Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
Chương 35: Yên vị trên xe, vết nước miếng
“Ơ…" Sở Dao cắn cắn khóe môi lại nói tiếp: “Vậy lát nữa chúng ta ngồi chung đi!" ả ta vẫn còn muốn thân cận hơn với Lục An Nhiên, nếu không lát nữa đến địa điểm dã ngoại, làm sao lừa cô đi chết chứ!
“Xin lỗi nha!" Kỷ Linh không vui xen vào đồng thời cũng tiến lên một bước ôm lấy cánh tay của Lục An nhiên: “Vị trí bên cạnh An Nhiên tôi đã hẹn trước rồi!"
“A?" Sở Dao cứng ngắc, vốn dĩ cảm thấy Lâm Đạt cũng chướng mắt lắm rồi, Kỷ Linh này sao lại tự nhiên từ đâu chui ra làm đảo lộn mọi thứ: “Kỷ Linh? Cậu, cậu không ngồi chung với Lâm Đạt sao?"
“Lâm Đạt say xe, vừa mới uống thuốc ngủ, lúc lên xe cậu ấy sẽ ngủ, một đường ngủ đến địa điểm dã ngoại luôn! Tôi mới không muốn ngồi chung với cậu ấy! chán muốn chết." Kỷ Linh nói: “Hôm qua tôi đã bàn bạc với An Nhiên rồi, hôm nay chúng tôi sẽ ngồi cùng nhau!"
“Ừm… chính là như vậy đó." Lục An Nhiên giả vờ xin lỗi cười cười.
Lúc này giáo viên bắt đầu tổ chức cho học sinh lên xe, lớp chọn sẽ là lớp lên xe đầu tiên, Lục An Nhiên cùng với Lâm Đạt và Kỷ Linh đi lên xe, Sở Dao không cam tâm vẫn còn đứng ở dưới nắm chặt nắm tay, hận không thể để cho Lục An Nhiên lập tức chết đi.
“Sở Dao? Sao cậu vẫn còn đứng đó? Lên xe đi!" Tôn Sa Sa nhìn thấy Sở Dao vẫn còn đứng ở chỗ cũ mới kêu lên.
“À! Đến đây." Sở Dao đổi lại nụ cười tỏa nắng, cùng với Tôn Sa Sa đi lên xe, bởi vì hai người đi lên xe khá là trễ, chỉ có thể được sắp xếp ngồi ở vị trí sau cùng, Lục An Nhiên bị Kỷ Linh kéo lên xe đầu tiên nên khoảng cách giữa ả và hai người khá là cách xa nhau, vị trí mà ả đang ngồi phía bên kia hàng ghế cách vị trí Lục An Nhiên một lối đi vừa lúc có thể nhìn thấy sườn mặt Lục An Nhiên.
Nhìn thấy đại tiểu thư nhà mình đã lên xe rồi, tài xế Trương hướng về vị trí Lục An Nhiên đang ngồi vẫy vẫy tay, cầm lấy bánh quy tự làm mà Lâm Đạt đưa cho liền quay trở lại xe, khởi động xe rời khỏi cổng trường Sơ trung Anh Hoa, tiễn Lục An Nhiên xong rồi ông còn cần phải đi đón một người khác nữa…
Lục An Nhiên bởi vì là lần đầu tiên ngồi xe buýt, Kỷ Linh rất nghĩa khí nhường vị trí gần cửa sổ cho cô, bản thân thì ngồi hàng ghế ngay lối đi, cùng trò chuyện với Lục An Nhiên.
Có lẽ là lần đầu tiên tham gia loại hoạt động dã ngoại toàn khối như thế này, hoặc có lẽ là khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi muôn vài bài tập trên trường, cho nên tất cả mọi người đều trong trạng thái hưng phấn.
“An Nhiên, ba lô của cậu thật sự rất đầy nha!" Kỷ Linh nhìn thấy cái ba lô mà Lục An Nhiên đang ôm trong ngực nói: “Trong đó đựng những thứ gì thế?"
“Truyện tranh và đồ ăn vặt." Lục An Nhiên lấy từ trong ba lô ra một bao lớn khoai tây lát đóng gói mở ra: “Ăn không?"
“Ừ ừ!" Kỷ Linh cũng không khách sáo với Lục An Nhiên, nắm một nắm lớn: “cái này là mùi vị gì thế?"
“Vị phô mai đó." Lục An Nhiên thật sự rất thích đồ ăn vặt vị phô mai, lại chia cho những bạn học ở gần đó, mọi người cười cười nói nói trao đổi đồ ăn vặt của mình rất là vui vẻ.
“Nếm thử bánh kếp của mình đi!" Kỷ Linh cũng đem đồ ăn vặt của mình chia cho Lục An Nhiên cùng những bạn học xung quanh, lúc quay lại chia cho Lâm Đạt thì phát hiện Lâm Đạt cư nhiên đã ngủ say rồi: “Nhanh như vậy đã ngủ say rồi sao!"
“Ha ha." Lục An Nhiên cùng mọi người xung quanh cùng cười lên. Cứ như thế trò chuyện náo loạn suốt một tiếng đồng hồ, mọi người đều cảm thấy có chút mệt mỏi, hôm nay đi ra ngoài chơi, nên đêm hôm qua mọi người đều rất hưng phấn đến ngủ không được, sáng sớm lại dậy từ rất sớm. Lúc lên xe lại náo loạn hơn một tiếng đồng hồ, hiện tại đều cảm thấy có chút buồn ngủ, liền tựa vào vai nhau mà ngủ say. Trước đó còn chê cười Lâm Đạt, hiện tại Kỷ Linh cũng tựa vào vai Lục An Nhiên mà ngủ say mất.
Khóe miệng Lục An Nhiên mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời trong xanh, hàng rào cùng cây cối hai bên đường đều bị bỏ nhanh về phía sau, phía chân trời những ngọn núi nối tiếp nhau, nơi đó hẳn là một thị trấn nhỏ vây quanh thành phố S phồn hoa. Mặt kính cửa sổ phản chiếu hình ảnh gương mặt của Lục An Nhiên, làn da trắng noãn còn có khuôn mặt bầu bĩnh của thiếu nữ 15 tuổi, ngũ quan tinh tế, một đôi mắt đang nhìn phương xa, hình như đang nghĩ về chuyện gì đó. Trên đầu chiếc mũ che nắng được đan bằng những cọng rơm, một dải lụa mỏng màu cà phê đen bao quanh vành mũ kết lại tại mặt trước của chiếc mũ một cái nơ bướm đáng yêu, mái tóc dài chấm eo được thắt bính vòng qua vai phải rũ xuống ngay trước ngực. Hoa anh đào trên chiếc dây cột tóc là cùng một cặp với hoa anh đào trên trên chiếc trâm cài trên cổ áo, thập phần đáng yêu. Cô mặc một chiếc áo thun ngắn màu trắng kết hợp với một chiếc váy sọc ca rô được buộc bằng một chiếc thắt lưng bằng da cũng màu trắng, dưới lớp váy là một đôi vớ học sinh cao trên đầu gối, chân đi đôi giầy thể thao cao cấp đan xen ba màu lam trắng đỏ. Nhìn trang phục từ trên xuống dưới được phối hợp giản dị, dễ thương lại hiện ra hình ảnh giống như con mèo nhỏ lười biếng.
Cuộc sống hiện tại khiến Lục An Nhiên cảm thấy vô cùng mỹ mãn, càng hạnh phúc lại càng cảm thấy nhút nhát, cô sợ phải đối diện với cái chết một lần nữa, cô lo lắng sẽ lại một lần nữa mất đi cuộc sống hiện tại vốn có, cô trân trọng từng giây trôi qua của hiện tại, cũng yêu thương trận trọng những người thân xung quanh. Từ sau khi trùng sinh, cô đã không nhớ được bản thân đã trải qua bao nhiêu đêm, mơ về cái đêm đó của kiếp trước, không nhớ được đã bao nhiêu đêm lại trải qua cái cảm giác kinh khủng của đêm đó! Hầu như mỗi đêm, cô đều sẽ từ trong giấc mơ kinh hãi mà tỉnh lại, toàn thân đều là mồ hôi. Thậm chí có nhiều lúc, cô chán ghét việc đi ngủ sợ hãi trong giấc mơ. Cô sợ sẽ lại một lần nữa sẽ phải đối diện với hoàn cảnh như vậy.
Cô gấp gáp muốn bắt được người thần bí đứng đằng sau Sở Dao, nhưng cô cũng biết rằng, thực lực hiện tại của bản thân căn bản không đủ mà đối phó với người bí ẩn đó, cô không biết được Lục thị có thể dựa vào ai, cũng không biết được rốt cuộc là ai lại có bản lĩnh như thế, bí mật chuẩn bị trong mười mấy năm, thậm chí là lâu hơn nữa! cô lo lắng cho dù một ngày nào đó cô biết được người bí mật đó là ai, cũng vô lực thay đổi kết cục, vì vậy cô liều mạng củng cố sức mạnh, liều mạng để bản thân đi được xa hơn, đứng ở nơi cao hơn, liều mạng để bản thân càng tốt hơn! Như vậy, cô mới có thể có đủ tự tin đi đối mặt với kẻ địch mà cô vẫn chưa biết mặt mũi kia, cổ thế lực vô danh.
Từ hình ảnh trên cửa sổ phản chiếu lại, Lục An Nhiên cũng nhìn thấy Sở Dao, cô ta đang dùng một đôi mắt hàm chứa hận thù nhìn chằm chằm cô, Lục An Nhiên có điểm khâm phục Sở Dao, rõ ràng cô ta hận cô như vậy, nhưng mỗi lần lại có thể đem theo ánh mặt trời dịu dàng tươi cười trỏ chuyện với cô. Lục An Nhiên của kiếp trước mặt dù thất bại triệt đệ, nhưng cũng không được xem là quá ủy khuất. Không ai có thể ngờ được từ khi học tiểu học Sở Dao đã bắt đầu có loại suy nghĩ này, cô bạn thân cùng lớn lên từ nhỏ với mình, cư nhiên là bắt đầu từ khi có ý thức liền luôn ghanh ghét tính kế cô? Nhưng mà, kiếp này lặp lại, Lục An Nhiên đương nhiên sẽ không cho Sở Dao cơ hội như thế nữa! còn có Lâm Hạo Thịnh… nhớ tới Lâm Hạo Thịnh, Lục An Nhiên không tự chủ được mà đau lòng. Kiếp trước sau khi Lục An Nhiên bị cắt đứt gân tay Lâm Hạo Thịnh mới từ nước ngoài trở về, từng bước từng bước lợi dụng cô, lợi dụng Kỷ Nhu, lấy được tín nhiệm của tất cả mọi người trong Lục gia, cùng với cô xác định hôn ước được ông nội truyền thụ mọi tài nghệ đầu bếp. Kiếp này, gân tay cô không bị đứt, cũng không biết đến khi nào Lâm Hạo Thịnh sẽ xuất hiện…
Người anh cùng cha khác mẹ sao? Người đàn ông sủng nịch, yêu thương cô, lại ở trong một đêm đem cô đẩy vào hố sâu của địa ngục… Trong mắt Lục An Nhiên tràn đầy đau khổ và hận thù…
Lại qua một tiếng đồng hồ, xe buýt dừng lại trước cửa công viên hoang dã thành phố S. Tần Thư Hàm cũng còn trong bộ dáng mới ngủ dậy, đứng dậy duỗi lưng một cái sau đó vỗ vỗ tay: “Tỉnh lại nào! Thức dậy đi! Tới trạm rồi!"
Học sinh từng người từng người mới từ trong giấc mơ tỉnh lại xoa xoa đôi mắt mơ màng, duỗi duỗi eo lưng từng người từng người nối đuôi nhau xuống xe.
Ánh mắt buồn ngủ mơ màng xuống xe, tại thời điểm đó có một trận gió mang theo hương cây cỏ phất qua, mọi người bừng tỉnh trong nháy mắt, một đám học sinh lại bắt đầu nháo nhào lên.
“An Nhiên! Xin lỗi!" Kỷ Linh chắp tay trước ngực, tai bắt đầu đỏ lên: “Mình, mình cũng không biết tại sao lại ngủ như chết như vậy... còn... còn... thành thật xin lỗi!"
“Không có gì, không sao!" Lục An Nhiên lắc lắc tay, cũng là một khuôn mặt bất đắc dĩ: “Một lát nữa chắc sẽ khô thôi…"
“Kỷ Linh, cậu ngủ thật sự rất mất mặt!" Lâm Đạt duỗi eo một cái, hiệu quả của thuốc say xe cũng vừa hết tác dụng, cô cũng tỉnh táo nhiều rồi, nhìn thấy trên vai trái của Lục An Nhiên có một mảng nước miếng, không khỏi lắc lắc đầu.
“Không nghĩ tới lại bị cái người duy nhất lên xe là ngủ thẳng cẳng như cậu nói như vậy!" Kỷ Linh vung nắm đấm nhỏ lên.
“Thôi… Không sao mà!" Lục An Nhiên nói: “Chúng ta qua bên chỗ cô Tần đi!"
“Được…" Kỷ Linh gục đầu xuống, thật sự mất mặt chết đi được, là do đêm hôm qua cô quá hưng phấn, hai giờ sáng mới đi vào giấc ngủ, sáng sớm không tới năm giờ đã thức dậy rồi, kết quả là sau khi lên xe liền dựa vào vai Lục An Nhiên an tâm mà ngủ mất, đã ngủ thì thôi đi, cô còn rơi nước miếng lên vai của Lục An Nhiên… chiếc áo thun đó nhất định rất mắc! làm sao đây! Mùi hương trên người Lục An Nhiên rất dể ngửi, cô đây cũng là lần đầu tiên ngủ ngon được như vậy! so với mùi vị chiếc giường ở nhà…
“Lục An Nhiên! Cho mọi người xếp hàng vào." Tần Thư Hàm duỗi eo hướng về phía Lục An Nhiên hô.
“Dạ!" Lục An Nhiên đáp một tiếng, để cho mọi người đều xếp vào hàng đúng là trách nhiệm của người làm Lớp trưởng như cô.
Học sinh nam nữ của lớp chọn phối hợp chia nhau ra xếp thành hàng. Lúc Lục An Nhiên đi qua, mọi người đều không tự chủ được mà nhìn vào vai trái của cô, một vết nước miếng nhỏ trên đó làm cho đai áo màu hồng lúc ẩn lúc hiện, đều để cho mọi người không biết nên để ánh mắt nhìn vào đâu, các bạn nam thì ngại ngùng đưa mắt nhìn loạn bốn phía, các bạn nữ lại mang bộ dáng muốn nói lại thôi, không biết là nên nhắc nhở như thế nào, mới có thể để cô không quá xấu hổ.
“An Nhiên, vai của cậu!" Sở Dao vẫn là không để ý việc Lục An Nhiên khó xử: “Thật sự xấu hổ chết mất!"
“Vai của mình?" Lục An Nhiên trả lời cuối đầu nhìn: “Ồ! Không sao, một lát nữa sẽ khô thôi."
“Dây áo cũng hiện ra rồi!" Nhìn bộ dáng của Sở Dao vốn không vừa ý phản ứng của Lục An Nhiên, vì thế lại nói tiếp: “Cậu sao lại không biết cách mà che đi chứ!"
“Che đi cái gì?" Lục An nhiên cảm thấy có chút buồn cười: “Trước đây trong những tấm hình mình mặc lễ phục cúp ngực cũng đều lộ ra như thế, chẳng lẽ mình lại đều cần P (chắc là phối thêm í) thêm một chiếc áo khoác nữa?" Bất quá chỉ là lộ ra đai áo thôi mà, cô cũng không để lộ ra hết, quần áo hở vai Lục An Nhiên cũng mặc rất nhiều, hiện tại bất quá cũng chỉ là lộ ra dây áo, vả lại cũng chỉ mơ mơ hồ hồ lộ ra một mảng nhỏ thôi mà.
“…" nghe Lục An Nhiên nói như vậy, Sở Dao cũng không còn gì nói, không chỉ riêng Sở Dao không có gì để nói, lúc nãy những người vừa muốn nói lại thôi cũng thở dài nhẹ nhõm.
Mọi người sau khi xếp hàng xong đều hướng về nơi tổ chức dã ngoại mà đi đến.
“Xin lỗi nha!" Kỷ Linh không vui xen vào đồng thời cũng tiến lên một bước ôm lấy cánh tay của Lục An nhiên: “Vị trí bên cạnh An Nhiên tôi đã hẹn trước rồi!"
“A?" Sở Dao cứng ngắc, vốn dĩ cảm thấy Lâm Đạt cũng chướng mắt lắm rồi, Kỷ Linh này sao lại tự nhiên từ đâu chui ra làm đảo lộn mọi thứ: “Kỷ Linh? Cậu, cậu không ngồi chung với Lâm Đạt sao?"
“Lâm Đạt say xe, vừa mới uống thuốc ngủ, lúc lên xe cậu ấy sẽ ngủ, một đường ngủ đến địa điểm dã ngoại luôn! Tôi mới không muốn ngồi chung với cậu ấy! chán muốn chết." Kỷ Linh nói: “Hôm qua tôi đã bàn bạc với An Nhiên rồi, hôm nay chúng tôi sẽ ngồi cùng nhau!"
“Ừm… chính là như vậy đó." Lục An Nhiên giả vờ xin lỗi cười cười.
Lúc này giáo viên bắt đầu tổ chức cho học sinh lên xe, lớp chọn sẽ là lớp lên xe đầu tiên, Lục An Nhiên cùng với Lâm Đạt và Kỷ Linh đi lên xe, Sở Dao không cam tâm vẫn còn đứng ở dưới nắm chặt nắm tay, hận không thể để cho Lục An Nhiên lập tức chết đi.
“Sở Dao? Sao cậu vẫn còn đứng đó? Lên xe đi!" Tôn Sa Sa nhìn thấy Sở Dao vẫn còn đứng ở chỗ cũ mới kêu lên.
“À! Đến đây." Sở Dao đổi lại nụ cười tỏa nắng, cùng với Tôn Sa Sa đi lên xe, bởi vì hai người đi lên xe khá là trễ, chỉ có thể được sắp xếp ngồi ở vị trí sau cùng, Lục An Nhiên bị Kỷ Linh kéo lên xe đầu tiên nên khoảng cách giữa ả và hai người khá là cách xa nhau, vị trí mà ả đang ngồi phía bên kia hàng ghế cách vị trí Lục An Nhiên một lối đi vừa lúc có thể nhìn thấy sườn mặt Lục An Nhiên.
Nhìn thấy đại tiểu thư nhà mình đã lên xe rồi, tài xế Trương hướng về vị trí Lục An Nhiên đang ngồi vẫy vẫy tay, cầm lấy bánh quy tự làm mà Lâm Đạt đưa cho liền quay trở lại xe, khởi động xe rời khỏi cổng trường Sơ trung Anh Hoa, tiễn Lục An Nhiên xong rồi ông còn cần phải đi đón một người khác nữa…
Lục An Nhiên bởi vì là lần đầu tiên ngồi xe buýt, Kỷ Linh rất nghĩa khí nhường vị trí gần cửa sổ cho cô, bản thân thì ngồi hàng ghế ngay lối đi, cùng trò chuyện với Lục An Nhiên.
Có lẽ là lần đầu tiên tham gia loại hoạt động dã ngoại toàn khối như thế này, hoặc có lẽ là khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi muôn vài bài tập trên trường, cho nên tất cả mọi người đều trong trạng thái hưng phấn.
“An Nhiên, ba lô của cậu thật sự rất đầy nha!" Kỷ Linh nhìn thấy cái ba lô mà Lục An Nhiên đang ôm trong ngực nói: “Trong đó đựng những thứ gì thế?"
“Truyện tranh và đồ ăn vặt." Lục An Nhiên lấy từ trong ba lô ra một bao lớn khoai tây lát đóng gói mở ra: “Ăn không?"
“Ừ ừ!" Kỷ Linh cũng không khách sáo với Lục An Nhiên, nắm một nắm lớn: “cái này là mùi vị gì thế?"
“Vị phô mai đó." Lục An Nhiên thật sự rất thích đồ ăn vặt vị phô mai, lại chia cho những bạn học ở gần đó, mọi người cười cười nói nói trao đổi đồ ăn vặt của mình rất là vui vẻ.
“Nếm thử bánh kếp của mình đi!" Kỷ Linh cũng đem đồ ăn vặt của mình chia cho Lục An Nhiên cùng những bạn học xung quanh, lúc quay lại chia cho Lâm Đạt thì phát hiện Lâm Đạt cư nhiên đã ngủ say rồi: “Nhanh như vậy đã ngủ say rồi sao!"
“Ha ha." Lục An Nhiên cùng mọi người xung quanh cùng cười lên. Cứ như thế trò chuyện náo loạn suốt một tiếng đồng hồ, mọi người đều cảm thấy có chút mệt mỏi, hôm nay đi ra ngoài chơi, nên đêm hôm qua mọi người đều rất hưng phấn đến ngủ không được, sáng sớm lại dậy từ rất sớm. Lúc lên xe lại náo loạn hơn một tiếng đồng hồ, hiện tại đều cảm thấy có chút buồn ngủ, liền tựa vào vai nhau mà ngủ say. Trước đó còn chê cười Lâm Đạt, hiện tại Kỷ Linh cũng tựa vào vai Lục An Nhiên mà ngủ say mất.
Khóe miệng Lục An Nhiên mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời trong xanh, hàng rào cùng cây cối hai bên đường đều bị bỏ nhanh về phía sau, phía chân trời những ngọn núi nối tiếp nhau, nơi đó hẳn là một thị trấn nhỏ vây quanh thành phố S phồn hoa. Mặt kính cửa sổ phản chiếu hình ảnh gương mặt của Lục An Nhiên, làn da trắng noãn còn có khuôn mặt bầu bĩnh của thiếu nữ 15 tuổi, ngũ quan tinh tế, một đôi mắt đang nhìn phương xa, hình như đang nghĩ về chuyện gì đó. Trên đầu chiếc mũ che nắng được đan bằng những cọng rơm, một dải lụa mỏng màu cà phê đen bao quanh vành mũ kết lại tại mặt trước của chiếc mũ một cái nơ bướm đáng yêu, mái tóc dài chấm eo được thắt bính vòng qua vai phải rũ xuống ngay trước ngực. Hoa anh đào trên chiếc dây cột tóc là cùng một cặp với hoa anh đào trên trên chiếc trâm cài trên cổ áo, thập phần đáng yêu. Cô mặc một chiếc áo thun ngắn màu trắng kết hợp với một chiếc váy sọc ca rô được buộc bằng một chiếc thắt lưng bằng da cũng màu trắng, dưới lớp váy là một đôi vớ học sinh cao trên đầu gối, chân đi đôi giầy thể thao cao cấp đan xen ba màu lam trắng đỏ. Nhìn trang phục từ trên xuống dưới được phối hợp giản dị, dễ thương lại hiện ra hình ảnh giống như con mèo nhỏ lười biếng.
Cuộc sống hiện tại khiến Lục An Nhiên cảm thấy vô cùng mỹ mãn, càng hạnh phúc lại càng cảm thấy nhút nhát, cô sợ phải đối diện với cái chết một lần nữa, cô lo lắng sẽ lại một lần nữa mất đi cuộc sống hiện tại vốn có, cô trân trọng từng giây trôi qua của hiện tại, cũng yêu thương trận trọng những người thân xung quanh. Từ sau khi trùng sinh, cô đã không nhớ được bản thân đã trải qua bao nhiêu đêm, mơ về cái đêm đó của kiếp trước, không nhớ được đã bao nhiêu đêm lại trải qua cái cảm giác kinh khủng của đêm đó! Hầu như mỗi đêm, cô đều sẽ từ trong giấc mơ kinh hãi mà tỉnh lại, toàn thân đều là mồ hôi. Thậm chí có nhiều lúc, cô chán ghét việc đi ngủ sợ hãi trong giấc mơ. Cô sợ sẽ lại một lần nữa sẽ phải đối diện với hoàn cảnh như vậy.
Cô gấp gáp muốn bắt được người thần bí đứng đằng sau Sở Dao, nhưng cô cũng biết rằng, thực lực hiện tại của bản thân căn bản không đủ mà đối phó với người bí ẩn đó, cô không biết được Lục thị có thể dựa vào ai, cũng không biết được rốt cuộc là ai lại có bản lĩnh như thế, bí mật chuẩn bị trong mười mấy năm, thậm chí là lâu hơn nữa! cô lo lắng cho dù một ngày nào đó cô biết được người bí mật đó là ai, cũng vô lực thay đổi kết cục, vì vậy cô liều mạng củng cố sức mạnh, liều mạng để bản thân đi được xa hơn, đứng ở nơi cao hơn, liều mạng để bản thân càng tốt hơn! Như vậy, cô mới có thể có đủ tự tin đi đối mặt với kẻ địch mà cô vẫn chưa biết mặt mũi kia, cổ thế lực vô danh.
Từ hình ảnh trên cửa sổ phản chiếu lại, Lục An Nhiên cũng nhìn thấy Sở Dao, cô ta đang dùng một đôi mắt hàm chứa hận thù nhìn chằm chằm cô, Lục An Nhiên có điểm khâm phục Sở Dao, rõ ràng cô ta hận cô như vậy, nhưng mỗi lần lại có thể đem theo ánh mặt trời dịu dàng tươi cười trỏ chuyện với cô. Lục An Nhiên của kiếp trước mặt dù thất bại triệt đệ, nhưng cũng không được xem là quá ủy khuất. Không ai có thể ngờ được từ khi học tiểu học Sở Dao đã bắt đầu có loại suy nghĩ này, cô bạn thân cùng lớn lên từ nhỏ với mình, cư nhiên là bắt đầu từ khi có ý thức liền luôn ghanh ghét tính kế cô? Nhưng mà, kiếp này lặp lại, Lục An Nhiên đương nhiên sẽ không cho Sở Dao cơ hội như thế nữa! còn có Lâm Hạo Thịnh… nhớ tới Lâm Hạo Thịnh, Lục An Nhiên không tự chủ được mà đau lòng. Kiếp trước sau khi Lục An Nhiên bị cắt đứt gân tay Lâm Hạo Thịnh mới từ nước ngoài trở về, từng bước từng bước lợi dụng cô, lợi dụng Kỷ Nhu, lấy được tín nhiệm của tất cả mọi người trong Lục gia, cùng với cô xác định hôn ước được ông nội truyền thụ mọi tài nghệ đầu bếp. Kiếp này, gân tay cô không bị đứt, cũng không biết đến khi nào Lâm Hạo Thịnh sẽ xuất hiện…
Người anh cùng cha khác mẹ sao? Người đàn ông sủng nịch, yêu thương cô, lại ở trong một đêm đem cô đẩy vào hố sâu của địa ngục… Trong mắt Lục An Nhiên tràn đầy đau khổ và hận thù…
Lại qua một tiếng đồng hồ, xe buýt dừng lại trước cửa công viên hoang dã thành phố S. Tần Thư Hàm cũng còn trong bộ dáng mới ngủ dậy, đứng dậy duỗi lưng một cái sau đó vỗ vỗ tay: “Tỉnh lại nào! Thức dậy đi! Tới trạm rồi!"
Học sinh từng người từng người mới từ trong giấc mơ tỉnh lại xoa xoa đôi mắt mơ màng, duỗi duỗi eo lưng từng người từng người nối đuôi nhau xuống xe.
Ánh mắt buồn ngủ mơ màng xuống xe, tại thời điểm đó có một trận gió mang theo hương cây cỏ phất qua, mọi người bừng tỉnh trong nháy mắt, một đám học sinh lại bắt đầu nháo nhào lên.
“An Nhiên! Xin lỗi!" Kỷ Linh chắp tay trước ngực, tai bắt đầu đỏ lên: “Mình, mình cũng không biết tại sao lại ngủ như chết như vậy... còn... còn... thành thật xin lỗi!"
“Không có gì, không sao!" Lục An Nhiên lắc lắc tay, cũng là một khuôn mặt bất đắc dĩ: “Một lát nữa chắc sẽ khô thôi…"
“Kỷ Linh, cậu ngủ thật sự rất mất mặt!" Lâm Đạt duỗi eo một cái, hiệu quả của thuốc say xe cũng vừa hết tác dụng, cô cũng tỉnh táo nhiều rồi, nhìn thấy trên vai trái của Lục An Nhiên có một mảng nước miếng, không khỏi lắc lắc đầu.
“Không nghĩ tới lại bị cái người duy nhất lên xe là ngủ thẳng cẳng như cậu nói như vậy!" Kỷ Linh vung nắm đấm nhỏ lên.
“Thôi… Không sao mà!" Lục An Nhiên nói: “Chúng ta qua bên chỗ cô Tần đi!"
“Được…" Kỷ Linh gục đầu xuống, thật sự mất mặt chết đi được, là do đêm hôm qua cô quá hưng phấn, hai giờ sáng mới đi vào giấc ngủ, sáng sớm không tới năm giờ đã thức dậy rồi, kết quả là sau khi lên xe liền dựa vào vai Lục An Nhiên an tâm mà ngủ mất, đã ngủ thì thôi đi, cô còn rơi nước miếng lên vai của Lục An Nhiên… chiếc áo thun đó nhất định rất mắc! làm sao đây! Mùi hương trên người Lục An Nhiên rất dể ngửi, cô đây cũng là lần đầu tiên ngủ ngon được như vậy! so với mùi vị chiếc giường ở nhà…
“Lục An Nhiên! Cho mọi người xếp hàng vào." Tần Thư Hàm duỗi eo hướng về phía Lục An Nhiên hô.
“Dạ!" Lục An Nhiên đáp một tiếng, để cho mọi người đều xếp vào hàng đúng là trách nhiệm của người làm Lớp trưởng như cô.
Học sinh nam nữ của lớp chọn phối hợp chia nhau ra xếp thành hàng. Lúc Lục An Nhiên đi qua, mọi người đều không tự chủ được mà nhìn vào vai trái của cô, một vết nước miếng nhỏ trên đó làm cho đai áo màu hồng lúc ẩn lúc hiện, đều để cho mọi người không biết nên để ánh mắt nhìn vào đâu, các bạn nam thì ngại ngùng đưa mắt nhìn loạn bốn phía, các bạn nữ lại mang bộ dáng muốn nói lại thôi, không biết là nên nhắc nhở như thế nào, mới có thể để cô không quá xấu hổ.
“An Nhiên, vai của cậu!" Sở Dao vẫn là không để ý việc Lục An Nhiên khó xử: “Thật sự xấu hổ chết mất!"
“Vai của mình?" Lục An Nhiên trả lời cuối đầu nhìn: “Ồ! Không sao, một lát nữa sẽ khô thôi."
“Dây áo cũng hiện ra rồi!" Nhìn bộ dáng của Sở Dao vốn không vừa ý phản ứng của Lục An Nhiên, vì thế lại nói tiếp: “Cậu sao lại không biết cách mà che đi chứ!"
“Che đi cái gì?" Lục An nhiên cảm thấy có chút buồn cười: “Trước đây trong những tấm hình mình mặc lễ phục cúp ngực cũng đều lộ ra như thế, chẳng lẽ mình lại đều cần P (chắc là phối thêm í) thêm một chiếc áo khoác nữa?" Bất quá chỉ là lộ ra đai áo thôi mà, cô cũng không để lộ ra hết, quần áo hở vai Lục An Nhiên cũng mặc rất nhiều, hiện tại bất quá cũng chỉ là lộ ra dây áo, vả lại cũng chỉ mơ mơ hồ hồ lộ ra một mảng nhỏ thôi mà.
“…" nghe Lục An Nhiên nói như vậy, Sở Dao cũng không còn gì nói, không chỉ riêng Sở Dao không có gì để nói, lúc nãy những người vừa muốn nói lại thôi cũng thở dài nhẹ nhõm.
Mọi người sau khi xếp hàng xong đều hướng về nơi tổ chức dã ngoại mà đi đến.
Tác giả :
Chính Nguyệt Sơ Kỳ