Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
Chương 121: Bắt đầu tranh cãi, nghe lời phê bình
Nghe thấy lời của Nhạc Vĩ Hải, lại nhớ lại ngày đó gặp Nhạc đại thiếu gia, Lục An Nhiên cảm thấy một trận buồn nôn.
“Nhạc lão đầu à mấy ngày nay ông nằm mơ thật đẹp đó!" Vinh Thiên mang theo một tia trào phúng: “Con trai nhà ông như vậy cũng xứng sao?" thật nực cười! Ác danh của Nhạc đại thiếu gia ở thành phố S ông ở thành phố A còn nghe được, lại còn định cưới Lục An Nhiên? Nực cười!
“Vinh Thiên! Ông nói chuyện kiểu gì vậy!" nghe thấy câu nói của Vinh Thiên, Nhạc Vĩ Hải cũng tức giận mười phần, con trai ông ta như thế nào? Không ra gì cũng là con trai của Nhạc Vĩ Hải hắn! Sau lưng có Nhạc thị chống lưng, muốn cưới một người phụ nữ có gì khó chứ!
“Dù thế nào thì hai chú cũng không nên làm mất hòa khí!" Lục An Nhiên vội vàng ngăn lại: “Hòa khí sinh tài mà!"
“An Nhiên à, con nghe chú Vinh nói, cậu con trai đó của ông ấy, con ngàn vạn lần đừng suy nghĩ đến!" Vinh Thiên chỉ vào Nhạc Vĩ Hải nói.
“Ông!" Nhạc Vĩ Hải cau mày.
“Ngừng!" Lục Kiếm Hào cũng vội vàng hô ngừng: “Hôm nay mời hai người các ông tới đây là để tham gia yến hội, không phải là đến để cãi nhau đâu, An Nhiên tuổi vẫn còn nhỏ, người trẻ tuổi hiện nay không giống như chúng ta, bọn họ chú trọng tình yêu tự do, chồng của An Nhiên là do An Nhiên tự mình tìm kiếm!"
“Lục lão ông nói như vậy là không đúng rồi!" Nhạc Vĩ Hải nói: “Nhạc thị chúng tôi còn không thể sánh với cháu gái nhỏ nhà ông sao?"
“..." Lục An Nhiên nhịn không được muốn trợn trắng mắt, sánh được mới có quỷ đó!
“Sánh được hay không cũng không phải tôi nói là được." Trong lòng Lục Kiếm Hào cũng đã có chút không vui, loại bất tài vô dụng như vậy còn muốn cưới cháu gái của ông? Nằm mơ! Nhưng trong trường hợp như ngày hôm nay Lục Kiếm Hào cũng không thể làm như vậy: “Vẫn là nên đợi An Nhiên trưởng thành chín chắn hơn hãy nói!"
“Định ra hôn ước trước cũng không có vấn đề mà!" Nhạc Vĩ Hải vẫn là muốn làm xong chuyện này càng sớm càng tốt.
“Chú Nhạc, con đối với con trai chú nửa điểm hứng thú cũng không có!" Lục An Nhiên thật sự không thể nghe thêm nữa: “Hiện tại con chỉ muốn tập trung vào học tập và sự nghiệp, xin chú Nhạc đừng làm khó An Nhiên nữa."
“Đây tại sao lại gọi là làm khó chứ?" Nhạc Vĩ Hải không vui, con trai ông ta thì sao! Nhìn trúng cô chính là phúc phần của Lục An Nhiên cô! Nếu như không phải nhìn thấy Lục gia càng ngày càng phát triển hơn, ông ta còn không muốn cô vào cửa đâu! Thật sự cho mặt mũi lại không muốn!
“Ông vẫn là nên ngừng lại đi! An Nhiên người ta cũng đã nói rồi, không có hứng thú với con trai ông, tại sao ông cứ phải cố gắng dán vào cơ chứ! Nếu cứ như vậy sẽ chẳng có ý nghĩa gì đâu!" một người đàn ông khác vẫn luôn không nói chuyện cũng mở miệng.
“Lưu Phúc Sinh, ông đừng nghĩ tôi không biết ông có chủ ý gì, không phải ông cũng muốn được hưởng một chút lợi ích sao?" Nhạc Vĩ Hải cho Lưu Phúc Sinh một cái liếc mắt: “Con trai tôi không có hi vọng, ông cũng không nên thay thằng con trai kia của ông nói chuyện nữa!"
“Ông!" Lưu Phúc Sinh nghe xong Nhạc Vĩ Hải nói hừ một tiếng, hôm nay ông thực sự là vì con trai mà đến, Lục thị ngày càng lớn mạnh, ông cũng có chút động tâm, nhưng lúc nhìn thấy Lục An Nhiên lần đầu tiên ông liền biết rằng, Lục An Nhiên này không phải người bình thường, con trai của ông không có phúc khí này, không xứng và cũng không thể niệm tưởng, không phải ai cũng giống như Nhạc Vĩ Hải hắn không tự lượng sức mình như vậy!
“..." Lục An Nhiên nhìn những trưởng bối này anh một câu tôi một câu cãi nhau ầm ĩ không xong, thực sự là rất đau đầu, lại nhìn sang Lục Kiếm Hào, ông cũng là một vẻ mặt không vui, ánh mắt lưu chuyển liền nghĩ ra một chủ ý, quay người liền chạy vào chính giữa nhà, cho người buông rèm xuống, mở ra màn hình chiếu, liền cầm micro lên thanh thanh cổ họng nói: “Kính thưa quý khách mời, chào mừng tất cả mọi người đã tham gia vào bữa tiệc này, tham gia vào bữa tiệc sinh nhật của quý bà Kỷ Nhu mẹ của tôi, tôi muốn đại diện cho mẹ của tôi và cả Lục thị chân thành gửi lời cảm ơn đến sự góp mặt của quý vị ngày hôm nay! Cảm ơn mọi người!"
Âm thanh của Lục An Nhiên ở sảnh trước Lục gia truyền lại, âm thanh của cô cũng dừng lại cuộc cãi vã của các trưởng bối mãi vẫn không ngừng. Lục An Hân đứng bên cạnh Sở dao nhìn qua Lục An Nhiên, đáy mắt đều là hận ý và không vui, nếu hôm nay không phải là sinh nhật của Kỷ Nhu, phải tổ chức yến hội, sợ là cho đến hôm nay cô ta vẫn không thể bước ra khỏi cửa nhà, lệnh cấm cửa trước giờ, trời mới biết cô ta buồn chán đến mức nào! Vả lại, cô ta còn lo lắng hãi hùng, nước không uống cơm không ăn, chính là sợ cái người tên Tưởng Hướng Ân kia sẽ đến nhà thu tiền gì đó! Số tiền nhiều như vậy, cô ta không thể lấy ra được! Chưa nói đến cô ta lấy không ra, cho dù có thể lấy ra đi chăng nữa, cô ta cũng sẽ không đưa. Bộ lễ phục đó là do Lục An Nhiên đặt, dựa vào cái gì đòi cô ta trả tiền! Phải biết rằng sau khi làm dơ, cô ta đưa đi giặt còn phải tốn mấy ngàn tệ!
Sở Dao nhìn vào Lục An Nhiên được mọi người chú ý, bên tai toàn là những lời khen ngợi của mọi người, sự đố kỵ như một mầm lửa sinh sôi nảy nở trong lòng ả ta. Dựa vào cái gì? Lục An Nhiên kia chỉ là một tên ngốc vô dụng mà thôi! Người nên nhận được sự chú ý và những lời khen ngợi này đáng lý phải là ả! Lục An Nhiên này chẳng qua chỉ là đầu thai trúng chỗ tốt hơn mà thôi!
Có gì ghê gớm cơ chứ! Hừ!
“Hôm nay là sinh nhật của mẹ tôi, tôi cũng chuẩn bị rất nhiều hình ảnh quý báu của mẹ tôi trong quá khứ muốn chia sẻ với mọi người! Mời quý vị đón xem!" Lục An Nhiên dương tay lên, màn hình lớn sau lưng liền lần lượt xuất hiện những tấm hình của Kỷ Nhu, cùng một đoạn phim ngắn được cắt ghép, trong đoạn phim có khung cảnh đám cưới với Lục Quân Hạo, có cảnh Lục An Nhiên tập tễnh tập đi được Kỷ Nhu dìu dắt. Khung cảnh thật đẹp đẽ và ấm áp.
Lưu Nguyệt nhìn màn hình đang chiếu phim, lại nhìn ở nơi không xa em gái Lưu Phương đang chạy tới, sau đó còn vung vung chiếc điện thoại trong tay, gật đầu với Lưu Nguyệt cười một cách đắc ý.
Lưu Nguyệt nhận được tín hiệu của em gái cũng đắc ý dương dương khóe miệng cười: Kỷ Nhu, hôm nay tôi nhất định khiến cho bà thân bại danh liệt!
Kỷ Nhu nhìn lên màn hình, những ký ức của trước đây lại như hiện ra ngay trước mắt, trong đó có ký ức của bà, An Nhiên và anh Hạo! Cảm động và tưởng nhớ cùng lúc dâng trào trong lòng, trong vành mắt Kỷ Nhu tràn đầy giọt nước mắt hạnh phúc.
Nhìn thấy thời gian cũng vừa đúng, Lục An Nhiên trao một ánh mắt cho nữ hầu bên cạnh, nữ hầu này lập tức lấy bó hoa hồng làm bằng sô cô la ra đưa cho Lục An Nhiên, mà Lục An Nhiên cũng dùng hai tay tiếp nhận bó hoa hồng sô cô la, từng bước từng bước đi tới trước mặt của Kỷ Nhu dâng lên món quà của cô: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ! Mặc dù ba không ở đây, nhưng con sẽ yêu mẹ gấp 2 lần thay cả phần của ba!"
Kỷ Nhu nhìn đứa con gái mà mình yêu thương, nước mắt lăn xuống bên má, hạnh phúc và cảm động dâng đầy trong lòng, là một người mẹ, hôm nay bà nhận được món quà đẹp nhất từ con gái. Là một người vợ, bà nhận được tin tức lên quan đến tung tích của người chồng đã mất tích nhiều năm. Ngày hôm này là ngày hạnh phúc nhất của bà trong vòng 12 năm trở lại!
“Cảm ơn! Cảm ơn bảo bối!" Kỷ Nhu tiếp nhận bó hoa hồng làm bằng sô cô la trong tay Lục An Nhiên, nhẹ nhàng hôn lên trán Lục An Nhiên.
Mọi người lập tức vỗ tay chúc mừng! Những người có mặt tại đây đều bị cảm động, lúc này một âm thanh không hòa hợp với không khí này từ trong đám người truyền ra: “Trời ơi!"
Mọi người nhất loạt nhìn qua thì thấy người phát ra âm thanh kinh ngạc này chính là Lưu Nguyệt đang chỉ lên màn hình vẻ mặt khủng hoảng, mọi người nhìn qua, liền cũng ngây ngẩn.
Trên màn hình lớn ba bức ảnh từ từ từng tấm từng tấm xuất hiện trước mắt mọi người, tấm đầu tiên là Kỷ Nhu đứng ở cửa sau Lục gia quay lưng lại với máy ảnh, cánh cửa khép một nửa rõ ràng là một người đàn ông, người này mặc một bộ đồ tây trang màu đen, không nhìn thấy mặt. Tấm thứ hai là người đàn ông này đưa cho Kỷ Nhu một hộp lễ vật lớn bằng bàn tay, Kỷ Nhu nhận lấy, loại hành động ái muội này bị ống kính chụp lại. Tấm thứ ba là cửa sau đã đóng lại, Kỷ Nhu lưng đối diện cửa, cẩn thận bỏ hộp quà vào trong túi xách của mình, giữa hai hàng mày mang theo một tia u buồn và một tia thần bí. Trong mắt của những khách mời, loại thần bí này cũng trở thành yếu tố ái muội không rõ, lúc này mọi người nhìn màn hình, lại nhìn sang Kỷ Nhu đã trở nên ngây ngẩn, trong mắt tràn đầy ý tứ khinh bỉ, vốn dĩ nghĩ rằng đây là người phụ nữ tốt đã chờ đợi người chồng mất tích đằng đẵng 12 năm, ai lại nghĩ rằng đây chỉ là tàn hoa bại liễu, dơ bẩn. Một số nam khách mời còn nổi lên suy nghĩ không tốt, nếu đã như vậy, bản thân cũng có thể nếm thử mùi vị của con dâu Lục thị nha… bộ dáng Kỷ Nhu nhu mềm, chỉ cần đứng ở nơi đó cũng có thể khiến cho lòng người nhộn nhạo, còn cho rằng đây là một người phụ nữ cương liệt mạnh mẽ! Nếu đã như vậy, bọn họ đã sớm hạ thủ rồi! Chẳng qua chỉ là một quả phụ cô đơn mà thôi! Hừ!
“Cái này… cái này thật sự là không thể xem được mà!" Lưu Phương nói: “Kỷ Nhu, thật không nghĩ bà lại là loại người như vậy!"
“Thật dơ bẩn!" không biết là phu nhân nhà ai trong đám người lạnh giọng nói.
Đám người từ khe khẽ nói dần dần biến thành nhỏ giọng nói chuyện với nhau, từng tiếng từng tiếng kia càng phát ra càng ngày càng khó có thể nghe lọt tai.
Lục Kiếm Hào nhìn vào bức ảnh, tự nhiên biết rằng đây là thời điểm mà Kỷ Nhu tiễn Long thiếu, lễ vật đó sợ cũng là do Long thiếu đưa cho. Con dâu của ông, mười mấy năm rồi, ông biết rõ cách làm người của Kỷ Nhu, cho dù là hôm nay ông không biết Kỷ Nhu đi tiễn Long thiếu bị người khác chụp trộm đi chăng nữa, tuyệt đối cũng sẽ không tin Kỷ Nhu là loại người này.
Sắc mặt của Kỷ Nhu một trận trắng một trận xanh, hai tay trở nên lạnh lẽo, lời nói của những người xung quanh, giống như một con dao hung hắng cứa vào người bà, bà có thể lấy lễ vật từ trong túi xách ra thông báo với mọi người đây là món quà do người khác tặng cho An Nhiên, nhưng bà không thể.
An Nhiên chẳng qua chỉ mới 15 tuổi, nếu như để mọi người biết được có người trộm đưa lễ vật giá trị không nhỏ thông qua tay bà tặng cho An Nhiên, như vậy sẽ truyền lại những lời nói càng khó nghe hơn, ngoài ra, nếu như để người có tâm tư biết được đây là do Long thiếu tặng, như vậy chẳng thà để Lục An Nhiên phải chịu những lời đố kỵ, phê bình cùng so sánh này, bà nguyện ý để bản thân bị nhục mạ mắng chửi là được rồi.
Chỉ cần tai họa không ập vào con gái bà, bà bị như thế nào cũng đều được!
“Mẹ…" Lục An Nhiên nhìn Kỷ Nhu, cô có chết cũng không tin Kỷ Nhu là người giống như tất cả nhũng gì người ta đã nói, cô biết rõ Kỷ Nhu là người như thế nào, tất cả những chuyện này chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi, nhìn hình nói chuyện, chẳng qua chỉ là có người cố ý dàn dựng! Rốt cuộc người này là ai, có mục đích gì! Lục An Nhiên quét mắt nhìn khắp mọi người trong sảnh một vòng, quả nhiên đem ánh mắt dừng lại trên người Lưu Nguyệt và Lưu Phương: cùng với ánh mắt khinh bỉ không giống, Lưu Nguyệt và Lưu Phương nhìn nhau cười, đáy mắt hoàn toàn là đắc ý, hiển nhiên là đối với hiệu quả này thập phần vừa lòng. Mà trùng hợp là loại ánh mắt diễn ra trong thời gian ngắn ngủi này đã bị Lục An Nhiên thu hết vào đáy mắt.
Lưu Nguyệt! Hôm nay tôi nhất định sẽ không tha cho bà! Lục An Nhiên siết chặt nắm tay, bình thường đối đầu với một nhà Lục Quân An, Lục An Nhiên đều có thể nhắm một mắt mở một mắt, nhưng dám đánh chủ ý lên người Kỷ Nhu, cô tuyệt đối sẽ không buông tay!
Kỷ Nhu chính là nhược điểm của Lục An Nhiên, là miếng sườn mềm của cô, nếu đem Lục An Nhiên so sánh với con rồng đang chờ bay lên, thì Kỷ Nhu chính là chiếc vảy ngược duy nhất của cô.
Vảy ngược của rồng, đụng vào tất chết!
“Nhạc lão đầu à mấy ngày nay ông nằm mơ thật đẹp đó!" Vinh Thiên mang theo một tia trào phúng: “Con trai nhà ông như vậy cũng xứng sao?" thật nực cười! Ác danh của Nhạc đại thiếu gia ở thành phố S ông ở thành phố A còn nghe được, lại còn định cưới Lục An Nhiên? Nực cười!
“Vinh Thiên! Ông nói chuyện kiểu gì vậy!" nghe thấy câu nói của Vinh Thiên, Nhạc Vĩ Hải cũng tức giận mười phần, con trai ông ta như thế nào? Không ra gì cũng là con trai của Nhạc Vĩ Hải hắn! Sau lưng có Nhạc thị chống lưng, muốn cưới một người phụ nữ có gì khó chứ!
“Dù thế nào thì hai chú cũng không nên làm mất hòa khí!" Lục An Nhiên vội vàng ngăn lại: “Hòa khí sinh tài mà!"
“An Nhiên à, con nghe chú Vinh nói, cậu con trai đó của ông ấy, con ngàn vạn lần đừng suy nghĩ đến!" Vinh Thiên chỉ vào Nhạc Vĩ Hải nói.
“Ông!" Nhạc Vĩ Hải cau mày.
“Ngừng!" Lục Kiếm Hào cũng vội vàng hô ngừng: “Hôm nay mời hai người các ông tới đây là để tham gia yến hội, không phải là đến để cãi nhau đâu, An Nhiên tuổi vẫn còn nhỏ, người trẻ tuổi hiện nay không giống như chúng ta, bọn họ chú trọng tình yêu tự do, chồng của An Nhiên là do An Nhiên tự mình tìm kiếm!"
“Lục lão ông nói như vậy là không đúng rồi!" Nhạc Vĩ Hải nói: “Nhạc thị chúng tôi còn không thể sánh với cháu gái nhỏ nhà ông sao?"
“..." Lục An Nhiên nhịn không được muốn trợn trắng mắt, sánh được mới có quỷ đó!
“Sánh được hay không cũng không phải tôi nói là được." Trong lòng Lục Kiếm Hào cũng đã có chút không vui, loại bất tài vô dụng như vậy còn muốn cưới cháu gái của ông? Nằm mơ! Nhưng trong trường hợp như ngày hôm nay Lục Kiếm Hào cũng không thể làm như vậy: “Vẫn là nên đợi An Nhiên trưởng thành chín chắn hơn hãy nói!"
“Định ra hôn ước trước cũng không có vấn đề mà!" Nhạc Vĩ Hải vẫn là muốn làm xong chuyện này càng sớm càng tốt.
“Chú Nhạc, con đối với con trai chú nửa điểm hứng thú cũng không có!" Lục An Nhiên thật sự không thể nghe thêm nữa: “Hiện tại con chỉ muốn tập trung vào học tập và sự nghiệp, xin chú Nhạc đừng làm khó An Nhiên nữa."
“Đây tại sao lại gọi là làm khó chứ?" Nhạc Vĩ Hải không vui, con trai ông ta thì sao! Nhìn trúng cô chính là phúc phần của Lục An Nhiên cô! Nếu như không phải nhìn thấy Lục gia càng ngày càng phát triển hơn, ông ta còn không muốn cô vào cửa đâu! Thật sự cho mặt mũi lại không muốn!
“Ông vẫn là nên ngừng lại đi! An Nhiên người ta cũng đã nói rồi, không có hứng thú với con trai ông, tại sao ông cứ phải cố gắng dán vào cơ chứ! Nếu cứ như vậy sẽ chẳng có ý nghĩa gì đâu!" một người đàn ông khác vẫn luôn không nói chuyện cũng mở miệng.
“Lưu Phúc Sinh, ông đừng nghĩ tôi không biết ông có chủ ý gì, không phải ông cũng muốn được hưởng một chút lợi ích sao?" Nhạc Vĩ Hải cho Lưu Phúc Sinh một cái liếc mắt: “Con trai tôi không có hi vọng, ông cũng không nên thay thằng con trai kia của ông nói chuyện nữa!"
“Ông!" Lưu Phúc Sinh nghe xong Nhạc Vĩ Hải nói hừ một tiếng, hôm nay ông thực sự là vì con trai mà đến, Lục thị ngày càng lớn mạnh, ông cũng có chút động tâm, nhưng lúc nhìn thấy Lục An Nhiên lần đầu tiên ông liền biết rằng, Lục An Nhiên này không phải người bình thường, con trai của ông không có phúc khí này, không xứng và cũng không thể niệm tưởng, không phải ai cũng giống như Nhạc Vĩ Hải hắn không tự lượng sức mình như vậy!
“..." Lục An Nhiên nhìn những trưởng bối này anh một câu tôi một câu cãi nhau ầm ĩ không xong, thực sự là rất đau đầu, lại nhìn sang Lục Kiếm Hào, ông cũng là một vẻ mặt không vui, ánh mắt lưu chuyển liền nghĩ ra một chủ ý, quay người liền chạy vào chính giữa nhà, cho người buông rèm xuống, mở ra màn hình chiếu, liền cầm micro lên thanh thanh cổ họng nói: “Kính thưa quý khách mời, chào mừng tất cả mọi người đã tham gia vào bữa tiệc này, tham gia vào bữa tiệc sinh nhật của quý bà Kỷ Nhu mẹ của tôi, tôi muốn đại diện cho mẹ của tôi và cả Lục thị chân thành gửi lời cảm ơn đến sự góp mặt của quý vị ngày hôm nay! Cảm ơn mọi người!"
Âm thanh của Lục An Nhiên ở sảnh trước Lục gia truyền lại, âm thanh của cô cũng dừng lại cuộc cãi vã của các trưởng bối mãi vẫn không ngừng. Lục An Hân đứng bên cạnh Sở dao nhìn qua Lục An Nhiên, đáy mắt đều là hận ý và không vui, nếu hôm nay không phải là sinh nhật của Kỷ Nhu, phải tổ chức yến hội, sợ là cho đến hôm nay cô ta vẫn không thể bước ra khỏi cửa nhà, lệnh cấm cửa trước giờ, trời mới biết cô ta buồn chán đến mức nào! Vả lại, cô ta còn lo lắng hãi hùng, nước không uống cơm không ăn, chính là sợ cái người tên Tưởng Hướng Ân kia sẽ đến nhà thu tiền gì đó! Số tiền nhiều như vậy, cô ta không thể lấy ra được! Chưa nói đến cô ta lấy không ra, cho dù có thể lấy ra đi chăng nữa, cô ta cũng sẽ không đưa. Bộ lễ phục đó là do Lục An Nhiên đặt, dựa vào cái gì đòi cô ta trả tiền! Phải biết rằng sau khi làm dơ, cô ta đưa đi giặt còn phải tốn mấy ngàn tệ!
Sở Dao nhìn vào Lục An Nhiên được mọi người chú ý, bên tai toàn là những lời khen ngợi của mọi người, sự đố kỵ như một mầm lửa sinh sôi nảy nở trong lòng ả ta. Dựa vào cái gì? Lục An Nhiên kia chỉ là một tên ngốc vô dụng mà thôi! Người nên nhận được sự chú ý và những lời khen ngợi này đáng lý phải là ả! Lục An Nhiên này chẳng qua chỉ là đầu thai trúng chỗ tốt hơn mà thôi!
Có gì ghê gớm cơ chứ! Hừ!
“Hôm nay là sinh nhật của mẹ tôi, tôi cũng chuẩn bị rất nhiều hình ảnh quý báu của mẹ tôi trong quá khứ muốn chia sẻ với mọi người! Mời quý vị đón xem!" Lục An Nhiên dương tay lên, màn hình lớn sau lưng liền lần lượt xuất hiện những tấm hình của Kỷ Nhu, cùng một đoạn phim ngắn được cắt ghép, trong đoạn phim có khung cảnh đám cưới với Lục Quân Hạo, có cảnh Lục An Nhiên tập tễnh tập đi được Kỷ Nhu dìu dắt. Khung cảnh thật đẹp đẽ và ấm áp.
Lưu Nguyệt nhìn màn hình đang chiếu phim, lại nhìn ở nơi không xa em gái Lưu Phương đang chạy tới, sau đó còn vung vung chiếc điện thoại trong tay, gật đầu với Lưu Nguyệt cười một cách đắc ý.
Lưu Nguyệt nhận được tín hiệu của em gái cũng đắc ý dương dương khóe miệng cười: Kỷ Nhu, hôm nay tôi nhất định khiến cho bà thân bại danh liệt!
Kỷ Nhu nhìn lên màn hình, những ký ức của trước đây lại như hiện ra ngay trước mắt, trong đó có ký ức của bà, An Nhiên và anh Hạo! Cảm động và tưởng nhớ cùng lúc dâng trào trong lòng, trong vành mắt Kỷ Nhu tràn đầy giọt nước mắt hạnh phúc.
Nhìn thấy thời gian cũng vừa đúng, Lục An Nhiên trao một ánh mắt cho nữ hầu bên cạnh, nữ hầu này lập tức lấy bó hoa hồng làm bằng sô cô la ra đưa cho Lục An Nhiên, mà Lục An Nhiên cũng dùng hai tay tiếp nhận bó hoa hồng sô cô la, từng bước từng bước đi tới trước mặt của Kỷ Nhu dâng lên món quà của cô: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ! Mặc dù ba không ở đây, nhưng con sẽ yêu mẹ gấp 2 lần thay cả phần của ba!"
Kỷ Nhu nhìn đứa con gái mà mình yêu thương, nước mắt lăn xuống bên má, hạnh phúc và cảm động dâng đầy trong lòng, là một người mẹ, hôm nay bà nhận được món quà đẹp nhất từ con gái. Là một người vợ, bà nhận được tin tức lên quan đến tung tích của người chồng đã mất tích nhiều năm. Ngày hôm này là ngày hạnh phúc nhất của bà trong vòng 12 năm trở lại!
“Cảm ơn! Cảm ơn bảo bối!" Kỷ Nhu tiếp nhận bó hoa hồng làm bằng sô cô la trong tay Lục An Nhiên, nhẹ nhàng hôn lên trán Lục An Nhiên.
Mọi người lập tức vỗ tay chúc mừng! Những người có mặt tại đây đều bị cảm động, lúc này một âm thanh không hòa hợp với không khí này từ trong đám người truyền ra: “Trời ơi!"
Mọi người nhất loạt nhìn qua thì thấy người phát ra âm thanh kinh ngạc này chính là Lưu Nguyệt đang chỉ lên màn hình vẻ mặt khủng hoảng, mọi người nhìn qua, liền cũng ngây ngẩn.
Trên màn hình lớn ba bức ảnh từ từ từng tấm từng tấm xuất hiện trước mắt mọi người, tấm đầu tiên là Kỷ Nhu đứng ở cửa sau Lục gia quay lưng lại với máy ảnh, cánh cửa khép một nửa rõ ràng là một người đàn ông, người này mặc một bộ đồ tây trang màu đen, không nhìn thấy mặt. Tấm thứ hai là người đàn ông này đưa cho Kỷ Nhu một hộp lễ vật lớn bằng bàn tay, Kỷ Nhu nhận lấy, loại hành động ái muội này bị ống kính chụp lại. Tấm thứ ba là cửa sau đã đóng lại, Kỷ Nhu lưng đối diện cửa, cẩn thận bỏ hộp quà vào trong túi xách của mình, giữa hai hàng mày mang theo một tia u buồn và một tia thần bí. Trong mắt của những khách mời, loại thần bí này cũng trở thành yếu tố ái muội không rõ, lúc này mọi người nhìn màn hình, lại nhìn sang Kỷ Nhu đã trở nên ngây ngẩn, trong mắt tràn đầy ý tứ khinh bỉ, vốn dĩ nghĩ rằng đây là người phụ nữ tốt đã chờ đợi người chồng mất tích đằng đẵng 12 năm, ai lại nghĩ rằng đây chỉ là tàn hoa bại liễu, dơ bẩn. Một số nam khách mời còn nổi lên suy nghĩ không tốt, nếu đã như vậy, bản thân cũng có thể nếm thử mùi vị của con dâu Lục thị nha… bộ dáng Kỷ Nhu nhu mềm, chỉ cần đứng ở nơi đó cũng có thể khiến cho lòng người nhộn nhạo, còn cho rằng đây là một người phụ nữ cương liệt mạnh mẽ! Nếu đã như vậy, bọn họ đã sớm hạ thủ rồi! Chẳng qua chỉ là một quả phụ cô đơn mà thôi! Hừ!
“Cái này… cái này thật sự là không thể xem được mà!" Lưu Phương nói: “Kỷ Nhu, thật không nghĩ bà lại là loại người như vậy!"
“Thật dơ bẩn!" không biết là phu nhân nhà ai trong đám người lạnh giọng nói.
Đám người từ khe khẽ nói dần dần biến thành nhỏ giọng nói chuyện với nhau, từng tiếng từng tiếng kia càng phát ra càng ngày càng khó có thể nghe lọt tai.
Lục Kiếm Hào nhìn vào bức ảnh, tự nhiên biết rằng đây là thời điểm mà Kỷ Nhu tiễn Long thiếu, lễ vật đó sợ cũng là do Long thiếu đưa cho. Con dâu của ông, mười mấy năm rồi, ông biết rõ cách làm người của Kỷ Nhu, cho dù là hôm nay ông không biết Kỷ Nhu đi tiễn Long thiếu bị người khác chụp trộm đi chăng nữa, tuyệt đối cũng sẽ không tin Kỷ Nhu là loại người này.
Sắc mặt của Kỷ Nhu một trận trắng một trận xanh, hai tay trở nên lạnh lẽo, lời nói của những người xung quanh, giống như một con dao hung hắng cứa vào người bà, bà có thể lấy lễ vật từ trong túi xách ra thông báo với mọi người đây là món quà do người khác tặng cho An Nhiên, nhưng bà không thể.
An Nhiên chẳng qua chỉ mới 15 tuổi, nếu như để mọi người biết được có người trộm đưa lễ vật giá trị không nhỏ thông qua tay bà tặng cho An Nhiên, như vậy sẽ truyền lại những lời nói càng khó nghe hơn, ngoài ra, nếu như để người có tâm tư biết được đây là do Long thiếu tặng, như vậy chẳng thà để Lục An Nhiên phải chịu những lời đố kỵ, phê bình cùng so sánh này, bà nguyện ý để bản thân bị nhục mạ mắng chửi là được rồi.
Chỉ cần tai họa không ập vào con gái bà, bà bị như thế nào cũng đều được!
“Mẹ…" Lục An Nhiên nhìn Kỷ Nhu, cô có chết cũng không tin Kỷ Nhu là người giống như tất cả nhũng gì người ta đã nói, cô biết rõ Kỷ Nhu là người như thế nào, tất cả những chuyện này chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi, nhìn hình nói chuyện, chẳng qua chỉ là có người cố ý dàn dựng! Rốt cuộc người này là ai, có mục đích gì! Lục An Nhiên quét mắt nhìn khắp mọi người trong sảnh một vòng, quả nhiên đem ánh mắt dừng lại trên người Lưu Nguyệt và Lưu Phương: cùng với ánh mắt khinh bỉ không giống, Lưu Nguyệt và Lưu Phương nhìn nhau cười, đáy mắt hoàn toàn là đắc ý, hiển nhiên là đối với hiệu quả này thập phần vừa lòng. Mà trùng hợp là loại ánh mắt diễn ra trong thời gian ngắn ngủi này đã bị Lục An Nhiên thu hết vào đáy mắt.
Lưu Nguyệt! Hôm nay tôi nhất định sẽ không tha cho bà! Lục An Nhiên siết chặt nắm tay, bình thường đối đầu với một nhà Lục Quân An, Lục An Nhiên đều có thể nhắm một mắt mở một mắt, nhưng dám đánh chủ ý lên người Kỷ Nhu, cô tuyệt đối sẽ không buông tay!
Kỷ Nhu chính là nhược điểm của Lục An Nhiên, là miếng sườn mềm của cô, nếu đem Lục An Nhiên so sánh với con rồng đang chờ bay lên, thì Kỷ Nhu chính là chiếc vảy ngược duy nhất của cô.
Vảy ngược của rồng, đụng vào tất chết!
Tác giả :
Chính Nguyệt Sơ Kỳ