Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 373

Yến vương phủ được chia làm hai bộ phận. Phía trước là nơi Yến vương xử lý chính sự. Trước cửa phủ mười đến mét khoan đá phiến lộ, tứ phiến hồng nước sơn lưu đinh đại môn rộng mở. Ẩn ẩn có thể thấy binh lính tuần tra, trái phải hai bên là sư tử bằng đá, thoạt nhìn uy nghiêm trang trọng đại khí. Lần này Cửu hoàng tử ở tạm trong Yến vương phủ, là được an bài ở tiền viện.

Còn lại sau hậu viện chia làm đông viện và tây viện. Đông viện Bách thú đường là nơi ở của Yến vương. Sau Bách thú đường chính là Hồng Hinh các của Yến vương phi, bên trái là Thanh Liên cư của Đổng trắc phi. Còn các thiếp thất của Yến vương đều ở trong các tiểu viện của Đông viện.

Tây viện lấy An khang viện của Thế tử làm trung tâm. Sườn đông bắc là Hạ tâm đường, sườn đông nam là hai vị công tử khác ở lại.

Giữa hai viện đông tây có một dũng đạo rộng mở. Tận cùng dũng đạo là một cái cửa sơn đỏ thắm, không dễ dàng mở ra.

Âu Dương Noãn dẫn Mộ Hương Tuyết nhìn một vòng, cười nói: “Công chúa ở trong này dưỡng bệnh, dù sao cũng không thể ở trong phòng cả ngày. Cũng nên đi ra ngoài dạo nhiều một chút!"

Nửa tháng trôi qua, miệng vết thương của Mộ Hương Tuyết cũng đã kết vảy, vẫn luôn ở trong phòng. Trần Viện Phán đến xem chẩn, nói là đã có thể đi ra ngoài dạo một chút. Chỉ là không được đi xe ngựa, không thể bị xóc nảy cho nên Âu Dương Noãn liền mang nàng đi xem cảnh sắc trong hoa viên.

Ánh mắt tò mò của Mộ Hương Tuyết dừng lại trên từng ngọn cây cọng cỏ.

Âu Dương Noãn cười nói: “Còn phải đa tạ công chúa tặng ta áo giáp, rất ấm!"

Âu Dương Noãn cũng chỉ tùy tiện nói. Thứ Mộ Hương Tuyết mang tới, nàng không dám dễ dàng sử dụng. Chỉ khóa kỹ lại trong ngăn tủ, sợ bị động tay động chân.

Ai ngờ Mộ Hương Tuyết lại nói: “Mấy ngày nay thời tiết hơi nóng, áo kia mùa đông dùng mới tốt. Lần khác ta lại làm một cái áo mùa hạ cho ngươi!"

Bộ dáng rất chân thành. Âu Dương Noãn sửng sốt, có chút ngượng ngùng nói: “Thương thế của công chúa còn chưa khỏi hẳn, không dám làm phiền!"

Mộ Hương Tuyết cười cười: “Ta thực ra thêu không tốt lắm. Không, phải nói là rối tinh rối mù mới đúng. Áo tặng cho ngươi cũng là người khác giúp ta thêu. Chính là mama trong cung nói kỹ thuật thêu của ta không thể mang ra nên đã cố ý tìm một tú nương giúp ta làm thế thân. Ngày lễ tết hay khi muốn tặng lễ vật gì đều là nàng làm thay ta. Cho nên, áo giáp cũng là nha đầu thay ta làm. Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không lao lực!"

Lời này là thực lại cũng không thực. Âu Dương Noãn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua một nữ tử thân phận cao quý lại không thể tự làm khố y. 

Đặc biệt là ở trước mặt một người ngoài như nàng, thế nhưng ngay cả chuyện nữ hồng không tốt phải tìm thế thân cũng nói ra. Chuyện này quả thực là khó tưởng tượng được. 

Nàng vốn cho rằng Mộ Hương Tuyết là người tâm cơ đặc biệt thâm trầm. Hiện tại xem ra, quả thực là có chút ngoài ý muốn.

Âu Dương Noãn cười nói: "Công chúa không thích nữ hồng sao?"

Trên mặt Mộ Hương Tuyết hiện lên chút xấu hổ cùng quẫn bách: “Đúng vậy! Ta không thích mấy thứ đó. Ta biết ngươi là tài nữ nổi danh kinh đô, am hiểu nhất chính là thư pháp, cầm nghệ cùng thêu thùa!" 

“Ta lại hoàn toàn không phải. Ta từ nhỏ luyện đàn liền thất bại, luyện chữ cũng không ra gì, nữ hồng càng không phải bàn…..Mẫu hậu ta thường nhìn ta thở dài. Người không biết đã phải mời biết bao vị danh sư nhưng ta nửa điểm tiến bộ cũng không có!" 

“Mẫu hậu nói ta là thân phận công chúa, mọi thứ cầm kỳ thi họa hẳn phải tinh thông. Nhưng ta lại chỉ thông thạo mỗi ca hát khiêu vũ, tóc của người cũng đều bị ta làm cho bạc trắng!"

Âu Dương Noãn không tự chủ được mà nở nụ cười. Ánh mắt sáng ngời toát ra hào quang ấm áp, trên mặt hiện lên một loại ôn nhu thân thiết.

Mộ Hương Tuyết nói tiếp: “Mẫu hậu sợ ta gả không được cho nên bình thường chỉ có thể để ta khổ luyện khiêu vũ cùng ca hát. Các ngươi đều nói ta múa đẹp nhưng nếu một người mỗi ngày cái gì cũng không làm mà chỉ luyện tập ca vũ thì tất nhiên so với những người mỗi ngày đều phải học hết cầm kỳ thư họa sẽ giỏi hơn. Mẫu hậu ta nói đây là chuyên tâm mài dũa một thứ, lấy cần cù bù đắp khuyết điểm…."

Âu Dương Noãn nhẹ nhàng cười, như trăng non hé lộ: “Không! Trên đời này có rất ít người có thể múa đẹp, hát hay được như công chúa!"

“A!"

Đột nhiên sắc mặt Mộ Hương Tuyết đỏ hồng, kinh ngạc nhìn Âu Dương Noãn, thần sắc có phần hơi dại ra: “Chuyện hôm nay ta  nói với ngươi, ngàn vạn lần đừng nói với người khác. Lần này mẫu hậu để ta tới, kỳ thực là muốn ta gả cho Thái tử. Mà ta cảm thấy hắn tựa hồ như không muốn cưới ta!"

Âu Dương Noãn sửng sốt, chỉ cảm thấy vị công chúa này thật sự là to gan ngoài dự kiến. Cái gì cũng đều có thể nói ra, lại với một dung mạo như thế này. 

Khó trách…..chỉ tiếp xúc ngắn ngủi nửa tháng mà Tôn Nhu Trữ cơ hồ xem vị công chúa này như tri giao. Tính cách của nàng xác thực là rất khó khiến người ta chán ghét.

Nghĩ đến đây, thần thái của Âu Dương Noãn trở nên thoải mái, trong giọng điệu còn mang theo sự trêu ghẹo: “Thái tử chỉ là hơi uy nghiêm thôi, công chúa đừng bận tâm!" 

"Hơn nữa, nếu công chúa cầm kỳ thi họa đều tinh thông thì nữ tử trong thiên hạ đúng là không còn đường sống nữa rồi. Còn như thế này, ít ra cũng giữ lại cho chúng ta một đường sống…."

Nhất thời, nha đầu mama hầu hạ bên cạnh đều cười rộ lên, không khí rất hòa hợp, thoải mái.

Mộ Hương Tuyết nhìn thoáng qua chung quanh, đột nhiên nói: “Quận vương phi, chúng ta có thể…nói chuyện riêng với nhau được không?"

Người xung quanh đều lộ biểu cảm ngạc nhiên, vị Hương Tuyết công chúa này tựa hồ như rất thích Minh quận vương phi. Hiện tại còn muốn hai người nói chuyện riêng?

Tầm mắt mọi người đều tập trung vào Âu Dương Noãn. Nàng nhẹ nhàng gật đầu, Hồng Ngọc liền mang theo những người khác rời khỏi đình.

Âu Dương Noãn có chút kỳ quái, không biết Mộ Hương Tuyết rốt cuộc có gì muốn nói mà phải bảo tất cả mọi người lui xuống?

“Công chúa có gì muốn nói?" Bên môi Âu Dương Noãn thoáng chút cười điềm đạm.

Mộ Hương Tuyết cúi đầu, tựa hồ như đã hạ quyết tâm. Khi ngẩng đầu lên đã là một mặt bi thương, nhìn Âu Dương Noãn, không nói một lời.

Âu Dương Noãn rất có kiên nhẫn chờ nàng mở miệng. Đợi lại chờ, rốt cuộc Mộ Hương Tuyết sâu kín nói một câu: “Quận vương phi, ta vừa mới mới biết được. Ngươi….là người trong lòng Cửu ca!"

"Cửu hoàng tử?"

Âu Dương Noãn biết trên mặt mình hiện tại nhất định là một vẻ mặt ngạc nhiên. Mà đúng là như thế, nàng chưa từng kinh ngạc như vậy bao giờ. Phản ứng cổ quái của Mộ Hiên Viên, thật sự là….

Nàng từng phán đoán động cơ của Mộ Hiên Viên. Nhưng theo tình hình thực tế, nàng chưa từng suy xét đến khả năng này.

Âu Dương Noãn đối với tình cảm vẫn luôn trì độn, sự sâu sắc của nàng dành cho phương diện khác. Nói cách khác, nàng căn bản không tự mình đa tình huyền căn này. 

Nếu không phải thái độ của Tiếu Thiên Diệp năm đó rất không trong sáng, lại thập phần cường ngạnh thì nàng rất khó thuyết phục chính mình tin tưởng bản thân được người khác ái mộ.

“Công chúa, có phải ngươi có hiểu lầm gì hay không?"

"Không phải hiểu lầm. Mẫu phi Cửu ca ta là người Đại Lịch, điều này ngươi cũng đã biết. Nhưng trước khi nhận tổ quy tông, huynh ấy đã từng lưu lạc ở Đại Lịch một thời gian. Chuyện này, kỳ thực rất ít người biết. Khoảng thời gian kia, huynh ấy sống rất khổ sở, thiếu ăn thiếu mặc không nói, còn khắp nơi bị người ta chế giễu. Chính trong thời điểm đó, huynh ấy đã nhận của ngươi một ân huệ!"

Âu Dương Noãn cơ hồ nói không ra lời. Cái này phải gọi là gì đây? Trong đầu nàng nhanh chóng tìm kiếm, kết quả là, nàng căn bản không tìm ra người này.

Âu Dương Noãn đành cười cười nói: “Ta chưa bao giờ gặp qua Cửu hoàng tử. Chuyện này, nhất định là hắn nhận sai người rồi!"

Mộ  Hương Tuyết cười lắc đầu: “Cửu ca ta không phải người hồ đồ. Lần này huynh ấy đến Đại Lịch đã có nói trước với ta, là huynh ấy muốn tới tìm kiếm ân nhân cứu mạng….chính là ánh trăng của huynh ấy!"

“Nhưng khi tìm được rồi, lại phát hiện ngươi đã gả cho người khác. Cửu ca ta thực sự rất thương tâm!"

“Quận vương phi, ta biết ngươi có khả năng hoàn toàn không nhớ ra người này. Nhưng Cửu ca lại chưa bao giờ quên ngươi. Ta biết chuyện này là do huynh ấy tình nguyện, trong tâm trí chỉ có hình bóng ngươi. Biết ngươi thành thân, trái tim huynh ấy dường như cũng đều tan nát!"

Âu Dương Noãn lẳng lặng nghe, không biết nên nói cái gì. Chuyện này cho nàng sự kinh ngạc quá lớn, trong đầu trống rỗng. 

Tan nát cõi lòng? Mộ Hiên Viên cổ quái kia đang cảm thấy như vậy sao?

“Quận vương phi, ta biết ngươi không thích Cửu ca ta, cũng sẽ không có khả năng ở cùng nhau. Cho nên ta nghĩ, về sau khi huynh ấy đến ta sẽ nghĩ biện pháp báo cho ngươi để tránh việc hai người đụng mặt nhau!"

“Ý của ngươi là, muốn ta phải nhượng bộ lui binh với Cửu hoàng tử. Chỉ cần là nơi hắn xuất hiện ta liền không lộ mặt?"

Nơi này là Yến vương phủ, cũng không phải là Cao Xương quốc. Nàng là Minh quận vương phi, không có khả năng vì loại lý do có lẽ này liền luôn luôn tránh né Mộ Hiên Viên a!

Huống chi, có thể tránh gặp mặt những trường hợp như vậy vậy những trường hợp khác thì sao? Chẳng lẽ nàng cũng phải tránh gặp mặt?

Hơn nữa nói không chừng là Mộ Hiên Viên nhận lầm người. Âu Dương Noãn thế nào cũng nghĩ không ra nàng từng gặp qua hắn. Cho nên vì sao phải trốn tránh?

“Ta tất nhiên không dám đưa ra loại yêu cầu vô lễ này!"

Mộ Hương Tuyết cười khổ: “Ta chỉ là muốn nếu khi không nhìn thấy ngươi, nói không chừng huynh ấy có thể hết hy vọng!"

“Ngươi không biết đâu, Cửu ca ta rất thông minh. Nhưng cũng là một người rất cố chấp. Vài năm gần đây huynh ấy luôn nói đối với ân nhân cứu mạng vẫn nhớ mãi không quên. Trong lòng trong mắt chỉ có ngươi, ngay cả hôn sự Phụ hoàng sắp xếp cũng cự tuyệt!"

“Huynh ấy luôn nói ngươi trong lòng hắn là người lương thiện, cao quý nhất trên đời này. Là người đã cứu mạng, là người mà huynh ấy nhất định phải tìm kiếm!"

“Ngươi cũng không biết, từ vài năm trước ta đã biết đến sự tồn tại của ngươi. Huynh ấy tuy rằng không tin tưởng người ngoài nhưng đối với một muội muội là ta vẫn rất tốt. Huynh ấy luôn nói với ta ngươi rất lương thiện!"

“Lương thiện?"

Âu Dương Noãn dở khóc dở cười, hai tay nàng hiện đã nhuốm đầy máu tươi. Hiền lành lương thiện ngay cả một chút cũng không có. Tuy rằng mạnh vì gạo, bạo vì tiền, ôn nhu săn sóc cũng chỉ bất quá là giả, nàng dùng để mê hoặc người khác mà thôi.

Nàng chân chính là người lãnh khốc vô tình, chưa đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn. Nếu Mộ Hiên Viên thực sự không nhận nhầm thì nàng mà hắn nhìn thấy cũng không phải nàng chân chính.

“Ngày đó có phải Cửu ca đã dọa đến ngươi không? Ta sau này mới nghe nha đầu nói, huynh ấy cư nhiên ở trước mặt bọn họ mới ngươi tới Cao Xương. Thật sự là quá mất lễ, thành thật xin lỗi!" Mộ Hương Tuyết nói vậy, trên mặt hơi ửng đỏ.

“Không sao! Ta nghĩ Cửu hoàng tử chỉ là có ý tốt mà thôi!" Âu Dương Noãn mỉm cười trả lời.

“Cửu ca làm vậy tất nhiên là không đúng. Nhưng cũng phải thông cảm cho huynh ấy. Hắn vẫn luôn nhớ đến ngươi, đến khi tìm được rồi lại phát hiện ngươi đã thành thân. Khó tránh nhất thời không chấp nhận được nên mới có những hành vi cổ quái!"

Trong ánh mắt Mộ Hương Tuyết ẩn ẩn lệ quang, nàng khẽ lau nước mắt, lại một lần nữa khẩn cầu: “Quận vương phi, ta biết hiện tại đối với ngài có yêu cầu đường đột như vậy thực không phải. Nhưng Cửu ca ta là người đáng thương, hãy nể tình huynh ấy có tình sâu mà về sau ngươi hãy tận lực tránh đi. Ta nghĩ, qua một thời gian sẽ tốt lên!"

“Ta sẽ làm hết sức!" Sau một lúc trầm mặc thật lâu, Âu Dương Noãn mới nói ra câu này.

Nàng không ngừng suy xét cục diện khiến người ta khó mà tin này. Nghĩ Cửu hoàng tử sao có thể ái mộ nàng? Chuyện này….thực sự rất khó để tưởng tượng được. 

Thế gian lại có chuyện trùng hợp như vậy sao? Bởi vì nàng đã từng cứu hắn cho nên hắn liền luôn nhớ mãi không quên? 

Hắn thậm chí còn không hiểu về nàng, cũng chưa từng nói chuyện với nàng trước đó. Vậy mà lại yên lặng thích nàng rất nhiều năm? Chuyện này thật khiến người ta khó để mà tin tưởng.

Âu Dương Noãn thở dài. Hơi xấu hổ khi nàng thực sự không nghĩ ra từng cứu vị Cửu hoàng tử này.

Mộ Hồng Tuyết làm sao không rõ. Ngữ khí hơi lộ ra chút bất đắc dĩ: “Quận vương phi, đa tạ ngươi! Ngươi thật sự là người tốt!"

Người tốt? 

Ánh mắt Âu Dương Noãn khẽ chớp chớp. Phiền toái tất nhiên là càng ít càng tốt, đã biết tâm tư của Cửu hoàng tử cho nên nàng đương nhiên phải cách người này càng xa càng tốt. 

Huống chi, dưới tình huống không phân rõ địch ta này, ai biết đây có phải là đang tung hỏa mù hay không?

Đúng lúc này, Hồng Ngọc giương giọng nói: "Tiểu thư, Đổng trắc phi mời ngài cùng công chúa dời bước đến Thanh Liên cư!"

Âu Dương Noãn gật gật đầu, nói với Mộ Hương Tuyết: “Công chúa có muốn về nghỉ ngơi không?"

Mộ Hương Tuyết lắc lắc đầu, đứng lên nói: "Đã là Đổng trắc phi cho mời, ta làm sao có thể thoái thác? Ta còn phải đa tạ trắc phi đã chiếu cố a!"

Âu Dương Noãn cười nói: "Vậy, xin mời!"

Vừa vào Thanh Liên cư, đầu tiên là một bức tường màu trắng. Vòng qua vách tường, đối diện là năm gian nhà giữa. Hai bên là ba gian sương phòng, màu xanh đổ xuống cây cột và cửa sổ. Trên cửa sổ như ngọc lưu ly trong suốt là rèm che màu sắc nhã nhặn. Toàn bộ bầu không khí rất tươi mát tao nhã. 

Trong viện có đứng mấy nha hoàn mama nhưng toàn bộ sân lại rất yên lặng, tất cả đều thần sắc cung kính đứng đó. Nhìn thấy mấy người Âu Dương Noãn liền lập tức quỳ xuống hành lễ.

Nha đầu vén rèm lên, Âu Dương Noãn tiền vào, liếc mắt một vòng. Đổng thị ngồi trên ghế dựa, tráng lệ, ung dung, đẹp đẽ quý phái như một đóa mẫu đơn đang nở rộ. 

Nếu không phải đã sớm biết tuổi của Đổng thị, Âu Dương Noãn tuyệt đối không tin nữ nhân trước mắt này đã ngoài ba mươi tuổi.

Ánh mắt Đổng thị ấm áp như nắng mùa xuân đảo qua Âu Dương Noãn, cuối cùng rơi xuống Mộ Hương Tuyết: “Công chúa, đã khỏe lên nhiều chưa?"

Mộ Hương Tuyết khẽ mỉm cười, trong giọng nói mang theo vài phần thận trọng: “Đổng trắc phi, nhờ phúc của ngài, ta đã tốt lên nhiều rồi!"

Thanh âm ngọt ngào ôn nhu.

"Vậy là tốt rồi, ta còn luôn lo lắng sẽ lưu lại di chứng! Cứ như vậy ta cũng yên tâm hơn!" Đổng thị gật đầu, dường như là rất vui mừng.

Mộ Hương Tuyết cũng chân thành: “Nếu không phải Đổng trắc phi cứ năm ba ngày lại mang dược liệu trân quý đến chỗ ta. Quận vương phi lại thường xuyên cùng ta nói chuyện giải sầu thì ta cũng không sẽ không thể xuống giường nhanh như vậy!"

“Công chúa thực sự là người biết đại thế!" 

Trong thanh âm Đổng thị còn có một tia hài lòng: “Công chúa là vì Noãn Nhi nhà chúng ta mà bị thương, làm cho ngươi chút chuyện cũng là ý tận tâm của chúng ta. Nếu cứ để mặc vậy không quản, chẳng phải sẽ khiến chúng ta lương tâm bất an, truyền ra ngoài cũng lại bị người ta chê trách. Noãn Nhi, có đúng không?"

Âu Dương Noãn cười cười, uống xong một ngụm trà. Thanh âm như chuông bạc, dễ nghe lại cũng thanh thúy: “Đổng trắc phi nói phải!"

Chỉ nhàn nhạt một câu như vậy, không hề có nửa điểm cảm xúc. Đổng thị hơi hơi nhíu mày. 

Mộ Hương Tuyết cảm thấy hai bên thái dương mơ hồ toát mồ hôi liền vội hỏi: “Ta hiện tại đã tốt hơn nhiều, đã có thể chuyển ra ngoài…."

Đổng thị nhoẻn miệng cười, nháy mắt phát ra ánh sáng nóng rực, dường như đem mọi thứ trong phòng đều chiếu sáng: “Thật là đứa nhỏ khờ. Trần đại nhân nói ngươi chỉ có thể đi dạo trong sân một chút, cũng không nói ngươi có thể rời Yến vương phủ. Nếu đi thì tất nhiên phải ngồi xe ngựa, xương cốt này của ngươi, còn chưa thể chịu được xóc nảy!"

Đúng là như vậy, miệng vết thương vừa mới kết vảy, nếu hiện tại mà ngồi xe ngựa thì thương thế vốn đang tốt lên sẽ liền nặng thêm. 

Âu Dương Noãn đặt chén trà xuống, nhẹ giọng nói: “Công chúa, thịnh tình của Đổng trắc phi, ngươi cần gì phải cự tuyệt? Nếu ngươi thực sự đi rồi, Đổng trắc phi sẽ trách chúng ta tiếp đãi ngươi không chu toàn!"

Mặt Mộ Hương Tuyết liền đỏ lên: “Chỉ là ta ở lâu trong này, sợ Đổng trắc phi lại chê ta ầm ĩ!"

Đổng thị liền cười: “Không sao, không sao! Ta tuổi đã lớn, bên người lại không có tiểu bối. Ta thích nhất là các ngươi đến nói chuyện với ta!"

Lời này nghe ra….thật đúng là có chút hương vị cấp bách. Âu Dương Noãn không khỏi ngẩng đầu lên.

Đổng thị vì sao lại trăm phương ngàn kế giữ Mộ Hương Tuyết ở lại Yến vương phủ? Suy nghĩ như vậy cũng chợt lóe qua, trong mắt Âu Dương Noãn lập tức dập dờn ý cười như có như không.

Đổng thị thật sâu liếc mắt nhìn Âu Dương Noãn, quay đầu phân phó dặn dò người bên cạnh: “Công chúa có thân phận ra sao, nha đầu tầm thường sao có thể hầu hạ? Ngươi đi chọn bốn nha đầu hiểu chuyện trong viện đến hầu hạ công chúa!"

Nha đầu cung kính lên tiếng: “Dạ!"

Đổng thị thật đúng là quan tâm đủ đầy a! Không phải đã sớm tặng hai nha đầu rồi sao? 

Trong lòng Âu Dương Noãn vừa nghĩ liền không khỏi lắc đầu. Đổng thị này, đầu tiên là đối với Thế tử như chính mình sinh ra. Sau là cho người ngáng chân nàng, hiện tại lại đối với Mộ Hương Tuyết tốt như vậy. Thật sự là khiến người ta hơi khó nắm bắt.

Đúng lúc này Tôn Nhu Trữ cười đi vào, hôm nay nàng mặc áo choàng màu chồn tía, trên thắt lưng là dải lụa thêu hoa hồng. Váy màu xanh nhạt dài quá giày, hiển nhiên là vừa từ mới bên ngoài trở về: “Nơi này náo nhiệt như vậy, sao không gọi ta chứ?"

Nàng một bên hành lễ với Đổng thị, một bên nói: “Đúng rồi, hôm nay ở bên ngoài ta tìm được một thứ hay nên mang tới cho mọi người cùng giải buồn!"

Nói xong lại phân phó nha đầu: “Mau mang nó tới đây!"

Nó? 

Mọi người trong phòng đều hướng cửa nhìn lại. Chỉ chốc lát sau liền thấy nha đầu của Tôn Nhu Trữ mang theo một cái lồng chim tiến vào. Bên trong là một con vẹt lông xanh biếc, thoạt nhìn rất lanh lợi.

Thấy một màn như vậy, ý cười trên mặt Âu Dương Noãn càng sâu. Đôi mắt xinh đẹp cũng trở nên kiều mị hơn.

“Mọi người mau xem, con vẹt này còn biết nói tiếng người nữa!"

Mộ Hương Tuyết là người đầu tiên phản ứng, vẻ mặt vui mừng thích thú: “Nó có thể nói sao? Nói cái gì?"

Vừa nói xong liền có một thanh âm thanh thúy truyền đến: “Chủ tử vạn phúc! Chủ tử vạn phúc! Chủ tử vạn phúc!"

Mộ Hương Tuyết bỗng chốc mở to hai mắt, vẻ thích ý trên mặt càng khiến người ta yêu mến: “Thực sự có thể nói a! Đổng trắc phi, ngài mau nghe một chút! Con vẹt này biết nói tiếng người a!"

Đổng thị cười nói: “Đúng vậy! Loại vẹt này rất ít gặp, phần lớn phải do người nhiều năm thuần dưỡng. Phải tốn không ít tâm huyết mới luyện được!"

Tôn Nhu Trữ cười nói: "Đúng là như thế. Ta nghe người thuần dưỡng của nó nói phải mất nhiều năm dạy dỗ mới nói được một hai câu. Thật sự là không dễ dàng a!" 

"Hơn nữa nó còn chỉ nghe một người nói mới học theo được, cho nên ta đã mời luôn người thuần dưỡng cùng vào phủ. Chờ đến tiệc mừng sinh thần Vương gia để nó nói vài câu may mắn, Vương gia nhất định sẽ cao hứng!"

Nói xong ánh mắt lại quét qua Âu Dương Noãn.

Âu Dương Noãn vẫn miễn cưỡng ngồi ở chỗ kia như cũ, cũng không đứng dậy. Hai gò má trắng noãn được ánh mặt trời màu xám bạc ban trưa phác họa phá lệ rõ ràng. Nàng híp mắt, dường như không chút để ý, biểu cảm như có như không.

Mộ Hương Tuyết cũng thực thích con vẹt này liền nắm lấy hạt dưa đưa đến cạnh lồng. Con vẹt được thuần dưỡng tốt quả thật tiến lại ăn, nhưng không nghĩ lại mổ vào lòng bàn tay non mịn. 

Mộ Hương Tuyết ai nha một tiếng rồi lui ra phía sau. Cũng may có Tôn Nhu Trữ ở phía sau đỡ lấy nàng. Trên mặt nàng cũng không hề tức giận mà càng thêm vui vẻ: “Thật sự là nghịch ngợm a! Không biết chỗ nào bán, ta cũng muốn mua một con?"

Đổng thị tinh tế nhìn nhìn con vẹt kia, thấy cũng chỉ là một con vẹt bình thường liền gật gật đầu: “Nếu công chúa thích, lần sau chúng ta lại tìm cho ngươi một con!"

Âu Dương Noãn vẫn luôn lặng im, nghe đến đây thì hơi hơi mỉm cười.

Tôn Nhu Trữ đặt chén trà xuống, cười nói với Mộ Hương Tuyết: “Loại vẹt này cũng không dễ tìm đâu. Nếu công chúa thích, cứ cầm về!"

Mộ Hương Tuyết vốn muốn cự tuyệt nhưng nhìn lông tỏa sáng của con vẹt kia, thần thái sáng lạn thì liền có chút do dự. Ánh mắt dán lên con vẹt lưu luyến không rời, vì thế liền nhẹ giọng nói: “Như vậy….không được tốt lắm!"

Đổng thị thầm nghĩ, chẳng qua chỉ là một con chim, cũng không có gì lớn thì không khỏi cười nói: “Đã thích thì liền giữ lấy đi!"

Trên bàn đặt các món điểm tâm tinh xảo. Mộ Hương Tuyết dường như nhịn không được liền lấy điểm tâm kia đến chọc con vẹt.

Đổng thị chú ý quan sát vẻ mặt an hòa của Âu Dương Noãn, thấy trên mặt các nàng đều không thể hiện gì, thế này mới yên tâm.

Vẹt là loại động vật không thể ăn các loại điểm tâm làm từ bột. Nếu có chút sơ sẩy liền có thể bị chết. Nếu sau lưng con vẹt này có huyền cơ khác, các nàng khẳng định sẽ không mặc kệ.

Nhìn bộ dáng này không quan tâm này, là thật sự nhất thời mua được bên ngoài mang về. Chẳng qua cũng chỉ là một con chim, cũng không gây ra được chuyện gì.

Đổng thị gật gật đầu, từ từ yên lòng rồi mới lên tiếng ngăn cản: “Thứ này nó không thể ăn được đâu!"

Mộ Hương Tuyết liền ngưng động tác trên tay, quay đầu nhìn về phía mọi người: “Vậy nó ăn cái gì?"

Tôn Nhu Trữ bất đắc dĩ lắc đầu: "Chuyện này….ta cũng không biết. Phải hỏi người nuôi vẹt, tí nữa ta sẽ mang người đến Phù Dung các!"

Nhìn bộ dáng dè dặt cẩn trọng của Đổng thị, Âu Dương Noãn cầm khăn tay thêu hoa lan lên che môi, tinh tế che đi ý cười như có như không.

Con vẹt này thật sự nàng đã động tay động chân. Bởi vì chủ nhân của nó chính là Âu Dương Tước. Sau này Tước Nhi đi tòng quân, Âu Dương Noãn liền đem nó giao cho người khác chăm sóc. 

Còn hiện tại sao….tất nhiên là đã đến lúc phát huy công dụng. Đổng thị cho dù hoài nghi thế nào cũng vô dụng. Nếu nàng đã dám làm thì sẽ không sợ người khác nắm được nhược điểm. Đáy mắt Âu Dương Noãn đè nén cười lạnh sâu đậm.

Hai má Mộ Hương Tuyết như thấm hai luồng đỏ ửng, giống như thấm mực đỏ trên giấy Tuyên Thành: “Vậy, đa tạ Thế tử phi!"

Tôn Nhu Trữ mỉm cười gật đầu, chỉ chăm chú nhìn Mộ Hương Tuyết, khóe môi ý cười nhàn nhạt.

Đúng lúc này, nghe thấy nắp chén trà trong tay Âu Dương Noãn vang lên tiếng vang nhỏ. Nàng nhẹ nhàng nói: “Ta cần phải trở về. Công chúa, ngươi ở lại nói chuyện với Đổng trắc phi đi!"

Tôn Nhu Trữ vừa nghe liền nhìn nhìn sắc trời bên ngoài: “Đúng vậy, ta cũng cần phải trở về rồi!"

Hai người kia đều đi rồi, ngược lại Mộ Hương Tuyết cũng không tốt nếu lập tức muốn rời đi. Cho nên liền nói muốn ngồi lại nói chuyện thêm với Đổng thị. Âu Dương Noãn nghe, cũng không thèm để ý, đứng dậy cùng Tôn Nhu Trữ đi ra ngoài.

Vẹt kia, liền như cố ý vô tình bị giữ lại trong phòng.

Đổng thị thấy Âu Dương Noãn cùng Tôn Nhu Trữ lần lượt rời đi, khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên: “Công chúa, ngươi sao lại cứ muốn rời Yến vương phủ? Ý của mẫu hậu, ngươi thực sự nhìn không ra sao?"

Thân mình Mộ Hương Tuyết hơi run rẩy, dường như có chút khó xử nói: “Trắc phi, mẫu hậu muốn ta theo Thái tử hoặc là Minh quận vương….Nhưng ta không nghĩ sẽ làm vậy. Hơn nữa Minh quận vương đối với Quận vương phi tình cảm thắm thiết, hắn sẽ không thích ta!"

Nói đến đây mặt đã đỏ bừng lên.

Đổng thị quay mạnh đầu, trên trán hiện lên hàn quang: “Không thích…."

Nói đến vấn đề này, đầu Mộ Hương Tuyết đều cúi thấp xuống ngực, thanh âm như muỗi kêu: “Đúng vậy!"

Đổng thị lạnh lùng cong cong khóe miệng, trong thanh âm mang theo tia trào phúng: “Trên đời này còn có nam nhân không thích thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sao?"

Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, phía sau còn có một Cao Xương quốc, ai sẽ ngốc mà cự tuyệt chuyện tốt như vậy? 

Tiếu Trọng Hoa là một nam nhân khôn khéo, chẳng lẽ hắn không ý thức được điểm này? Hiện tại chẳng qua chỉ là cố kỵ Âu Dương Noãn mà thôi.

Nghĩ như vậy, Đổng thị không khỏi cười lạnh.

Mộ Hương Tuyết vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lông vẹt, chậm rãi nói: “Minh quận vương phi là người tốt hiếm thấy. Nàng tuy rằng không thích nói chuyện nhưng ta cảm thấy nàng không phải là một người lạnh như băng đâu!"

Đổng thị liếc mắt nhìn Mộ Hương Tuyết, thần sắc lạnh hơn, ánh mắt sắc bén chiếu lên người nha đầu: “Mau đỡ công chúa về nghỉ ngơi!"

Mộ Hương Tuyết liền đứng dậy, phân phó người thay nàng cầm lấy lồng chim, cáo lui rồi rời đi.

Mặt Đổng thị không chút biểu cảm, lẳng lặng ngồi chỗ kia. Dư quang nơi khóe mắt xẹt qua ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, rải rác ô sáng nho nhỏ, lúc ẩn lúc hiện chiếu trên mặt đất.

Nha đầu Tương Liên một bên cúi đầu hồi bẩm: “Trắc phi, dựa theo phân phó của ngài, nô tỳ đã nghe ngóng rất kỹ, điều tra cẩn thận tình hình sau khi công chúa đến Đại Lịch!"

Đổng thị lộ ra biểu cảm hứng thú.

“Thái tử điện hạ đối với vị công chúa này rất lạnh nhạt. Mặc dù có mưu thần góp lời bảo Thái tử mau chóng xin ban hôn nhưng Thái tử lại vẫn không hề động tĩnh như trước. Lần này công chúa bị thương, Thái tử vẫn chậm chạp chưa tới vấn an!"

Trong ánh mắt Đổng thị hiện lên vẻ lạnh lùng: “Rồi sẽ đến, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn thôi!"

Tương Liên cẩn thận cười cười: “Nô tỳ cho rằng, chỉ sợ Thái tử không nghĩ sẽ cưới công chúa. Mà vị công chúa này cũng rất kỳ quái, đối với Thái tử cũng chưa từng thân cận qua!"

Đổng thị cười lạnh, mục đích chân chính Cao Xương đưa Mộ Hương Tuyết đến chẳng qua là muốn châm ngòi quan hệ giữa Thái tử và Tiếu Trọng Hoa. Muốn làm cho bọn họ phải tranh chấp để mưu lợi từ giữa mà thôi. 

Nhưng Mộ Hương Tuyết này lại chậm chạp không có hành động, là có ý gì? Cao Xương Hoàng hậu sao có thể phái người như vậy đến? Hoặc là Hương Tuyết công chúa không tự tin vào bản thân, cho nên mới biểu hiện bình thường như vậy?

Ánh mắt Tương Liên lưu chuyển, tiến lại gần Đổng thị nói nhỏ: “Nô tỳ thấy vị công chúa này cùng Minh quận vương phi qua lại rất gần. Quận vương phi thực sự rất biết cách mua chuộc lòng người…."

“Qua lại gần?" Thân mình Đổng thị chấn động.

Tương Liên gật gật đầu: “Ngài đến thăm, công chúa ba bốn lần mới gặp một lần. Nhưng khi Quận vương phi đi, nàng lại rất nhiệt tình…."

Sắc mặt Đổng thị bỗng trầm xuống, ánh mắt sáng ngời, vội vàng nói: “Thật sao?"

Tương Liên thấp giọng: “Dạ! Nô tỳ đã tỉ mỉ hỏi kỹ càng hai nha đầu của Phù Dung các, sẽ không sai được!"

Sắc mặt Đổng thị thoáng lạnh.

Tương Liên bị biểu cảm trên mặt của Đổng thị làm cho kinh sợ, giật mình mới hồi phục lại tinh thần, thấp giọng nói: “Chỉ sợ công chúa trẻ tuổi hồ đồ, bị người ta dắt mũi…."

Đổng thị bỗng nhiên mỉm cười, cười lạnh từ từ biến thành trầm mặc.

Tương Liên lộ vẻ mặt do dự, muốn nói lại thôi.

Đổng thị cười cười: “Ngươi không hiểu rồi. Người kia làm sao có thể phái đến một người vô dụng? Mộ Hương Tuyết mặc dù nhỏ tuổi nhưng lại cũng khiến người ta yêu thích. Chỉ cần nàng có thể leo lên giường của Tiếu Trọng Hoa thì dùng thủ đoạn gì cũng không quan trọng, dù sao cũng không gây trở ngại gì đến chúng ta. Cứ quan sát tiếp một thời gian, xem xem nàng rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Tương Liên càng nghe càng hồ đồ, nhưng cũng không dám hỏi.

Khóe miệng Đổng thị cong lên, mang theo một tia trào phúng: “Âu Dương Noãn chỉ lo đề phòng ta, luôn luôn sẽ có thời điểm sơ sẩy…."

“Chủ tử….."

Trong mắt Tương Liên hiện lên vẻ vội vàng.

Ánh mắt Đổng thị trở nên xa xăm, như là đang nhớ tới cái gì đó: “Ai ai cũng đều nói Yến vương phi là nữ nhân nhu nhược nhưng ta lại cảm thấy ả không hề đơn giản. Vì không thể giáo dục Thế tử liền đem mọi hy vọng đặt vào Tiếu Trọng Hoa. Ả nhân cơ hội ốm đau nằm triền miên trên giường mà đem Tiếu Trọng Hoa đến bên cạnh để Vương gia tự mình giáo dưỡng!" 

“Ả là sợ Vương phủ rộng lớn, Tiếu Trọng Hoa rơi vào tay các nữ nhân sẽ biến thành một tên ăn chơi không có tương lai. Hừ, đúng là uổng công ả suy nghĩ trù tính!"

Tương Liên không dám hé răng, bởi vì Thế tử thân mình không tốt, vốn sinh ra đã yếu ớt, không thể không tĩnh tâm tĩnh dưỡng. Giống như là hoa mẫu đơn trong viện, nhìn hoa nở phú quý, tiền đồ như cẩm. Nhưng thực tế, chỉ cần một cơn gió thổi tới, cũng liền rơi rụng lả tả. 

Nhưng Minh quận vương lại không giống, nghe nói năm đó khi mới được ba tuổi Vương gia đã mời quan văn, quan võ dạy vỡ lòng cho hắn. Bảy tuổi liền ném vào quân doanh. Người như vậy Tương Liên không dám khẳng định Đổng thị có thể lật đổ được hay không?

Đổng thị dường như đột nhiên tỉnh lại, nhíu mày, thanh âm lãnh liệt: “Tương Liên, ngươi cũng là người đi theo ta đã lâu. Chuyện gì nên nói, không nên nói…."

Tương Liên vội vàng quỳ xuống: “Xin chủ tử yên tâm, nô tỳ hiểu được!"

Đổng thị nhàn nhạt cười nói: “Chúng ta không cần làm gì hết, cứ thong thả chờ xem kịch đi!"

Hạ tâm đường.

Âu Dương Noãn buồn ngủ ngồi trên tháp mỹ nhân, một bộ dáng lười biếng nhàn nhã.

Tôn Nhu Trữ cười nói: “Ngươi nghĩ cách mang vẹt qua, là muốn làm gì?"

Âu Dương Noãn cười cười: “Ngươi nói xem!"

Tôn Nhu Trữ khó hiểu: “Nếu là ta, ta cũng sẽ chọn vài nha đầu tìm cách đưa qua. Giống như cách mà Đổng trắc phi đã làm!"

Âu Dương Noãn mỉm cười lắc đầu: “Hương Tuyết công chúa là người lớn lên trong hoàng cung. Ngay cả khi nàng thật sự là một cô nương tâm địa lương thiện, thì mưa dầm thấm lâu, đối với những chuyện xấu xa trong hoàng cung cũng sẽ hiểu được!" 

“Cho nên nàng làm sao không nhìn ra người khác là đang tìm cách tặng người vào phòng nàng? Nhưng cho dù ngươi thật sự có thể mang được người qua thì cái gì cũng không tìm hiểu được. Có chăng cũng chỉ uổng phí tâm tư, còn mang danh tiểu nhân!"

Tôn Nhu Trữ nhíu mày, không hiểu: “Nhưng con vẹt kia chẳng qua cũng chỉ là động vật, ngươi đưa nó qua thì có ích lợi gì?"

Âu Dương Noãn lắc đầu: “Nó cũng không phải đơn giản chỉ là một sủng vật. Nếu ngươi không tin, cứ chờ rồi xem!"

Trên mặt Tôn Nhu Trữ càng thêm nghi hoặc, không phải đơn giản chỉ là một sủng vật! Đây là có ý gì?

Tôn Nhu Trữ không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ, thật sự có thể mở miệng nói tiếng người sao?"
Tác giả : Tần Giản
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại