Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân
Chương 110
Tề Chích thức dậy rất sớm, lúc anh ta thức dậy cũng không có bất ngờ gì xảy ra, Chu Dật Minh vẫn đang ngủ rất say.
Hai người bọn họ, ở chung một chỗ đã hơn hai mươi năm, đủ loại màu sắc hình dạng gập ghềnh đều đã trải qua, nhưng người trước mắt vẫn cứ chiếm lĩnh toàn bộ trái tim của anh ta.
Anh ta còn nhớ rõ lần đầu tiên khi hai người gặp nhau, Chu Dật Minh tuổi cũng không lớn, trên trán còn mọc ra hai nốt thanh xuân đậu, ánh mắt nhìn mình giống như đang đánh giá một đống tài liệu thực nghiệm.
Anh ta đã nghĩ tới vô số lần, nghĩ xem rốt cuộc bọn họ là ai coi trọng ai trước. Lúc trước, anh ta cứ nghĩ mình là người mất hồn mê tâm trước, nhưng từ sau khi biết cái đêm kiều diễm kia thực sự tồn tại, anh ta bắt đầu hoài nghi ý nghĩ của mình , nói không chừng, là Chu Dật Minh yêu anh ta trước, không phải sao ?
Còn nhớ rõ cái đêm kia, anh ta uống khá nhiều rượu, lại uống thêm rượu mà người khác mời khi đi cùng bạn đến quán bar, sau khi vội vàng tìm khách sạn, chuyện cuối cùng anh ta còn nhớ, chính là gọi điện thoại cho Chu Dật Minh thổ lộ tình cảm.
Ngày hôm sau thức dậy, anh ta bởi vì cảnh tượng trong giấc mộng vô cùng chân thật ngày hôm qua mà mặt đỏ tai hồng, lại không hề biết được, đó là sự thật.
Buổi tối ngày hôm đó, ngoại trừ việc anh ta uống phải rượu có thuốc kích thích ở bên trong, khẳng định Chu Dật Minh còn đút cho anh ta thứ gì đó cổ quái, nếu không, đêm đó cũng không bị anh ta cho rằng chỉ là một giấc mộng, nếu không, Chu Dật Minh đêm đó cũng sẽ không nhiệt tình như vậy.
Đến hôm nay, nghĩ lại buổi tối ngày hôm ấy, anh ta vẫn cảm thấy mặt đỏ tai hồng, thậm chí còn muốn tìm cơ hội thăm lại chốn cũ, đáng tiếc là Chu Dật Minh vẫn không đồng ý.
Có điều, tuy rằng hai người đã xác định quan hệ, Chu Dật Minh đối với việc trao đổi thân thể không thích cũng không thuần thục, nhưng hiện giờ đã qua hai mươi năm, bọn họ đối với thân thể của đối phương đã vô cùng quen thuộc, mỗi một lần đều có thể chấm dứt vô cùng hoàn mỹ.
Sau khi rời giường, Tề Chích bắt đầu làm điểm tâm, tuy rằng tay nghề nấu ăn của anh ta vẫn kém đầu bếp, nhưng so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Anh ta và Chu Dật Minh đã ở cùng nhau nhiều năm như vậy, nấu cơm gì đó vẫn đều là công việc của anh ta. Lúc đầu đồ ăn anh ta làm thực sự rất khó ăn, nhưng Chu Dật Minh lại chưa bao giờ ghét bỏ, dần dần đồ ăn anh ta làm cũng có thể ăn được.
Hai người bọn họ, lại nói tiếp Chu Dật Minh so với anh ta còn bận rộn hơn. Tuy rằng anh ta cũng hay chạy tới dã ngoại, nhưng chiến đấu là sở thích của anh ta, sau mỗi lần đại chiến anh ta đều cảm thấy vô cùng sung sướng.
Mà Chu Dật Minh, tuy rằng bọn họ đã không còn gánh nặng thành chủ của Nghiên cứu chi thành, tuy rằng làm thí nghiệm cũng là hứng thú của cậu ấy, nhưng rốt cuộc tố chất thân thể cũng không giống nhau, mỗi lần làm thực nghiệm trở về, Chu Dật Minh đều sẽ đau thắt lưng đau đầu gối, nếu anh ta còn yêu cầu thêm chút phúc lợi ở trên giường……
Khụ khụ, lúc này, Chu Dật Minh không phải đã mệt mỏi không xuống được giường rồi sao ?
Lại nói tiếp, trong máy tính của anh ta, còn có thứ mà anh ta vô cùng trân quý, đó là một đoạn video mà Chu Dật Cẩn cố ý đưa cho.
Trong phòng anh ta ở lại đương nhiên không thể có camera, nhưng ngoài cửa và trên hành lang vẫn có. Anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng, Chu Dật Minh đi vào trong phòng của anh ta, sau một hồi lâu, lại quần áo không chỉnh, có chút lảo đảo đi ra……
Mỗi lần thấy một màn như vậy, cuối cùng trong lòng anh ta đều sẽ cảm thấy ấm áp, lại không tránh được mà đau lòng.
Anh ta đối xử với Chu Dật Minh tốt lắm, nhưng nhiều năm trước, Chu Dật Minh giúp anh ta chịu chức trách của thành chủ, phải trả giá cũng không hề ít, có thể nói, anh ta có thành tựu như vậy cũng có quan hệ rất lớn đến Chu Dật Minh.
Bữa sáng có trứng rán, thịt rán, còn có rau dưa salad cùng với khoai tây nghiền.
Mạt thế qua đi, thịt trở thành món chính của con người, trước mạt thế bữa sáng ăn cháo trắng hay là bánh bao màn thầu cũng rất hiếm thấy– đương nhiên, nhà bọn họ có thể ăn rua dưa, nhưng anh ta sẽ không làm.
Tề Chích nhìn nhìn thời gian, quyết định đi lên phòng hôn tỉnh bạn lữ nhà mình.
Chu Dật Minh đang ngủ say, vô cùng im lặng, trên mặt lại càng không có ngạo khí bình thường hay có, Tề Chích hôn lên mặt đối phương, đột nhiên không muốn đánh thức đối phương. Có đôi khi, càng sống lâu với Chu Dật Minh, lại càng có thể chạm đến bản thể của cậu được bao vây bằng tầng tầng lớp lớp gai nhọn. Anh ta cảm thấy, đó giống như một con hồ ly mới sinh, mềm mềm ôn nhu, sẽ nhe răng đe dọa người khác nhưng cơ bản là răng vẫn chưa mọc.
Nghĩ như vậy , Tề Chích không nhịn được mà kéo chăn trên người đối phương ra, làn da trắng nõn làm cho anh ta thèm nhỏ dãi.
Chu Dật Minh có thể nói là người đầu tiên được tạo ra thành công nhờ thí nghiệm kia, khi đó, những nhà khoa học trong phòng thí nghiệm đều để ý khoa học hơn tất cả mọi thứ, căn bản không hề quan tâm đến chuyện nuôi dưỡng đứa trẻ, cho nên Chu Dật Minh hồi nhỏ, tuy rằng thông minh nhưng lại có chút tự bế, sau này lại phát hiện gen của cậu ấy có vấn đề. Cho nên tuy rằng bề ngoài thì cậu không hề biểu hiện ra chút gì, kỳ thực lại vô cùng tự ti, đã nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng anh ta cũng thành công khi dùng hành động chứng minh rằng tình yêu của mình sẽ không thay đổi.
“Anh làm gì thế ?" Chu Dật Minh mở mắt, cảm thấy ngực mình lạnh lạnh, vừa mới cúi đầu liền nhìn thấy Tề Chích đang dùng đầu lưỡi liếm ngực mình.
Anh chụp một cái tát lên đầu Tề Chích, trở mình muốn tiếp tục ngủ.
“Minh……" Tề Chích nhào tới, cầu xin nói:
“Anh rất khó chịu, buổi sáng đáng yêu như vậy, chúng ta không cần lãng phí được không ?"
“Em muốn ngủ !"
“Minh, Minh à ~……" Tề Chích lại cọ cọ lên người Chu Dật Minh.
“Em muốn ngủ……"
“Em là tốt nhất , hôn hôn cái nào……" Tề Chích không hề cảm thấy, bản thân đã già đầu thế này rồi còn làm nũng thì có gì không đúng.
“Em không cần…… Ngô……"
“Vợ yêu, để anh đi vào được không ?"
“Anh mới là vợ! ân hừ……"
Hai người cùng kích động, nhưng bộ đàm liên lạc lại không hợp lúc mà vang lên.
Tề Chích bất đắc dĩ, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ động lên, sau hơn mười cái cũng kết thúc qua loa, không có cách nào. Anh ta từng để Chu Dật Minh vừa đón ý hùa theo anh ta vừa nghe điện thoại, sau đó lúc Chu Dật Minh không nhịn được mà “Hừ" vài tiếng……
Lần đó, anh ta nhận được giáo huấn đối với anh ta mà nói là vô cùng thảm thống– Chu Dật Minh đem Trần Thiên Hoa mới có bốn tuổi đến ngủ giữa bọn họ tận hai tháng !
Từ đó về sau, anh ta cũng không dám làm loại chuyện như vậy nữa.
Chu Dật Minh nằm ở trên giường, mở chân tùy ý để Tề Chích giúp anh thanh lí mặt sau, sau đó nhìn về phía bộ đàm liên lạc đang không ngừng phát ra âm thanh, phía trên là cái đầu của Trần Thiên Hoa đang láo liên không ngừng.
“Thiên Hoa, có chuyện gì sao ?" Chu Dật Minh hỏi, có điều không mở video.
“Bác……" Âm thanh đáng thương hề hề của Trần Thiên Hoa truyền đến:
“Con đang ở ngoài cửa."
“Vậy con chờ một chút, Thiên Hoa, bác lập tức đi mở cửa !" Chu Dật Minh lập tức trả lời.
“Bác, bác từ từ cũng được, có phải con quấy rầy hai người không?"
“Không đâu !" Chu Dật Minh cười cười, sau đó nhìn về phía Tề Chích.
Tề Chích lúc này đã xử lý tốt đống hỗn độn trên người đối phương và người mình, lập tức bắt đầu mặc quần áo, đồng thời còn có một loại cảm giác muốn thét to, tại sao tiểu Ma Vương này lại tới nữa ? !
Bởi vì anh ta và Chu Dật Minh không thể có con, cho tới nay Chu Dật Minh đều vô cùng thèm thuồng con của Chu Dật Cẩn. Chu Thiên Nhạc từ nhỏ đã không thích thân cận người xa lạ, chỉ thích kề cận Chu Dật Cẩn, lại không hay gặp mặt Chu Dật Minh, mãi đến khi Chu Dật Cẩn định cư ở Nghiên cứu chi thành, mới dần dần hữu hảo với Chu Dật Minh hơn. Trần Thiên Hoa lại hoàn toàn tương phản, ngay từ đầu, cậu ta cũng rất thích Chu Dật Minh, Chu Dật Minh đương nhiên cũng thích cậu ta, đều đem cậu ta xem như con của mình mà thương yêu.
Từ nhỏ đến lớn, Trần Thiên Hoa không thiếu lần mang phiền toái đến cho anh ta, đương nhiên, đối với Chu Dật Minh mà nói, có lẽ cũng không phải là phiền toán. Giống như lần này, nếu Trần Thiên Hoa không đến, nói không chừng anh ta còn có thể làm thêm một lần nữa?
5 phút sau, Chu Dật Minh quần áo chỉnh tề đi xuống dưới lầu, liền thấy được vẻ mặt ảo não phiền toái của Trần Thiên Hoa.
“Thiên Hoa, con làm sao vậy ?" Chu Dật Minh vốn đang muốn ngủ, có điều đến lúc này, đã không còn buồn ngủ nữa rồi, có lẽ là do vận động, anh có chút đói, lập tức bắt đầu ăn bữa sáng trên bàn.
Trần Thiên Hoa ngồi ở bên cạnh bàn, cậu ta cũng đói bụng, lúc này cũng giống Chu Dật Minh cùng nhau lang thôn hổ yết.
Tề Chích nhìn tình huống trước mặt, bất đắc dĩ xoay người đi phòng bếp, chuẩn bị làm thêm một phần bữa sáng nữa, vốn anh ta chỉ làm có hai phần, hiện giờ lại không có phần của mình……
Nhìn Tề Chích đi, trên mặt Trần Thiên Hoa lập tức hiện ra biểu tình khóc tang:
“Bác ơi, con thật thảm !"
“Thiên Hoa, đừng khổ sở, rốt cuộc có chuyên gì?" Chu Dật Minh lập tức tinh thần chấn hưng. Một năm trước, Trần Thiên Hoa và Tạ Cẩm Chương kết hôn , Tạ Cẩm Chương đã sớm bị Trần Thiên Hoa bắt cóc về nhà, thời gian ở Trần gia so với thời gian ở nhà mình còn dài hơn, sau khi kết hôn đương nhiên cũng ở lại Trần gia. Sau khi bọn chúng kết hôn, số lần anh có thể nhìn thấy Trần Thiên Hoa trong một năm nay đều rất ít.
Sắc mặt Trần Thiên Hoa hết đổi lại đổi, chính cậu ta cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt:
“Bác, con…. Đều là Tạ Cẩm Chương hỗn đản !"
Chu Dật Minh nhìn cháu mình, Trần Thiên Hoa từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, biểu tình như vậy hậu như chưa từng xuất hiện trên mặt cậu ta.
Có điều, biểu tình như vậy, nhìn thế nào cũng thấy giống y như đúc khi Chu Dật Cẩn oán hận với anh? khi đó Chu Dật Cẩn sẽ nói –“Trần Mộc hỗn đản !"
Hẳn sẽ không giống như anh đang nghĩ chứ ? Nhưng, Trần Thiên Hoa vẫn luôn chiếm vị trí ở trên, Tạ Cẩm Chương cũng đặc biệt nghe lời cậu ta, không đến mức buổi tối liền thay đổi vị trí chứ ? Có điều, cho dù là thật sự như vậy, Trần Thiên Hoa muốn oán hận, hẳn nên oán hận từ trước, cũng không thể đến bây giờ mới đau đớn.
Trần Thiên Hoa nhìn thấy biểu tình của Chu Dật Minh, liền đoán được đối phương đã biết tình huống của mình:
“Bác, lúc trước chẳng có chút dấu hiệu nào, tối hôm qua con mới uống hơi nhiều rượu, tại sao lại……"
Trần Thiên Hoa rất muốn mắng chửi người, hiện tại, phía sau của cậu ta còn đang đau lắm!
Ở cùng một chỗ với Tạ Cẩm Chương, bắt đầu từ lần đầu tiên, cậu ta chính là người ở phía trên, ai ngờ đã hơn một năm, vậy mà cậu ta còn bị phản công?
Kỳ thật bị áp cũng không có gì, cậu ta yêu Tạ Cẩm Chương, quả thật cũng không để ý điều này, nhưng người lúc trước vẫn đang ngoan ngoãn, lại đột nhiên làm chuyện như vậy, trong khoảng thời gian ngắn , cậu ta không có cách nào tiếp nhận được!
Chu Dật Minh nhìn Trần Thiên Hoa, anh là người rất bao che khuyết điểm. Trần Thiên Hoa lại là đứa trẻ được anh nuôi nấng như con, nhưng, tại sao anh lại rất muốn cảm ơn Tạ Cẩm Chương bên kia ?
“Thiên Hoa, cái này cũng không có gì, mặc kệ thế nào, cũng đều là con chiếm tiện nghi không phải sao ?"
Trần Thiên Hoa vừa mới sáng sớm đã xúc động chạy đến như vậy, lúc này cũng có chút hối hận, lại nói tiếp, Tạ Cẩm Chương đối với cậu ta thật sự tốt lắm, tối hôm qua lúc bị áp cậu ta có chút mơ mơ màng màng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ôn nhu của đối phương……
“Bác à, đồ ăn bác Tề làm càng ngày càng ngon." Nhìn thấy Tề Chích đi ra khỏi phòng bếp, Trần Thiên Hoa lập tức không nói nhiều .
“Ừ." Chu Dật Minh trong lòng cao hứng, lập tức gật đầu, mặc dù có thời điểm Tề Chích rất đáng giận , nhưng không thể không nói, anh ta đối với anh rất tốt.
“Em có muốn ăn thêm không ?" Tề Chích bưng ra không ít đồ ăn, đương nhiên đối vớiChu Dật Minh hiến ân cần.
Nhìn hai người đối diện ngọt ngào mật mật, Trần Thiên Hoa đột nhiên có chút nhớ Tạ Cẩm Chương .
Chuông cửa ở phía sau vang lên, Tạ Cẩm Chương đến đây.
Trần Thiên Hoa không định để người khác chế giễu, lập tức cáo từ rời đi, hơn nữa cố gắng để tư thế đi đường của mình trông bình thường một chút.
Lúc trước cậu ta không hề biết, Tạ Cẩm Chương ở phía dưới có thể khó chịu như vậy, tuy rằng bản thân cũng chăm sóc tốt cho cậu ấy, nhưng là……
“Thiên Hoa, em gọi điện cho anh, tại sao anh không nghe!" Vẻ mặt Tạ Cẩm Chương khẩn trương, đáng thương hề hề mở miệng.
“Anh không để ý……" Trần Thiên Hoa nhìn bộ đàm liên lạc của mình, che giấu Tạ Cẩm Chương, có một trăm cuộc điện thoại chưa nhận và mấy chục tin nhắn chưa đọc.
“Thiên Hoa, em xin lỗi, tối hôm qua em thượng……" Tạ Cẩm Chương nắm lấy đầu mình, giống như không biết nên nói điều gì mới tốt:
“Ta cứ tưởng anh đồng ý ……"
Trần Thiên Hoa sửng sốt, hai người bọn họ, dường như ngay từ ngày đầu tiên cậu đã cam chịu cho cậu ta ở mặt trên, cũng không hề chính thức nói về chuyện này. Đương nhiên Tạ Cẩm Chương cũng không biết, cậu ta không muốn làm người ở phía dưới.
Đứa nhỏ này có chút ương ngạnh, hơn nữa đã lâu như vậy, tuy không ít lần cậu ta chăm sóc đối phương, nhưng giặt quần áo, nấu cơm, việc nhà đều là Tạ Cẩm Chương làm, có đôi khi chính cậu ta cũng cảm thấy mình quá mức áp bức đối phương……
Mà thôi ! Trần Thiên Hoa vỗ vỗ đầu đối phương:
“Anh không thích ở phía dưới, về sau em tuyệt đối không được làm như vậy !"
Đối mặt với người mình thích, cũng không thể cường ngạnh nổi, nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của Tạ Cẩm Chương lộ ra biểu tình đáng thương hề hề trước mặt mình, Trần Thiên Hoa liền cảm thấy vốn muốn trách cứ một trận lúc này lại không thể nói thành lời, hơn nữa, vừa nghĩ đến việc trách cứ đối phương, tại sao cậu ta lại cảm thấy thật chột dạ? vốn đối phương còn bị cậu ta áp một năm……
“Về sau nếu không được anh đồng ý, em tuyệt đối sẽ không làm như vậy !" Tạ Cẩm Chương lập tức cam đoan nói.
Trần Thiên Hoa cảm thấy cam đoan này có chút kỳ quái, nhưng cũng không quá để ý.
Tạ Cẩm Chương kéo tay Trần Thiên Hoa thủ, về sau, nghĩ cách để đối phương đồng ý là được rồi!
Cậu không có lòng tham, thi thoảng có một lần như vậy là được rồi.
Hai người bọn họ, ở chung một chỗ đã hơn hai mươi năm, đủ loại màu sắc hình dạng gập ghềnh đều đã trải qua, nhưng người trước mắt vẫn cứ chiếm lĩnh toàn bộ trái tim của anh ta.
Anh ta còn nhớ rõ lần đầu tiên khi hai người gặp nhau, Chu Dật Minh tuổi cũng không lớn, trên trán còn mọc ra hai nốt thanh xuân đậu, ánh mắt nhìn mình giống như đang đánh giá một đống tài liệu thực nghiệm.
Anh ta đã nghĩ tới vô số lần, nghĩ xem rốt cuộc bọn họ là ai coi trọng ai trước. Lúc trước, anh ta cứ nghĩ mình là người mất hồn mê tâm trước, nhưng từ sau khi biết cái đêm kiều diễm kia thực sự tồn tại, anh ta bắt đầu hoài nghi ý nghĩ của mình , nói không chừng, là Chu Dật Minh yêu anh ta trước, không phải sao ?
Còn nhớ rõ cái đêm kia, anh ta uống khá nhiều rượu, lại uống thêm rượu mà người khác mời khi đi cùng bạn đến quán bar, sau khi vội vàng tìm khách sạn, chuyện cuối cùng anh ta còn nhớ, chính là gọi điện thoại cho Chu Dật Minh thổ lộ tình cảm.
Ngày hôm sau thức dậy, anh ta bởi vì cảnh tượng trong giấc mộng vô cùng chân thật ngày hôm qua mà mặt đỏ tai hồng, lại không hề biết được, đó là sự thật.
Buổi tối ngày hôm đó, ngoại trừ việc anh ta uống phải rượu có thuốc kích thích ở bên trong, khẳng định Chu Dật Minh còn đút cho anh ta thứ gì đó cổ quái, nếu không, đêm đó cũng không bị anh ta cho rằng chỉ là một giấc mộng, nếu không, Chu Dật Minh đêm đó cũng sẽ không nhiệt tình như vậy.
Đến hôm nay, nghĩ lại buổi tối ngày hôm ấy, anh ta vẫn cảm thấy mặt đỏ tai hồng, thậm chí còn muốn tìm cơ hội thăm lại chốn cũ, đáng tiếc là Chu Dật Minh vẫn không đồng ý.
Có điều, tuy rằng hai người đã xác định quan hệ, Chu Dật Minh đối với việc trao đổi thân thể không thích cũng không thuần thục, nhưng hiện giờ đã qua hai mươi năm, bọn họ đối với thân thể của đối phương đã vô cùng quen thuộc, mỗi một lần đều có thể chấm dứt vô cùng hoàn mỹ.
Sau khi rời giường, Tề Chích bắt đầu làm điểm tâm, tuy rằng tay nghề nấu ăn của anh ta vẫn kém đầu bếp, nhưng so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Anh ta và Chu Dật Minh đã ở cùng nhau nhiều năm như vậy, nấu cơm gì đó vẫn đều là công việc của anh ta. Lúc đầu đồ ăn anh ta làm thực sự rất khó ăn, nhưng Chu Dật Minh lại chưa bao giờ ghét bỏ, dần dần đồ ăn anh ta làm cũng có thể ăn được.
Hai người bọn họ, lại nói tiếp Chu Dật Minh so với anh ta còn bận rộn hơn. Tuy rằng anh ta cũng hay chạy tới dã ngoại, nhưng chiến đấu là sở thích của anh ta, sau mỗi lần đại chiến anh ta đều cảm thấy vô cùng sung sướng.
Mà Chu Dật Minh, tuy rằng bọn họ đã không còn gánh nặng thành chủ của Nghiên cứu chi thành, tuy rằng làm thí nghiệm cũng là hứng thú của cậu ấy, nhưng rốt cuộc tố chất thân thể cũng không giống nhau, mỗi lần làm thực nghiệm trở về, Chu Dật Minh đều sẽ đau thắt lưng đau đầu gối, nếu anh ta còn yêu cầu thêm chút phúc lợi ở trên giường……
Khụ khụ, lúc này, Chu Dật Minh không phải đã mệt mỏi không xuống được giường rồi sao ?
Lại nói tiếp, trong máy tính của anh ta, còn có thứ mà anh ta vô cùng trân quý, đó là một đoạn video mà Chu Dật Cẩn cố ý đưa cho.
Trong phòng anh ta ở lại đương nhiên không thể có camera, nhưng ngoài cửa và trên hành lang vẫn có. Anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng, Chu Dật Minh đi vào trong phòng của anh ta, sau một hồi lâu, lại quần áo không chỉnh, có chút lảo đảo đi ra……
Mỗi lần thấy một màn như vậy, cuối cùng trong lòng anh ta đều sẽ cảm thấy ấm áp, lại không tránh được mà đau lòng.
Anh ta đối xử với Chu Dật Minh tốt lắm, nhưng nhiều năm trước, Chu Dật Minh giúp anh ta chịu chức trách của thành chủ, phải trả giá cũng không hề ít, có thể nói, anh ta có thành tựu như vậy cũng có quan hệ rất lớn đến Chu Dật Minh.
Bữa sáng có trứng rán, thịt rán, còn có rau dưa salad cùng với khoai tây nghiền.
Mạt thế qua đi, thịt trở thành món chính của con người, trước mạt thế bữa sáng ăn cháo trắng hay là bánh bao màn thầu cũng rất hiếm thấy– đương nhiên, nhà bọn họ có thể ăn rua dưa, nhưng anh ta sẽ không làm.
Tề Chích nhìn nhìn thời gian, quyết định đi lên phòng hôn tỉnh bạn lữ nhà mình.
Chu Dật Minh đang ngủ say, vô cùng im lặng, trên mặt lại càng không có ngạo khí bình thường hay có, Tề Chích hôn lên mặt đối phương, đột nhiên không muốn đánh thức đối phương. Có đôi khi, càng sống lâu với Chu Dật Minh, lại càng có thể chạm đến bản thể của cậu được bao vây bằng tầng tầng lớp lớp gai nhọn. Anh ta cảm thấy, đó giống như một con hồ ly mới sinh, mềm mềm ôn nhu, sẽ nhe răng đe dọa người khác nhưng cơ bản là răng vẫn chưa mọc.
Nghĩ như vậy , Tề Chích không nhịn được mà kéo chăn trên người đối phương ra, làn da trắng nõn làm cho anh ta thèm nhỏ dãi.
Chu Dật Minh có thể nói là người đầu tiên được tạo ra thành công nhờ thí nghiệm kia, khi đó, những nhà khoa học trong phòng thí nghiệm đều để ý khoa học hơn tất cả mọi thứ, căn bản không hề quan tâm đến chuyện nuôi dưỡng đứa trẻ, cho nên Chu Dật Minh hồi nhỏ, tuy rằng thông minh nhưng lại có chút tự bế, sau này lại phát hiện gen của cậu ấy có vấn đề. Cho nên tuy rằng bề ngoài thì cậu không hề biểu hiện ra chút gì, kỳ thực lại vô cùng tự ti, đã nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng anh ta cũng thành công khi dùng hành động chứng minh rằng tình yêu của mình sẽ không thay đổi.
“Anh làm gì thế ?" Chu Dật Minh mở mắt, cảm thấy ngực mình lạnh lạnh, vừa mới cúi đầu liền nhìn thấy Tề Chích đang dùng đầu lưỡi liếm ngực mình.
Anh chụp một cái tát lên đầu Tề Chích, trở mình muốn tiếp tục ngủ.
“Minh……" Tề Chích nhào tới, cầu xin nói:
“Anh rất khó chịu, buổi sáng đáng yêu như vậy, chúng ta không cần lãng phí được không ?"
“Em muốn ngủ !"
“Minh, Minh à ~……" Tề Chích lại cọ cọ lên người Chu Dật Minh.
“Em muốn ngủ……"
“Em là tốt nhất , hôn hôn cái nào……" Tề Chích không hề cảm thấy, bản thân đã già đầu thế này rồi còn làm nũng thì có gì không đúng.
“Em không cần…… Ngô……"
“Vợ yêu, để anh đi vào được không ?"
“Anh mới là vợ! ân hừ……"
Hai người cùng kích động, nhưng bộ đàm liên lạc lại không hợp lúc mà vang lên.
Tề Chích bất đắc dĩ, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ động lên, sau hơn mười cái cũng kết thúc qua loa, không có cách nào. Anh ta từng để Chu Dật Minh vừa đón ý hùa theo anh ta vừa nghe điện thoại, sau đó lúc Chu Dật Minh không nhịn được mà “Hừ" vài tiếng……
Lần đó, anh ta nhận được giáo huấn đối với anh ta mà nói là vô cùng thảm thống– Chu Dật Minh đem Trần Thiên Hoa mới có bốn tuổi đến ngủ giữa bọn họ tận hai tháng !
Từ đó về sau, anh ta cũng không dám làm loại chuyện như vậy nữa.
Chu Dật Minh nằm ở trên giường, mở chân tùy ý để Tề Chích giúp anh thanh lí mặt sau, sau đó nhìn về phía bộ đàm liên lạc đang không ngừng phát ra âm thanh, phía trên là cái đầu của Trần Thiên Hoa đang láo liên không ngừng.
“Thiên Hoa, có chuyện gì sao ?" Chu Dật Minh hỏi, có điều không mở video.
“Bác……" Âm thanh đáng thương hề hề của Trần Thiên Hoa truyền đến:
“Con đang ở ngoài cửa."
“Vậy con chờ một chút, Thiên Hoa, bác lập tức đi mở cửa !" Chu Dật Minh lập tức trả lời.
“Bác, bác từ từ cũng được, có phải con quấy rầy hai người không?"
“Không đâu !" Chu Dật Minh cười cười, sau đó nhìn về phía Tề Chích.
Tề Chích lúc này đã xử lý tốt đống hỗn độn trên người đối phương và người mình, lập tức bắt đầu mặc quần áo, đồng thời còn có một loại cảm giác muốn thét to, tại sao tiểu Ma Vương này lại tới nữa ? !
Bởi vì anh ta và Chu Dật Minh không thể có con, cho tới nay Chu Dật Minh đều vô cùng thèm thuồng con của Chu Dật Cẩn. Chu Thiên Nhạc từ nhỏ đã không thích thân cận người xa lạ, chỉ thích kề cận Chu Dật Cẩn, lại không hay gặp mặt Chu Dật Minh, mãi đến khi Chu Dật Cẩn định cư ở Nghiên cứu chi thành, mới dần dần hữu hảo với Chu Dật Minh hơn. Trần Thiên Hoa lại hoàn toàn tương phản, ngay từ đầu, cậu ta cũng rất thích Chu Dật Minh, Chu Dật Minh đương nhiên cũng thích cậu ta, đều đem cậu ta xem như con của mình mà thương yêu.
Từ nhỏ đến lớn, Trần Thiên Hoa không thiếu lần mang phiền toái đến cho anh ta, đương nhiên, đối với Chu Dật Minh mà nói, có lẽ cũng không phải là phiền toán. Giống như lần này, nếu Trần Thiên Hoa không đến, nói không chừng anh ta còn có thể làm thêm một lần nữa?
5 phút sau, Chu Dật Minh quần áo chỉnh tề đi xuống dưới lầu, liền thấy được vẻ mặt ảo não phiền toái của Trần Thiên Hoa.
“Thiên Hoa, con làm sao vậy ?" Chu Dật Minh vốn đang muốn ngủ, có điều đến lúc này, đã không còn buồn ngủ nữa rồi, có lẽ là do vận động, anh có chút đói, lập tức bắt đầu ăn bữa sáng trên bàn.
Trần Thiên Hoa ngồi ở bên cạnh bàn, cậu ta cũng đói bụng, lúc này cũng giống Chu Dật Minh cùng nhau lang thôn hổ yết.
Tề Chích nhìn tình huống trước mặt, bất đắc dĩ xoay người đi phòng bếp, chuẩn bị làm thêm một phần bữa sáng nữa, vốn anh ta chỉ làm có hai phần, hiện giờ lại không có phần của mình……
Nhìn Tề Chích đi, trên mặt Trần Thiên Hoa lập tức hiện ra biểu tình khóc tang:
“Bác ơi, con thật thảm !"
“Thiên Hoa, đừng khổ sở, rốt cuộc có chuyên gì?" Chu Dật Minh lập tức tinh thần chấn hưng. Một năm trước, Trần Thiên Hoa và Tạ Cẩm Chương kết hôn , Tạ Cẩm Chương đã sớm bị Trần Thiên Hoa bắt cóc về nhà, thời gian ở Trần gia so với thời gian ở nhà mình còn dài hơn, sau khi kết hôn đương nhiên cũng ở lại Trần gia. Sau khi bọn chúng kết hôn, số lần anh có thể nhìn thấy Trần Thiên Hoa trong một năm nay đều rất ít.
Sắc mặt Trần Thiên Hoa hết đổi lại đổi, chính cậu ta cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt:
“Bác, con…. Đều là Tạ Cẩm Chương hỗn đản !"
Chu Dật Minh nhìn cháu mình, Trần Thiên Hoa từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, biểu tình như vậy hậu như chưa từng xuất hiện trên mặt cậu ta.
Có điều, biểu tình như vậy, nhìn thế nào cũng thấy giống y như đúc khi Chu Dật Cẩn oán hận với anh? khi đó Chu Dật Cẩn sẽ nói –“Trần Mộc hỗn đản !"
Hẳn sẽ không giống như anh đang nghĩ chứ ? Nhưng, Trần Thiên Hoa vẫn luôn chiếm vị trí ở trên, Tạ Cẩm Chương cũng đặc biệt nghe lời cậu ta, không đến mức buổi tối liền thay đổi vị trí chứ ? Có điều, cho dù là thật sự như vậy, Trần Thiên Hoa muốn oán hận, hẳn nên oán hận từ trước, cũng không thể đến bây giờ mới đau đớn.
Trần Thiên Hoa nhìn thấy biểu tình của Chu Dật Minh, liền đoán được đối phương đã biết tình huống của mình:
“Bác, lúc trước chẳng có chút dấu hiệu nào, tối hôm qua con mới uống hơi nhiều rượu, tại sao lại……"
Trần Thiên Hoa rất muốn mắng chửi người, hiện tại, phía sau của cậu ta còn đang đau lắm!
Ở cùng một chỗ với Tạ Cẩm Chương, bắt đầu từ lần đầu tiên, cậu ta chính là người ở phía trên, ai ngờ đã hơn một năm, vậy mà cậu ta còn bị phản công?
Kỳ thật bị áp cũng không có gì, cậu ta yêu Tạ Cẩm Chương, quả thật cũng không để ý điều này, nhưng người lúc trước vẫn đang ngoan ngoãn, lại đột nhiên làm chuyện như vậy, trong khoảng thời gian ngắn , cậu ta không có cách nào tiếp nhận được!
Chu Dật Minh nhìn Trần Thiên Hoa, anh là người rất bao che khuyết điểm. Trần Thiên Hoa lại là đứa trẻ được anh nuôi nấng như con, nhưng, tại sao anh lại rất muốn cảm ơn Tạ Cẩm Chương bên kia ?
“Thiên Hoa, cái này cũng không có gì, mặc kệ thế nào, cũng đều là con chiếm tiện nghi không phải sao ?"
Trần Thiên Hoa vừa mới sáng sớm đã xúc động chạy đến như vậy, lúc này cũng có chút hối hận, lại nói tiếp, Tạ Cẩm Chương đối với cậu ta thật sự tốt lắm, tối hôm qua lúc bị áp cậu ta có chút mơ mơ màng màng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ôn nhu của đối phương……
“Bác à, đồ ăn bác Tề làm càng ngày càng ngon." Nhìn thấy Tề Chích đi ra khỏi phòng bếp, Trần Thiên Hoa lập tức không nói nhiều .
“Ừ." Chu Dật Minh trong lòng cao hứng, lập tức gật đầu, mặc dù có thời điểm Tề Chích rất đáng giận , nhưng không thể không nói, anh ta đối với anh rất tốt.
“Em có muốn ăn thêm không ?" Tề Chích bưng ra không ít đồ ăn, đương nhiên đối vớiChu Dật Minh hiến ân cần.
Nhìn hai người đối diện ngọt ngào mật mật, Trần Thiên Hoa đột nhiên có chút nhớ Tạ Cẩm Chương .
Chuông cửa ở phía sau vang lên, Tạ Cẩm Chương đến đây.
Trần Thiên Hoa không định để người khác chế giễu, lập tức cáo từ rời đi, hơn nữa cố gắng để tư thế đi đường của mình trông bình thường một chút.
Lúc trước cậu ta không hề biết, Tạ Cẩm Chương ở phía dưới có thể khó chịu như vậy, tuy rằng bản thân cũng chăm sóc tốt cho cậu ấy, nhưng là……
“Thiên Hoa, em gọi điện cho anh, tại sao anh không nghe!" Vẻ mặt Tạ Cẩm Chương khẩn trương, đáng thương hề hề mở miệng.
“Anh không để ý……" Trần Thiên Hoa nhìn bộ đàm liên lạc của mình, che giấu Tạ Cẩm Chương, có một trăm cuộc điện thoại chưa nhận và mấy chục tin nhắn chưa đọc.
“Thiên Hoa, em xin lỗi, tối hôm qua em thượng……" Tạ Cẩm Chương nắm lấy đầu mình, giống như không biết nên nói điều gì mới tốt:
“Ta cứ tưởng anh đồng ý ……"
Trần Thiên Hoa sửng sốt, hai người bọn họ, dường như ngay từ ngày đầu tiên cậu đã cam chịu cho cậu ta ở mặt trên, cũng không hề chính thức nói về chuyện này. Đương nhiên Tạ Cẩm Chương cũng không biết, cậu ta không muốn làm người ở phía dưới.
Đứa nhỏ này có chút ương ngạnh, hơn nữa đã lâu như vậy, tuy không ít lần cậu ta chăm sóc đối phương, nhưng giặt quần áo, nấu cơm, việc nhà đều là Tạ Cẩm Chương làm, có đôi khi chính cậu ta cũng cảm thấy mình quá mức áp bức đối phương……
Mà thôi ! Trần Thiên Hoa vỗ vỗ đầu đối phương:
“Anh không thích ở phía dưới, về sau em tuyệt đối không được làm như vậy !"
Đối mặt với người mình thích, cũng không thể cường ngạnh nổi, nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của Tạ Cẩm Chương lộ ra biểu tình đáng thương hề hề trước mặt mình, Trần Thiên Hoa liền cảm thấy vốn muốn trách cứ một trận lúc này lại không thể nói thành lời, hơn nữa, vừa nghĩ đến việc trách cứ đối phương, tại sao cậu ta lại cảm thấy thật chột dạ? vốn đối phương còn bị cậu ta áp một năm……
“Về sau nếu không được anh đồng ý, em tuyệt đối sẽ không làm như vậy !" Tạ Cẩm Chương lập tức cam đoan nói.
Trần Thiên Hoa cảm thấy cam đoan này có chút kỳ quái, nhưng cũng không quá để ý.
Tạ Cẩm Chương kéo tay Trần Thiên Hoa thủ, về sau, nghĩ cách để đối phương đồng ý là được rồi!
Cậu không có lòng tham, thi thoảng có một lần như vậy là được rồi.
Tác giả :
Quyết Tuyệt