Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ
Chương 62: Mợ đến nhà, tranh đồ cưới!

Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ

Chương 62: Mợ đến nhà, tranh đồ cưới!

“Lão phu nhân… Ta…" Mã di nương kinh ngạc theo phản xạ gọi.

“Nương, ngươi thế nào?" Bên kia, Đinh Tĩnh nhìn thấy Mã di nương chịu đòn, lập tức quan tâm hỏi.

Phải biết rằng trước đây bất luận Mã di nương phạm sai cái gì, tối đa bất quá bị chửi hai câu, bị người mắng mấy câu đã vượt qua, lần này tổ mẫu vừa lên đến liền động thủ, đây chính là chưa từng có, Đinh Tĩnh nhất thời không có chủ ý, không phát hiện chỗ mình nói lỡ!

“Nương? Nương ngươi ở đâu ra? Nương của ngươi đã qua đời, đó là đích nữ Vân Tề Nhu của Hộ Quốc hậu phủ đã mất, ngoại trừ nàng ngươi còn nương ở đâu ra? Thân là nhị tiểu thư Thị lang phủ lại là người không có quy cư như thế, mắt lúc nào cũng trông mong hướng về phía tiện thiếp đắm mình trong trụy lạc này gọi nương, ta xem ngươi cũng là kẻ đắm mình trong trụy lạc, thế nhưng hướng trên mặt chính mình bôi đen, hảo một thứ nữ không biết kiểm điểm a." Vương thị tức giận bộ ngực phập phồng không ngừng, trên mặt càng tức giận đỏ hồng một mảnh.

Đã trở lại trong phủ, nhưng trong đầu bà còn đang hồi tưởng lúc ở Hộ Quốc hậu phủ nghe mọi người trào phúng, toàn bộ người trên thọ yến cười ha hả nói chuyện phiếm, bà lại nhận hết ánh mắt cười nhạo. Nói những lời này không khác chi nói nàng là lão hồ đồ, vì loại người này mà để cháu nữ ruột duy nhất bị ủy khuất, khi dễ, đây là nói dễ nghe, nói không xuôi tai chính là hận không thể nói nàng là tham vinh hoa phú quý, đem cháu ruột bán đi. Thậm chí nói Thị lang phủ chính là sủng thiếp diệt thê tử, là một gia môn bất chính.

Kia thậm chí nói đến Đinh Bằng, nói thẳng hắn không có năng lực, ngay cả chuyện hậu viện đều nhìn không tốt, nói gì đến chuyện vì triều đình xuất lực. Lần này Đinh Bằng cũng bị chọc tức, mặt âm trầm ngồi ở một bên không nói lời nào, các nữ nhân bị cười nhạo mấy tiếng, bị trách mấy câu đều là chuyện nhỏ, ngày mai mới là mấu chốt, nếu có người động tâm tư sửa trị hắn, kia cũng có thể…

Lúc này thấy mẹ ruột nổi giận, Đinh Bằng cũng biết nàng muốn sửa trị một chút, trong đầu nghĩ tất cả đều là ngày mai lên triều nên ứng đối thế nào, căn bản không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Mã di nương, Đinh Tĩnh.

“Tổ mẫu, nương… di nương không phải có ý như vậy a." Đinh Tĩnh thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, gấp gáp chuyển xưng hô, nhưng nàng càng giải thích càng kích thích Vương thị, lòng tràn đầy hận.

“Đúng! Nàng không phải có ý như vậy, nàng là cố ý, cố ý nhìn trong phủ ta bị người chê cười! Ta đã nói nàng thường ngày về điểm tâm tư méo mó này còn chưa đủ sử dụng đâu, bình thường vui đùa một chút thủ đoạn dơ bẩn, nếu không quá phận thì ta cũng là nhìn Thượng thư phủ mà không cùng nàng so đo. Lúc này mới được mấy ngày, liền muốn ra quỷ kế càng ác độc hơn. Trong phủ chúng ta chỉ có Tử nhi, Trí nhi hai dòng chính, ngươi nghĩ hoàn thành hôn sự làm cho Bằng nhi nói ra việc đem ngươi phù chính, ta vốn ý cũng muốn ngươi vì trong phủ xuất lực, thì việc này không khó chấp nhận, lại không nghĩ rằng ngươi còn có hậu chiêu. Chuyện tốt toàn về phía ngươi, đến lúc xảy ra vấn đề gì bị người lên án cũng là lão thái bà ta, nói ta chẳng phân biệt được nặng nhẹ là một lão hồ đồ, tốt, thủ đoạn này cũng dám đưa đến trước mặt của ta." Vương thị bị tức thân hơi run, ngón tay oán hận chỉ vào Mã di nương, Đoàn ma ma vội vã đem nàng đỡ ngồi xuống, giúp nàng uống trà, Vương thị khoát tay chặn lại, một chút cũng không muốn đem hỏa đè xuống.

“Bằng nhi, việc lần này ngươi nói như thế nào?" Nói đến đứa con trai này của nàng cũng là đứa hồ đồ, hôn sự đích nữ không hỏi qua nàng, lại giao cho một di nương tâm tư bất chính làm việc, hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng bây giờ chết cũng muốn đẩy hết trách nhiệm.

Sắc mặt Đinh Bằng không tốt, những năm gần đây mẫu thân nào có sắc mặt như vậy với hắn, hắn làm sao không nghe ra mẫu thân chỉ trích. Lúc trước nếu không phải Mã di nương đề nghị đè lại tin tức này, nói không chừng để cho mẫu thân biết trước thì sẽ không náo lớn như vậy.

Đinh Bằng hắn không nghĩ lại, lúc trước hắn một lòng một dạ muốn thăng quan phát tài, dù không giấu giếm việc này, lúc trước hắn cũng sẽ một trăm phần trăm đồng ý việc hôn nhân của Đinh Tử cùng Phùng Ngọc Hoa.

“Nhi tử là một nam nhân, hậu viện này tự nhiên do mẫu thân làm chủ." Đinh Bằng giật nhẹ khóe miệng, đau đầu không ngớt. Vốn hắn cũng nên cho Thượng thư phủ mấy phần mặt mũi, nhưng Mã Ngưng Nhi kia ngang ngược càng rỡ, đều đã đem mặt mũi Thượng thư phủ đánh mất, vừa nghĩ đến hắn bị Thượng thư phủ cùng Mã di nương liên hợp tính kế, lửa giận này liền áp không nổi nữa.

“Tốt, con ta còn chưa có hồ đồ. Mã di nương làm việc tư lợi, dám nhúng chàm đồ cưới của đích nữ, cố ý giấu giếm không báo nhà trai là ác thân, thậm chí khuyến khích ta cùng với Bằng nhi đáp ứng hôn sự, tâm hung ác có thể so với quỷ, đánh nặng hai mươi đại bản, nhốt vào từ đường một tháng, nhặt không hết mười cân ba loại đậu đỏ – xanh – trắng, vĩnh viễn đừng nghĩ ra khỏi từ đường" Vương thị trừng mắt nhìn Mã di nương, lạnh lùng nói.

Mã di nương sắc mặt liền trắng nhợt, hai mươi đại bản a, nàng là đích nữ, từ nhỏ như kim tôn ngọc quý, chưa từng chịu qua một chút trách phạt. Lần này không chỉ bị đánh bằng roi còn bị phạt vào từ đường, đó là địa phương nào, quanh năm cũng không có một người đi vào. Nữ nhân để ý nhất chính là tuổi tác cùng dung mạo, mấy năm nay nàng có thể duy trì sự sủng ái của Đinh Bằng, một phần là nhà mẹ đẻ có thực lực, chủ yếu nhất là nàng biết cách lấy lòng Đinh Bằng, nhưng nam nhân đều là kẻ có mới nới cũ, một tháng này nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, đủ để hắn thích nữ nhân khác. Hơn nữa còn phải nhặt ba loại đậu, càng dằn vặt người ta, lần này nếu đi vào, không mất mạng cũng bị lột một lớp da a!

“Lão gia, tiện thiếp oan uổng a, Phùng Ngọc Hoa kia yêu thích nam sắc làm sao ta biết a, ngài xem hắn tư thái nhẹ nhàng, nói chuyện có lễ, tri nhân tri diện bất tri tâm, ta làm sao biết hôn sự này còn có mặt đen tối. Lão gia, ngài xem ta tận tâm tận lực hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, liền tha cho ta đi, tiện thiếp từ nay về sau sẽ rút kinh nghiệm xương máu tuyệt đối không có nửa điểm sai lầm nữa." Mã di nương quỳ trên mặt đất, bị dọa run lẩy bẩy, mũi đỏ lên hít hít, hai mắt hồng hồng hàm xuân, giống như mỹ nhân xuân giang tháng tư, thanh lệ lại mang theo vài phần mị hoặc, Đinh Bằng nhìn trong lòng khẽ động.

Đây chính là nữ tử hắn sủng ái nhất nhiều năm qua, đối với hắn đúng là hiểu biết, thường ngày chiếu cố chu đáo không có nửa điểm không đúng, thật đem hèo đánh vào mông trắng bóng của nàng, Đinh Bằng trong lòng cũng không đành lòng.

“Phanh!" Vương thị thấy thế, một phen quét rơi ly trà trong tay, lạnh lùng hừ một tiếng, “Chớ ở trước mặt ta dùng chiêu số dụ dỗ này, nay cái ngươi sai phạm cũng không nhỏ, ngươi làm cho thanh danh Thị lang phủ ở trong các gia đình phú quý ở kinh thành bị quét như rác, rất có thể ảnh hưởng đến con đường làm quan của Bằng nhi, nếu sai lầm này không phạt ngươi, phải chờ tới khi ngươi làm cho Thị lang phủ thất bại rồi mới hối hận sao?"

Đinh Bằng trong lòng nhảy thót lên, nghe Vương thị không chút khách khí tiếp tục nói: “Bằng nhi, hôm nay ngươi cũng ở tại đó, ngươi có nhìn nương bị những lão thái bà cùng phu nhân tiểu thư châm chọc sao? Nếu như nàng ta có hiếu tâm, cũng sẽ không đem sự tình làm đến nước này, làm cho ta đây vừa già vừa yếu phải đưa cái mặt ra cho người chà đạp, sỉ nhục! Loại người xấu xa lại không hiếu thuận này, ngươi còn che chở nàng?“

“Ái chà ~ ta vì thân thể không tiện nên không đi thọ yến, bất quá nghe mọi người nói như thế, trong lòng cũng kinh hoàng không ngớt a. Mã di nương làm việc này quá không thể chấp nhận, tại sao có thể làm cho lão phu nhân cùng lão gia chịu nhục trước mặt người khác đây, việc này mặc kệ ngươi là cố ý hay vô ý, nếu như bởi vậy chọc tức thân thể lão thái thái và lão gia thì có chết mười lần cũng khó chuộc tội a." Phương di nương dùng khăn tay nhẹ lau nước mắt, lập tức nâng mắt lệ mưa lất phất nhìn Đinh Bằng, “Tiện thiếp thân thế ti tiện, toàn tâm toàn ý nghĩ cho tương lai lão gia làm quan lớn, tiện thiếp cũng được một chút vinh quang, không dám làm quá hay có những chủ ý gì khiến lão gia hổ thẹn. Tiện thiếp biết, này là vinh nhục chung của Thị lang phủ, có phúc cùng hưởng, có nhục cùng chịu, ai có thể làm ra cớ sự kia a, việc này xử lý không tốt, Thị lang phủ chúng ta sẽ bị liên lụy đi, đứa nhỏ chưa xuất thế đáng thương của ta a, cũng sẽ không được tốt … Ô ô ô."

“Di nương, sẽ không, phụ thân có dũng có mưu như vậy, tổ mẫu cũng là tinh anh giỏi giang, bọn họ nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp, tuyệt đối sẽ không đem sự tình phát triển đến mức không thể thu xếp." Đinh Ninh Nhi cũng theo lau vài giọt lệ, tuy là trấn an Phương di nương, bản thân rõ ràng cũng rất sợ.

Vương thị. Đinh Bằng được một phen khích lệ chẳng những không có một chút cao hứng, trái lại càng tức giận thay đổi sắc mặt.

Từ sau khi tiến vào, Đinh Tử vẫn cùng Đinh Trí ngồi ở một bên yên lặng uống trà. Đinh Ninh Nhi cùng Phương di nương cũng thật ra là thừa dịp “cháy nhà hôi của".

Mấy năm nay việc trong phủ vẫn là hai mẹ con Mã di nương độc đại, nếu không phải Phương di nương mang thai đúng lúc, căn bản vốn là không dám cùng Mã di nương chính diện đối chọi với nhau, nàng ta cũng có lo lắng, Mã di nương lại để cho toàn phủ hổ thẹn, đây chính là một cơ hội để đả kích nặng Mã di nương, nếu như bỏ lỡ thì không biết lúc nào nàng mới có thể xoay người.

Đinh Tử hơi nghiêng đầu nhìn về phía Bạch di nương cùng Đinh An đang yên tĩnh đứng, chắc hẳn tâm tư hai người này cũng lung lay, chỉ là không có biểu hiện rõ ràng như Phương di nương vậy.

“Ngươi im miệng, Mã di nương căn bản chưa từng muốn làm cho phủ ta hổ thẹn, cẩu vật Phùng Ngọc Hoa kia tự làm sai, tại sao có thể đổ lỗi cho di nương đây?" Đinh Tĩnh bị dọa trắng mặt biện giải, nàng cũng rõ ràng tư vị bị hèo đánh vào người, cũng thập phân rõ ràng, lúc này Mã di nương thật sẽ bị phạt, hơn nữa hiện tại tổ mẫu cùng phụ thân đều đang nổi nóng, nàng cũng không có cái gì tốt để ăn, giống như Phương di nương nói có phúc cùng hưởng, nếu Mã di nương không được sủng, nàng là tiểu thư thứ xuất càng không lấn áp qua Đinh Tử được.

Nghĩ tới đây, Đinh Tĩnh nhìn Đinh Tử đang ngồi ở một bên yên tĩnh thưởng thức trà, nhìn tư thế ngồi của Đinh Tử văn nhã, khí chất điềm tĩnh, lúc nhìn phía Đinh Trí sóng mắt mang theo nhàn nhạt nhu tình, căn bản không đem các nàng để vào mắt.

Đinh Tĩnh trong cơn giận dữ nhất thời, nghĩ đến tiểu tiện nhân Đinh Tử này, nếu không phải nàng đi nhầm đường, hiện tại sớm bị Phùng Ngọc Hoa lăng nhục, Phùng Ngọc Hoa sao có thể bị phát hiện chuyện thích nam phong, di nương cũng đoạt được đồ cưới của nàng ta, Đinh Tử cũng sẽ phải chịu gả đi như đã định, chịu cuộc sống khổ cực. Hiện tại khen ngược, nàng hảo hảo ngồi ở một bên, còn nhìn các nàng bị chê cười.

Càng nghĩ càng giận, Đinh Tĩnh kia làm sao nói được lời hay: “Đinh Tử, di nương bị phạt ngươi càng hài lòng có phải hay không, nói cho cùng chúng ta đều là người Thị lang phủ, việc này sao ngươi có thể không có một chút trách nhiệm. Xảy ra việc tất cả đều lôi đến trên người di nương, ngươi còn cười híp mắt ngồi ở một bên, ta xem chính là quỷ kế của ngươi ám hại di nương, di nương thiện tâm trúng chiêu của ngươi. Tổ mẫu, là Đinh Tử không có hảo tâm a, việc này cùng di nương không quan hệ a!"

Đinh Tử khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng quyến rũ ra, ánh mắt liếc nhìn phía Đinh Tĩnh, người này so với người si còn ngu ngốc hơn, đã đến lúc này Đinh Tĩnh còn nghĩ rằng đổ hết lỗi cho nàng là xong? Nhưng đừng quên, nếu không có Mã Ngưng Nhi xuất lực, Thị lang phủ cũng sẽ không bị người ta lên án như thế.

“Lớn mật!" Đinh Bằng vỗ bàn quát, “Cái gì Đinh Tử, Đinh Tử, đây là ngươi được phép gọi sao, Tử nhi là tỷ tỷ của ngươi, ngươi thế nhưng hồ ngôn loạn ngữ gọi thẳng kỳ danh, đến lúc này còn muốn kéo nàng xuống bùn, ngươi nữ nhi hư hỏng này, ta hôm nay sẽ dạy ngươi cái gì nên nói, cái gì không nên nói!" Đinh Bằng tức giận mặt mày dựng đứng, Đinh Tử cũng vừa mới bị ủy khuất trở về, nếu trong phủ không cho nàng một công đạo, lại truyền đi bị thứ nữ chỉ trích, Hộ Quốc hậu phủ còn không lột da hắn sao!

“Người tới, nhị tiểu thư trong mắt không có tôn trưởng, miệng đầy lời mê sảng, phạt nàng mười cái tát làm cho nàng ghi nhớ giáo huấn!" ba thô sử ma ma nghe lệnh tiến vào, Đinh Tĩnh cũng phát hiện bản thân nói lỡ nên bị dọa sắc mặt càng trắng, vừa giãy giụa vừa tránh né, trong miệng lập tức cầu xin tha thứ, “Phụ thân tổ mẫu, Tĩnh nhi là nhất thời hồ đồ, chỉ là cảm thấy thân thể di nương vẫn không tốt, nếu như bị đánh hèo lại bị phạt đến từ đường thân thể sẽ chịu không nổi, Tĩnh nhi hoàn toàn là một mảnh hiếu tâm a, tỷ tỷ, tỷ tỷ ngài hiểu rõ Tĩnh nhi nhất, Tĩnh nhi cho tới bây giờ đều lỗ mãng, ngươi mau van cầu phụ thân cùng tổ mẫu a.“

Đinh Tử cười, cầm khối bánh ngọt đưa cho Đinh Trí, Đinh Trí chớp con ngươi đơn thuần, trong mắt chỉ có Đinh Tử, hai tỷ đệ hoàn toàn như là sống ở trong thế giới nhỏ của hai người, căn bản xem người trong phòng như không tồn tại. Một bộ hình ảnh tỷ từ đệ ngoan này, lại làm Đinh Tĩnh đỏ mắt.

“Đinh Tử, lòng dạ ngươi đúng là ngoan độc a, muốn nhìn ta chịu đòn, ngươi còn có tim hay không a? A!" Đinh Tĩnh tức giận đứng dậy muốn bắt Đinh Tử, lại bị thô sử ma ma một phen kéo lại, bàn tay vừa thô vừa mạnh “bốp" quăng qua, trên mặt Đinh Tĩnh lập tức hiện ra năm dấu ngón tay, khóe miệng cũng có tia máu, châu trâm trên đầu bị đánh rơi xuống đất, sợi tóc cũng có chút rối loạn, nhưng những thô sử ma ma kia ra tay vô cùng ác độc, nghe xong mệnh lệnh không tát nàng hết mười cái sẽ không ngừng.

“Bốp bốp bốp …" âm thanh không ngừng vang vọng trong phòng, Đinh Ninh Nhi nhìn hai gò má Đinh Tĩnh sưng đỏ không chịu nổi, y phục cũng vì giãy giụa mà rối loạn, tóc tai lả tả, bộ dáng thập phần chật vật giống như người điên, trong lòng nàng cảm thấy rất vui thích!

Trước đây Mã di nương chưởng gia, Đinh Tĩnh không ít lần ở trước mặt nàng diễu võ dương oai, cái gọi là trèo cao thì té đau, Đinh Tĩnh, ngày ngươi xui xẻo bắt đầu! Lại nhìn phía Đinh Tử, Đinh Trí yên tĩnh ngồi ở một bên, Đinh Ninh Nhi trong mắt hiện lên hàn quang, kế tiếp liền là bọn hắn, nàng nhất định sẽ nghĩ đến biện pháp làm cho Đinh Tử bọn họ rơi đài, lần này nhìn như Đinh Tử chịu ủy khuất, nhưng mà nàng ta cũng không có mẫu thân. Đinh Tĩnh sẽ không bỏ qua cho nàng ta, tương lai Mã di nương lại thổi một chút gió bên tai, không tin phụ thân thấy nàng không cầu tình cho muội muội, cũng sẽ nghĩ nàng lòng dạ độc ác!

“Ngốc ở đó làm gì, hai mươi hèo của Mã di nương cũng cùng nhau đánh!" Vương thị lại vung tay lên, lại tiến vào thêm mấy thô sử ma ma, kéo Mã di nương hướng phía trong viện đi.

Mã di nương bị dọa cả kinh nói: “Lão gia, tiện thiếp sai rồi, tiện thiếp không nên có tâm làm chuyện xấu, tiện thiếp thực sự biết sai rồi, lão gia ngài tha ta lần này đi. Lão phu nhân, tiện thiếp trước đây xúc động làm việc không để ý hậu quả, nhưng thật không phải là cố ý, tiện thiếp cầu ngài khoan thứ (khoan hồng + tha thứ) ta đi, ta nhất định sẽ sửa chữa sai lầm, sau này chỉ nhớ rõ hiếu thuận ngài.“

Trên mặt Vương thị cũng không buông lỏng chút nào, chỉ gấp giọng nói: “Đánh, đánh mạnh cho ta, hôm nay ai nương tay, ta liền đánh gấp đôi ở trên người các ngươi."

Vốn chuẩn bị nhẹ tay, mấy thô sử ma ma vừa nghe cũng bị dọa run run, phi phi hai cái vô lòng bàn tay (phun nước miếng a =.="), nắm tấm ván gỗ hướng trên người Mã di nương mà đánh “Phanh ba".

Mã di nương đau nên giãy giụa kêu to, trên đầu châu hoa bay loạn, bị thô sử ma ma đi lại giẫm bể tan nát, căn bản không còn vẻ tinh quý ban đầu.

“A… Lão gia… ngài nhìn xem tiện thiếp a, tiện thiếp đau quá… a… Ta muốn không được…" Mã di nương lệ nóng tuôn xối xả, giọng cực kỳ khàn, thân thể nàng ta lại rất yếu, mới ba đòn xuống mông liền ẩn ẩn thấy hồng, nàng lúc đầu hét gọi thê lương, đến cuối cùng cũng không phải giả bộ, chân chính đau đến mắt nước mũi chảy ròng ròng, làm gì còn chút nào kiều mị ban đầu, đơn giản chỉ vì đau mà kêu loạn.

Vốn Đinh Bằng đang có lòng thương tiếc, xa xa nhìn thấy hình dạng này của Mã di nương, lại không sinh ra một chút lòng cầu tình nào, chỉ có chút ghét bỏ nhìn qua.

Trong đại sảnh mặt Đinh Tĩnh bị tát xong, sưng to lên vài lần, thịt sưng trướng ra chen chúc tại xung quanh mắt, làm cho nàng khó chịu chảy nước mắt, khóe miệng cũng bị đánh sưng lên, ô ô la khóc: “Ngã ngã, trư mẫu, nghệ nương mau thụ không điểu , ti, trâu các phóng quốc nàng đi… Ti hảo thông, ô ô ô…" (Phiên dịch: Nga nga, tổ mẫu, di nương sắp chịu không nổi nữa, ưm, các ngươi tha cho nàng đi…Có được hay không, ô ô ô…)

Nghe câu này chẳng rõ cầu tình cái gì cả, Đinh Trí nghẹn cười vẻ mặt đỏ bừng, Đinh Tử lấy khăn tay ra lau mặt cho hắn, âm thầm cảnh cáo hắn thu lại, bên kia Đinh Ninh Nhi cũng bụm mặt, tuy chưa cười ra tiếng, nhưng khăn tay che trên mặt lại không giấu nổi nét cười.

Trên trán Vương thị gân xanh giật giật, kêu lên: “Liền câm miệng cho ta, ngươi còn muốn nếm thử tư vị vả miệng sao?" Cái gì trư mẫu, cũng dám mắng nàng là trư?

Đinh Tĩnh bị dọa run run, bưng khuôn mặt trướng đau sưng đỏ lui qua một bên không dám lên tiếng, bên ngoài, thét chói tai vang lên không ngừng cuối cùng càng ngày càng nhỏ, sau mười bản, thô sử ma ma hoang mang đến hồi bẩm: “Hồi lão gia, lão phu nhân, Mã di nương ngất đi."

“Thật là vô dụng, hắt nước cho tỉnh, tiếp tục đánh!" lần này Vương thị đã quyết định nhẫn tâm, chín năm trước Mã di nương mị hoặc nhi tử của bà để đoạt quyền chưởng gia, mấy năm nay trong phủ thay đổi rất nhiều người của bà, sau khi bị thu hồi quyền chưởng gia cũng không thành thật, không phải muốn đoạt quyền quản lý đại khố phòng, muốn đoạt đồ cưới thì là ám hại Thị lang phủ, lần này cũng là Mã di nương sai thái quá, nếu không Vương thị thật đúng là không có biện pháp chỉnh ả.

Lúc này có cơ hội hung hăng giáo huấn Mã di nương, bà làm sao có thể bỏ qua.

Đinh Bằng giương mắt nhìn hướng ra ngoài viện Thọ An đường, chỉ thấy Mã di nương nằm trên cái ghế ngồi cũng không có một chút sinh khí, y phục nơi mông sớm bị đánh rách, quần nhiễm một vòng máu, nhớ trước đây Mã di nương ở trên giường thế nào mềm giọng hầu hạ hắn, nghĩ hết biện pháp làm cho hắn thoải mái, lại nhìn hướng nữ nhi Đinh Tĩnh hai người sủng ái cho tới nay, cũng là mặt sưng rất ủy khuất, trong lòng rốt cục cũng không đành lòng (Đinh Tĩnh là chính miệng ngươi hạ lệnh đánh nga =.=").

Suy tư một chút, Đinh Bằng khuyên nhủ: “Nương, Mã di nương phạm vào sai lầm lớn, nhưng cũng là nữ nhân, trước đây cũng chưa từng chịu khổ như thế, hiện tại đã hôn mê nếu lại đánh tiếp, thật đánh chết… lần này đức hạnh Thượng thư phủ xác thực có mất, nhưng nếu đúng như những gì Mã di nương nói…“

Vương thị nhướng chân mày, nhìn Đinh Bằng liếc mắt một cái, bà cũng không tin Thượng thư phủ sẽ lấy việc này làm bè.

Mã di nương này ở Thượng thư phủ là đích nữ nhưng tới Thị lang phủ chính là thị thiếp, chẳng qua là nửa nô tài, bà muốn xử lý như thế nào cũng được, hơn nữa việc này vỡ lở ra, thanh danh Mã di nương hung ác cũng sẽ truyền ra khắp kinh thành, Mã di nương dù có chết cũng không ai nói Thị lang phủ thế nào. Cũng không ngờ nhi tử mềm lòng tiếc hoa, Vương thị ánh mắt lạnh lẽo không nói gì, trước đây bà không thích Vân Tề Nhu là do bà cảm thấy Vân Tề Nhu thân phận rất cao, làm cho bà tự thấy thấp hèn, nhưng nếu nói về phẩm tính, Mã di nương một chút cũng không bằng Vân Tề Nhu.

Đinh Bằng thấy Vương thị không mở lời, con mắt trầm trầm nhìn về phía Đinh Tử đang yên tĩnh ngồi ở một bên, trong mắt có hận ý. Đại nữ nhi này bình thường cũng là đứa nhu thuận dịu ngoan, bây giờ nhìn thấy di nương muội muội bị đánh cũng không nói chuyện giúp, lòng dạ cũng đủ ngoan! (@&%^ moah tự đòi đánh rồi tự thương tiếc, giờ còn đỗ lỗi, chưa thấy ai vô sỉ như vậy)

Nhìn thấy lãnh ý trong mắt Đinh Bằng lãnh, Đinh Tử khóe miệng hiện lên sự châm chọc, tâm người này thật là đủ thiên vị!

Việc này ai cũng biết nàng là người bị hại, nếu thật bị tính kế gả vào Hữu Ngự sử phủ, Đinh Bằng nhìn trúng cũng bất quá là giá trị lợi dụng của nàng, nàng sống không tốt, hắn sẽ lo lắng chút nào sao?

Không, Đinh Bằng sẽ không! Bởi vì trong lòng của hắn thì chẳng qua là hắn cùng nàng có quan hệ huyết thống mà thôi, nữ nhi xuất giá chính là bát nước đổ đi, là không thể thu trở lại. Vì thế sau khi gả khỏi đây thì nhà chồng là ai mới quan trọng với hắn, nếu không phải hôm nay ở Hộ Quốc hậu phủ vỡ lở ra, nhiều người chứng kiến như vậy, Đinh Bằng còn có thể cố ý cho nàng xuất giá.

Bởi vì gả đến Hữu Ngự sử phủ có lợi đối với chức quan của hắn, căn bản hắn sẽ không để ý đến hạnh phúc của Đinh Tử! Đương nhiên hắn đối với Đinh Ninh Nhi, Đinh An cũng là như thế, đối với Đinh Tĩnh xem trọng, chẳng qua là bởi vì vài năm nay có thói quen dựa vào Thượng thư phủ, cộng thêm Đinh Tĩnh bên ngoài mặc dù ngang ngược phách lối nhưng ở trước mặt hắn lại giả bộ nhu thuận, Mã di nương lại là nữ nhân có thủ đoạn ở trên giường, Đinh Bằng tự nhiên thiên vị một ít!

Thế nhưng, nàng không ngờ, sự tình đến lúc này, Đinh Bằng vẫn thiên vị như thế! Đinh Tử đồng thời cũng đã thức tỉnh, nếu muốn mượn tay Đinh Bằng diệt trừ Mã di nương, chỉ có thể chậm rãi thẩm thấu, đồng thời chuyện gì cũng phải có đủ chứng cứ, hơn nữa phải ồn ào càng lớn càng tốt, làm cho hắn có miệng cầu cũng không có mặt mũi mà cầu!

Mã di nương đã bị đánh đến ngất xỉu, Đinh Bằng cũng cảnh cáo nàng, Đinh Tử tự nhiên sẽ không đắc tội Đinh Bằng vào lúc này, trên mặt có chút khó xử mở miệng: “Tổ mẫu, Mã di nương nàng… có thể thực sự là không biết tình huống Phùng Ngọc Hoa đi?" Đinh Tử liếc mắt nhìn Mã di nương, có chút cảm thán nói, “Hơn nữa hôn sự này là Mã di nương giật dây bắc cầu, tổ mẫu cũng không tiện ra mặt nói cái gì."

Lời Đinh Tử nói triệt để nhắc nhở Vương thị, hiện tại hôn sự Đinh Tử cùng Phùng Ngọc Hoa khẳng định không thể thành, không nói trước Lam lão thái quân kia phát thệ nói không cho phép, nhiều danh môn tiểu thư ở đó cũng làm nhân chứng, việc này dù là nhà ai cũng sẽ không cho đứa nhỏ gả đi, đầu tiên mặt mũi thì không thể ném.

Nhưng theo lời của Hoàng thị kia lại tựa hồ như không muốn buông hôn sự này ra, đến lúc đó Vương thị đi nói nhất định phải nghe những lời nói không xuôi tai, chẳng thà ai phạm sai người đó tới gánh chịu.

Mã di nương bị hắt nước cho tỉnh, vừa tỉnh trên người lại truyền đến cơn đau thấu tim, Vương thị thấy thế cố tình rộng lượng nói: “Cũng được, nghĩ đến ngươi cũng không phải thật tâm hại Tử nhi, hai mươi đại bản này coi như quên đi, bất quá phạt vào từ đường chính là cảnh cáo cùng nhắc nhở ngươi. Hữu Ngự sử phủ là tự ngươi rước lấy mầm tai vạ, chuyện từ hôn liền do ngươi đi xử lý, ta cho ngươi ba ngày thời gian, nếu không làm được ngươi liền thu dọn ly khai Thị lang phủ."

“Cái gì?" Mã di nương bị lời này làm cho mơ hồ, thu dọn ly khai, còn có thể là có ý gì, đó chính là hưu ả!

Ả chẳng qua là thị thiếp, không phải chính thê bị hưu, hưu thư sẽ không có, chỉ cần một câu nói, ả liền không phải người trong phủ này. Mã di nương trong lòng kinh hãi không có chủ ý, cắn môi, trong mắt tràn đầy hận ý, lại biết nếu việc từ hôn không xong, Vương thị thật sẽ khiến ả rời đi.

Đến lúc đó đối với bên ngoài nói Mã di nương tâm tư ác độc, Thị lang phủ xử phạt nặng đem ả hưu trả về Thượng thư phủ, không còn là người của Thị lang phủ, đem tầng vải rách này ném, Thượng thư phủ phải hứng cái cọc gièm pha này, ả ở trong phủ làm sao được dễ chịu. Hơn nữa ả tận tâm hầu hạ Đinh Bằng mười mấy năm, vẫn tâm niệm ngóng trông vị trí chính thê, ả tuyệt đối không cam lòng bỏ qua, trên mặt khôi phục thành thụ sủng nhược kinh: “Tạ lão phu nhân khai ân, tiện thiếp nhất định đem sự tình hoàn thành." Không được, Đinh Tử nhất định phải gả ra, chỉ là làm như thế nào, còn phải bàn bạc kỹ hơn mới được!

“Đã hủy hôn sự, ngươi trở lại thu dọn thỏa đáng, ngày mai kêu người đem đồ cưới nhập kho!" Vương thị trong mắt chợt lóe sáng, Mã di nương thầm hận cắn răng, nháy mắt lại cười lạnh.

Dù sao đồ cưới đã bị nàng thay đổi hơn phân nửa, đến lúc đó cho ngươi thì thế nào, để ngươi tham đống rách nát này!

Nhưng mà cảm giác may mắn cùng vui sướng khi người gặp họa của Mã di nương vào ngày thứ hai đem trả lại đồ cưới của Đinh Tử liền bị hung hăng đánh nát.

Ngày hôm sau, không rõ có phải bởi vì Vương thị ở Hộ Quốc hậu phủ bị người châm chọc hay không, mọi người đều biết rõ tính tình bà ta bây giờ rất dễ phát hỏa nên hành vi xử lý càng nhu thuận, sáng sớm liền chờ ở ngoài Thọ An đường để thỉnh an, Đinh Tử xem như là người tới trễ nhất.

Đi trên đường, Lâm ma ma còn có chút lo lắng nói: “Tiểu thư, đồ cưới kia qua tay Mã di nương một lần, cầm về có thể hay không có vấn đề a?"

Linh nhi ở một bên mạnh gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, khoảng thời gian chuẩn bị đồ cưới bà ta cũng thường xuyên chạy ra ngoài, những nơi này cũng không phải cái địa phương tốt gì."

“Tiểu thư, không thể không phòng a!" Hỉ nhi gật đầu lia lịa đồng ý nói.

Trong mắt Đinh Tử lóe ra tia sáng kỳ dị, rất xảo trá: “Các ngươi cảm thấy ta sẽ chịu bị người ta hại?"

Ba người đồng thời lắc đầu, Đinh Tử cười: “Vậy còn lo lắng cái gì?" rốt cục cũng chờ đến hôm nay, đoạt lại đồ cưới!

Gom lại Thọ An đường, Mã di nương rất không muốn nhưng vẫn phải kéo thân thể bị thương cùng quản sự đại khố phòng đem đồ cưới Đinh Tử ra, Vương thị sắc mặt không có âm trầm như ngày hôm qua, ánh mắt thường thường chuyển động một chút không biết suy nghĩ cái gì.

Phương di nương trên mặt thật ra rất nhẹ nhàng, lúc trước nàng cũng muốn đoạt phần đồ cưới này, nhưng bị Mã di nương lấy cớ xử lý hôn sự Đinh Tử đoạt đi, hiện tại đưa tới đại khố phòng, nàng lại càng có cơ hội , tất lại… Ha ha!

Bạch di nương biểu hiện thật bình tĩnh, chỉ là yên tĩnh nhìn đối chiếu tờ danh sách nàng được đưa cho, cũng không nói cái gì, thần thái trong mắt Đinh Ninh Nhi dị động, rất kích động.

“Lão phu nhân, phu nhân cùng tiểu thư Hộ Quốc hậu phủ đến đây hướng ngài thỉnh an." Đồ cưới mới kiểm đến đúng phân nửa, Thọ An đường đột nhiên có tiểu nha hoàn đến đây bẩm báo, người ở Thọ An đường vừa nghe đều sửng sốt, Hộ Quốc Hậu phu nhân cùng tiểu thư tới làm gì, chỉ sợ không phải chuyện tốt a…

Tuy là lo lắng, Vương thị lại không thể không gặp: “Mau đem người mời vào đi." Lại để cho Đoàn ma ma nhìn nàng ăn diện có hay không có thất lễ, lúc này Lưu thị cùng Vân Hi Vũ đã chậm rãi tiến vào Thọ An đường, Vân Hi Vũ hai mắt đảo qua nhìn thấy Đinh Tử, trên mặt lập tức lộ ra mạt nụ cười xã giao tiêu chuẩn! Đinh Tử cười đáp lễ, Lưu thị đã mang theo Vân Hi Vũ tiến lên hướngVương thị thỉnh an.

Hôm nay Lưu thị một thân đỏ thẫm thêu hoa hải đi cùng đế giầy sam, trên đầu cài tram vàng ròng nạm châu, tua cờ buông xuống, một động tác nhẹ trên người cũng có âm thanh khẽ vang lên, hợp với khí chất đoan trang cùng diện mạo của nàng, có vẻ hoa lệ đại khí. Vân Hi Vũ hôm nay cũng mặc một thân màu hồng phấn, tay áo thuê tơ vàng, bên trong thêu cây nhu sam tiền tài, trên đầu đầy trâm cài nhỏ, mỗi một cây đều khảm trân châu bảo ngọc giá trị xa xỉ, toàn bộ đều lóng lánh ánh kim.

Hai bóng dáng kim quang chiếu sáng, khí thế không phú cũng quý hung hăng áp người, nhìn Vương thị bên cạnh sắc mặt hơi đổi, trên mặt không thể không cười.

Đinh Tử hơi hí mắt, này có phải hay không có điểm quá rêu rao a, dù là diễn kịch, này cũng có chút quá a.

“Lão phu nhân bình an."

“Lão phu nhân bình an." Lưu thị cùng Vân Hi Vũ cùng vấn an, trên mặt tươi cười nhàn nhạt, coi như hoàn toàn không để ý chuyện phát sinh ngày hôm qua ở Hộ Quốc hậu phủ, thì ngược lại làm cho Vương thị càng xấu hổ, không biết nên làm thế nào cho phải.

“Tốt tốt, các ngươi có lòng, sáng sớm tới cho lão bà ta đây thỉnh an, ta xem là có ý khác đi, ha ha, là tới nhìn Tử nhi đi, ha ha ha, Tử nhi ngươi nhất định phải làm tốt vai trò chủ nhà mà hảo hảo chiêu đãi thông gia chất tức" Vương thị cố tình làm thân nháy nháy mắt, Lưu thị cùng Vân Hi Vũ phối hợp cười cười.

Đinh Tử cười đứng dậy, đi tới trước mặt Lưu thị thi lễ: “Thỉnh an mợ cùng biểu tỷ, mợ cùng biểu tỷ dậy sớm như vậy sợ là chưa ăn sáng đi, ta hiện tại để phòng bếp nhỏ chuẩn bị một ít thức ăn."

“Không cần không cần, chúng ta đã dùng điểm tâm rồi mới tới!" Lưu thị khoát khoát tay, không cần ai chỉ cứ tự nhiên ngồi vào bên cạnh Đinh Tử, Vương thị nhìn thấy khóe miệng hơi kéo, mặt hiện lên vẻ khó xử, Lưu thị làm như vậy tựa như nói bà ta mới vừa rồi là có ý sai người.

“Hộ Quốc Hậu phu nhân hôm nay không phải đến xem Tử nhi?" Vương thị chỉ cảm thấy Lưu thị là tới kiểm tra, muốn hai nhà luôn có một chút quan hệ thông gia, đây là nói Lưu thị không nên náo quá mức.

“Đương nhiên là đến xem Tử nhi!" Vân Hi Vũ vốn là lớn lên tươi đẹp, đôi mắt đen chớp chớp, rất thuần thấu, lời nói ra lại như đứa bé thẳng thắn, “Cháu còn chưa có tới Thị lang phủ tìm Tử nhi chơi đùa a, cháu nghĩ a, ở Hộ Quốc hậu phủ đùa không thoải mái, đến Thị lang phủ ít người ít việc hẳn là có thể đùa được rồi." Nói xong chính mình cười trước, Vương thị nghe mặt muốn xanh lại không thể xanh hơn, lời này không phải ý nói là oán giận Thị lang phủ các nàng không hiểu chuyện, đem thọ yến làm hỏng sao?

Nhưng này có thể trách nàng sao?

Trong lòng thầm hận liếc mắt một cái xem xét Mã di nương đang đứng ở trong sảnh đối chiếu đồ cưới, Mã di nương lại cúi đầu, căn bản không nhìn Lưu thị Vân Hi Vũ, chỉ sợ các nàng mượn cơ hội nói cái gì đó không xuôi tai.

“Đây là tự nhiên, Tử nhi mau dẫn Vân tiểu thư đi dạo Thị lang phủ đi." Vương thị cười càng phát ra thân thiết hướng về phía Đinh Tử nói, Đinh Tử kéo tay Vân Hi Vũ muốn đứng dậy, Vân Hi Vũ lại chu môi, nàng lớn lên vốn đáng yêu, này vừa chu môi một cái liền làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp hoạt bát, lại mang theo vài phần tính trẻ con, nói ra cái gì, cũng làm cho người cảm thấy nàng là vô tâm, “Biểu muội a, ta sau khi trở về tổ mẫu còn đem ta mắng một trận, nói ta không nên cho một mình ngươi ở hoa viên đợi, mặc dù nói ba thứ muội của ngươi đều ở hoa viên, nhưng rốt cuộc thân phận quá thấp, trước mặt mọi người cũng không giúp nói rõ cái gì, ngươi đừng nói cho ta, ở trong hoa viên các nàng cũng để cho ngươi ăn thua thiệt đi? Ngươi yên tâm, cứ nói hết cho ta biết, ta trở lại nhất định nói cho tổ mẫu, làm cho tổ mẫu sau này nếu có thỉnh yến tuyệt đối không mời những tiểu thư này, nói với ta, là ai đối ngươi không lễ phép?"

Đinh Tĩnh, Đinh Ninh Nhi, Đinh An sắc mặt đồng thời chuyển trắng một mảnh, các nàng xem như là đã nhìn ra, Hộ Quốc Hậu phu nhân tiểu thư này hôm nay chính là đến làm khó, tìm các nàng gây khó dễ! Thế nhưng các nàng cũng không dám cãi lại.

Vân Hi Vũ lời này chỉ trích không sai, đều là tiểu thư Thị lang phủ, lúc trước Đinh Tử bị người chỉ trích chụp mũ thì lúc này ba thứ muội đang làm gì, các nàng đều vây quanh ở bên người Lâm Giai Thiến, lại không có ai vì Đinh Tử cãi giúp một câu, chỗ nào nhớ đến tỷ muội tình thâm, nói không chừng lúc đó còn vụng trộm cười thầm.

Kỳ thực việc này mọi người trong Thọ An đường đều rõ ràng, chỉ bất quá ai cũng không nói ra, hiện tại làm cho Vân Hi Vũ một hơi vạch trần, Vương thị mặt cũng không nhịn được, muốn nói con cháu không hòa thuận, nhưng kia tất cả đều là trách nhiệm của nàng – lão phu nhân này a, cũng may Vân Hi Vũ không nhắm vấn đề này không buông, Đinh Tử cũng coi như có chút nhãn lực.

“Không phải a, lúc trước bọn muội muội có thể là sợ hãi, bất quá, các nàng lại là thứ nữ, lúc đó có mặt phần lớn là đích nữ, các nàng cũng không thể mở miệng nói gì, Giai Thiến quận chúa đứng ở một bên quan sát thì các nàng nào dám nói cái gì khác. Lúc đó cũng không có vị tiểu thư nào đối với ta bất kính, thật là làm cho ngoại tổ mẫu quan tâm, ta kỳ thực rất tốt."

“Tốt, tốt cái gì? Ngày hôm qua ta cùng Hậu gia nói chuyện này, Hậu gia nghe xong càng vỗ bàn rống giận nửa ngày a. Hậu gia chúng ta thế nhưng là trọng nữ khinh nam, bình thường sủng nha đầu Vũ Hi như trân bảo, trước đây cũng hiểu rõ nhất là cô em vợ đã mất của ta, đối Vũ nhi và chất nữ cũng rất đau (tức là yêu thương, đau lòng). Nghe nói phía ngự sử không phải lương phối liền rùm beng muốn giải hôn ước, Hậu gia chúng ta thế nhưng nói, Tử nhi nếu là bởi vì chuyện hôn sự tương lai này mà chịu ảnh hưởng, cùng lắm thì Hộ Quốc hậu phủ đón nàng trở lại dưỡng, Hộ Quốc hậu phủ lớn như vậy, còn sợ nuôi không nổi một nữ tử a". Lời này của Lưu thị như quất thẳng vào mặt Vương thị, này rõ ràng trào phúng Thị lang phủ các nàng tham của, muốn lấy đích nữ đổi phú quý, Đinh Tử nói như thế nào cũng họ Đinh, nếu như thật bị Hộ Quốc hậu phủ đón về, Thị lang phủ cũng không cần ở kinh thành nữa, mặt mũi đều bị ném trên mặt đất cho người ta giẫm!

“Tử nhi chính là đích nữ Thị lang phủ, ta và cha nàng cũng là đau nàng! Lần này chính là tiện thiếp quý phủ làm việc bất lợi, sau khi trở về chúng ta cũng phạt nặng nàng, hôn sự này nhất định là kết không được, mong rằng Hậu phu nhân trở lại hướng lão tỷ tỷ thỉnh tội a.“

“Ha ha ha, lão phu nhân đây là nói gì a, chúng ta đến không phải hỏi tội mà tới a." Lưu thị dùng khăn tay che miệng, Vương thị nhìn trong lòng càng hận, không phải tới hỏi tội, vừa vào cửa liền châm chọc một trận là ý gì?

“Ái chà, chúng ta đi có phải hay không không đúng dịp a, đây là đang thu xếp gì vậy?" Lưu thị coi như mới nhìn đến giữa đại sảnh bày đầy đồ cưới, giả vờ nghi ngờ hỏi.

Vương thị vừa nghe khóe miệng nhất câu, lúc trước Lam lão thái quân cũng là ý nói qua đồ cưới Vân Tề Nhu bị tham đi, bây giờ ở trước mặt các nàng đem đồ cưới nhập kho cũng làm cho các nàng nhìn rõ ràng minh bạch: “Đây là đồ cưới Tử nhi, ta hôm qua phạt Mã di nương, liền làm cho nàng sáng sớm đem đồ cưới đều đưa đến, đưa vào trong đại kho đối diện, sau này Tử nhi đại hôn còn có thể dùng tới."

“Này, đây là đồ cưới đại cô nương năm đó a, vừa vặn, ta hôm nay đến chính là phụng mệnh lão thái quân chúng ta mang đồ cưới đi!"

“Cái gì?"

“Cái gì?"

“Cái gì?"

Lưu thị mới nói xong, ba đạo thanh âm bất đồng đồng thời vang lên, một đạo là Vương thị, một đạo là Mã di nương, một đạo là Phương di nương, Lưu thị trên mặt lập tức trầm xuống, nhân tiện nói: “Thị lang phủ thế nào không quy cư như thế, hảo hảo nói chuyện liền hô to gọi nhỏ lên, đồ cưới này vốn là lão thái quân năm đó cấp đại cô nương, hiện tại lấy về cũng có thể.“

Vương thị nhận ra mình luống cuống, vội vã chỉnh sắc mặt, trong lòng lại khẩn trương vạn phần: “Lời tuy nói như thế, thế nhưng Tề Nhu còn có hai đứa nhỏ Tử nhi, Trí nhi, nàng sớm mất, mấy thứ này còn muốn để lại cho hai đứa nhỏ dùng khi thành thân a."

“Đúng vậy, Hộ Quốc hậu phủ cũng là danh gia vọng tộc, đồ cưới cấp cô nương đã xuất giá làm của hồi môn, nay nàng còn có nhi nữ trong phủ, nếu lúc này chuyển ra, không thể không làm cho người ta bàn tán a". Mã di nương liền vội vàng cười khuyên nhủ, thật làm cho các nàng đem đồ cưới lấy về, đồ vật bên trong chẳng phải là bị phơi bày! Nàng còn có cái trái cây tốt gì để ăn?

Lưu thị lạnh lùng nhìn Mã di nương, nàng hôm nay mặc một thân quý khí là cố ý dùng để áp đảo người Thị lang phủ, lúc này mặt nàng như sương lạnh, đôi mắt lợi hại liếc qua khiến Mã di nương chột dạ cúi đầu: “Quý phủ di nương hảo quy cư a, ta cùng với lão phu nhân nói chuyện, ngươi có thể xen mồm? Đồ cưới đại cô nương chúng ta cầm lại xác thực không xuôi tai, nhưng cần thì ta phải nói ra, đặt ở trong phủ này không an toàn, không như chúng ta lấy về bảo tồn, đến lúc đó Tử nhi, Trí nhi xuất giá, đón dâu chúng ta ấn theo quy cư lại đưa qua, tuyệt đối sẽ không tham một điểm đồ cưới của đại cô nương. Muốn ta nói a, con người tâm đều là thịt lớn lên, thế nào có vài người tâm đen tối như vậy? Đại cô nương chúng ta mất sớm là nàng không đủ phúc khí, sau khi mất cũng để lại đồ cưới này cho chất nữ, chất tử của ta, mà lại có vài người lòng dạ hiểm độc độc thủ liền đưa đến phần đồ cưới này. Nàng cũng không sợ buổi tối bị ác quỷ moi tim, trực tiếp đem tim kia đi uy cẩu a!" (Định nói “cho chó ăn" nhưng Hậu phu nhân Lưu thị há lại nói thô lỗ như thế được)

Mã di nương trong lòng run run một trận, hận đến môi muốn bị cắn ra vết máu, nhưng mà lúc này nếu biện giải, không phải là càng làm cho người ta nói nàng tham đồ cưới Vân Tề Nhu sao? Bình tĩnh, phải bình tĩnh, bây giờ còn không phát triển đến cái nông nỗi kia, lão thái bà kia cũng đỏ mắt phần đồ cưới này, còn có bà trước ra mặt giải quyết.

“Hậu phu nhân không nên lo lắng, lúc trước Mã di nương cũng là vì Tử nhi trù bị hôn sự, này cầm đồ cưới cũng để biết thiếu cái gì mà tiện xử lý a. Hiện tại đồ cưới này tất cả ở chỗ này, nàng đang ở cùng quản sự đại khố phòng đối chiếu, xong sẽ đem toàn bộ đồ cưới đều dời đến đại khố phòng, tương lai Tử nhi, Trí nhi đại hôn, đều làm hôn sự cho bọn hắn. Tuyệt đối sẽ không lại có cái sai lầm gì". Vương thị nhẹ giọng giải thích, hi vọng Lưu thị có thể nghe lọt.

Lưu thị lại là diện vô biểu tình theo tỳ nữ trong tay lấy ra một tờ giấy mạ vàng ghi danh mục quà tặng, “Ba" một tiếng hướng trên bàn vỗ: “Lời nói thật cùng ngài nói đi, hôm nay ta đến đó là phụng mệnh lệnh lão thái quân, đến đây thu hồi đồ cưới đại cô nương. Các ngươi đừng lo chúng ta thu hồi đồ cưới xong liền tham, chúng ta Hộ Quốc hậu phủ mặc dù hành sự điệu thấp, nhưng của cải vẫn còn, cũng không phải hạng người tham của, đừng nói một phần đồ cưới, dù là hai phần ba phần chúng ta cũng có thể lấy ra. Danh mục quà tặng này Tử nhi, Trí nhi có thể cất, đến lúc các ngươi đại hôn sẽ căn cứ danh mục quà tặng để Hộ Quốc hậu phủ chuẩn bị một phần đồ cưới, chúng ta Hộ Quốc hậu phủ tuyệt không thiên vị, nói được thì làm được. Các ngươi nếu là sợ chúng ta nuốt lời, ta hiện tại có thể lấy danh nghĩa Hộ Quốc Hậu phu nhân lập chứng từ, điểm vân tay, đến Kinh Triệu doãn một chuyến, chứng thực văn thư đi, tuyệt đối mảy may không kém. Bất quá ta dám cam đoan này, đồ cưới này hôm nay ta cũng là nhất định phải lấy về!"

Vương thị thấy Lưu thị cường ngạnh như vậy, trên mặt lại không nhịn được: “Hậu phu nhân, ta biết ngài thân phận cao quý, nhưng rốt cuộc đây là Thị lang phủ ta chứ không phải Hộ Quốc hậu phủ ngươi, này Thị lang phủ vẫn là lão thái bà ta làm chủ! Ngươi ở đây náo đem đồ cưới đều chuyển trở lại, làm cho người ta nhìn thấy, còn cho là Thị lang phủ chúng ta đã xảy ra chuyện gì, ngay cả đồ cưới của con dâu cũng bảo hộ không được. Đến lúc đó mặt ngươi cũng không sáng sủa gì đi, ngoại nhân cũng sẽ không hiểu rõ, chỉ biết việc đồ cưới của cô nương gia bị mang đi, nhi nữ còn ở đây mà lại thu hồi đi, còn không nói Hộ Quốc hậu phủ khi dễ Tử nhi, Trí nhi là cô nhi, nói các ngươi Hộ Quốc hậu phủ thái độ mạnh mẽ không phân rõ phải trái sao. Hậu phu nhân, lão bà đây cũng là hảo tâm, đồ cưới đặt ở Thị lang phủ không mất cũng không thiếu được, Hậu phu nhân khư khư cố chấp chẳng phải làm cho người ta chế giễu sao? Chúng ta hai phủ vốn là quan hệ thông gia, há có thể vì một phần đồ cưới mà phá hủy tình thân".

Vương thị lời này là vừa dỗ vừa uy hiếp, cuối cùng lấy tình thân cảm động Lưu thị, Vân Hi Vũ lúc này lại giống như ngây thơ nói: “Này có cái gì khó, ta xem liền trực tiếp đưa đến Kinh Triệu doãn kia, ở nơi đó qua phân hộ, trên giấy viết rõ tiền căn hậu quả. Không phải Hộ Quốc hậu phủ chúng ta quan tâm phần đồ cưới này, chỉ là không muốn đồ cưới cô cô ta không minh bạch a. Nếu ai dám nói Hộ Quốc hậu phủ chúng ta không phải, phần đồ cưới này chính là từ Hộ Quốc hậu phủ chúng ta ra, hiện tại lấy về cũng là bình thường. Muốn nói Tử nhi, Trí nhi còn đang ở đây mà lấy về sẽ bất tiện thì Kinh Triệu doãn đại nhân lúc đó cũng có mặt trên thọ yến, hắn còn có thể không biết chuyện đã xảy ra thế nào sao, chỉ cần hắn làm chứng, chúng ta đi quan phủ, ai dám nói nửa câu không phải? Nói không phải đó chính là coi rẻ Kinh Triệu doãn xử lý bất công, làm việc bất lợi, Kinh Triệu doãn thế nhưng là nơi quản công sự ở kinh thành của hoàng thượng, nếu là hắn hành sự sai lầm, chẳng phải là nói hoàng thượng nhìn người không đúng, nói hoàng thượng xử lý bất công? Ha ha ha, ta nghĩ việc này khẳng định không ai nói, nương ngươi nói có đúng hay không a?"

Vương thị hé ra nét mặt già nua không ngừng co quắp, trên mặt xanh tím không ngừng, nàng có thể nói cái gì, nàng dám nói cái gì? Có nữa nửa câu không phải, sẽ biến thành coi rẻ hoàng quyền, nàng có mấy đầu để chém?

Mã di nương mặt càng trắng, trong lòng càng bất an, bất quá lại không ngừng tự an ủi mình, bất quá chính là đối chiếu ra, chờ đem hết về, chính là Hộ Quốc hậu phủ ngậm bồ hòn, không có chuyện gì, không có chuyện gì…

Lưu thị lại là trực tiếp phất tay, hướng về mấy bà tử khôn khéo phía sau nói: “Đi, đem đồ cưới từng món một đều đối chiếu rõ ràng cho ta, một kiện cũng không bỏ sót trực tiếp chuyển hồi Hộ Quốc hậu phủ đi."

“Vâng, phu nhân!"

Lưu thị dẫn theo ba bà tử, hai nha hoàn, các nàng đều nhìn rất khôn khéo, năm người liền bước lên phía trước vây quanh lấy đồ cưới, hai đối số, ba chỉnh lý, một nha hoàn trong đó đứng không vững, trong tay đang cầm hộp trang điểm liền “Ba" bể tan tành trên mặt đất.

Vương thị mắt vừa thấy lại sáng lên, làm tổn thương đồ cưới, nàng có thể có mượn cớ đoạt trở lại!

“A, phu nhân, đồ cưới này không đúng a!" Nhưng mà nha hoàn kia nhìn hộp trang điểm bị rơi lại kinh ngạc kêu lên, mọi người quét mắt nhìn lại, đều cả kinh!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại