Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
Chương 23: Kỷ nhu lo lắng, ký vào hiệp ước

Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 23: Kỷ nhu lo lắng, ký vào hiệp ước

“Hả?" Lục An Nhiên không hiểu nhìn Kỷ Nhu: “Tại sao ạ?"

“Bởi vì…" Kỷ Nhu cắn cắn môi: “Cửa hàng đó đấu giá bằng một số tiền khổng lồ, cộng thêm phí sửa chữa trang trí, phí sử dụng trong cửa hàng, tất cả những chi phí này không phải chỉ là vài đồng bạc có thể làm được. Dựa theo hình thức kinh doanh từ trước tới nay của Lục thị, trong khoảng thời gian ngắn muốn thu hồi lại vốn đầu tư, cứ cho là có phương pháp kinh doanh thì trong vòng ba mươi năm cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì trạng thái kinh doanh bình thường, vì thế ông nội mới nói là phải sử dụng một hình thức kinh doanh mới khác với hình thức cũ, nhưng con đường này vẫn chưa có ai thử qua! Lục Gia Thái là những món ăn truyền thống của Z quốc, không thể áp dụng hình thức kinh doanh điển hình của nước ngoài, trong nước lại không có hình thức phù hợp, tương đương với việc nếu muốn khai trương cửa hàng này, bắt buộc phải có một phương pháp vượt trội hoàn toàn mới so với hình thức hiện tại, mới có thể miễn cưỡng duy trì. Mẹ cảm thấy con đường này quá khó khăn! Con mới chỉ có mừoi lăm tuổi mà…" Kỷ Nhu ngồi bên cạnh Lục An Nhiên nhẹ nhàng sờ lên má cô.

Trong lòng Lục An Nhiên trở nên ấm áp, giống như câu nói mà cô đã từng được nghe: tất cả mọi người chỉ quan tâm đến việc bạn bay được bao cao bao xa, chỉ có cha mẹ bạn mới quan tâm bạn bay có mệt mỏi không… cô đương nhiên biết con đường này không dễ đi, kiếp trước cô cũng không phải chưa từng nhìn thấy qua cả nhà Lục Quân An vắt hết óc muốn lật ngược tình thế, cuối cùng vẫn chỉ có thể vô lực mà nhìn nó càng ngày càng thua lỗ, còn làm cho ông nội tức đến ngã bệnh… nhưng trong lòng Lục An Nhiên càng biết rõ hơn, mặc dù hôm nay Lục Kiếm Hào đã đứng ra giúp hai mẹ con cô chống lưng, hiệu quả cũng không bằng việc cô trở nên mạnh mẽ hơn! Muốn thật sự bảo vệ được mẹ, bảo vệ chính mình, chính là biến bản thân mình trở nên mạnh hơn! Long thị là một bàn đạp rất tốt, hôm nay cô chú ý đến xung quanh, cũng chỉ biết rằng hôm nay Long thị thật sự có người đã tới, cô không có duyên được gặp, nếu như thật sự muốn đứng vững bước chân, cửa hàng này cô nhất định phải dành được quyền quản lý, hơn nữa bắt buộc phải làm một cách có ý nghĩa, mượn cơ hội lần này làm cho Lục thị chân chính trở thành một thương hiệu của trung tâm mua sắm Long thị lan rộng ra các thành phố trọng điểm của quốc gia khác. Cô nhất định phải nhanh chóng mạnh mẽ, mới có thể đối đầu với người bí ẩn đứng đằng sau Sở Vạn Hải, cô vẫn luôn luôn nhớ rõ câu nói của Sở Dao – Lục thị đụng phải người không nên đụng… thân phân và địa vị của người này tuyệt đối không hề bình thường.

Thấy Lục An Nhiên không nói chuyện, Kỷ Nhu lại thở dài một hơi: “Nếu như anh Hạo còn ở đây thì tốt rồi…" mấy năm nay, mỗi lần gặp chuyện phiền phức, bà đều nghĩ, nếu như anh Hạo ở đây thì tốt rồi, anh Hạo nhất định sẽ bảo vệ hai mẹ con bà, nhưng mà hy vọng vẫn chỉ là hy vọng, ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng…

“Mẹ, không sao mà! Ba không ở đây không phải còn có con sao! Ông nội cho con quyền quản lý, con nhận lấy là đúng! Mẹ yên tâm đi! Cứ cho là con không làm được, ông nội và chú hai cũng sẽ không thấy chết mà không cứu đâu!" chỉ có nói như vậy mới có thể làm yên lòng Kỷ Nhu, để bà yên tâm, cô còn nhớ kiếp trước vì cửa hàng này mà cả Lục gia đều loạn cả lên, sau đó vẫn là do Long thị ra tay, Lục thị mới không bị phá sản! nhưng mà lần này mặc dù biết có trăm ngàn khó khăn cô cũng phải bắt buộc đối diện với nó, như vậy cô mới có thể đối phó được với tất cả những việc không lường trước được!

Nhìn Lục An Nhiên, mắt Kỷ Nhu cảm thấy cay cay, mười lăm tuổi chính là độ tuổiphải được thoải mái vui vẻ! vì sao con gái của bà còn nhỏ tuổi thế này đã phải đảm đương trách nhiệm nặng nề như vậy?

“Đi thôi!" từ trên giường ngồi dậy, Lục An Nhiên nói: “bữa tiệc sinh nhật của ông nội, chúng ta không được biến mất lâu như vậy nếu không sẽ dẫn đến những lời nói không hay đó!" Lục An Nhiên mỉm cười vỗ vào tay của Kỷ Nhu, kiếp trước cô đi tìm chiếc “vòng đeo tay" của Sở Dao, chỉ rời khỏi bữa tiệc không đến ba mươi phút, đã bị nói khó nghe như vậy, lần này cô đã học được cách ngoan ngoãn rồi.

“Ừm!" Kỷ Nhu giúp Lục An Nhiên chỉnh trang lại tóc, dặm lại phấn trang điểm, hai mẹ con một lần nữa dắt tay nhau đi xuống lầu xuất hiện trước mắt mọi người.

Lại lần nữa bị một đám người vây quanh bàn tán về những chủ đề mới, cuộc sống xung quanh, sau khi ứng phó được hơn một tiếng đồng hồ, Lục An Nhiên mới có thể lướt qua mọi người đi đến bên cạnh Lục Kiếm Hào: “Ông nội ơi! Người không đem cháu gái của người ra chỉnh nữa sao!"

“Có sao?" Lục Kiếm Hào nhìn Lục An Nhiên tức giận có chút vui vẻ.

“Nha đầu ngốc, đây là điều người khác cầu còn không có đó!" Từ Liên Tâm đứng bên cạnh nhéo nhéo má Lục An Nhiên: “Cần phải cố gắng đó con biết không, nhưng mà cũng đừng làm mình mệt mỏi quá! Thời điểm không thể tiếp tục được, Ba, người tuyệt đối không được trách An Nhiên đâu! Cô bé vẫn còn là con nít đó!"

“Cháu gái của Lục Kiếm Hào không có đạo lý gọi là lùi bước!" Lục Kiếm Hào không vui nói, ông đương nhiên cũng đã từng suy nghĩ kỹ càng vấn đề này rồi! trải qua tiếp xúc trong hai ngày này, Lục Kiếm Hào đã nghĩ qua, nếu như Lục An Nhiên không nhảy qua được cây sào này (ý nói vượt qua khó khăn này), Lục gia không còn người nào có thể tiếp nhận cửa hàng này nữa, ông cũng không phải chưa từng lựa chọn Lục An Hoa và Lục An Hân. Chỉ là biểu hiện hai ngày nay của hai anh em này làm ông quá thất vọng, hơn nữa ông cũng phát hiện tâm cơ của Lục An Nhiên so với hai anh em này có phần mạnh hơn. Cũng đã dám đánh chủ ý lên đầu ông, đem ông ra làm súng bắn rồi… thật sự thú vị!

“Ưm!" Lục An Nhiên gật đầu nói: “thím hai, người yên tâm đi! Con cũng không phải là chưa bắt đầu đã sợ sệt rồi!"

“Trận đánh này chỉ có thể thành công không thể thất bại!" Lục Kiếm Hào ý vị nhìn Lục An Nhiên, ông cũng biết vị trí này không thể giữ được lâu nữa, Lục An Nhiên lại là một cô gái, nếu như không tạo ra một lần thành tích, cho dù lần này ông có trao quyền thừa kế vào tay Lục An Nhiên, những người khác cũng sẽ không thuần phục cô!

“Con hiểu!" suy nghĩ của Lục Kiếm Hào, hai kiếp làm người, Lục An Nhiên đương nhiên hiểu được, trong lòng cũng âm thầm cảm kích ông.

Lần tổ chức sinh nhật này của Lục Kiếm Hào, tổng giám đốc tập đoàn Vinh thị người mà luôn không trực tiếp tham gia những bữa tiệc làm ăn trước đây cũng tự mình đến, từ khi bữa tiệc kết thúc Lục Quân An vẫn luôn đứng bên cạnh người này, trong lòng ông ta vẫn luôn mong muốn có thể hoàn thành mối làm ăn này, lúc tổng giám đốc Vinh thị Vinh Thiên chủ động đến đây đề nghị hợp tác, Lục Kiếm Hào cũng chỉ giới thiệu Lục An Nhiên với Vinh Thiên.

“An Nhiên, vị này là tổng giám đốc của tập đoàn thương mại Vinh thị ở thành phố A, con gọi ông ấy chú Vinh là được!"

“Con chào chú Vinh!" Lục An Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười chào một tiếng, đôi mắt xuất hiện một tia tính kế.

“Chào con chào con!" Vinh Thiên đối với Lục An Nhiên tán thưởng có thừa: “Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên! Đại tiểu thư Lục gia không những vẻ bề ngoài xuất chúng, khí chất phi phàm, có thể nhận được sự tín nhiệm của ông Lục đây, thiết nghĩ cũng là một người thông mình hơn người nhỉ!"

“Chú Vinh quá khen rồi! An Nhiên cũng chỉ là một đứa nhóc ham chơi, hôm nay có chỗ nào tiếp đãi không tốt, vẫn xin chú Vinh rộng lượng bỏ qua cho!" Lục An Nhiên cười nói tiếp: “Thương mại Vinh thị mặc dù vẫn còn ở thành phố A, nhưng An Nhiên con cũng đã sớm được nghe qua, lần hợp tác này con cũng thường xuyên nghe ông nội nhắc tới, có một số chỗ An Nhiên vẫn không hiểu được!"

“Con cứ nói." Vinh Thiên nhìn Lục An Nhiên, rất hiếu kỳ với cô bé mười lăm tuổi này, không biết từ trong miệng cô bé có thể nói ra được những gì.

“Cửa hàng của Lục thị hợp tác với Thương mại Vinh thị, chủ yếu là muốn thông qua Vinh thị để vận chuyển hàng hóa, mở rộng phát triển đến thành phố A, việc hợp tác này đối với Vinh thị hoặc là đối với Lục thị theo lý thuyết mà nói chính là cục diện hai bên cùng có lợi, nhưng tại sao cho đến hiện tại vẫn chưa ký kết  hiệp ước đề cập chi tiết vấn đề này? Không biết là do chú Vinh lo lắng vấn đề tài chính của Lục thị, hay là thành ý hợp tác vẫn chưa đủ? Theo như con biết, chú ba của con đã nhiều lần bàn bạc với giám đốc hạng mục của Vinh thị rồi, nhưng Vinh thị vẫn chưa chịu chấp nhận nguyên nhân là do giá cả bên Lục thị của chúng con đưa ra quá thấp? Điều này chắc là không phải nhỉ… hoặc cũng có thể nói là do giám đốc hạng mục sau khi quay về báo cáo đã cắt xén đi một phần rồi?"

“An Nhiên, không nên nói bậy!" nội tâm Lục Quân An đột nhiên trở nên hoang mang, tim đập có chút nhanh, hai bên mặc dù bàn bạc giá cả đều được ghi lại bằng giấy trắng mực đen, nhưng mà đương nhiên cũng sẽ có ăn xén một chút, bất kể là ông ta hay Lâm tổng, đều có thể từ lần làm ăn này đút túi đến sáu con số, cho nên hiện tại giá tiền mà hai bên báo lên đều không giống nhau, giá tiền cuối cùng sẽ được quyết định khi chính thức ký kết hợp tác, vậy thì khoản tiền  mà hai người họ ở giữa đã ăn chặn đi, đều có thể dựa vào lổ hổng trong quá trình đàm phán mà xóa bỏ đi. Đây đều là bí mật không cần nói ra của phòng quan hệ xã hội tất cả các công ty. Hiện tại Lục An Nhiên lại nhắc đến vấn đề này, một khi chuyện này được phơi bày ra, vậy thì hậu quả thật sự không ai dám nghĩ tới! Lục Quân An hoảng hốt nhìn thoáng qua Lục Kiếm Hào liền đối diện với ánh mắt như đã biết hết thảy của ông, trên trán nháy mắt chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Là chú Vinh cho con hỏi mà!" Lục An Nhiên bất mãn mở miệng sau đó lại tiếp tục hỏi tới: “Chú Vinh, Chú vẫn chưa trả lời vấn đề của An Nhiên đó!"

“Cái này…" Vinh Thiên cũng thật sự kinh ngạc, ông hiển nhiên không nghĩ đến Lục An Nhiên lại đem vấn đề này trực tiếp nói ra, có thể làm tổng giám đốc của tập đoàn Vinh thị thì ông cũng không phải người ngốc, sau khi Lục An Nhiên nói ra vấn đề, ông cũng phản ứng lại với sự dè chừng, đè xuống lửa giận trong lòng, trên mặt mang theo nụ cười nói: “Vậy thì tiểu thư An Nhiên cảm thấy như thế nào?"

“Con cảm thấy như thế nào không quan trọng." Lục An Nhiên nhướng mi nói: “Con là tiểu bối, lần này cũng là đem theo tâm tư mong muốn nhận được sự chỉ giáo của chú Vinh giải thích một chút sự nghi hoặc và không hiểu rõ trong lòng." Mặc dù Lục An Nhiên nói chuyện một cách khiêm tốn, nhưng trong giọng điệu và thái độ đều như cây kim trong bọc, nụ cười lại hàm chứa lưỡi đao: “An Nhiên cũng chỉ lo lắng chú Vinh sử dụng người không đáng tin cậy, lại phá hoại mối quan hệ hữu nghị giữa hai tập đoàn thương mại Vinh thị và Lục thị. Nếu không, nhân dịp hôm nay chúng ta hãy đem chuyện này mà tính toán cho kỹ càng đi, cứ kéo dài mãi một người chỉ đứng bên cạnh quan sát như con đây cũng cảm thấy phiền, chú ba của con cũng sớm đã không vui rồi, cũng đã nổi giận với ông nội mấy lần." Vô hình chung trong đó lại nhắc đến Lục Quân An, trước khi sắc mặt Lục Quân An đại biến, Lục An Nhiên nhanh chóng dùng hai tay bịt miệng mình lại một mặt biệu hiển bừng tỉnh đại ngộ mà nói: “Trời ơi, xem miệng con này… chú Vinh, câu nào của An Nhiên không đúng, chú cũng đừng có bực mình được không?"

Vinh Thiên xấu hổ cười nói: “Sao có thể! Sao có thể chứ!" Trong lòng thầm nghĩ Lục An Nhiên này thật sự quá đáng sợ, một bên lại viễn cớ là tiểu bối, những lời nói ra mỗi câu nói đều đánh vào chỗ yếu hại nhất, làm cho ông không phục cũng không được, nghĩ lại thằng con trai hai mươi mấy tuổi của mình mỗi ngày cũng chỉ biết tụ tập với đám hồ bằng cẩu hữu tiêu xài phung phí, Vinh Thiên đã cảm thấy đau đầu.

Lục Quân An đứng bên cạnh Vinh Thiên sắc mặt đã đen như đít nồi, lần này Lục An Nhiên hiển nhiên đã đem hắn bán đi rồi! Ông ta khi nào đã phàn nàn về những chuyện này cơ chứ? Nhưng vì sự hiện diện của Lục Kiếm Hào, ông ta không thể phản bác chỉ có thể nghiến cơn tức trong lòng thành mảnh vụn mà nuốt xuống bụng.

Hai bên lại hàn huyên vài câu, cũng nhờ Lục An Nhiên nửa thật nửa giả nói chuyện cười mà đã đem hợp đồng Lục Quân An kéo dài suốt mấy tháng nay ký kết xong xuôi.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại