Trùng Sinh Chi Cưu Triền
Chương 38
Tôi muốn cùng cậu tâm sự
Về Phương Thiển, học trưởng nói rất nhiều, tôi tổng kết sơ qua thì thế này, y bây giờ là lão đại của thành Tây, năm hai mươi tuổi cha y bị người phản bội, Phương Thiển một mình đào tẩu, hai mươi mốt tuổi y huyết tẩy thành Tây cùng thành Đông, ở hắc đạo một bước thành danh, cho tới bây giờ cũng chưa có kẻ nào mắt không tròng mà lại đi trêu ghẹo y.
“Kỳ thực cũng không phải không ai dám trêu vào y, chỉ là mỗi lần y cùng người ta ác chiến với nhau thì cứ như phát điên, bị thương đầy người là máu cũng không quan tâm mà tiếp tục chém chém giết giết, y hung ác như thế thì ai còn dám động vào."
Cuối cùng học trưởng tổng kết một câu như thế thôi, nói xong câu ấy trên mặt anh gần như co rút, tựa hồ lâm vào trong ký ức không mấy tốt đẹp.
Tôi thở dài gật đầu, kỳ thực trong lòng tôi không tin nổi người đẹp như y lại ác chiến với người ta, cũng không tưởng tượng ra bộ dạng hung ác của y, nhưng nghĩ lại khi tôi nói với y rằng tôi cùng Hứa Kiệt là người yêu, trong mắt y hiện lên một tia tình tự nặng nề, lòng tôi cũng cảm thấy nằng nặng theo. Trên đời này, trong lòng mỗi người đại khái đều có một đoạn chuyện xưa khó có thể kể ra, người khác không thể truy vấn cũng không có tư cách truy vấn.
“Vậy anh có cừu oán gì với bọn họ thế?"
Cuối cùng tôi mới hỏi câu quan trọng này, học trưởng nghe xong trên mặt hơi trầm xuống, sau đó anh cười khổ nói: “Anh không phải đã nói với cậu nhà anh xuất thân từ hắc đạo rồi sao, kỳ thực nói tới thì nhà của anh cùng Phương gia cũng có chút giao tình, khi còn bé anh còn gọi y là anh Phương Thiển kìa. Nhưng sau đó ba của anh độc môn một nhà, quan hệ hai phe cũng vì thế phai nhạt, từ lúc cha Phương Thiển chết thì cũng không lui tới nữa. Ba của anh là kẻ thích khoe mẽ lại ưa sĩ diện, luôn luôn muốn thân phận đại ca của mình bất biến, tiền hô hậu ủng đủ loại, gần đây trong bang phái có vấn đề, chẳng biết thế nào mà ông ta lại cùng Phương Thiển đối nghịch. Sau đó ông chạy tới chỗ bọn ngân hàng tư nhân ngầm vay tiền… Lão đại của ngân hàng tư nhân đó chính là Phương Thiển, hậu quả thì như vậy đó."
Nói xong học trưởng chỉ nhún vai ra vẻ không hề gì, tôi phân không rõ lời anh nói là thật hay giả, đại khái là thật thật giả giả đều giống nhau, anh không muốn tôi biết mà thôi. Nếu Phương Thiển đã nói không truy cứu rồi, vậy thì nói thật hay nói dối cũng không liên quan tới chúng tôi.
“Vậy bác sĩ Thẩm thì sao?" Hứa Kiệt nhẹ giọng hỏi, biểu tình trên mặt là thập phần lo lắng.
Học trưởng nhếch miệng cười nhạt nói: “Em ấy à, đi làm bác sĩ tư nhân cho Phương Thiển rồi."
Làm bác sĩ tư nhân, là giam cầm hay là bắt cóc? Tôi nhìn học trưởng, trên mặt anh không có bất luận biểu tình gì, cũng không giống như là lo lắng, tôi cũng sẽ không đi truy vấn, dù gì đây cũng là việc riêng tư của anh, tôi không có quyền hỏi đến mà thôi.
Hứa Kiệt cũng chỉ a một tiếng, bộ dáng rất là lo lắng, tôi nhìn cậu một hồi, hơi nắm chặt tay cậu, Hứa Kiệt cười ôn nhu với tôi.
Học trưởng một bên nhìn, anh mím môi hướng chúng tôi lầm bầm lầu bầu hờn dỗi hai tiếng, tôi lắc đầu.
Cái phần nhạc dạo này tới đây là kết thúc, đêm đó học trưởng liền rời đi, trước khi đi phất tay nói với chúng tôi: " Gió hiu hiu nước sông Dịch lạnh.Tráng sĩ ra đi sẽ trở về*, mười năm nữa gặp lại." Tư thái như thế rất có phong phạm của cổ nhân, tôi lắc đầu bật cười.
Chờ anh đi rồi, Hứa Kiệt đột nhiên ôm thắt lưng của tôi, tôi tùy ý cậu ôm.
“Em có chút lo lắng cho bác sĩ Thẩm." Nghe cậu thì thào, tôi nhẹ giọng cười nói: “Có cái gì mà lo lắng chứ, người tên Phương Thiển kia đã nói sẽ không tìm bọn họ gây phiền phức nữa."
Hứa Kiệt ừ một tiếng.
Đêm đó Hứa Kiệt xuống bếp làm cơm, tủ lạnh bên trong phòng đầy đủ đồ ăn, đều là đồ do học trưởng cùng bác sĩ lưu lại, cũng đủ chứng tỏ trù nghệ của anh cũng rất tốt.
Đêm nay, tôi cùng Hứa Kiệt ôm nhau, không có ràng buộc như ở nhà, Hứa Kiệt thả lỏng, mở ra thân thể, rên rỉ vang vọng ở trong căn phòng rộng rãi an tĩnh, có vẻ phá lệ mê người…
Làm xong, hai người nằm ở trên giường, ngọn đèn màu cam rọi sáng phía trên, tôi như có như không vuốt ve bờ vai cậu, Hứa Kiệt mặc tôi vuốt ve, không hề nói gì.
“Mệt mỏi à." Hồi lâu cũng chưa nghe thấy tiếng thở đều đặn khi ngủ của cậu, tôi thấp giọng hỏi.
Hứa Kiệt nhẹ giọng cười: “Có điểm mệt, thế nhưng không muốn ngủ."
Tôi phì cười ra tiếng hôn lên vai cậu rồi nói: “Chỉ là khai giảng thôi, cũng không phải sinh ly tử biệt, sao lại nghe thương cảm như thế."
Hứa Kiệt cũng cười cười, cuối cùng tiến lên hôn nhẹ môi tôi, mới an tĩnh nhắm mắt lại. Tôi nhìn dáng vẻ của cậu mà mỉm cười…
Ngày hôm sau khi rời giường, tôi cùng Hứa Kiệt đến trường học điểm danh, trước khi đi cậu nhận được điện thoại của Âu Phong Minh, hắn nói là phải bắt đầu huấn luyện, Hứa Kiệt nhìn tôi một chút, cuối cùng con ngươi sáng ngời thấp giọng nói: “Vâng, sau khi điểm danh xong tôi sẽ gọi lại cho anh nhé."
Tôi một bên nhìn cậu trầm tĩnh không nói gì, là hùng ưng thì phải được bay cao.
Ngày đó vốn định cùng cậu đi điểm danh, nhưng Hứa Kiệt ngăn cản, cậu nhìn tôi thấp giọng nói: “Hàn Hiểu, anh đi trước đi, em đi một mình cũng được." Tôi trừng mắt nhìn, cậu hướng tôi khẽ mỉm cười, nói: “Bởi vì cái loại cảm giác này như là cách biệt, em ghét lắm."
Tôi nhếch miệng cười, tiến lên xoa xoa đầu cậu rồi rời đi, vô luận đi bao lâu đều có thể cảm thụ được cặp mắt nồng cháy phía sau đang chăm chú nhìn mình, trái tim tôi vẫn luôn an bình.
Khi trở lại phòng, Chu Quang đã tới, trong phòng được quét dọn sạch sẽ bóng loáng, hắn đang ngồi ở trên giường vừa gặm táo vừa xem phim, thấy tôi thì đặt táo trên giường rồi nhảy xuống, cho tôi một cái ôm cùng vỗ vai đầy nhiệt tình: “Cái thằng này, đầu năm mới mà cũng tiếc rẻ một cuộc điện thoại cho tôi, dễ giận như vậy đấy, một chút tin tức cũng chả có."
Tôi bất động thanh sắc thoát ly khỏi ngực của hắn, đem valy cất kỹ, cười cười nói: “Đoạn thời gian ấy bận quá."
“Eo." Chu Quang biểu tình hoàn toàn không tin, sau đó lại cầm quả táo lên gặm tiếp, hàm hàm hồ hồ nói: “Muốn ăn không? Trong tủ treo quần áo có đấy, tự mình đi lấy đi."
Tôi gật đầu, đem giường chiếu trải ra.
Tôi làm xong những chuyện này thì Chu Quang cũng gặm xong quả táo, hắn đi rửa tay tiện thể cũng kéo tôi đi cùng, sau đó hắn ngồi trên giường tôi nhìn tôi rồi nói: “Hàn Hiểu, không phải cậu muốn dọn ra ngoài sao? Lúc nào dọn? Tôi giúp cậu nhé."
Tôi kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Sao thế, nhanh vậy đã muốn đuổi tôi ra khỏi phòng rồi à?"
“Không phải…" Chu Quang dừng một chút, cắn răng nói: “Vừa nãy Tạ Minh cùng Trần Thiện đã tới, còn có cái con gì gì kia cũng tới rồi, nói cái gì lúc tết cậu về thôn cô ta, rồi tạo thành hiểu lầm gì đấy, sắc mặt Tạ Minh đen tại chỗ luôn."
Chu Quang mím môi, khinh thường nói.
Tôi phì cười một tiếng thản nhiên nói: “Tôi đúng là có đi tới thôn cô ta nhưng không phải tìm cô ta."
Hứa Khả càng ngày càng giúp tôi xem thấu cô ta, nếu như cô ta nghĩ rằng cái tình anh em gì gì đó có thể uy hiếp tôi thì sai lầm rồi, hoặc là cô ta muốn Tạ Minh ngáng chân tôi một cái . Nhưng tôi nghĩ không ra Tạ Minh thì có gì để uy hiếp tôi đây, tiền tài tôi không quan tâm, danh tiếng và vân vân đã sớm không còn gì để nói… Quên đi, khỏi cần suy nghĩ chi cho nhiều, binh đến tướng thì đánh, lũ lên thì chặn lại là được rồi.
Chu Quang vỗ vỗ vai tôi, có chút đồng tình nói: “Người anh em, tôi biết, thế nhưng mấy thằng con trai lúc yêu thì đều là thằng mù cả."
Tôi nhìn hắn rồi nói: “Cậu yên tâm, không có việc gì đâu, tôi tận lực né cậu ta là được mà."
Chu Quang nghe thế cũng gật đầu.
Ngày đó Tạ Minh cùng Trần Thiện trở về cũng không có gì xảy ra, tôi nằm ở trên giường thản nhiên xem sách.
Sau khi khai giảng vài ngày, Hứa Kiệt xin nghỉ dài hạn, theo Âu Phong Minh tiến hành cái gọi là huấn luyện bí mật, Âu Phong Minh còn cố ý vì cậu tìm thêm một căn phòng trọ nữa, nói là che giấu tai mắt người khác, tôi nghe xong chỉ cười.
Mới vừa khai giảng vài ngày nên tương đối thanh nhàn, tôi mời Ban Đạo ăn bữa cơm, đây đó hàn huyên trò chuyện, hỏi kế hoạch mai sau, anh nói mình đang trong thời gian khảo nghiệm, có thể nói rằng cả đời sẽ ở trong trường thôi.
Tôi nghe xong gật đầu… Mọi người có lựa chọn của mình, thích là tốt rồi. Sau đó Ban Đạo vỗ vỗ vai tôi, mong tôi nỗ lực thật nhiều hơn, tôi chỉ cười không nói.
Mấy ngày nay Hứa Kiệt bề bộn nhiều việc, nhưng hàng ngày vẫn gọi cho tôi một lần, kể những chuyện lý thú khi huấn luyện, sau đó lại nói cậu đối với âm nhạc có hiểu biết thiếu hụt nhiều quá, tôi lẳng lặng mà nghe. Đôi khi con người ta chỉ cần người lắng nghe chứ không phải vài câu an ủi suông. Hứa Kiệt rất nỗ lực, tôi đây cũng phải bắt đầu nỗ lực rồi… Tôi muốn cho cậu một hoàn cảnh tốt nhất, để cậu tự do tự tại mà diễn dịch cuộc đời mình.
Hôm nay từ hội sinh viên vội vàng quay lại, mới vừa vào phòng thì thấy Tạ Minh, trong phòng cũng không có người nào, hắn liếc nhìn tôi, biểu tình nhàn nhạt sau đó xoay người rời đi.
Tôi lắc đầu cười khẽ, người, phải ở khi tuổi trẻ lông bông ngã đau một lần mới biết nặng nhẹ, chỉ hy vọng hắn có thể sớm ngày nhìn thấu Hứa Khả, đừng nên giống như tôi ngày đó, thật sự là không xứng phải trả giá vì cô ta như thế… Nhưng tôi chẳng muốn nói mấy lời không tốt về Hứa Khả với hắn, có nói, cũng chẳng ai tin.
Nghĩ như vậy, tôi rút ra một điếu thuốc, đúng lúc này điện thoại của tôi đột nhiên vang lên, tôi tưởng Hứa Kiệt, nhìn xem thì thấy là một dãy số xa lạ.
Hơi nhíu mày, nhận lấy, alo một tiếng, đầu kia điện thoại một trận trầm mặc, sau đó truyền đến một tiếng lãnh thanh: “Hàn Hiểu đúng không, bác là mẹ Tạ Minh, bác đang ở nhà hàng XX, bác muốn cùng con tâm sự một chút."
Tôi dừng một chút rồi à một tiếng.
Thu hồi điện thoại, một trận bừng tỉnh…
Về Phương Thiển, học trưởng nói rất nhiều, tôi tổng kết sơ qua thì thế này, y bây giờ là lão đại của thành Tây, năm hai mươi tuổi cha y bị người phản bội, Phương Thiển một mình đào tẩu, hai mươi mốt tuổi y huyết tẩy thành Tây cùng thành Đông, ở hắc đạo một bước thành danh, cho tới bây giờ cũng chưa có kẻ nào mắt không tròng mà lại đi trêu ghẹo y.
“Kỳ thực cũng không phải không ai dám trêu vào y, chỉ là mỗi lần y cùng người ta ác chiến với nhau thì cứ như phát điên, bị thương đầy người là máu cũng không quan tâm mà tiếp tục chém chém giết giết, y hung ác như thế thì ai còn dám động vào."
Cuối cùng học trưởng tổng kết một câu như thế thôi, nói xong câu ấy trên mặt anh gần như co rút, tựa hồ lâm vào trong ký ức không mấy tốt đẹp.
Tôi thở dài gật đầu, kỳ thực trong lòng tôi không tin nổi người đẹp như y lại ác chiến với người ta, cũng không tưởng tượng ra bộ dạng hung ác của y, nhưng nghĩ lại khi tôi nói với y rằng tôi cùng Hứa Kiệt là người yêu, trong mắt y hiện lên một tia tình tự nặng nề, lòng tôi cũng cảm thấy nằng nặng theo. Trên đời này, trong lòng mỗi người đại khái đều có một đoạn chuyện xưa khó có thể kể ra, người khác không thể truy vấn cũng không có tư cách truy vấn.
“Vậy anh có cừu oán gì với bọn họ thế?"
Cuối cùng tôi mới hỏi câu quan trọng này, học trưởng nghe xong trên mặt hơi trầm xuống, sau đó anh cười khổ nói: “Anh không phải đã nói với cậu nhà anh xuất thân từ hắc đạo rồi sao, kỳ thực nói tới thì nhà của anh cùng Phương gia cũng có chút giao tình, khi còn bé anh còn gọi y là anh Phương Thiển kìa. Nhưng sau đó ba của anh độc môn một nhà, quan hệ hai phe cũng vì thế phai nhạt, từ lúc cha Phương Thiển chết thì cũng không lui tới nữa. Ba của anh là kẻ thích khoe mẽ lại ưa sĩ diện, luôn luôn muốn thân phận đại ca của mình bất biến, tiền hô hậu ủng đủ loại, gần đây trong bang phái có vấn đề, chẳng biết thế nào mà ông ta lại cùng Phương Thiển đối nghịch. Sau đó ông chạy tới chỗ bọn ngân hàng tư nhân ngầm vay tiền… Lão đại của ngân hàng tư nhân đó chính là Phương Thiển, hậu quả thì như vậy đó."
Nói xong học trưởng chỉ nhún vai ra vẻ không hề gì, tôi phân không rõ lời anh nói là thật hay giả, đại khái là thật thật giả giả đều giống nhau, anh không muốn tôi biết mà thôi. Nếu Phương Thiển đã nói không truy cứu rồi, vậy thì nói thật hay nói dối cũng không liên quan tới chúng tôi.
“Vậy bác sĩ Thẩm thì sao?" Hứa Kiệt nhẹ giọng hỏi, biểu tình trên mặt là thập phần lo lắng.
Học trưởng nhếch miệng cười nhạt nói: “Em ấy à, đi làm bác sĩ tư nhân cho Phương Thiển rồi."
Làm bác sĩ tư nhân, là giam cầm hay là bắt cóc? Tôi nhìn học trưởng, trên mặt anh không có bất luận biểu tình gì, cũng không giống như là lo lắng, tôi cũng sẽ không đi truy vấn, dù gì đây cũng là việc riêng tư của anh, tôi không có quyền hỏi đến mà thôi.
Hứa Kiệt cũng chỉ a một tiếng, bộ dáng rất là lo lắng, tôi nhìn cậu một hồi, hơi nắm chặt tay cậu, Hứa Kiệt cười ôn nhu với tôi.
Học trưởng một bên nhìn, anh mím môi hướng chúng tôi lầm bầm lầu bầu hờn dỗi hai tiếng, tôi lắc đầu.
Cái phần nhạc dạo này tới đây là kết thúc, đêm đó học trưởng liền rời đi, trước khi đi phất tay nói với chúng tôi: " Gió hiu hiu nước sông Dịch lạnh.Tráng sĩ ra đi sẽ trở về*, mười năm nữa gặp lại." Tư thái như thế rất có phong phạm của cổ nhân, tôi lắc đầu bật cười.
Chờ anh đi rồi, Hứa Kiệt đột nhiên ôm thắt lưng của tôi, tôi tùy ý cậu ôm.
“Em có chút lo lắng cho bác sĩ Thẩm." Nghe cậu thì thào, tôi nhẹ giọng cười nói: “Có cái gì mà lo lắng chứ, người tên Phương Thiển kia đã nói sẽ không tìm bọn họ gây phiền phức nữa."
Hứa Kiệt ừ một tiếng.
Đêm đó Hứa Kiệt xuống bếp làm cơm, tủ lạnh bên trong phòng đầy đủ đồ ăn, đều là đồ do học trưởng cùng bác sĩ lưu lại, cũng đủ chứng tỏ trù nghệ của anh cũng rất tốt.
Đêm nay, tôi cùng Hứa Kiệt ôm nhau, không có ràng buộc như ở nhà, Hứa Kiệt thả lỏng, mở ra thân thể, rên rỉ vang vọng ở trong căn phòng rộng rãi an tĩnh, có vẻ phá lệ mê người…
Làm xong, hai người nằm ở trên giường, ngọn đèn màu cam rọi sáng phía trên, tôi như có như không vuốt ve bờ vai cậu, Hứa Kiệt mặc tôi vuốt ve, không hề nói gì.
“Mệt mỏi à." Hồi lâu cũng chưa nghe thấy tiếng thở đều đặn khi ngủ của cậu, tôi thấp giọng hỏi.
Hứa Kiệt nhẹ giọng cười: “Có điểm mệt, thế nhưng không muốn ngủ."
Tôi phì cười ra tiếng hôn lên vai cậu rồi nói: “Chỉ là khai giảng thôi, cũng không phải sinh ly tử biệt, sao lại nghe thương cảm như thế."
Hứa Kiệt cũng cười cười, cuối cùng tiến lên hôn nhẹ môi tôi, mới an tĩnh nhắm mắt lại. Tôi nhìn dáng vẻ của cậu mà mỉm cười…
Ngày hôm sau khi rời giường, tôi cùng Hứa Kiệt đến trường học điểm danh, trước khi đi cậu nhận được điện thoại của Âu Phong Minh, hắn nói là phải bắt đầu huấn luyện, Hứa Kiệt nhìn tôi một chút, cuối cùng con ngươi sáng ngời thấp giọng nói: “Vâng, sau khi điểm danh xong tôi sẽ gọi lại cho anh nhé."
Tôi một bên nhìn cậu trầm tĩnh không nói gì, là hùng ưng thì phải được bay cao.
Ngày đó vốn định cùng cậu đi điểm danh, nhưng Hứa Kiệt ngăn cản, cậu nhìn tôi thấp giọng nói: “Hàn Hiểu, anh đi trước đi, em đi một mình cũng được." Tôi trừng mắt nhìn, cậu hướng tôi khẽ mỉm cười, nói: “Bởi vì cái loại cảm giác này như là cách biệt, em ghét lắm."
Tôi nhếch miệng cười, tiến lên xoa xoa đầu cậu rồi rời đi, vô luận đi bao lâu đều có thể cảm thụ được cặp mắt nồng cháy phía sau đang chăm chú nhìn mình, trái tim tôi vẫn luôn an bình.
Khi trở lại phòng, Chu Quang đã tới, trong phòng được quét dọn sạch sẽ bóng loáng, hắn đang ngồi ở trên giường vừa gặm táo vừa xem phim, thấy tôi thì đặt táo trên giường rồi nhảy xuống, cho tôi một cái ôm cùng vỗ vai đầy nhiệt tình: “Cái thằng này, đầu năm mới mà cũng tiếc rẻ một cuộc điện thoại cho tôi, dễ giận như vậy đấy, một chút tin tức cũng chả có."
Tôi bất động thanh sắc thoát ly khỏi ngực của hắn, đem valy cất kỹ, cười cười nói: “Đoạn thời gian ấy bận quá."
“Eo." Chu Quang biểu tình hoàn toàn không tin, sau đó lại cầm quả táo lên gặm tiếp, hàm hàm hồ hồ nói: “Muốn ăn không? Trong tủ treo quần áo có đấy, tự mình đi lấy đi."
Tôi gật đầu, đem giường chiếu trải ra.
Tôi làm xong những chuyện này thì Chu Quang cũng gặm xong quả táo, hắn đi rửa tay tiện thể cũng kéo tôi đi cùng, sau đó hắn ngồi trên giường tôi nhìn tôi rồi nói: “Hàn Hiểu, không phải cậu muốn dọn ra ngoài sao? Lúc nào dọn? Tôi giúp cậu nhé."
Tôi kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Sao thế, nhanh vậy đã muốn đuổi tôi ra khỏi phòng rồi à?"
“Không phải…" Chu Quang dừng một chút, cắn răng nói: “Vừa nãy Tạ Minh cùng Trần Thiện đã tới, còn có cái con gì gì kia cũng tới rồi, nói cái gì lúc tết cậu về thôn cô ta, rồi tạo thành hiểu lầm gì đấy, sắc mặt Tạ Minh đen tại chỗ luôn."
Chu Quang mím môi, khinh thường nói.
Tôi phì cười một tiếng thản nhiên nói: “Tôi đúng là có đi tới thôn cô ta nhưng không phải tìm cô ta."
Hứa Khả càng ngày càng giúp tôi xem thấu cô ta, nếu như cô ta nghĩ rằng cái tình anh em gì gì đó có thể uy hiếp tôi thì sai lầm rồi, hoặc là cô ta muốn Tạ Minh ngáng chân tôi một cái . Nhưng tôi nghĩ không ra Tạ Minh thì có gì để uy hiếp tôi đây, tiền tài tôi không quan tâm, danh tiếng và vân vân đã sớm không còn gì để nói… Quên đi, khỏi cần suy nghĩ chi cho nhiều, binh đến tướng thì đánh, lũ lên thì chặn lại là được rồi.
Chu Quang vỗ vỗ vai tôi, có chút đồng tình nói: “Người anh em, tôi biết, thế nhưng mấy thằng con trai lúc yêu thì đều là thằng mù cả."
Tôi nhìn hắn rồi nói: “Cậu yên tâm, không có việc gì đâu, tôi tận lực né cậu ta là được mà."
Chu Quang nghe thế cũng gật đầu.
Ngày đó Tạ Minh cùng Trần Thiện trở về cũng không có gì xảy ra, tôi nằm ở trên giường thản nhiên xem sách.
Sau khi khai giảng vài ngày, Hứa Kiệt xin nghỉ dài hạn, theo Âu Phong Minh tiến hành cái gọi là huấn luyện bí mật, Âu Phong Minh còn cố ý vì cậu tìm thêm một căn phòng trọ nữa, nói là che giấu tai mắt người khác, tôi nghe xong chỉ cười.
Mới vừa khai giảng vài ngày nên tương đối thanh nhàn, tôi mời Ban Đạo ăn bữa cơm, đây đó hàn huyên trò chuyện, hỏi kế hoạch mai sau, anh nói mình đang trong thời gian khảo nghiệm, có thể nói rằng cả đời sẽ ở trong trường thôi.
Tôi nghe xong gật đầu… Mọi người có lựa chọn của mình, thích là tốt rồi. Sau đó Ban Đạo vỗ vỗ vai tôi, mong tôi nỗ lực thật nhiều hơn, tôi chỉ cười không nói.
Mấy ngày nay Hứa Kiệt bề bộn nhiều việc, nhưng hàng ngày vẫn gọi cho tôi một lần, kể những chuyện lý thú khi huấn luyện, sau đó lại nói cậu đối với âm nhạc có hiểu biết thiếu hụt nhiều quá, tôi lẳng lặng mà nghe. Đôi khi con người ta chỉ cần người lắng nghe chứ không phải vài câu an ủi suông. Hứa Kiệt rất nỗ lực, tôi đây cũng phải bắt đầu nỗ lực rồi… Tôi muốn cho cậu một hoàn cảnh tốt nhất, để cậu tự do tự tại mà diễn dịch cuộc đời mình.
Hôm nay từ hội sinh viên vội vàng quay lại, mới vừa vào phòng thì thấy Tạ Minh, trong phòng cũng không có người nào, hắn liếc nhìn tôi, biểu tình nhàn nhạt sau đó xoay người rời đi.
Tôi lắc đầu cười khẽ, người, phải ở khi tuổi trẻ lông bông ngã đau một lần mới biết nặng nhẹ, chỉ hy vọng hắn có thể sớm ngày nhìn thấu Hứa Khả, đừng nên giống như tôi ngày đó, thật sự là không xứng phải trả giá vì cô ta như thế… Nhưng tôi chẳng muốn nói mấy lời không tốt về Hứa Khả với hắn, có nói, cũng chẳng ai tin.
Nghĩ như vậy, tôi rút ra một điếu thuốc, đúng lúc này điện thoại của tôi đột nhiên vang lên, tôi tưởng Hứa Kiệt, nhìn xem thì thấy là một dãy số xa lạ.
Hơi nhíu mày, nhận lấy, alo một tiếng, đầu kia điện thoại một trận trầm mặc, sau đó truyền đến một tiếng lãnh thanh: “Hàn Hiểu đúng không, bác là mẹ Tạ Minh, bác đang ở nhà hàng XX, bác muốn cùng con tâm sự một chút."
Tôi dừng một chút rồi à một tiếng.
Thu hồi điện thoại, một trận bừng tỉnh…
Tác giả :
Thì Bất Đãi Ngã