Trùng Sinh Chi Cưu Triền

Chương 33

Trong sinh mệnh của em chỉ có mình anh

Khi cha tới đón chúng tôi, tôi đang ở trên bệnh viện trên thị trấn trông Hứa Kiệt truyền nước biển, ga giường trắng noãn bị máu trên chân cậu làm nhiễm bẩn hề hề rồi.

Ngày đông, Hứa Kiệt chỉ mặc một kiện y phục mỏng manh, khi từ nhà cậu đi ra tôi không mang đi cái gì, lúc đó trên người cậu đã có điểm nóng lên. Phòng khám bệnh ở trong Hứa thôn cũng không muốn khám bệnh vào mùng một, sợ xui xẻo. Tôi chỉ đành đem áo khoác của mình cho cậu, sau đó ôm cậu đi lên thị trấn truyền nước biển…

Lúc đưa Hứa Kiệt tới đây thì cậu đã sốt tới 38 độ rồi, bác sĩ râu bạc đem tôi mắng đến cẩu huyết lâm đầu, ông nói sốt đến nghiêm trọng như vậy cũng không đem người đưa tới đây sớm hơn, có phải không muốn cậu ấy sống nữa hay không, tôi nghe mà trong lòng run lên.

Tôi đang suy nghĩ nếu như tôi tới muộn hai ngày, Hứa Kiệt có phải thật vậy hay không… Nghĩ đến cái giả thiết đó tôi thấy lòng sợ run, Hứa Kiệt là người mà tôi cảm kích cùng muốn bảo hộ nhất trong cuộc đời này, kết quả người khiến cậu rơi vào hoàn cảnh này cũng là tôi, nói gì thì chính tôi cũng là tên khốn nạn.

Vị bác sĩ già cẩn thận dùng cồn lau vết thương trên đùi cùng trên mặt cho cậu, tàn bạo trừng mắt nhìn tôi, tựa như tôi là một tên khốn tội ác tày trời vậy, cuối cùng còn chỉa vào người của tôi nói: “Cậu làm cái gì thế hả? Có người đạp hư đứa nhỏ như cậu thế này sao? May là chân không có việc gì, nếu như đứt rồi thì chẳng phải cậu đem cuộc đời người ta phá nát sao?"

Nhìn bộ dáng của bác sĩ, khiến tôi không nhịn được nhớ tới vị kia của học trưởng, chẳng lẽ tôi nhìn qua không giống người tốt đến thế sao? Khóe miệng giần giật, đời này tôi cùng bác sĩ có cừu oán nha.

Bác sĩ mắng xong rồi cũng mệt mỏi, cuối cùng dặn dò Hứa Kiệt mấy ngày tới phải cẩn thận chú ý, thường xuyên xoa bóp, bình thường phải giảm nhiệt, tôi nghe xong vội vàng tạ ơn ông, bác sĩ hướng tôi hừ lạnh một tiếng mới rời đi.

Ông đi rồi, tôi ngồi ở đầu giường nhìn Hứa Kiệt, nói thật thì khuôn mặt cậu hiện tại nom rất xấu, bầm tím xanh xanh tím tím che hết cả mặt, hầu như nhìn không ra xinh đẹp tinh xảo vốn có.

Mặc dù đang là đầu năm mới, nhưng lúc này vẫn có nhiều người tới khám bệnh, mấy đứa trẻ thấy Hứa Kiệt dạng này đều sợ đến phát khóc. Hứa Kiệt ơi, em phải mau chóng khỏe lên nhé , bằng không sẽ dọa hết bọn trẻ con mất thôi, trong lòng tôi thầm nghĩ.

Đưa tay muốn vuốt mặt cậu, cậu hơi nghiêng đầu né tránh, con ngươi tinh lượng lóe ra nhìn xung quanh. Tôi biết cậu không phải là muốn tránh né tôi, chỉ là không muốn người khác biết quan hệ giữa tôi cùng cậu mà thôi.

Người này… Cho dù trong thời điểm như thế này cũng không quên lo lắng cho tôi, cùng Hứa Khả quả thực là hai người đối lập.

Cậu nếu không muốn, tôi cũng không làm khó, nhưng tay vẫn nắm lấy tay cậu. Hứa Kiệt hướng tôi nhìn thoáng qua rồi cầm chặt lấy tay tôi, lúc này thân thể cậu vẫn còn khẽ run rẩy, tôi nghĩ là do cậu vẫn còn sợ hãi.

Trong lòng ẩn ẩn khổ sở, tôi nghĩ năm đó cậu khẳng định cũng có quay về nhà, khi đó tôi không ở bên cậu, là ai đem cậu cứu ra ngoài? Hoặc là cậu mạng lớn… Nghĩ tới đây tôi rất muốn đem cậu kéo vào trong lòng mà ôm thật chặt.

“Hàn Hiểu, anh mặc áo khoác đi, hôm nay lạnh lắm đó, em đắp chăn là đủ rồi." Hứa Kiệt khịt khịt mũi muốn đem y phục trả lại cho tôi.

Tôi cười cười dùng tay kia xoa đầu cậu rồi nói: “Anh thân thể tráng kiện mà, không việc gì cả đâu, huống hồ còn mặc áo lông nữa, em chiếu cố chính mình là được rồi."

Trong bệnh viện này hình như không có chăn mỏng, cậu vốn đã nóng rần lên, đang cảm lạnh ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Hứa Kiệt nhìn tôi khẽ nhấp khóe miệng, vành mắt trong nháy mắt lại đỏ, nhưng không rơi nước mắt, cậu hít một hời rồi nhìn tôi mỉm cười.

Tôi biết trong lòng cậu khổ sở, bị cha mẹ cùng chị gái đối xử như thế, cốt nhục thân tình còn không bằng cả người xa lạ, nhưng tôi nói không nên lời an ủi, không thể làm gì khác hơn là cầm lấy tay cậu, nắm lấy thật chặt. Sau này tôi mới biết được, lúc đầu khi cậu trở về vốn không có việc gì, sau đó có người giới thiệu cho chị cậu một đối tượng tốt lắm, trong nhà có tiền lại lễ phép, vốn đã dạm ngõ rồi, ai biết người ta đi quanh một vòng nghe được chuyện của Hứa Kiệt, đầu năm mới đã vội chạy tới từ hôn, cha cậu liền thấy Hứa Kiệt không vừa mắt, từ hôm hai mươi chín đã đánh Hứa Kiệt không ngừng, Hứa Kiệt sợ tôi lo lắng nên không hé răng, sau đó cha cậu lại uống say, mượn rượu đánh đập cậu… Chân cậu bị một cái côn đập vào liền như muốn gẫy nát… Cậu muốn gọi cho tôi, nhưng điện thoại di động cũng bị cha cậu quăng vỡ. Vì vậy cậu không thể làm được gì… Mà tôi thì không biết. Nhưng vô luận bao nhiêu năm qua đi rồi, tôi đều cảm thấy may mắn, lần đó là chính tôi đem cậu ôm ra khỏi cái nhà kia.

“…Các con đã xảy ra chuyện gì?" Cha xông tới khi tôi đang cùng Hứa Kiệt thấp giọng nói lời này, cha liếc mắt nhìn tôi, vội vàng đem áo gió trên người cởi ra phủ thêm cho tôi, sau đó lại nhìn Hứa Kiệt, con ngươi mang theo khiếp sợ: “Này… Thế nào biến thành như vậy?"

Tôi lắc đầu không muốn nói.

Cha nhíu mi thu hồi kinh ngạc, nhìn tôi nói: “Các con đợi một lát, ba đi coi xem có chỗ nào mua quần áo hay không." Nói xong ông chuẩn bị rời đi, tôi hô một tiếng, cha quay đầu lại nhìn tôi.

“Ba, mùng một đầu năm nào có người mở tiệm bán đồ, ba cũng không mặc nhiều quần áo mà, mau trở lại trên xe đi, cẩn thận cảm mạo, bằng không chúng ta lại có hai người bệnh." Tôi nhìn ông khẽ mỉm cười: “Một lúc nữa là Hứa Kiệt truyền nước xong rồi, chúng ta lập tức đi thôi." (Hạ Nguyệt – Lai Khứ WP)

Tôi một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này. Cha nhìn Hứa Kiệt lại nhìn tôi, cuối cùng ngồi ở bên cạnh tôi thấp giọng thở dài nói: “Vậy cùng nhau đi thôi."

Hứa Kiệt nhìn cha, hồi lâu khóe miệng mới hơi nhếch lên một cái.

Cha khe khẽ thở dài, trong thanh âm mang theo thương tiếc. Tôi không nói gì, chỉ nắm tay Hứa Kiệt thật chặt, Hứa Kiệt cẩn thận đáp lại tôi.

Khi nước biển truyền xong, tôi đem Hứa Kiệt ôm trở về trên xe, cha đem điều hòa trong xe mở lên, lập tức lái xe rời đi cái trấn nhỏ này, tôi nghĩ chỉ cần tôi còn ở đây, đời này tôi cũng sẽ không để Hứa Kiệt trở về chỗ này nữa.

Từ thị trấn lái xe về nhà cũng tốn một khoảng thời gian, Hứa Kiệt tựa trước ngực tôi nhắm mắt ngủ, tôi cẩn thận ôm cậu.

Về đến nhà, tôi cẩn thận giúp Hứa Kiệt cởi quần áo ra, sau đó đem cậu xích lõa đặt vào bên trong chăn, lúc đó cậu cũng tỉnh rồi, tôi nhìn cậu nhẹ nhàng cười cười: “Trước ngủ một hồi đi, lúc ăn cơm anh sẽ gọi em." Cậu gật đầu, hai mắt nhắm nghiền, tay nắm tay tôi không buông.

Tôi nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, chờ cậu ngủ say mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng, thuận lợi đem quần áo cũ của cậu vứt vào thùng rác.

Tôi muốn đem cậu cùng cái nhà kia đoạn tuyệt sạch sẽ, không còn có bất luận cái liên hệ gì nữa.

Rời khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại, thấy cha đang đứng ở phía trước cửa sổ hút thuốc, ông liếc mắt nhìn tôi rồi đem tàn thuốc dập tắt, nhỏ giọng hỏi một câu: “Hứa Kiệt ngủ rồi à?"

Tôi gật đầu ngồi ở trên ghế salon, cả người uể oải mỏi mệt như mới vừa đánh một trận chiến gian nan, tâm tình tới giờ mới được thả lỏng đôi chút, chí ít Hứa Kiệt đã ở nơi tôi có thể thấy rồi.

Cha ngồi ở đối diện tôi, nhìn tôi thở dài: “…Ba mẹ cậu ấy đánh sao?"

Tôi gật đầu nói: “Phỏng chừng nếu con muộn vài ngày, bọn họ sẽ tùy ý để cậu ấy bệnh chết, cả người cậu ấy đều là máu, nhớ tới cũng không dám tin tưởng."

Cha cũng gật đầu nhìn tôi, ánh mắt phức tạp nhưng không nói gì.

“Ba, có người thực sự ác độc mà ngoan tâm với con mình thế sao? Thực sự không muốn tha thứ cho con của mình sao?" Tôi nhìn ông nhẹ giọng hỏi, ba mẹ Hứa Kiệt là như vậy, mẹ của tôi cũng thế, trên đời này thật sự có người cha người mẹ ác độc và ngoan tâm với con mình đến thế sao?

Nói thật thì những chuyện này ở kiếp trước tôi chưa từng trải qua, khi tôi còn bé cũng nghịch ngợm, cũng giật tóc của mấy cô bé con, cầm gậy dọa bọn họ, cũng cùng đám nhóc trai đánh nhau, cũng vì thế từng hủy đi mấy bản hợp đồng mà cha mới vừa ký xuống, thế nhưng ông chưa từng đánh tôi quá đáng, cho dù ngẫu nhiên thực sự tức giận cũng chỉ đánh vào mông tôi, tôi ngang ngược không kêu la, ông cũng nhịn cơn tức xuống… Ngoại trừ không có mẹ, tình yêu mà cha dành cho tôi không thua gì so với tình yêu của những đứa trẻ có cả cha lẫn mẹ nhận được, cho dù là bây giờ tôi biết bà ta là vì tiền nên rời khỏi chúng tôi, nhưng tôi cũng không thiếu thương yêu… Thế nhưng Hứa Kiệt… Cậu có cha mẹ cùng chị gái, nhưng không ai hiểu cậu, yêu người đồng giới thật sự khó chấp nhận tới thế sao? Vậy cha sẽ tiếp thu chuyện tôi cùng Hứa Kiệt chứ?

Nghĩ vậy, lòng tôi bỗng nhiên rối loạn…

“Hàn Hiểu, cha mẹ sinh con cái ra nhưng không có quy định phải yêu nó, sinh mệnh là của bản thân mình, chính mình yêu hay không yêu là chuyện của mình, cha mẹ yêu hay không yêu là chuyện của cha mẹ, người khác yêu hay không yêu lại là chuyện của người khác, biết không? Vô luận như thế nào cũng phải học cách yêu lấy bản thân mình. Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa." Cha đi tới bên cạnh vỗ vỗ vai tôi, ông nói: “Loại chuyện này không thể cưỡng cầu."

Tôi nghe xong gật đầu, tâm lại hơi thả lỏng thêm một ít, kỳ thực cũng không phải đau lòng hay làm sao, chỉ là có chút không hiểu mà thôi, lời này của cha thật ra lại khai sáng được một ít cho tôi, không ai quy định người khác nhất định phải yêu bạn, quan trọng nhất vẫn là tự yêu lấy mình.

Cho dù nói như vậy, kỳ thực tính tình của tôi cùng cha có tám chín phần tương tự, cha cũng là người rất lạnh lùng…

Sau đó cha đứng dậy đi siêu thị mua đồ ăn, ông đi rồi, tôi cũng đứng dậy trở về phòng bồi Hứa Kiệt.

Trở lại gian phòng tôi liền thấy Hứa Kiệt ngồi co lại một góc, thần sắc dại ra, nghe được tiếng vang liền sợ hãi, con mắt cậu nhắm chặt, sau đó khi nhìn thoáng thấy là tôi mới hơi thả lỏng thân thể.

Tôi vội vàng đi qua, đem cậu đỡ lên tựa vào gối đầu, sau đó lại nhìn chân cậu, chỗ thụ thương đầy vết bầm tím xanh nhạt, tôi nhíu nhíu mày giúp cậu đắp chăn lên, xoa nhẹ mặt của cậu, thấp giọng hỏi: “Em không ngủ nữa à?"

Hứa Kiệt bình tĩnh nhìn tôi, bỗng nhiên cả người vươn ra, từ trong chăn ôm chặt lấy cổ tôi, tôi vội vàng ôm lại cậu, lúc tôi đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên cảm thấy ở cổ một trận nong nóng, bên tai truyền đến thanh âm Hứa Kiệt thì thầm, cậu nói: “Hàn Hiểu, từ nay về sau, trong sinh mệnh của em chỉ có một mình anh, chỉ có một mình anh thôi."

Nghe xong lời này trong lòng tôi đau xót, chậm rãi đem cậu ôm vào trong ngực: “Anh biết, từ nay về sau nhà của anh chính là nhà của em, anh đi nơi nào cũng sẽ mang em theo, không bao giờ sẽ để em đối mặt với những chuyện như thế này nữa."

Hứa Kiệt nghiêng đầu đặt lên vai tôi, không nói gì nữa, tôi sợ cậu lạnh nên vội vàng phủ thêm chăn cho cậu.

Muốn kêu cậu đi ngủ, nhưng cậu lại cứ gắt gao ôm cổ tôi không buông tay, cuối cùng tôi chỉ đành chui vào trong ổ chăn cùng cậu ngủ…

Lúc ăn cơm chiều, cha mới đánh thức chúng tôi, Hứa Kiệt lúc ấy tinh thần cũng đã khá hơn rồi, nhưng cũng không ăn được nhiều mấy, cậu vốn là cái loại người ăn ít như mèo, cuối cùng dưới sự ép buộc của tôi mới uống được hết chén canh gà.

Tôi cùng cha ở bên cạnh nhìn thấy cậu như thế, cũng chẳng có tâm tình ăn uống nổi thứ gì.

Cuối cùng cha nói chúng tôi đi ngủ sớm một chút, tôi gật đầu, sau khi đem Hứa Kiệt ôm trở về phòng, cha gõ cửa, khi tôi ra mở cửa ông đưa cho tôi hai bộ quần áo mới: “Năm mới cuộc sống mới, ngày mai mặc vào quần áo mới, đuổi đi xúi quẩy, nếu như số đo sai, mai con tới cửa hàng XX mà đổi nhé." Tôi nhận lấy rồi cảm ơn cha, sau đó cùng ông nói một tiếng ngủ ngon.

Cha vỗ vỗ vai tôi rồi mới rời đi.

Đêm đó Hứa Kiệt vốn nói muốn tắm, có điều bị tôi ngăn trở.

“Em phát sốt còn chưa tốt đâu, không tắm là tốt nhất." Tôi hôn trán của cậu khẽ cười nói: “Chờ em khỏe rồi, chúng ta sẽ tắm uyên ương dục, lo gì." Hứa Kiệt nghe xong sắc mặt hơi đỏ lên, cậu hướng tôi cười cười.

Tôi đem cậu ôm thật chặt.

Chỉ là khi màn đêm buông xuống cậu bắt đầu phát sốt, toàn bộ đồ ăn lúc tối đều ói ra, tôi cùng cha vội vàng đem cậu đưa đến bệnh viện hàng đầu thành phố, bác sĩ nói là do hoảng sợ quá độ, bị lạnh chuyển thành viêm phổi, phải nằm viện…

Tôi nghe xong lại rất bình tĩnh, trong tâm một điểm gợn sóng cũng không có, sau đó cha nói cho tôi biết, tôi bộ dạng như thế rất chi là lãnh khốc, làm cho người ta sợ hãi.

Màn đêm buông xuống, cha vốn muốn cùng tôi ở lại chăm sóc cậu, tôi nhìn ông cười nói: “Ba, ba trở về đi, trong này có con được rồi mà, con cũng không thể chăm sóc cậu ấy cả một ngày, cha con mình thay phiên."

Cha nghe xong gật đầu kêu tôi cẩn thận một chút, tôi dạ một tiếng, cuối cùng ông lại tìm bác sĩ trưởng tới chăm lo cho Hứa Kiệt, người nọ thập phần hòa ái, đối xử với cha rất khách khí, cuối cùng khi hỏi Hứa Kiệt là ai, cha hướng tôi nhìn lại rồi nói: “Con nuôi tôi đấy." Bác sĩ cùng ông nói giỡn vài cậu rồi cả hai ha ha cười.

Hứa Kiệt nằm ở trên giường tới tận ngày thứ ba mới tỉnh, ba ngày này tôi cùng cha ngày đêm liên tục chiếu cố cậu, mọi người trong bệnh viện nói cậu có cha cùng anh trai thật tốt… Tôi nghe xong chỉ cười nhạt.

Khi Hứa Kiệt tỉnh lại, tôi vẫn đang nắm tay cậu, ghé vào đầu giường chợp mắt, trong lúc ngủ mơ cảm thấy tay cậu ở trong lòng bàn tay tôi hơi động đậy, trong lòng tôi cả kinh, vội vàng ngồi dậy, hướng cậu nhìn lại, chỉ thấy cậu đã mở mắt, bốn mắt nhìn nhau cả hai đều không nói gì. Chợt nghĩ lúc này hệt như cả hai chưa gặp mặt từ hơn cả thế kỷ vậy.

Cuối cùng tôi cười cười, cậu cũng cười cười.

Sau khi cậu tỉnh lại, bệnh cũng nhanh chóng tốt lên, cũng có thể dùng một ít thức ăn, dần dần khôi phục nhu thuận ôn hòa ngày xưa, trên mặt cũng mang theo hồng nhuận.

Có điều vì tránh cho loại chuyện này lại phát sinh, ở dưới sự cường liệt yêu cầu của tôi, cậu ở lại bệnh viện vài ngày…

Năm mới cứ như thế qua đi, thời tiết bắt đầu ấm lên, băng tuyết hòa tan, mùa xuân tới, tất cả đều đã tốt đẹp lên…

Hôm nay là ngày cậu xuất viện, cậu mặc bộ đồ mới, máu ứ trên mặt đã dần biến mất, nhưng chân bước đi cũng chưa thuận, tôi vừa nghe bác sĩ chúc phúc vừa chờ cha đến đón chúng tôi về nhà.

Đợi hồi lâu cha mới vội vã chạy tới, thấy chúng tôi ông cười nói: “Đều chuẩn bị tốt rồi đi." Tôi gật đầu, Hứa Kiệt hướng cha ôn nhu cười nói: “Cảm ơn bác Hàn." Cha nhìn tôi đột nhiên nhếch miệng cười nói: “Khỏe lên là tốt rồi, nói cái gì mà cảm ơn nữa."

Hứa Kiệt mỉm cười, tác động vết thương khóe miệng, mặt cậu nhăn lại, tôi nhìn thấy mà nhịn không được cười lên, cậu liếc mắt trừng tôi.

Cha cũng cười, đột nhiên sắc mặt quỷ dị nói: “Một hồi cho các con một món quà, tin rằng các con có nghĩ nát óc cũng không ra đâu?"

Món quà? Tôi cùng Hứa Kiệt hai mặt nhìn nhau, món quà gì mà đặc biệt thế? Cha lúc nào lại đi làm những chuyện quỷ dị rồi?

Chờ khi ra khỏi bệnh viện, khi vừa nhìn thấy người đứng trước xe của cha, tôi cùng Hứa Kiệt bỗng nhiên trừng lớn mắt…

“Hàn Hiểu, Hứa Kiệt." Người nọ hướng chúng tôi phất phất tay, mặc cho tưởng tượng thế nào thì…

Hứa Kiệt kinh hô một tiếng, mà tôi thì nghĩ, sao hắn lại ở chỗ này?
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại