Trùng Sinh Chi Cưu Triền
Chương 14
Tâm tình bị ảnh hưởng
Đại khái là do tôi nhìn chằm chằm, cô bé đột nhiên đỏ mặt, nhưng vẫn thỏa mái hướng tôi vươn tay: “Xin chào, em là em gái anh Tạ Minh, Tạ Đình." Cô bé xinh đẹp mà thông minh, một chút cũng không có vẻ giả tạo, so với Hứa Khả hơn phần ổn trọng, là một cô bé đáng được mọi người khen ngợi.
Tôi phát hiện tôi lại nghĩ tới Hứa Khả rồi, lúc nào cũng đem cô ta ra so so sánh sánh, rất bực bội.
Nhưng tôi lúc này cũng phải đè xuống phiền muộn trong lòng, vươn tay, khóe miệng nhếch lên nụ cười ứng phó, nói tên: “Hàn Hiểu."
Chu Quang cùng Trần Thiện một bên ồn ào nói: “Ai da, cậu út, nhanh như vậy đã được mỹ nữ coi trọng rồi." Tạ Minh một bên sửng sốt hồi lâu, sau đó nhìn về phía tôi, con ngươi hiện lên một tia phức tạp.
Tôi nghe xong vội vàng buông tay Tạ Đình ra, nói: “Sao có thể, chỉ nhìn thấy tương đối quen mắt mà thôi."
Trần Thiện một bên ha ha cười ra tiếng, nói: “Cậu là đang nói người ta lớn lên có khuôn mặt đại chúng à?" Chu Quang cười ha ha một tiếng, tôi cũng cười theo.
Sau đó chúng tôi mới biết rõ gia thế Tạ Minh, cha của hắn lập nghiệp trên đất Bắc, hiện tại ở Bắc Kinh cũng coi như nhà phú quý giàu sang có tiền có quyền, gia thế rất tốt, chỉ không tốt một điểm là mẹ hắn mất sớm, Tạ Đình là em gái cùng cha khác mẹ của hắn, nhưng quan hệ của hai anh em hắn cũng không tính là tốt, nguyên nhân cũng do bà mẹ kế.
Bà mẹ kế của hắn coi hắn như con trai ruột, cũng không thích ở bên con gái ruột của mình… Cha hắn công việc tương đối bận rộn, chờ lúc thong thả được rồi thì Tạ Đình cũng đã trưởng thành, cái gì cần hiểu cũng hiểu hết rồi, đối người trong nhà cũng có hố sâu ngăn cách, Tạ Đình tốt nghiệp cao trung xong cũng không học lên, hiện tại ở công ty nhà mình hỗ trợ, rất ít về nhà, gần nhất lại yêu mến một người trong hắc bang, bị mẹ của cô bé mắng xối xả như muốn mắng chết luôn. Nhưng càng mắng Tạ Đình càng phản kháng, Tạ Minh cũng nói chính hắn cũng không biết đối mặt với cô em gái này thế nào…
Nói xong những chuyện này, Tạ Minh hút một điếu thuốc, trong khói thuốc mông lung hắn nhìn qua tôi rồi nói: “Hàn Hiểu, tôi là một kẻ thực thất bại." Tôi một bên trầm tĩnh không nói.
Ngày đó Tạ Đình ở trong phòng ngồi một hồi rồi đi, trước khi đi còn cười nói với tôi: “Có rảnh thì cùng đi chơi nhé." Tôi nghe xong khẽ cười một tiếng, cũng không nói gì.
Tạ Đình đi rồi, Tạ Minh nằm ở trên giường không nói, tôi nhìn hắn một cái cũng không nói gì. Chu Quang cùng Trần Thiện nhìn lẫn nhau rồi lấy cớ chơi game vọt thẳng.
“Không đi hẹn hò à?" Mọi người đi rồi, tôi ngồi ở trên giường hắn, lơ đãng hỏi một câu cho có chuyện.
Tạ Minh thở dài: “Tâm tình bị ảnh hưởng cũng không muốn tán gẫu nữa, quên đi, miễn cho cô ấy có ấn tượng không tốt."
Tôi cười một tiếng rồi đứng lên, từ trong tủ treo quần áo cầm lấy kiện y phục thay đổi. Tâm tình tôi cũng bị ảnh hưởng rồi, nhưng tôi sẽ khiến người mình thích thấy một mặt lãnh khốc của bản thân, bình thường quá giả tạo thì chân thực một ít cũng tốt hơn
“Không phải cậu còn bận mấy thứ thi đấu gì đó sao? Mặc thoải mái như thế làm chi?" Tạ Minh nằm ở trên giường, nhìn tôi nói.
Tôi khẽ mĩm cười, nói: “Tôi không thoải mái, đi ra ngoài đi dạo một chút."
“Có muốn đi cùng nhau không?" Tạ Minh từ trên giường ngồi dậy, nhìn tôi nói.
“Thôi, không lại làm lỡ chuyện lớn của cậu." Tôi lắc đầu bật cười. Tạ Minh ừ một tiếng lại ngã xuống giường.
Tôi nhìn hắn một cái rồi rời phòng ngủ.
Đi một mình hồi lâu, ở rừng cây nhỏ không người rút ra một điếu thuốc, thật lâu sau dập thuốc, gọi cho học trưởng xin phép.
“Hàn Hiểu, cậu không sao chứ?" Học trưởng nghe xong vội hỏi.
“Không có việc gì." Tôi thờ ơ nói: “Ngày mai em sẽ trở về, anh tìm người thay công việc buổi chiều của em đi."
“Ừ, cái công việc của cậu không mất máu cũng chẳng mất mồ hôi, bao nhiêu người muốn cướp đi đấy." Học trưởng cười to. Tôi ừ một tiếng.
Cúp điện thoại, trong lòng tôi phi thường tưởng niệm Hứa Kiệt, đặc biệt mong muốn cậu có thể lập tức xuất hiện ở trước mắt tôi. Trong lòng như có vật gì đó không ngừng đánh vào khiến ngực khó thở, muốn phát tiết không có chỗ để phát.
Ra khỏi cổng trường rồi lại vòng lại, cũng không gọi điện cho cậu, tôi muốn cho cậu một kinh hỉ.
Mở cửa đi vào mới nhìn thấy Hứa Kiệt đã trở về, đang nằm ở trên ghế salon ngủ say, nghe được tiếng mở cửa phòng cậu bỗng nhiên bật dậy, vừa nhìn thấy tôi thì mở to mắt nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó như con nít mà nhéo nhéo mặt mình, nhu nhu mắt, cuối cùng thấp giọng nói một câu: “Là thật nha."
Tôi nhìn mà bật cười, vẻ mặt của cậu thật sự là quá khả ái, tôi đi tới bên cạnh, nâng cằm cậu hôn nhẹ lên môi.
Nụ hôn qua đi, Hứa Kiệt có điểm thở hổn hển, trên mặt cậu ửng đỏ, cậu nhìn tôi nói: “Hàn Hiểu, sao anh đã về rồi."
Tôi lấy tay xóa đi giọt nước đọng trên khóe mắt cậu, ăn ngay nói thật : “Anh nhớ em."
Rặng mây đỏ trên mặt Hứa Kiệt càng thêm đỏ rồi, cậu nhìn tôi nói: “Hàn Hiểu, anh sao thế? Có chuyện gì không vui phải không?" Thật sự rõ ràng như vậy sao? Tôi thầm nghĩ. Cuộc đời tôi cũng đã trọng sinh một lần, vậy mà vẫn lỗ mãng như thế.
“Không." Tôi đem cậu kéo vào trong ngực, nói: “Chỉ là chuyện trường học có chút phiền."
Hứa Kiệt à một tiếng rồi cũng không hỏi gì, chỉ là hai tay ôm chặt thắt lưng của tôi, giống như là muốn cho tôi dũng khí vậy.
“Em đã ăn gì chưa?" Tôi vuốt ve phía sau lưng của cậu, cảm giác cậu gầy trơ xương rồi, lo lắng hỏi.
“…Không, đã quên." Hứa Kiệt do dự rồi mới trả lời.
Tôi dừng một chút, nâng mặt cậu lên, nghiêm túc nói: “Ăn nhiều một chút, bằng không lúc ôm sẽ không thích đâu." Cậu nghe xong liếc mắt trừng tôi, cầm lấy gối đầu nện trên đầu tôi, bất quá rất nhẹ rất nhẹ.
Hai người anh tới tôi đi giằng co một hồi, cuối cùng ôm lấy nhau không nói lời nào.
“Hứa Kiệt, chờ có cơ hội, anh sẽ dọn tới đây." Chờ khi hô hấp trầm tĩnh, tôi mới nói.
Hứa Kiệt thân thể cứng ngắc, ngẩng đầu không thể tin tưởng nhìn tôi. Tôi cười cười, dù sao một người ngụ ở căn phòng lớn như thế này cũng có phần tịch mịch cùng trống vắng.
“Hàn Hiểu, em không sao, một mình cũng quen rồi." Cậu ôm cổ tôi, thấp giọng nói: “Chỉ cần anh không rời khỏi em, dù có phải đợi vài ba năm, không thể ở bên nhau vài năm cũng không sao."
“Đợi hai ba năm nữa anh sợ em đói không thành hình rồi." Tôi thấp giọng trêu ghẹo, Hứa Kiệt liếc mắt trừng tôi.
“Xuống phía dưới ăn cái gì đi?" Tôi vội hỏi.
“Có muốn em xuống bếp hay không."
“Quên đi, mai sau vẫn còn cơ hội."
Hứa Kiệt ừ một tiếng, đi thay quần áo, tôi một bên nhìn cậu, thân thể Hứa Kiệt trắng nõn mà gầy gò, xem ra tương lai phải bồi bổ nhiều rồi. Nghĩ vậy tôi khẽ nở nụ cười, sau đó cảm thấy trong tâm bình tĩnh vài phần. Có lẽ là nhìn thấy bất an trong lòng cậu nên mới có thể bình tĩnh đi.
Xuống lầu ăn xong vài thứ, trở lại bên trong phòng, Hứa Kiệt tựa ở trên người của tôi, cậu nói: “Buổi tối anh về quay về không?"
“Không quay về." Tôi đem cậu ôm vào trong ngực, sau đó ở trong tươi cười ôn hòa của cậu, môi dán lên môi cậu.
Kinh nghiệm lần đầu là siêu không tốt, thế nhưng dù sao cũng khiến tôi nhớ mãi thân thể tiêu hồn của cậu, hận không thể cứ như vậy trực tiếp đi vào.
Đối với tình dục đột nhiên tới của tôi, Hứa Kiệt chỉ là phối hợp, chờ khi lấy lại tinh thần, tôi hầu như là đang gặm cắn thân thể của cậu.
Cậu cau mày yên lặng mà chịu đựng hành động thô lỗ của tôi.
Tôi có chút yêu thương, sau đó kiên nhẫn an ủi cậu…
Tôi ngày đó làm thật lâu, lăn qua lăn lại, từ hừng đông làm đến trời tối đen, từ trên giường đến phòng tắm, thẳng đến khi Hứa Kiệt không còn khí lực nữa…
Chờ khi cậu chân chính ngủ say, đã là nửa đêm rồi, tôi lại ngủ không được. Sau khi vuốt nhẹ khuôn mặt cậu, tôi đi lên sân thượng hút thuốc, sau đó vào phòng đọc sách nghịch máy tính.
Trong lúc tôi tra xét mấy chuyện liên quan tới Âu Phong Minh mới thấy trên mạng đánh giá hắn ta mười phần không tốt, nhục mạ chửi mắng một mảnh, tôi nhìn tiền căn hậu quả một chút, tựa hồ là hắn bức bách một nam ngôi sao lên giường, người nọ không nổi tiếng nhưng tâm cao khí ngạo, vì vậy cắt cổ tay tự sát…
Kim bài người đại diện từ đó xuống dốc không phanh… Sau đó hắn bị chặn muôn bề.
Tôi nhìn mấy cái bình luận cùng ảnh chụp, hơi nhíu mày.
Trên ảnh chụp, là Âu Phong Minh cùng đủ loại đàn ông đứng ở chỗ tối, bất quá trong mắt của tôi chỉ là mấy cái bắt tay thông thường, nhưng trên internet lại thành chứng cứ hắn thích đàn ông.
Thời đại internet phát triển, đại khái là tất cả đều có khả năng.
Cuối cùng, tôi thở dài khép lại máy vi tính.
Tôi đang suy nghĩ nếu như Hứa Kiệt theo Âu Phong Minh, vậy có phải hay không cũng sẽ phải chịu những bình luận và ảnh hưởng xấu như thế.
Đại khái là do tôi nhìn chằm chằm, cô bé đột nhiên đỏ mặt, nhưng vẫn thỏa mái hướng tôi vươn tay: “Xin chào, em là em gái anh Tạ Minh, Tạ Đình." Cô bé xinh đẹp mà thông minh, một chút cũng không có vẻ giả tạo, so với Hứa Khả hơn phần ổn trọng, là một cô bé đáng được mọi người khen ngợi.
Tôi phát hiện tôi lại nghĩ tới Hứa Khả rồi, lúc nào cũng đem cô ta ra so so sánh sánh, rất bực bội.
Nhưng tôi lúc này cũng phải đè xuống phiền muộn trong lòng, vươn tay, khóe miệng nhếch lên nụ cười ứng phó, nói tên: “Hàn Hiểu."
Chu Quang cùng Trần Thiện một bên ồn ào nói: “Ai da, cậu út, nhanh như vậy đã được mỹ nữ coi trọng rồi." Tạ Minh một bên sửng sốt hồi lâu, sau đó nhìn về phía tôi, con ngươi hiện lên một tia phức tạp.
Tôi nghe xong vội vàng buông tay Tạ Đình ra, nói: “Sao có thể, chỉ nhìn thấy tương đối quen mắt mà thôi."
Trần Thiện một bên ha ha cười ra tiếng, nói: “Cậu là đang nói người ta lớn lên có khuôn mặt đại chúng à?" Chu Quang cười ha ha một tiếng, tôi cũng cười theo.
Sau đó chúng tôi mới biết rõ gia thế Tạ Minh, cha của hắn lập nghiệp trên đất Bắc, hiện tại ở Bắc Kinh cũng coi như nhà phú quý giàu sang có tiền có quyền, gia thế rất tốt, chỉ không tốt một điểm là mẹ hắn mất sớm, Tạ Đình là em gái cùng cha khác mẹ của hắn, nhưng quan hệ của hai anh em hắn cũng không tính là tốt, nguyên nhân cũng do bà mẹ kế.
Bà mẹ kế của hắn coi hắn như con trai ruột, cũng không thích ở bên con gái ruột của mình… Cha hắn công việc tương đối bận rộn, chờ lúc thong thả được rồi thì Tạ Đình cũng đã trưởng thành, cái gì cần hiểu cũng hiểu hết rồi, đối người trong nhà cũng có hố sâu ngăn cách, Tạ Đình tốt nghiệp cao trung xong cũng không học lên, hiện tại ở công ty nhà mình hỗ trợ, rất ít về nhà, gần nhất lại yêu mến một người trong hắc bang, bị mẹ của cô bé mắng xối xả như muốn mắng chết luôn. Nhưng càng mắng Tạ Đình càng phản kháng, Tạ Minh cũng nói chính hắn cũng không biết đối mặt với cô em gái này thế nào…
Nói xong những chuyện này, Tạ Minh hút một điếu thuốc, trong khói thuốc mông lung hắn nhìn qua tôi rồi nói: “Hàn Hiểu, tôi là một kẻ thực thất bại." Tôi một bên trầm tĩnh không nói.
Ngày đó Tạ Đình ở trong phòng ngồi một hồi rồi đi, trước khi đi còn cười nói với tôi: “Có rảnh thì cùng đi chơi nhé." Tôi nghe xong khẽ cười một tiếng, cũng không nói gì.
Tạ Đình đi rồi, Tạ Minh nằm ở trên giường không nói, tôi nhìn hắn một cái cũng không nói gì. Chu Quang cùng Trần Thiện nhìn lẫn nhau rồi lấy cớ chơi game vọt thẳng.
“Không đi hẹn hò à?" Mọi người đi rồi, tôi ngồi ở trên giường hắn, lơ đãng hỏi một câu cho có chuyện.
Tạ Minh thở dài: “Tâm tình bị ảnh hưởng cũng không muốn tán gẫu nữa, quên đi, miễn cho cô ấy có ấn tượng không tốt."
Tôi cười một tiếng rồi đứng lên, từ trong tủ treo quần áo cầm lấy kiện y phục thay đổi. Tâm tình tôi cũng bị ảnh hưởng rồi, nhưng tôi sẽ khiến người mình thích thấy một mặt lãnh khốc của bản thân, bình thường quá giả tạo thì chân thực một ít cũng tốt hơn
“Không phải cậu còn bận mấy thứ thi đấu gì đó sao? Mặc thoải mái như thế làm chi?" Tạ Minh nằm ở trên giường, nhìn tôi nói.
Tôi khẽ mĩm cười, nói: “Tôi không thoải mái, đi ra ngoài đi dạo một chút."
“Có muốn đi cùng nhau không?" Tạ Minh từ trên giường ngồi dậy, nhìn tôi nói.
“Thôi, không lại làm lỡ chuyện lớn của cậu." Tôi lắc đầu bật cười. Tạ Minh ừ một tiếng lại ngã xuống giường.
Tôi nhìn hắn một cái rồi rời phòng ngủ.
Đi một mình hồi lâu, ở rừng cây nhỏ không người rút ra một điếu thuốc, thật lâu sau dập thuốc, gọi cho học trưởng xin phép.
“Hàn Hiểu, cậu không sao chứ?" Học trưởng nghe xong vội hỏi.
“Không có việc gì." Tôi thờ ơ nói: “Ngày mai em sẽ trở về, anh tìm người thay công việc buổi chiều của em đi."
“Ừ, cái công việc của cậu không mất máu cũng chẳng mất mồ hôi, bao nhiêu người muốn cướp đi đấy." Học trưởng cười to. Tôi ừ một tiếng.
Cúp điện thoại, trong lòng tôi phi thường tưởng niệm Hứa Kiệt, đặc biệt mong muốn cậu có thể lập tức xuất hiện ở trước mắt tôi. Trong lòng như có vật gì đó không ngừng đánh vào khiến ngực khó thở, muốn phát tiết không có chỗ để phát.
Ra khỏi cổng trường rồi lại vòng lại, cũng không gọi điện cho cậu, tôi muốn cho cậu một kinh hỉ.
Mở cửa đi vào mới nhìn thấy Hứa Kiệt đã trở về, đang nằm ở trên ghế salon ngủ say, nghe được tiếng mở cửa phòng cậu bỗng nhiên bật dậy, vừa nhìn thấy tôi thì mở to mắt nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó như con nít mà nhéo nhéo mặt mình, nhu nhu mắt, cuối cùng thấp giọng nói một câu: “Là thật nha."
Tôi nhìn mà bật cười, vẻ mặt của cậu thật sự là quá khả ái, tôi đi tới bên cạnh, nâng cằm cậu hôn nhẹ lên môi.
Nụ hôn qua đi, Hứa Kiệt có điểm thở hổn hển, trên mặt cậu ửng đỏ, cậu nhìn tôi nói: “Hàn Hiểu, sao anh đã về rồi."
Tôi lấy tay xóa đi giọt nước đọng trên khóe mắt cậu, ăn ngay nói thật : “Anh nhớ em."
Rặng mây đỏ trên mặt Hứa Kiệt càng thêm đỏ rồi, cậu nhìn tôi nói: “Hàn Hiểu, anh sao thế? Có chuyện gì không vui phải không?" Thật sự rõ ràng như vậy sao? Tôi thầm nghĩ. Cuộc đời tôi cũng đã trọng sinh một lần, vậy mà vẫn lỗ mãng như thế.
“Không." Tôi đem cậu kéo vào trong ngực, nói: “Chỉ là chuyện trường học có chút phiền."
Hứa Kiệt à một tiếng rồi cũng không hỏi gì, chỉ là hai tay ôm chặt thắt lưng của tôi, giống như là muốn cho tôi dũng khí vậy.
“Em đã ăn gì chưa?" Tôi vuốt ve phía sau lưng của cậu, cảm giác cậu gầy trơ xương rồi, lo lắng hỏi.
“…Không, đã quên." Hứa Kiệt do dự rồi mới trả lời.
Tôi dừng một chút, nâng mặt cậu lên, nghiêm túc nói: “Ăn nhiều một chút, bằng không lúc ôm sẽ không thích đâu." Cậu nghe xong liếc mắt trừng tôi, cầm lấy gối đầu nện trên đầu tôi, bất quá rất nhẹ rất nhẹ.
Hai người anh tới tôi đi giằng co một hồi, cuối cùng ôm lấy nhau không nói lời nào.
“Hứa Kiệt, chờ có cơ hội, anh sẽ dọn tới đây." Chờ khi hô hấp trầm tĩnh, tôi mới nói.
Hứa Kiệt thân thể cứng ngắc, ngẩng đầu không thể tin tưởng nhìn tôi. Tôi cười cười, dù sao một người ngụ ở căn phòng lớn như thế này cũng có phần tịch mịch cùng trống vắng.
“Hàn Hiểu, em không sao, một mình cũng quen rồi." Cậu ôm cổ tôi, thấp giọng nói: “Chỉ cần anh không rời khỏi em, dù có phải đợi vài ba năm, không thể ở bên nhau vài năm cũng không sao."
“Đợi hai ba năm nữa anh sợ em đói không thành hình rồi." Tôi thấp giọng trêu ghẹo, Hứa Kiệt liếc mắt trừng tôi.
“Xuống phía dưới ăn cái gì đi?" Tôi vội hỏi.
“Có muốn em xuống bếp hay không."
“Quên đi, mai sau vẫn còn cơ hội."
Hứa Kiệt ừ một tiếng, đi thay quần áo, tôi một bên nhìn cậu, thân thể Hứa Kiệt trắng nõn mà gầy gò, xem ra tương lai phải bồi bổ nhiều rồi. Nghĩ vậy tôi khẽ nở nụ cười, sau đó cảm thấy trong tâm bình tĩnh vài phần. Có lẽ là nhìn thấy bất an trong lòng cậu nên mới có thể bình tĩnh đi.
Xuống lầu ăn xong vài thứ, trở lại bên trong phòng, Hứa Kiệt tựa ở trên người của tôi, cậu nói: “Buổi tối anh về quay về không?"
“Không quay về." Tôi đem cậu ôm vào trong ngực, sau đó ở trong tươi cười ôn hòa của cậu, môi dán lên môi cậu.
Kinh nghiệm lần đầu là siêu không tốt, thế nhưng dù sao cũng khiến tôi nhớ mãi thân thể tiêu hồn của cậu, hận không thể cứ như vậy trực tiếp đi vào.
Đối với tình dục đột nhiên tới của tôi, Hứa Kiệt chỉ là phối hợp, chờ khi lấy lại tinh thần, tôi hầu như là đang gặm cắn thân thể của cậu.
Cậu cau mày yên lặng mà chịu đựng hành động thô lỗ của tôi.
Tôi có chút yêu thương, sau đó kiên nhẫn an ủi cậu…
Tôi ngày đó làm thật lâu, lăn qua lăn lại, từ hừng đông làm đến trời tối đen, từ trên giường đến phòng tắm, thẳng đến khi Hứa Kiệt không còn khí lực nữa…
Chờ khi cậu chân chính ngủ say, đã là nửa đêm rồi, tôi lại ngủ không được. Sau khi vuốt nhẹ khuôn mặt cậu, tôi đi lên sân thượng hút thuốc, sau đó vào phòng đọc sách nghịch máy tính.
Trong lúc tôi tra xét mấy chuyện liên quan tới Âu Phong Minh mới thấy trên mạng đánh giá hắn ta mười phần không tốt, nhục mạ chửi mắng một mảnh, tôi nhìn tiền căn hậu quả một chút, tựa hồ là hắn bức bách một nam ngôi sao lên giường, người nọ không nổi tiếng nhưng tâm cao khí ngạo, vì vậy cắt cổ tay tự sát…
Kim bài người đại diện từ đó xuống dốc không phanh… Sau đó hắn bị chặn muôn bề.
Tôi nhìn mấy cái bình luận cùng ảnh chụp, hơi nhíu mày.
Trên ảnh chụp, là Âu Phong Minh cùng đủ loại đàn ông đứng ở chỗ tối, bất quá trong mắt của tôi chỉ là mấy cái bắt tay thông thường, nhưng trên internet lại thành chứng cứ hắn thích đàn ông.
Thời đại internet phát triển, đại khái là tất cả đều có khả năng.
Cuối cùng, tôi thở dài khép lại máy vi tính.
Tôi đang suy nghĩ nếu như Hứa Kiệt theo Âu Phong Minh, vậy có phải hay không cũng sẽ phải chịu những bình luận và ảnh hưởng xấu như thế.
Tác giả :
Thì Bất Đãi Ngã