Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
Chương 17: Tiếp nhận khoai lang nóng bỏng tay
“Lý di nương, muốn hỏi cái thì thì nói đi, đứng ở đây đều là những người có hiểu biết, sẽ không khi dễ một di nương mới vào cửa đâu. Bằng không chỗ lão phu nhân hay phụ thân ai cũng không qua được!" Âu Dương Noãn nói xong, liền im lặng cúi đầu uống trà.
Lý di nương vào cửa sau tuy rằng luôn được Âu Dương Trì sủng ái, nhưng lại luôn bị Lâm thị tìm cách áp chế, cho nên bây giờ nàng ta cảm thấy không thể quá uy phong, nghe vậy không khỏi nở nụ cười: "Vậy mời tổng quản nói qua tình hình trong phủ đi!"
Tôn tổng quản tiến lên phía trước, thật cẩn thận nói: "Dạ!"
Âu Dương Noãn nâng ánh mắt lên, không chút để ý, chậm rãi nói: "Tôn tổng quản, ngươi vẫn là nên nói chuyện quan trọng hơn đi, đừng làm chậm trễ thời gian chúng ta đi bẩm báo với lão phu nhân!"
Tôn Cùng trong lòng run lên, xoay người: "Dạ, đại tiểu thư!"
Hắn hiện tại đã giác ngộ, vị đại tiểu thư này bình thường không nói gì nhưng cũng không phải là vị chủ nhân có thể chọc vào. Hắn liền nhanh chóng lấy lại tinh thần đem chỗ ở của mọi người nói ra một lần, sau đó lại đem mọi việc lớn nhỏ trong phủ trật tự nói ra thật rõ ràng.
Lý di nương nhận lấy danh sách mà Tôn tổng quản đệ lên, lúc quay đầu nhìn Âu Dương Noãn, tươi cười trên mặt nhất thời hiện lên hai phần chân thành.
Tôn Cùng nói chuyện xong một lúc, Lý di nương quay đầu hỏi Âu Dương Noãn: "Đại tiểu thư không hỏi cái gì sao?"
Âu Dương Noãn gật gật đầu, nhìn Tôn Cùng hỏi: "Sổ sách đều đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"
Tôn Cùng sửng sốt, hắn không nghĩ tới Âu Dương Noãn thế nhưng lại muốn xem sổ sách, nhưng dù sao hắn cũng đã có chuẩn bị, liền nói: "Đại tiểu thư, nô tài lập tức chuẩn bị lại cho tốt, buổi chiều sẽ đem qua cho người!"
Lý di nương nghe xong lại càng cao hứng nói: "Đa tạ Tôn tổng quản"
Tôn Cùng còn chưa kịp nói câu ‘không cần khách khí’ chợt nghe Âu Dương Noãn thản nhiên nói: "Tôn tổng quản, ngươi là người lâu năm trong phủ, sổ sách trước hết đưa đến cho Lý di nương đi, ngươi nói như vậy là đã muốn phân loại làm tốt chân tuyển đi."
Tôn Cùng run rẩy,đại tiểu thư thực là khó đối phó, nếu hắn đem sổ sách trước hết đưa ra, bọn họ căn bản không biết nên bắt tay vào làm như thế nào, nhưng hiện tại Âu Dương Noãn nếu đã nói đến muốn chân tuyển, hắn thực sự phải dùng kỹ xảo, hắn lập tức nói: "Đương nhiên, thưa đại tiểu thư"
“Vậy thì lui hết đi" Âu Dương Noãn đứng lên, thẳng hướng bên ngoài đi ra. Lý di nương đi chạy nhanh theo sau…Còn lại hạ nhân nhất thời hai mặt nhìn nhau, Lý di nương bất tài kia là người quản lý sao, vì sao khi đại tiểu thư ngồi xuống, mọi người liền đem Lý di nương kia hoàn toàn xem nhẹ…
“Đại tiểu thư, đa tạ ngươi, nếu không có ngươi ra mặt, ta còn sợ không áp chế được bọn người kia. Về sau…" Lý di nương thật cẩn thận theo sau Âu Dương Noãn, trong giọng nói ẩn chứa tia cẩn thận mà chính bản thân cũng chưa ý thức được.
Âu Dương Noãn mỉm cười, nói: "Di nương không cần đa lễ, ta chỉ có một câu thôi, việc nhà là việc lớn, bí mật sẽ khó giữ nếu có nhiều người biết. Chỉ cần ngươi lên quản sự, liền có người nhàn rỗi, còn có người sẽ làm việc xấu để quấy rầy. Nhớ kỹ, lão phu nhân chính là hậu thuẫn của di nương"
Lý di nương lẳng lặng nhìn Âu Dương Noãn rời đi, cơ hồ nói không ra lời, vì sao nàng ta lại cảm thấy nữ hài tử trước mắt này căn bản không giống mười hai tuổi. Chỉ đơn giản nói ra mấy câu, liền hiểu rõ mối quan hệ lợi hại trong đó, nhưng nếu nàng đã hiểu hết thảy vì sao còn muốn giúp mình…
Trở lại Noãn các, Hồng Ngọc tựa hồ muốn nói ra suy nghĩ của mình nhưng cũng không dám hỏi, nhưng Phương mama luôn trầm mặc không nói đã mở miệng trước: "Đại tiểu thư, vừa rồi các quản sự căn bản chính là đã phục người, vì sao quyền quản sự người không thu hồi quyền quản sự, lại giao cho một di nương vừa bước vào phủ? Cho dù nửa tháng sau phu nhân sẽ lấy lại, thì tiểu thư cũng có thể nhân dịp này để…"
Âu Dương Noãn nhìn mama tâm phúc của mình, khẽ cười: "Ý của tổ mẫu ngươi nghe không rõ sao? Tổ mẫu căn bản không phải muốn thu hồi quền lực. Việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng đại mưu, mama không cần sốt ruột."
Nàng nói xong câu đó, ánh mắt tựa hồ lơ đãng nhìn nha hoàn đang cúi đầu quét rác ngoài viện, mỉm cười nói: "Nàng ta sau khi được thả ra có thay đổi không?"
Hồng Ngọc theo tầm mắt của tiểu thư nhìn thoáng qua, thấy Tiểu Đào đang quét tước trong đình viện, nhân tiện nói: "Trông cũng còn an ổn, cũng không dám tùy tiện hộ to gọi nhỏ nữa. Nô tỳ nghĩ nàng ta đã thực sự sửa đổi!"
Âu Dương Noãn nhìn bộ dáng Tiểu Đào như là thập phần tuân mệnh, hơi hơi nhíu mày. Từ một nha đầu nhất đẳng trong lập tức bị giáng xuống thành nha đầu tam đẳng chỉ chờ quét rác, dù là ai cũng khó mà chịu được, nhìn bề ngoài thì Hồng Ngọc nói không sai, nhưng bản tính mỗi con người dễ thay đổi vậy sao? Tiểu Đào là nha đầu phản bội chủ tử, bán đứng nàng một lần tất sẽ có lần thứ hai.
Tính cách Phương mama thập phần cẩn thận, bà nghĩ nghĩ, nói: "Đại tiểu thư, nha đầu Tiểu Đào kia hai ngày này luôn hướng phòng người nhìn, bị nô tỳ phát hiện đuổi ra ngoài, không biết có phải là muốn đến cầu tình"
“Vậy, khi đó ta đang ở đâu?" Âu Dương Noãn có chút vô ý hỏi
“Hiện tại nhớ lại, đều là những lúc đại tiểu thư đi thỉnh an lão phu nhân…" Phương mama có điểm không hiểu tại sao tiểu thư đột nhiên lại hỏi điều này.
Âu Dương Noãn nhìn Tiểu Đào ngoài cửa sổ, trong ánh mắt hiện lên tia lãnh khốc: "Là đi thăm dò xem phòng ta thiếu cái gì, hơn cái gì sao?"
“Đại tiểu thư, người hoài nghi…" Hồng Ngọc sửng sốt, chẳng lẽ Tiểu Đào to gan lớn mật đến nỗi muốn vào phòng trộm đồ sao? Sắc mặt lập tức trắng toát, nha đầu Tiểu Đào kia không muốn sống nữa sao?
Phương mama là người từng trải, Âu Dương Noãn vừa nói muốn tra, bà lập tức tỉnh ngộ, sắc mặt trở nên nghiêm túc dị thường: “Phải"
…
Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Noãn liền đi thỉnh an lão phu nhân, trong phòng có chậu than mơ hồ có hương thơm, cửa phòng dùng liêm hoa thật dày, trong phòng ấm áp dễ chịu. Lúc đi vào, Trương mama đứng bên cạnh đang hầu hạ Lý thị uống trà, bà đoan trang dựa vào ghế lớn khắc hoa, nghe đại nha đầu Ngọc Dong bên người nói những chuyện thú vị ngoài kia.
Âu Dương Noãn bước vào cửa, Lý thị không dễ phát hiện thẳng lưng lên, rồi lại chậm rãi hạ xuống.
“Lão phu nhân". Âu Dương Noãn hành lễ xong, Lý thị vuốt cằm ra hiệu, liền tiến lên ngồi cùng bà như mọi lần.
Lý thị thoạt nhìn thật cao hứng: "Tình hình hôm qua như thế nào rồi?"
Âu Dương Noãn mỉm cười, nói: "Lý di nương lo lắng mình là người mới vào phủ, nhiều mama quản sự đều không biết, muốn con qua giúp đỡ, con nghĩ nếu lão phu nhân đã lên tiếng, bọn họ sẽ không dám gây khó dễ, quả thực sau khi nói đó là ý của lão phu nhân, bọn họ liền lập tức không dám hai lời"
Lý thị gật gật đầu, lại hỏi:"Sổ sách có vấn đề gì không?"
Ánh mắt Âu Dương Noãn trong suốt, khóe miệng cười khiêm tốn: "Lão phu nhân chê cười con rồi, con chỉ là một tiểu cô nương sao có thể biết về sổ sách, huống hồ chính người giao cho Lý di nương quản sự, con chỉ là đi lên ngồi xuống, uống ly trà rồi quay về thôi"
Lý thị vừa nghe, trong ánh mắt hiện lên vẻ hài lòng, trên mặt lại tràn đầy vẻ không đồng ý:"Nha đầu ngốc, ta cũng là muốn cho con tiếp xúc nhiều hơn một chút với việc trong nhà, tương lai gả cho người ta mới làm tốt vai trò chủ mẫu! Vậy mà con lại lười!" Nói xong, dùng ngón tay dí dí trán nàng, dáng vẻ mười phần thân thiết.
Âu Dương Noãn lập tức nở nụ cười với Lý thị, đồng thời che dấu đi ánh mắt lãnh khốc, Lão thái thái này nói để nàng giúp đỡ Lý di nương xử lý công việc, chẳng qua là muốn mượn cơ hội ngăn chặn miệng Lâm thị, miễn cho nàng ta lấy lý do di nương mới vào không bao lâu, thân phận lại thấp từ đó sẽ gây khó dễ, căn bản không muốn nàng thực sự nhúng tay vào. Kỳ thật tình hình sáng hôm qua Lý di nương khẳng định đã bẩm báo qua, hiện tại bà nói như vậy không tránh được có ba phần ý tứ là thử nàng, xem rốt cuộc nàng có ý muốn quyền lực không. Đối với một người cháu gái nhỏ tuổi như vậy mà cũng mang tâm lý đề phòng, Lý thị quả nhiên là cáo già, trong lòng nghĩ như vậy nhưng ánh mắt của nàng lại cười tươi như trăng rằm, thân thiết tựa vào người Lý thị thấp giọng nói:"Tổ mẫu tha cho con đi,quản lý việc trong nhà rất phức tạp, người vẫn nên miễn cho con phải khó nhọc đi!"
“Con đúng là!" Qủa thực trong lòng Lý thị rất vừa ý, bất tri bất giác liền nở nụ cười.
Lý di nương vào cửa sau tuy rằng luôn được Âu Dương Trì sủng ái, nhưng lại luôn bị Lâm thị tìm cách áp chế, cho nên bây giờ nàng ta cảm thấy không thể quá uy phong, nghe vậy không khỏi nở nụ cười: "Vậy mời tổng quản nói qua tình hình trong phủ đi!"
Tôn tổng quản tiến lên phía trước, thật cẩn thận nói: "Dạ!"
Âu Dương Noãn nâng ánh mắt lên, không chút để ý, chậm rãi nói: "Tôn tổng quản, ngươi vẫn là nên nói chuyện quan trọng hơn đi, đừng làm chậm trễ thời gian chúng ta đi bẩm báo với lão phu nhân!"
Tôn Cùng trong lòng run lên, xoay người: "Dạ, đại tiểu thư!"
Hắn hiện tại đã giác ngộ, vị đại tiểu thư này bình thường không nói gì nhưng cũng không phải là vị chủ nhân có thể chọc vào. Hắn liền nhanh chóng lấy lại tinh thần đem chỗ ở của mọi người nói ra một lần, sau đó lại đem mọi việc lớn nhỏ trong phủ trật tự nói ra thật rõ ràng.
Lý di nương nhận lấy danh sách mà Tôn tổng quản đệ lên, lúc quay đầu nhìn Âu Dương Noãn, tươi cười trên mặt nhất thời hiện lên hai phần chân thành.
Tôn Cùng nói chuyện xong một lúc, Lý di nương quay đầu hỏi Âu Dương Noãn: "Đại tiểu thư không hỏi cái gì sao?"
Âu Dương Noãn gật gật đầu, nhìn Tôn Cùng hỏi: "Sổ sách đều đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"
Tôn Cùng sửng sốt, hắn không nghĩ tới Âu Dương Noãn thế nhưng lại muốn xem sổ sách, nhưng dù sao hắn cũng đã có chuẩn bị, liền nói: "Đại tiểu thư, nô tài lập tức chuẩn bị lại cho tốt, buổi chiều sẽ đem qua cho người!"
Lý di nương nghe xong lại càng cao hứng nói: "Đa tạ Tôn tổng quản"
Tôn Cùng còn chưa kịp nói câu ‘không cần khách khí’ chợt nghe Âu Dương Noãn thản nhiên nói: "Tôn tổng quản, ngươi là người lâu năm trong phủ, sổ sách trước hết đưa đến cho Lý di nương đi, ngươi nói như vậy là đã muốn phân loại làm tốt chân tuyển đi."
Tôn Cùng run rẩy,đại tiểu thư thực là khó đối phó, nếu hắn đem sổ sách trước hết đưa ra, bọn họ căn bản không biết nên bắt tay vào làm như thế nào, nhưng hiện tại Âu Dương Noãn nếu đã nói đến muốn chân tuyển, hắn thực sự phải dùng kỹ xảo, hắn lập tức nói: "Đương nhiên, thưa đại tiểu thư"
“Vậy thì lui hết đi" Âu Dương Noãn đứng lên, thẳng hướng bên ngoài đi ra. Lý di nương đi chạy nhanh theo sau…Còn lại hạ nhân nhất thời hai mặt nhìn nhau, Lý di nương bất tài kia là người quản lý sao, vì sao khi đại tiểu thư ngồi xuống, mọi người liền đem Lý di nương kia hoàn toàn xem nhẹ…
“Đại tiểu thư, đa tạ ngươi, nếu không có ngươi ra mặt, ta còn sợ không áp chế được bọn người kia. Về sau…" Lý di nương thật cẩn thận theo sau Âu Dương Noãn, trong giọng nói ẩn chứa tia cẩn thận mà chính bản thân cũng chưa ý thức được.
Âu Dương Noãn mỉm cười, nói: "Di nương không cần đa lễ, ta chỉ có một câu thôi, việc nhà là việc lớn, bí mật sẽ khó giữ nếu có nhiều người biết. Chỉ cần ngươi lên quản sự, liền có người nhàn rỗi, còn có người sẽ làm việc xấu để quấy rầy. Nhớ kỹ, lão phu nhân chính là hậu thuẫn của di nương"
Lý di nương lẳng lặng nhìn Âu Dương Noãn rời đi, cơ hồ nói không ra lời, vì sao nàng ta lại cảm thấy nữ hài tử trước mắt này căn bản không giống mười hai tuổi. Chỉ đơn giản nói ra mấy câu, liền hiểu rõ mối quan hệ lợi hại trong đó, nhưng nếu nàng đã hiểu hết thảy vì sao còn muốn giúp mình…
Trở lại Noãn các, Hồng Ngọc tựa hồ muốn nói ra suy nghĩ của mình nhưng cũng không dám hỏi, nhưng Phương mama luôn trầm mặc không nói đã mở miệng trước: "Đại tiểu thư, vừa rồi các quản sự căn bản chính là đã phục người, vì sao quyền quản sự người không thu hồi quyền quản sự, lại giao cho một di nương vừa bước vào phủ? Cho dù nửa tháng sau phu nhân sẽ lấy lại, thì tiểu thư cũng có thể nhân dịp này để…"
Âu Dương Noãn nhìn mama tâm phúc của mình, khẽ cười: "Ý của tổ mẫu ngươi nghe không rõ sao? Tổ mẫu căn bản không phải muốn thu hồi quền lực. Việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng đại mưu, mama không cần sốt ruột."
Nàng nói xong câu đó, ánh mắt tựa hồ lơ đãng nhìn nha hoàn đang cúi đầu quét rác ngoài viện, mỉm cười nói: "Nàng ta sau khi được thả ra có thay đổi không?"
Hồng Ngọc theo tầm mắt của tiểu thư nhìn thoáng qua, thấy Tiểu Đào đang quét tước trong đình viện, nhân tiện nói: "Trông cũng còn an ổn, cũng không dám tùy tiện hộ to gọi nhỏ nữa. Nô tỳ nghĩ nàng ta đã thực sự sửa đổi!"
Âu Dương Noãn nhìn bộ dáng Tiểu Đào như là thập phần tuân mệnh, hơi hơi nhíu mày. Từ một nha đầu nhất đẳng trong lập tức bị giáng xuống thành nha đầu tam đẳng chỉ chờ quét rác, dù là ai cũng khó mà chịu được, nhìn bề ngoài thì Hồng Ngọc nói không sai, nhưng bản tính mỗi con người dễ thay đổi vậy sao? Tiểu Đào là nha đầu phản bội chủ tử, bán đứng nàng một lần tất sẽ có lần thứ hai.
Tính cách Phương mama thập phần cẩn thận, bà nghĩ nghĩ, nói: "Đại tiểu thư, nha đầu Tiểu Đào kia hai ngày này luôn hướng phòng người nhìn, bị nô tỳ phát hiện đuổi ra ngoài, không biết có phải là muốn đến cầu tình"
“Vậy, khi đó ta đang ở đâu?" Âu Dương Noãn có chút vô ý hỏi
“Hiện tại nhớ lại, đều là những lúc đại tiểu thư đi thỉnh an lão phu nhân…" Phương mama có điểm không hiểu tại sao tiểu thư đột nhiên lại hỏi điều này.
Âu Dương Noãn nhìn Tiểu Đào ngoài cửa sổ, trong ánh mắt hiện lên tia lãnh khốc: "Là đi thăm dò xem phòng ta thiếu cái gì, hơn cái gì sao?"
“Đại tiểu thư, người hoài nghi…" Hồng Ngọc sửng sốt, chẳng lẽ Tiểu Đào to gan lớn mật đến nỗi muốn vào phòng trộm đồ sao? Sắc mặt lập tức trắng toát, nha đầu Tiểu Đào kia không muốn sống nữa sao?
Phương mama là người từng trải, Âu Dương Noãn vừa nói muốn tra, bà lập tức tỉnh ngộ, sắc mặt trở nên nghiêm túc dị thường: “Phải"
…
Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Noãn liền đi thỉnh an lão phu nhân, trong phòng có chậu than mơ hồ có hương thơm, cửa phòng dùng liêm hoa thật dày, trong phòng ấm áp dễ chịu. Lúc đi vào, Trương mama đứng bên cạnh đang hầu hạ Lý thị uống trà, bà đoan trang dựa vào ghế lớn khắc hoa, nghe đại nha đầu Ngọc Dong bên người nói những chuyện thú vị ngoài kia.
Âu Dương Noãn bước vào cửa, Lý thị không dễ phát hiện thẳng lưng lên, rồi lại chậm rãi hạ xuống.
“Lão phu nhân". Âu Dương Noãn hành lễ xong, Lý thị vuốt cằm ra hiệu, liền tiến lên ngồi cùng bà như mọi lần.
Lý thị thoạt nhìn thật cao hứng: "Tình hình hôm qua như thế nào rồi?"
Âu Dương Noãn mỉm cười, nói: "Lý di nương lo lắng mình là người mới vào phủ, nhiều mama quản sự đều không biết, muốn con qua giúp đỡ, con nghĩ nếu lão phu nhân đã lên tiếng, bọn họ sẽ không dám gây khó dễ, quả thực sau khi nói đó là ý của lão phu nhân, bọn họ liền lập tức không dám hai lời"
Lý thị gật gật đầu, lại hỏi:"Sổ sách có vấn đề gì không?"
Ánh mắt Âu Dương Noãn trong suốt, khóe miệng cười khiêm tốn: "Lão phu nhân chê cười con rồi, con chỉ là một tiểu cô nương sao có thể biết về sổ sách, huống hồ chính người giao cho Lý di nương quản sự, con chỉ là đi lên ngồi xuống, uống ly trà rồi quay về thôi"
Lý thị vừa nghe, trong ánh mắt hiện lên vẻ hài lòng, trên mặt lại tràn đầy vẻ không đồng ý:"Nha đầu ngốc, ta cũng là muốn cho con tiếp xúc nhiều hơn một chút với việc trong nhà, tương lai gả cho người ta mới làm tốt vai trò chủ mẫu! Vậy mà con lại lười!" Nói xong, dùng ngón tay dí dí trán nàng, dáng vẻ mười phần thân thiết.
Âu Dương Noãn lập tức nở nụ cười với Lý thị, đồng thời che dấu đi ánh mắt lãnh khốc, Lão thái thái này nói để nàng giúp đỡ Lý di nương xử lý công việc, chẳng qua là muốn mượn cơ hội ngăn chặn miệng Lâm thị, miễn cho nàng ta lấy lý do di nương mới vào không bao lâu, thân phận lại thấp từ đó sẽ gây khó dễ, căn bản không muốn nàng thực sự nhúng tay vào. Kỳ thật tình hình sáng hôm qua Lý di nương khẳng định đã bẩm báo qua, hiện tại bà nói như vậy không tránh được có ba phần ý tứ là thử nàng, xem rốt cuộc nàng có ý muốn quyền lực không. Đối với một người cháu gái nhỏ tuổi như vậy mà cũng mang tâm lý đề phòng, Lý thị quả nhiên là cáo già, trong lòng nghĩ như vậy nhưng ánh mắt của nàng lại cười tươi như trăng rằm, thân thiết tựa vào người Lý thị thấp giọng nói:"Tổ mẫu tha cho con đi,quản lý việc trong nhà rất phức tạp, người vẫn nên miễn cho con phải khó nhọc đi!"
“Con đúng là!" Qủa thực trong lòng Lý thị rất vừa ý, bất tri bất giác liền nở nụ cười.
Tác giả :
Tần Giản