Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
Chương 5: Đến lúc đó hãy nói công đạo!
“Đệ không thấy rõ! Hừ, nếu để ta bắt được sẽ lột da của ngươi!."Âu Dương Tước căm hận nói, ánh mắt đen láy tràn ngập phẫn nộ.
Âu Dương Noãn suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Hộ vệ bên người đệ đâu?"
“Hôm nay bên người đệ chỉ mang theo Thanh Phong cùng hai hộ vệ, nhưng dọc đường đi lại nhớ ra để quên đồ ở học viện, liền phái Thanh Phong quay lại lấy, trên đường trở về gặp phải một kẻ say xỉn dám nói đệ đụng trúng hắn rồi quấn lấy không cho đi, đệ liền để lại một tên hộ vệ, còn mình cùng một người nữa vòng qua đường khác để đi."Âu Dương Tước nói đến đây, thấy sắc mặt tỷ tỷ càng ngày càng khó coi,"Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?"
Âu Dương Noãn không trả lời, ngược lại hỏi Hồng Ngọc một bên: “Gã sai vặt áo xám mà hồi nãy bắt lại đâu?"
Hồng Ngọc sửng sốt một chút, chạy nhanh trả lời: “Đại tiểu thư, phu nhân hồi nãy rời đi đã đem người đi luôn, nói là sẽ giáo huấn hắn một chút."
Giáo huấn, chỉ sợ giết người giệt khẩu thì có! Bất quá cũng không sao, Lâm thị nếu đã dám ra tay tất nhiên cũng đã hủy hết chứng cứ, kiếp trước đệ đệ đột nhiên rơi xuống nước bỏ mình, tổ mẫu cũng phái người oanh oanh liệt liệt tra xét một phen, cuối cùng kết quả cũng chỉ là việc ngoài ý muốn, có thể thấy được Lâm thị xử lý khá sạch sẽ, lần này nếu không phải bị mình giữa đường đột nhiên xuất hiện, gã sai vặt kia cũng không vì vậy mà lộ ra dấu vết để mình nắm được. Cứ như nới này sắp xếp không cho người qua lại, không có ai tận mắt chứng kiến càng không có chứng cứ xác thực, căn bản là không thể ảnh hưởng đến Lâm thị.
Nghe được người bị Lâm thị dẫn đi, Âu Dương Tước hừ lạnh một tiếng, Âu Dương Noãn bật cười:"Đệ làm sao vậy?"
“Hừ! Bà ta cùng mẫu thân không có cách nào so sánh được, đúng là xui xẻo làm khí chất gia đình ta giảm đi một nửa, không che dấu được bản chất nhà giàu mới nổi, đệ nhìn thấy liền chán ghét! Tỷ, trăm ngàn lần đừng để bà ta lừa!"
Khí chất gia đình kém đi 1 nửa, dấu không được bản chất của nhà giàu mới nổi, ha, lời này rất hình tượng, bất quá nơi này nhiều nha đầu, mama như vậy, trong đó còn có tai mắt của Lâm thị, bây giờ không phải là thời điểm nói chuyện không kiêng nể Âu Dương Noãn nhẹ giọng trách cứ:"Đừng nói như vậy, đệ cụng mệt mỏi cả ngày rồi, nhanh về nghỉ ngơi đi!"
“Không cần! Đệ muốn ở lại đây với tỷ, đệ sợ vừa mở mắt lại không thấy tỷ" Âu Dương Tước kiên trì, mắt to hằn lên những tia máu, lại hàm chứa ý tứ không muốn rời xa. Âu Dương Noãn đau lòng, nắm lấy tay hắn nói:"Hài tử ngốc, tỷ vẫn ở đây, vẫn che chở cho đệ, về sau_cái gì cũng không cần sợ!"
Những lời này đầy thâm ý, nhưng Âu Dương Tước còn nhỏ, nghe không ra bên trong cất giấu những thâm tình hậu ý gì.
“Hồng Ngọc, ngươi dẫn hai mama thắp đèn lồng đưa đại thiếu gia trở về, đưa tới cửa rồi mới được quay lại!" Âu Dương Noãn chậm rãi nói, Âu Dương Tước nghe vậy lập tức kháng nghị:"Tỷ tỷ, đệ đã trưởng thành, không cần xem đệ như tiểu hài tử! Về sau ta sẽ bảo vệ tỷ"
Âu Dương Noãn mỉm cười, sờ sờ đầu hắn nhẹ giọng nói:"Được, tỷ tỷ sẽ chờ đến ngày đó."
Nhìn Hồng Ngọc đưa Âu Dương Tước rời đi, Phương mama nhẹ giọng khuyên nhủ:"Đại tiểu thư, trời còn chưa sáng, tiểu thư nghỉ thêm chút nữa đi ak!"
Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, vẫn nửa nằm ở trên giường, ánh mắt nặng nề nhìn ra ngoài cửa, không biết đang đợi cái gì. Thẳng đến nửa canh giờ sau, Hồng Ngọc trở về bẩm báo với nàng đã đưa thiếu gia về Tùng trúc viện, Âu Dương Noãn mới thuận thế nằm xuống.
Âu Dương Noãn nằm ở trên giường, trên người phủ một cái chăn gấm, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm trên đỉnh màn thêu hoa. Đầu tiên là xử lý Tiểu Đào, tiếp đến lại cứu Tước nhi, trước mắt Âu thị sẽ hoài nghi nàng, chính bản thân nàng cũng hoài nghi, cũng không nghĩ đến mình lại được sống lại một lần nữa.
Trời tờ mờ sáng, gian ngoài liền truyền đến tiếng bước chân cùng âm thanh trò chuyện, giống như có một đoàn người đang bước vào. Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua Hồng Ngọc đang ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế con bên giường, vốn định mở miệng cuối cùng lại không lên tiếng. Chốc lát sau, nàng thấy rèm cửa được vén lên, tiếp đến là một tiếng ho khan, vì thế nàng nhắm hai mắt giả bộ ngủ.
“A, phu nhân"
Hồng Ngọc nghe được âm thanh, giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy người mới tới nhất thời hoảng sợ kêu lên một tiếng liền cuống quýt hành lễ nhất thời đụng ngã chiếc nhỏ làm nó ngã lăn ra, bối rối đứng nép qua một bên. Lâm thị không mở miệng, tâm phúc Vương mama đứng bên cạnh tức giận quát:"Kêu ngươi trông coi đại tiểu thư, kết quả ngươi lại vụng trộm nằm ngủ, tay chân vụng về như vậy, làm sao hầu hạ tiểu thư tốt được đây!"
Nghe thấy âm thanh càng ngày càng cao, Âu Dương Noãn lật nhẹ thân mình liền nghe thấy một âm thanh thập phần lo lắng:"Vương mama, muốn dạy bảo nha đầu cũng đừng đứng ở trong phòng, nếu làm phiền đến Noãn nhi, ngay cả ngươi ta cũng sẽ hỏi tội"
“Dạ, phu nhân nói phải ak"
Âu Dương Noãn mở to mắt, nhìn đến người trước mặt quả là Lâm thị. Lâm thị thấy nàng mở mắt, trên mặt liền lộ ra sự vui mừng tiến lên cẩn thận đem nàng nâng dậy, sau đó lấy một cái gối dựa vào sau lưng nàng.
Vương mama cười nói:"Đại tiểu thư, trời còn chưa sáng phu nhân đã muốn qua thăm người, lão nô phải khuyên người tiểu thư còn chưa tỉnh ngủ người mới chịu hoãn lại"
Trên cổ tay Vương mama mang vòng vàng, trên tóc cài châu sa, chỉ sợ tơ lụa trên người không đủ thẳng, đúng là bày ra bộ dáng đoan trang khí phái, Âu Dương Noãn không khỏi nghĩ đến câu nói ngày hôm qua của Tước nhi “Làm kém đi một nửa khí chất thế gia, dấu không nổi bộ dáng nhà giàu mới nổi", quả nhiên là chủ tử ra sao nô tài liền như thế. Nụ cười trên mặt nàng thêm vài phần ôn nhu, ngoài mặt đúng là đã bị Lâm thị làm cho cảm động.
“Noãn nhi, con đỡ nhiều chưa?"
“Dạ, đã đỡ hơn nhiều rồi"
“Sao sắc mặt vẫn còn tái nhợt như vậy?" Sắc mặt Lâm thị trầm xuống, lập tức quay đầu hung hăng trừng mắt liếc Hồng Ngọc vừa cùng Phương mama từ bên ngoài bước vào:"Lão phu nhân nhiều lần phái người tới hỏi thăm như vậy, không phải các ngươi nói đại phu đều bảo là không sao, tại sao sắc mặt tiểu thư vẫn còn tái nhợt như vậy? Đại thiếu gia tuổi còn nhỏ thì không nói làm gì, chẳng lẽ các người cũng hồ đồ rồi sao? Cho dù là các người hồ đồ nhưng còn có Phương mama, ta phái người đến thăm hỏi mấy lần, các ngươi lại còn không bẩm báo, tại sao lại chậm trễ như vậy?"
Bắt đầu chỉ trích mama bên người mình, xem ra Lâm thị là muốn ra uy ở viện này, Âu Dương Noãn ôn nhu cười cười, làm ra bộ dáng yếu đuối nói:"Mẫu thân đừng trách bọn họ, thực ra Hồng Ngọc đã muốn đi bẩm báo nhưng là con đã ngăn nó lại, sợ quấy rầy người nghỉ ngơi. Phương mama dù sao tuổi cũng đã lớn, con đã cho về nghỉ ngơi trước. Nhưng, Hồng Ngọc, ngày thường ta đã dạy ngươi như thế nào, tại sao lại học thói hư không hiểu quy củ của Tiểu Đào, mẫu thân ta tới thời gian lâu như vậy cũng không biết mời người ngồi sao?"
Hồng Ngọc vội vàng mang ghế lót đệm gấm cho Lâm thị, một bên đại nha đầu Tú Văn đã mang trà tiến vào. Lâm thị ngẩn người, trong lòng cả kinh, trên mặt lại không lộ ra biểu cảm bất thường nào mà thay vào đó là vẻ mặt thân thiết, bà ta dịu dàng nhìn Âu Dương Noãn trong chốc lát, liền thở dài:"Noãn nhi, mẫu thân biết con nóng vội muốn cứu Tước nhi, nhưng mà con cũng không thể liều cả tính mạng như vậy, nhìn con bị thương thế này mẫu thân thật đau lòng, hận không thể thay con chịu đựng, nếu con không may xảy ra chuyện gì, ta làm sao ăn nói với tỷ tỷ đây?"
Âu Dương Noãn tươi cười càng thêm chân thành:"Mẫu thân, người đối với Noãn nhi thật tốt!"
Ăn nói? Sớm muộn gì cũng có ngày ta tự tay đưa ngươi đi gặp mẫu thân ta, đến lúc đó hãy nói lời công đạo đi!
Âu Dương Noãn suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Hộ vệ bên người đệ đâu?"
“Hôm nay bên người đệ chỉ mang theo Thanh Phong cùng hai hộ vệ, nhưng dọc đường đi lại nhớ ra để quên đồ ở học viện, liền phái Thanh Phong quay lại lấy, trên đường trở về gặp phải một kẻ say xỉn dám nói đệ đụng trúng hắn rồi quấn lấy không cho đi, đệ liền để lại một tên hộ vệ, còn mình cùng một người nữa vòng qua đường khác để đi."Âu Dương Tước nói đến đây, thấy sắc mặt tỷ tỷ càng ngày càng khó coi,"Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?"
Âu Dương Noãn không trả lời, ngược lại hỏi Hồng Ngọc một bên: “Gã sai vặt áo xám mà hồi nãy bắt lại đâu?"
Hồng Ngọc sửng sốt một chút, chạy nhanh trả lời: “Đại tiểu thư, phu nhân hồi nãy rời đi đã đem người đi luôn, nói là sẽ giáo huấn hắn một chút."
Giáo huấn, chỉ sợ giết người giệt khẩu thì có! Bất quá cũng không sao, Lâm thị nếu đã dám ra tay tất nhiên cũng đã hủy hết chứng cứ, kiếp trước đệ đệ đột nhiên rơi xuống nước bỏ mình, tổ mẫu cũng phái người oanh oanh liệt liệt tra xét một phen, cuối cùng kết quả cũng chỉ là việc ngoài ý muốn, có thể thấy được Lâm thị xử lý khá sạch sẽ, lần này nếu không phải bị mình giữa đường đột nhiên xuất hiện, gã sai vặt kia cũng không vì vậy mà lộ ra dấu vết để mình nắm được. Cứ như nới này sắp xếp không cho người qua lại, không có ai tận mắt chứng kiến càng không có chứng cứ xác thực, căn bản là không thể ảnh hưởng đến Lâm thị.
Nghe được người bị Lâm thị dẫn đi, Âu Dương Tước hừ lạnh một tiếng, Âu Dương Noãn bật cười:"Đệ làm sao vậy?"
“Hừ! Bà ta cùng mẫu thân không có cách nào so sánh được, đúng là xui xẻo làm khí chất gia đình ta giảm đi một nửa, không che dấu được bản chất nhà giàu mới nổi, đệ nhìn thấy liền chán ghét! Tỷ, trăm ngàn lần đừng để bà ta lừa!"
Khí chất gia đình kém đi 1 nửa, dấu không được bản chất của nhà giàu mới nổi, ha, lời này rất hình tượng, bất quá nơi này nhiều nha đầu, mama như vậy, trong đó còn có tai mắt của Lâm thị, bây giờ không phải là thời điểm nói chuyện không kiêng nể Âu Dương Noãn nhẹ giọng trách cứ:"Đừng nói như vậy, đệ cụng mệt mỏi cả ngày rồi, nhanh về nghỉ ngơi đi!"
“Không cần! Đệ muốn ở lại đây với tỷ, đệ sợ vừa mở mắt lại không thấy tỷ" Âu Dương Tước kiên trì, mắt to hằn lên những tia máu, lại hàm chứa ý tứ không muốn rời xa. Âu Dương Noãn đau lòng, nắm lấy tay hắn nói:"Hài tử ngốc, tỷ vẫn ở đây, vẫn che chở cho đệ, về sau_cái gì cũng không cần sợ!"
Những lời này đầy thâm ý, nhưng Âu Dương Tước còn nhỏ, nghe không ra bên trong cất giấu những thâm tình hậu ý gì.
“Hồng Ngọc, ngươi dẫn hai mama thắp đèn lồng đưa đại thiếu gia trở về, đưa tới cửa rồi mới được quay lại!" Âu Dương Noãn chậm rãi nói, Âu Dương Tước nghe vậy lập tức kháng nghị:"Tỷ tỷ, đệ đã trưởng thành, không cần xem đệ như tiểu hài tử! Về sau ta sẽ bảo vệ tỷ"
Âu Dương Noãn mỉm cười, sờ sờ đầu hắn nhẹ giọng nói:"Được, tỷ tỷ sẽ chờ đến ngày đó."
Nhìn Hồng Ngọc đưa Âu Dương Tước rời đi, Phương mama nhẹ giọng khuyên nhủ:"Đại tiểu thư, trời còn chưa sáng, tiểu thư nghỉ thêm chút nữa đi ak!"
Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, vẫn nửa nằm ở trên giường, ánh mắt nặng nề nhìn ra ngoài cửa, không biết đang đợi cái gì. Thẳng đến nửa canh giờ sau, Hồng Ngọc trở về bẩm báo với nàng đã đưa thiếu gia về Tùng trúc viện, Âu Dương Noãn mới thuận thế nằm xuống.
Âu Dương Noãn nằm ở trên giường, trên người phủ một cái chăn gấm, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm trên đỉnh màn thêu hoa. Đầu tiên là xử lý Tiểu Đào, tiếp đến lại cứu Tước nhi, trước mắt Âu thị sẽ hoài nghi nàng, chính bản thân nàng cũng hoài nghi, cũng không nghĩ đến mình lại được sống lại một lần nữa.
Trời tờ mờ sáng, gian ngoài liền truyền đến tiếng bước chân cùng âm thanh trò chuyện, giống như có một đoàn người đang bước vào. Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua Hồng Ngọc đang ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế con bên giường, vốn định mở miệng cuối cùng lại không lên tiếng. Chốc lát sau, nàng thấy rèm cửa được vén lên, tiếp đến là một tiếng ho khan, vì thế nàng nhắm hai mắt giả bộ ngủ.
“A, phu nhân"
Hồng Ngọc nghe được âm thanh, giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy người mới tới nhất thời hoảng sợ kêu lên một tiếng liền cuống quýt hành lễ nhất thời đụng ngã chiếc nhỏ làm nó ngã lăn ra, bối rối đứng nép qua một bên. Lâm thị không mở miệng, tâm phúc Vương mama đứng bên cạnh tức giận quát:"Kêu ngươi trông coi đại tiểu thư, kết quả ngươi lại vụng trộm nằm ngủ, tay chân vụng về như vậy, làm sao hầu hạ tiểu thư tốt được đây!"
Nghe thấy âm thanh càng ngày càng cao, Âu Dương Noãn lật nhẹ thân mình liền nghe thấy một âm thanh thập phần lo lắng:"Vương mama, muốn dạy bảo nha đầu cũng đừng đứng ở trong phòng, nếu làm phiền đến Noãn nhi, ngay cả ngươi ta cũng sẽ hỏi tội"
“Dạ, phu nhân nói phải ak"
Âu Dương Noãn mở to mắt, nhìn đến người trước mặt quả là Lâm thị. Lâm thị thấy nàng mở mắt, trên mặt liền lộ ra sự vui mừng tiến lên cẩn thận đem nàng nâng dậy, sau đó lấy một cái gối dựa vào sau lưng nàng.
Vương mama cười nói:"Đại tiểu thư, trời còn chưa sáng phu nhân đã muốn qua thăm người, lão nô phải khuyên người tiểu thư còn chưa tỉnh ngủ người mới chịu hoãn lại"
Trên cổ tay Vương mama mang vòng vàng, trên tóc cài châu sa, chỉ sợ tơ lụa trên người không đủ thẳng, đúng là bày ra bộ dáng đoan trang khí phái, Âu Dương Noãn không khỏi nghĩ đến câu nói ngày hôm qua của Tước nhi “Làm kém đi một nửa khí chất thế gia, dấu không nổi bộ dáng nhà giàu mới nổi", quả nhiên là chủ tử ra sao nô tài liền như thế. Nụ cười trên mặt nàng thêm vài phần ôn nhu, ngoài mặt đúng là đã bị Lâm thị làm cho cảm động.
“Noãn nhi, con đỡ nhiều chưa?"
“Dạ, đã đỡ hơn nhiều rồi"
“Sao sắc mặt vẫn còn tái nhợt như vậy?" Sắc mặt Lâm thị trầm xuống, lập tức quay đầu hung hăng trừng mắt liếc Hồng Ngọc vừa cùng Phương mama từ bên ngoài bước vào:"Lão phu nhân nhiều lần phái người tới hỏi thăm như vậy, không phải các ngươi nói đại phu đều bảo là không sao, tại sao sắc mặt tiểu thư vẫn còn tái nhợt như vậy? Đại thiếu gia tuổi còn nhỏ thì không nói làm gì, chẳng lẽ các người cũng hồ đồ rồi sao? Cho dù là các người hồ đồ nhưng còn có Phương mama, ta phái người đến thăm hỏi mấy lần, các ngươi lại còn không bẩm báo, tại sao lại chậm trễ như vậy?"
Bắt đầu chỉ trích mama bên người mình, xem ra Lâm thị là muốn ra uy ở viện này, Âu Dương Noãn ôn nhu cười cười, làm ra bộ dáng yếu đuối nói:"Mẫu thân đừng trách bọn họ, thực ra Hồng Ngọc đã muốn đi bẩm báo nhưng là con đã ngăn nó lại, sợ quấy rầy người nghỉ ngơi. Phương mama dù sao tuổi cũng đã lớn, con đã cho về nghỉ ngơi trước. Nhưng, Hồng Ngọc, ngày thường ta đã dạy ngươi như thế nào, tại sao lại học thói hư không hiểu quy củ của Tiểu Đào, mẫu thân ta tới thời gian lâu như vậy cũng không biết mời người ngồi sao?"
Hồng Ngọc vội vàng mang ghế lót đệm gấm cho Lâm thị, một bên đại nha đầu Tú Văn đã mang trà tiến vào. Lâm thị ngẩn người, trong lòng cả kinh, trên mặt lại không lộ ra biểu cảm bất thường nào mà thay vào đó là vẻ mặt thân thiết, bà ta dịu dàng nhìn Âu Dương Noãn trong chốc lát, liền thở dài:"Noãn nhi, mẫu thân biết con nóng vội muốn cứu Tước nhi, nhưng mà con cũng không thể liều cả tính mạng như vậy, nhìn con bị thương thế này mẫu thân thật đau lòng, hận không thể thay con chịu đựng, nếu con không may xảy ra chuyện gì, ta làm sao ăn nói với tỷ tỷ đây?"
Âu Dương Noãn tươi cười càng thêm chân thành:"Mẫu thân, người đối với Noãn nhi thật tốt!"
Ăn nói? Sớm muộn gì cũng có ngày ta tự tay đưa ngươi đi gặp mẫu thân ta, đến lúc đó hãy nói lời công đạo đi!
Tác giả :
Tần Giản