Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
Chương 4: Gân tay hoàn hảo, hiện tưởng quỷ dị
Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con cô, Kỷ Nhu lại dùng tay kiểm tra trán của An Nhiên thêm lần nữa, chỉ còn sốt một chút thôi.
“Mẹ con không sao nữa rồi." Lục An Nhiên nhìn Kỷ Nhu, khóe mắt có chút ẩm ướt, loại cảm giác mất đi rồi lại tìm thấy thật sự rất khó diễn đạt thành lời,
“Không chuyện gì là tốt rồi!" Kỷ Nhu nắm lấy hai tay của Lục An Nhiên: “An Nhiên, sao hôm nay con lại không cẩn thận như thế? Rõ ràng con biết mình không biết bơi, còn đến bên cạnh hồ bơi? Cũng tại mẹ hồ đồ, ngày mai sẽ kêu chú Vu rút hết nước trong hồ bơi đó đi!"
“Vâng…" Lục An Nhiên rất muốn nói với Kỷ Nhu chuyện này là do Sở Dao làm, chuyện này đều là lỗi lầm của con tiện nhân Sở Dao! Nhưng cô không thể! Kiếp trước trước khi chết cô đã biết toàn bộ sự thật, đằng sau chuyện này vẫn còn một người chưa xuất hiện, cô nhất định phải nhẫn nhịn, mới có thể từng bước từng bước dụ người đó xuất hiện: “Là lỗi của con… mẹ, mẹ đừng kêu chú Vu rút hết nước đi, ngày khác dạy con tập bơi là được rồi!"
“Không phải con vẫn luôn sợ nước sao? Tại sao hiện tại lại nghiêm túc muốn học bơi rồi?" Kỷ Nhu lại cảm thấy kỳ quái.
“Bây giờ rút hết nước trong hồ ra, sau này còn có thể đem toàn bộ sông hồ, biển cả lấp bằng sao?" Lục An Nhiên nhẹ nhàng nói: “Con muốn an toàn khỏe mạnh lớn lên như vậy mới có thể ở bên cạnh mẹ!" một con người đã từng chết một lần, còn có thể sợ nước nữa sao?
“An Nhiên nói rất đúng!" Kỷ Nhu cười cười xoa đầu Lục An Nhiên: “Con hôn mê ngủ cả một ngày, chắc là con đói rồi! để mẹ đi nấu một chén canh cá cho con nhé!"
“Dạ!" Lục An Nhiên rất vui mừng, món canh cá do Kỷ Nhu tự tay nấu đã từng là món ăn mà Lục An Nhiên thích ăn nhất, đáng tiếc, từ khi Kỷ Nhu qua đời, cho dù Lục An Nhiên có thưởng thức tất cả những món ngon trên thế giới cũng đều không tìm được mùi vị như thế nữa.
“Vậy con nghỉ ngơi thêm một chút ngoan ngoan đợi mẹ nhé!" Kỷ Nhu đứng dậy đắp lại cái chăn trên người Lục An Nhiên, lại sờ sờ gương mặt Lục An Nhiên, sau đó mới rời phỏi phòng của con gái.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Lục An Nhiên chống cánh tay ngồi dậy, nhìn khắp canh phòng. Căn phòng này chính là căn phòng ngủ trước kia của cô, hoa bồ công anh được vẻ lên trên bức tường màu lam nhạt, đơn giản thoải mái. Chiếc đèn ngủ cạnh giường hình chú chim nhỏ tản ra thứ ánh sáng mỏng manh ấm áp. Trên tường, chiếc đồng hồ chim đổ quyên từ từ chuyển động. Ngay dưới đồng hồ là một kệ sách màu trắng cao hơn đầu người trên đó bày đầy những đĩa CD trò chơi và những tập tranh thiếu nữ, bên cạnh giá sách còn có một chiếc bàn học, trên bàn học có đặt một khung hình chụp chung giữa cô và Sở Dao: hai thiếu nữ xinh đẹp mặc bộ trang phục công chúa, nắm tay nhau cười bên đài phun nước. Lục An Nhiên không nhịn được cau mày, thiếu nữ trong bức ảnh cười thật rạng rỡ và ngu xuẩn! Cố ý nhìn về một hướng khác, bên kia cửa sổ mở ra, mặt trăng yên tĩnh, một luồng gió thổi nhẹ qua làm tấm rèm màu trắng nhẹ bay, gió thổi rung chiếc chuông gió bên phát ra âm thanh vui tai. Dưới cửa sổ, một chiếc đàn dương cầm lặng lặng đặt ở đó.
Lục An Nhiên bước xuống khỏi chiếc giường công chúa của mình, từng bước bước đến bên cạnh chiếc đàn. Cô ngồi xuống chiếc ghế màu trắng làm bằng nhung mềm phía trước cây đàn, sau đó nhẹ nhàng mở nắp chiếc đàn lên. Nhìn những phím đàn đen trắng đan xen vào nhau, Lục An Nhiên nhẹ nhàng đưa tay ra chạm vào các phím đàn, âm thanh từng phím đàn theo từng ngón tay Lục An Nhiên vang lên ban đầu là từng âm thanh rời rạc sau đó liền liền mạch thành một đoạn khúc “Hoan lạc tụng". Đã nhiều năm rồi, sau khi gân tay bị cắt đứt, cô không thể không từ bỏ việc đánh đàn mà cô đã bắt đầu học từ năm ba tuổi. Thật không thể ngờ được, cô lại có thể chơi đàn thêm một lần nữa. Nghĩ đến đây, đồng tử trong mắt cô phát ra nồng đầm hận ý, những kẻ ác độc này! Đời này cô sẽ lôi từng người từng người sau bức màn bí mật ra ánh sáng, phải để cho những người này muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
Cửa phòng bị mở ra, âm thanh lo lắng của Kỷ Nhu kéo Lục An Nhiên đang chìm trong suy nghĩ của mình tỉnh lại: “An Nhiên con mau quay về giường mau lên!"
Cùng vào với Kỷ Nhu còn có một người đàn ông mặc tây trang màu đen phẳng phiu, ưu nhã. Lục An Nhiên nhìn người đàn ông này chợt nhớ ra người này chính là bác sĩ của Lục gia, cũng là một người bạn bè thân thiết với người ba đã mất tích của cô – Lý Tùng. Lục An Nhiên bò trở về chiếc giường công chúa của mình, chui vào trong chăn.
“Trước kiểm tra nhiệt độ thân thể đã." Lý Tùng lấy ra máy đo nhiệt độ điểm nhẹ lên tai của An Nhiên, cho đến khi chiếc máy kêu lên một tiếng “tích", máy đo nhiệt độ hiện lên: “3607." Lý Tùng cười nhẹ sau khi đọc xong con số: “cơn sốt đã giảm rồi, mấy ngày nay nên ăn nhiều thức ăn thanh đạm là được."
“Làm phiền anh! Để anh đến không công rồi!" đối với Lý Tùng, Kỷ Nhu luôn cảm kích, mấy năm nay Lý Tùng đã không ít lần giúp hai mẹ con bà.
“Không sao cả!" Lý Tùng mở tủ đựng dụng cụ y tế ra, đeo lên ống nghe, sau đó cầm một đầu khác đặt lên trên ngực và phía dưới sườn của Lục An Nhiên: “Bị viêm phổi nhẹ, uống thuốc chống viêm, ngoài ra nên uống nhiều nước một chút, bảo dì Vinh nấu thêm một ít tuyết lê đường phèn có thể giảm bớt triệu chứng ho." Sau khi kéo ống nghe xuống Lý Tùng tò mò hỏi: “hình như không thấy dì Vinh nhỉ?"
“Con trai dì ấy kết hôn, tôi để dì ấy về quê mấy ngày." Kỷ Nhu nói. “ồ, như vậy sao!" Lý Tùng gật gật đầu sau đó cất ống nghe bác sĩ vào tủ đựng y tế, lại lấy ra hai hộp thuốc cùng một cây bút ký tên, viết rõ ràng cách sử dụng thuốc lên trên hộp: “Uống hai hộp thuốc này trong một tuần là khỏi liền."
“Vất vả cho anh quá!" Trừ những từ này ra, Kỷ Nhu cũng không biết nói gì hơn.
“Không có gì đâu, A Hạo với tôi từ nhỏ đến lớn đều là anh em tốt, anh ấy không ở đây tôi có nhiệm vụ chăm sóc cho hai người." Lý Tùng đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi.
“Phu nhân, tôi bưng cháo cá đến đây." Quản gia bưng chén cháo cá mà Kỷ Nhu đã nấu xong bước vào phòng.
“Giao cho tôi là được." Kỷ Nhu nhận lấy chén cháo cá, múc một muỗng, thổi nhẹ vài cái, sau đó nhẹ nhàng bón cho Lục An Nhiên.
Lục An Nhiên mở miệng ăn một miếng, đầu lưỡi mạnh liệt nổi lên mùi máu tươi, trướcmặt đột nhiên hiện lên một cảnh tượng: vào một buổi sáng có một con cá đã bị một mũi lao cắm vào rất sâu, con cá vật lộn một cách không cam lòng cho đến khi chết đi. Lục An Nhiên hướng bên mặt đất không ngừng ói ra, mùi máu tươi trong miệng rất lâu cũng không tan đi.
“An Nhiên?" Kỷ Nhu bị dọa sợ: “An Nhiên con sao thế?"
“Con…" Lục An Nhiên rất muốn nói với Kỷ Nhu là bản thân không sao cả, nhưng mùi máu tươi trong miệng thật sự làm cô buồn nôn đến nỗi không nói được lời nào cả, đấu tranh cả một buổi, Lục An Nhiên lại nói hai chữ: “Nước, nước!"
“Nước, nước!" Kỷ Nhu lặp lại lời nói của Lục An Nhiên, trong lúc nhất thời đầu óc hoang mang, chân tay cuống quýt.
“Nước ở đây! Nè!" Quản gia rót một ly nước to tướng đưa qua cho Lục An Nhiên.
Lục An Nhiên không ngừng uống từng ngụm nước lớn sau đó súc miệng liên tục, một lúc sau mới có thể giảm bớt đi mùi hôi tanh của máu cá trong miệng. Cô có một đầu lưỡi rất nhanh nhạy mà ai cũng phải ngưỡng mỗ, bất kỳ món ăn nào, chỉ cần ăn một miếng cô có thể biết được tất cả các nguyên liệu phối hợp trong đó, thậm chí là thời gian làm món ăn đó. Bời vì đầu lưỡi này, cô trở thành bảo bối của tất cả mọi người trong Lục thị, vào thời điểm rối loạn trong tương lai, Lục thị có thể giữ vững ngôi vị thứ nhất trong giới ăn uống tại thành phố S này cũng có sự góp sức không nhỏ của Lục An Nhiên cô. Nhưng mà chuyện này đều là chuyện của kiếp trước, kiếp này cô được trùng sinh, nhưng mà lưỡi của cô… hình như có sự biến đổi kỳ quặc…
“Chuyện này, chuyện này là như thế nào?" Kỷ Nhu không biết gì nhìn Lý Tùng.
Lý Tùng hỏi Lục An Nhiên: “An Nhiên, con bây giờ cảm thấy như thế nào?"
“Dạ dày không được thoải mái cho lắm, trong miệng có một mùi vị kỳ lạ…" Lục An Nhiên cũng không biết làm sao hình dung hiện tượng kỳ quái này như thế nào.
“Mẹ con không sao nữa rồi." Lục An Nhiên nhìn Kỷ Nhu, khóe mắt có chút ẩm ướt, loại cảm giác mất đi rồi lại tìm thấy thật sự rất khó diễn đạt thành lời,
“Không chuyện gì là tốt rồi!" Kỷ Nhu nắm lấy hai tay của Lục An Nhiên: “An Nhiên, sao hôm nay con lại không cẩn thận như thế? Rõ ràng con biết mình không biết bơi, còn đến bên cạnh hồ bơi? Cũng tại mẹ hồ đồ, ngày mai sẽ kêu chú Vu rút hết nước trong hồ bơi đó đi!"
“Vâng…" Lục An Nhiên rất muốn nói với Kỷ Nhu chuyện này là do Sở Dao làm, chuyện này đều là lỗi lầm của con tiện nhân Sở Dao! Nhưng cô không thể! Kiếp trước trước khi chết cô đã biết toàn bộ sự thật, đằng sau chuyện này vẫn còn một người chưa xuất hiện, cô nhất định phải nhẫn nhịn, mới có thể từng bước từng bước dụ người đó xuất hiện: “Là lỗi của con… mẹ, mẹ đừng kêu chú Vu rút hết nước đi, ngày khác dạy con tập bơi là được rồi!"
“Không phải con vẫn luôn sợ nước sao? Tại sao hiện tại lại nghiêm túc muốn học bơi rồi?" Kỷ Nhu lại cảm thấy kỳ quái.
“Bây giờ rút hết nước trong hồ ra, sau này còn có thể đem toàn bộ sông hồ, biển cả lấp bằng sao?" Lục An Nhiên nhẹ nhàng nói: “Con muốn an toàn khỏe mạnh lớn lên như vậy mới có thể ở bên cạnh mẹ!" một con người đã từng chết một lần, còn có thể sợ nước nữa sao?
“An Nhiên nói rất đúng!" Kỷ Nhu cười cười xoa đầu Lục An Nhiên: “Con hôn mê ngủ cả một ngày, chắc là con đói rồi! để mẹ đi nấu một chén canh cá cho con nhé!"
“Dạ!" Lục An Nhiên rất vui mừng, món canh cá do Kỷ Nhu tự tay nấu đã từng là món ăn mà Lục An Nhiên thích ăn nhất, đáng tiếc, từ khi Kỷ Nhu qua đời, cho dù Lục An Nhiên có thưởng thức tất cả những món ngon trên thế giới cũng đều không tìm được mùi vị như thế nữa.
“Vậy con nghỉ ngơi thêm một chút ngoan ngoan đợi mẹ nhé!" Kỷ Nhu đứng dậy đắp lại cái chăn trên người Lục An Nhiên, lại sờ sờ gương mặt Lục An Nhiên, sau đó mới rời phỏi phòng của con gái.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Lục An Nhiên chống cánh tay ngồi dậy, nhìn khắp canh phòng. Căn phòng này chính là căn phòng ngủ trước kia của cô, hoa bồ công anh được vẻ lên trên bức tường màu lam nhạt, đơn giản thoải mái. Chiếc đèn ngủ cạnh giường hình chú chim nhỏ tản ra thứ ánh sáng mỏng manh ấm áp. Trên tường, chiếc đồng hồ chim đổ quyên từ từ chuyển động. Ngay dưới đồng hồ là một kệ sách màu trắng cao hơn đầu người trên đó bày đầy những đĩa CD trò chơi và những tập tranh thiếu nữ, bên cạnh giá sách còn có một chiếc bàn học, trên bàn học có đặt một khung hình chụp chung giữa cô và Sở Dao: hai thiếu nữ xinh đẹp mặc bộ trang phục công chúa, nắm tay nhau cười bên đài phun nước. Lục An Nhiên không nhịn được cau mày, thiếu nữ trong bức ảnh cười thật rạng rỡ và ngu xuẩn! Cố ý nhìn về một hướng khác, bên kia cửa sổ mở ra, mặt trăng yên tĩnh, một luồng gió thổi nhẹ qua làm tấm rèm màu trắng nhẹ bay, gió thổi rung chiếc chuông gió bên phát ra âm thanh vui tai. Dưới cửa sổ, một chiếc đàn dương cầm lặng lặng đặt ở đó.
Lục An Nhiên bước xuống khỏi chiếc giường công chúa của mình, từng bước bước đến bên cạnh chiếc đàn. Cô ngồi xuống chiếc ghế màu trắng làm bằng nhung mềm phía trước cây đàn, sau đó nhẹ nhàng mở nắp chiếc đàn lên. Nhìn những phím đàn đen trắng đan xen vào nhau, Lục An Nhiên nhẹ nhàng đưa tay ra chạm vào các phím đàn, âm thanh từng phím đàn theo từng ngón tay Lục An Nhiên vang lên ban đầu là từng âm thanh rời rạc sau đó liền liền mạch thành một đoạn khúc “Hoan lạc tụng". Đã nhiều năm rồi, sau khi gân tay bị cắt đứt, cô không thể không từ bỏ việc đánh đàn mà cô đã bắt đầu học từ năm ba tuổi. Thật không thể ngờ được, cô lại có thể chơi đàn thêm một lần nữa. Nghĩ đến đây, đồng tử trong mắt cô phát ra nồng đầm hận ý, những kẻ ác độc này! Đời này cô sẽ lôi từng người từng người sau bức màn bí mật ra ánh sáng, phải để cho những người này muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
Cửa phòng bị mở ra, âm thanh lo lắng của Kỷ Nhu kéo Lục An Nhiên đang chìm trong suy nghĩ của mình tỉnh lại: “An Nhiên con mau quay về giường mau lên!"
Cùng vào với Kỷ Nhu còn có một người đàn ông mặc tây trang màu đen phẳng phiu, ưu nhã. Lục An Nhiên nhìn người đàn ông này chợt nhớ ra người này chính là bác sĩ của Lục gia, cũng là một người bạn bè thân thiết với người ba đã mất tích của cô – Lý Tùng. Lục An Nhiên bò trở về chiếc giường công chúa của mình, chui vào trong chăn.
“Trước kiểm tra nhiệt độ thân thể đã." Lý Tùng lấy ra máy đo nhiệt độ điểm nhẹ lên tai của An Nhiên, cho đến khi chiếc máy kêu lên một tiếng “tích", máy đo nhiệt độ hiện lên: “3607." Lý Tùng cười nhẹ sau khi đọc xong con số: “cơn sốt đã giảm rồi, mấy ngày nay nên ăn nhiều thức ăn thanh đạm là được."
“Làm phiền anh! Để anh đến không công rồi!" đối với Lý Tùng, Kỷ Nhu luôn cảm kích, mấy năm nay Lý Tùng đã không ít lần giúp hai mẹ con bà.
“Không sao cả!" Lý Tùng mở tủ đựng dụng cụ y tế ra, đeo lên ống nghe, sau đó cầm một đầu khác đặt lên trên ngực và phía dưới sườn của Lục An Nhiên: “Bị viêm phổi nhẹ, uống thuốc chống viêm, ngoài ra nên uống nhiều nước một chút, bảo dì Vinh nấu thêm một ít tuyết lê đường phèn có thể giảm bớt triệu chứng ho." Sau khi kéo ống nghe xuống Lý Tùng tò mò hỏi: “hình như không thấy dì Vinh nhỉ?"
“Con trai dì ấy kết hôn, tôi để dì ấy về quê mấy ngày." Kỷ Nhu nói. “ồ, như vậy sao!" Lý Tùng gật gật đầu sau đó cất ống nghe bác sĩ vào tủ đựng y tế, lại lấy ra hai hộp thuốc cùng một cây bút ký tên, viết rõ ràng cách sử dụng thuốc lên trên hộp: “Uống hai hộp thuốc này trong một tuần là khỏi liền."
“Vất vả cho anh quá!" Trừ những từ này ra, Kỷ Nhu cũng không biết nói gì hơn.
“Không có gì đâu, A Hạo với tôi từ nhỏ đến lớn đều là anh em tốt, anh ấy không ở đây tôi có nhiệm vụ chăm sóc cho hai người." Lý Tùng đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi.
“Phu nhân, tôi bưng cháo cá đến đây." Quản gia bưng chén cháo cá mà Kỷ Nhu đã nấu xong bước vào phòng.
“Giao cho tôi là được." Kỷ Nhu nhận lấy chén cháo cá, múc một muỗng, thổi nhẹ vài cái, sau đó nhẹ nhàng bón cho Lục An Nhiên.
Lục An Nhiên mở miệng ăn một miếng, đầu lưỡi mạnh liệt nổi lên mùi máu tươi, trướcmặt đột nhiên hiện lên một cảnh tượng: vào một buổi sáng có một con cá đã bị một mũi lao cắm vào rất sâu, con cá vật lộn một cách không cam lòng cho đến khi chết đi. Lục An Nhiên hướng bên mặt đất không ngừng ói ra, mùi máu tươi trong miệng rất lâu cũng không tan đi.
“An Nhiên?" Kỷ Nhu bị dọa sợ: “An Nhiên con sao thế?"
“Con…" Lục An Nhiên rất muốn nói với Kỷ Nhu là bản thân không sao cả, nhưng mùi máu tươi trong miệng thật sự làm cô buồn nôn đến nỗi không nói được lời nào cả, đấu tranh cả một buổi, Lục An Nhiên lại nói hai chữ: “Nước, nước!"
“Nước, nước!" Kỷ Nhu lặp lại lời nói của Lục An Nhiên, trong lúc nhất thời đầu óc hoang mang, chân tay cuống quýt.
“Nước ở đây! Nè!" Quản gia rót một ly nước to tướng đưa qua cho Lục An Nhiên.
Lục An Nhiên không ngừng uống từng ngụm nước lớn sau đó súc miệng liên tục, một lúc sau mới có thể giảm bớt đi mùi hôi tanh của máu cá trong miệng. Cô có một đầu lưỡi rất nhanh nhạy mà ai cũng phải ngưỡng mỗ, bất kỳ món ăn nào, chỉ cần ăn một miếng cô có thể biết được tất cả các nguyên liệu phối hợp trong đó, thậm chí là thời gian làm món ăn đó. Bời vì đầu lưỡi này, cô trở thành bảo bối của tất cả mọi người trong Lục thị, vào thời điểm rối loạn trong tương lai, Lục thị có thể giữ vững ngôi vị thứ nhất trong giới ăn uống tại thành phố S này cũng có sự góp sức không nhỏ của Lục An Nhiên cô. Nhưng mà chuyện này đều là chuyện của kiếp trước, kiếp này cô được trùng sinh, nhưng mà lưỡi của cô… hình như có sự biến đổi kỳ quặc…
“Chuyện này, chuyện này là như thế nào?" Kỷ Nhu không biết gì nhìn Lý Tùng.
Lý Tùng hỏi Lục An Nhiên: “An Nhiên, con bây giờ cảm thấy như thế nào?"
“Dạ dày không được thoải mái cho lắm, trong miệng có một mùi vị kỳ lạ…" Lục An Nhiên cũng không biết làm sao hình dung hiện tượng kỳ quái này như thế nào.
Tác giả :
Chính Nguyệt Sơ Kỳ