Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
Chương 306: Chân tướng ngoài dự liệu
Âu Dương Noãn vừa muốn đứng lên, Tiếu Trọng Hoa đã bước nhanh tới đỡ lấy hai bả vai nàng, giọng điệu có chút gấp gáp: “Nàng có sao không?"
“Chàng….không phải là đã vào cung rồi sao?" Âu Dương Noãn sửng sốt, kinh ngạc hỏi.
Tiếu Trọng Hoa thấy hai mắt Âu Dương Noãn sưng đỏ, trong lòng căng thẳng: “Xe ngựa vừa vào cung liền nghe Kim Lương hồi báo. Ta liền phái người đến chỗ Bệ hạ cáo lỗi, vội vàng trở về gấp!"
Thân mình Âu Dương Noãn chấn động, Tiếu Trọng Hoa lại nói: “Chuyện xảy ra ta cũng đã biết đại khái, nàng không cần sốt ruột!"
Âu Dương Noãn nghe hắn nói như thế, bất giác ưu sắc đại hiển.
Nàng hơi hơi cúi đầu, nhíu mày lại lo lắng: “Chuyện này, là do ta sơ sẩy. Không phát hiện vật bên người Hồng Ngọc bị mất kịp thời nên mới gây ra tại họa như vậy. Ngược lại khiến chàng cùng lo lắng theo!"
Trong mắt Tiếu Trọng Hoa ẩn ẩn đau lòng, nhưng hắn lại bình tĩnh nói: “Hồng Ngọc là nha đầu đắc lực bên cạnh nàng. Nay xảy ra chuyện như vậy không chỉ liên quan đến an nguy của Hồng Ngọc mà còn ảnh hưởng đến thanh danh của nàng!"
"Nếu đúng như lời nàng nói thì Triệu Lương là hộ vệ của ta. Hắn làm ra chuyện như vậy ta cũng phải gánh trách nhiệm, sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Như vậy thì sao có thể nói là liên lụy?"
“Hiện tại người khác cũng là có chuẩn bị mà đến. Bức thiết nắm được nhược điểm, lại có quy củ của Vương phủ đè nặng. Nếu chúng ta tùy tiện làm việc, đối phương vừa vặn lấy gậy ông đập lưng ông. Đến lúc đó ta sẽ bị người ta nói bao che dung túng nha đầu của mình. Như vậy chỉ sợ căn bản không cứu được Hồng Ngọc….."
Nói đến đây Âu Dương Noãn mới lại nhẹ giọng nói mang theo chút chần chờ: “Không riêng gì như thế, ta cũng sợ….sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Quận vương!"
"Đừng lo!"
Chút ánh sáng nhu lượng hiện lên trong đôi mắt đen của Tiếu Trọng Hoa, thoáng mềm hóa biểu tình lạnh lùng kia. Bạc môi hắn khẽ nhếch, khóe mắt đuôi lông mày đều tràn đầy ý cười: “Vấn đề này, tạm thời không cần suy nghĩ!"
“Nói thì dễ. Nhưng dù sao cũng phải nghĩ đến hậu quả tệ nhất…..Các nàng nếu đã định tội Hồng Ngọc, có thể sẽ liền xử tử không?"
Âu Dương Noãn lập tức liên tiếp hỏi, lại yên lặng nhìn hắn, thật sự thật cẩn thận.
Tiếu Trọng Hoa trầm mặc. Lát sau mới chậm rãi thở dài: “Nhất định!"
“Nhưng….Hồng Ngọc là nha đầu thân cận nhất bên cạnh ta!"
Tim Âu Dương Noãn như bị thắt lại, nàng nín thở hỏi vấn đề mà nãy giờ nàng vẫn không dám chạm tới: “Chàng có biện pháp, đúng không?"
Lời tuy là như thế nhưng Âu Dương Noãn lại cũng không nắm chắc điều gì.
Bởi vì chuyện phát sinh đột ngột, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ. Trong khoảng thời gian ngắn nếu muốn tìm ra lỗ hổng, phải đương trường giằng co.
Nhưng Tôn Nhu Trữ nhất định đã sớm nghĩ tới điểm này. Nói không chừng phía trước còn thứ gì đó đang chờ bọn họ.
Nàng không sợ Tôn Nhu Trữ, chỉ sợ không cứu được Hồng Ngọc.
Tiếu Trọng Hoa vừa muốn nói chuyện, bên ngoài liền có người bẩm báo: “Quận vương phi, Đổng trắc phi cho mời ngài!"
Âu Dương Noãn cùng Tiếu Trọng Hoa liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng thở dài.
Tôn Nhu Trữ quả thật là một chút thời gian cũng không lưu lại cho bọn họ, khẩn cấp muốn nàng mất mặt trước mặt mọi người.
Tiếu Trọng Hoa nắm chặt tay Âu Dương Noãn, chậm rãi nói: “Ta cam đoan với nàng, Hồng Ngọc sẽ không sao!"
Thanh liên cư.
Những tia nắng vàng nhỏ vụn chiếu vào trong sân, khiến không khí có một loại hơi thở yên tĩnh thanh bình.
Nháy mắt Tôn Nhu Trữ nhìn thấy Tiếu Trọng Hoa cùng Tiếu Trọng Hoa sóng vài bước vào liền hiện lên chút lạnh lùng cùng tản mạn khéo léo che dấu.
“Nhị đệ thật sự đúng là quan tâm ái thê. Không phải nhập cung sao? Thế nào lại đột nhiên trở về gấp vậy?" Tôn Nhu Trữ có chút mỉa mai nói.
Âu Dương Noãn mỉm cười: "Tin tức của đại tẩu đúng là linh thông. Quận vương sáng sớm mới nhận được cấp báo trong cung, ngươi ở nơi này cũng liền đã biết!"
Khuôn mặt tươi cười của Tôn Nhu Trữ lập tức cứng đờ, ánh mắt cũng càng thêm lạnh lùng.
Nếu không phải xác định Tiếu Trọng Hoa đã xuất phủ, nàng cũng sẽ không quá vọng động. Không nghĩ tới hắn thế nhưng lại nửa bước cũng không chịu rời đi.
Giữa Âu Dương Noãn cùng Tôn Nhu Trữ bất tri bất giác liền lưu động một loại giao phong bất động thanh sắc.
Đổng thị thu hết vào mắt, cười cười nói: “Noãn Nhi, nói vậy lý do mời ngươi đến hôm nay, ngươi cũng đã biết!"
Âu Dương Noãn vén áo thi lễ: “Đúng vậy, ta cũng đã mang Hồng Ngọc đến. Đổng trắc phi muốn hỏi gì, chúng ta đều ở trong này hỏi rõ ràng đi!"
“Còn có gì phải hỏi? Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, còn phải mất thời gian nữa sao?" Tôn Nhu Trữ thản nhiên nói.
Âu Dương Noãn nhìn Tôn Nhu Trữ, cũng cười: “Lời này đại tẩu nói sai rồi! Nếu chúng ta muốn mời Đổng trắc phi phán xét, tất nhiên phải đem chuyện phát sinh chi tiết nói hết một lần. Bằng không Đổng trắc phi làm sao phán đúng tội?"
Tôn Nhu Trữ cười lạnh, nhìn Hồng Ngọc sắc mặt tiều tụy, vừa tiến vào đã quỳ xuống. Vỗ tay: “Người đâu, mau dẫn Triệu Lương vào đây!"
Triệu Lương là một nam nhân trẻ tuổi tuấn lãng, khuôn mặt ẩn ẩn có vài phần cương nghị.
Hắn bị người ta trói gô tiến vào. Thấy Hồng Ngọc thẳng tắp quỳ trên mặt đất, trong mắt hiện lên tia không đành lòng.
Sau khi tiến vào hắn cũng không hành lễ với ai, chỉ lập tức quỳ gối trước mặt Tiếu Trọng Hoa: “Quận vương!"
Âu Dương Noãn nhìn y phục rách nát trên người hắn, mơ hồ có thể thấy rất nhiều vết thương thì không khỏi biến sắc: “Đại tẩu, ngươi đây là có ý gì? Ngay cả hỏi cũng chưa hỏi rõ ràng mà đã dùng hình sao?"
Lãnh ý trong đáy mắt Tôn Nhu Trữ càng tăng lên, nhưng lại làm bộ một thần sắc khó xử: “Đệ muội thật sự là đã hiểu lầm ta rồi a! Vết thương này là do hắn có ý đồ chạy trốn. Ban đầu ta phái người đi các sân điều tra đều chỉ là vô tâm. Ai ngờ, từ trên người hắn lại tìm thấy thứ dơ bẩn!"
“Đệ muội nói xem, ta sao có thể không sai người bắt hắn trước? Ai ngờ hắn lại không chịu nghe theo, còn liều mạng chạy trốn, cho nên mới bị thương. Như vậy sao có thể coi là dụng hình?"
Tiếu Trọng Hoa thản nhiên nhìn Triệu Lương: “Thế tử phi nói là sự thật?"
Triệu Lương lạnh lùng nhìn Tôn Nhu Trữ: “Không phải sự thật! Thế tử phi không hỏi rõ trắng đen đã nói thuộc hạ tư thông với Hồng Ngọc cô nương. Sai người bắt giam thuộc hạ không nói, lại còn sai người nghiêm hình tra tấn, buộc thuộc hạ thừa nhận tư thông với Hồng Ngọc cô nương!"
Tôn Nhu Trữ mỉm cười, lại không nhanh không chậm nói: "Triệu Lương, ngươi không cần đánh lạc hướng!"
"Ta hỏi ngươi, nếu ngươi chưa từng có tư tình với Hồng Ngọc, vậy trước mắt bao nhiêu người lại có thể soát ra cái yếm kia? Nếu nói có người muốn vu hãm ngươi, vậy sao nhiều hộ vệ như vậy sao lại không thấy trên người khác?"
Triệu Lương vội vàng nói: “Cái yếm kia cũng không biết là ai khâu vào mặt trong nội sam của thuộc hạ. Thuộc hạ bởi vì nhất thời sơ sẩy không phát giác!"
“Quận vương, mỗi lần thuộc hạ vào nội viện tuyệt không dám ở lâu. Căn bản chưa từng lấy cái yếm của Hồng Ngọc cô nương, lại càng không từng có tư tình với nàng. Xin ngài minh giám!"
Âu Dương Noãn hít sâu một hơi, sắc mặt bình tĩnh nói: “Nếu là trên người những hộ vệ khác soát ra cái yếm, tất nhiên là sẽ vô dụng. Người khác căn bản là không thể vào nội viện, nước bẩn này sao có thể hắt đến trên người Hồng Ngọc?"
Tôn Nhu Trữ cũng không trả lời nàng, ngược lại hướng về phía Đổng thị ngồi trên vị trí chủ tọa nói: “Trắc phi, ngài cũng biết tính cách ta không thích nhàn thoại chuyện của người khác, lại càng không thích đi quản chuyện của người khác!"
Đổng trắc phi hơi hơi ngạc nhiên, chợt gật gật đầu cười nói: “Đúng vậy, ngươi thật sự không phải người nhiều chuyện!"
Tôn Nhu Trữ lộ vẻ mặt ủy khuất nói: “Nhưng vừa rồi trong lời nói của đệ muội, từng câu từng chữ đều nói ta cố ý oan uổng Triệu Lương cùng Hồng Ngọc!"
"Chuyện này chính là trước mắt bao nhiêu người, ai cũng thấy rõ. Ta không thù không oán với hai người bọn họ, chẳng lẽ lại đi hãm hại, vu oan?"
"Ta là Thế tử phi, Triệu Lương cho dù là hộ vệ bên người Quận vương thì cũng chỉ là hạ nhân. Chẳng lẽ ta còn vì bọn họ mà thiết kế cạm bẫy? Đệ muội thật sự là đã oan uổng cho ta rồi!"
Tôn Nhu Trữ quả nhiên là đối thủ không thể khinh thường, tâm tư mẫn cảm, lời nói khéo léo. Quả thực thận trọng như phát, từng câu đều đánh vào trọng điểm.
Nhưng Âu Dương Noãn không giận mà cười nói: “Đại tẩu, từ đầu tới cuối, ta cũng không hề nhắc đến tên ngươi nửa chữ. Đại tẩu nói như vậy, không phải là đã quá đa tâm rồi sao?"
Sắc mặt Tôn Nhu Trữ cứng đờ, quay mạnh đầu nhìn Âu Dương Noãn.
Đổng thị cười nói: “Nhu Trữ, Noãn Nhi cũng chỉ là quá mức lo lắng cho nha đầu của mình thôi. Ngươi không cần đem việc này để trong lòng. Người nàng nói cũng không phải là ngươi!"
Nói xong dừng một chút lại nhìn Âu Dương Noãn: “Noãn Nhi, nếu ngươi nói Hồng Ngọc là bị oan, nhưng cái yếm lại đúng là được tìm thấy trên người Triệu Lương. Ngươi giải thích thế nào?"
Âu Dương Noãn thở dài nói: “Hồng Ngọc đi theo ta đã nhiều năm, chưa bao giờ có nửa điểm sai lầm. Ta gả qua đây bất quá mới được một tháng, nàng cùng Triệu Lương cũng bất quá là vài lần chi duyên, sao có thể nói là tư thông?"
“Nếu nói Hồng Ngọc có tư thông với Triệu Lương, vậy có ai chính mắt nhìn thấy? Hồng Ngọc là nha đầu của ta, một ngày ước chừng có tám canh giờ hầu hạ trước mặt ta. Thời gian còn lại đều ở cùng bọn nha đầu trong viện, sao còn có thời gian đi gặp gỡ nam nhân?"
"Lại càng không nói đến trước mặt bao nhiêu người đưa cái yếm cho nam nhân. Còn về phần cái yếm, nếu có người có ý hãm hại thì trộm đi cũng không phải là không thể!"
Tôn Nhu Trữ lắc lắc đầu, nói: "Tuy là nói như thế nhưng dù sao đó cũng là viện của ngươi, làm sao có thể xuất hiện loại chuyện này? Chẳng lẽ là do ngươi quản giáo không nghiêm?"
Âu Dương Noãn cười cười: "Đại tẩu nói đùa rồi. Dù sao ta cũng mới đến Yến vương phủ một thời gian ngắn, mọi chuyện trong viện phần lớn đều do hai vị mama quản. Nếu lúc trước từng có một nha đầu dám giở trò sau lưng chủ tử vậy làm sao có thể cam đoan sẽ không có một kẻ trộm?"
Giở trò sau lưng chủ tử? Đây là đang nói Bích Hà.
Trên mặt Đổng thị hiện lên chút tươi cười, nhưng lại cũng thực nhẹ: “Noãn Nhi, lời ngươi nói tuy rằng có lý nhưng thứ đó xác thực là được tìm thấy trên người Triệu Lương. Khi đó rất nhiều người đều thấy, chuyện này thật sự là khó giải quyết…."
Tôn Nhu Trữ cố ý thở dài, khó xử nói: “Đúng vậy! Theo ta thấy, nô tỳ thì cũng là người, khó tránh có lúc thê lương tĩnh mịch mà muốn tìm người làm bạn. Chuyện đó dù sao chúng ta cũng có thể thấy tình có thể nguyên!"
“Chỉ là bọn chúng ngay cả khi động tâm tư, cũng nên bẩm báo với chủ tử trước. Xin chủ tử lên tiếng, danh chính ngôn thuận hứa gả. Đó mới là đúng đắn!"
“Nhưng Hồng Ngọc với Triệu Lương lại làm như vậy thì xem Quận vương cùng Quận vương phi ngươi là cái gì? Xem những người như chúng ta là cái gì? Thực làm xấu thị củ của Vương phủ, bại hoại thanh danh của chúng ta!"
“Đệ muội! Hồng Ngọc là nha đầu của ngươi. Tự ngươi nhìn mà làm đi!"
Đây là đang muốn ép Âu Dương Noãn xử tử Hồng Ngọc cùng Triệu Lương. Sắc mặt Âu Dương Noãn lạnh xuống, nửa chữ cũng không nói.
Tiếu Trọng Hoa nghe đến đó, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, cũng không nói gì. Ánh mắt cũng bình thường âm trầm, không hề nhìn ra được cảm xúc gì.
Tôn Nhu Trữ thấy Tiếu Trọng Hoa không nói lời nào, là thái độ kiên quyết bảo vệ nha đầu của mình thì không khỏi cười lạnh: “Nhị đệ! Chuyện này phát sinh trong nội viện, vốn ngươi có thể mặc kệ!"
"Nhưng cố tình đương sự lại là hộ vệ của ngươi. Ngươi luôn luôn ngự hạ cực nghiêm, cũng không dung túng cấp dưới. Hôm nay ta hỏi ngươi, ngươi nói xem phải làm như thế nào?"
Tiếu Trọng Hoa liếc mắt nhìn Triệu Lương, trong mắt lộ ra tia phức tạp: “Đại tẩu nếu đã nói đên bốn chữ ngự hạ cực nghiêm, thì hộ vệ của ta sao lại có thể phát sinh loại chuyện tư thông đáng xấu hổ này?"
"Nếu hắn thích Hồng Ngọc, tự nhiên có thể cầu ta làm chủ, sao phải vụng trộm? Chẳng phải càng khiến người ta chê cười sao?"
Tôn Nhu Trữ liền cười: “Nói như vậy, phu thê hai người là đang một lòng muốn phá hư quy củ của Yến vương phủ?"
Hồng Ngọc không đành lòng nhìn Âu Dương Noãn bị người ta cố ý khó xử, nàng ngẩng mạnh đầu lên: “Tiểu thư, nay nô tỳ đã bị vu hãm như vậy, thật sự là không còn mặt mũi nào nhìn ngài. Chỉ có thể lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch!"
Nói xong nàng thế nhưng lại rất nhanh đứng lên, hướng cây cột chạy qua.
Trong lòng Âu Dương Noãn chấn kinh, không chút nghĩ ngợi đứng lên muốn ngăn trở nhưng đã không còn kịp nữa.
Nhưng khi bình tĩnh lại liền thấy một người rất nhanh đã che chắn trước mặt Hồng Ngọc.
Hồng Ngọc bị đâm một cái lảo đảo, cả người ngã về phía sau. Ngẩng đầu vừa thấy Triệu Lương sắc mặt xanh mét giúp nàng chặn một kích này thì nhất thời lệ rơi đầy mặt.
"Hồng Ngọc! Ngươi điên rồi sao? Ngươi đã quên những gì ta nói rồi hả? Ngươi chết, người khác sẽ chỉ nghĩ ngươi sợ tội tự sát! Ngươi muốn liên lụy ta cũng bị chê cười cả đời sao?"
Thanh âm của Âu Dương Noãn thế nhưng lại dẫn theo sự tức giận chưa bao giờ có khiến cả người Hồng Ngọc đều ngây dại.
Ngay thời khắc này, Triệu Lương nhìn Hồng Ngọc, cắn chặt khớp hàm.
Tay hắn gắt gao siết chặt, cơ hồ nổi lên gân xanh. Răng nanh khanh khách rung động khiến người ta nhìn mà cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Tiếu Trọng Hoa nhìn bộ dáng của hắn liền chậm rãi nói: “Đại tẩu, việc này ta đã hiểu tất cả. Đây có lẽ chỉ là một hiểu lầm mà thôi, lại không có người ngoài nào biết. Ngươi hãy khoan dung độ lượng, chuyện này coi như hết!"
Sắc mặt Tôn Nhu Trữ ác liệt: “Nhị đệ, ngươi thật sự là khiến chúng ta quá thất vọng rồi! Nha đầu cùng hộ vệ tư thông, theo gia pháp thì có đánh chết cũng đã là nhẹ. Sao ngươi có thể bao che cho hộ vệ bên cạnh mình như vậy?"
Tiếu Trọng Hoa nhếch môi lên: “Đại tẩu, điều nên nói ta cũng đã nói. Nếu ngươi vẫn cố ý như thế, vậy trách nhiệm ngươi hãy tự mình gánh lấy!"
Lời này là có ý gì?.....
Âu Dương Noãn quay mạnh đầu nhìn Tiếu Trọng Hoa, đã thấy hắn cười cười nhìn mình.
Trong tươi cười kia mặc dù có mấy phần trầm trọng nhưng lại có một loại kiên định khiến nàng an tâm.
Cái gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn. Tầm quan trọng của Hồng Ngọc đối với Âu Dương Noãn không cần nói cũng biết.
Cũng vì nguyên nhân đó mà Âu Dương Noãn mới hoàn toàn loạn tâm, mất đi sự bình tĩnh vốn có.
Nghe xong những lời Tiếu Trọng Hoa nói, ánh mắt Triệu Lương đột nhiên tối lại.
Hắn liền quỳ rạp xuống đất: “Xin hỏi Thế tử phi một câu, ta căn bản là một phế nhân, tương tự thái giám trong cung. Người hoạn thân cũng có tâm tư tư thông sao?"
"A?"
Tôn Nhu Trữ kinh hãi, trừng mắt cứng lưỡi. Dù nàng ngàn tính vạn tính cũng không tính đến bước này.
Ánh mắt Đổng thị cũng kinh ngạc: “Trọng Hoa, đây là có chuyện gì?"
Trong mắt Tiếu Trọng Hoa ẩn ẩn có một loại đau đớn không nói nên lời. Ngữ khí lại đạm mạc, cơ hồ từng câu từng chữ đều khiến người ta khiếp sợ: “Ba năm trước, Triệu Lương trên chiến trường đã bị thương!"
“Thuộc hạ không thể nhân đạo, chẳng lẽ còn có thể cùng người khác tư thông sao? Thật buồn cười! Nếu các vị không tin có thể tìm một đại phu đến nghiệm!" Triệu Lương cắn răng, nhả từng chữ một.
Âu Dương Noãn hơi hơi kinh ngạc, nàng nhìn nhìn Tiếu Trọng Hoa, lại nhìn Triệu Lương.
Hóa ra lại có duyên cớ như vậy! Khó trách Tiếu Trọng Hoa ngồi trong này lâu như vậy cũng không chịu mở miệng, hóa ra là có nguyên nhân bí ẩn.
Đối với nam tử mà nói, loại chuyện này nói ra trước mặt tất cả mọi người tương đương với lấy mạng hắn.
Tiếu Trọng Hoa vừa rồi chưa từng chủ động nói cũng không hề bức bách Triệu Lương. Hoàn toàn không nghĩ sẽ buộc hắn ở trước mặt mọi người thừa nhận chuyện khó nói như vậy.
"Loại chuyện này thuộc hạ tình nguyện chết cũng không nghĩ sẽ nói ra. Nhưng thuộc hạ không thể nhìn Hồng Ngọc cô nương vô tội bị vu oan…."
Trong phòng mọi người đều lâm vào trầm mặc. Sắc mặt Tôn Nhu Trữ cũng đều đã đại biến.
Lời Tiếu Trọng Hoa nói vừa rồi, tương đương cảnh cáo nàng. Hắn vừa rồi luôn trầm mặc cũng không phải vì không có biện pháp mà là cố ý dẫn nàng vào cạm bẫy không có đường lui.
Hiện tại Triệu Lương thừa nhận mình có thương thế như vậy cũng liền chứng minh hắn cùng Hồng Ngọc không hề có quan hệ.
Cứ như vậy vừa rồi nàng từng bước ép sát, một mực chắc chắn bọn họ có tội khiến tất cả mọi người đều hoài nghi nàng đứng sau màn hạ độc thủ vu oan người vô tội này.
Vừa nghĩ đến đây, trên mặt nàng mồ hôi lạnh liền chảy xuống.
"Đệ muội….Hóa ra….đều là hiểu lầm!" Tôn Nhu Trữ lúng ta lúng túng, cơ hồ nói không ra lời.
Nay nàng đã không còn cách nào khẳng định Hồng Ngọc cùng Triệu Lương tư thông. Ngược lại tự mình sẽ bị tha xuống nước.
Nếu Âu Dương Noãn cố ý truy cứu, nàng nên ứng đối thế nào?
Đến lúc đó người khác sẽ nghĩ thế nào? Chẳng phải mọi người đều sẽ nghĩ nàng cố ý làm khó Minh quận vương phi?
Âu Dương Noãn chậm rãi thở ra một hơi, trong đôi mắt thâm thúy đã hiện lên sự lạnh lùng: “Đại tẩu, chuyện này vốn không phải chuyện lớn gì. Nhưng nếu về sau, ngươi phát hiện một vật gì đó của ta trên người người khác thì sao? Có phải cũng sẽ nói ta cùng người khác tư thông?"
Nói đến đây Âu Dương Noãn đột nhiên đề cao thanh âm: “Hôm nay là cái yếm của Hồng Ngọc. Ngày mai lại là một túi thơm hay một cái khăn tay của ta xuất hiện trên người ai đó. Đến lúc đó xảy ra chuyện gì, ta phải làm sao để chứng minh bản thân trong sạch?"
Sắc mặt Tôn Nhu Trữ một chút huyết sắc cũng không có, trong lòng nàng trầm xuống.
Đột nhiên đứng lên đi đến trước mặt Âu Dương Noãn, thê thanh nói: “Đệ muội, đều là ta không tốt. Chuyện hôm nay quả thực là do ta sơ ý, không nghĩ sẽ có người sẽ có tâm tư ác độc hãm hại Hồng Ngọc cô nương!"
“Nếu không phải xác thực được Hồng Ngọc trong sạch, hôm nay ta sẽ khó mà bảo toàn mạng sống cho nàng!"
"Đại tẩu! Nếu sau này có lại phát sinh chuyện như vậy, mời ngươi hãy điều tra rõ ràng, không nên oan uổng người tốt!" Âu Dương Noãn cười lạnh nhìn sắc mặt trắng bệch của Tôn Nhu Trữ.
“Được rồi! Được rồi! Chân tướng đều đã điều tra rõ ràng. Nếu chỉ là hiểu lầm, các ngươi cũng không nên vì chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đến hòa khí!"
Đổng thị hòa khí nói. Từ đầu đến cuối thái độ của bà đều biểu hiện rất công bằng.
Biểu hiện của Tôn Nhu Trữ cũng rất thành khẩn cùng áy náy: “Đệ muội! Ngươi tha thứ, ta mới yên tâm!"
Âu Dương Noãn lạnh lùng nhìn Tôn Nhu Trữ.
Tha thứ? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Nha đầu của nàng vô duyên vô cớ bị người khác oan uổng, còn muốn nàng phải nhẫn nhịn sao?
Nàng vừa muốn nói chuyện nhưng lại nhìn đến Tiếu Trọng Hoa đang nhìn mình. Những lời trách móc nặng nề lại đột nhiên không thể nói ra được.
Nàng không thèm để ý Tôn Nhu Trữ thế nào nhưng Tôn Nhu Trữ lại là chính thê của Tiếu Trọng Quân.
Mà Tiếu Trọng Hoa đối với vị huynh trưởng này là sự quan tâm xuất phát từ nội tâm.
Miệng Âu Dương Noãn giật giật. Tiếu Trọng Hoa lại nhìn nàng cười nhẹ không lên tiếng.
Nói cách khác, hắn cũng không tính ngăn cản nàng làm gì….
Hắn không ngăn cản nhưng nàng lại không thể không băn khoăn.
Dưới đáy lòng Âu Dương Noãn thở dài: “Một khi đã như vậy, Đại tẩu! Chuyện này liền dừng lại ở đây đi. Hy vọng đừng có người lại hồ ngôn loạn ngữ!"
Tôn Nhu Trữ nhẹ nhàng thở ra: "Đây là tất nhiên. Người đâu, mau cởi trói cho Triệu thị vệ. Hồng Ngọc cô nương cũng chịu khổ rồi, mau đứng lên đi!"
“Hôm nay, thật muốn đa tạ đại tẩu!"
Ngữ khí của Âu Dương Noãn lạnh nhạt, tựa hồ như thật sự chưa từng để chuyện này trong lòng.
Tôn Nhu Trữ nhảy dựng lên, có chút không dám nhìn đối phương.
Trở lại Hạ tâm đường, Âu Dương Noãn cũng không để ý đến Tiếu Trọng Hoa. Trước hết phân phó Hồng Ngọc đi nghỉ ngơi, sau đó liền triệu tập tất cả nha đầu được phép hầu hạ trong phòng.
Mọi người hết hai mặt nhìn nhau rồi lại nhìn nàng. Âu Dương Noãn lạnh lùng: “Chuyện ngày hôm nay các ngươi cũng đều đã nghe nói. Nha đầu bên cạnh ta vô duyên vô cớ bị vu oan, tất nhiên chuyện không chỉ đơn giản như vậy!"
"Y phục của Hồng Ngọc không thể vô duyên vô cớ lạc ra bên ngoài, trong đó nhất định có người động tay động chân. Ta không phải hoài nghi các ngươi, chỉ là muốn nói cho các ngươi biết, từ nay về sau làm việc phải cẩn thận!"
Trải qua chuyện ngày hôm nay, những người đi theo bên cạnh nàng cũng phải nên cảnh giác.
Cho nên Âu Dương Noãn cũng có chút bộc trực ngôn, nói xong những lời này lại liếc mắt nhìn Bích Dao, lạnh giọng nói: “Còn có các ngươi, tuy rằng các ngươi vốn là nha đầu trong viện này cũng không phải nha đầu hồi môn của ta!"
"Nhưng hiện tại cũng coi như là nha đầu bên cạnh ta. Hôm nay bọn họ hãm hại Hồng Ngọc, ngày mai liền đến phiên các ngươi. Tất cả đều nhớ rõ cho ta, qua việc này phải cẩn thận cảnh giác hơn!"
Mấy người Bích Dao, Bích Vũ đã bị lời của Âu Dương Noãn làm cho kinh hồn táng đảm. Lúc nghe đến sẽ đến phiên các nàng bị hãm hại liền nhất thời ngây dại.
Phương mẹ ở bên cạnh nghe, lúc này không khỏi tức giận lên tiếng: “Còn đứng đó thất thần làm gì? Quận vương phi đều là muốn tốt cho các ngươi, còn đứng đó ngây ngốc nữa!"
Tuy rằng quản sự chân chính trong viện là Đỗ mama cùng Tương mama. Nhưng bên cạnh Quận vương phi hai người kia chẳng qua cũng chỉ là một quản sự.
Người chân chính có tiếng nói là Phương mama, cho nên bọn nha đầu không ai không sợ bà. Nghe bà nói như thế liền cuống quít quỳ xuống.
"Từ nay về sau, trong phòng của ta không thể có một khắc không có người. Phàm là lúc có người ngoài đến, tuyệt đối không được để khách nhân một mình tùy tiện đi loạn trong viện!"
"Cứ ba ngày lại phải kiểm tra sắp xếp hòm đựng đồ một lần. Mà không riêng gì của ta, các ngươi cũng phải nhìn xem của chính mình có hơn thiếu thứ gì không? Cho dù là một sợi tóc, một cuộn chỉ cũng phải đều tỉnh táo cho ta! Nếu lại xuất hiện chuyện này một lần nữa, các ngươi tự mình nhìn mà làm đi!"
Trên mặt mọi người đều tỏ vẻ băn khoăn, Âu Dương Noãn trầm giọng hỏi: “Các ngươi nghe rõ rồi chứ?"
“Dạ!"
Nhìn các nàng ai ai cũng đều khó nén vẻ kinh hách, Âu Dương Noãn phất tay bảo các nàng đứng lên: “Hồng Ngọc làm việc không cẩn thận, phạt nửa năm tiền tiêu vặt. Qua chuyện này, các ngươi phải cẩn thận hơn, phải chú tâm hơn!"
Nói xong lời này, nàng liền đứng lên. Nhìn thấy Tiếu Trọng Hoa mới từ cửa sân đi vào liền phất phất tay nói: “Được rồi, tất cả lui xuống đi!"
Tiếu Trọng Hoa thấy mi tâm nàng nhíu chặt, khóe môi đang tràn đầy ý cười liền trầm xuống, phân phó Xương Bồ: “Được rồi! Chủ tử của các ngươi cũng đã phát tiết xong rồi. Nhanh đi chuẩn bị ngọ thiện, đừng để nàng đói!"
Âu Dương Noãn lạnh mắt nhìn hắn, cũng không nói chuyện, một mình bước vào phòng.
Tiếu Trọng Hoa vén rèm tiến vào, thấy Âu Dương Noãn ngồi một bên đọc sách liền đi qua: “Tâm tình không tốt?"
‘Xoạt’ một trang sách được lật qua, thanh âm có chút chói tai.
Biểu tình của Âu Dương Noãn lạnh lùng thản nhiên, nhìn không ra chút không vui nào.
Thanh âm Tiếu Trọng Hoa lại càng thấp: “Ta biết nàng đang tức giận cái gì. Triệu Lương là thuộc hạ của ta. Cho dù người khác nói gì thì hắn cũng là một nam tử, không đến mức chịu không nổi. Chính là Hồng Ngọc…."
Âu Dương Noãn bỗng nhiên buông sách: “Kỳ thật trong lòng Quận vương biết rất rõ. Chuyện này tuy rằng được chứng minh chỉ là hiểu lầm nhưng về sau ai cũng có thể chỉ trỏ Hồng Ngọc. Cho dù nàng là người ngay thẳng, người khác cũng sẽ vẫn cảm thấy nàng nhất định có điều mờ ám nên mới bị hiểu lầm!"
“Nói ra thì, Hồng Ngọc chẳng qua chỉ là một nha đầu, không ai lại bỏ công sức lớn như vậy để đối phó nàng. Hồng Ngọc bị oan uổng cũng chỉ vì là người bên cạnh ta!"
"Từ khi ta gả vào đây, trong phủ có biết bao ánh mắt đang nhìn chằm chằm chỉ để ý nắm được sai lầm của ta. Bởi vì ta cẩn thận, các nàng nhất thời tìm không ra nhược điểm nên liền đánh chủ ý lên Hồng Ngọc!"
Trong giọng nói của nàng có pha sự ủy khuất ẩn nhẫn: “Hôm nay ta vốn có thể cho đại tẩu cũng nếm thử tư vị thống khổ bị mọi người chỉ trích. Nhưng vì chàng, ta đã nhẫn nhịn!"
"Hiện tại nghĩ lại, Tôn Nhu Trữ là người, nha đầu của ta không phải người sao? Sao có thể tùy ý khi nhục Hồng Ngọc như vậy? Nàng bên ngoài là khi nhục Hồng Ngọc, trên thực tế không phải là khi nhục ta sao?"
Tiếu Trọng Hoa chưa bao giờ thấy qua vẻ giận dữ như vậy của Âu Dương Noãn.
Chỉ là như thế này càng khiến hắn tin tưởng địa vị của Hồng Ngọc trong lòng nàng.
Địa vị kia, khả năng so với trượng phu như hắn còn nặng hơn. Trong lòng hơi hơi có chút mất mát, hắn nhướng mày lên trầm giọng nói: “Tương lai, ta sẽ tìm cho Hồng Ngọc một nhà tốt!"
Ý của Tiếu Trọng Hoa là tương lai sẽ hứa gả Hồng Ngọc cho một nhà tốt?
“Chàng làm cái gì vậy?"
Âu Dương Noãn ngồi mạnh dậy, ánh mắt gắt gao nhìn hắn: “Áy náy? Đồng tình?"
Nàng cũng biết chuyện này là Tôn Nhu Trữ nhắm vào nàng, thực tế là cùng Tiếu Trọng Hoa không có vấn đề gì.
Nhưng vừa rồi nếu không phải vì có hắn nàng hoàn toàn có thể khiến Tôn Nhu Trữ không chịu nổi, đem tội danh vu hãm của nàng ta chứng thực! Khiến cho thanh danh của Tôn Nhu Trữ ở Yến vương phủ phá hủy hết.
Nhưng vì là Thế tử phi của Yến vương phủ nên nàng mới giữ lại chút mặt mũi cuối cùng cho nàng ta. Cũng vì vậy mà nàng không thể không thoái nhượng, ẩn nhẫn.
Trong lòng nàng thật sự không hề thoải mái. Trùng sinh lại đời này nàng chưa từng để người bên cạnh chịu qua loại ủy khuất này.
Cho nên hiện tại, sự không thoải mái trong lòng toàn bộ hóa thành phẫn nộ, đều hướng Tiếu Trọng Hoa phát tiết ra hết.
Tiếu Trọng Hoa nhìn nàng, nhưng tâm tình của hắn xem ra không có chút tức giận nào.
Thậm chí tốt đến dọa người. Hắn thấy nàng tức giận, bên môi thậm chí còn lộ ra ý cười ôn nhu.
"Chàng cười cái gì?" Âu Dương Noãn tức giận hiển nhiên là không chặn lại được.
Tiếu Trọng Hoa ngược lại càng cười đến lợi hại. Giờ phút này khuôn mặt hắn có vẻ phá lệ trẻ trung, không còn bộ dáng cương nghị như trước nữa. Vẻ mặt thiên chân tươi sáng, tác phong cường hãn lãnh khốc ngày thường dường như trở thành hư không.
Âu Dương Noãn dùng một loại ánh mắt ‘đều là lỗi của chàng’ nhìn Tiếu Trọng Hoa.
Đối phương lại lơ đễnh: “Nàng tức giận với ta, ta thật cao hứng!"
Hắn, có phải có khuynh hướng thích chịu ngược hay không? Âu Dương Noãn ngạc nhiên nhìn hắn, trong ánh mắt toát ra một tia mê hoặc.
“Tuy rằng chỉ là giận chó đánh mèo. Nhưng điều này chứng minh, trong lòng nàng ta không phải người ngoài!" Tiếu Trọng Hoa chậm rãi nói, giọng điệu dĩ nhiên là rất nghiêm túc.
Gió lạnh thổi tới mang theo hương hoa, nhất thời bên trong tràn ngập hương khí của đất trời.
Âu Dương Noãn nhất thời không biết phải nói cái gì, chỉ lẳng lặng nhìn nam nhân trước mắt như là lần đầu tiên quen biết hắn.
"Noãn Nhi, ta thấy rất vui!" Tay Tiếu Trọng Hoa thản nhiên vuốt tóc nàng, mang đến từng đợt cảm xúc ấm áp.
“Ta không biết hôm nay có chuyện gì đáng để chàng cao hứng?" Âu Dương Noãn nhìn hắn, thành thật nói.
“Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, ta liền sẽ vui vẻ như vậy!"
Âu Dương Noãn khó hiểu, nàng vẫn luôn khó hiểu.
Đời này nàng chưa từng vì người khác đặt cược quá nhiều tình cảm. Nàng bị động nhận yêu thương của người khác.
Cho nên nàng không biết Tiếu Trọng Hoa vì sao lại cảm thấy mỹ mãn như thế? Ngoại trừ nghĩa vụ của một Quận vương phi, nàng cũng chưa từng cho thêm điều gì.
Thậm chí ngay cả tình yêu đều hết sức keo kiệt.
Thật lâu sau, nàng mới kinh ngạc nhẹ giọng nói: "Người sau lưng giở trò, sẽ không chịu dừng tay…."
Lời chỉ nói một nửa liền tự giác lỡ lời mà thu lại, nàng gắt gao cắn môi nuốt nửa còn lại trong ngực. Lập tức bờ môi bị răng cắn để lại vết đỏ nhàn nhạt.
Tiếu Trọng Hoa vươn tay, nắm lấy cằm nàng, ngón tay ve vuốt lên vết răng hằn trên môi, cúi đầu đáp: “Không sao, có ta bên cạnh nàng!"
Hơi thở ấm nóng của hắn phả bên tai Âu Dương Noãn. Nàng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt hắn. Đôi mắt trong veo, như là trám đầy tình ý sâu nặng không hề che dấu….
Rất kỳ quái, Âu Dương Noãn vốn một bụng đầy tức giận liền dần dần tan hết.
Mọi chuyện quả nhiên đúng như Âu Dương Noãn dự đoán. Trong Yến vương phủ lời đồn nhảm nổi lên tứ phía.
Mà không chỉ có Yến vương phủ, toàn kinh đô cũng đã có nhiều lời đồn đãi. Vì thế không chỉ có phủ Đại công chúa phái người đến hỏi thăm.
Ngay cả Lâm Nguyên Hinh phủ Thái tử cũng bị kinh động, liền mời Âu Dương Noãn vô luận như thế nào cũng phải đến phủ Thái tử một chuyến.
Từ một đêm yến trong cung phủ Thái tử là một nơi mà Âu Dương Noãn luôn tận lực né tránh.
Nàng luôn không thể chịu đựng được ánh mắt càng ngày càng càn rỡ của Tiếu Diễn.
Lại càng không nói đến nơi đó có một Chu Chỉ Quân luôn như hổ rình mồi nhìn nàng.
Vừa vào đến hoa viên phủ Thái tử, liền nhìn thấy bên trong có vài nữ tử xinh đẹp đang hứng trí bừng bừng đàm luận điều gì đó.
Không cần nghĩ cũng biết, những nữ tử mỹ mạo này tất nhiên đều là mỹ nhân của Tiếu Diễn.
Âu Dương Noãn rảo bước nhanh hơn, chợt nghe một nữ tử lục y trẻ tuổi cười nói: “Mọi người đều nói Vĩnh An quận chúa mỹ mạo khôn kể, tướng mạo cao thượng. Hiện tại xem ra đều chỉ là lời đồn a!"
"Nếu nàng là nữ tử có phẩm hạnh tốt thì nha đầu bên người sao có thể làm ra loại chuyện này? Ngày đó nghe người ta nói ta còn không tin, hiện tại nhớ đến thật sự là ghê tởm!"
Nha đầu dẫn đường cho Âu Dương Noãn nhất thời biến sắc.
Vừa muốn cất lời thì bị Âu Dương Noãn lạnh lùng liếc mắt một cái. Nha đầu kia nhất thời cúi đầu, không dám hé nửa lời nhắc nhở những người kia.
Một nữ tử khác mặc y phục màu đỏ thắm, thân hình như rắn nước đắc ý dào dạt nói: “Hiện tại chuyện này đã trở nên ồn ào huyên náo, thật sự là khiến thể diện của Yến vương phủ cùng phủ Đại công chúa đều mất hết!"
"Đường đường là một quận chúa, ngay cả nha đầu của mình cũng quản không được, cư nhiên để nó làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này! Không biết có phải là do thượng bất chính hạ tắc loạn hay không?"
Một nữ tử nữ liền cười haha: “Không phải đã nói chỉ là hiểu lầm thôi sao?"
"Hiểu lầm? Sao lại không nhầm trên người nha đầu của chúng ta? Có thể thấy được chính nàng vốn đã không có mặt mũi, người bên ngoài đi theo cũng thêm phiền!"
"Nghe nói nha đầu kia là người thân cận nhất bên cạnh nàng, khó tránh là vì nàng mà gánh chịu tội danh!" Hồng y nữ tử liền cười khúc khích.
Thanh âm này thập phần chói tai, sắc mặt Hồng Ngọc lập tức liền trắng toát, thân mình lung lay sắp ngã.
Xương Bồ cũng tức giận đến xanh mặt, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng nói: “Các ngươi có thân phận gì? Dám ở trong này huyên thuyên!"
Ba nữ tử kia nghe tiếng liền quay đầu, sắc mặt nhất thời đại biến.
Trong đó lục y nữ tử cùng tử y nữ tử liền ngượng ngùng, đều cung kính hành lễ.
Chỉ có hồng y nữ tử chỉ nhẹ nhàng hơi hơi cúi đầu, ngang nhiên đứng mỉm cười, vẻ mặt lại càng kiêu căng.
Ánh mắt Âu Dương Noãn trong trẻo mà lạnh lùng đảo qua ba người này, tươi cười cực lạnh nhạt.
Hồng y nữ tử cũng không sợ hãi, nâng khăn tay che đi nụ cười bên môi: “Quận vương phi vạn phúc. Bọn tỳ thiếp vừa mới nhắc đến ngài, vừa khéo ngài cũng tới!"
“Phi Nhi! Ngươi không muốn sống nữa sao?" Tử y nữ tử lộ vẻ mặt sợ hãi lôi kéo tay áo nàng.
Hồng y nữ tử gọi Phi Nhi kia là tiểu thiếp được Tiếu Diễn sủng ái nhất thời gian gần đây.
Vừa mời mang thai một tháng, rất nhanh sẽ được thăng lên làm trắc phi. Cho nên mới không hề sợ hãi như vậy.
Trong lòng Phi Nhi rất oán hận Âu Dương Noãn. Nguyên nhân vì sao lại không thể nói cho người ngoài biết.
Gần đây một lần Tiếu Diễn say rượu, tay ôm nàng mà miệng lại luôn gọi Noãn Nhi. Cho nên Phi Nhi mới giận chó đánh mèo, mượn cơ hội châm chọc Âu Dương Noãn vài câu.
Người nhàm chán tự nhiên sẽ nói những lời nhàm chán. Thân phận của những người này cũng không xứng để nàng nói chuyện.
Nếu cùng các nàng dây dưa, mới thật sự là hạ thấp bản thân. Âu Dương Noãn mặt không đổi sắc, cũng không tính quan tâm đến đối phương liền cứ thế đi qua.
Phi Nhi cười nói: “Xem ra là thật sự chột dạ. Cư nhiên ngay cả nói cũng không dám tiếp…."
Lời vừa nói được một nửa, lại đột nhiên nghe thấy ‘chát’ một tiếng. Tiếp theo là thanh âm kêu lên sợ hãi của Phi Nhi.
Âu Dương Noãn liền ngừng bước chân, đột nhiên quay đầu lại liền thấy Phi Nhi kia nhanh như chớp ngã lăn xuống dưới bậc thang.
Nàng có chút sợ hãi, thế nhưng lại nhìn thấy Tiếu Diễn đứng trên bậc thang cao cao kia. Mà những người khác đã hốt hoảng quỳ xuống.
“Ai cho phép ngươi vô lễ với Vĩnh An quận chúa như vậy? Người đâu, mau kéo xuống!"
Tiếu Diễn phất phất tay, trong ánh mắt tràn đầy âm trầm, sắc mặt rất không kiên nhẫn.
Phi Nhi vẫn luôn được sủng ái. Từ khi mang thai tới nay, Tiếu Diễn đối với nàng quả thực là che chở đủ đầy, muốn gì được nấy. Thậm chí ngay cả Thái tử phi cũng đều nhường nàng ba phần.
Không nghĩ rằng hôm nay chỉ vì Âu Dương Noãn mà Tiếu Diễn lại tức giận như vậy.
Nước mắt Phi Nhi nhất thời cuồn cuộn rơi xuống, nhanh chóng đứng lên gắt gao ôm lấy chân Tiếu Diễn: “Thái tử, tỳ thiếp sai rồi! Sau này thiếp sẽ không dám nói lung tung nữa! Cầu ngài nể tình tiện thiếp đang mang thai mà tha cho ta!"
Ánh mắt lạnh lùng của Tiếu Diễn dừng trên thân thể Phi Nhi, nhưng không hề có chút ít thương cảm, thanh âm như hàn sương: “Kéo xuống!"
Nhìn Phi Nhi vốn được sủng ái tận trời bị kéo đi, những người khác đều hai mặt nhìn nhau, không dám nói nữa chữ. Nhất thời trong hoa viên một mảnh tĩnh mịch.
Vừa rồi rõ ràng cái gì hắn cũng đều nghe được, lại cho đến lúc này mới hiện thân. Rõ ràng là muốn mượn cơ hội để chê cười nàng.
Âu Dương Noãn lạnh lùng nhìn một màn này, trong ánh mắt hơi hơi lộ ra tia trào phúng.
“Chàng….không phải là đã vào cung rồi sao?" Âu Dương Noãn sửng sốt, kinh ngạc hỏi.
Tiếu Trọng Hoa thấy hai mắt Âu Dương Noãn sưng đỏ, trong lòng căng thẳng: “Xe ngựa vừa vào cung liền nghe Kim Lương hồi báo. Ta liền phái người đến chỗ Bệ hạ cáo lỗi, vội vàng trở về gấp!"
Thân mình Âu Dương Noãn chấn động, Tiếu Trọng Hoa lại nói: “Chuyện xảy ra ta cũng đã biết đại khái, nàng không cần sốt ruột!"
Âu Dương Noãn nghe hắn nói như thế, bất giác ưu sắc đại hiển.
Nàng hơi hơi cúi đầu, nhíu mày lại lo lắng: “Chuyện này, là do ta sơ sẩy. Không phát hiện vật bên người Hồng Ngọc bị mất kịp thời nên mới gây ra tại họa như vậy. Ngược lại khiến chàng cùng lo lắng theo!"
Trong mắt Tiếu Trọng Hoa ẩn ẩn đau lòng, nhưng hắn lại bình tĩnh nói: “Hồng Ngọc là nha đầu đắc lực bên cạnh nàng. Nay xảy ra chuyện như vậy không chỉ liên quan đến an nguy của Hồng Ngọc mà còn ảnh hưởng đến thanh danh của nàng!"
"Nếu đúng như lời nàng nói thì Triệu Lương là hộ vệ của ta. Hắn làm ra chuyện như vậy ta cũng phải gánh trách nhiệm, sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Như vậy thì sao có thể nói là liên lụy?"
“Hiện tại người khác cũng là có chuẩn bị mà đến. Bức thiết nắm được nhược điểm, lại có quy củ của Vương phủ đè nặng. Nếu chúng ta tùy tiện làm việc, đối phương vừa vặn lấy gậy ông đập lưng ông. Đến lúc đó ta sẽ bị người ta nói bao che dung túng nha đầu của mình. Như vậy chỉ sợ căn bản không cứu được Hồng Ngọc….."
Nói đến đây Âu Dương Noãn mới lại nhẹ giọng nói mang theo chút chần chờ: “Không riêng gì như thế, ta cũng sợ….sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Quận vương!"
"Đừng lo!"
Chút ánh sáng nhu lượng hiện lên trong đôi mắt đen của Tiếu Trọng Hoa, thoáng mềm hóa biểu tình lạnh lùng kia. Bạc môi hắn khẽ nhếch, khóe mắt đuôi lông mày đều tràn đầy ý cười: “Vấn đề này, tạm thời không cần suy nghĩ!"
“Nói thì dễ. Nhưng dù sao cũng phải nghĩ đến hậu quả tệ nhất…..Các nàng nếu đã định tội Hồng Ngọc, có thể sẽ liền xử tử không?"
Âu Dương Noãn lập tức liên tiếp hỏi, lại yên lặng nhìn hắn, thật sự thật cẩn thận.
Tiếu Trọng Hoa trầm mặc. Lát sau mới chậm rãi thở dài: “Nhất định!"
“Nhưng….Hồng Ngọc là nha đầu thân cận nhất bên cạnh ta!"
Tim Âu Dương Noãn như bị thắt lại, nàng nín thở hỏi vấn đề mà nãy giờ nàng vẫn không dám chạm tới: “Chàng có biện pháp, đúng không?"
Lời tuy là như thế nhưng Âu Dương Noãn lại cũng không nắm chắc điều gì.
Bởi vì chuyện phát sinh đột ngột, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ. Trong khoảng thời gian ngắn nếu muốn tìm ra lỗ hổng, phải đương trường giằng co.
Nhưng Tôn Nhu Trữ nhất định đã sớm nghĩ tới điểm này. Nói không chừng phía trước còn thứ gì đó đang chờ bọn họ.
Nàng không sợ Tôn Nhu Trữ, chỉ sợ không cứu được Hồng Ngọc.
Tiếu Trọng Hoa vừa muốn nói chuyện, bên ngoài liền có người bẩm báo: “Quận vương phi, Đổng trắc phi cho mời ngài!"
Âu Dương Noãn cùng Tiếu Trọng Hoa liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng thở dài.
Tôn Nhu Trữ quả thật là một chút thời gian cũng không lưu lại cho bọn họ, khẩn cấp muốn nàng mất mặt trước mặt mọi người.
Tiếu Trọng Hoa nắm chặt tay Âu Dương Noãn, chậm rãi nói: “Ta cam đoan với nàng, Hồng Ngọc sẽ không sao!"
Thanh liên cư.
Những tia nắng vàng nhỏ vụn chiếu vào trong sân, khiến không khí có một loại hơi thở yên tĩnh thanh bình.
Nháy mắt Tôn Nhu Trữ nhìn thấy Tiếu Trọng Hoa cùng Tiếu Trọng Hoa sóng vài bước vào liền hiện lên chút lạnh lùng cùng tản mạn khéo léo che dấu.
“Nhị đệ thật sự đúng là quan tâm ái thê. Không phải nhập cung sao? Thế nào lại đột nhiên trở về gấp vậy?" Tôn Nhu Trữ có chút mỉa mai nói.
Âu Dương Noãn mỉm cười: "Tin tức của đại tẩu đúng là linh thông. Quận vương sáng sớm mới nhận được cấp báo trong cung, ngươi ở nơi này cũng liền đã biết!"
Khuôn mặt tươi cười của Tôn Nhu Trữ lập tức cứng đờ, ánh mắt cũng càng thêm lạnh lùng.
Nếu không phải xác định Tiếu Trọng Hoa đã xuất phủ, nàng cũng sẽ không quá vọng động. Không nghĩ tới hắn thế nhưng lại nửa bước cũng không chịu rời đi.
Giữa Âu Dương Noãn cùng Tôn Nhu Trữ bất tri bất giác liền lưu động một loại giao phong bất động thanh sắc.
Đổng thị thu hết vào mắt, cười cười nói: “Noãn Nhi, nói vậy lý do mời ngươi đến hôm nay, ngươi cũng đã biết!"
Âu Dương Noãn vén áo thi lễ: “Đúng vậy, ta cũng đã mang Hồng Ngọc đến. Đổng trắc phi muốn hỏi gì, chúng ta đều ở trong này hỏi rõ ràng đi!"
“Còn có gì phải hỏi? Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, còn phải mất thời gian nữa sao?" Tôn Nhu Trữ thản nhiên nói.
Âu Dương Noãn nhìn Tôn Nhu Trữ, cũng cười: “Lời này đại tẩu nói sai rồi! Nếu chúng ta muốn mời Đổng trắc phi phán xét, tất nhiên phải đem chuyện phát sinh chi tiết nói hết một lần. Bằng không Đổng trắc phi làm sao phán đúng tội?"
Tôn Nhu Trữ cười lạnh, nhìn Hồng Ngọc sắc mặt tiều tụy, vừa tiến vào đã quỳ xuống. Vỗ tay: “Người đâu, mau dẫn Triệu Lương vào đây!"
Triệu Lương là một nam nhân trẻ tuổi tuấn lãng, khuôn mặt ẩn ẩn có vài phần cương nghị.
Hắn bị người ta trói gô tiến vào. Thấy Hồng Ngọc thẳng tắp quỳ trên mặt đất, trong mắt hiện lên tia không đành lòng.
Sau khi tiến vào hắn cũng không hành lễ với ai, chỉ lập tức quỳ gối trước mặt Tiếu Trọng Hoa: “Quận vương!"
Âu Dương Noãn nhìn y phục rách nát trên người hắn, mơ hồ có thể thấy rất nhiều vết thương thì không khỏi biến sắc: “Đại tẩu, ngươi đây là có ý gì? Ngay cả hỏi cũng chưa hỏi rõ ràng mà đã dùng hình sao?"
Lãnh ý trong đáy mắt Tôn Nhu Trữ càng tăng lên, nhưng lại làm bộ một thần sắc khó xử: “Đệ muội thật sự là đã hiểu lầm ta rồi a! Vết thương này là do hắn có ý đồ chạy trốn. Ban đầu ta phái người đi các sân điều tra đều chỉ là vô tâm. Ai ngờ, từ trên người hắn lại tìm thấy thứ dơ bẩn!"
“Đệ muội nói xem, ta sao có thể không sai người bắt hắn trước? Ai ngờ hắn lại không chịu nghe theo, còn liều mạng chạy trốn, cho nên mới bị thương. Như vậy sao có thể coi là dụng hình?"
Tiếu Trọng Hoa thản nhiên nhìn Triệu Lương: “Thế tử phi nói là sự thật?"
Triệu Lương lạnh lùng nhìn Tôn Nhu Trữ: “Không phải sự thật! Thế tử phi không hỏi rõ trắng đen đã nói thuộc hạ tư thông với Hồng Ngọc cô nương. Sai người bắt giam thuộc hạ không nói, lại còn sai người nghiêm hình tra tấn, buộc thuộc hạ thừa nhận tư thông với Hồng Ngọc cô nương!"
Tôn Nhu Trữ mỉm cười, lại không nhanh không chậm nói: "Triệu Lương, ngươi không cần đánh lạc hướng!"
"Ta hỏi ngươi, nếu ngươi chưa từng có tư tình với Hồng Ngọc, vậy trước mắt bao nhiêu người lại có thể soát ra cái yếm kia? Nếu nói có người muốn vu hãm ngươi, vậy sao nhiều hộ vệ như vậy sao lại không thấy trên người khác?"
Triệu Lương vội vàng nói: “Cái yếm kia cũng không biết là ai khâu vào mặt trong nội sam của thuộc hạ. Thuộc hạ bởi vì nhất thời sơ sẩy không phát giác!"
“Quận vương, mỗi lần thuộc hạ vào nội viện tuyệt không dám ở lâu. Căn bản chưa từng lấy cái yếm của Hồng Ngọc cô nương, lại càng không từng có tư tình với nàng. Xin ngài minh giám!"
Âu Dương Noãn hít sâu một hơi, sắc mặt bình tĩnh nói: “Nếu là trên người những hộ vệ khác soát ra cái yếm, tất nhiên là sẽ vô dụng. Người khác căn bản là không thể vào nội viện, nước bẩn này sao có thể hắt đến trên người Hồng Ngọc?"
Tôn Nhu Trữ cũng không trả lời nàng, ngược lại hướng về phía Đổng thị ngồi trên vị trí chủ tọa nói: “Trắc phi, ngài cũng biết tính cách ta không thích nhàn thoại chuyện của người khác, lại càng không thích đi quản chuyện của người khác!"
Đổng trắc phi hơi hơi ngạc nhiên, chợt gật gật đầu cười nói: “Đúng vậy, ngươi thật sự không phải người nhiều chuyện!"
Tôn Nhu Trữ lộ vẻ mặt ủy khuất nói: “Nhưng vừa rồi trong lời nói của đệ muội, từng câu từng chữ đều nói ta cố ý oan uổng Triệu Lương cùng Hồng Ngọc!"
"Chuyện này chính là trước mắt bao nhiêu người, ai cũng thấy rõ. Ta không thù không oán với hai người bọn họ, chẳng lẽ lại đi hãm hại, vu oan?"
"Ta là Thế tử phi, Triệu Lương cho dù là hộ vệ bên người Quận vương thì cũng chỉ là hạ nhân. Chẳng lẽ ta còn vì bọn họ mà thiết kế cạm bẫy? Đệ muội thật sự là đã oan uổng cho ta rồi!"
Tôn Nhu Trữ quả nhiên là đối thủ không thể khinh thường, tâm tư mẫn cảm, lời nói khéo léo. Quả thực thận trọng như phát, từng câu đều đánh vào trọng điểm.
Nhưng Âu Dương Noãn không giận mà cười nói: “Đại tẩu, từ đầu tới cuối, ta cũng không hề nhắc đến tên ngươi nửa chữ. Đại tẩu nói như vậy, không phải là đã quá đa tâm rồi sao?"
Sắc mặt Tôn Nhu Trữ cứng đờ, quay mạnh đầu nhìn Âu Dương Noãn.
Đổng thị cười nói: “Nhu Trữ, Noãn Nhi cũng chỉ là quá mức lo lắng cho nha đầu của mình thôi. Ngươi không cần đem việc này để trong lòng. Người nàng nói cũng không phải là ngươi!"
Nói xong dừng một chút lại nhìn Âu Dương Noãn: “Noãn Nhi, nếu ngươi nói Hồng Ngọc là bị oan, nhưng cái yếm lại đúng là được tìm thấy trên người Triệu Lương. Ngươi giải thích thế nào?"
Âu Dương Noãn thở dài nói: “Hồng Ngọc đi theo ta đã nhiều năm, chưa bao giờ có nửa điểm sai lầm. Ta gả qua đây bất quá mới được một tháng, nàng cùng Triệu Lương cũng bất quá là vài lần chi duyên, sao có thể nói là tư thông?"
“Nếu nói Hồng Ngọc có tư thông với Triệu Lương, vậy có ai chính mắt nhìn thấy? Hồng Ngọc là nha đầu của ta, một ngày ước chừng có tám canh giờ hầu hạ trước mặt ta. Thời gian còn lại đều ở cùng bọn nha đầu trong viện, sao còn có thời gian đi gặp gỡ nam nhân?"
"Lại càng không nói đến trước mặt bao nhiêu người đưa cái yếm cho nam nhân. Còn về phần cái yếm, nếu có người có ý hãm hại thì trộm đi cũng không phải là không thể!"
Tôn Nhu Trữ lắc lắc đầu, nói: "Tuy là nói như thế nhưng dù sao đó cũng là viện của ngươi, làm sao có thể xuất hiện loại chuyện này? Chẳng lẽ là do ngươi quản giáo không nghiêm?"
Âu Dương Noãn cười cười: "Đại tẩu nói đùa rồi. Dù sao ta cũng mới đến Yến vương phủ một thời gian ngắn, mọi chuyện trong viện phần lớn đều do hai vị mama quản. Nếu lúc trước từng có một nha đầu dám giở trò sau lưng chủ tử vậy làm sao có thể cam đoan sẽ không có một kẻ trộm?"
Giở trò sau lưng chủ tử? Đây là đang nói Bích Hà.
Trên mặt Đổng thị hiện lên chút tươi cười, nhưng lại cũng thực nhẹ: “Noãn Nhi, lời ngươi nói tuy rằng có lý nhưng thứ đó xác thực là được tìm thấy trên người Triệu Lương. Khi đó rất nhiều người đều thấy, chuyện này thật sự là khó giải quyết…."
Tôn Nhu Trữ cố ý thở dài, khó xử nói: “Đúng vậy! Theo ta thấy, nô tỳ thì cũng là người, khó tránh có lúc thê lương tĩnh mịch mà muốn tìm người làm bạn. Chuyện đó dù sao chúng ta cũng có thể thấy tình có thể nguyên!"
“Chỉ là bọn chúng ngay cả khi động tâm tư, cũng nên bẩm báo với chủ tử trước. Xin chủ tử lên tiếng, danh chính ngôn thuận hứa gả. Đó mới là đúng đắn!"
“Nhưng Hồng Ngọc với Triệu Lương lại làm như vậy thì xem Quận vương cùng Quận vương phi ngươi là cái gì? Xem những người như chúng ta là cái gì? Thực làm xấu thị củ của Vương phủ, bại hoại thanh danh của chúng ta!"
“Đệ muội! Hồng Ngọc là nha đầu của ngươi. Tự ngươi nhìn mà làm đi!"
Đây là đang muốn ép Âu Dương Noãn xử tử Hồng Ngọc cùng Triệu Lương. Sắc mặt Âu Dương Noãn lạnh xuống, nửa chữ cũng không nói.
Tiếu Trọng Hoa nghe đến đó, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, cũng không nói gì. Ánh mắt cũng bình thường âm trầm, không hề nhìn ra được cảm xúc gì.
Tôn Nhu Trữ thấy Tiếu Trọng Hoa không nói lời nào, là thái độ kiên quyết bảo vệ nha đầu của mình thì không khỏi cười lạnh: “Nhị đệ! Chuyện này phát sinh trong nội viện, vốn ngươi có thể mặc kệ!"
"Nhưng cố tình đương sự lại là hộ vệ của ngươi. Ngươi luôn luôn ngự hạ cực nghiêm, cũng không dung túng cấp dưới. Hôm nay ta hỏi ngươi, ngươi nói xem phải làm như thế nào?"
Tiếu Trọng Hoa liếc mắt nhìn Triệu Lương, trong mắt lộ ra tia phức tạp: “Đại tẩu nếu đã nói đên bốn chữ ngự hạ cực nghiêm, thì hộ vệ của ta sao lại có thể phát sinh loại chuyện tư thông đáng xấu hổ này?"
"Nếu hắn thích Hồng Ngọc, tự nhiên có thể cầu ta làm chủ, sao phải vụng trộm? Chẳng phải càng khiến người ta chê cười sao?"
Tôn Nhu Trữ liền cười: “Nói như vậy, phu thê hai người là đang một lòng muốn phá hư quy củ của Yến vương phủ?"
Hồng Ngọc không đành lòng nhìn Âu Dương Noãn bị người ta cố ý khó xử, nàng ngẩng mạnh đầu lên: “Tiểu thư, nay nô tỳ đã bị vu hãm như vậy, thật sự là không còn mặt mũi nào nhìn ngài. Chỉ có thể lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch!"
Nói xong nàng thế nhưng lại rất nhanh đứng lên, hướng cây cột chạy qua.
Trong lòng Âu Dương Noãn chấn kinh, không chút nghĩ ngợi đứng lên muốn ngăn trở nhưng đã không còn kịp nữa.
Nhưng khi bình tĩnh lại liền thấy một người rất nhanh đã che chắn trước mặt Hồng Ngọc.
Hồng Ngọc bị đâm một cái lảo đảo, cả người ngã về phía sau. Ngẩng đầu vừa thấy Triệu Lương sắc mặt xanh mét giúp nàng chặn một kích này thì nhất thời lệ rơi đầy mặt.
"Hồng Ngọc! Ngươi điên rồi sao? Ngươi đã quên những gì ta nói rồi hả? Ngươi chết, người khác sẽ chỉ nghĩ ngươi sợ tội tự sát! Ngươi muốn liên lụy ta cũng bị chê cười cả đời sao?"
Thanh âm của Âu Dương Noãn thế nhưng lại dẫn theo sự tức giận chưa bao giờ có khiến cả người Hồng Ngọc đều ngây dại.
Ngay thời khắc này, Triệu Lương nhìn Hồng Ngọc, cắn chặt khớp hàm.
Tay hắn gắt gao siết chặt, cơ hồ nổi lên gân xanh. Răng nanh khanh khách rung động khiến người ta nhìn mà cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Tiếu Trọng Hoa nhìn bộ dáng của hắn liền chậm rãi nói: “Đại tẩu, việc này ta đã hiểu tất cả. Đây có lẽ chỉ là một hiểu lầm mà thôi, lại không có người ngoài nào biết. Ngươi hãy khoan dung độ lượng, chuyện này coi như hết!"
Sắc mặt Tôn Nhu Trữ ác liệt: “Nhị đệ, ngươi thật sự là khiến chúng ta quá thất vọng rồi! Nha đầu cùng hộ vệ tư thông, theo gia pháp thì có đánh chết cũng đã là nhẹ. Sao ngươi có thể bao che cho hộ vệ bên cạnh mình như vậy?"
Tiếu Trọng Hoa nhếch môi lên: “Đại tẩu, điều nên nói ta cũng đã nói. Nếu ngươi vẫn cố ý như thế, vậy trách nhiệm ngươi hãy tự mình gánh lấy!"
Lời này là có ý gì?.....
Âu Dương Noãn quay mạnh đầu nhìn Tiếu Trọng Hoa, đã thấy hắn cười cười nhìn mình.
Trong tươi cười kia mặc dù có mấy phần trầm trọng nhưng lại có một loại kiên định khiến nàng an tâm.
Cái gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn. Tầm quan trọng của Hồng Ngọc đối với Âu Dương Noãn không cần nói cũng biết.
Cũng vì nguyên nhân đó mà Âu Dương Noãn mới hoàn toàn loạn tâm, mất đi sự bình tĩnh vốn có.
Nghe xong những lời Tiếu Trọng Hoa nói, ánh mắt Triệu Lương đột nhiên tối lại.
Hắn liền quỳ rạp xuống đất: “Xin hỏi Thế tử phi một câu, ta căn bản là một phế nhân, tương tự thái giám trong cung. Người hoạn thân cũng có tâm tư tư thông sao?"
"A?"
Tôn Nhu Trữ kinh hãi, trừng mắt cứng lưỡi. Dù nàng ngàn tính vạn tính cũng không tính đến bước này.
Ánh mắt Đổng thị cũng kinh ngạc: “Trọng Hoa, đây là có chuyện gì?"
Trong mắt Tiếu Trọng Hoa ẩn ẩn có một loại đau đớn không nói nên lời. Ngữ khí lại đạm mạc, cơ hồ từng câu từng chữ đều khiến người ta khiếp sợ: “Ba năm trước, Triệu Lương trên chiến trường đã bị thương!"
“Thuộc hạ không thể nhân đạo, chẳng lẽ còn có thể cùng người khác tư thông sao? Thật buồn cười! Nếu các vị không tin có thể tìm một đại phu đến nghiệm!" Triệu Lương cắn răng, nhả từng chữ một.
Âu Dương Noãn hơi hơi kinh ngạc, nàng nhìn nhìn Tiếu Trọng Hoa, lại nhìn Triệu Lương.
Hóa ra lại có duyên cớ như vậy! Khó trách Tiếu Trọng Hoa ngồi trong này lâu như vậy cũng không chịu mở miệng, hóa ra là có nguyên nhân bí ẩn.
Đối với nam tử mà nói, loại chuyện này nói ra trước mặt tất cả mọi người tương đương với lấy mạng hắn.
Tiếu Trọng Hoa vừa rồi chưa từng chủ động nói cũng không hề bức bách Triệu Lương. Hoàn toàn không nghĩ sẽ buộc hắn ở trước mặt mọi người thừa nhận chuyện khó nói như vậy.
"Loại chuyện này thuộc hạ tình nguyện chết cũng không nghĩ sẽ nói ra. Nhưng thuộc hạ không thể nhìn Hồng Ngọc cô nương vô tội bị vu oan…."
Trong phòng mọi người đều lâm vào trầm mặc. Sắc mặt Tôn Nhu Trữ cũng đều đã đại biến.
Lời Tiếu Trọng Hoa nói vừa rồi, tương đương cảnh cáo nàng. Hắn vừa rồi luôn trầm mặc cũng không phải vì không có biện pháp mà là cố ý dẫn nàng vào cạm bẫy không có đường lui.
Hiện tại Triệu Lương thừa nhận mình có thương thế như vậy cũng liền chứng minh hắn cùng Hồng Ngọc không hề có quan hệ.
Cứ như vậy vừa rồi nàng từng bước ép sát, một mực chắc chắn bọn họ có tội khiến tất cả mọi người đều hoài nghi nàng đứng sau màn hạ độc thủ vu oan người vô tội này.
Vừa nghĩ đến đây, trên mặt nàng mồ hôi lạnh liền chảy xuống.
"Đệ muội….Hóa ra….đều là hiểu lầm!" Tôn Nhu Trữ lúng ta lúng túng, cơ hồ nói không ra lời.
Nay nàng đã không còn cách nào khẳng định Hồng Ngọc cùng Triệu Lương tư thông. Ngược lại tự mình sẽ bị tha xuống nước.
Nếu Âu Dương Noãn cố ý truy cứu, nàng nên ứng đối thế nào?
Đến lúc đó người khác sẽ nghĩ thế nào? Chẳng phải mọi người đều sẽ nghĩ nàng cố ý làm khó Minh quận vương phi?
Âu Dương Noãn chậm rãi thở ra một hơi, trong đôi mắt thâm thúy đã hiện lên sự lạnh lùng: “Đại tẩu, chuyện này vốn không phải chuyện lớn gì. Nhưng nếu về sau, ngươi phát hiện một vật gì đó của ta trên người người khác thì sao? Có phải cũng sẽ nói ta cùng người khác tư thông?"
Nói đến đây Âu Dương Noãn đột nhiên đề cao thanh âm: “Hôm nay là cái yếm của Hồng Ngọc. Ngày mai lại là một túi thơm hay một cái khăn tay của ta xuất hiện trên người ai đó. Đến lúc đó xảy ra chuyện gì, ta phải làm sao để chứng minh bản thân trong sạch?"
Sắc mặt Tôn Nhu Trữ một chút huyết sắc cũng không có, trong lòng nàng trầm xuống.
Đột nhiên đứng lên đi đến trước mặt Âu Dương Noãn, thê thanh nói: “Đệ muội, đều là ta không tốt. Chuyện hôm nay quả thực là do ta sơ ý, không nghĩ sẽ có người sẽ có tâm tư ác độc hãm hại Hồng Ngọc cô nương!"
“Nếu không phải xác thực được Hồng Ngọc trong sạch, hôm nay ta sẽ khó mà bảo toàn mạng sống cho nàng!"
"Đại tẩu! Nếu sau này có lại phát sinh chuyện như vậy, mời ngươi hãy điều tra rõ ràng, không nên oan uổng người tốt!" Âu Dương Noãn cười lạnh nhìn sắc mặt trắng bệch của Tôn Nhu Trữ.
“Được rồi! Được rồi! Chân tướng đều đã điều tra rõ ràng. Nếu chỉ là hiểu lầm, các ngươi cũng không nên vì chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đến hòa khí!"
Đổng thị hòa khí nói. Từ đầu đến cuối thái độ của bà đều biểu hiện rất công bằng.
Biểu hiện của Tôn Nhu Trữ cũng rất thành khẩn cùng áy náy: “Đệ muội! Ngươi tha thứ, ta mới yên tâm!"
Âu Dương Noãn lạnh lùng nhìn Tôn Nhu Trữ.
Tha thứ? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Nha đầu của nàng vô duyên vô cớ bị người khác oan uổng, còn muốn nàng phải nhẫn nhịn sao?
Nàng vừa muốn nói chuyện nhưng lại nhìn đến Tiếu Trọng Hoa đang nhìn mình. Những lời trách móc nặng nề lại đột nhiên không thể nói ra được.
Nàng không thèm để ý Tôn Nhu Trữ thế nào nhưng Tôn Nhu Trữ lại là chính thê của Tiếu Trọng Quân.
Mà Tiếu Trọng Hoa đối với vị huynh trưởng này là sự quan tâm xuất phát từ nội tâm.
Miệng Âu Dương Noãn giật giật. Tiếu Trọng Hoa lại nhìn nàng cười nhẹ không lên tiếng.
Nói cách khác, hắn cũng không tính ngăn cản nàng làm gì….
Hắn không ngăn cản nhưng nàng lại không thể không băn khoăn.
Dưới đáy lòng Âu Dương Noãn thở dài: “Một khi đã như vậy, Đại tẩu! Chuyện này liền dừng lại ở đây đi. Hy vọng đừng có người lại hồ ngôn loạn ngữ!"
Tôn Nhu Trữ nhẹ nhàng thở ra: "Đây là tất nhiên. Người đâu, mau cởi trói cho Triệu thị vệ. Hồng Ngọc cô nương cũng chịu khổ rồi, mau đứng lên đi!"
“Hôm nay, thật muốn đa tạ đại tẩu!"
Ngữ khí của Âu Dương Noãn lạnh nhạt, tựa hồ như thật sự chưa từng để chuyện này trong lòng.
Tôn Nhu Trữ nhảy dựng lên, có chút không dám nhìn đối phương.
Trở lại Hạ tâm đường, Âu Dương Noãn cũng không để ý đến Tiếu Trọng Hoa. Trước hết phân phó Hồng Ngọc đi nghỉ ngơi, sau đó liền triệu tập tất cả nha đầu được phép hầu hạ trong phòng.
Mọi người hết hai mặt nhìn nhau rồi lại nhìn nàng. Âu Dương Noãn lạnh lùng: “Chuyện ngày hôm nay các ngươi cũng đều đã nghe nói. Nha đầu bên cạnh ta vô duyên vô cớ bị vu oan, tất nhiên chuyện không chỉ đơn giản như vậy!"
"Y phục của Hồng Ngọc không thể vô duyên vô cớ lạc ra bên ngoài, trong đó nhất định có người động tay động chân. Ta không phải hoài nghi các ngươi, chỉ là muốn nói cho các ngươi biết, từ nay về sau làm việc phải cẩn thận!"
Trải qua chuyện ngày hôm nay, những người đi theo bên cạnh nàng cũng phải nên cảnh giác.
Cho nên Âu Dương Noãn cũng có chút bộc trực ngôn, nói xong những lời này lại liếc mắt nhìn Bích Dao, lạnh giọng nói: “Còn có các ngươi, tuy rằng các ngươi vốn là nha đầu trong viện này cũng không phải nha đầu hồi môn của ta!"
"Nhưng hiện tại cũng coi như là nha đầu bên cạnh ta. Hôm nay bọn họ hãm hại Hồng Ngọc, ngày mai liền đến phiên các ngươi. Tất cả đều nhớ rõ cho ta, qua việc này phải cẩn thận cảnh giác hơn!"
Mấy người Bích Dao, Bích Vũ đã bị lời của Âu Dương Noãn làm cho kinh hồn táng đảm. Lúc nghe đến sẽ đến phiên các nàng bị hãm hại liền nhất thời ngây dại.
Phương mẹ ở bên cạnh nghe, lúc này không khỏi tức giận lên tiếng: “Còn đứng đó thất thần làm gì? Quận vương phi đều là muốn tốt cho các ngươi, còn đứng đó ngây ngốc nữa!"
Tuy rằng quản sự chân chính trong viện là Đỗ mama cùng Tương mama. Nhưng bên cạnh Quận vương phi hai người kia chẳng qua cũng chỉ là một quản sự.
Người chân chính có tiếng nói là Phương mama, cho nên bọn nha đầu không ai không sợ bà. Nghe bà nói như thế liền cuống quít quỳ xuống.
"Từ nay về sau, trong phòng của ta không thể có một khắc không có người. Phàm là lúc có người ngoài đến, tuyệt đối không được để khách nhân một mình tùy tiện đi loạn trong viện!"
"Cứ ba ngày lại phải kiểm tra sắp xếp hòm đựng đồ một lần. Mà không riêng gì của ta, các ngươi cũng phải nhìn xem của chính mình có hơn thiếu thứ gì không? Cho dù là một sợi tóc, một cuộn chỉ cũng phải đều tỉnh táo cho ta! Nếu lại xuất hiện chuyện này một lần nữa, các ngươi tự mình nhìn mà làm đi!"
Trên mặt mọi người đều tỏ vẻ băn khoăn, Âu Dương Noãn trầm giọng hỏi: “Các ngươi nghe rõ rồi chứ?"
“Dạ!"
Nhìn các nàng ai ai cũng đều khó nén vẻ kinh hách, Âu Dương Noãn phất tay bảo các nàng đứng lên: “Hồng Ngọc làm việc không cẩn thận, phạt nửa năm tiền tiêu vặt. Qua chuyện này, các ngươi phải cẩn thận hơn, phải chú tâm hơn!"
Nói xong lời này, nàng liền đứng lên. Nhìn thấy Tiếu Trọng Hoa mới từ cửa sân đi vào liền phất phất tay nói: “Được rồi, tất cả lui xuống đi!"
Tiếu Trọng Hoa thấy mi tâm nàng nhíu chặt, khóe môi đang tràn đầy ý cười liền trầm xuống, phân phó Xương Bồ: “Được rồi! Chủ tử của các ngươi cũng đã phát tiết xong rồi. Nhanh đi chuẩn bị ngọ thiện, đừng để nàng đói!"
Âu Dương Noãn lạnh mắt nhìn hắn, cũng không nói chuyện, một mình bước vào phòng.
Tiếu Trọng Hoa vén rèm tiến vào, thấy Âu Dương Noãn ngồi một bên đọc sách liền đi qua: “Tâm tình không tốt?"
‘Xoạt’ một trang sách được lật qua, thanh âm có chút chói tai.
Biểu tình của Âu Dương Noãn lạnh lùng thản nhiên, nhìn không ra chút không vui nào.
Thanh âm Tiếu Trọng Hoa lại càng thấp: “Ta biết nàng đang tức giận cái gì. Triệu Lương là thuộc hạ của ta. Cho dù người khác nói gì thì hắn cũng là một nam tử, không đến mức chịu không nổi. Chính là Hồng Ngọc…."
Âu Dương Noãn bỗng nhiên buông sách: “Kỳ thật trong lòng Quận vương biết rất rõ. Chuyện này tuy rằng được chứng minh chỉ là hiểu lầm nhưng về sau ai cũng có thể chỉ trỏ Hồng Ngọc. Cho dù nàng là người ngay thẳng, người khác cũng sẽ vẫn cảm thấy nàng nhất định có điều mờ ám nên mới bị hiểu lầm!"
“Nói ra thì, Hồng Ngọc chẳng qua chỉ là một nha đầu, không ai lại bỏ công sức lớn như vậy để đối phó nàng. Hồng Ngọc bị oan uổng cũng chỉ vì là người bên cạnh ta!"
"Từ khi ta gả vào đây, trong phủ có biết bao ánh mắt đang nhìn chằm chằm chỉ để ý nắm được sai lầm của ta. Bởi vì ta cẩn thận, các nàng nhất thời tìm không ra nhược điểm nên liền đánh chủ ý lên Hồng Ngọc!"
Trong giọng nói của nàng có pha sự ủy khuất ẩn nhẫn: “Hôm nay ta vốn có thể cho đại tẩu cũng nếm thử tư vị thống khổ bị mọi người chỉ trích. Nhưng vì chàng, ta đã nhẫn nhịn!"
"Hiện tại nghĩ lại, Tôn Nhu Trữ là người, nha đầu của ta không phải người sao? Sao có thể tùy ý khi nhục Hồng Ngọc như vậy? Nàng bên ngoài là khi nhục Hồng Ngọc, trên thực tế không phải là khi nhục ta sao?"
Tiếu Trọng Hoa chưa bao giờ thấy qua vẻ giận dữ như vậy của Âu Dương Noãn.
Chỉ là như thế này càng khiến hắn tin tưởng địa vị của Hồng Ngọc trong lòng nàng.
Địa vị kia, khả năng so với trượng phu như hắn còn nặng hơn. Trong lòng hơi hơi có chút mất mát, hắn nhướng mày lên trầm giọng nói: “Tương lai, ta sẽ tìm cho Hồng Ngọc một nhà tốt!"
Ý của Tiếu Trọng Hoa là tương lai sẽ hứa gả Hồng Ngọc cho một nhà tốt?
“Chàng làm cái gì vậy?"
Âu Dương Noãn ngồi mạnh dậy, ánh mắt gắt gao nhìn hắn: “Áy náy? Đồng tình?"
Nàng cũng biết chuyện này là Tôn Nhu Trữ nhắm vào nàng, thực tế là cùng Tiếu Trọng Hoa không có vấn đề gì.
Nhưng vừa rồi nếu không phải vì có hắn nàng hoàn toàn có thể khiến Tôn Nhu Trữ không chịu nổi, đem tội danh vu hãm của nàng ta chứng thực! Khiến cho thanh danh của Tôn Nhu Trữ ở Yến vương phủ phá hủy hết.
Nhưng vì là Thế tử phi của Yến vương phủ nên nàng mới giữ lại chút mặt mũi cuối cùng cho nàng ta. Cũng vì vậy mà nàng không thể không thoái nhượng, ẩn nhẫn.
Trong lòng nàng thật sự không hề thoải mái. Trùng sinh lại đời này nàng chưa từng để người bên cạnh chịu qua loại ủy khuất này.
Cho nên hiện tại, sự không thoải mái trong lòng toàn bộ hóa thành phẫn nộ, đều hướng Tiếu Trọng Hoa phát tiết ra hết.
Tiếu Trọng Hoa nhìn nàng, nhưng tâm tình của hắn xem ra không có chút tức giận nào.
Thậm chí tốt đến dọa người. Hắn thấy nàng tức giận, bên môi thậm chí còn lộ ra ý cười ôn nhu.
"Chàng cười cái gì?" Âu Dương Noãn tức giận hiển nhiên là không chặn lại được.
Tiếu Trọng Hoa ngược lại càng cười đến lợi hại. Giờ phút này khuôn mặt hắn có vẻ phá lệ trẻ trung, không còn bộ dáng cương nghị như trước nữa. Vẻ mặt thiên chân tươi sáng, tác phong cường hãn lãnh khốc ngày thường dường như trở thành hư không.
Âu Dương Noãn dùng một loại ánh mắt ‘đều là lỗi của chàng’ nhìn Tiếu Trọng Hoa.
Đối phương lại lơ đễnh: “Nàng tức giận với ta, ta thật cao hứng!"
Hắn, có phải có khuynh hướng thích chịu ngược hay không? Âu Dương Noãn ngạc nhiên nhìn hắn, trong ánh mắt toát ra một tia mê hoặc.
“Tuy rằng chỉ là giận chó đánh mèo. Nhưng điều này chứng minh, trong lòng nàng ta không phải người ngoài!" Tiếu Trọng Hoa chậm rãi nói, giọng điệu dĩ nhiên là rất nghiêm túc.
Gió lạnh thổi tới mang theo hương hoa, nhất thời bên trong tràn ngập hương khí của đất trời.
Âu Dương Noãn nhất thời không biết phải nói cái gì, chỉ lẳng lặng nhìn nam nhân trước mắt như là lần đầu tiên quen biết hắn.
"Noãn Nhi, ta thấy rất vui!" Tay Tiếu Trọng Hoa thản nhiên vuốt tóc nàng, mang đến từng đợt cảm xúc ấm áp.
“Ta không biết hôm nay có chuyện gì đáng để chàng cao hứng?" Âu Dương Noãn nhìn hắn, thành thật nói.
“Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, ta liền sẽ vui vẻ như vậy!"
Âu Dương Noãn khó hiểu, nàng vẫn luôn khó hiểu.
Đời này nàng chưa từng vì người khác đặt cược quá nhiều tình cảm. Nàng bị động nhận yêu thương của người khác.
Cho nên nàng không biết Tiếu Trọng Hoa vì sao lại cảm thấy mỹ mãn như thế? Ngoại trừ nghĩa vụ của một Quận vương phi, nàng cũng chưa từng cho thêm điều gì.
Thậm chí ngay cả tình yêu đều hết sức keo kiệt.
Thật lâu sau, nàng mới kinh ngạc nhẹ giọng nói: "Người sau lưng giở trò, sẽ không chịu dừng tay…."
Lời chỉ nói một nửa liền tự giác lỡ lời mà thu lại, nàng gắt gao cắn môi nuốt nửa còn lại trong ngực. Lập tức bờ môi bị răng cắn để lại vết đỏ nhàn nhạt.
Tiếu Trọng Hoa vươn tay, nắm lấy cằm nàng, ngón tay ve vuốt lên vết răng hằn trên môi, cúi đầu đáp: “Không sao, có ta bên cạnh nàng!"
Hơi thở ấm nóng của hắn phả bên tai Âu Dương Noãn. Nàng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt hắn. Đôi mắt trong veo, như là trám đầy tình ý sâu nặng không hề che dấu….
Rất kỳ quái, Âu Dương Noãn vốn một bụng đầy tức giận liền dần dần tan hết.
Mọi chuyện quả nhiên đúng như Âu Dương Noãn dự đoán. Trong Yến vương phủ lời đồn nhảm nổi lên tứ phía.
Mà không chỉ có Yến vương phủ, toàn kinh đô cũng đã có nhiều lời đồn đãi. Vì thế không chỉ có phủ Đại công chúa phái người đến hỏi thăm.
Ngay cả Lâm Nguyên Hinh phủ Thái tử cũng bị kinh động, liền mời Âu Dương Noãn vô luận như thế nào cũng phải đến phủ Thái tử một chuyến.
Từ một đêm yến trong cung phủ Thái tử là một nơi mà Âu Dương Noãn luôn tận lực né tránh.
Nàng luôn không thể chịu đựng được ánh mắt càng ngày càng càn rỡ của Tiếu Diễn.
Lại càng không nói đến nơi đó có một Chu Chỉ Quân luôn như hổ rình mồi nhìn nàng.
Vừa vào đến hoa viên phủ Thái tử, liền nhìn thấy bên trong có vài nữ tử xinh đẹp đang hứng trí bừng bừng đàm luận điều gì đó.
Không cần nghĩ cũng biết, những nữ tử mỹ mạo này tất nhiên đều là mỹ nhân của Tiếu Diễn.
Âu Dương Noãn rảo bước nhanh hơn, chợt nghe một nữ tử lục y trẻ tuổi cười nói: “Mọi người đều nói Vĩnh An quận chúa mỹ mạo khôn kể, tướng mạo cao thượng. Hiện tại xem ra đều chỉ là lời đồn a!"
"Nếu nàng là nữ tử có phẩm hạnh tốt thì nha đầu bên người sao có thể làm ra loại chuyện này? Ngày đó nghe người ta nói ta còn không tin, hiện tại nhớ đến thật sự là ghê tởm!"
Nha đầu dẫn đường cho Âu Dương Noãn nhất thời biến sắc.
Vừa muốn cất lời thì bị Âu Dương Noãn lạnh lùng liếc mắt một cái. Nha đầu kia nhất thời cúi đầu, không dám hé nửa lời nhắc nhở những người kia.
Một nữ tử khác mặc y phục màu đỏ thắm, thân hình như rắn nước đắc ý dào dạt nói: “Hiện tại chuyện này đã trở nên ồn ào huyên náo, thật sự là khiến thể diện của Yến vương phủ cùng phủ Đại công chúa đều mất hết!"
"Đường đường là một quận chúa, ngay cả nha đầu của mình cũng quản không được, cư nhiên để nó làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này! Không biết có phải là do thượng bất chính hạ tắc loạn hay không?"
Một nữ tử nữ liền cười haha: “Không phải đã nói chỉ là hiểu lầm thôi sao?"
"Hiểu lầm? Sao lại không nhầm trên người nha đầu của chúng ta? Có thể thấy được chính nàng vốn đã không có mặt mũi, người bên ngoài đi theo cũng thêm phiền!"
"Nghe nói nha đầu kia là người thân cận nhất bên cạnh nàng, khó tránh là vì nàng mà gánh chịu tội danh!" Hồng y nữ tử liền cười khúc khích.
Thanh âm này thập phần chói tai, sắc mặt Hồng Ngọc lập tức liền trắng toát, thân mình lung lay sắp ngã.
Xương Bồ cũng tức giận đến xanh mặt, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng nói: “Các ngươi có thân phận gì? Dám ở trong này huyên thuyên!"
Ba nữ tử kia nghe tiếng liền quay đầu, sắc mặt nhất thời đại biến.
Trong đó lục y nữ tử cùng tử y nữ tử liền ngượng ngùng, đều cung kính hành lễ.
Chỉ có hồng y nữ tử chỉ nhẹ nhàng hơi hơi cúi đầu, ngang nhiên đứng mỉm cười, vẻ mặt lại càng kiêu căng.
Ánh mắt Âu Dương Noãn trong trẻo mà lạnh lùng đảo qua ba người này, tươi cười cực lạnh nhạt.
Hồng y nữ tử cũng không sợ hãi, nâng khăn tay che đi nụ cười bên môi: “Quận vương phi vạn phúc. Bọn tỳ thiếp vừa mới nhắc đến ngài, vừa khéo ngài cũng tới!"
“Phi Nhi! Ngươi không muốn sống nữa sao?" Tử y nữ tử lộ vẻ mặt sợ hãi lôi kéo tay áo nàng.
Hồng y nữ tử gọi Phi Nhi kia là tiểu thiếp được Tiếu Diễn sủng ái nhất thời gian gần đây.
Vừa mời mang thai một tháng, rất nhanh sẽ được thăng lên làm trắc phi. Cho nên mới không hề sợ hãi như vậy.
Trong lòng Phi Nhi rất oán hận Âu Dương Noãn. Nguyên nhân vì sao lại không thể nói cho người ngoài biết.
Gần đây một lần Tiếu Diễn say rượu, tay ôm nàng mà miệng lại luôn gọi Noãn Nhi. Cho nên Phi Nhi mới giận chó đánh mèo, mượn cơ hội châm chọc Âu Dương Noãn vài câu.
Người nhàm chán tự nhiên sẽ nói những lời nhàm chán. Thân phận của những người này cũng không xứng để nàng nói chuyện.
Nếu cùng các nàng dây dưa, mới thật sự là hạ thấp bản thân. Âu Dương Noãn mặt không đổi sắc, cũng không tính quan tâm đến đối phương liền cứ thế đi qua.
Phi Nhi cười nói: “Xem ra là thật sự chột dạ. Cư nhiên ngay cả nói cũng không dám tiếp…."
Lời vừa nói được một nửa, lại đột nhiên nghe thấy ‘chát’ một tiếng. Tiếp theo là thanh âm kêu lên sợ hãi của Phi Nhi.
Âu Dương Noãn liền ngừng bước chân, đột nhiên quay đầu lại liền thấy Phi Nhi kia nhanh như chớp ngã lăn xuống dưới bậc thang.
Nàng có chút sợ hãi, thế nhưng lại nhìn thấy Tiếu Diễn đứng trên bậc thang cao cao kia. Mà những người khác đã hốt hoảng quỳ xuống.
“Ai cho phép ngươi vô lễ với Vĩnh An quận chúa như vậy? Người đâu, mau kéo xuống!"
Tiếu Diễn phất phất tay, trong ánh mắt tràn đầy âm trầm, sắc mặt rất không kiên nhẫn.
Phi Nhi vẫn luôn được sủng ái. Từ khi mang thai tới nay, Tiếu Diễn đối với nàng quả thực là che chở đủ đầy, muốn gì được nấy. Thậm chí ngay cả Thái tử phi cũng đều nhường nàng ba phần.
Không nghĩ rằng hôm nay chỉ vì Âu Dương Noãn mà Tiếu Diễn lại tức giận như vậy.
Nước mắt Phi Nhi nhất thời cuồn cuộn rơi xuống, nhanh chóng đứng lên gắt gao ôm lấy chân Tiếu Diễn: “Thái tử, tỳ thiếp sai rồi! Sau này thiếp sẽ không dám nói lung tung nữa! Cầu ngài nể tình tiện thiếp đang mang thai mà tha cho ta!"
Ánh mắt lạnh lùng của Tiếu Diễn dừng trên thân thể Phi Nhi, nhưng không hề có chút ít thương cảm, thanh âm như hàn sương: “Kéo xuống!"
Nhìn Phi Nhi vốn được sủng ái tận trời bị kéo đi, những người khác đều hai mặt nhìn nhau, không dám nói nữa chữ. Nhất thời trong hoa viên một mảnh tĩnh mịch.
Vừa rồi rõ ràng cái gì hắn cũng đều nghe được, lại cho đến lúc này mới hiện thân. Rõ ràng là muốn mượn cơ hội để chê cười nàng.
Âu Dương Noãn lạnh lùng nhìn một màn này, trong ánh mắt hơi hơi lộ ra tia trào phúng.
Tác giả :
Tần Giản