Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
Chương 122: Lấy lại công đạo, có người chống lưng
“Trong này nhất định có hiểu lầm!" Lâm Hạo Thịnh giả vờ lo lắng giảo biện, trong lòng không nhịn được lớn tiếng khen ngợi, năm đó Lục Quân Hạo cô phụ mẹ của hắn, hôm nay chính là ngày phải trả giá.
Nhìn thấy tình trạng trước mắt càng ngày càng không tốt, lập tức có người soạn tin nhắn gửi cho Long Ngọc Tinh... Long thiếu, cậu bảo tôi giám sát, tôi thật sự là đang làm việc đó...
“Hiểu lầm? Có gì hiểu lầm chứ? Nếu như thật sự là hiểu lầm thì bảo bà ấy đưa hộp lễ vật ra liền được mà!" Lưu Phương nói.
“Đúng đó! Tôi cũng không tin chị dâu sẽ làm ra loại chuyện này! Chị dâu, chị mau mang hộp lễ vật ra đi! Mọi người nhìn thấy liền hiểu mà!" Lưu Nguyệt hư tình giả ý nói.
“Lưu Nguyệt, cô đừng diễn kịch nữa!" Từ Liên Tâm cũng không tin những tấm hình trên màn hình: “Những tấm ảnh đó nói không chừng là được cắt ghép, rốt cuộc hộp lễ vật đó có tồn tại hay không còn không chắc chắn! Nếu không có chứng cứ, mỗi người đừng có mà xem náo nhiệt rồi nói bừa!" tóm lại Kỷ Nhu mà bà biết là người phụ nữ si tình nhất trên thế giới này, Kỷ Nhu tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này!
“Lễ hộp đó có tồn tại hay không thì để bà ấy mang túi xách ra xem xét liền biết mà!" Lưu Nguyệt nói.
“Đúng đó!" quần chúng liền có người phối hợp: “Giao túi xách ra là được! nếu không làm chuyện đáng xấu hổ thì cứ giao ra đi!"
Kỷ Nhu sửng sốt dùng tay bảo vệ thật chặt chiếc túi xách của mình.
“Từng người các người được xem là gì! Cũng xứng đáng kiểm tra túi xách của mẹ tôi sao?" Lục An Nhiên lạnh giọng, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng liếc nhìn những người lớn tiếng nhất.
Có lẽ là do ánh mắt của Lục An Nhiên quá lạnh, hoặc là do không ai có thể nghĩ rằng Lục An Nhiên sẽ nói như vậy, hiện trường lập tức liền lặng xuống.
“Lục An Nhiên, bức ảnh này cũng là do cô đưa ra, đây cũng coi là đại nghĩa diệt thân rồi nhỉ!" Lục An Hân thì không sợ Lục An Nhiên, đây là thời cơ tốt nhất để cô ta báo thù, hiện tại nếu không hung hăng đạp cho vài phát, lại còn phải đợi đến khi nào?
“Đại nghĩa diệt thân? Hơ hơ… hôm nay tôi thật sự phải đại nghĩa diệt thân rồi!" Lục An Nhiên nhìn sang Lưu Nguyệt: “Chuyện ngày hôm nay, rõ ràng chính là có người ác ý vu oan giá họa, nếu để tôi điều tra ra là ai, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay!"
Đối diện với ánh mắt của Lục An Nhiên, Lưu Nguyệt theo bản năng lùi về sau một bước, đó là loại ánh mắt gì? Băng lãnh, quyết tuyệt. Giống như ác quỷ từ dưới địa ngục bò lên, loại ác ý ngập trời này khiến Lưu Nguyệt có chút run rẩy. Cố ý trốn sau đám người, Lưu Nguyệt tránh khỏi tầm nhìn của Lục An Nhiên, bất kể thế nào, hôm nay bắt buộc phải lật đổ Kỷ Nhu.
“An Nhiên!" lại nhìn thấy loại thần sắc này của Lục An Nhiên, Lục An Hổ vội vàng đi lên nắm lấy tay Lục An Nhiên: “An Nhiên, anh sẽ luôn ở bên cạnh em! Đừng như vậy..." anh thật sự rất sợ khi Lục An Nhiên để lộ ra loại thần sắc này, loại ánh mắt giống như là tùy thời lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng đồng quy vu tận với những thứ mà cô không vừa ý, anh là người đã từng lăn lộn giành giật sự sống cũng chưa từng nhìn thấy qua loại hận ý và quyết tuyệt này... anh thật sự rất sợ.
“An Nhiên!" Kỷ Linh cũng đi lên nắm lấy bàn tay còn lại của Lục An Nhiên, mặc dù cô vẫn không hiểu đầu cua tai nheo như thế nào, nhưng 1000% là cô vẫn sẽ đứng bên cạnh Lục An Nhiên. Vả lại, ánh mắt của Lục An Nhiên thật sự có điểm đáng sợ, cô không cần An Nhiên như vậy...
Bị Lục An Hổ và Kỷ Linh nắm cả hai tay, sát khí trong ánh mắt cô cũng dần dần tiêu tán.
“Không sai! Loại chuyện này Lục gia nhất định sẽ không nương tay!" Lục Kiếm Hào lạnh giọng nói.
“Ba!" nghe xong lời của Lục Kiếm Hào, Lưu Nguyệt nghĩ rằng Lục Kiếm Hào cũng tin vào nội dung trong những bức ảnh, liền nhanh chân đi đến trước mặt của Lục Kiếm Hào: “Chị dâu làm ra loại chuyện mất mặt này, thực sự là làm nhục gia phong, ba nên…"
“Ba" một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Lục Kiếm Hào chỉ cảm thấy bàn tay phải đau nhức, vẻ mặt Lưu Nguyệt không dám tin nhìn sang Lục Kiếm Hào, bên má trái của bà ta hằn rõ vết bàn tay.
“Ngu xuẩn! đây rõ ràng là có người muốn hãm hại tiểu Nhu! Con đi theo thổi gió làm gì!" Lục Kiếm Hào mắng: “Còn không cút sang một bên!"
Lưu Nguyệt run lẩy bẩy lui sang một bên, không dám hó hé thêm lời nào, chỉ là dùng một đôi mắt tràn đầy hận thù mà nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhu. Dựa vào cái gì? Tại sao chứ? Lão già chết tiệt này lại thiên vị đến mức này! Bức ảnh rõ ràng như thế, chân tướng ở trước mắt, tại sao ông ta vẫn cứ tin tưởng con tiện nhân Kỷ Nhu kia!
“Những người có mặt ở đây nếu như có người bất mãn với Lục thị, cứ việc hướng vào tôi, cứ bám lấy con dâu và cháu tôi có ý nghĩa gì?" Lục Kiếm Hào dùng âm thanh lạnh nhạt nói: “Mặc dù Lục Kiếm Hào tôi là người đã bước nửa bước chân vào quan tài, nhưng không đại biểu, con dâu của tôi phải chịu loại ủy khuất này! Chuyện ngày hôm nay, Lục Kiếm Hào tôi tuyệt không nương tay! Nếu như để tôi biết được là người nào hãm hại tiểu Nhu, dù cho có phải lật đổ cả Lục thị, tôi cũng nhất định phải đòi lại công đạo!" âm thanh của Lục Kiếm Hào vang vọng khắp không gian sảnh trước, khí lực mười phần, mang theo sức uy hiếp, khiến cho những nam khách mời vừa mới nổi lên tà tâm phải thu hồi lại tâm tư. Lời của Lục Kiếm Hào hôm nay nói ra đã rất rõ ràng, Kỷ Nhu, không thể tùy tiện mà đụng vào... không cam tâm mà đem mắt nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp và dáng người thướt tha của Kỷ Nhu đang đứng ở giữa sảnh tiệc, nhịn không được mà liếm liếm khóe miệng. Không đụng được, nhìn ngó còn có thể nhỉ! Thật sự là vưu vật mà...
“Ông nội." Lục An Nhiên nhìn sang Lục Kiếm Hào, trong mắt đều là tia cảm kích, hôm nay Lục Kiếm Hào đã nói rõ ràng lập trường của ông, cô có thể yên tâm giao Kỷ Nhu cho Lục Kiếm Hào chăm sóc, chuyện của hôm nay cũng dạy cho Lục An Nhiên một bài học, cho dù cô có nhẫn nhịn, không muốn để cho Kỷ Nhu gặp phiền phức, không muốn gây phiền phức cho Lục thị, nhưng vẫn luôn có người sẽ không thuận không theo mà chọc đến cô!
Cô vẫn luôn nghĩ rằng chỉ cần bảo vệ Lục thị luôn luôn bình yên là được, chỉ cần bảo hộ Kỷ Nhu thật tốt là được! Nhưng mà, cô không thể lo toan toàn bộ mọi việc, chính là giống như hôm nay, cô phát tin trên màn hình chiếu cư nhiên lại bị người khác cho những bức ảnh kia lên, mà cô lại một chút cũng đều không biết! Loại chuyện như vậy, tuyệt đối không thể phát sinh lần thứ hai!
Cô không thể cứ âm thầm chờ đợi thời cơ đến như vậy, cô đã nhẫn nhịn hết sức có thể, đổi lại chính là sự quấy nhiễu của những con người mang theo ác ý kia.
Nếu đã như vậy, vậy thì cô sẽ cho tất cả mọi người biết, những thứ mà Lục An Nhiên cô trân trọng, tuyệt đối sẽ không để những người khác nhòm ngó!
Hôm nay, cô nhất định phải giết gà dọa khỉ! Lưu Nguyệt, coi như bà xui xẻo! Lục An Nhiên lạnh lùng nhìn Lưu Nguyệt, lại quay qua nhìn Kỷ Nhu lần nữa: “Mẹ, có con ở đây, ai cũng đừng mong hãm hại mẹ!" Lục An Nhiên nắm lấy bàn tay dường như đang run rẩy của Kỷ Nhu: “Con đã từng nói, con sẽ thay phần của ba, yêu mẹ gấp đôi! Đừng sợ!"
“An Nhiên!" nhìn vào đôi mắt của Lục An Nhiên, Kỷ Nhu biết là tất cả nhũng gì bà đã làm đều xứng đáng, bà có cô gái hiếu thuận như vậy, dù có phải chịu đựng những lời chửi bới thêm nữa thì thế nào? Bà chỉ mong con gái của bà suốt cuộc đời này không phải lo lắng! Chỉ cần nhu vậy là đủ!
“Thật náo nhiệt nha!" một âm thanh từ ngoài cửa lớn truyền đến, mọi người đều nhìn vế hướng cửa ra vào, nhìn thấy Phượng Lập Hành mặc một thân tây trang màu trắng xuất hiện trước mặt mọi người: “Đều đang làm gì thế? Tại sao tôi lại cảm thấy không khí có chút căng thẳng nhỉ!" bên phải của anh là người quen của Lục An Nhiên – Tỉnh Hướng Ân, không giống Phượng Lập Hành, trên người Tỉnh Hướng Ân mặc một bộ tây trang màu đen, hai người đều là mỹ nam, hiện tại xuất hiện liền thập phần bắt mắt. Mà bên trái Phượng Lập Hành chính là vị hôn thê Hoàng Oanh, lúc này Hoàng Oanh mặc một bộ dạ phục màu trắng thanh nhã cao quý, cặp mắt kính và tóc đuôi ngựa quê mùa hoàn toàn bị lược bỏ, một mái tóc đen xõa trên vai, khí chất tiểu thư khuê các hoàn toàn được bày ra. Sau lưng ba người bọn họ còn có mười mấy vệ sĩ đi theo, phân thành hai hàng, trên tay mỗi người đều bưng một hộp quà không nhỏ.
Lục An Hân nhìn thấy Tỉnh Hướng Ân, trong lòng vang lên tiếng lộp độp, lập tức lùi lại mấy bước trốn sau lưng Sở Dao, trong lòng âm thầm cầu nguyện ôn thần này ngàn vạn lần đừng nhìn thấy cô ta.
“Phượng thiếu!" người quen biết lập tức tiến tới chào hỏi trước, đây chính là Phượng thiếu của Phượng thị ở Đế Đô đấy! Sau này rất có khả năng sẽ trở thành người kế thừa Phượng thị, nếu như hiện tại để lại ấn tượng tốt, nói không chừng sau này sẽ có tác dụng!
“Ừm." Phượng Lập Hành tùy tiện đáp một tiếng, sau đó đi đến trước mặt Kỷ Nhu: “Bác Kỷ, chúc người sinh nhật vui vẻ."
“Cảm ơn Phượng thiếu." Kỷ Nhu cũng bị hiện trường này dọa cho một trận.
“Không cần cảm ơn, con cùng với con gái của bác có giao tình không tệ cũng là học trưởng của em ấy, lần này là thành tâm đến đây để chúc sinh nhật người, bác gái không cần khách khí." Phượng Lập Hành cười nói.
“Bác Kỷ, chào bác! Con là Tổng giám đốc của chi nhánh trung tâm mua sắm Long thị ở thành phố S, con tên Tỉnh Hướng Ân, cũng là bạn tốt của Lục An Nhiên con gái bác, bác cứ gọi con Hướng Ân là được!" Tỉnh Hướng Ân nắm lấy tay trái của Kỷ Nhu đặt ở bên môi, làm một cái lễ hôn tay.
“Tổng giám đốc của trung tâm mua sắm Long thị?" mọi người đều vô cùng kinh ngạc mà nghị luận liên hồi, chuyện này… chuyện này là như thế nào? Chẳng qua chỉ là sinh nhật của con dâu Lục thị, Long thị và Phượng thị cư nhiên phái người đến đều không nói, Phượng thị lại còn đích thân do Phượng thiếu đến đây. Chuyện này…
“Chào con!" Kỷ Nhu cũng hơi ngây ngẩn một chút, sau đó lịch sự mà cười một cái, không nghĩ là An Nhiên của bà lại có bản lĩnh như thế, lại quen biết nhân vật lớn cỡ này!
Lục An Nhiên nhìn Tỉnh Hướng Ân và Phượng Lập Hành, không biết hai người này đến đây là để làm gì, cô không hề cảm thấy giữa ba người các cô có giao tình tốt gì!
“Hàng dọc bên trái là quà do Phượng thị đưa tới, hàng bên phải là quà do Long thị bổ sung thêm." Tỉnh Hướng Ân nói: “Mặc dù lúc sớm Long thiếu đã mang lễ vật qua đây, nhưng nghĩ trước ngó sau vẫn cảm thấy món quà đó có phần hơi nhỏ, hiện tại lệnh cho tôi qua đây bổ sung thêm lễ vật." Âm thanh của Tỉnh Hướng Ân không lớn nhưng lại vang vọng vào tai của toàn bộ những người có mặt ở hiện trường.
“Một chút tâm ý nhỏ tỏ lòng thành kính." Phượng Lập Hành gật đầu cười mỉm.
“Vậy thật sự cảm ơn nhiều rồi." Lục Kiếm Hào cười cảm ơn, Phượng thị và Long thị hôm nay thể hiện như vậy rõ ràng là chống lưng cho hai mẹ con Lục An Nhiên, sau này tốt rồi! Xem ai còn dám nhiều lời!
“Hả? người đàn ông trong ảnh này chắc là a Sâm rồi…" Phượng Lập Hành chỉ vào người đàn ông trên màn hình: “Chiếc đồng hồ đó có lẽ là của a Sâm."
“Đúng, tôi cũng nhìn thấy anh ta vẫn luôn mang nó, thân hình cũng giống. Có lẽ chính là anh ấy!" Tỉnh Hướng Ân gật đầu nói.
“Không biết là a Sâm trong miệng hai vị là?" Lục Quân An hỏi, đây rõ ràng là cơ hội tốt để lật đổ hai mẹ con Kỷ Nhu mà! Cố tình hai nhà Long-Phượng lại phái người đến quấy rối, ông ta thật sự không cam tâm!
“A Sâm là vệ sĩ bên cạnh Long thiếu." Tỉnh Hướng Ân nói: “Có thể là Long thiếu đã để a Sâm tới tặng lễ vật, kết quả bị người ta chụp trộm sau đó thêm mắm dặm muối vào rồi!"
Nhìn thấy tình trạng trước mắt càng ngày càng không tốt, lập tức có người soạn tin nhắn gửi cho Long Ngọc Tinh... Long thiếu, cậu bảo tôi giám sát, tôi thật sự là đang làm việc đó...
“Hiểu lầm? Có gì hiểu lầm chứ? Nếu như thật sự là hiểu lầm thì bảo bà ấy đưa hộp lễ vật ra liền được mà!" Lưu Phương nói.
“Đúng đó! Tôi cũng không tin chị dâu sẽ làm ra loại chuyện này! Chị dâu, chị mau mang hộp lễ vật ra đi! Mọi người nhìn thấy liền hiểu mà!" Lưu Nguyệt hư tình giả ý nói.
“Lưu Nguyệt, cô đừng diễn kịch nữa!" Từ Liên Tâm cũng không tin những tấm hình trên màn hình: “Những tấm ảnh đó nói không chừng là được cắt ghép, rốt cuộc hộp lễ vật đó có tồn tại hay không còn không chắc chắn! Nếu không có chứng cứ, mỗi người đừng có mà xem náo nhiệt rồi nói bừa!" tóm lại Kỷ Nhu mà bà biết là người phụ nữ si tình nhất trên thế giới này, Kỷ Nhu tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này!
“Lễ hộp đó có tồn tại hay không thì để bà ấy mang túi xách ra xem xét liền biết mà!" Lưu Nguyệt nói.
“Đúng đó!" quần chúng liền có người phối hợp: “Giao túi xách ra là được! nếu không làm chuyện đáng xấu hổ thì cứ giao ra đi!"
Kỷ Nhu sửng sốt dùng tay bảo vệ thật chặt chiếc túi xách của mình.
“Từng người các người được xem là gì! Cũng xứng đáng kiểm tra túi xách của mẹ tôi sao?" Lục An Nhiên lạnh giọng, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng liếc nhìn những người lớn tiếng nhất.
Có lẽ là do ánh mắt của Lục An Nhiên quá lạnh, hoặc là do không ai có thể nghĩ rằng Lục An Nhiên sẽ nói như vậy, hiện trường lập tức liền lặng xuống.
“Lục An Nhiên, bức ảnh này cũng là do cô đưa ra, đây cũng coi là đại nghĩa diệt thân rồi nhỉ!" Lục An Hân thì không sợ Lục An Nhiên, đây là thời cơ tốt nhất để cô ta báo thù, hiện tại nếu không hung hăng đạp cho vài phát, lại còn phải đợi đến khi nào?
“Đại nghĩa diệt thân? Hơ hơ… hôm nay tôi thật sự phải đại nghĩa diệt thân rồi!" Lục An Nhiên nhìn sang Lưu Nguyệt: “Chuyện ngày hôm nay, rõ ràng chính là có người ác ý vu oan giá họa, nếu để tôi điều tra ra là ai, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay!"
Đối diện với ánh mắt của Lục An Nhiên, Lưu Nguyệt theo bản năng lùi về sau một bước, đó là loại ánh mắt gì? Băng lãnh, quyết tuyệt. Giống như ác quỷ từ dưới địa ngục bò lên, loại ác ý ngập trời này khiến Lưu Nguyệt có chút run rẩy. Cố ý trốn sau đám người, Lưu Nguyệt tránh khỏi tầm nhìn của Lục An Nhiên, bất kể thế nào, hôm nay bắt buộc phải lật đổ Kỷ Nhu.
“An Nhiên!" lại nhìn thấy loại thần sắc này của Lục An Nhiên, Lục An Hổ vội vàng đi lên nắm lấy tay Lục An Nhiên: “An Nhiên, anh sẽ luôn ở bên cạnh em! Đừng như vậy..." anh thật sự rất sợ khi Lục An Nhiên để lộ ra loại thần sắc này, loại ánh mắt giống như là tùy thời lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng đồng quy vu tận với những thứ mà cô không vừa ý, anh là người đã từng lăn lộn giành giật sự sống cũng chưa từng nhìn thấy qua loại hận ý và quyết tuyệt này... anh thật sự rất sợ.
“An Nhiên!" Kỷ Linh cũng đi lên nắm lấy bàn tay còn lại của Lục An Nhiên, mặc dù cô vẫn không hiểu đầu cua tai nheo như thế nào, nhưng 1000% là cô vẫn sẽ đứng bên cạnh Lục An Nhiên. Vả lại, ánh mắt của Lục An Nhiên thật sự có điểm đáng sợ, cô không cần An Nhiên như vậy...
Bị Lục An Hổ và Kỷ Linh nắm cả hai tay, sát khí trong ánh mắt cô cũng dần dần tiêu tán.
“Không sai! Loại chuyện này Lục gia nhất định sẽ không nương tay!" Lục Kiếm Hào lạnh giọng nói.
“Ba!" nghe xong lời của Lục Kiếm Hào, Lưu Nguyệt nghĩ rằng Lục Kiếm Hào cũng tin vào nội dung trong những bức ảnh, liền nhanh chân đi đến trước mặt của Lục Kiếm Hào: “Chị dâu làm ra loại chuyện mất mặt này, thực sự là làm nhục gia phong, ba nên…"
“Ba" một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Lục Kiếm Hào chỉ cảm thấy bàn tay phải đau nhức, vẻ mặt Lưu Nguyệt không dám tin nhìn sang Lục Kiếm Hào, bên má trái của bà ta hằn rõ vết bàn tay.
“Ngu xuẩn! đây rõ ràng là có người muốn hãm hại tiểu Nhu! Con đi theo thổi gió làm gì!" Lục Kiếm Hào mắng: “Còn không cút sang một bên!"
Lưu Nguyệt run lẩy bẩy lui sang một bên, không dám hó hé thêm lời nào, chỉ là dùng một đôi mắt tràn đầy hận thù mà nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhu. Dựa vào cái gì? Tại sao chứ? Lão già chết tiệt này lại thiên vị đến mức này! Bức ảnh rõ ràng như thế, chân tướng ở trước mắt, tại sao ông ta vẫn cứ tin tưởng con tiện nhân Kỷ Nhu kia!
“Những người có mặt ở đây nếu như có người bất mãn với Lục thị, cứ việc hướng vào tôi, cứ bám lấy con dâu và cháu tôi có ý nghĩa gì?" Lục Kiếm Hào dùng âm thanh lạnh nhạt nói: “Mặc dù Lục Kiếm Hào tôi là người đã bước nửa bước chân vào quan tài, nhưng không đại biểu, con dâu của tôi phải chịu loại ủy khuất này! Chuyện ngày hôm nay, Lục Kiếm Hào tôi tuyệt không nương tay! Nếu như để tôi biết được là người nào hãm hại tiểu Nhu, dù cho có phải lật đổ cả Lục thị, tôi cũng nhất định phải đòi lại công đạo!" âm thanh của Lục Kiếm Hào vang vọng khắp không gian sảnh trước, khí lực mười phần, mang theo sức uy hiếp, khiến cho những nam khách mời vừa mới nổi lên tà tâm phải thu hồi lại tâm tư. Lời của Lục Kiếm Hào hôm nay nói ra đã rất rõ ràng, Kỷ Nhu, không thể tùy tiện mà đụng vào... không cam tâm mà đem mắt nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp và dáng người thướt tha của Kỷ Nhu đang đứng ở giữa sảnh tiệc, nhịn không được mà liếm liếm khóe miệng. Không đụng được, nhìn ngó còn có thể nhỉ! Thật sự là vưu vật mà...
“Ông nội." Lục An Nhiên nhìn sang Lục Kiếm Hào, trong mắt đều là tia cảm kích, hôm nay Lục Kiếm Hào đã nói rõ ràng lập trường của ông, cô có thể yên tâm giao Kỷ Nhu cho Lục Kiếm Hào chăm sóc, chuyện của hôm nay cũng dạy cho Lục An Nhiên một bài học, cho dù cô có nhẫn nhịn, không muốn để cho Kỷ Nhu gặp phiền phức, không muốn gây phiền phức cho Lục thị, nhưng vẫn luôn có người sẽ không thuận không theo mà chọc đến cô!
Cô vẫn luôn nghĩ rằng chỉ cần bảo vệ Lục thị luôn luôn bình yên là được, chỉ cần bảo hộ Kỷ Nhu thật tốt là được! Nhưng mà, cô không thể lo toan toàn bộ mọi việc, chính là giống như hôm nay, cô phát tin trên màn hình chiếu cư nhiên lại bị người khác cho những bức ảnh kia lên, mà cô lại một chút cũng đều không biết! Loại chuyện như vậy, tuyệt đối không thể phát sinh lần thứ hai!
Cô không thể cứ âm thầm chờ đợi thời cơ đến như vậy, cô đã nhẫn nhịn hết sức có thể, đổi lại chính là sự quấy nhiễu của những con người mang theo ác ý kia.
Nếu đã như vậy, vậy thì cô sẽ cho tất cả mọi người biết, những thứ mà Lục An Nhiên cô trân trọng, tuyệt đối sẽ không để những người khác nhòm ngó!
Hôm nay, cô nhất định phải giết gà dọa khỉ! Lưu Nguyệt, coi như bà xui xẻo! Lục An Nhiên lạnh lùng nhìn Lưu Nguyệt, lại quay qua nhìn Kỷ Nhu lần nữa: “Mẹ, có con ở đây, ai cũng đừng mong hãm hại mẹ!" Lục An Nhiên nắm lấy bàn tay dường như đang run rẩy của Kỷ Nhu: “Con đã từng nói, con sẽ thay phần của ba, yêu mẹ gấp đôi! Đừng sợ!"
“An Nhiên!" nhìn vào đôi mắt của Lục An Nhiên, Kỷ Nhu biết là tất cả nhũng gì bà đã làm đều xứng đáng, bà có cô gái hiếu thuận như vậy, dù có phải chịu đựng những lời chửi bới thêm nữa thì thế nào? Bà chỉ mong con gái của bà suốt cuộc đời này không phải lo lắng! Chỉ cần nhu vậy là đủ!
“Thật náo nhiệt nha!" một âm thanh từ ngoài cửa lớn truyền đến, mọi người đều nhìn vế hướng cửa ra vào, nhìn thấy Phượng Lập Hành mặc một thân tây trang màu trắng xuất hiện trước mặt mọi người: “Đều đang làm gì thế? Tại sao tôi lại cảm thấy không khí có chút căng thẳng nhỉ!" bên phải của anh là người quen của Lục An Nhiên – Tỉnh Hướng Ân, không giống Phượng Lập Hành, trên người Tỉnh Hướng Ân mặc một bộ tây trang màu đen, hai người đều là mỹ nam, hiện tại xuất hiện liền thập phần bắt mắt. Mà bên trái Phượng Lập Hành chính là vị hôn thê Hoàng Oanh, lúc này Hoàng Oanh mặc một bộ dạ phục màu trắng thanh nhã cao quý, cặp mắt kính và tóc đuôi ngựa quê mùa hoàn toàn bị lược bỏ, một mái tóc đen xõa trên vai, khí chất tiểu thư khuê các hoàn toàn được bày ra. Sau lưng ba người bọn họ còn có mười mấy vệ sĩ đi theo, phân thành hai hàng, trên tay mỗi người đều bưng một hộp quà không nhỏ.
Lục An Hân nhìn thấy Tỉnh Hướng Ân, trong lòng vang lên tiếng lộp độp, lập tức lùi lại mấy bước trốn sau lưng Sở Dao, trong lòng âm thầm cầu nguyện ôn thần này ngàn vạn lần đừng nhìn thấy cô ta.
“Phượng thiếu!" người quen biết lập tức tiến tới chào hỏi trước, đây chính là Phượng thiếu của Phượng thị ở Đế Đô đấy! Sau này rất có khả năng sẽ trở thành người kế thừa Phượng thị, nếu như hiện tại để lại ấn tượng tốt, nói không chừng sau này sẽ có tác dụng!
“Ừm." Phượng Lập Hành tùy tiện đáp một tiếng, sau đó đi đến trước mặt Kỷ Nhu: “Bác Kỷ, chúc người sinh nhật vui vẻ."
“Cảm ơn Phượng thiếu." Kỷ Nhu cũng bị hiện trường này dọa cho một trận.
“Không cần cảm ơn, con cùng với con gái của bác có giao tình không tệ cũng là học trưởng của em ấy, lần này là thành tâm đến đây để chúc sinh nhật người, bác gái không cần khách khí." Phượng Lập Hành cười nói.
“Bác Kỷ, chào bác! Con là Tổng giám đốc của chi nhánh trung tâm mua sắm Long thị ở thành phố S, con tên Tỉnh Hướng Ân, cũng là bạn tốt của Lục An Nhiên con gái bác, bác cứ gọi con Hướng Ân là được!" Tỉnh Hướng Ân nắm lấy tay trái của Kỷ Nhu đặt ở bên môi, làm một cái lễ hôn tay.
“Tổng giám đốc của trung tâm mua sắm Long thị?" mọi người đều vô cùng kinh ngạc mà nghị luận liên hồi, chuyện này… chuyện này là như thế nào? Chẳng qua chỉ là sinh nhật của con dâu Lục thị, Long thị và Phượng thị cư nhiên phái người đến đều không nói, Phượng thị lại còn đích thân do Phượng thiếu đến đây. Chuyện này…
“Chào con!" Kỷ Nhu cũng hơi ngây ngẩn một chút, sau đó lịch sự mà cười một cái, không nghĩ là An Nhiên của bà lại có bản lĩnh như thế, lại quen biết nhân vật lớn cỡ này!
Lục An Nhiên nhìn Tỉnh Hướng Ân và Phượng Lập Hành, không biết hai người này đến đây là để làm gì, cô không hề cảm thấy giữa ba người các cô có giao tình tốt gì!
“Hàng dọc bên trái là quà do Phượng thị đưa tới, hàng bên phải là quà do Long thị bổ sung thêm." Tỉnh Hướng Ân nói: “Mặc dù lúc sớm Long thiếu đã mang lễ vật qua đây, nhưng nghĩ trước ngó sau vẫn cảm thấy món quà đó có phần hơi nhỏ, hiện tại lệnh cho tôi qua đây bổ sung thêm lễ vật." Âm thanh của Tỉnh Hướng Ân không lớn nhưng lại vang vọng vào tai của toàn bộ những người có mặt ở hiện trường.
“Một chút tâm ý nhỏ tỏ lòng thành kính." Phượng Lập Hành gật đầu cười mỉm.
“Vậy thật sự cảm ơn nhiều rồi." Lục Kiếm Hào cười cảm ơn, Phượng thị và Long thị hôm nay thể hiện như vậy rõ ràng là chống lưng cho hai mẹ con Lục An Nhiên, sau này tốt rồi! Xem ai còn dám nhiều lời!
“Hả? người đàn ông trong ảnh này chắc là a Sâm rồi…" Phượng Lập Hành chỉ vào người đàn ông trên màn hình: “Chiếc đồng hồ đó có lẽ là của a Sâm."
“Đúng, tôi cũng nhìn thấy anh ta vẫn luôn mang nó, thân hình cũng giống. Có lẽ chính là anh ấy!" Tỉnh Hướng Ân gật đầu nói.
“Không biết là a Sâm trong miệng hai vị là?" Lục Quân An hỏi, đây rõ ràng là cơ hội tốt để lật đổ hai mẹ con Kỷ Nhu mà! Cố tình hai nhà Long-Phượng lại phái người đến quấy rối, ông ta thật sự không cam tâm!
“A Sâm là vệ sĩ bên cạnh Long thiếu." Tỉnh Hướng Ân nói: “Có thể là Long thiếu đã để a Sâm tới tặng lễ vật, kết quả bị người ta chụp trộm sau đó thêm mắm dặm muối vào rồi!"
Tác giả :
Chính Nguyệt Sơ Kỳ