiện vật ấy cho vào nước uống so với nhân sâm linh chi không kém hơn chút nào, thậm chí còn tốt hơn! Chỗ tốt thập phần nhiều, vì thế bọn họ mới bảo tồn đến nay, đương nhiên vật tốt như vậy bọn họ cũng biết nếu không tỉ mỉ bảo tồn tất có phiền phức, sau này mới ở trong phòng làm cơ quan, ngoại trừ đương gia chi chủ không người nào có thể biết, thế hệ này vẫn là Tưởng Quá tự tin phẩm tính nhi tử mới sớm báo cho biết .

Hiện tại thấy thần tình Đinh Tử, cha con Tưởng Quá cũng biết là do thứ này đưa tới mầm tai vạ, vốn bọn họ tự hành cất giấu nhưng thật ra không sao cả, thế nhưng bây giờ tin tức này sợ là để lộ! Cả nhà bọn họ già trẻ không thể vì [Thái Tuế] lấy được cái lợi, mà còn sợ bị liên lụy.

Bọn họ cũng biết một ít học vấn, cũng hiểu được đạo lý “có báu vật là mang tội", trong lòng tự nhiên kinh hoảng, bởi vì Mã An Đào, việc này nếu không phải Đinh Tử giúp đỡ, Tưởng Quá tuyệt không có năng lực rửa sạch oan khuất, đợi cho sự tình lan truyền ra, hoặc tương lai dẫn tới những người có thế lực, bọn họ chẳng phải chỉ có thể chờ chết sao?

Tưởng Quá, Tưởng Phàm hai cha con liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy một tia lùi bước, bọn họ làm đại phu là vì tế thế cứu người, không lớn lao như bảo gia Vệ Quốc có thể buông tha mọi thứ như những Hộ Quốc anh hùng, ở thời khắc mấu chốt bọn họ sẽ giúp đỡ bệnh nhân, nhưng điều này không có nghĩa là dùng sinh mệnh của bọn họ đổi lấy mệnh cho bệnh nhân, bọn họ có lẽ có một ít ích kỷ, nhưng đây là con người, đây là hiện thực.

Bọn họ dù có thiện lương, còn không tới mức vì người khác mà làm cho mình mất mạng. Vì thế bọn họ rất rõ ràng, mạng của mình so với cái gì đều quan trọng, lúc bọn hắn bị giết, [Thái Tuế] này đối với bọn họ còn có cái gì mà dùng?

Tưởng Quá quay đầu nhìn về phía Đinh Tử, giật giật môi, trong lúc nhất thời lại không biết nói như thế nào.

Thiếu nữ trước mắt thoạt nhìn dịu ngoan nhu hòa, thế nhưng chính là thiếu nữ này hiến kế cứu hắn, đồng thời ác chỉnh Thượng Thư phủ, hiện tại Thượng Thư phủ vì gièm pha của mình mà vội đến sứt đầu mẻ trán, bởi vì như vậy, cũng làm cho Mã An Đào không có đem Tưởng Quá bọn họ nhìn ở trong mắt, vì thế lúc này mới đối với bọn họ phớt lờ, nếu hắn phục hồi tinh thần lại, hoặc dùng độc kế khác, bọn họ không biết còn có thể ứng đối hay không. [Thái Tuế] đối với bọn họ mà nói là truyền gia chi bảo, nếu có khả năng hắn tuyệt đối không muốn giao cho bất luận kẻ nào, nhưng không bao gồm lúc này, thức thời mới là trang tuấn kiệt, Tưởng Quá không dám khoe khoang cái gì, thế nhưng hiện thực hắn lại hiểu được.

Từ thần sắc vừa rồi của Đinh Tử, xem ra nàng biết vật ấy là vật gì, sợ rằng so với bọn hắn còn biết nhiều hơn, bàn về y thuật thiếu nữ này tuyệt đối không thua gì bọn họ, thậm chí tốt hơn nhiều. Mà nói thực lực, nàng cũng xứng đáng có được vật ấy hơn so với bọn hắn, vì thế hắn muốn chuyển giao vật ấy, đương nhiên đây cũng là đẩy đi phiền phức, chứng minh mình rất sợ chết. Tưởng Quá rốt cuộc là nam nhân, còn là một nam nhân qua tuổi trung tuần, tự hạ thân phận lại mặt dày mày dạn ám chỉ chính mình rất sợ chết, hắn có chút không tự nhiên.

Đinh Tử đã tiếp được y quán này, người ở đây đương nhiên đều là của nàng, tất nhiên cũng bao gồm khối [Thái Tuế] này. Bất quá vừa rồi trong đầu đột nhiên hiện lên một tia hối hận, nàng rước lấy đại phiền toái, bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt, nàng liền lập tức phục hồi tinh thần.

Trên đời này sự tình có thể làm cho Đinh Tử hối hận quá ít, nàng làm việc gì sẽ tận thiện tận mỹ làm cho tốt nhất, hiện tại biện pháp hữu hiệu nhất chính là đem [Thái Tuế] dời đi. Một là phòng ngừa Mã An Đào hoặc là những người khác đào trộm, hai là có thể làm cho [Thái Tuế] được bảo hộ càng thêm an toàn, ba đồng thời cũng bảo hộ người ở y quán. Chỉ là nơi có thể bảo hộ [Thái Tuế] an toàn, Đinh Tử nhất thời không nghĩ ra.

“Nhà này không thể ở lâu, Lỗ Dương ngươi cùng Vệ Hiên lưu lại âm thầm nhìn chằm chằm gian phòng này, tuyệt đối không thể để cho bất luận kẻ nào đến gần, phàm là người khả nghi đều chú ý cho ta. Đồng thời thông tri Ôn Hòa, nhiệm vụ gần đây của nàng chính là theo dõi Thượng Thư phủ, nếu có khả năng vào phủ thì để ý Mã An Đào cho ta, đương nhiên an toàn làm trọng, bảo nàng không nên hành động thiếu suy nghĩ. Những người khác vẫn làm việc như đã phân công, ở lại y quán bảo vệ tốt Tưởng Quá, Tưởng Phàm hai vị đại phu, Lưu Đình ngươi cùng hai vị đại phu đi với ta." Đinh Tử sau khi khôi phục bình tĩnh liền hạ lệnh, sau đó dẫn người ra khỏi phòng.

Nhưng mà vừa mới ra khỏi gian phòng, Đinh Tử liền nhạy bén phát hiện ở khúc quanh ngoài phòng cách đó không xa có bóng người chợt lóe lên, Đinh Tử khóe miệng câu nụ cười lạnh, cũng không có báo cho cha con Tưởng Quá biết, chỉ âm thầm hướng Lỗ Dương đánh cái thủ thế, hắn lui về phía sau hai bước im lặng biến mất đuổi theo.

Đinh Tử mang theo Lưu Đình cùng Tưởng Quá, Tưởng Phàm đi tới đại đường của hiệu thuốc, lúc này cửa phía ngoài đóng chặt, đây cũng là trạng thái phong bế, nhưng ánh sáng cũng không tệ, Đinh Tử ở trong này đem chuyện An Quốc Hậu lão phu nhân Bạch lão thái quân để cho Lưu Đình tiếp nhận trị liệu nói.

Lưu Đình thần sắc có chút kích động, nhà nàng vốn cũng mở y quán, bất quá cha của nàng không có vận khí tốt như Tưởng Quá được gặp được chủ tử, cũng vì chẩn sai mạch hại mạng người mà bị hại chết. Hồi bé nàng chỉ cho là phụ thân mình kỹ thuật không bằng người, xảy ra sự tình của Tưởng Quá, nàng mới nghĩ đến năm đó có rất nhiều điểm mù, phụ thân của nàng sợ cũng là người hi sinh trong cuộc tranh đấu quyền lợi, chết oan uổng. Bất quá Lưu Đình từ lúc nhỏ đã cùng phụ thân học y, đối với y thuật cũng rất có nghiên cứu đồng thời yêu thích, khi biết y thuật của chủ tử mạnh hơn nàng nhiều, nàng đã muốn học tập phương thuốc cùng kỹ thuật, bất quá chủ tớ khác biệt, nàng thật không có can đảm nói ra. Không ngờ chủ tử lại chủ động dạy nàng, như vậy sao nàng lại mất hứng chứ?

Dạy Lưu Đình xong, lại nói chuyện phiếm về y thuật cùng cha con Tưởng Quá, Đinh Tử liền dẫn Hỉ Nhi ly khai y quán.

Lúc rời đi, Đinh Tử có cảm giác bị người theo dõi giám thị, nàng mím chặt môi, đè xuống không thoải mái trong lòng, rất nhanh mang theo Hỉ Nhi ly khai.

Thân ảnh đang nhìn Đinh Tử thấy trên tay nàng không có vật dư thừa, khóe miệng câu mạt cười, xoay người ly khai, đi làm chuyện của mình.

Xe ngựa lăn trên đường phố hậu nhai, nỗi lòng Đinh Tử vẫn không thể yên lặng, nàng phải đem[Thái Tuế] dấu nhanh một chút, tuyệt đối không thể đặt ở Tưởng thị y quán, y quán có nội gian, [Thái Tuế] đặt ở bên trong đã không an toàn.

Nhưng trước đó nàng cần một kế sách an toàn để dời vật ấy đi, còn không khiến những người khác hoài nghi mới tốt, hơn nữa trong lòng nàng có một nghi vấn. [Thái Tuế] này là Tưởng gia gia bảo tương truyền, tổng cộng số người biết bọn họ có vật ấy cũng sẽ không nhiều lắm, người nọ rốt cuộc làm thế nào biết bên trong có giấu bảo bối đâu? Nếu như không biết rõ vật kia sẽ thuận lợi rất nhiều, nếu như biết thì dù nàng làm cái gì, việc này cũng giấu giếm không được, đến lúc đó mới là chuyện phiền phức nhất!

Càng nghĩ càng phiền, Đinh Tử trên mặt biến ảo không ngừng, thật lâu không có sắc mặt tốt. Hỉ Nhi có chút khẩn trương ở một bên, gần đây tiểu thư thông minh rất nhiều, đã lâu nàng chưa gặp được tiểu thư vì chuyện gì phiền não như thế, vật kia nàng mặc dù không biết là vật gì, nhưng biết cũng không phải vật tầm thường.

Hỉ Nhi âm thầm cảnh giới, việc liên quan đến vật kia nàng sợ cũng không thể nói cùng Linh Nhi và Lâm ma ma, không phải không tin được hai người các nàng, mà do việc này thoạt nhìn rất là quan trọng, ít người biết thì nhiều người an toàn hơn, nàng cũng muốn bảo hộ Linh Nhi cùng Lâm ma ma, huống chi sợ là tiểu thư cũng không muốn quá nhiều người biết đến.

Ngay khi xe ngựa đi đến góc đường, đúng lúc muốn đi hướng thành nam, tiếng bên ngoài ầm ỹ đột nhiên lớn lên, Đinh Tử tâm càng thêm bực bội.

Hiện tại người đánh xe ngựa cho Đinh Tử, đã biến thành người đáng tín nhiệm trong tổ chức, Hỉ Nhi không cần xuất đầu lộ diện, nhưng lúc bên ngoài truyền đến tin tức ngăn xe ngựa lại, Hỉ Nhi “bá" vạch màn xe lộ ra cái đầu, tiểu thư phải hồi phủ nhanh một chút, lần này các nàng cũng len lén xuất phủ, không thể làm lỡ.

Lại thấy cách xe ngựa không xa, một nữ tử thân mặc tố y mềm ngã xuống đất, bên người có hai nam nhân mặc y phục kiểu dáng khoa trương, rất giống ác bá không ngừng lôi kéo nàng.

Nữ tử kia cuối cùng cũng ngẩng đầu, Hỉ Nhi nhìn cũng kinh diễm một phen. Bởi vì nữ tử này cho Hỉ Nhi cảm giác đầu tiên đó là nàng làm từ nước. Diện mạo xinh đẹp, mắt hạnh lúc này khóc hơi phiếm hồng, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ chảy xuống, không phá hủy trang dung nhạt nhẽo, còn thêm phần hoa lê đẫm mưa khiến người ta thấy thương, mũi xinh xắn không ngừng co rúm, miệng bởi vì sợ mà hơi run rẩy, cánh môi phiếm sắc đỏ mê người, ngực đầy đặn, thắt lưng mềm mại như rắn nước, dù ngã ngồi ở chỗ kia, cũng có thể vặn vẹo thành một tư thế quỷ dị. Nàng coi như sợ hãi run rẩy, không ngừng lắc đầu nói gì đó, hai nam tử hình dạng vô lại kia lại không che sắc dục trên mặt, chỉ nhìn nữ tử kia sợ hãi càng bày ra một mặt nhu nhược, khiến cho nam tử nổi lên thú tính.

Đinh Tử cũng theo khe hở trông thấy cô gái này, khóe miệng không khỏi quyến rũ ra chút nghiền ngẫm, trong đầu chợt hiện lên một tia linh cảm, nói: “Hỉ Nhi, đi hỏi thăm một chút đã xảy ra chuyện gì?"

Hỉ Nhi sửng sốt, tiểu thư cũng không phải là người thích xen vào việc của người khác, bất quá nàng vẫn đáp một tiếng, nhảy xuống xe ngựa ra hỏi thăm.

“Vị đại tỷ này, bên trong đã xảy ra chuyện gì, cô nương kia thoạt nhìn thật đáng thương a." Hỉ Nhi vừa hỏi vừa rướn cổ lên hướng nhìn xung quanh, hai mắt trừng tròn tròn, vẻ mặt hưng phấn hỏi nữ tử trung niên.

“Cũng không có gì, cô nương này xác thực rất đáng thương. Phụ thân mẫu thân của cô gái này đều chết sớm, nàng từ nơi khác chạy nạn đến kinh thành tìm thân thích, đáng tiếc thân thích kia là tên khốn kiếp, thế nhưng đem cô gái này lừa đến thanh lâu muốn bán, hai kẻ này chính là kẻ đã mua nàng. Aiz, cô gái này cũng rất đáng thương, nghe khẩu âm cùng cách nói chuyện của nàng cũng là người có gia thế tốt, hiện tại những người này bức lương vì xướng* như vậy, chỗ nào còn có vương pháp. Thế nhưng loại sự tình này lại tám chín phần mười sẽ phát sinh, ai bảo trong tay người ta có khế ước bán thân của cô gái này! Nàng dù giữ mình trong sạch, vào trong đó, cũng hầu hạ dưới gối ngàn người a, đáng tiếc cho bộ dáng như thế, nếu như phụ mẫu trong nhà không chết, nói không chừng còn có thể gả cho nhà tốt, đáng tiếc a đáng tiếc." Đại nương này lắc đầu thở dài, trong mắt có một tia thương tiếc, nhưng lại nhiều hơn tia xem náo nhiệt. Trong lòng còn đang suy nghĩ, ba người này cù cưa hơn nửa ngày, còn không đem nữ tử mang đi a. Vị đại thẩm này trong lòng ác độc nghĩ, mấy ngày trước chồng nàng đánh bạc thắng mấy bạc liền mua tiểu thiếp, những cô gái này nhìn mỹ mạo, cũng không phải vật gì tốt, nên đưa đi kỹ viện mới được!

*Bức lương vi xướng: ép con gái nhà lành trở thành kỹ nữ

Bên cạnh còn có người xem náo nhiệt cũng ồn ào theo: “Thật đáng thương, bất quá nhìn bộ dáng này chính là khiến người ta thương tiếc, ta xem tướng mạo này dù là nữ nhi quý tộc kinh thành chỉ sợ cũng thua, nếu bị dẫn đến kỹ viện ta cũng nguyện ý dùng tiền mua nàng một lần" Một người trung niên nam tử sắc sắc vuốt cằm, hai mắt dán ở trên người thiếu nữ vừa nhìn vừa nói.

Hỉ Nhi hừ lạnh, thiếu nữ này đúng là rất câu người, đối với nam tử rất có lực hấp dẫn, cũng không nhìn lại tướng mạo cùng khí chất kia làm sao so được với tiểu thư nhà nàng, chẳng qua là một thường dân không có chút kiến thức mà thôi!

“Với bộ dạng kia của ngươi, còn muốn bôi đen tiểu cô nương đẹp như vậy, ngươi tại sao không đi ra bây giờ!"

“Đúng vậy, nếu như bán một đêm, ta cũng đi!"

“Ta ra mười lượng bạc mua nàng!"

“Ta ra hai mươi hai!"

“Hai mươi hai hai…"

Cãi vã một trận như thế, thậm chí có rất nhiều người bắt đầu kêu giá mua thiếu nữ, ba người bên kia khắc khẩu không ngừng sửng sốt, hai người nam tử có chút suy nghĩ sâu xa, thiếu nữ kia vốn nước mắt như mưa lất phất, trong mắt tựa hồ hiện lên một tia sáng, bất quá bởi vì nước mắt cùng với bộ dáng nàng nhu nhược trong gió, không có mấy người chú ý tới.

Vẫn nhìn qua màn xe, Đinh Tử trong mắt tiếu ý càng sâu, yên tĩnh tựa vào vách xe nhìn náo nhiệt, trong đầu lại nghiêm túc tự hỏi, người thiếu nữ này làm cho nàng có chút hứng thú.

Lúc mọi người ở đây đem giá đẩy tới ba mươi sáu lượng thì có chút yên tĩnh, hậu nhai này cũng không phải là địa phương phú quý như tiền nhai, phần lớn là bình dân, dù có vài tiểu điếm cũng không phải buôn bán thịnh vượng, có thể lấy ra bấy nhiêu ngân lượng để mua một tiểu thiếp ấm giường đối với họ mà nói cũng là cực hạn.

“Ta ra một trăm lượng!" lúc này một đạo giọng nữ rất nhẹ giòn đột nhiên truyền đến, nghe cái giá như thế mọi người liền kinh ngạc, sau đó bắt đầu sôi nổi nghị luận tìm người mua.

“Ai a, bất quá chính là một nữ nhân thế nhưng lấy ra một trăm lượng để mua, bại gia tử." Đây cũng muốn ra giá như thế nhưng không đủ tiền, tiền ăn còn không đủ.

“Một trăm lượng này đủ cho toàn gia chúng ta sống a, thật là quá nhiều" một đại thẩm đố kị đấm ngực.

“Ta xem chính là thứ suốt ngày ăn chơi đàng điếm vô lại đi…"

Nhất thời dám người nghị luận dậy lên, dù sao không có ai cấm, người ta muốn nói cái gì thì nói, cô gái kia cũng ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu trực tiếp hướng nơi thanh âm nhìn lại. Nơi đó dừng một xe ngựa có bộ dáng đơn giản, thế nhưng nàng sẽ không ngốc cho rằng kẻ vừa mở miệng dùng một trăm lượng mua một người sẽ có thân phận bình thường như xe ngựa này. Hơn nửa, giọng vừa kêu giá, nếu nàng không có nghe lầm chính là một nữ tử, mua nàng không ngoài mục đích đưa vào phủ làm nha hoàn, cũng có thể là một vị phu nhân vì tướng công trong nhà mà nạp tiểu thiếp, hoặc là bán trao tay đến thanh lâu, nhưng khả năng cuối cùng cũng quá thấp.

Ma ma thanh lâu là nơi ăn tươi nuốt sống, căn bản sẽ không kêu giá như vậy, vì thế hai khả năng trước tương đối cao. Thiếu nữ trong mắt còn tích lệ, thế nhưng ánh mắt lại thần kỳ sáng sủa, lập tức mang theo chờ đợi hướng giọng nói kia nhìn lại.

Hỉ Nhi nghe thấy Đinh Tử nói cũng ngây ngẩn cả người, xoay người chạy chậm tiến đến xe ngựa nghe Đinh Tử nói hai câu, sắc mặt có chút không tốt chen vào trong đám người, hướng về phía hai du côn nam tử nói: “Các ngươi là người áp giải nàng đi thanh lâu?"

Hai người nam tử kia cũng biết Hỉ Nhi là do kim chủ (người có tiền) phái tới, vội vã nhăn nhăn nhở nhở nói: “Đúng đúng, chính là chúng ta, là chủ tử của cô nương lên giá một trăm lượng mua nàng a, bạc đâu!" Bộ dáng có vài phần háo sắc, trong mắt cô gái kia cũng hiện lên tia âm lãnh.

Hỉ Nhi nhìn ở trong mắt, trong lòng hừ lạnh, trong miệng cũng có chút châm chọc nói: “Khế bán thân của nàng ta đâu?"

“A?" Hai nam tử sửng sốt, Hỉ Nhi cười lạnh càng sâu, “Chủ tử nhà ta nguyện ý dùng một trăm lượng mua nàng, nàng kia sau này sẽ là người của chủ tử nhà ta, sau này mệnh của nàng thuộc về chủ tử nhà ta, không có khế bán thân, chẳng lẽ còn cho các ngươi lúc nào muốn thì dẫn đi? Ở đây là kinh thành, chút đạo lý này cũng không hiểu sao?" Hỉ Nhi nói trong mắt mang theo nghi hoặc nhìn hai người nam tử, lúc chuyển hướng nhìn nữ tử, ánh mắt càng không xong.

Nữ tử trong lòng kinh hãi: “Ta… Ta nguyện ý cùng chủ tử của cô nương đi, rốt cuộc vào trong phủ cũng so với đến cái … cái loại địa phương kia tốt hơn, hai vị đại ca, ta van cầu các ngươi, lúc trước các ngươi bất quá bỏ ra 20 lượng bạc mua ta, lần này là kiếm được 100 lượng, van cầu các ngươi bỏ qua cho ta đi, đưa các nàng khế bán thân bỏ qua cho ta đi."

Hai người nam tử nhất thời hiểu được, giống như suy tư một hồi, mắt vẫn lưu chuyển không ngừng, mới nói: “Nha đầu kia nếu như bán được vào thanh lâu của chúng ta, cho dù tướng mạo tốt nhưng dạy dỗ một phen, tuyệt đối không chỉ một trăm lượng bạc, chủ tử các ngươi chỉ dùng một trăm lượng bạc đã nghĩ mua được nàng, có phần thiếu a“

“Đúng đúng, thiếu chút, ít nhất lại thêm một trăm lượng, hai trăm lượng… A, ngươi đá ta làm gì ?" Một nam tử khác phụ họa lại bị nam tử bên người hung hăng đá một cước, vốn đang tức giận mắng nhưng nhìn đến ánh mắt chằm chằm của nam tử kia cũng ngậm miệng.

Nam tử kia đau lòng nói: “Không dối gạt cô nương a, nha đầu kia chúng ta mang đến thanh lâu nổi tiếng, biến đổi đa dạng và thỉnh sư phó nổi danh bồi dưỡng, nhìn nàng bộ dáng này, thế nào cũng có thể thành một hoa khôi nổi tiếng oanh động kinh thành, đến lúc đó đừng nói một trăm lượng, dù là năm trăm lượng cũng mua không nổi."

“Đúng đúng, một ngàn lượng, người này sẽ là của ngươi." Nam tử bên cạnh lập tức phụ họa, tựa như thấy được núi vàng núi bạc.

Hỉ Nhi cười lạnh, nhìn hai nam tử này đẩy giá lên như nhìn quái vật, nhìn cô gái kia liếc mắt một cái, cô gái kia vẫn nhu nhược như vậy, nhìn ánh mắt của nàng ta như đem nàng trở thành chúa cứu thế mà khát cầu, nếu đổi thành một nam tử còn không ba hồn đánh mất bảy phách mà lập tức đáp ứng. Hai người này vẫn nói giá, lại nửa điểm chưa nói đến khế bán thân, đến lúc đó đưa tiền cho họ mua người đem đi, nếu những người này thực sự là thanh lâu cầm khế bán thân, còn có thể tìm người mua là các nàng vu cáo các nàng tội danh lừa bán nhân khẩu, nói không chừng còn phải bồi thêm bạc. Mà cô gái này nếu là một lương dân, cũng có thể cáo trạng các nàng tội ức hiếp lương dân, mấy loại khả năng có thể xảy ra với người mua này đối với các nàng đều có ảnh hưởng không tốt, cũng là mất tiền còn tự tìm xui xẻo.

Nghĩ thật tốt! Đây rõ ràng chính là ba tên lường gạt!

Hỉ Nhi cười lạnh, xoay người không quay đầu lại đi hướng xe ngựa, mọi người trước mặt cho rằng nàng đi hỏi chủ tử của nàng, nhưng người nhảy đến trên xe ngựa, sau đó xa phu trực tiếp vung lên roi ngựa liền muốn rời đi.

Hai nam tử không ngừng tăng giá kia ngây ngẩn cả người, sau đó kinh hãi, bọn họ làm sao không biết đây là đem người mua đuổi đi, lập tức có chút hoảng hốt đuổi theo.

Bọn họ tới nơi này, chính là hướng về phía người hậu nhai có liên quan đến quan to quý nhân tiền nhai đơn thuần lừa đảo một ít, loại buôn bán này bọn họ một đường đều đã làm vài lần, giống như Hỉ Nhi nghĩ vậy, bọn họ dùng cô gái nhu nhược này quyến rũ người ta, đều muốn bán cho người háo sắc, khi bọn hắn dùng mấy chục lượng mua xong thì nữ tử này sẽ lấy các loại nguyên nhân để tránh viên phòng, ngày thứ hai huynh đệ hai người này đi vào phá cửa nhà người mua, người nọ dù tức giận trong bụng cũng chỉ có thể nhịn nuốt xuống, vì thanh danh mà bị gạt bạc.

Ba người này là thân huynh muội, làm như vậy chẳng qua là thủ đoạn mưu sinh mà thôi! Hôm nay nhìn thấy Đinh Tử kêu giá, bọn họ tự nhiên rõ ràng người như thế nhất định là không phú cũng quý, chưa rõ thân phận thế nhưng biết rất có tiền tài quyền thế, lúc này mới bộc lộ yếu điểm, ai biết người mua này sinh khí (tức giận).

Huynh đệ hai người vội vã tiến lên ngăn cản: “Vị chủ tử này, ngài xem chúng ta đây cũng là nói thực tình, bồi dưỡng một người danh kỹ xác thực phải tốn không ít bạc đâu, một trăm lượng xác thực ít."

“Tránh ra!" Mã xa phu nâng tay lên vung roi ngựa liền muốn đánh vào mặt một người, người nọ kinh hãi liên tiếp lui về phía sau, lúc này lại nghe Đinh Tử trong xe ngựa lạnh nhạt nói, “Ngươi nói cũng đúng, nhưng là sau này, hiện tại người này cũng chỉ tốn các ngươi hai mươi lượng bạc, ta cho ngươi một trăm lượng nghĩ cho các ngươi, thật coi ta là kẻ coi tiền như rác mà đùa giỡn đâu, cút!"

“Tiểu thư, van cầu ngươi phát thiện tâm mua nô tỳ đi, nô tỳ cái gì cũng đều nguyện ý làm, chỉ cần không cùng hai tên bại hoại này vào thanh lâu, nô tỳ cái gì đều nguyện ý làm, van cầu tiểu thư." Nữ tử kia vội vàng khóc cầu chạy tới, hai nam tử kia cũng kịp phản ứng, vội mở miệng nói, “Vị tiểu thư này cảm thấy giá không như ý, có thể thương lượng giá a."

“Năm mươi hai." Đinh Tử câu môi cười lạnh nói.

“Cái gì, không phải mới vừa còn một trăm lượng, thế nào ít như vậy?"

Hỉ Nhi vạch màn xe: “Vốn tiểu thư chẳng qua là mua một nô tỳ vào phủ mà thôi, mười lượng bạc đã là nhiều, tiểu thư của chúng ta dùng một trăm lượng là tốt cho các ngươi, năm mươi hai cũng không thiệt các ngươi, thật cho rằng tư sắc này là cực phẩm a. Thực sự là vô tri, cũng không biết trong kinh thành có bao mỹ nhân, hừ! Còn dám công phu sư tử ngoạm, cút ngay!"

“Van cầu tiểu thư, ta nguyện ý, ta cái gì đều nguyện ý, chính là một phân tiền không cho, ta cũng nguyện ý cùng ngài đi, cầu ngài dẫn ta đi đi, cầu ngài đừng làm cho ta nhảy vào trong hố lửa, van xin ngài!" Thiếu nữ khóc thập phần thê thảm, làm người ta không khỏi có chút đồng tình.

Hỉ Nhi lạnh lùng nói: “Cầm khế bán thân đi quan phủ ấn qua, tiểu thư của chúng ta liền mua người!"

“A" ba người toàn bộ ngây ngẩn cả người, Hỉ Nhi thấy thế giương đầu lên, vỗ vai mã xa phu liền muốn ly khai, trong miệng lầm bầm nói thầm chẳng đáng: “Thật coi mình là đồ tốt, tiểu thư của chúng ta muốn cái dạng nha hoàn gì mà không có, đừng nói một trăm lượng hai ba trăm lượng đều lấy ra được, cũng không nhìn chính mình có hay không tư cách đó."

Lời này mạnh mẽ đập vào tai thiếu nữ, chỉ thấy nàng mở trừng hai mắt, hung hăng trừng hai người nam tử kia, một tên tương đối lớn tuổi chính là đại ca của thiếu nữ phục hồi tinh thần lại lập tức kêu to: “Năm mươi hai liền năm mươi hai, hiện tại liền đi làm khế ước." Bọn họ xem như hiểu, đây là đại gia tiểu thư, vào trong phủ làm nha hoàn cũng tuyệt sẽ không kém bao nhiêu, nếu có một chút kỳ ngộ mà nói…

Hỉ Nhi mang theo hai người nam tử, đem thiếu nữ Tinh Nhi viết khế bán thân đi quan phủ chứng thực khế ước, cuối cùng lấy năm mươi lượng bạc mua Tinh Nhi, lúc này mới trở lại Thị lang phủ. Trở lại Thị lang phủ, Đinh Tử lại trực tiếp từ cửa chính tiến vào trong phủ, làm cho hạ nhân không thấy nàng khi nào đi ra hoảng sợ, Đinh Tử thì trực tiếp đi Thọ An đường cầu kiến Vương thị.

“Tổ mẫu, là Tử nhi hồ nháo. Hai ngày này Tử nhi vì muốn y thuật được tốt hơn, Tử nhi nghĩ đi nhiều mấy nhà y quán âm thầm quan sát trộm một hai. Thế nhưng luôn luôn ra phủ Tử nhi cảm thấy không tốt cho thanh danh liền từ cửa sau ra, nhưng mà đi tới nửa đường đã đụng tới một thiếu nữ có hoàn cảnh thập phần khổ sở, Tử nhi nhất thời xúc động liền tìm năm mươi hai lượng bạc mua về. Thế nhưng trong viện Tử nhi nha hoàn không ít, vội trở lại trong phủ mới nghĩ tới nha hoàn này chưa cần dùng tới a, cầu tổ mẫu không nên trách tội Tử nhi xúc động, nhưng người này tổ mẫu nhìn…" Đinh Tử chưởng quản việc phủ, việc này nàng tự nhiên có thể làm chủ. Chỉ bất quá trong lòng nàng biết bên người Vương thị điều đi Hoàng Yến còn thiếu một vị trí nha hoàn vẫn chưa bổ sung, nhưng nàng nói rõ thì không tốt, liền chỉ có thể nói là mình không phải, nếu không người khác sẽ cho rằng nàng cố ý nhét người vào Thọ An đường, cũng làm cho Vương thị hoài nghi.

Vương thị tự nhiên cũng minh bạch ý đồ của Đinh Tử, nhưng thật ra thấy Đinh Tử đối với mình kính trọng rất mừng rỡ, không khỏi tỉ mỉ quan sát bộ dáng Tinh Nhi, nhìn thấy tướng mạo tốt lắm, ngực to thắt lưng tinh tế mông tròn cũng biết là sinh dưỡng tốt, nhất thời lại có tính toán.

Trong phủ, hiện tại Liên Nguyệt còn bị thương, bên người nhi tử cũng không có ai hầu hạ. Mà Vương thị để ý nhất chính là trong phủ con nối dõi quá ít, nhìn thấy bộ dáng Tinh Nhi, thoáng cái liền thích.

Đinh Tử cười híp mắt dâng lên khế bán thân vừa mới được quan ấn còn chưa khô hoàn toàn cho Vương thị, Vương thị vừa nhìn liền biết người này thực sự là do Đinh Tử trên đường vô tình gặp được, vui tươi hớn hở thu người.

Đêm đó trong phòng Đinh Bằng liền nhiều hơn một thông phòng…

Nghe nói Đinh Bằng mừng đến mặt mày nở hoa, cả buổi tối trong phòng thanh âm liền không ngừng, Tinh Nhi trực tiếp từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ, liên đới hầu hạ Đinh Bằng một buổi tối. (@@ thật … dã man!)

Khi Liên Nguyệt biết tin tức này thiếu chút nữa đại náo lên, nếu không phải là nha hoàn bà tử bên người ngăn kéo, sợ là náo đến gà chó không yên. Cũng bắt đầu từ đây, tình huống Đinh Bằng độc sủng Liên Nguyệt hoàn toàn biến mất, Liên Nguyệt đột nhiên ý thức được, ngày lành của nàng sợ là sẽ chấm dứt! Lúc lật qua lật lại ngủ không được, nàng đột nhiên giật mình ngồi dậy, Tinh Nhi này là Đinh Tử ở trên đường mua được, trong phủ không ai không biết, nhưng chỉ có nàng minh bạch, đây là Đinh Tử trừng phạt nàng không biết tự lượng sức!

Liên Nguyệt kinh sợ ý thức được, Đinh Tử muốn xử lý nàng, quả thực dễ như trở bàn tay, đây bất quá là một cảnh cáo, Đinh Tử bất quá nhìn như vô ý thức hành động đã có thể khiến nàng vĩnh viễn không trở mình, càng có thể làm cho nàng vì tranh sủng trả giá rất nhiều đại giới.

Lúc trước nếu nàng an phận, loại chuyện này căn bản sẽ không phát sinh. Liên Nguyệt hối hận, thực sự hối hận!

Nhưng mà khi nghĩ tới những chuyện này, trong lòng nàng đối với Đinh Tử cũng có hận ý khó tiêu, ở trước mặt Đinh Tử lại bắt đầu biểu hiện ra phục thấp làm thiếp, chỉ sợ Đinh Tử lại đối phó nàng, đương nhiên những thứ này đều là nói sau.

Đêm đó, Lỗ Dương trở lại Thị lang phủ trực tiếp vào Tử Trúc viện tới gặp Đinh Tử.

“Chủ tử, Tưởng thị y quán quả nhiên có nội gian." Trên mặt Lỗ Dương có chút lạnh, thanh âm cũng thập phần trầm thấp.

“Ừ?" Đinh Tử động thủ đảo sách thuốc, từ sau khi nàng hồi phủ liền tìm đọc cuốn sách thuốc mà Tuệ Tuyệt cho nàng, tìm được trang sách về [Thái Tuế], liền nghiên cứu nhiều lần, lúc này đầu cũng không nâng nhàn nhạt đáp một tiếng.

“Chủ tử, không phải là người của chúng ta!" Lỗ Dương tựa hồ có chút thở dài một hơi, nếu là người một nhà mà nói, bọn họ sẽ giết chết không lưu tình, nhưng cuối cùng là ngươi từng huấn luyện cùng nhau, có chút khó hạ thủ, bây giờ không phải người của mình cũng tốt, bọn họ có thể dùng thủ đoạn độc ác vô tình!

“Ừ…" Đinh Tử tuyệt không để ý, tinh tế nhìn xong một lần mới buông y thư, khoát khoát tay, “Ngươi qua đây, ta có chuyện muốn nói."

Lỗ Dương lập tức để sát vào, Đinh Tử cúi đầu chuyển thanh nói mấy câu, Lỗ Dương khẽ gật đầu, mà Đinh Tử làm một động tác cuối cùng, đó là bàn tay trực tiếp để ngang nơi cổ: “Ngươi cứ làm như vậy, đi làm việc đi, ta muốn nghe thấy tin tức tốt."

“Vâng! Chủ tử, bọn thuộc hạ nhất định không nhục sứ mệnh!" Lỗ Dương dứt lời rất nhanh biến mất ở gian phòng Đinh Tử, Đinh Tử tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt híp lại, biểu hiện trên mặt lại có chút thâm trầm không cần thiết…

An Quốc Hậu phủ

Ban ngày Bạch lão thái quân sau khi được Đinh Tử điều trị, bà liền được hạ nhân hầu hạ nghỉ ngơi một hồi, chờ đến lúc đứng lên đã đến thời gian dùng bữa tối, bà đơn giản hoạt động một chút liền được nâng đỡ đi xuống nhà ăn.

Lúc này An Quốc Hậu Tiết An, Mộc thị cùng Tiết Vũ đã chờ ở chỗ này từ sớm, thấy Bạch lão thái quân xuất hiện, thân là vãn bối bọn họ đều đứng dậy hành lễ, Bạch lão thái quân chỉ lạnh nhạt gật gật đầu, mọi người ngồi xuống, Bạch lão thái quân lại chậm chạp không động đũa.

Thân là trưởng bối nhiều tuổi nhất trong nhà, bà như vậy người khác sao dám ăn, ba ánh mắt đều nghi hoặc nhìn bà, Bạch lão thái quân cười lạnh: “Trong phủ chúng ta cũng càng ngày càng không có quy củ, hiện tại con dâu ngay cả việc chia thức ăn cho lão bà tử ta cũng không chịu làm sao? Đây thật là ngóng trông ta đi chết a, An nhi ngươi thế nhưng cưới được con dâu hiền nga!" Trên mặt An Quốc Hậu, Mộc thị cùng Tiết Vũ đều hiện lên xấu hổ.

An Quốc Hậu thân là chủ tử trong phủ, nhất cử nhất động trong phủ hắn rất là rõ ràng, đối với Mộc thị hôm nay làm chuyện khiến Bạch lão thái quân phiền hà hắn rất rõ ràng.

Từ đầu, lúc nhi tử thỉnh Đinh Tử vào phủ cũng đã báo cho hắn biết chân tướng, kỳ thực nếu không có An Quốc Hậu đồng ý, Đinh Tử cũng không thể lặng lẽ vào phủ mà không ai phát hiện, An Quốc Hậu bình thường đối với Bạch lão thái quân cũng rất kính trọng và hiếu thuận, huống chi cổ nhân nói: Nhà có một lão nhân như có một bảo vật, hắn sao lại không hi vọng mẫu thân khỏe mạnh trường thọ.

Hôm nay biết được cách làm của Mộc thị, An Quốc Hậu cũng đã phát một hồi tính tình thật lớn, mà Mộc thị còn khiến Lam Thanh Lăng ghét, càng làm cho An Quốc Hậu rất ít phát hỏa cũng phải tức giận cho Mộc thị một cái tát. Mộc thị hiện tại trên mặt còn có dấu tay, bà vốn ủy khuất, không ngờ Bạch lão thái quân ở thời gian này làm khó dễ, lòng bà thực sự vô cùng ủy khuất.

Thế nhưng thấy phu quân cùng nhi tử đều trầm mặc không nói, không vì bà cầu thỉnh, bà cũng biết hôm nay mình rất quá đáng. Đắc tội An Vương thế tử, dù cho bà có tước vị Hậu phu quân cũng sợ, bà cũng có thể lý giải phu quân cùng nhi tử, nhưng đối với Bạch lão thái quân nhất quyết không tha rất bất mãn, càng đối với Đinh Tử làm cho bà bị ủy khuất như vậy thống hận không ngớt, bề ngoài bà chỉ có thể dịu ngoan đứng dậy, tùy ý Bạch lão thái quân làm khó dễ.

Hậu nhai ngõ phố, một bóng dáng lén lút nhìn khắp bốn phía một hồi, cẩn thận chạy ra, nhưng mà cho đến khi hắn chạy ra một cái chợ, đang lúc muốn đập cửa một đại gia đình, phía sau hắn đột nhiên nhảy ra ba đạo nhân ảnh, nâng kiếm trực tiếp hướng người này đâm tới. Người nọ cũng có chút võ công, vội vã cảnh giác đến dị động phía sau, lập tức quay đầu nghiêng người tránh thoát công kích, nhưng mà ba người kia võ công cực cao, hắn vừa mới tránh thoát một người công kích, người còn lại liền lập tức theo đuôi mà đến, xuất nhiều chiêu cũng là chiêu kiếm lớn, thủ pháp âm ngoan vô cùng.

Nam tử hai mặt thụ địch, cảm thấy tốn sức, trong lúc hắn vừa mới tránh thoát một người, phía sau liền nghe thấy tiếng xé gió, lúc này trong mắt của hắn hiện lên ánh sáng lạnh, rất nhanh mau tránh kiếm phía trước, một hồi tay lại mạnh mẽ đánh về phía người sau! Người nọ kinh ngạc vội vã lui về phía sau, trọng quyền của hắn lại lần nữa tấn công tới, thế muốn một chưởng một địch nhân, ai biết hai người khác đồng thời nâng kiếm đâm tới.

“Phốc, phốc" chỉ nghe hai đạo âm thanh đâm phá thịt, nam tử nhất thời cảm giác trên người một trận đau đớn, “Aaa" hắn nhịn không được quát to một tiếng, lúc này người trong phủ cũng nghe tiếng động bên ngoài đi ra, bất mãn kêu một tiếng, “Ai a, canh ba nửa đêm không ngủ được đi quấy nhiễu thanh tĩnh người khác, còn không mau cút đi!"

Ba gã nam tử liếc mắt nhìn nhau, không hề ham chiến cấp tốc ly khai, lại ở trước khi rời đi, một cước đá hướng bụng nam tử, đá hắn đến một vị trí tối tối khó nhìn thấy. Nam tử bị thương cảm giác dưới thân máu chảy càng nhiều, đồng thời lại thở dài một hơi, hắn được cứu trợ…

Cửa phủ kia mở ra một cái chút, từ bên trong chui ra một cái đầu, người nọ nhìn bốn phía liếc nhìn xuống, ở dưới bóng đêm, hắn không nhìn thấy người trên mặt đất, nhỏ giọng thì thầm một tiếng: “Làm ta sợ muốn chết, cũng không biết có đắc thủ không, lâu như vậy không đến báo cáo lão gia, hại lão gia chờ."

Nam tử bị thương đang muốn gọi người nghe thấy mà toàn thân đại chấn, mở to mắt nhìn người nọ đóng cửa, trong lòng kinh sợ, người nọ thế nhưng muốn giết người diệt khẩu! Hắn hận a!

Hắn siết chặt nắm tay, ngẩng cao đầu lên, nếu lúc này Tưởng Quá ở đây nhất định kinh ngạc ngã xuống đất, vì này đây không phải là người khác, chính là tiểu học đồ bình thường yêu lười biếng, thích nói ngọt lại rất ít khi tức giận!

Sau một lúc lâu hắn từ trong ngực lấy ra hai phong thư, một phong vốn muốn đưa ra lại nhét vào lại y phục trước ngực, đem một phong khác nhét vào trong khe hở cửa phủ.

Tiểu học đồ đỡ thân thể bị thương lảo đảo đi xa, bên trong phủ, người vốn gác cổng giữ cửa lúc này ôm đàn rượu mạnh ngáy khò khò …

Mà tiểu học đồ rời đi không bao lâu, trên đường trống không xuất hiện một đám người, trên tay cầm thùng nước cùng bàn chải, ngồi xổm xuống chỗ vừa tranh đấu trên mặt đất, đem vết máu của nam tử để lại trên mặt đất lau khô toàn bộ, giống như bình thường không ai tới.

Về phần tiểu học đồ, ở lúc đi xa tới ngoài thành, lại bị ba gã hắc y nhân lúc trước vây quanh.

Tiểu học đồ kêu to: “Hắn thật độc ác, ta cũng là người của hắn, hắn lại muốn giết người diệt khẩu!"

Một gã nam tử trong đó cười lạnh: “Cũng là bởi vì ngươi là nhân tài của hắn nên mới đáng chết, ngươi biết quá nhiều!"

“Xuyến xuyến xuyến" Ba người đồng thời vũ khởi kiếm hoa, lần này xuất kiếm so với lúc trước còn muốn sắc bén hơn, tiểu học đồ kinh hãi mở to mắt, ba người này vừa nãy thế nhưng vẫn giấu kín thực lực, không đúng! Hắn bị gạt!

Thế nhưng lúc này hắn chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng là phẫn hận cùng không cam lòng.

Ba nam tử ở trên người tên học đồ lục lọi một hồi lấy ra một phong thư phong, lạnh lùng nói: “Thiêu hắn, không nên lưu lại đầu mối."

“Vâng!" hai người khác lập tức lấy hộp quẹt ra (0_0 thời đại này có thứ này sao?) đem thi thể tiểu học đồ đốt sạch sẽ, cũng đem toàn bộ tro tàn tán ra xung quanh hủy diệt lúc này mới ly khai.

Tử Trúc viện.

Đinh Tử đang ngồi ở phía trước cửa sổ đọc sách, đột nhiên cảm giác được trong phòng có thêm khí tức xa lạ, chợt ngẩng đầu!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại