Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi
Chương 233: Cua Cát
“Con cua
thật lớn a! Nếu làm thịt nó thì có thể ăn rất nhiều ngày." Ánh mắt Mạc
Phi có chút nóng bỏng, nhớ tới mùi vị của món cua, Mạc Phi vô thức liếm
liếm môi.
“Lớn như vậy, đám chúng ta không đủ nhét kẽ răng nó đi." Tô Vinh sợ hãi.
Mạc Phi có chút xem thường liếc Tô Vinh, thầm nghĩ, tên Tô Vinh ngu ngốc này, không nghĩ ăn cua lại đi nghĩ bị cua ăn, quả nhiên là mệnh bị ăn mà, cả đời thể nào cũng bị đè.
Học viên học viện tinh thần sợ tới hồn bay phách tán, thấy nhóm Mạc Phi nhàn nhã cầm dù che nắng thì thực vô ngữ, cái đám người này cư nhiên cầm dù đứng đây che nắng, rốt cuộc là tự tìm đường chết hay không biết sợ là gì a!
Nhìn lướt qua con cua, Mạc Phi nói: “Nó đã gần lên cấp chín, rất lợi hại."
Thiên Diệp gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy! Nhìn dáng người cũng biết lợi hại."
“Mau lui, con cua kia phát hiện chúng ta rồi, nó mà nhảy tới thì chúng ta bị đè dẹp lép mất." Mạc Phi đột nhiên có chút gấp gáp nói.
Lâu Vũ không đồng ý: “Rút cái gì, mồi ngon dâng tận miệng."
“Lâu Vũ, ngươi đừng liều a! Ngươi còn không to bằng cái cẳng chân của nó nữa kìa, biết lượng sức chút đi!"
“Yên tâm, ta có chừng mực."
Trịnh Huyên cười gằn một tiếng, ung dung nói: “Một con quái vật có nhiều chân mà thôi, không đáng lo."
Con ngươi Thiên Diệp lóe lên một tia băng lãnh: “Vinh Vinh, ta chặt một chân của nó cho ngươi ăn nha?"
Lâu Vũ không chút yếu thế bước tới, cánh tay hóa thành màu tím.
‘Ầm’ cánh tay Lâu Vũ nặng nề va chạm với càng cua khổng lồ, ‘răng rắc’ một tiếng, âm thanh lớp vỏ cứng rắn bị vỡ nát.
Chiếc càng cua bị Lâu Vũ dùng một quyền đánh nát, Lâu Vũ nhất thời nhiệt huyết sôi trào.
Bị béo viện trưởng chà đạp một khoảng thời gian, xúc cảm bị áp chế rốt cuộc cũng có cơ hội bạo phát, một quyền này của Lâu Vũ tàn bạo dị thường.
Thiên Diệp chớp chớp mắt, thầm nghĩ, da tên Lâu Vũ này đúng là ngày càng dày, lớp vỏ cua dày như vậy cũng không chịu nổi một đấm. Vỏ cua bể nát, còn tay Lâu Vũ thì vẫn nguyên vẹn.
Trịnh Huyên phóng ra hỏa diễm nóng bỏng nhắm thẳng vào phần thịt cua lộ ra, sau đó mùi hương thơm ngát lập tức lan truyền.
Cua cát phát ra tiếng gào thét chói tai, Thiên Diệp phóng ra kim chùy bay tới mắt cua cát, tốc độ di chuyển của cua cát không nhanh nhẹn cho lắm, vì thế bị kim chùy đâm mù mắt, nó có chút điên cuồng quơ quơ chiếc càng còn lại, cuốn lên một trận bụi cát.
Đôi cánh màu tím từ sau lưng Lâu Vũ mọc ra, trong nháy mắt Lâu Vũ bay lên cao mấy ngàn mét, lộn tròn rồi hóa thành một quả lôi cầu nặng nề nện xuống cua cát.
Cố Nhị có chút trợn mắt há hốc nhìn một quả lôi cầu thật lớn từ trên trời rơi xuống nặng nề nện lên lưng cua cát, sau một trận chấn động rung trời lở đất, phần lưng cua cát xuất hiện những vệt nứt lớn.
Cố Nhị há to miệng, qua một lúc lâu nàng mới phát hiện quả lôi cầu kia do một người biến thành, cư nhiên có người đập bể được mai cua cát.
Cố Nhị không dám tin nhìn một màn trước mắt, khả năng phòng ngự của cua cát không hề thua kém tinh thú cấp chín, thế nhưng lớp giáp cứng răn của nó cư nhiên lại bị đập bể nát như vậy.
Mạc Phi trợn to mắt, nhỏ giọng nói: “Lâu Vũ đúng là càng lúc càng mập a, xác cua cát dày như vậy kết quả bị hắn dùng chiêu thái sơn áp đỉnh đè nát luôn."
Tô Vinh: “…"
Sau khi Lâu Vũ đập nát vỏ ngoài, Trịnh Huyên một lần nữa phát động hỏa diễm công kích.
Thiên Diệp thì không ngừng phóng ra kim chùy cản trở đường lui của nó.
Lâu Vũ cảm thấy đè ép, dĩ nhiên Thiên Diệp cùng Trịnh Huyên cũng hận béo viện trưởng thấu xương, ba người liền dồn hết căm hận lên người con cua cát.
Dưới sự liên thủ công kích của ba người, không bao lâu sau, cua cát đã chết.
Nhìn xác cua cát, Mạc Phi có chút say mê: “Thơm quá! Ta thích."
Tô Vinh gật đầu: “Đúng là rất thơm, trông có vẻ ăn rất ngon."
Mạc Phi vội vàng bốc một nắm thịt cua bị Trịnh Huyên nướng chín bỏ vào miệng: “Thịt này có vẻ khá bổ, ăn vào có cảm giác toàn thân thư thái."
“Tinh nguyên lực trong thịt rất đậm." Mạc Nhất nói.
Lâu Vũ cũng bỏ một khối vào miệng: “Rất bổ, chính là mùi vị hơi kém, tài nấu nướng của Trịnh Huyên kém quá, chỗ thì khét chỗ thì sống."
“…" Lúc chiến đấu, ai để tâm tới mấy chuyện này chứ.
Cố Nhị đứng bên cạnh có chút nơm nớp lo sợ nói: “Thịt cua cát có chứa tinh hoa của nó, rất tốt cho quá trình thăng cấp của tinh sư."
Mạc Phi nhìn qua, có chút nghi hoặc hỏi: “Ngươi là ai?"
Cố Nhị có chút khẩn trương: “Ta là người của học viện Tuyên Thành."
Mạc Phi gật đầu: “Ra là học viện Tuyên Thành, lần trước học viện ngươi xếp thứ mấy?"
Cố Nhị khiếp đảm nhìn Mạc Phi: “Mười một."
Mạc Phi kinh ngạc: “Mười một? Cư nhiên xếp mười một."
“Lần này có các vị học trưởng học viện Thiên Hà tham dự, học viện Tuyên Hà chúng ta tuyệt đối không phải đối thủ." Cố Nhị có chút hoảng hốt.
Nàng đã nhận ra thân phận của nhóm Mạc Phi, biết bọn họ là người của học viện Thiên Hà, lần trước học viện Thiên Hà đã xếp hạng mười hai trong kỳ thí luyện.
Cố Nhị cúi đầu, nàng nghe sư huynh, sư tỷ trong học viện nói mấy năm nay học viện Thiên Hà liên tục gặp thất bại trong kỳ thí luyện, không ngừng xuống dốc, nhân tài ít ỏi, đã ba lần liên tục xếp dưới top mười, lần này phỏng chừng cũng vậy.
Thế nhưng nhìn sáu người trước mặt, Cố Nhị thầm nghĩ, sư huynh, sư tỷ rõ ràng nói nhảm, học viên của học viện Thiên Hà mạnh như vậy, làm gì có chuyện nhân tài ít ỏi chứ?
Đảo mắt nhìn ba người may mắn sống sót của học viện Tuyên Thành, Mạc Phi có chút kinh ngạc phát hiện cả ba người đều là cấp bảy.
Lâu Vũ đứng bên cạnh Mạc Phi, thỉnh thoảng đút thị cua cho đối phương.
Mạc Phi đánh giá Cố Nhị: “Học viện Tuyên Thành của các ngươi vào bao nhiêu người?"
Cố Nhị có chút chán nản: “Tổng cộng sáu người, đội trưởng cùng hai vị học trưởng đều đã chết thảm trong tay con cua cát này."
Mạc Phi trừng mắt, nghiên đầu hỏi: “Đội trưởng của các ngươi cấp tám à?"
Cố Nhị gật đầu: “Đúng vậy, đội trưởng cấp tám, hai vị học trưởng thì cấp bảy."
Mạc Phi nhíu mày, thầm nghĩ, một cấp tám năm cấp bảy, trong sáu người dự thi chỉ có duy nhất một người cấp tám, lần trước học viện Thiên Hà cư nhiên lại bại trong tay học viện Tuyên Thành, đúng là chán chết.
Theo hắn biết, bọn họ sẽ ở trong bí cảnh này hơn ba tháng, này chỉ mới là ngày đầu tiên mà học viện Tuyên Thành đã tổn thất mất ba người, bí cảnh này có vẻ rất nguy hiểm a! Thế mà lão mập chết tiệt kia bảo chỉ cần không xông vào khu cấm là không gặp nguy hiểm gì lớn.
“Cấp bảy tiến vào bí cảnh có phải hơi nguy hiểm không?" Mạc Phi hỏi.
Cố Nhị lắc đầu, biểu tình có chút u ám: “Trước kia thì không, sau khi thông qua cửa vào, bình thường học viên sẽ rơi vào hai đường thủy hỏa, thủy là biển, hỏa là sa mạc. Hai nơi này chỉ là ải đầu tiên, theo học trưởng học tỷ từng tiến vào trước kia thì thủy hỏa là hai nơi rất an toàn, tuy có tinh thú xuất hiện nhưng sẽ không vượt qua cấp tám."
Thiên Diệp nhíu mày, có chút nghi ngờ: “Những chuyện này, béo viện trưởng không nói."
Trịnh Huyên khoanh tay, phản bác: “Lão mập kia căn bản không đáng tin, ngươi trông cậy làm gì."
Mạc Phi dùng linh hồn lực dò xét xung quanh một chút, sắc mặt ngưng trọng nhìn Cố Nhị: “Ngươi nói trong mảnh sa mạc này, tinh thú sẽ không vượt quá cấp tám?"
Cố Nhị gật đầu, thống khổ nói: “Đúng vậy! Bất quá vận khí chúng ta không tốt, gặp phải con cua cát này, nhóm đội trưởng đã chết hết." Sắc mặt Cố Nhị ảm đạm, lộ ra lo lắng nồng đậm.
Mạc Phi lắc đầu, tiếc nuối nói: “Ta nghĩ không phải vận khí các ngươi không tốt mà là tinh thú cao cấp trong khu sa mạc này đã nhiều lên, trong phạm vi một trăm dặm xung quanh có bốn con tinh thú cấp tám."
Cố Nhị bụm miệng không dám tin nhìn Mạc Phi: “Làm sao ngươi biết? Có khi nào sai không?"
“Sẽ không, ta cảm nhận được có bốn tinh thú cấp tám, nếu ta sai thì chỉ nhiều hơn chứ không có chuyện ít hơn." Mạc Phi nhàn nhạt nói.
“Nơi này không lý nào lại nguy hiểm như vậy." Cố Nhị có chút hốt hoảng.
Mạc Phi nhún vai: “Ai biết được."
Lâu Vũ từng ngụm từng ngụm ăn thịt cua, trên người tỏa ra từng trận tử quang.
Cố Nhị có chút sùng bái nhìn Lâu Vũ: “Vị học trưởng này, ngươi thực lợi hại a!"
Lâu Vũ cười một tiếng không đáp, Mạc Phi gật đầu: “Lợi hại, đúng la rất lợi hại, ngươi siêu nặng luôn a! Ngươi tăng cân từ khi nào vậy, sao ta không biết?"
Lâu Vũ thực vô tội chớp chớp mắt: “Phi Phi, ngươi không cần lo lắng, ta một chút cũng không mập, ngươi không cần lo lắng ta đè bẹp ngươi đâu a."
“…"
“Lớn như vậy, đám chúng ta không đủ nhét kẽ răng nó đi." Tô Vinh sợ hãi.
Mạc Phi có chút xem thường liếc Tô Vinh, thầm nghĩ, tên Tô Vinh ngu ngốc này, không nghĩ ăn cua lại đi nghĩ bị cua ăn, quả nhiên là mệnh bị ăn mà, cả đời thể nào cũng bị đè.
Học viên học viện tinh thần sợ tới hồn bay phách tán, thấy nhóm Mạc Phi nhàn nhã cầm dù che nắng thì thực vô ngữ, cái đám người này cư nhiên cầm dù đứng đây che nắng, rốt cuộc là tự tìm đường chết hay không biết sợ là gì a!
Nhìn lướt qua con cua, Mạc Phi nói: “Nó đã gần lên cấp chín, rất lợi hại."
Thiên Diệp gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy! Nhìn dáng người cũng biết lợi hại."
“Mau lui, con cua kia phát hiện chúng ta rồi, nó mà nhảy tới thì chúng ta bị đè dẹp lép mất." Mạc Phi đột nhiên có chút gấp gáp nói.
Lâu Vũ không đồng ý: “Rút cái gì, mồi ngon dâng tận miệng."
“Lâu Vũ, ngươi đừng liều a! Ngươi còn không to bằng cái cẳng chân của nó nữa kìa, biết lượng sức chút đi!"
“Yên tâm, ta có chừng mực."
Trịnh Huyên cười gằn một tiếng, ung dung nói: “Một con quái vật có nhiều chân mà thôi, không đáng lo."
Con ngươi Thiên Diệp lóe lên một tia băng lãnh: “Vinh Vinh, ta chặt một chân của nó cho ngươi ăn nha?"
Lâu Vũ không chút yếu thế bước tới, cánh tay hóa thành màu tím.
‘Ầm’ cánh tay Lâu Vũ nặng nề va chạm với càng cua khổng lồ, ‘răng rắc’ một tiếng, âm thanh lớp vỏ cứng rắn bị vỡ nát.
Chiếc càng cua bị Lâu Vũ dùng một quyền đánh nát, Lâu Vũ nhất thời nhiệt huyết sôi trào.
Bị béo viện trưởng chà đạp một khoảng thời gian, xúc cảm bị áp chế rốt cuộc cũng có cơ hội bạo phát, một quyền này của Lâu Vũ tàn bạo dị thường.
Thiên Diệp chớp chớp mắt, thầm nghĩ, da tên Lâu Vũ này đúng là ngày càng dày, lớp vỏ cua dày như vậy cũng không chịu nổi một đấm. Vỏ cua bể nát, còn tay Lâu Vũ thì vẫn nguyên vẹn.
Trịnh Huyên phóng ra hỏa diễm nóng bỏng nhắm thẳng vào phần thịt cua lộ ra, sau đó mùi hương thơm ngát lập tức lan truyền.
Cua cát phát ra tiếng gào thét chói tai, Thiên Diệp phóng ra kim chùy bay tới mắt cua cát, tốc độ di chuyển của cua cát không nhanh nhẹn cho lắm, vì thế bị kim chùy đâm mù mắt, nó có chút điên cuồng quơ quơ chiếc càng còn lại, cuốn lên một trận bụi cát.
Đôi cánh màu tím từ sau lưng Lâu Vũ mọc ra, trong nháy mắt Lâu Vũ bay lên cao mấy ngàn mét, lộn tròn rồi hóa thành một quả lôi cầu nặng nề nện xuống cua cát.
Cố Nhị có chút trợn mắt há hốc nhìn một quả lôi cầu thật lớn từ trên trời rơi xuống nặng nề nện lên lưng cua cát, sau một trận chấn động rung trời lở đất, phần lưng cua cát xuất hiện những vệt nứt lớn.
Cố Nhị há to miệng, qua một lúc lâu nàng mới phát hiện quả lôi cầu kia do một người biến thành, cư nhiên có người đập bể được mai cua cát.
Cố Nhị không dám tin nhìn một màn trước mắt, khả năng phòng ngự của cua cát không hề thua kém tinh thú cấp chín, thế nhưng lớp giáp cứng răn của nó cư nhiên lại bị đập bể nát như vậy.
Mạc Phi trợn to mắt, nhỏ giọng nói: “Lâu Vũ đúng là càng lúc càng mập a, xác cua cát dày như vậy kết quả bị hắn dùng chiêu thái sơn áp đỉnh đè nát luôn."
Tô Vinh: “…"
Sau khi Lâu Vũ đập nát vỏ ngoài, Trịnh Huyên một lần nữa phát động hỏa diễm công kích.
Thiên Diệp thì không ngừng phóng ra kim chùy cản trở đường lui của nó.
Lâu Vũ cảm thấy đè ép, dĩ nhiên Thiên Diệp cùng Trịnh Huyên cũng hận béo viện trưởng thấu xương, ba người liền dồn hết căm hận lên người con cua cát.
Dưới sự liên thủ công kích của ba người, không bao lâu sau, cua cát đã chết.
Nhìn xác cua cát, Mạc Phi có chút say mê: “Thơm quá! Ta thích."
Tô Vinh gật đầu: “Đúng là rất thơm, trông có vẻ ăn rất ngon."
Mạc Phi vội vàng bốc một nắm thịt cua bị Trịnh Huyên nướng chín bỏ vào miệng: “Thịt này có vẻ khá bổ, ăn vào có cảm giác toàn thân thư thái."
“Tinh nguyên lực trong thịt rất đậm." Mạc Nhất nói.
Lâu Vũ cũng bỏ một khối vào miệng: “Rất bổ, chính là mùi vị hơi kém, tài nấu nướng của Trịnh Huyên kém quá, chỗ thì khét chỗ thì sống."
“…" Lúc chiến đấu, ai để tâm tới mấy chuyện này chứ.
Cố Nhị đứng bên cạnh có chút nơm nớp lo sợ nói: “Thịt cua cát có chứa tinh hoa của nó, rất tốt cho quá trình thăng cấp của tinh sư."
Mạc Phi nhìn qua, có chút nghi hoặc hỏi: “Ngươi là ai?"
Cố Nhị có chút khẩn trương: “Ta là người của học viện Tuyên Thành."
Mạc Phi gật đầu: “Ra là học viện Tuyên Thành, lần trước học viện ngươi xếp thứ mấy?"
Cố Nhị khiếp đảm nhìn Mạc Phi: “Mười một."
Mạc Phi kinh ngạc: “Mười một? Cư nhiên xếp mười một."
“Lần này có các vị học trưởng học viện Thiên Hà tham dự, học viện Tuyên Hà chúng ta tuyệt đối không phải đối thủ." Cố Nhị có chút hoảng hốt.
Nàng đã nhận ra thân phận của nhóm Mạc Phi, biết bọn họ là người của học viện Thiên Hà, lần trước học viện Thiên Hà đã xếp hạng mười hai trong kỳ thí luyện.
Cố Nhị cúi đầu, nàng nghe sư huynh, sư tỷ trong học viện nói mấy năm nay học viện Thiên Hà liên tục gặp thất bại trong kỳ thí luyện, không ngừng xuống dốc, nhân tài ít ỏi, đã ba lần liên tục xếp dưới top mười, lần này phỏng chừng cũng vậy.
Thế nhưng nhìn sáu người trước mặt, Cố Nhị thầm nghĩ, sư huynh, sư tỷ rõ ràng nói nhảm, học viên của học viện Thiên Hà mạnh như vậy, làm gì có chuyện nhân tài ít ỏi chứ?
Đảo mắt nhìn ba người may mắn sống sót của học viện Tuyên Thành, Mạc Phi có chút kinh ngạc phát hiện cả ba người đều là cấp bảy.
Lâu Vũ đứng bên cạnh Mạc Phi, thỉnh thoảng đút thị cua cho đối phương.
Mạc Phi đánh giá Cố Nhị: “Học viện Tuyên Thành của các ngươi vào bao nhiêu người?"
Cố Nhị có chút chán nản: “Tổng cộng sáu người, đội trưởng cùng hai vị học trưởng đều đã chết thảm trong tay con cua cát này."
Mạc Phi trừng mắt, nghiên đầu hỏi: “Đội trưởng của các ngươi cấp tám à?"
Cố Nhị gật đầu: “Đúng vậy, đội trưởng cấp tám, hai vị học trưởng thì cấp bảy."
Mạc Phi nhíu mày, thầm nghĩ, một cấp tám năm cấp bảy, trong sáu người dự thi chỉ có duy nhất một người cấp tám, lần trước học viện Thiên Hà cư nhiên lại bại trong tay học viện Tuyên Thành, đúng là chán chết.
Theo hắn biết, bọn họ sẽ ở trong bí cảnh này hơn ba tháng, này chỉ mới là ngày đầu tiên mà học viện Tuyên Thành đã tổn thất mất ba người, bí cảnh này có vẻ rất nguy hiểm a! Thế mà lão mập chết tiệt kia bảo chỉ cần không xông vào khu cấm là không gặp nguy hiểm gì lớn.
“Cấp bảy tiến vào bí cảnh có phải hơi nguy hiểm không?" Mạc Phi hỏi.
Cố Nhị lắc đầu, biểu tình có chút u ám: “Trước kia thì không, sau khi thông qua cửa vào, bình thường học viên sẽ rơi vào hai đường thủy hỏa, thủy là biển, hỏa là sa mạc. Hai nơi này chỉ là ải đầu tiên, theo học trưởng học tỷ từng tiến vào trước kia thì thủy hỏa là hai nơi rất an toàn, tuy có tinh thú xuất hiện nhưng sẽ không vượt qua cấp tám."
Thiên Diệp nhíu mày, có chút nghi ngờ: “Những chuyện này, béo viện trưởng không nói."
Trịnh Huyên khoanh tay, phản bác: “Lão mập kia căn bản không đáng tin, ngươi trông cậy làm gì."
Mạc Phi dùng linh hồn lực dò xét xung quanh một chút, sắc mặt ngưng trọng nhìn Cố Nhị: “Ngươi nói trong mảnh sa mạc này, tinh thú sẽ không vượt quá cấp tám?"
Cố Nhị gật đầu, thống khổ nói: “Đúng vậy! Bất quá vận khí chúng ta không tốt, gặp phải con cua cát này, nhóm đội trưởng đã chết hết." Sắc mặt Cố Nhị ảm đạm, lộ ra lo lắng nồng đậm.
Mạc Phi lắc đầu, tiếc nuối nói: “Ta nghĩ không phải vận khí các ngươi không tốt mà là tinh thú cao cấp trong khu sa mạc này đã nhiều lên, trong phạm vi một trăm dặm xung quanh có bốn con tinh thú cấp tám."
Cố Nhị bụm miệng không dám tin nhìn Mạc Phi: “Làm sao ngươi biết? Có khi nào sai không?"
“Sẽ không, ta cảm nhận được có bốn tinh thú cấp tám, nếu ta sai thì chỉ nhiều hơn chứ không có chuyện ít hơn." Mạc Phi nhàn nhạt nói.
“Nơi này không lý nào lại nguy hiểm như vậy." Cố Nhị có chút hốt hoảng.
Mạc Phi nhún vai: “Ai biết được."
Lâu Vũ từng ngụm từng ngụm ăn thịt cua, trên người tỏa ra từng trận tử quang.
Cố Nhị có chút sùng bái nhìn Lâu Vũ: “Vị học trưởng này, ngươi thực lợi hại a!"
Lâu Vũ cười một tiếng không đáp, Mạc Phi gật đầu: “Lợi hại, đúng la rất lợi hại, ngươi siêu nặng luôn a! Ngươi tăng cân từ khi nào vậy, sao ta không biết?"
Lâu Vũ thực vô tội chớp chớp mắt: “Phi Phi, ngươi không cần lo lắng, ta một chút cũng không mập, ngươi không cần lo lắng ta đè bẹp ngươi đâu a."
“…"
Tác giả :
Diệp Ức Lạc