Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
Chương 28: Nhất trường phong ba chợt khởi
Âu Dương Noãn lẳng lặng nhìn Chu di nương, trong ánh mắt mang theo vài phần lãnh ý. Chu di nương muốn cùng nàng kết giao sau lưng Lâm thị, bản thân nàng đã trải qua nên biết Lâm thị dụng tâm độc ác, trước đây còn từng cùng Lâm thị châm chọc khiêu khích Chu di nương, bà ta làm sao có thể vô duyên vô cớ đến xin nàng giúp đỡ? Đừng trách nàng quá đa nghi, trong phủ này ai ai cũng là địch nhân, mọi sự phải nên cẩn thận. Nghĩ đến đây, Âu Dương Noãn cũng không bảo bà ta đứng lên, chỉ thản nhiên nói: "Lời này của Chu di nương là không đúng rồi, nếu có chuyện gì trong phủ này thì người di nương cần tìm nên là mẫu thân ta mới đúng. Hiện tại nếu người đang dưỡng bệnh thì cũng là tìm Lý di nương bẩm báo, tại sao di nương lại đến tìm ta chứ?"
“Đại tiểu thư, ta đã đi cầu Lý di nương, nàng ta cũng không dám làm chủ cho ta. Hiện tại ta thấy Lão gia cùng Lão phu nhân không cùng ý kiến, thật sự là không có biện pháp khác nên mới lấy hết lá gan đi cầu đại tiểu thư, nếu đại tiểu thư vẫn không chịu cứu ta, ta liền quỳ mãi ở đây!" Chu di nương thẳng lưng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm sàn đá dưới chân, thanh âm trong trẻo mang theo sự kiên quyết.
“Sao lại nói như vậy? Mặt đất lạnh như vậy, di nương vẫn là đứng dậy rồi nói đi!" Âu Dương Noãn nói như vậy, trong đầu nháy mắt lướt qua vô số ý niệm.
“Không! Nếu đại tiểu thư không đáp ứng, ta tuyệt đối không đứng dậy!"
Ánh mắt Chu di nương mang theo quyết tâm cá chết lưới rách, làm cho Âu Dương Noãn phải thay đổi chủ ý: "Hồng Ngọc, còn không qua đỡ Chu di nương dậy!"
Chu di nương trước đây đã từng hoài thai hai lần nhưng đều không giữ được, việc này khỏi nói cũng biết là có liên quan đến Lâm thị, cho nên bà ta vốn đã xem Lâm thị là tử địch. Lúc đến cầu Lý di nương lại không được đáp ứng, chuyện này chắc chắn cũng có quan hệ đến đương gia chủ mẫu. Đối với những việc có thể gây phiền toái cho Lâm thị, Âu Dương Noãn vẫn là đặc biệt thích thú quan tâm.
Chu di nương vẫn không chịu đứng lên, lại bị Hồng Ngọc cùng Xương Bồ mạnh mẽ dìu lên, bà ta trừng to mắt hoảng sợ nhìn vẻ mặt ngây ngô đang cười cười của Xương Bồ, nghĩ rằng từ khi nào bên người đại tiểu thư lại có một nha đầu cổ quái mạnh mẽ như vậy? Bất quá bà ta bây giờ cũng có chút thả lỏng tinh thần, nếu Âu Dương Noãn có thể lắng nghe bà ta nói thì tự nhiên cũng không thể không có chút để ý nào, cho dù nàng không thể quản hết nhưng có thể sẽ lọt một tiếng gió đến lão gia hoặc lão phu nhân, đối với bà ta thì chuyện này trăm lợi một hại.
“Đại tiểu thư, hôm nay ta liều mạng đến đây, vốn chuyện xấu trong hậu viện ta cũng không dám phiền toái đến đại tiểu thư, chỉ là ta thực sự không còn con đường sống nào mới phải làm vậy. Cho tới bây giờ, ta cái gì cũng không dám nói dối, nửa tháng trước cảm thấy trong người không được thoải mái, hồi bẩm quản sự Thôi mama năn nỉ phu nhân mời đại phu đến xem, kết quả là sau khi đại phu xem qua liền mừng rỡ chúc mừng ta, ông ấy nói ta đã mang thai. Ai ngờ khi hắn nói với phu nhân, bà ấy lại thay đổi người khác đến chẩn đoán, đại phu này ấp úng nói với ta hỷ mạch này chỉ là do tràng vị mất cân đối mà thôi, liền kê cho ta một đơn thuốc bổ, trong lòng ta không yên vụng trộm đưa cho nha đầu Hoàn nhi bên người ra ngoài nhờ người khác xem hộ, thuốc này đúng là thuốc bổ nhưng lại có tác dụng phá thai… Lão gia luôn chỉ có một con nối dòng, trong phủ từ trên xuống dưới đều ngóng trông có thêm đứa nhỏ được sinh ra, ta nghĩ phu nhân sẽ không nhẫn tâm như thế, liền tìm mọi cách năn nỉ Thôi mama đi cầu lão gia gặp mặt ta một lần. Thế nhưng từ ngày đó Thôi mama liền nhốt ta trong viện, còn nói với bên ngoài là ta bị nhiễm bệnh không thể ra gió, ngay cả lão gia đến thăm cũng bị cản ở ngoài sân, ngày thường không cho thấy bất cứ ai, ta không chịu uống thuốc bọn họ đưa tới liền bị Thôi mama châm chọc khiêu khích, cắt xén ức hiếp đủ thứ, lần này nếu không phải Hoàn nhi liều chết ngăn cản Thôi mama, ta cũng không thể chạy được đến đây!"
Chu di nương vừa mở miệng, Âu Dương Noãn liền hiểu được, vốn địa vị trong phủ của Chu di nương khá thấp, gần đây lại không được sủng ái, bà ta chỉ có thể nắm chắc đứa nhỏ khó khăn lắm mới có này. Chuyện này không khỏi nghi ngờ sẽ làm cho Lâm thị ghen ghét không thôi, đương nhiên sẽ tìm cơ hội để chỉnh Chu di nương, cho nên việc đầu tiên Lâm thị làm là giấu diếm việc mang thai, lại giam lỏng di nương cũng không có gì là lạ. Chính là nếu Lâm thị giam lỏng được bà nàng ta thì tất cũng sẽ có trăm ngàn loại biện pháp bỏ đi đứa nhỏ này, Chu di nương cho tới hôm nay vẫn giữ được cái thai coi như là cũng có chút thủ đoạn, càng đừng nói đến việc có thể thoát được sự giam lỏng của Lâm thị mà chạy ra đây, nếu không có chút thủ đoạn thì ngàn vạn lần không thể làm được. Đương nhiên việc trong nhà bây giờ do Lý di nương quản, ở phương diện này nếu không có nàng ta giúp đỡ thì liền không được rồi…
“Hạ nhân trong viện đều khi dễ, thay nhau khó xử ta, việc này cũng không tính là gì, chỉ là càng về sau họ càng quá đáng, còn cố ý để một khối băng ở trước cửa phòng, nếu ta không cẩn thận chỉ sợ đứa nhỏ trong bụng đã sớm không giữ được, bản thân ta thì không có gì, chỉ sợ nếu như lão gia biết được thì không biết sẽ có bao nhiêu thất vọng…"
Âu Dương Trì thất vọng căn bản không phải xót xa lo lắng cho Chu di nương, Âu Dương Noãn mỉm cười, ngắt lời bà ta: "Chu di nương, tuy ta là Âu Dương đại tiểu thư, nhưng cũng không tiện nhúng tay vào chuyện hậu viện, di nương nói với ta những lời đó cũng vô dụng thôi. Huống chi người di nương vu cáo vẫn là mẫu thân ta, một vãn bối như ta sao dám thương nghị với trưởng bối chứ? Vẫn là câu nói như vừa rồi, nay mọi chuyện trong nhà là do Lý di nương quản, nếu như muốn tìm người hỗ trợ cũng nên đi tìm nàng ấy. Hồng Ngọc! Chúng ta đi!"
Âu Dương Noãn không để ý tới, làm bộ muốn dẫn Phương mama cũng bọn nha hoàn rời đi.
Chu di nương thấy Âu Dương Noãn rời đi, ánh mắt đều đỏ hết lên, bà ta đã tiêu tốn biết bao tâm tư mới gặp được đại tiểu thư, nếu không thể nhận được sự hỗ trợ từ nàng khẳng định trở về càng bị Lâm thị kia gây khó dễ, bản thân luôn vụng trộm đổ đồ ăn họ mang đến nhưng hiện tại luôn sống dưới mí mắt người ta, tránh được lần này thì còn lần sau, đứa nhỏ này có thể bảo vệ được sao?
Chu di nương vội vàng tiến lên muốn giữ chặt làn váy Âu Dương Noãn, nhưng liền bị Xương Bồ giữ chặt tay lại: "Không được đụng vào đại tiểu thư!" Xương Bồ trừng mắt thật to, còn tay thì giữ rất chặt.
Tuy nàng ta cái đầu không được thông minh lắm nhưng khí lực lại vô cùng lớn, Chu di nương kêu đau một tiếng. Âu Dương Noãn liền nhẹ giọng nói: "Xương Bồ, không được vô lễ!"
Phương mama chạy nhanh lên xem xét tay Chu di nương, nhìn thấy cổ tay đều đỏ hết lên, không khỏi trừng mắt nhìn Xương Bồ một cái. Xương Bồ vội rụt cổ, làm bộ vô tội.
Chu di nương lại bất chấp tất cả quỳ mạnh xuống, liên tục đau khổ cầu xin: "Đại tiểu thư, van cầu ngài, bên Lý di nương ta cũng đã sớm đi qua, thế nhưng nàng ta lại nói bản thân cũng vô lực, căn bản là không giúp được gì! Nếu không phải là đường cùng, ta vô luận như thế nào cũng không dám phiền đại tiểu thư! Trong phủ này chỉ có đại tiểu thư mới giúp được ta thôi! Cầu xin tiểu thư cứu đứa nhỏ trong bụng ta một mạng, chỉ cần tiểu thư gật đầu, ta nguyện cả đời làm trâu làm ngựa để báo đáp! Cầu xin tiểu thư hãy giúp ta!" Nói xong liền dập mạnh đầu xuống, âm thanh vang dội khiến cho người ta không khỏi giật mình.
Xương Bồ xắn xắn tay áo định xông lên dìu nàng ta dậy, lại thấy Chu di nương hoảng sợ nhìn chằm chằm đành phải lui qua một bên nhìn Hồng Ngọc nâng dậy, thế nhưng Chu di nương lại kiên quyết không chịu đứng lên, vẫn liều mạng dập đầu! Trong hoa viền càng ngày càng nhiều người qua lại, Âu Dương Noãn nhìn tình cảnh này liền cười lạnh, vị này quả nhiên không phải thiện tâm, bà ta ở trước mặt mọi người năn nỉ nàng, nếu nàng quyết tâm thấy chết mà không cứu chẳng phải sẽ bị dèm pha sao? Nàng liền thản nhiên nói: "Bây giờ ta muốn đi thỉnh an tổ mẫu, hay là di nương cũng cùng đi đi!"
Chu di nương mừng rỡ như điên, lảo đảo đứng lên, không quan tâm cái trán bị bầm xanh xanh tím tím, liên tục nói cảm ơn.
Âu Dương Noãn khẽ nhếch môi, người ta sẽ giúp ngươi được gặp, nhưng kết quả như thế nào thì phải dựa vào bản lĩnh của ngươi thôi!
“Đại tiểu thư, ta đã đi cầu Lý di nương, nàng ta cũng không dám làm chủ cho ta. Hiện tại ta thấy Lão gia cùng Lão phu nhân không cùng ý kiến, thật sự là không có biện pháp khác nên mới lấy hết lá gan đi cầu đại tiểu thư, nếu đại tiểu thư vẫn không chịu cứu ta, ta liền quỳ mãi ở đây!" Chu di nương thẳng lưng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm sàn đá dưới chân, thanh âm trong trẻo mang theo sự kiên quyết.
“Sao lại nói như vậy? Mặt đất lạnh như vậy, di nương vẫn là đứng dậy rồi nói đi!" Âu Dương Noãn nói như vậy, trong đầu nháy mắt lướt qua vô số ý niệm.
“Không! Nếu đại tiểu thư không đáp ứng, ta tuyệt đối không đứng dậy!"
Ánh mắt Chu di nương mang theo quyết tâm cá chết lưới rách, làm cho Âu Dương Noãn phải thay đổi chủ ý: "Hồng Ngọc, còn không qua đỡ Chu di nương dậy!"
Chu di nương trước đây đã từng hoài thai hai lần nhưng đều không giữ được, việc này khỏi nói cũng biết là có liên quan đến Lâm thị, cho nên bà ta vốn đã xem Lâm thị là tử địch. Lúc đến cầu Lý di nương lại không được đáp ứng, chuyện này chắc chắn cũng có quan hệ đến đương gia chủ mẫu. Đối với những việc có thể gây phiền toái cho Lâm thị, Âu Dương Noãn vẫn là đặc biệt thích thú quan tâm.
Chu di nương vẫn không chịu đứng lên, lại bị Hồng Ngọc cùng Xương Bồ mạnh mẽ dìu lên, bà ta trừng to mắt hoảng sợ nhìn vẻ mặt ngây ngô đang cười cười của Xương Bồ, nghĩ rằng từ khi nào bên người đại tiểu thư lại có một nha đầu cổ quái mạnh mẽ như vậy? Bất quá bà ta bây giờ cũng có chút thả lỏng tinh thần, nếu Âu Dương Noãn có thể lắng nghe bà ta nói thì tự nhiên cũng không thể không có chút để ý nào, cho dù nàng không thể quản hết nhưng có thể sẽ lọt một tiếng gió đến lão gia hoặc lão phu nhân, đối với bà ta thì chuyện này trăm lợi một hại.
“Đại tiểu thư, hôm nay ta liều mạng đến đây, vốn chuyện xấu trong hậu viện ta cũng không dám phiền toái đến đại tiểu thư, chỉ là ta thực sự không còn con đường sống nào mới phải làm vậy. Cho tới bây giờ, ta cái gì cũng không dám nói dối, nửa tháng trước cảm thấy trong người không được thoải mái, hồi bẩm quản sự Thôi mama năn nỉ phu nhân mời đại phu đến xem, kết quả là sau khi đại phu xem qua liền mừng rỡ chúc mừng ta, ông ấy nói ta đã mang thai. Ai ngờ khi hắn nói với phu nhân, bà ấy lại thay đổi người khác đến chẩn đoán, đại phu này ấp úng nói với ta hỷ mạch này chỉ là do tràng vị mất cân đối mà thôi, liền kê cho ta một đơn thuốc bổ, trong lòng ta không yên vụng trộm đưa cho nha đầu Hoàn nhi bên người ra ngoài nhờ người khác xem hộ, thuốc này đúng là thuốc bổ nhưng lại có tác dụng phá thai… Lão gia luôn chỉ có một con nối dòng, trong phủ từ trên xuống dưới đều ngóng trông có thêm đứa nhỏ được sinh ra, ta nghĩ phu nhân sẽ không nhẫn tâm như thế, liền tìm mọi cách năn nỉ Thôi mama đi cầu lão gia gặp mặt ta một lần. Thế nhưng từ ngày đó Thôi mama liền nhốt ta trong viện, còn nói với bên ngoài là ta bị nhiễm bệnh không thể ra gió, ngay cả lão gia đến thăm cũng bị cản ở ngoài sân, ngày thường không cho thấy bất cứ ai, ta không chịu uống thuốc bọn họ đưa tới liền bị Thôi mama châm chọc khiêu khích, cắt xén ức hiếp đủ thứ, lần này nếu không phải Hoàn nhi liều chết ngăn cản Thôi mama, ta cũng không thể chạy được đến đây!"
Chu di nương vừa mở miệng, Âu Dương Noãn liền hiểu được, vốn địa vị trong phủ của Chu di nương khá thấp, gần đây lại không được sủng ái, bà ta chỉ có thể nắm chắc đứa nhỏ khó khăn lắm mới có này. Chuyện này không khỏi nghi ngờ sẽ làm cho Lâm thị ghen ghét không thôi, đương nhiên sẽ tìm cơ hội để chỉnh Chu di nương, cho nên việc đầu tiên Lâm thị làm là giấu diếm việc mang thai, lại giam lỏng di nương cũng không có gì là lạ. Chính là nếu Lâm thị giam lỏng được bà nàng ta thì tất cũng sẽ có trăm ngàn loại biện pháp bỏ đi đứa nhỏ này, Chu di nương cho tới hôm nay vẫn giữ được cái thai coi như là cũng có chút thủ đoạn, càng đừng nói đến việc có thể thoát được sự giam lỏng của Lâm thị mà chạy ra đây, nếu không có chút thủ đoạn thì ngàn vạn lần không thể làm được. Đương nhiên việc trong nhà bây giờ do Lý di nương quản, ở phương diện này nếu không có nàng ta giúp đỡ thì liền không được rồi…
“Hạ nhân trong viện đều khi dễ, thay nhau khó xử ta, việc này cũng không tính là gì, chỉ là càng về sau họ càng quá đáng, còn cố ý để một khối băng ở trước cửa phòng, nếu ta không cẩn thận chỉ sợ đứa nhỏ trong bụng đã sớm không giữ được, bản thân ta thì không có gì, chỉ sợ nếu như lão gia biết được thì không biết sẽ có bao nhiêu thất vọng…"
Âu Dương Trì thất vọng căn bản không phải xót xa lo lắng cho Chu di nương, Âu Dương Noãn mỉm cười, ngắt lời bà ta: "Chu di nương, tuy ta là Âu Dương đại tiểu thư, nhưng cũng không tiện nhúng tay vào chuyện hậu viện, di nương nói với ta những lời đó cũng vô dụng thôi. Huống chi người di nương vu cáo vẫn là mẫu thân ta, một vãn bối như ta sao dám thương nghị với trưởng bối chứ? Vẫn là câu nói như vừa rồi, nay mọi chuyện trong nhà là do Lý di nương quản, nếu như muốn tìm người hỗ trợ cũng nên đi tìm nàng ấy. Hồng Ngọc! Chúng ta đi!"
Âu Dương Noãn không để ý tới, làm bộ muốn dẫn Phương mama cũng bọn nha hoàn rời đi.
Chu di nương thấy Âu Dương Noãn rời đi, ánh mắt đều đỏ hết lên, bà ta đã tiêu tốn biết bao tâm tư mới gặp được đại tiểu thư, nếu không thể nhận được sự hỗ trợ từ nàng khẳng định trở về càng bị Lâm thị kia gây khó dễ, bản thân luôn vụng trộm đổ đồ ăn họ mang đến nhưng hiện tại luôn sống dưới mí mắt người ta, tránh được lần này thì còn lần sau, đứa nhỏ này có thể bảo vệ được sao?
Chu di nương vội vàng tiến lên muốn giữ chặt làn váy Âu Dương Noãn, nhưng liền bị Xương Bồ giữ chặt tay lại: "Không được đụng vào đại tiểu thư!" Xương Bồ trừng mắt thật to, còn tay thì giữ rất chặt.
Tuy nàng ta cái đầu không được thông minh lắm nhưng khí lực lại vô cùng lớn, Chu di nương kêu đau một tiếng. Âu Dương Noãn liền nhẹ giọng nói: "Xương Bồ, không được vô lễ!"
Phương mama chạy nhanh lên xem xét tay Chu di nương, nhìn thấy cổ tay đều đỏ hết lên, không khỏi trừng mắt nhìn Xương Bồ một cái. Xương Bồ vội rụt cổ, làm bộ vô tội.
Chu di nương lại bất chấp tất cả quỳ mạnh xuống, liên tục đau khổ cầu xin: "Đại tiểu thư, van cầu ngài, bên Lý di nương ta cũng đã sớm đi qua, thế nhưng nàng ta lại nói bản thân cũng vô lực, căn bản là không giúp được gì! Nếu không phải là đường cùng, ta vô luận như thế nào cũng không dám phiền đại tiểu thư! Trong phủ này chỉ có đại tiểu thư mới giúp được ta thôi! Cầu xin tiểu thư cứu đứa nhỏ trong bụng ta một mạng, chỉ cần tiểu thư gật đầu, ta nguyện cả đời làm trâu làm ngựa để báo đáp! Cầu xin tiểu thư hãy giúp ta!" Nói xong liền dập mạnh đầu xuống, âm thanh vang dội khiến cho người ta không khỏi giật mình.
Xương Bồ xắn xắn tay áo định xông lên dìu nàng ta dậy, lại thấy Chu di nương hoảng sợ nhìn chằm chằm đành phải lui qua một bên nhìn Hồng Ngọc nâng dậy, thế nhưng Chu di nương lại kiên quyết không chịu đứng lên, vẫn liều mạng dập đầu! Trong hoa viền càng ngày càng nhiều người qua lại, Âu Dương Noãn nhìn tình cảnh này liền cười lạnh, vị này quả nhiên không phải thiện tâm, bà ta ở trước mặt mọi người năn nỉ nàng, nếu nàng quyết tâm thấy chết mà không cứu chẳng phải sẽ bị dèm pha sao? Nàng liền thản nhiên nói: "Bây giờ ta muốn đi thỉnh an tổ mẫu, hay là di nương cũng cùng đi đi!"
Chu di nương mừng rỡ như điên, lảo đảo đứng lên, không quan tâm cái trán bị bầm xanh xanh tím tím, liên tục nói cảm ơn.
Âu Dương Noãn khẽ nhếch môi, người ta sẽ giúp ngươi được gặp, nhưng kết quả như thế nào thì phải dựa vào bản lĩnh của ngươi thôi!
Tác giả :
Tần Giản