Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
Chương 108: Suốt đêm say rượu, thật có biện pháp
Đầu đau như búa bổ... cảm giác giống như cả đêm qua uống say vậy...
Giãy giụa mở hai mí mắt mệt mỏi, Lục An Hân phải khó khăn lắm mới có thể bò ra từ trong chăn. Hai cánh tay vô lực chống đỡ cơ thể, nhìn khắp bốn phía, là phòng của cô ta, không sai.
Nhưng cô ta làm sao về được nhà? Cô ta ta thật sự một chút cũng không nhớ nỗi... cô ta chỉ nhớ là bản thân đang nghĩ biện pháp để Lục An Nhiên giúp đỡ, sau đó uống một ly rượu coctail, lại tiếp sau đó... cô ta liền không biết gì nữa...
Đầu rất nặng, cổ họng khô khốc...
Lục An Hân mệt mỏi bò dậy, trên người vẫn là bộ lễ phục mặc đêm qua, trên đó đã bẩn đến mức không thể chịu đựng nỗi, rượu, đồ uống, bánh ngọt mọi thứ nhuộm đầy trên đó, trong chăn toàn bộ cũng bi y chang như vậy, xem ra đệm giường và chăn đều không thể sử dụng được nữa.
Lắc la lắc lư rời khỏi phòng của mình, Lục An Hân nắn bóp huyệt thái dương đau nhức từng bước từng bước bám vào tay vịnh cầu thang mà đi xuống dưới lầu một rót ly nước uống.
Tiến vào nhà ăn, nhìn thấy Lưu Nguyệt và Lục An Hoa đang ngồi ở đây ăn sáng, nhìn thấy cô ta đi qua liền tặng cho một ánh mắt khinh miệt, mà Lục Quân An đang ngồi nghiêng đọc báo buổi sáng, đôi mắt cau chặt vẻ mặt nghiêm túc.
“Ba, mẹ chào..." Lục An Hân nói chuyện cũng là hữu khí vô lực.
“Hừ." Lưu Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
“Em gái, không phải anh trai nói em, sao em lại không kiềm chế một chút chứ!" Lục An Hoa dùng bộ dáng xem kịch vui trào phúng nhìn qua Lục An Hân.
“Không kiềm chế?" Lục An Hân cầm lấy bình nước làm bằng thủy tinh và một chiếc ly cũng làm bằng thủy tinh cùng một bộ với chiếc bình ấy rót lấy một ly nước ấm: “Em không biết anh đang nói cái gì." Lục An Hân vẫn như cũ cảm giác phải dùng sức rất nhiều, chỉ việc cầm bình nước lên cũng đã phải bỏ ra khá nhiều sức lực, hiện tại cô ta thật sự không thoải mái cho lắm.
“Không biết ư?!" Lục Quân An ném tờ báo buổi sáng lên trên bàn: “Mày tự mình nhìn xem chuyện tốt mày làm ra! Hừ!"
“Chuyện này..." Lục An Hân liếc qua nhìn thấy hình ảnh trên bìa mặt báo, nhất thời kinh ngạc, trong bức ảnh lễ phục của bản thân bẩn thỉu, đầu tóc hỗn loạn. Hai gò má đỏ bừng, một bộ dạng say khướt mơ màng, bị Tiết Định An vác trên vai, gương mặt ngại ngùng khi đối diện với đám ký giả.
Nhìn vào bức ảnh, rõ ràng là cô ta như người say rượu mơ màng chật vật rời khỏi Long gia. Trong yến tiệc của Long thị uống thành bộ dạng như vậy, cô ta tuyệt đối sẽ trở thành trò cười của cả thành phố S này... nhưng mà cô ta không có mà! Cô ta chỉ uống có hai ba ly coctail, căn bản không thể biến thành bộ dạng này! Cô ta đột nhiên nhớ đến ly rượu cuối cùng: “Là Lục An Nhiên! Là nó! Là nó hại con!"
“Mày còn giảo biện!" Lục Quân An mang bộ dạng đau lòng: “Đêm hôm qua lúc Lục An Nhiên đưa mày về đây, mày đã say đến mức bất tỉnh nhân sự miệng thì toàn nói những câu bậy bạ!"
“Không phải đâu! Con, ly rượu cuối cùng mà con uống chính là Lục An Nhiên đưa cho con, sau khi nó cho con uống ly rượu đó, con liền không biết gì nữa cả! Là nó! Là nó hại con mà!" Lục An Hân lắc đầu nói: “Làm sao con có thể uống say đến mức như vậy trước mặt Long thiếu chứ! Đều tại Lục An Nhiên!"
“Lòng phòng bị không thể buông lõng!" Lục Quân An cũng sẽ không tin con gái mình sẽ làm ra loại chuyện hồ đồ như vậy, đặc biệt là trong yến hội của Long thị, nó càng không thể uống đến say khướt như vậy.
“Ba, lần này là do con không cẩn thận, sau này con sẽ đề phòng nó hơn." Lục An Hân hơi hơi cúi đầu, lần này thật sự là bị Lục An Nhiên đào hố chôn rồi.
“Ừm." Lục Quân An gật đầu sau đó có chút nghi ngờ hỏi: “Lục An Nhiên tại sao lại muốn hại mày, mày có biết không?"
“Nó…" Lục An Hân cắn răng: “Nó nhìn trúng Long thiếu, cho nên muốn chia cắt con và Long thiếu…"
“Hừ! Lục An Nhiên này! Cũng không soi gương nhìn lại mình thử! Thực sự là không cần mặt mũi!" Lục Quân An đập mạnh lên bàn chửi rủa.
“Qủa nhiên con gái của tiện nhân cũng chính là tiện nhân! Ngay cả khoác hoàng bào lên cũng không thể che đi bộ dạng ti tiện đó!" Lưu Nguyệt cũng phối hợp chửi thêm: “Lại còn đi giành bạn trai của chị họ! chính là cùng một đức hạnh của người mẹ không biết xấu hổ kia!"
Nghe thấy tiếng mắng chửi của Lưu Nguyệt và Lục Quân An, Lục An Hân có chút chột dạ rụt rụt cổ, sau cùng vẫn là cắn răng nói: “Lục An Nhiên hại con như vậy, con nhất định phải báo thù!"
“Chuyện báo thù trước không cần gấp gáp." Lục Quân An cau mày nói: “Mấy ngày này mày không nên bước ra cửa nữa, đồng thời tận lực mà giữ vững Long thiếu, tuyệt đối không được để cho Lục An Nhiên có cơ hội giành được!"
“Con biết rồi…" Lục An Hân có chút không cam tâm cúi thấp đầu, nhưng trong lòng cô ta cũng hiểu rõ, việc cấm túc của cô ta với anh trai không giống nhau, cô ta là do bất đắc dĩ phải làm thế, hiện tại ra cửa, cô ta sẽ phải đối mặt với những tin đồn khiến cô ta không thể làm người nữa, cùng với việc này, cô ta thật sự nên núp ở nhà như vậy là tốt nhất.
“Ba…" Lục An Hoa buông bỏ bát đũa nói với Lục Quân An: “Ba, con đã nhận thức được sai lầm của mình rồi, trước giờ đã khiến ba phải lo lắng, em gái bị Lục An Nhiên ăn hiếp, con thật sự rất tức giận! Ba, ba xem, con có phải có thể quay lại Lục thị đi làm rồi không…"
Lục An Hân nghe xong lời của Lục An Hoa, khóe miệng khinh bỉ mím lại, lại còn nói cái gì vì cô ta bị Lục An Nhiên ức hiếp mà tức giận, Lục An Hoa này thật sự nói dối không cần đến bản thảo! Hiện tại còn có thể mở to mắt mà nói dối, lúc nãy hắn ta làm sao mà châm biếm mình cơ chứ! Hắn ta không nhớ rồi sao? Nếu như không phải Lục An Hân hiểu rõ Lục An Hoa, thật sự còn bị hắn ta lừa phỉnh!
“…" Lục Quân An lạnh lùng liếc xéo Lục An Hoa: “Vậy sao?"
“Đúng đó ông xã!" Lưu Nguyệt gấp gáp nói: “Những ngày này, An Hoa thật sự đã rất nghiêm túc mà phản tỉnh, nó xem rất nhiều sách, cũng nghiêm túc học hỏi, thật sự là thành thành thật thật mà thay đổi, là thật lòng muốn quay về Lục thị làm việc đó!"
“Ba, hy vọng ba có thể cho con một cơ hội, con nhất định sẽ không khiến ba thất vọng nữa!" thái độ của Lục An Hoa thành khẩn, thật sự là bày ra một thái độ nhận lỗi: “Ba, lần này con sẽ không sống vất vưởng nữa! đám hồ bằng cẩu hữu kia, con nhất định sẽ cắt đứt hết quan hệ."
“Nếu đã như vậy, vậy hôm nay mày theo tao đi làm đi!" Lục Quân An buông bát đũa trong tay: “Nhưng tao phải cảnh cáo mày! Nếu như mày còn gây ra việc ngu ngốc gì nữa, đừng có trách tao đuổi mày ra khỏi nhà hoàn toàn cắt đứt tình nghĩa cha con với mày!"
“Cảm ơn ba!" Lục An Hoa thần sắc vui vẻ, vội vàng đứng dậy: “Con, con liền đi thay quần áo ngay!" dứt lời liền chạy ngay về phòng, vừa tiến vào phòng liền lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn “Bảo bối à, em thật lợi hại! Dựa theo lời em nói, ông già để cho anh đến công ty làm rồi!"
Không lâu sau, điện thoại rung lên, Lục An Hoa cầm điện thoại nhìn thấy đối phương đã trả lời tin nhắn “Đâu phải do em lợi hại! Là bản lĩnh của anh An Hoa mà! Nếu như không phải trước giờ anh An Hoa đã giỏi giang, cho dù chủ ý của em có tốt, đều sẽ không mang lại được tác dụng gì đâu! Anh An Hoa, sau này anh nhất định phải đối xử thật tốt với em nhé! Không nói nữa, em đi học đây, nhớ anh!" cuối tin nhắn còn kèm theo một icon ngượng ngùng.
Lục An Hoa đọc xong nội dung tin nhắn, khóe miệng đắc ý dương lên, hắn ta biết bản thân chính là có bản lĩnh như vậy mà! Cười cười gia tăng thêm tốc độ thay quần áo, Lục An Hoa ăn mặc gọn gàng nhanh chóng ra khỏi phòng, xuống lầu một đến chỗ Lục Quân An cùng nhau đến công ty. Nhìn thấy Lục An Hoa cùng Lục Quân An nhau ra cửa, Lục An Hân mang đầy hận ý bóp chặt nắm tay, Lục An Nhiên, sỉ nhục ngày hôm nay, cô ta nhất định sẽ trả lại gấp bội! Mặc dù không biết Lục An Nhiên dùng phương pháp gì, nhưng cư nhiên khiến cô ta mất mặt lớn như vậy… Lục An Nhiên đáng chết!
Mà ở một nơi khác, Lục An Nhiên lúc này đang ngồi trong lớp học đột nhiên cảm thấy sau gáy ớn lạnh, bả vai không nhịn được mà run lên. Cô thật không thích loại cảm giác này! Lắc lắc đầu, Lục An Nhiên tiếp tục lật sách, đánh dấu trọng điểm, nghe thầy giáo giảng bài.
Vào giờ nghỉ buổi trưa, Lục An Hổ không theo lời hứa mà xuất hiện trong lớp học của Lục An Nhiên: “An Nhiên, anh có chuyện nói với em! Đi theo anh ra đây một chút!"
“Được!" nhìn thấy thần sắc Lục An Hổ có mấy phần nghiêm túc, Lục An Nhiên đứng dậy, bước nhanh khỏi lớp học, hai người vòng qua bồn hoa phía sau dãy lớp học, đang là giờ nghỉ trưa, bồn hoa bên này không có mấy người.
“Sáng sớm hôm nay lúc đang lên lớp, Sở Dao lén lén lút lút nhắn tin cho ai đó, buổi trưa anh lén đọc trộm tin nhắn của cô ta, phát hiện phần lớn tin nhắn đều bị xóa sạch, nhưng vẫn còn hai tin nhắn chưa kịp xóa." Lục An Hổ nói.
“Vẫn là nhắn cho Edmond sao?" Lục An Nhiên bĩu môi khinh thường, cô vẫn không hề muốn biết chuyện tình của đôi cẩu nam nữ này!
“Không phải!" Lục An Hổ lắc đầu: “Em đoán xem là ai."
“Em làm sao mà đoán ra được." Lục An Nhiên trợn trắng mắt nói: “Mau nói là ai!"
“Lục, An, Hoa!" Lục An Hổ nói từng chữ từng chữ một.
“Ai?" Lục An Nhiên kinh ngạc, đây thật sự là đã vượt quá xa so với sự tưởng tượng của cô rồi, làm sao lại có thể là hắn ta?
“Xưng hô giữa hai người này giống như một cặp tình nhân vậy…" Lục An Hổ không nhịn được cau mày, loại tin nhắn âu yếm đó khiến anh cảm thấy buồn nôn.
“Hừ…" Lục An Nhiên hừ lạnh một tiếng, thật không nghĩ là cánh tay của Sở Dao này cũng vươn xa thật! hoặc có thể nói là… cánh tay của Lâm Hạo Thịnh này vươn cũng khá xa đó!
Xem ra sau này sẽ không còn những tháng ngày yên tĩnh nữa, đối diện với những chuyện này, cô tự nhiên sẽ không thể ngồi im chờ chết, nghĩ đến tất cả những hành động mà tối hôm qua Sở Dao đã làm, Lục An Nhiên dương dương khóe môi: “An Hổ, anh quay về truyền một câu của em cho Sở Dao."
“Câu gì?" Lục An Hổ hỏi.
“Anh cứ nói, tan học ngày hôm nay bảo cô ta đến tìm em để giải thích chuyện đêm hôm qua!" Lục An Nhiên nói tiếp: “Em đợi cô ta ở lớp học!"
“Anh đi cùng em." Lục An Hổ lập tức nói.
“Không cần." Lục An Nhiên cự tuyệt: “Hiện tại em đối với bản lĩnh của mình cũng có chút tự tin, lúc đó anh đợi em ở trước cửa là được rồi! Em muốn tự mình dạy dỗ Sở Dao!"
“Ừm..." Lục An Hổ lại nói thêm một câu dặn dò: “Em tự mình cẩn thận một chút."
“Em biết rồi." Lục An Nhiên gật đầu.
Mà lúc này, đúng ngay vị trí cạnh cửa sổ lầu ba trên đầu của hài người, một nam sinh đang ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn xuống, khóe miệng mang theo một nụ cười thú vị.
“Phượng thiếu? Xem gì thế?" nữ sinh đằng sau anh nhón chân lên xem anh đang nhìn cái gì, vừa nhón chân lên, khóe môi liền bị đối phương nhẹ nhàng hôn nhẹ một cái. Hai má nữ sinh nổi lên tầng hồng, tay nắm thành quyền không đau không ngứa mà đánh lên cánh tay nam sinh: “Đang ghét!"
“Hoàng Oanh, hình như sắp có kịch hay rồi." Phượng Lập Hành ôm lấy cái eo của Hoàng Oanh: “Chúng ta hãy lau mắt chờ xem đi!"
“Được..." Hoàng Oanh nhẹ nhàng tựa lên vai của Phượng Lập Hành, bất luận Phượng Lập Hành có nói gì, làm gì, cô đều sẽ nghe theo vô điều kiện... đây là chuyện mà cô nên làm...
Giãy giụa mở hai mí mắt mệt mỏi, Lục An Hân phải khó khăn lắm mới có thể bò ra từ trong chăn. Hai cánh tay vô lực chống đỡ cơ thể, nhìn khắp bốn phía, là phòng của cô ta, không sai.
Nhưng cô ta làm sao về được nhà? Cô ta ta thật sự một chút cũng không nhớ nỗi... cô ta chỉ nhớ là bản thân đang nghĩ biện pháp để Lục An Nhiên giúp đỡ, sau đó uống một ly rượu coctail, lại tiếp sau đó... cô ta liền không biết gì nữa...
Đầu rất nặng, cổ họng khô khốc...
Lục An Hân mệt mỏi bò dậy, trên người vẫn là bộ lễ phục mặc đêm qua, trên đó đã bẩn đến mức không thể chịu đựng nỗi, rượu, đồ uống, bánh ngọt mọi thứ nhuộm đầy trên đó, trong chăn toàn bộ cũng bi y chang như vậy, xem ra đệm giường và chăn đều không thể sử dụng được nữa.
Lắc la lắc lư rời khỏi phòng của mình, Lục An Hân nắn bóp huyệt thái dương đau nhức từng bước từng bước bám vào tay vịnh cầu thang mà đi xuống dưới lầu một rót ly nước uống.
Tiến vào nhà ăn, nhìn thấy Lưu Nguyệt và Lục An Hoa đang ngồi ở đây ăn sáng, nhìn thấy cô ta đi qua liền tặng cho một ánh mắt khinh miệt, mà Lục Quân An đang ngồi nghiêng đọc báo buổi sáng, đôi mắt cau chặt vẻ mặt nghiêm túc.
“Ba, mẹ chào..." Lục An Hân nói chuyện cũng là hữu khí vô lực.
“Hừ." Lưu Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
“Em gái, không phải anh trai nói em, sao em lại không kiềm chế một chút chứ!" Lục An Hoa dùng bộ dáng xem kịch vui trào phúng nhìn qua Lục An Hân.
“Không kiềm chế?" Lục An Hân cầm lấy bình nước làm bằng thủy tinh và một chiếc ly cũng làm bằng thủy tinh cùng một bộ với chiếc bình ấy rót lấy một ly nước ấm: “Em không biết anh đang nói cái gì." Lục An Hân vẫn như cũ cảm giác phải dùng sức rất nhiều, chỉ việc cầm bình nước lên cũng đã phải bỏ ra khá nhiều sức lực, hiện tại cô ta thật sự không thoải mái cho lắm.
“Không biết ư?!" Lục Quân An ném tờ báo buổi sáng lên trên bàn: “Mày tự mình nhìn xem chuyện tốt mày làm ra! Hừ!"
“Chuyện này..." Lục An Hân liếc qua nhìn thấy hình ảnh trên bìa mặt báo, nhất thời kinh ngạc, trong bức ảnh lễ phục của bản thân bẩn thỉu, đầu tóc hỗn loạn. Hai gò má đỏ bừng, một bộ dạng say khướt mơ màng, bị Tiết Định An vác trên vai, gương mặt ngại ngùng khi đối diện với đám ký giả.
Nhìn vào bức ảnh, rõ ràng là cô ta như người say rượu mơ màng chật vật rời khỏi Long gia. Trong yến tiệc của Long thị uống thành bộ dạng như vậy, cô ta tuyệt đối sẽ trở thành trò cười của cả thành phố S này... nhưng mà cô ta không có mà! Cô ta chỉ uống có hai ba ly coctail, căn bản không thể biến thành bộ dạng này! Cô ta đột nhiên nhớ đến ly rượu cuối cùng: “Là Lục An Nhiên! Là nó! Là nó hại con!"
“Mày còn giảo biện!" Lục Quân An mang bộ dạng đau lòng: “Đêm hôm qua lúc Lục An Nhiên đưa mày về đây, mày đã say đến mức bất tỉnh nhân sự miệng thì toàn nói những câu bậy bạ!"
“Không phải đâu! Con, ly rượu cuối cùng mà con uống chính là Lục An Nhiên đưa cho con, sau khi nó cho con uống ly rượu đó, con liền không biết gì nữa cả! Là nó! Là nó hại con mà!" Lục An Hân lắc đầu nói: “Làm sao con có thể uống say đến mức như vậy trước mặt Long thiếu chứ! Đều tại Lục An Nhiên!"
“Lòng phòng bị không thể buông lõng!" Lục Quân An cũng sẽ không tin con gái mình sẽ làm ra loại chuyện hồ đồ như vậy, đặc biệt là trong yến hội của Long thị, nó càng không thể uống đến say khướt như vậy.
“Ba, lần này là do con không cẩn thận, sau này con sẽ đề phòng nó hơn." Lục An Hân hơi hơi cúi đầu, lần này thật sự là bị Lục An Nhiên đào hố chôn rồi.
“Ừm." Lục Quân An gật đầu sau đó có chút nghi ngờ hỏi: “Lục An Nhiên tại sao lại muốn hại mày, mày có biết không?"
“Nó…" Lục An Hân cắn răng: “Nó nhìn trúng Long thiếu, cho nên muốn chia cắt con và Long thiếu…"
“Hừ! Lục An Nhiên này! Cũng không soi gương nhìn lại mình thử! Thực sự là không cần mặt mũi!" Lục Quân An đập mạnh lên bàn chửi rủa.
“Qủa nhiên con gái của tiện nhân cũng chính là tiện nhân! Ngay cả khoác hoàng bào lên cũng không thể che đi bộ dạng ti tiện đó!" Lưu Nguyệt cũng phối hợp chửi thêm: “Lại còn đi giành bạn trai của chị họ! chính là cùng một đức hạnh của người mẹ không biết xấu hổ kia!"
Nghe thấy tiếng mắng chửi của Lưu Nguyệt và Lục Quân An, Lục An Hân có chút chột dạ rụt rụt cổ, sau cùng vẫn là cắn răng nói: “Lục An Nhiên hại con như vậy, con nhất định phải báo thù!"
“Chuyện báo thù trước không cần gấp gáp." Lục Quân An cau mày nói: “Mấy ngày này mày không nên bước ra cửa nữa, đồng thời tận lực mà giữ vững Long thiếu, tuyệt đối không được để cho Lục An Nhiên có cơ hội giành được!"
“Con biết rồi…" Lục An Hân có chút không cam tâm cúi thấp đầu, nhưng trong lòng cô ta cũng hiểu rõ, việc cấm túc của cô ta với anh trai không giống nhau, cô ta là do bất đắc dĩ phải làm thế, hiện tại ra cửa, cô ta sẽ phải đối mặt với những tin đồn khiến cô ta không thể làm người nữa, cùng với việc này, cô ta thật sự nên núp ở nhà như vậy là tốt nhất.
“Ba…" Lục An Hoa buông bỏ bát đũa nói với Lục Quân An: “Ba, con đã nhận thức được sai lầm của mình rồi, trước giờ đã khiến ba phải lo lắng, em gái bị Lục An Nhiên ăn hiếp, con thật sự rất tức giận! Ba, ba xem, con có phải có thể quay lại Lục thị đi làm rồi không…"
Lục An Hân nghe xong lời của Lục An Hoa, khóe miệng khinh bỉ mím lại, lại còn nói cái gì vì cô ta bị Lục An Nhiên ức hiếp mà tức giận, Lục An Hoa này thật sự nói dối không cần đến bản thảo! Hiện tại còn có thể mở to mắt mà nói dối, lúc nãy hắn ta làm sao mà châm biếm mình cơ chứ! Hắn ta không nhớ rồi sao? Nếu như không phải Lục An Hân hiểu rõ Lục An Hoa, thật sự còn bị hắn ta lừa phỉnh!
“…" Lục Quân An lạnh lùng liếc xéo Lục An Hoa: “Vậy sao?"
“Đúng đó ông xã!" Lưu Nguyệt gấp gáp nói: “Những ngày này, An Hoa thật sự đã rất nghiêm túc mà phản tỉnh, nó xem rất nhiều sách, cũng nghiêm túc học hỏi, thật sự là thành thành thật thật mà thay đổi, là thật lòng muốn quay về Lục thị làm việc đó!"
“Ba, hy vọng ba có thể cho con một cơ hội, con nhất định sẽ không khiến ba thất vọng nữa!" thái độ của Lục An Hoa thành khẩn, thật sự là bày ra một thái độ nhận lỗi: “Ba, lần này con sẽ không sống vất vưởng nữa! đám hồ bằng cẩu hữu kia, con nhất định sẽ cắt đứt hết quan hệ."
“Nếu đã như vậy, vậy hôm nay mày theo tao đi làm đi!" Lục Quân An buông bát đũa trong tay: “Nhưng tao phải cảnh cáo mày! Nếu như mày còn gây ra việc ngu ngốc gì nữa, đừng có trách tao đuổi mày ra khỏi nhà hoàn toàn cắt đứt tình nghĩa cha con với mày!"
“Cảm ơn ba!" Lục An Hoa thần sắc vui vẻ, vội vàng đứng dậy: “Con, con liền đi thay quần áo ngay!" dứt lời liền chạy ngay về phòng, vừa tiến vào phòng liền lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn “Bảo bối à, em thật lợi hại! Dựa theo lời em nói, ông già để cho anh đến công ty làm rồi!"
Không lâu sau, điện thoại rung lên, Lục An Hoa cầm điện thoại nhìn thấy đối phương đã trả lời tin nhắn “Đâu phải do em lợi hại! Là bản lĩnh của anh An Hoa mà! Nếu như không phải trước giờ anh An Hoa đã giỏi giang, cho dù chủ ý của em có tốt, đều sẽ không mang lại được tác dụng gì đâu! Anh An Hoa, sau này anh nhất định phải đối xử thật tốt với em nhé! Không nói nữa, em đi học đây, nhớ anh!" cuối tin nhắn còn kèm theo một icon ngượng ngùng.
Lục An Hoa đọc xong nội dung tin nhắn, khóe miệng đắc ý dương lên, hắn ta biết bản thân chính là có bản lĩnh như vậy mà! Cười cười gia tăng thêm tốc độ thay quần áo, Lục An Hoa ăn mặc gọn gàng nhanh chóng ra khỏi phòng, xuống lầu một đến chỗ Lục Quân An cùng nhau đến công ty. Nhìn thấy Lục An Hoa cùng Lục Quân An nhau ra cửa, Lục An Hân mang đầy hận ý bóp chặt nắm tay, Lục An Nhiên, sỉ nhục ngày hôm nay, cô ta nhất định sẽ trả lại gấp bội! Mặc dù không biết Lục An Nhiên dùng phương pháp gì, nhưng cư nhiên khiến cô ta mất mặt lớn như vậy… Lục An Nhiên đáng chết!
Mà ở một nơi khác, Lục An Nhiên lúc này đang ngồi trong lớp học đột nhiên cảm thấy sau gáy ớn lạnh, bả vai không nhịn được mà run lên. Cô thật không thích loại cảm giác này! Lắc lắc đầu, Lục An Nhiên tiếp tục lật sách, đánh dấu trọng điểm, nghe thầy giáo giảng bài.
Vào giờ nghỉ buổi trưa, Lục An Hổ không theo lời hứa mà xuất hiện trong lớp học của Lục An Nhiên: “An Nhiên, anh có chuyện nói với em! Đi theo anh ra đây một chút!"
“Được!" nhìn thấy thần sắc Lục An Hổ có mấy phần nghiêm túc, Lục An Nhiên đứng dậy, bước nhanh khỏi lớp học, hai người vòng qua bồn hoa phía sau dãy lớp học, đang là giờ nghỉ trưa, bồn hoa bên này không có mấy người.
“Sáng sớm hôm nay lúc đang lên lớp, Sở Dao lén lén lút lút nhắn tin cho ai đó, buổi trưa anh lén đọc trộm tin nhắn của cô ta, phát hiện phần lớn tin nhắn đều bị xóa sạch, nhưng vẫn còn hai tin nhắn chưa kịp xóa." Lục An Hổ nói.
“Vẫn là nhắn cho Edmond sao?" Lục An Nhiên bĩu môi khinh thường, cô vẫn không hề muốn biết chuyện tình của đôi cẩu nam nữ này!
“Không phải!" Lục An Hổ lắc đầu: “Em đoán xem là ai."
“Em làm sao mà đoán ra được." Lục An Nhiên trợn trắng mắt nói: “Mau nói là ai!"
“Lục, An, Hoa!" Lục An Hổ nói từng chữ từng chữ một.
“Ai?" Lục An Nhiên kinh ngạc, đây thật sự là đã vượt quá xa so với sự tưởng tượng của cô rồi, làm sao lại có thể là hắn ta?
“Xưng hô giữa hai người này giống như một cặp tình nhân vậy…" Lục An Hổ không nhịn được cau mày, loại tin nhắn âu yếm đó khiến anh cảm thấy buồn nôn.
“Hừ…" Lục An Nhiên hừ lạnh một tiếng, thật không nghĩ là cánh tay của Sở Dao này cũng vươn xa thật! hoặc có thể nói là… cánh tay của Lâm Hạo Thịnh này vươn cũng khá xa đó!
Xem ra sau này sẽ không còn những tháng ngày yên tĩnh nữa, đối diện với những chuyện này, cô tự nhiên sẽ không thể ngồi im chờ chết, nghĩ đến tất cả những hành động mà tối hôm qua Sở Dao đã làm, Lục An Nhiên dương dương khóe môi: “An Hổ, anh quay về truyền một câu của em cho Sở Dao."
“Câu gì?" Lục An Hổ hỏi.
“Anh cứ nói, tan học ngày hôm nay bảo cô ta đến tìm em để giải thích chuyện đêm hôm qua!" Lục An Nhiên nói tiếp: “Em đợi cô ta ở lớp học!"
“Anh đi cùng em." Lục An Hổ lập tức nói.
“Không cần." Lục An Nhiên cự tuyệt: “Hiện tại em đối với bản lĩnh của mình cũng có chút tự tin, lúc đó anh đợi em ở trước cửa là được rồi! Em muốn tự mình dạy dỗ Sở Dao!"
“Ừm..." Lục An Hổ lại nói thêm một câu dặn dò: “Em tự mình cẩn thận một chút."
“Em biết rồi." Lục An Nhiên gật đầu.
Mà lúc này, đúng ngay vị trí cạnh cửa sổ lầu ba trên đầu của hài người, một nam sinh đang ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn xuống, khóe miệng mang theo một nụ cười thú vị.
“Phượng thiếu? Xem gì thế?" nữ sinh đằng sau anh nhón chân lên xem anh đang nhìn cái gì, vừa nhón chân lên, khóe môi liền bị đối phương nhẹ nhàng hôn nhẹ một cái. Hai má nữ sinh nổi lên tầng hồng, tay nắm thành quyền không đau không ngứa mà đánh lên cánh tay nam sinh: “Đang ghét!"
“Hoàng Oanh, hình như sắp có kịch hay rồi." Phượng Lập Hành ôm lấy cái eo của Hoàng Oanh: “Chúng ta hãy lau mắt chờ xem đi!"
“Được..." Hoàng Oanh nhẹ nhàng tựa lên vai của Phượng Lập Hành, bất luận Phượng Lập Hành có nói gì, làm gì, cô đều sẽ nghe theo vô điều kiện... đây là chuyện mà cô nên làm...
Tác giả :
Chính Nguyệt Sơ Kỳ