Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ
Chương 144: Tỷ phu PK cậu em vợ!

Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ

Chương 144: Tỷ phu PK cậu em vợ!

Trên mặt Ngô Song vẫn mang theo hận ý vặn vẹo dữ tợn, nếu như ánh mắt có thể giết người, Đinh Tử không biết chết bao nhiêu lần, mà Đinh Tử lại vẫn nhợt nhạt cười, đối với biểu tình vặn vẹo của Ngô Song, khí thế phẫn nộ, hoàn toàn làm như không thấy gì.

Ngô Song mím môi, đột nhiên cười rộ lên: “Đối với chuyện hôm nay, Thế tử phi đã sớm nghĩ kỹ? "

Hiện tại Ngô Song đột nhiên hồi tưởng lại, chuyện này khi vừa mới bắt đầu là do Đinh Tử, nàng ta ở trên đại điện thu nhận bảy vũ nương này mang vào trong phủ, sau đó vì bà ta khiêu khích mà ban tên rồi đến chuyện dựng sân khấu kịch, đồ cưới lúc trước hơn năm vạn lượng bạc kia có cho Hòa Bình y quán thật hay không, Đinh Tử là chủ quản nàng muốn nói như thế nào, Hòa Bình y quán còn không làm theo sao?

Bà ta đi đòi bạc, Đinh Tử không thể không đưa, nhưng bà ta cũng không tin Đinh Tử không thể đem bạc ra, nàng ta không có, còn Lam Thanh Lăng đâu, nữ nhân của mình đã xảy ra chuyện, nào có nam nhân nào mặc kệ, sự tình sao có thể phát triển đến mức náo đến dư luận xôn xao? An Vương gia nghe thấy tiếng gió đương nhiên phải đến chất vấn bà ta, Đinh Tử này nếu đã sớm dự liệu, vậy những phiền phức phía sau, nàng ta tự nhiên có thể dự liệu đến mà sớm làm chuẩn bị, chẳng lẽ hôm nay bà ta đăng môn vì đòi bạc mà chịu thua, vì đạt được An Vương gia thích, trước đó Đinh Tử cũng liệu đến?

Không, không có khả năng?

Đây là đêm qua bà ta cùng mấy nha hoàn mới nghĩ tốt, Đinh Tử mới bao nhiêu niên kỷ như thế, ngoại trừ thông minh một ít nhưng lịch lãm còn rất cạn, sẽ không nghĩ sâu như vậy, hôm nay chẳng qua là Đinh Tử cố ý muốn làm nhục bà ta mà thôi!

Đối với lời Ngô Song nói, Đinh Tử lại nghi hoặc nháy mắt: “Mẫu phi đang nói cái gì, chuyện gì trước nghĩ kỹ?" Cặp mắt có thể nói kia, một mảnh trong suốt, bộ dáng hoàn toàn vô tội, Ngô Song trong lòng tức hận, ngoài miệng nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

“Chuyện một vạn hai lượng bạc này, Thế tử phi cũng không cần quản." Nín nửa ngày Ngô Song mới nói, bà ta càng nghĩ càng không phục, dựa vào cái gì Đinh Tử xem cuộc vui còn bà đến thanh toán, cũng không thể dùng bạc trong phủ, nếu không đến lúc đó nói Vương phủ ức hiếp Đinh Tử, làm cho Đinh Tử không duyên cớ bị oan uổng, đến lúc đó An Vương gia sợ rằng càng lạnh mặt.

Ngẫm lại cũng phải, nếu Vương phủ đã có thể bỏ tiền, trước đó lại đi ép buộc Đinh Tử, đem An Vương phủ đẩy tới đầu sóng gió, bổ sung bạc có phần quá muộn.

Nhưng muốn Ngô Song từ trong đồ cưới xuất bạc, bà ta vạn vạn không phục, một kế tốt như vậy, cuối cùng lại thành bà ta ngậm bồ hòn có khổ nói không nên lời, việc này nếu đổi lại là ai, cũng không thể chịu phục! Nhưng bà ta muốn dùng rộng lượng để đạt được An Vương gia yêu thích cùng tha thứ, chuyện này bà ta nhất định phải phải xử lý đến Đinh Tử không lời nào để nói, để An Vương gia khen bà rộng lượng mới được!

Nghĩ tới nghĩ lui, tựa hồ cũng chỉ còn lại cách chính mình bỏ tiền bổ sung một vạn hai này mới được, Ngô Song nắm chặt song quyền, móng tay bén nhọn bấm sâu vào lòng bàn tay, đau đớn kia, so với bà đã bị khuất nhục cùng không phục, thực sự là gặp sư phụ.

“Vậy phải xuất bạc của Vương phủ sao?" Đinh Tử nháy nháy mắt không yên tâm lắm hỏi.

“Bản vương phi nói không cần ngươi quan tâm liền không cần ngươi quan tâm, kia nhiều lời làm gì?" Ngô Song lần đầu tức giận nói lời thô lỗ như vậy, hiện tại ở trước mặt Đinh Tử, bà ta căn bản không còn bảo tồn bộ dáng ôn nhu hiền lương gì.

Đinh Tử hoảng sợ, thân thủ vỗ mạnh lên ngực, một bộ dáng bị dọa không nhẹ, những hạ nhân khác thấy thế cũng có chút ngoài ý muốn nhìn Ngô Song.

Ngô Song nói xong mới phát hiện không thích hợp, mím chặt môi lạnh lùng trừng Đinh Tử rồi mới lên tiếng: “Chuyện này bản vương phi tự nhiên sẽ vì Thế tử phi, Thế tử phi liền không cần để ý, chỉ là Thế tử phi vạn không thể quên lần giáo huấn này, lần tiếp theo bản vương phi tuyệt đối sẽ không lại chịu trách nhiệm cho ngươi. Ngươi cũng là chủ tử vương phủ, làm việc phải cho bọn hạ nhân thấy mà làm tấm gương, nếu tùy ý làm bậy như thế này, chính là phá hư quy cư vương phủ, sự tình náo lớn, bản vương phi muốn cứu chữa cũng không còn cách nào."

Đinh Tử cười khẽ: “Vẫn là mẫu phi rộng lượng a, bạc này ngài muốn chính mình vì con dâu bổ sung sao, con dâu tại đây tạ ơn ngài. Bất quá mẫu phi đã tới đây, bản Thế tử phi lại nhớ tới một chuyện, phụ vương từng đồng ý Lam Nguyệt viện tự quản lý, nguyệt ngân tháng này cũng trong hai ngày này phát xuống, mẫu phi không nên quên , lần này cũng không nhọc đến quản gia trực tiếp phát tiền, trực tiếp đưa bản Thế tử phi hoặc Thủy ma ma, Lam Nguyệt viện chúng ta chính mình xử lý là được."

Ngô Song ngẩn ra một hồi, tàn bạo nhìn Đinh Tử, đột nhiên thấp giọng nói: “Đinh Tử, bản vương phi sẽ không bỏ qua đâu, bản vương phi sẽ nhớ ngươi hôm nay đắc ý, bản vương phi chung quy sẽ đem mọi thứ ngươi sở hữu đều hung hăng giẫm trên mặt đất."

Đinh Tử cười nhắc nhở: “Mẫu phi mau thu hồi biểu tình dọa người này đi, nếu không, hình tượng ngày xưa ngươi tạo dựng lên sẽ hoàn toàn bị phá hủy, đây không phải là chuyện mẫu phi muốn phát sinh đi?"

“Chờ xem!" Ngô Song hừ lạnh một tiếng, xoay người mang theo hạ nhân ly khai Lam Nguyệt viện, Đinh Tử nhẹ a một tiếng, cười thập phần thoải mái.

Ngô Song một đường chạy về Song Mãn viện, ngày hôm qua An Vương gia từng hạ mệnh lệnh, Ngô Song sáng sớm liền cho người thu xếp trở lại Song Mãn viện, Song Mãn viện từ lúc An Vương gia nhắc tới, Ngô Song liền cho tiến độ tiến hành nhanh hơn, vốn chỉ còn lại một ít công việc sẽ kết thúc, khoảng hơn một ngày là cơ bản hoàn thành, sáng sớm hôm nay Ngô Song vốn định chặn An Vương gia nói mấy câu, cho phép bà ta trở lại trễ mấy ngày, nhưng An Vương gia còn đang nổi nóng không để ý tới bà ta, Ngô Song biết bây giờ không phải là lúc cầu An Vương gia, liền qua loa thu dọn đồ trở lại, lúc này mới đi Lam Nguyệt viện.

Lần đi Lam Nguyệt viện này, bà ta vốn định lấy thân phận bố thí cứu trợ đi vào, ai biết bị Đinh Tử chặn họng, bà ta thực sự là bồi thêm bạc của mình, Ngô Song càng nghĩ càng không phục, vừa mới ngồi xuống, chợt đứng lên, hung hăng đem mọi thứ trong phòng có thể đập bể đều đập phá một lần, lại vẫn không cảm giác có một chút hả giận.

Một vạn hai kia đối với An Vương gia mà nói, đối với Lam Thanh Lăng hay đối với Đinh Tử mà nói cũng có thể không quan tâm, nhưng đối với Ngô Song lại là không thể không quan tâm!

Phụ thân của Ngô Song là Ngô Thư Viện vừa được sinh ra liền bị một tầng thân phận đè ép, là tiền lão thái gia cùng một thị tì nha hoàn sinh, là một con vợ kế, đồng thời cũng không phải kẻ có nhiều bản lĩnh tài học. Tiền lão thái gia cũng không nhìn trúng phụ thân Ngô Song, hơn nữa phía trên còn có con trai trưởng, phụ thân Ngô Song ăn mặc chi phí tuy là tính trong tộc, nhưng không có tư cách kế thừa gia sản, hắn một không công danh hai không tài học, có thể tưởng tượng có thể có cái của cải gì?

Chuyện năm đó của Ngô Song cùng An Vương gia, bởi vì quan hệ đến tộc trưởng Ngô thị, căn bản không có người dám đi chúc mừng bà ta, trong tộc càng không ra đồ cưới, vẫn là phụ thân Ngô Song vay tiền chuẩn bị, sau khi Ngô Song vào phủ bởi vì không ai xử lý việc chưởng quản trong phủ, An Vương gia liền giao cho Ngô Song đến xử lý.

Ngô Song đối với đồ cưới của mình vẫn biểu hiện không oán không hối hận, ngược lại An Vương gia thấy thế, từ trong đại khố phòng cho bà ta một rương đồ trang sức ngọc khí xem như đồ cưới, Ngô Song ở trước mặt An Vương gia vẫn luôn ôn nhu hiểu biết ý người, An Vương gia bình thường tính tình lạnh lùng, nhưng cũng không bạc đãi Ngô Song.

Ngô Song nhận việc chưởng gia xong, liền động tâm, lần đầu tiên là quay vòng bạc trả nợ cho nhà mẹ đẻ, cái gọi là có một thì có hai, những năm gần đây Ngô Song từ trong quỹ tham ô bạc cũng là không ít , nhưng bà ta cũng không dám làm quá lớn, một vạn lượng bạc này vẫn là của cải bà ta để dành, cùng nhiều năm lo lắng hãi hùng từ tham ô quỹ mà ra, khiến bà ta bổ sung bạc cho quỹ chung, việc này cùng uống máu, cắt thịt của bà ta không khác gì nhau a!

Ngô Song thở hổn hển ngồi thẳng thuận khí, khí này lại làm thế nào cũng nuốt không trôi; Mộ Nguyệt, Mộ Dung, Mộ Tinh, Mộ Ấm bốn nha đầu một mực đứng một bên nhìn, cũng không dám nói chuyện vào lúc này, làm cho khẩu khí Ngô Song càng thêm không chỗ phát tác.

“Phanh!" Đột nhiên, trong phòng truyền đến một tiếng vang thật lớn, không biết Ngô Song đang làm cái gì, lại trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất , bốn người cả kinh, vội vã đi tới nâng Ngô Song nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Mộ Tinh, Mộ Ấm lập tức nhẹ nhàng thu dọn gian phòng mất trật tự, Mộ Nguyệt cùng Mộ Dung thì hầu hạ Ngô Song nghỉ ngơi.

Ngô Song tức giận thở hổn hển: “Tuyệt đối sẽ không buông tha, tuyệt đối sẽ không buông tha Đinh Tử, hôm nay nàng bức ta nhịn đau cắt ngân, sẽ có ngày ta làm cho nàng không còn gì cả!"

Những năm gần đây Mộ Nguyệt, Mộ Dung là mấy nha hoàn bồi ở bên người Ngô Song lâu nhất, đương nhiên biết bà ta tính nết thế nào, nhìn Ngô Song bình thường ôn nhu như nước, lại là người nửa điểm không chịu thiệt, hiện tại không công bồi thường một vạn lượng bạc, còn bị An Vương gia trách tội, chuyện mất mặt như vậy Ngô Song cho tới bây giờ chưa từng bị qua, so với lúc cùng Đinh Tử khẩu chiến thế nhưng bất đồng thật lớn, Ngô Song giận dữ cũng rất bình thường.

Mộ Nguyệt ở một bên nhỏ giọng hỏi : “Vậy số bạc này…" càng nói về sau Mộ Nguyệt nhất thời im miệng, bởi vì nàng đã nhìn thấy ánh mắt tàn bạo của Ngô Song nhìn nàng, như thể nàng là kẻ lấy bạc từ trong túi bà.

“Thế nào, ngay cả ngươi cũng muốn từ chỗ ta đoạt tiền?!" Ngô Song khẩu khí thập phần âm lãnh nói.

Mộ Nguyệt lập tức quỳ trên mặt đất, liên tục xin lỗi: “Vương phi thứ tội, là nô tỳ lắm mồm, nô tỳ tuyệt đối không có ý nghĩ này, nô tỳ chỉ là không biết chuyện này nên xử lý như thế nào mới tốt, hôm nay vương phi ngài đi Lam Nguyệt viện, chuyện này sợ là trong phủ đều biết, vậy những lời ngài nói…"

Ngô Song tức giận hô hấp dừng một chút, sau đó hậm hực nằm ở trên giường nghiến răng: “Lấy! Cầm đi!"

Mộ Nguyệt cúi đầu cũng không dám lập tức đi hành động, một lát sau Ngô Song cuối cùng cũng bằng phẳng một ít, đầu óc vẫn có chút đờ đẫn, nhìn nóc giường nửa ngày không nói lời nào: “Các ngươi có biện pháp gì tốt?"

“Số bạc này, việc này…" Một bên Ngô Song hỏi Mộ Dung cũng quỳ xuống, thế nhưng nàng lại không có chủ ý gì, bên kia Mộ Tinh, Mộ Ấm thu dọn xong cũng quỳ ở một bên cúi đầu không nói.

“Không phải tiền bạc, lần này bản vương phi ăn mệt còn phải câm nín, không đòi lại sao được?"

Mộ Nguyệt lại ngẩng đầu có chút muốn nói lại thôi, Ngô Song lại nói: “Đỡ bản phi đứng lên." Mộ Nguyệt, Mộ Dung lập tức đứng dậy đỡ Ngô Song ngồi dậy tựa ở đầu giường, Ngô Song nhìn thấy sắc mặt Mộ Nguyệt, hỏi, “Có cái gì thì nói, còn muốn gạt bản phi hay sao?"

Mộ Nguyệt nghĩ nghĩ nhân tiện nói: “Vương phi ngài quên sao, lúc trước không phải còn chuyện muốn làm cho Ngô Nguyệt Nga thay Thế tử phi bổ sung bạc, làm cho Thế tử thu vào trong phòng."

“Ngươi là nói…"

“Vương phi, chúng ta đồng dạng có thể cho Ngô Nguyệt Nga đem bạc này bổ sung, vốn nàng ta vì đeo bám Thế tử, chỉ cần chúng ta giúp nàng, tiền này nàng sẽ rất cao hứng lấy ra. Đến lúc đó nàng đi theo bên người Thế tử, không chỉ bởi vì vương phi giúp nàng tròn mộng tưởng, đối vương phi cảm kích, đến lúc đó vương phi còn có thể từ chỗ nàng đạt được không ít tin tức, đem nàng an bài trên bên người Thế tử phi, liền dễ dàng đối phó Thế tử phi hơn." Mộ Nguyệt trong mắt hiện lên ti lãnh ý nói.

Ngô Song nghe xong nhãn tình sáng lên, chuyện này không phải là cái lý như thế sao: “Bất quá Lam Thanh Lăng cũng không dễ dàng thu người như vậy, Đinh Tử kia cũng không phải kẻ lương thiện, bảy vũ nương này là như thế, lúc trước ở trên đại điện ai cũng không rõ ràng lắm Hoàng thượng cùng Nam Thái nhị hoàng tử tặng người là có ý gì, nàng liền xuyên tạc lời này, còn thoáng cái tống ra khỏi phủ bốn người."

Nói đến đây, Ngô Song cũng hận không thôi!

Bảy vũ nương này cũng không phải là thân phận bình thường, rốt cuộc cũng là Hoàng thượng tặng người, cũng không thể tùy tiện phát mại, An Vương gia tức giận như vậy, cũng là bởi vì Hoàng thượng cảm thấy không được nể mặt, hắn tặng người, An Vương phủ thế nhưng nuôi không nổi mà bán đi. Trước mặc kệ người này Lam Thanh Lăng có cần hay không, nhưng này cũng không phải có ý tứ đánh vào mặt Hoàng thượng sao? Ngô Song vốn vì thu dọn cục diện rối rắm, ngày hôm qua liền tìm người đi chỗ má mì hỏi, nhưng má mì này động tác cũng mau, cùng ngày liền đem người bán ra, hơn nữa còn không phải nhà người bình thường, Ngô Song muốn vì danh nghĩa An Vương phủ mà đòi người cũng phải suy nghĩ tới lui, thậm chí cùng ngày liền đã thu vào trong phòng, Ngô Song nếu đem người đưa trở về, lần nữa vứt đến Tĩnh Tâm viện, kia rõ ràng là đánh vào mặt Lam Thanh Lăng, ô nhục Lam Thanh Lăng.

Lúc trước ở trên đại điện Đinh Tử vốn là muốn lấy thân phận không rõ ràng khước từ, nhưng bảy vũ nương này là thân thuần khiết, Đinh Tử lúc này mới nhận lấy, hiện tại ngươi đem tàn hoa bại liễu hồi phủ cấp cho Lam Thanh Lăng, chẳng lẽ hắn đường đường Thế tử đệ nhất thân vương, chỉ xứng dùng nữ nhân người khác đã dùng qua? Đến lúc đó người Ngô Song đắc tội càng lớn!

Đường này không thông, nàng lúc này mới tìm cách khác bổ sung bạc, tự nhiên cũng minh bạch chuyện lúc này cứng đối cứng là không được.

Mộ Nguyệt lại âm hiểm cười nói: “Vương phi ngài ban cho đương nhiên là không được, nhưng nếu là Thế tử chính hắn hành vi không thể kiềm chế, liền lại không tính trên người ngài a, đến lúc đó Thế tử phi lợi hại hơn nữa, nếu không sợ danh ghen tuông lộ ra ngoài, nàng cũng phải nhịn đau nhận lấy người. Ngô Nguyệt Nga kia vốn chính là người mắt cao ương ngạnh, đến lúc đó Lam Nguyệt viện kia không cần vương phi xuất thủ, muốn không loạn cũng khó khăn."

Ngô Song thấp giọng cười, vỗ vỗ vai Mộ Nguyệt khen: “Hảo hảo, cũng là ngươi thông minh nhất a!" Mộ Nguyệt được tán thưởng, trên mặt Mộ Dung hiện lên tia khác thường, mà Mộ Tinh, Mộ Ấm càng cúi đầu thấp hơn, không nói câu nào.

Ngô Song vừa đi, Đinh Tử liền đem Thủy ma ma gọi tới.

Đinh Tử vào nội phòng, Thủy ma ma vừa tiến đến, Đinh Tử liền cho ngồi, Thủy ma ma trước khước từ không ngồi, Hỉ nhi lấy tới một cái ghế đơn, Thủy ma ma lúc này mới ngồi xuống.

Đinh Tử trực tiếp nói ngay vào điểm chính: “Thủy ma ma cũng biết, sau này Lam Nguyệt viện chúng ta sẽ tự mình đến quản lý, sau này Lam Nguyệt viện liền giao cho Thủy ma ma đến quản lý." Thủy ma ma vẫn quản Lam Nguyệt viện, nhưng bởi vì lúc đó quyền lực hạn chế Đinh Tử cũng không có trọng dụng, lần trước Thủy ma ma nhận chủ xong Đinh Tử liền cũng nghĩ tới những vấn đề này, Lam Nguyệt viện này cũng không có bình tĩnh như mặt ngoài, trước phải đem hậu viện chính mình xử lý xong, Đinh Tử cũng thư thái.

Thủy ma ma nhìn Đinh Tử, ca ngợi cười nói: “Thế tử phi quả nhiên là khôn khéo giỏi giang, lão nô trước tạ ơn Thế tử phi tín nhiệm, chuyện tham ô không biết đúng mực, lão nô dám thề với trời, tuyệt đối không làm, nếu có vi phạm lời thề, nguyện chịu thiên lôi đánh xuống!"

“Ma ma sao lại thề làm cái gì, ta tin ngươi, nếu không cũng sẽ không đem sổ sách Lam Nguyệt viện giao cho Thủy ma ma, hơn nữa việc quản lý của Lam Nguyệt viện tách khỏi phủ, bạc này cũng muốn biến đổi. Trong viện quản sự nhất đẳng một tháng mười hai lượng bạc, nhị đẳng mười lượng, ma ma bình thường năm lượng, nha hoàn nhất đẳng ba lượng, nhị đẳng hai lượng, tam đẳng một lượng, thô sử ma ma một lượng, thô sử nha hoàn một lượng. Tiền tiêu vặt hằng tháng của ta cùng với Thế tử trực tiếp từ chỗ này của ta lấy, như thế tính xuống bạc cho việc bếp núc hẳn là cũng đủ Lam Nguyệt viện chi tiêu, các nha hoàn ma ma y phục bốn mùa không thể hạ xuống, bạc chi tiêu hằng ngày ma ma cũng không cần bớt đi, nên chi phải chi, nếu bạc không đủ ngươi lại nói với ta."

Thủy ma ma sửng sốt, tuy biết Đinh Tử không phải cái người hẹp hòi, thế nhưng rộng rãi như vậy cũng là khó có được, bạc này tăng lên thì dễ muốn giảm thì rất khó, hơn nữa nhiều năm như vậy, hai vị chủ tử mỗi người nguyệt ngân ba mươi hai đều từ Thế tử phi ở đây nói ra, một năm trôi qua vài trăm lượng, cũng không phải người bình thường dám tùy tiện khoe khoang khoác lác.

Thủy ma ma đương nhiên không biết sản nghiệp phía sau Đinh Tử, lại có biết Hòa Bình y quán kia hằng năm cần nhờ cửa hàng đồ cưới Thế tử phi bổ sung tiền, Thủy ma ma cũng từng đi y quán kia mua dược, đúng là lợi ích thực tế, người bình thường đều mua nổi.

Bởi vì Hòa Bình y quán làm như vậy, còn đắc tội không ít y quán trong kinh thành, bất quá một là khoảng cách cùng Hòa Bình y quán không gần, mấy danh môn quý tộc cũng không quá quan tâm dược phí bao nhiêu, trái lại càng nhiều người để thể hiện mình phú quý, loại người này quả thật có phân chia ra một ít, nhưng cũng không đến tình trạng xé rách mặt. Bởi vì Hòa Bình y quán dược giới tiện nghi, thậm chí có một chút y quán cũng từ Hòa Bình y quán mua dược, nhưng thật ra tránh khỏi một ít phiền phức cạnh tranh. Trọng yếu nhất là, việc này đã lan truyền ra, người nào không biết Hòa Bình y quán này là An Vương Thế tử phi Đinh Tử vì cứu tế bách tính mà mở ra, ai dám đi tới chen chân với nàng, muốn chết sao?

Đinh Tử tăng lên chi tiêu một tháng cũng không nhỏ, Thủy ma ma không khỏi cau mày nói: “Lão nô biết Thế tử phi là một người nhân từ rộng lượng, nhưng tiền này bình quân so với việc bếp núc trong phủ hằng tháng tăng gấp hai, cứ thế mãi cũng là một khoản không nhỏ, Thế tử phi vẫn nên ấn theo việc bếp núc cố định đi. Còn nữa làm cho bọn hạ nhân lấn vào nguyệt ngân của hai vị chủ tử, chúng ta cũng không có người dám dùng a."

Thủy ma ma đây là vì Đinh Tử suy nghĩ, Đinh Tử cười cười: “Thủy ma ma không cần lo lắng, ta dám nói ra lời như vậy, đó là đã có chuẩn bị vẹn toàn cùng biện pháp xử lý, một tháng lấy ra tám vạn lượng bạc, bản Thế tử phi còn không buồn, vì thế Thủy ma ma chỉ để ý quản lý tốt Lam Nguyệt viện đi, chuyện vật ngoài thân này cũng không cần ngài lo lắng."

Thủy ma ma kinh ngạc, một tháng lấy ra tám vạn lượng còn chưa để ý, tuy nói lúc Thế tử phi xuất giá là mười dặm hồng trang, bảo bối không ít, nhưng bên trong có không ít là trong cung Thái hậu thưởng xuống, còn có một ít là đồ cổ ngọc khí không dễ đổi hiện ngân, nhưng nhìn Hỉ nhi Linh nhi Ngọc Du đứng ở một bên đều một bộ dáng thấy nhưng không thể trách, Thủy ma ma nhất thời minh bạch Thế tử phi này sợ là còn có cửa hàng gì khác nàng không biết làm ra tiền, liền cũng yên lòng.

Dứt bỏ chi tiêu tiền bạc, Đinh Tử nói ra như vậy tiền bạc cho hạ nhân Lam Nguyệt viện cũng là biện pháp rất tốt thu mua nhân tâm, Thủy ma ma cũng thập phần tán thành.

“Lão nô toàn bộ nghe Thế tử phi phân phó."

Đinh Tử gật gật đầu: “Thủy ma ma, ngài ở trong phủ cũng có hai mươi mấy năm, đối với vương phủ này cũng vô cùng hiểu rõ đi?"

Thủy ma ma nhất thời cười, lại minh bạch Đinh Tử ám chỉ, Thủy ma ma lúc trước theo tiền vương phi vào phủ, lúc đó tiền vương phi Ngô Thư Viện quản việc bếp núc trong phủ, Ngô Thư Viện là một người sảng khoái rộng lượng, lúc đó trong phủ hơn phân nửa mọi người là người Ngô Thư Viện, về sau Ngô Thư Viện chết, bởi vì Ngô Song vào phủ, nàng bắt đầu tại trong phủ rộng rãi thay đổi người, ở trước mặt An Vương gia lại làm thiếp phục thấp, An Vương gia là đệ nhất chủ tử không để ý tới, lúc đó Lam Thanh Lăng niên kỷ nhỏ như vậy, trong phủ này còn không do Ngô Song tùy tiện lăn qua lăn lại sao?

Ngô Song an bài một ít kẻ làm trung tâm, còn lại này cũng cưỡng bức dụ dỗ phản chủ, Thủy ma ma vốn cũng là người lợi hại phong mang (tài năng, khôn khéo) lộ ra ngoài, thế nhưng sau sự kiện Lam Thanh Lăng cùng Lam Thanh Nhiên, cũng bắt đầu thu lại phong mang, chỉ coi chừng chuyện Lam Nguyệt viện, đối với hạ nhân cũng mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng Thủy ma ma này là người co được giãn được, sao lại bỏ mặc hai mươi năm này không công lãng phí mà không làm, đương nhiên là một bên biểu hiện không có tính uy hiếp, một bên bồi dưỡng người trong phủ về một nhà.

Đây cũng là nguyên nhân Đinh Tử ngay từ đầu không động hạ nhân Lam Nguyệt viện, nơi này có vấn đề, Thủy ma ma âm thầm quan sát trong tối nên rõ ràng, việc này không cần Đinh Tử trực tiếp xử lý, chỉ cần chờ đợi thời cơ.

Hiện tại Lam Nguyệt viện các nàng chính mình sống một mình, lúc này giết gà dọa khỉ tạo uy vọng liền thập phần cần thiết.

“Thế tử phi muốn hỏi cái gì, lão nô đều tri vô bất ngôn (biết gì nói nấy)."

“Thủy ma ma nói cho ta một chút quan hệ người làm trong Lam Nguyệt viện này đi."

“Lam Nguyệt viện hiện tại nhất đẳng quản sự ma ma một người, nhị đẳng quản sự ma ma ba người, ma ma bình thường bốn người, nhất đẳng nha hoàn bốn người, nhị đẳng tám người, tam đẳng tám người, thô sử ma ma cùng thô sử nha hoàn các loại tám người."

Bình thường quý môn người ta, một chủ viện nhất đẳng nha hoàn đến thô sử nha hoàn, thô sử ma ma các loại bốn người, quản sự ma ma một người, những thứ ma ma khác hai người, bất quá bởi vì nơi này là vương phủ, hơn nữa Lam Nguyệt viện có hai chủ tử Lam Thanh Lăng, Đinh Tử, ấn lệ này hầu hạ nhân số là gấp đôi, bất quá bên người Lam Thanh Lăng từ trước đến nay không cần thiếp thân gì, hiện tại Tuyết Bích, Tuyết Uyển còn đang hầu hạ tại Tĩnh Tâm viện, Hỉ nhi Linh nhi Ngọc Du cộng thêm Tuyết Nhi vừa lúc bốn đại nha hoàn.

“Nhất đẳng quản lý ma ma là lão nô, còn lại là quản phòng bếp Thường ma ma, quản hình phạt cùng việc vặt vãnh Đinh ma ma, còn có điều phối hằng ngày Ninh ma ma, Thường ma ma là lão nô tay cầm tay mang lên, Đinh ma ma là thím bà con xa của nha hoàn thiếp thân Mộ Nguyệt của Ngô Song, thúc thúc của Mộ Nguyệt còn đang ở thôn trang hồi môn của Ngô Song, Ninh ma ma kia…"

Thủy ma ma cứ như vậy, đem quan hệ hạ nhân Lam Nguyệt viện nói toàn bộ, Đinh Tử vẫn trầm mặc nghe trong đầu cấp tốc chuyển, nói như vậy Lam Nguyệt viện này thì có hơn phân nửa có vấn đề, mặc dù Thủy ma ma trung tâm trên tay có thể tín nhiệm, nhưng tỷ lệ này lại không tốt chỗ nào, đương nhiên vấn đề này còn có kẻ ngay cả Thủy ma ma cũng không thể khẳng định ở vào khu vực màu xám, vì thế Đinh Tử chỉnh đốn Lam Nguyệt viện trước muốn từ những người này hạ thủ, lại bước tiếp theo đương nhiên là việc bếp núc An Vương phủ.

Chuyện này cũng không gấp, Đinh Tử còn muốn âm thầm quan sát một chút, ngẫm lại xử trí nhóm người này như thế nào mới được.

Thủy ma ma cùng Đinh Tử nói chuyện có một canh giờ, lúc này mới ra khỏi phòng.

Vừa vặn Lam Thanh Lăng cũng hạ triều trở về, Đinh Tử lập tức kêu hạ nhân bày thiện, bên này thấm ướt khăn tay đưa cho Lam Thanh Lăng lau mặt, một bên đem chuyện ngày hôm nay cùng tin tức Thủy ma ma báo lên cùng Lam Thanh Lăng nói một lần, Lam Thanh Lăng xoay tay lại ôm lấy Đinh Tử, hôn lên hai má trắng nõn trơn mềm của nàng: “Tất cả đều theo nương tử."

Bên kia Hỉ nhi Linh nhi vội bày thiện, hai người ra nội thất, Hỉ nhi Linh nhi thì ở một bên chia thức ăn, hai người dùng qua ngọ thiện, làm cho Ngọc Du truyền tin tức cho Thị Lang phủ, hai người liền ngồi xe ngựa đi Thị Lang phủ.

Rất xa, liền nhìn thấy ngoài Thị Lang phủ một đống người hướng bên này nhìn xung quanh, nhìn thấy xe ngựa vương phủ lập tức cười làm cho hạ nhân hô lên: “Tham kiến Thế tử, Thế tử phi."

Lúc Lam Thanh Lăng đỡ Đinh Tử xuống xe ngựa, liền nhìn thấy Đinh Bằng, Vương thị dẫn đầu, mọi người ngăn ở trên khung cửa Thị Lang phủ, Lam Thanh Lăng sắc mặt bình thản nói: “Đều là người trong nhà, không cần đa lễ." Trong thanh âm không có bao nhiêu nhiệt độ, hiển nhiên bất quá chỉ là một lời khách sáo.

Đinh Tử lại nhân cơ hội quan sát Đinh Bằng cùng Vương thị, trên mặt hai người đều mang theo một chút mệt mỏi rã rời, nghe nói đoạn thời gian trước bệnh nặng một hồi, Đinh Tử thật ra có phái người đưa một chút thuốc bổ, lại không hồi phủ thăm.

Đinh Bằng hốc mắt hãm sâu, rõ ràng một bộ dáng ngủ không ngon. Một bên là Tinh nhi bộ dáng vốn mềm mại đáng yêu trên mặt lại mang theo vài phần ưu sầu, Đinh Tử thiếu chút nữa quên, Đinh Bằng hiện tại lại không thể “dậy", Tinh nhi này độc thủ khuê phòng không ôm oán tịch mịch mới là lạ chứ, ngay cả bọn hạ nhân Thị Lang phủ đều cực kỳ cẩn thận từng li từng tí cúi đầu, ai cũng không dám ngẩng đầu, nghĩ đến Thị Lang phủ trong khoảng thời gian này, sợ là bầu không khí không tốt chút nào.

“Thế tử cùng Thế tử phi cũng là hoàng thân quốc thích, vừa nghe nói hai vị phải về phủ, tổ mẫu đã sớm phái người sửa sang lại đón tiếp, đừng đứng bên ngoài hứng gió nữa, mau vào trong phủ đi." Vương thị vốn trên mặt già nua, nhìn thấy Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử xong lại lộ ra một cỗ ánh sáng kỳ dị, Đinh Tử thật ra không chú ý này.

“Trí nhi đâu, không ở trong phủ sao?" Người hỏi là Đinh Tử.

“Các ngươi đi truyền tin, ta liền phái người đi tìm Trí nhi. Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, cho Trí nhi chúng ta vinh sủng như vậy, cũng là phúc khí, ta để cho hắn thừa dịp trong khoảng thời gian này cùng các đồng liêu quan hệ tốt, trong thời gian ngắn Trí nhi cũng chưa về, cùng các đồng liêu gặp gỡ nhiều cũng tốt." Đinh Bằng vội vã đáp, nói đến đây trên mặt tản ra quang mang, Trí nhi mới thi trạng nguyên không bao lâu, liền được Hoàng thượng ủy thác trọng trách, đây chính là chuyện vô thượng quang vinh, Đinh Bằng thấy được tiền đồ Đinh Trí, nhưng trong lòng thì hận không thôi, nếu không phải là Bạch di nương con tiện nhân kia, hắn làm sao sẽ bất lực, Thị Lang phủ một cửa hai trạng nguyên, vốn có thể mượn thanh danh này thịnh vượng, một bước đem Thị Lang phủ đẩy lên cao, đáng tiếc Thị Lang phủ nam đinh đơn bạc, hắn lại vô pháp có đứa nhỏ nữa, thực tế như vậy quả thực làm cho Đinh Bằng bi thống.

Đinh Tử vừa nghe mắt lạnh nhìn Đinh Bằng, Đinh Bằng năm đó lấy thân trạng nguyên tiến vào triều đình, đáng tiếc Vương thị là loại người kiến thức thiển cận, về sau bị dắt mũi, cũng là bởi vì Hộ Quốc Hậu phủ nhìn mặt mũi Vân Tề Nhu, sau này hắn liền không có công lao gì. Nhưng nhìn hắn làm mười mấy năm vẫn là chức vị thị lang không hơn không kém, liền biết Đinh Bằng này đối với triều đình độ mẫn cảm không đủ, căn bản không được tín nhiệm. Lúc này cũng chỉ nghĩ đến Đinh Trí đây là được ủy thác trọng dụng, lại không nghĩ rằng nơi này có các loại môn đạo phức tạp hơn.

Đinh Tử trong lòng hừ lạnh, cùng Lam Thanh Lăng dẫn đầu bước vào cửa, trực tiếp bị thỉnh đến Thọ An đường Vương thị.

Thọ An đường sớm bị Vương thị điều chỉnh, vừa tiến vào phòng khách là một phòng tráng lệ, Đinh Tử ẩn xuống ánh sáng lạnh nơi đáy mắt, trong lòng âm trầm.

Vốn nàng cảm thấy Vương thị này cùng Đinh Bằng hẳn cũng lật không ra nhiều sóng gió, nhưng hôm nay vừa hồi phủ, nàng đột nhiên cảm thấy hai người này nói không chừng cũng là một mầm tai vạ, nhưng nhìn Đinh Bằng dương dương tự đắc, Vương thị đem Thọ An đường làm so với nhất phẩm cáo mệnh phu nhân còn xa hoa hơn, dựa vào nàng làm Thế tử phi liền có thể tài trí hơn người, loại người nhận không rõ thân phận của mình như thế, sớm muộn sẽ gặp chuyện không may.

Không có cự tuyệt Vương thị thỉnh, Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử trực tiếp lên chủ vị, mà Đinh Bằng cùng Vương thị thì ở phía dưới, Vương thị trong mắt ẩn tia mũi nhọn, trong lòng bất mãn hừ lạnh một tiếng, bà dù sao cũng là tổ mẫu Đinh Tử, tuy nói nàng (ĐT) hiện tại thân phận là không thấp, thế nhưng … thế nhưng không cho bà mặt mũi, trực tiếp bỏ qua một trưởng bối ngồi trên đầu bà, làm cho Vương thị càng nghĩ càng tức.

Lúc này bên ngoài thông truyền Đinh Trí đã trở về, thoại cương nhất lạc, liền thấy một thiếu niên lam sắc cẩm bào đi tới, hắn bước chân cực nhanh, lúc nhìn thấy Đinh Tử dưới chân bước càng nhanh hơn một ít, nhưng bước vào Thọ An đường nhìn thấy Đinh Bằng Vương thị đều có mặt, lại cúi xuống chậm lại bước chân đi tới.

“Tổ mẫu phụ thân, tỷ tỷ, tỷ phu." Đinh Trí hành lễ, trong lòng hắn lại cực kì không vui, hiện tại cũng làm quan tại triều, chỗ đối với trưởng bối hiếu đạo, càng thêm không thể để cho người bắt được sai lầm.

Đinh Tử cười cười: “Đến bên cạnh tỷ tỷ."

Đinh Trí nhoẻn miệng cười, Đinh Trí trên mặt mặc dù còn mang theo vài phần tính trẻ con, lại càng hiện ra nam tử tuấn lãng, mặt mày tuấn tú, lại không mất thiếu niên đơn thuần, Đinh Tử không khỏi sờ sờ hai má Đinh Trí: “Lúc này mới mấy tháng, Trí nhi lại cao hơn."

Đinh Trí quay đầu, nhìn chăm chú nhìn tay Đinh Tử, Lam Thanh Lăng sắc mặt có chút không tốt, ha hả cười: “Trí nhi cũng là nam tử hán , đương nhiên thân thể phải cao lớn, tương lai sợ là muốn lướt qua tỷ phu đi."

Lam Thanh Lăng nhướng cao chân mày, chẳng đáng nhìn Đinh Trí: “Rất khó khăn, không có khả năng!"

Đinh Tử bất đắc dĩ, Lam Thanh Lăng cùng Đinh Trí vừa thấy mặt, luôn không thể thiếu đấu khẩu, Đinh Trí cũng không phải quan tâm thân phận Lam Thanh Lăng, Lam Thanh Lăng đối với cậu em vợ này cũng không vừa mắt, làm mất đi không khí trang nghiêm, ba người ở chung rất tự nhiên, người nhìn mở to mắt, đều là bộ dáng đã bị khiếp sợ.

“Trí nhi sao có thể đối với Thế tử vô lễ như thế, mau nhận lỗi cùng Thế tử. Thế tử, Trí nhi niên kỷ còn nhỏ, mong thứ lỗi, đừng đem lời của hắn để trong lòng a." Vương thị lập tức cười, lại không chú ý tới trong mắt ba người Lam Thanh Lăng hiện lên không vui, người ta đang nói chuyện vui vẻ, ngươi đột nhiên cắt ngang là chuyện gì?

Đinh Bằng thấy thế cũng lập tức nói: “Trí nhi, ngốc làm cái gì, còn không mau bưng trà hướng Thế tử nhận lỗi!"

“Không cần, bản Thế tử cùng cậu em vợ cũng không để ở trong lòng, tổ mẫu cùng nhạc phụ không cần khẩn trương như vậy." Lam Thanh Lăng thanh âm lãnh đạm, mày nhăn lại, một bộ dáng rất phiền muộn, ngược lại càng làm cho Đinh Bằng cùng Vương thị khẩn trương, lại liên tục cáo lỗi mấy câu, Đinh Tử thấy có Đinh Bằng cùng Vương thị ở đây các nàng cùng Đinh Trí cũng không có biện pháp nói chuyện, liền đề nghị đi Tử Trúc viện.

Vương thị cũng không ngăn cản liền cười nói: “Thế tử cùng Thế tử phi hồi phủ, ta đã cho phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, bữa cơm tối nay nhất định phải dùng trong phủ a."

“Tổ mẫu có ý, Tử nhi tạ ơn trước." Đinh Tử gật gật đầu, theo Lam Thanh Lăng cùng Đinh Trí hướng Tử Trúc viện mà đi.

Người vừa đi, tươi cười trên mặt Vương thị liền suy sụp, biểu hiện âm u : “Rốt cuộc là làm Thế tử phi, ngay cả tổ mẫu ta cũng không coi vào đâu, ngươi làm cha càng cười gật liên tục, bộ dáng cũng không có."

Đinh Bằng đen mặt, trong lòng cũng thập phần không vui, sau một lúc lâu mới nói: “Tiêu Ny đâu, hôm nay tại sao lại không đi ra gặp người."

Vương thị nhìn Đinh Bằng liếc mắt một cái, nhìn thấy hắn lạnh mặt, liền biết tâm tư nhi tử: “Nàng ở trên đường cảm nhiễm phong hàn, vừa tiến trong phủ không phải bị bệnh sao, bất quá bệnh này cũng tốt lên rồi, buổi tối liền làm cho nàng đi ra gặp người."

Đinh Bằng hừ một tiếng nói: “Đinh Tử nay kiêu căng, liền nhìn bản lĩnh Vương Tiêu Ny này."

Vương thị gật gật đầu, cũng thấy như vậy.

Nguyên lai Vương Tiêu Ny này là chất nữ nhà mẫu thân lúc trước Vương thị cùng Đinh Bằng nói, nói nàng là chất nữ, kỳ thực sớm không biết cách bao nhiêu tầng, ngoại trừ đều họ Vương, theo quan hệ huyết thống thật đúng là không tính quan hệ bà con.

Đinh Tử vừa xuất giá, hơn nữa đoạn thời gian trước Đinh Bằng Vương thị đều bị bệnh, ngay cả loại yến hội quan trọng trong hoàng cung là đón gió yến cũng không thể tham gia, Vương Tiêu Ny này thân thể cũng không phải thật tốt, cũng không biết có phải hay không là bị bọn họ lây nhiễm bệnh, lại cũng vừa tiến phủ liền bị bệnh, vì thế việc này họ tạm thời đè ép xuống.

Hôm nay Lam Thanh Lăng Đinh Tử hồi phủ thăm Đinh Trí, thật ra là một cơ hội cho họ nhét người.

Vương thị trước liền hỏi thăm qua Vương Tiêu Ny này, trong gia tộc Vương thị cũng không tính là vọng tộc gì, chỉ có thể tính phú gia bình thường mà thôi, sinh ra tứ phẩm Thị Lang phủ Vương thị đã làm rạng danh cửa nhà, những thứ bàng chi khác không ra được một kẻ có tiền đồ, chỉ là một ít thương hộ.

Vương Tiêu Ny này tổ tông cũng có đỗ tiến sĩ vào triều làm quan, thậm chí ngồi vào chức Thượng thư, càng có mấy người trúng cử nhân, ở địa phương coi như là nổi danh thư hương môn đệ, thế nhưng tới bậc cha chú của nàng lại là những kẻ suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, phụ thân Vương Tiêu Ny không chỉ đem của cải tích góp đều bại hết, về sau không có tiền còn đổ nợ, còn muốn bán Vương Tiêu Ny gán nợ, về sau được tộc nhân Vương thị khuyên bảo mới bỏ ý niệm này đi, nhưng hiện tại Vương gia ngoại trừ tòa viện trống không, cũng không còn lại cái gì.

Vương thị biết tin tức này, lập tức cho người ta mang tín nhận Vương Tiêu Ny hồi phủ.

Vương thị rất rõ ràng, loại bị ức hiếp quen này, nhận hết ủy khuất, đều là một vài kẻ mềm yếu nhưng không có chủ ý gì. Một ít tiểu thư danh môn khuê tú đầu óc càng rất cứng nhắc, Vương thị vừa lúc có thể hảo hảo lợi dụng, lại cho Vương Tiêu Ny một ít chỗ tốt, không sợ không lợi dụng được nàng.

Đến lúc đó đem Vương Tiêu Ny đưa đến An Vương phủ, mới là chân chính được một trợ lực, Vương Tiêu Ny này Vương thị nhìn tướng mạo cũng tốt, đến lúc đó nếu có thể giành sủng ái của Đinh Tử, càng giải hận cho Vương thị mấy lần vì Đinh Tử phải chịu uất khí, làm cho Đinh Tử rõ ràng tổ mẫu này của nàng không phải dễ chọc, đến lúc đó nếu có thể mượn chuyện này làm cho Đinh Tử phục thấp, đối Vương thị cùng Đinh Bằng mà nói có ích lớn hơn nữa.

Trở lại Tử Trúc viện, Lam Thanh Lăng Đinh Tử cùng Đinh Trí vẫy lui người, liền ngồi xuống nói chuyện.

Đinh Tử nhíu mày: “Gần đây phụ thân cho ngươi ra ngoài xã giao?"

“Ta cũng là lên chức, hắn muốn cho ta mượn cơ hội mượn hơi những người này, bất quá ta đa số ở giám sát viện, chỉ cùng mấy người quen biết ăn mấy bữa cơm, tỷ tỷ ngươi yên tâm, Trí nhi trong lòng hiểu rõ."

Đinh Tử gật gật đầu, buông tâm một chút, Lam Thanh Lăng lúc này cũng nhíu mày: “Ta với tỷ tỷ ngươi rất lo lắng chuyện ngươi đi biên quan, ngươi biết bao nhiêu, có ý kiến gì, không ngại nói ra nghe một chút."

Đinh Trí trầm tư rồi nói: “Hoàng thượng này biểu hiện ra là thưởng thức ta, sợ là cũng xuất phát từ quan hệ không tín nhiệm. Các bộ hạ cũ của Lâm Vương gia này, Hoàng thượng sợ bọn họ ghi hận trong lòng, đến lúc đó náo ra đại sự gì, những người này chính là đối với chức vị ta sắp lãnh cũng không thấy tôn trọng nhiều lắm, thậm chí có thể sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn giết chết những quan viên này. Vốn việc này cũng rất bình thường, triều đình hằng năm phái các đại thần đến biên quan, bởi vì khí hậu không hợp, bởi vì chịu không nổi biên quan khổ cực hoặc là ngoài ý muốn bị chết đều có phát sinh, đến lúc đó không có chứng cứ, Hoàng thượng cũng không thể lấy những người này thế vào. Hoàng thượng cũng không thể phái người thân tín đi toi mạng, ngược lại ta đây là kẻ hắn không tín nhiệm, vị trí không quan trọng, cùng Lâm Vương gia còn có quan hệ cừu địch, là người rất thích hợp, Hoàng thượng đối bộ hạ Lâm Vương cùng ta đều không tín nhiệm, đến lúc đó truyền đến tin tức song phương đối đầu, hắn điều hòa chọn lựa ngược lại là tin tức xác thực chuẩn nhất, có khả năng nhất kết quả là ta bị chết, hoặc là lưỡng bại câu thương, người được lợi đương nhiên là Hoàng thượng."

Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử nhìn Đinh Trí có chút phức tạp, Đinh Trí cực kỳ thông minh, này bọn họ đều rất rõ ràng, bất quá vào triều thời gian mấy tháng có thể nhìn thấu việc này, rất không dễ dàng, đồng thời Đinh Trí không thể không trưởng thành này cũng làm bọn hắn có chút yêu thương.

Đinh Tử thở dài một tiếng: “Trí nhi không trách tỷ tỷ đem ngươi đẩy vào hiểm cảnh như vậy sao?"

Nếu không phải quan hệ Đinh Tử cùng Lâm Vương phủ, còn không cần thiết liền rơi xuống trên đầu Đinh Trí đi.

Đinh Trí lại cười: “Tỷ tỷ nói cái gì vậy, những người đó dám hãm hại tỷ tỷ, tỷ tỷ đương nhiên phải phản kích trở lại, tại sao là ngươi bức ta đến cảnh này. Từ xưa Hoàng thượng bệnh đa nghi đều rất nặng, không vì chuyện này, hắn sợ còn có nan đề khác a. Lại nói, tỷ tỷ cũng không thể xem thường đệ đệ, tỷ phu mặc dù lạnh như băng, thế nhưng công phu rất vững chắc, Trí nhi được hắn cùng những người ám vệ kia học không ít chỗ, chỉ là người ngoài không biết Trí nhi còn có võ công, hơn nữa võ công so với cao thủ không thấp hơn a, đến lúc đó có người dám trêu ta, đó là tự tìm đường chết đâu."

“Ba!" Lam Thanh Lăng nặng nề vỗ đầu Đinh Trí một cái, Đinh Trí lập tức trừng liếc mắt lại một cái, nhưng những thứ hành vi phản kháng kịch liệt khác cũng không có.

“Ai dạy tiểu tử ngươi tự đắc như thế, nói mạnh miệng như vậy, cũng không sợ tương lai thua vì quá tự mãn?"

Đinh Trí hừ một tiếng: “Vậy là ai ở trước mặt cậu em vợ ta đây nói, trên đời này võ công lợi hại nhất chính là ngươi, có thể bảo hộ tỷ tỷ chỉ có ngươi a. Ngươi còn trừng ta, chờ ta từ biên quan trở về, đầu tiên sẽ đem ngươi đánh ngã."

Lam Thanh Lăng xuy một tiếng: “Tên tự đại."

Đinh Tử cười thầm, lắc đầu thở dài nói: “Trí nhi, tỷ phu ngươi vì an toàn của ngươi, chọn một nhóm tinh vệ bảo hộ ngươi, không thể đối tỷ phu vô lễ như thế, còn không mau cảm tạ."

Đinh Trí khóe mắt co rút, nhưng vì ở trước mặt Đinh Tử duy trì hình tượng đệ đệ ngoan, không mở miệng không được: “Tỷ phu, là ta thất lễ, tỷ phu chớ cùng đệ đệ chấp nhặt, đệ đệ trước tạ ơn ngươi."

Lam Thanh Lăng rất hài lòng ôm ngực gật gật đầu: “Biết ngươi hiểu chuyện, ở bên ngoài nhất thiết không thể hành động theo cảm tình, lúc không biết thực lực ngoại nhân, bại lộ mình quá sớm là hành vi tìm chết. Đây vốn là một ít kinh nghiệm tay trắng năm đó ta đi biên quan, không có việc gì liền xem một chút đi, đối với ngươi hẳn có giúp đỡ."

Nói xong, Lam Thanh Lăng từ trong lòng lấy ra một quyển vở mặt ngoài phiếm cũ đưa cho Đinh Trí, bản này ngay cả Đinh Tử cũng không biết, trong lòng nàng không khỏi khẽ động, kéo tay Lam Thanh Lăng qua cảm kích cười, khóe miệng cong cong, mãi không hạ xuống.

Lam Thanh Lăng rất hài lòng biểu hiện này của Đinh Tử, thì ngược lại Đinh Trí nhìn vẻ mặt đỏ bừng, hắn thế nào đột nhiên cảm giác mình hơi dư thừa, còn không phải là tỷ phu làm hại, nguyên lai trong mắt tỷ tỷ chỉ có mỗi hắn là nam nhân a!

Chờ Lam Thanh Lăng Đinh Tử Đinh Trí nói xong, Vương thị cũng phái người đến thỉnh các nàng đi Thọ An đường dùng cơm, ba người mới vừa tiến vào Thọ An đường, liền nhìn thấy bên người Vương thị đứng một nữ tử mặc váy hoa màu trăng non, tư thái cực xinh đẹp, Vương thị lập tức vui tươi hớn hở kéo Đinh Tử giới thiệu: “Tử nhi, tổ mẫu giới thiệu cho ngươi, đây là biểu tỷ bà con xa của ngươi, mau nhận thức a." Sau đó lại kéo nữ tử kia hướng Lam Thanh Lăng giới thiệu, “Tiêu Ny, đây là An Vương Thế tử, mau hành lễ."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại