Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
Chương 110: Mặc cho Quần Phương Đố
Lâm Nguyên Nhu cũng không vì vậy mà hết hy vọng, nhất quyết không chịu bỏ qua. Nàng ta không nhanh không chậm nói: “Nói ra thì yến hội ngắm hoa năm nay, Noãn nhi muội muội xem như cũng đã tạo ra một đoạn giai thoại a. Ngươi xem, hôm nay ngươi đoạt được hoa đào, quả nhiên là làm người ta phải hâm mộ nha!"
Từ Minh Hi cười nói: “Nói cũng phải! Âu Dương tiểu thư thực sự phải cảm tạ một người!" Nàng ta dùng ánh mắt nhìn sang Dung quận chúa, tựa hồ như có thâm ý. Dung quận chúa lại chỉ cúi đầu uống trà, nửa điểm cũng không nhìn ra tâm sự gì.
Quạt tròn mỹ nhân trong tay Trần Lan Hinh nhẹ nhàng lắc lắc, ôn nhu nói: “Ta nghe nói trên yến hội ngắm hoa trước đây, Minh quận vương chưa từng tham gia. Vừa khéo hôm nay muội muội lần đầu đến dự tiệc liền gặp được ngài ấy. Nếu không có đóa hoa này của quận vương, muội muội muốn thắng cũng gặp chút khó khăn!"
Không đợi Âu Dương Noãn trả lời, Lâm Nguyên Nhu thế nhưng lại không sợ chết nói: “Cũng đúng nha! Ta còn nghe nói Noãn nhi muội muội từng nhượng lại cho Minh quận vương một quyển sách, ngài ấy còn phái người đáp lại lễ vật tận phủ. Có thực là có chuyện đó không muội muội?"
Thôi tiểu thư kinh ngạc: “Có chuyện này nữa sao? Như vậy chẳng phải Minh quận vương cùng muội muội sớm có quen biết sao? Oh! Âu Dương muội muội không phải đã nói là không bước chân ra khỏi phủ sao? Làm thế nào lại gặp được Minh quận vương chứ? Yến vương phủ có thứ gì là không có, quyển sách này có gì đặc biệt sao? Đúng rồi, quận vương đáp lễ muội cái gì? Nếu muội muội có mang theo bên mình, không ngại lấy ra cho mọi người được mở mang tầm mắt chứ!"
Một lời, hai lời, ba lời đều là nhắm vào nàng. Âu Dương Noãn cười lạnh, xem ra sức quyến rũ của Minh quận vương này đúng là rất lớn. Không riêng gì Dung quận chúa ái mộ, ngay cả các vị tiểu thư cũng đều xem hắn như thần. Cuộc đời nàng thống hận nhất chính là nam nhân tự cho là phong lưu, Minh quận vương lần này thế nhưng lại đụng vào vết thương của nàng.
Âu Dương Noãn cười nói: “Quả nhiên là chúng miệng sỏi đá thành kim, ba người thành hổ. Làm sao có thể là ta đưa? Chẳng qua đệ đệ vì thọ yến của tổ mẫu nên muốn tìm một quyển sách cổ. Bản Quảng Lăng tập tự kia vốn là Minh quận vương đã dùng một số tiền lớn để đặt mua, ai ngờ ông chủ lại đem sách chuyển cho đệ đệ ta. Chuyện này cũng phải mất thời gian đi đi lại lại mới hiểu được, sau đó Tước nhi liền đem sách trả lại tùy tùng bên người quận vương. Quận vương rất rộng rãi, sau khi biết được đã đặc biệt phái người tặng một phần đáp lễ. Người là do phụ thân ta tiếp đãi, phần đáp lễ kia vẫn nằm trong thư phòng phụ thân, là đuôi sói trắng. Phụ thân ta xem như bảo bối, ngày thường không cho phép bất cứ ai chạm vào. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tin tức của Nhu tỷ tỷ đúng là linh thông, người không biết còn tưởng rằng tỷ tỷ cũng có mặt lúc đó mới có thể nói một cách sinh động như vậy!"
Lời này nửa thật nửa giả, khó có thể phân biệt. Mọi người ngồi nghe, biểu tình trên mặt cũng trở nên vi diệu. Mặc kệ Lâm Nguyên Nhu nói cái gì, biểu cảm của Âu Dương Noãn đúng là mười phần chân thật, không hề có nửa điểm ngượng ngùng của nữ nhi cũng như không hề che dấu sự bất an nào. Cứ như vậy, các tiểu thư đang ngồi cũng dần dần ý thức được Lâm Nguyên Nhu là đang cố ý khơi mào oán khí của mọi người với Âu Dương Noãn. Trong này chẳng lẽ có duyên cớ gì sao?.....Ánh mắt các nàng dừng trên người Lâm Nguyên Nhu, lại nhìn ý cười trầm ngâm của Âu Dương Noãn, ai cũng đều biết kế mẫu Âu Dương Noãn là cô ruột của Lâm Nguyên Nhu. Rốt cuộc vẫn là thanh quan nan đoạn gia vụ sự…
(Thanh quan nan đoạn gia vụ sự: ý nói việc trong nhà lộn xộn phức tạp, quan thanh liêm cũng khó mà nhìn rõ đúng sai)
Lâm Nguyên Hinh thấy không khí kỳ quái liền cười nói với Lâm Nguyên Nhu: “Nhu tỷ tỷ, vừa rồi Nhị thẩm nhìn tỷ, hình như là có chuyện muốn nói. Tỷ qua đó xem sao!"
Các vị phu nhân đang nói chuyện phía bên kia, Lâm Nguyên Nhu quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Tương thị đang nhìn mình. Mặc dù có chút không cam lòng nhưng lại cũng không dám chần chừ nên đứng lên nói: “Chư vị tỷ tỷ cứ an tọa! Ta đi một chút rồi sẽ trở lại!"
Lâm Nguyên Nhu đi rồi, Âu Dương Noãn cười càng thêm thân thiết, nhìn Thôi tiểu thư nói: “Lần trước có nghe Nhu tỷ tỷ nói thân thể Thôi tỷ tỷ không được tốt. Gần đây đã khá lên chút nào chưa?"
Thôi tiểu thư tuy rằng là tài nữ nổi danh khắp kinh đô, nhưng lại thường xuyên đau ốm. Đặc biệt là vào mùa đông, thường thì không bước ra khỏi phủ nửa bước. Năm nay cũng vẫn nằm triền miên trên giường bệnh, mãi đến nửa tháng trước mới có thể bước xuống giường. Cũng vì vậy mà hôn sự cũng bị trì hoãn thật lâu, mãi cũng không có ai tới cửa cầu hôn. Nghĩ cũng phải, cho dù có tài danh, xinh đẹp như hoa cũng có ai dám cưới một cái ấm sắc thuốc đâu. Cho nên việc này luôn là chỗ đau của Thôi tiểu thư. Khi nghe Âu Dương Noãn nhắc đến, tươi cười lập tức trở nên cứng ngắc, khẩu khí cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều. Nàng ta chậm rãi nói với Âu Dương Noãn: “Khiến muội muội phải lo lắng rồi! Ta không sao!"
Âu Dương Noãn gật gật đầu nói: “Vâng! Ta thấy sắc mặt tỷ tỷ cũng vô cùng tốt nên cũng đoán như thế!" Nói xong nàng lại cùng người khác nói chuyện phiếm vài câu, rồi giống như là vô tình đột nhiên nhớ tới điều gì nói: “Đúng rồi, Minh Hi tỷ tỷ đã tìm thấy túi hương chưa?"
Từ Minh Hi sửng sốt, sắc mặt nhất thời trở nên cổ quái, thanh âm thoáng có chút run run không dễ phát hiện: “Sao ngươi biết ta làm mất túi hương?"
Âu Dương Noãn cười dài nói: “Lần trước lúc đi Trữ quốc am kính hương, ta có nghe Nhu tỷ tỷ nhắc đến chuyện này với tiểu thư Chu gia. Như thế nào? Tỷ vẫn chưa tìm được sao?"
Các tiểu thư khắp kinh đô, cho dù là trên người đánh mất một sợi tóc cũng là điều phiền toái. Nếu lưu lạc bên ngoài không biết sẽ truyền ra những lời đồn đại như thế nào. Từ Minh Hi từ nhiều ngày nay vẫn luôn phiền não, lúc này nghe Âu Dương Noãn nhắc đến thì không khỏi hận cái miệng lắm lời của Lâm Nguyên Nhu. Hơn nữa lại còn dám nói cho tiểu thư Chu gia miệng rộng kia, như vậy chẳng phải mấy chốc mà mọi người đều sẽ biết hết sao? Vạn nhất túi hương không may rơi vào tay một tên đằng đồ tử nào đó, cả đời của Từ Minh Hi coi như xong…
Lâm Nguyên Hinh nghe vậy thì lập tức nhìn ra sự ảo diệu trong đó. Nàng ta thập phần thân thiết nói: “Chuyện này liên quan đến danh sự khuê phòng của tỷ, ta cũng từng nhiều lần khuyên Nhu tỷ tỷ không cần nhiều lời. Nhưng tỷ ấy cố tình lại….Ai, tỷ tỷ người cũng là quá không cẩn thận, sao lại để cho Nhu tỷ tỷ biết được chứ…"
Nói đến đây, Dung quận chúa vẫn luôn cúi đầu uống trà mới nhẹ nâng đầu nhìn Âu Dương Noãn một cái. Biểu tình tựa hồ như mang theo ba phần ý cười, ánh mắt lại sâu không thấy đáy.
Đúng lúc này, sau khi cùng Tương thị nói mấy câu, Lâm Nguyên Nhu lại cười trong suốt đi tới: “Các vị đang nói chuyện gì vậy?"
Lâm Nguyên Hinh mỉm cười nói: “Đang nói y phục mùa xuân của Lan Hinh tiểu thư trông rất đẹp mắt. Không biết là do nơi nào may?"
Lâm Nguyên Nhu nhìn thoáng qua, mỉm cười nói: “Đây là do Ngọc Xuân trai thêu công, đại phố bút tích. Đúng là thiên kim khó cầu a!"
Trần Lan Hinh mỉm cười, trên mặt mang theo ba phần châm chọc, nói: “Đúng vậy! Là Ngọc Xuân trai. Nguyên Nhu tiểu thư quả nhiên là mọi việc trong kinh đô đều thông, chuyện riêng trong các gia đình đều nhất thanh nhị sở a!"
(Nhất thanh nhị sở: hiểu biết rõ ràng rành mạch)
Lâm Nguyên Nhu chỉ cảm thấy trong lời này có gì đó không đúng. Nhưng thấy các vị tiểu thư khác đều lấy khăn tay che miệng cười trộm thì không khỏi cảm thấy mạc danh kỳ diệu. Chính là sau khi ngồi xuống, bất luận có nói cái gì thì trên mặt mọi người đều là có chút thản nhiên. Lâm Nguyên Nhu tức giận, trong lòng biết nhất định là do Âu Dương Noãn nhân lúc nàng ta không có ở đây nói cái gì đó. Lâm Nguyên Nhu hung tợn liếc nhìn Âu Dương Noãn một cái rồi cố ý tươi cười nói: “Lần trước ở Trữ quốc am Noãn Nhi muội muội có việc gì gấp mà phải đi trước vậy? Sau đó Âu Dương lão phu nhân cùng Đại công chúa cũng đều lần lượt rời đi, khiến chúng ta đều cảm thấy kỳ quái!"
(Mạc danh kỳ diệu: không hiểu ra sao, không sao nói rõ được, cảm thấy kỳ quái)
Lâm Nguyên Nhu thật đúng là chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Âu Dương Noãn liền tươi cười sáng lạn: “Đúng vậy! Chuyện này chắc mọi người cũng đều biết, là do Tước nhi đi lạc vào bãi săn, không may chạm trán Tần vương Thế tử. Cũng may Đại công chúa tự mình giải vây, Thế tử nhân từ, thấy Tước nhi còn nhỏ tuổi nên không so đo. Tổ mẫu ta còn tự mình đến cảm tạ ân điển của Đại công chúa!"
Lâm Nguyên Nhu bĩu môi nói: “Tước nhi đúng là không hiểu chuyện. Hắn chơi chỗ nào không chơi lại cứ muốn đi vào bãi săn. Cái này không phải là muốn mất mạng sao? Cung tiễn vốn không có mắt, nếu không cẩn thận bị thương thì trách ai đây. Nếu là ở trong nhà chúng ta thì căn bản không có khả năng phát sinh loại chuyện lỗ mãng này!"
Tất cả mọi người đều hiểu Lâm Nguyên Nhu muốn ám chỉ cái gì, mọi người có chút đồng tình nhìn Âu Dương Noãn. Ngay cả Lâm Nguyên Hinh vốn được giáo dưỡng tốt sắc mặt cũng có chút khó chịu.
Âu Dương Noãn nhường nhịn khắp nơi, Lâm Nguyên Nhu lại không chút nào ý thức được, lại còn tưởng rằng nàng đang sợ hãi. Lần này rõ ràng nàng ta đang mắng Âu Dương gia không biết dạy con, loại nhục nhã như vậy nếu cứ im lặng cho qua thì về sau Âu Dương gia đừng hòng ngẩng đầu lên làm người.
Âu Dương Noãn cười nói: “Tỷ tỷ nói phải, Tước nhi đúng là lỗ mãng, chuyện này cũng là ngoài ý muốn. Tổ mẫu cũng vì vậy mà đã bị kinh hách quá độ, phải dưỡng thật lâu bệnh mới khởi sắc, cho nên chúng ta đều không thích nghe người khác nhắc đến chuyện này. Mọi người ít nhiều cũng đều là người hiểu lễ tiết, hiểu được tiến thối nhân nên cũng không gợi lại chuyện này, sợ chạm đến chỗ thương tâm của chúng ta. Tổ mẫu ta thường dạy, làm người phải khiêm tốn có lễ, nhân từ lương thiện, tối kỵ việc vui sướng khi người khác gặp họa, khua môi múa mép. Thế nhưng trên đời này vẫn luôn có hạng người ngoan độc, lấy nó làm đề tài nói chuyện trong trà dư tửu hậu. Đã vậy lại còn thêm thắt không ít vọng đoán!" Nói xong, nàng cười hỏi Lâm Nguyên Nhu: “Nhu tỷ tỷ, tỷ là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, kiến thức rộng rãi. Tỷ nói xem, người như vậy có phải là rất vô liêm sỉ không?"
Lâm Nguyên Nhu bị nói đến cả mặt đều đỏ, nháy mắt lại chuyển trắng rồi từ trắng lại biến xanh. Thật sự là nhịn không được nên nhảy dựng lên chỉ vào Âu Dương Noãn: “Ngươi….ngươi ngậm máu phun người!"
“Oh, tỷ tỷ làm sao vậy? Ta đang nói đến bọn tiểu nhân, tỷ sao lại nóng nảy như vậy? Chẳng lẽ việc này có liên quan gì đến tỷ sao?" Âu Dương Noãn ý cười trong suốt, vẻ mặt vô tội.
Các tiểu thư đang ngồi đều vụng trộm mỉm cười, nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của Lâm Nguyên Nhu, quả nhiên là rất thú vị. Chỉ có Trần Lan Hinh, nàng ta nay tuy không thích Lâm Nguyên Nhu lắm mồm lắm miệng nhưng lại cũng không vui khi nhìn thấy Âu Dương Noãn đắc ý, liền nhẹ giọng cười nói: “Noãn Nhi muội muội cũng thật là, sao lại nói như vậy chứ? Nhu muội muội cũng là có ý tốt nên mới nhắc nhở muội, về sau nên dạy bảo đệ đệ nhiều hơn, miễn cho tương lai hắn lại làm trò cười cho thiên hạ thôi. Làm gì mà phải châm chọc như vậy?"
Âu Dương Noãn nhìn Trần Lan Hinh một cái, bất động thanh sắc nhẹ nở nụ cười. Những công hầu tiểu thư này đều là ăn no rửng mỡ, thật sự nghĩ nàng chỉ là quả hồng nhuyễn thôi sao? Nàng nghĩ vậy, tươi cười lại càng sáng lạn hơn: “Tỷ tỷ nói phải! Chính là cùng một chỗ nói chuyện thân tình cả thôi. Nói đến kiến thức rộng rãi, Noãn Nhi còn có việc muốn thỉnh giáo tỷ tỷ!"
Trần Lan Hinh sửng sốt, nhẹ nhàng ‘Oh’ một tiếng rồi hỏi: “Không biết muội muội muốn thỉnh giáo cái gì?"
Ý cười của Âu Dương Noãn càng nồng đậm hơn, giọng điệu ôn hòa: “Noãn Nhi lúc trước có từng xem qua một quyển sách. Trong đó nói phía Nam có một loại chim, bay qua cánh đồng không cần ngủ, bay qua rừng hoa quả cũng không ăn, bay qua cam tuyền cũng không uống. Chỉ có duy nhất một sở thích, đó là thích ăn thịt xác thối. Chim cú mèo sợ bị nó cướp đi con chuột chết vừa mới bắt được nên cố ý cùng nó khó xử. Chuyện xưa này thập phần thú vị, Noãn Nhi muốn đọc lại lần nữa nhưng lại không thể nào nhớ nổi nằm trong quyển sách nào. Lâu nay vẫn nghe danh tỷ tỷ tài cao, muốn hỏi xem tỷ tỷ có nhớ không?"
(Cam tuyền: suối nước ngọt)
Âu Dương Noãn tự so với hạc cao thượng, nói Trần Lan Hinh kia chỉ là chim cú mèo ghen tị, ngụ ý nói Minh quận vương kia chẳng phải thành tựu gì mà chẳng qua chỉ là một con chuột chết mà thôi. Trần Lan Hinh tức giận đến phát run, muốn phát tác nhưng lại đang ở trước mặt nhiều người nên không thể không nhịn. Nàng ta lại thật sự không nuốt nổi cơn giận này, chỉ đành trừng mắt gắt gao nhìn Âu Dương Noãn, môi bị cắn đến trắng bệch.
Âu Dương Noãn cười đối diện ánh mắt nàng ta. Nếu bình thường đối với trường hợp này nàng vô luận thế nào cũng sẽ không nói những lời châm chọc, nhưng hôm nay lại khác. Nàng đã ở trước mặt mọi người bày tỏ thái độ, lập trường cùng quan điểm của mình rất rõ ràng, sớm đã lưu lại những ấn tượng khác nhau trong mắt mọi người, cũng không sợ bị người khác chửi bới sau lưng. Nếu như có ai buồn chán muốn nói những lời càn rỡ, nếu nàng lại thoái nhượng sẽ chỉ khiến bọn họ nghĩ nàng yếu đuổi. Được một tấc lại muốn tiến lên một trượng. Huống hồ, mặc kệ sự tình hôm nay rơi vào tay ai, cũng sẽ không có người nào cho rằng nàng là người khơi mào, cố tình gây sự.
Những lời Âu Dương Noãn vừa thốt ra, ngay cả Dung quận chúa cũng đều ngây người một lát. Nhìn Âu Dương Noãn, trong mắt thế nhưng lại có một chút thưởng thức.
Thôi tiểu thư cười nói: “Chuyện xưa này ta cũng từng nghe qua. Là xuất từ hiền đức kinh, chương thứ ba, trang bốn mươi tám!"
Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Trí nhớ của tỷ tỷ đúng là tốt. Hình như chính là nó!"
Lâm Nguyên Nhu ngầm hận Âu Dương Noãn muốn chết nhưng lại không tiện phát tác. Lúc này thấy nha đầu ôm Hưng Nhi đi qua, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, cố ý kinh hô: “Là lang? Là cẩu?"
Mặt Lâm Nguyên Hinh biến sắc, các tiểu thư khác cũng cúi đầu, che đi nụ cười trên mặt.
Phụ thân Âu Dương Noãn là Lại Bộ Thị Lang. Là lang là cẩu đương nhiên là nói ‘Thị Lang là cẩu’. Vị Nguyên Nhu tiểu thư này quả nhiên cũng không vừa.
Từ Minh Hi cười nói: “Nói cũng phải! Âu Dương tiểu thư thực sự phải cảm tạ một người!" Nàng ta dùng ánh mắt nhìn sang Dung quận chúa, tựa hồ như có thâm ý. Dung quận chúa lại chỉ cúi đầu uống trà, nửa điểm cũng không nhìn ra tâm sự gì.
Quạt tròn mỹ nhân trong tay Trần Lan Hinh nhẹ nhàng lắc lắc, ôn nhu nói: “Ta nghe nói trên yến hội ngắm hoa trước đây, Minh quận vương chưa từng tham gia. Vừa khéo hôm nay muội muội lần đầu đến dự tiệc liền gặp được ngài ấy. Nếu không có đóa hoa này của quận vương, muội muội muốn thắng cũng gặp chút khó khăn!"
Không đợi Âu Dương Noãn trả lời, Lâm Nguyên Nhu thế nhưng lại không sợ chết nói: “Cũng đúng nha! Ta còn nghe nói Noãn nhi muội muội từng nhượng lại cho Minh quận vương một quyển sách, ngài ấy còn phái người đáp lại lễ vật tận phủ. Có thực là có chuyện đó không muội muội?"
Thôi tiểu thư kinh ngạc: “Có chuyện này nữa sao? Như vậy chẳng phải Minh quận vương cùng muội muội sớm có quen biết sao? Oh! Âu Dương muội muội không phải đã nói là không bước chân ra khỏi phủ sao? Làm thế nào lại gặp được Minh quận vương chứ? Yến vương phủ có thứ gì là không có, quyển sách này có gì đặc biệt sao? Đúng rồi, quận vương đáp lễ muội cái gì? Nếu muội muội có mang theo bên mình, không ngại lấy ra cho mọi người được mở mang tầm mắt chứ!"
Một lời, hai lời, ba lời đều là nhắm vào nàng. Âu Dương Noãn cười lạnh, xem ra sức quyến rũ của Minh quận vương này đúng là rất lớn. Không riêng gì Dung quận chúa ái mộ, ngay cả các vị tiểu thư cũng đều xem hắn như thần. Cuộc đời nàng thống hận nhất chính là nam nhân tự cho là phong lưu, Minh quận vương lần này thế nhưng lại đụng vào vết thương của nàng.
Âu Dương Noãn cười nói: “Quả nhiên là chúng miệng sỏi đá thành kim, ba người thành hổ. Làm sao có thể là ta đưa? Chẳng qua đệ đệ vì thọ yến của tổ mẫu nên muốn tìm một quyển sách cổ. Bản Quảng Lăng tập tự kia vốn là Minh quận vương đã dùng một số tiền lớn để đặt mua, ai ngờ ông chủ lại đem sách chuyển cho đệ đệ ta. Chuyện này cũng phải mất thời gian đi đi lại lại mới hiểu được, sau đó Tước nhi liền đem sách trả lại tùy tùng bên người quận vương. Quận vương rất rộng rãi, sau khi biết được đã đặc biệt phái người tặng một phần đáp lễ. Người là do phụ thân ta tiếp đãi, phần đáp lễ kia vẫn nằm trong thư phòng phụ thân, là đuôi sói trắng. Phụ thân ta xem như bảo bối, ngày thường không cho phép bất cứ ai chạm vào. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tin tức của Nhu tỷ tỷ đúng là linh thông, người không biết còn tưởng rằng tỷ tỷ cũng có mặt lúc đó mới có thể nói một cách sinh động như vậy!"
Lời này nửa thật nửa giả, khó có thể phân biệt. Mọi người ngồi nghe, biểu tình trên mặt cũng trở nên vi diệu. Mặc kệ Lâm Nguyên Nhu nói cái gì, biểu cảm của Âu Dương Noãn đúng là mười phần chân thật, không hề có nửa điểm ngượng ngùng của nữ nhi cũng như không hề che dấu sự bất an nào. Cứ như vậy, các tiểu thư đang ngồi cũng dần dần ý thức được Lâm Nguyên Nhu là đang cố ý khơi mào oán khí của mọi người với Âu Dương Noãn. Trong này chẳng lẽ có duyên cớ gì sao?.....Ánh mắt các nàng dừng trên người Lâm Nguyên Nhu, lại nhìn ý cười trầm ngâm của Âu Dương Noãn, ai cũng đều biết kế mẫu Âu Dương Noãn là cô ruột của Lâm Nguyên Nhu. Rốt cuộc vẫn là thanh quan nan đoạn gia vụ sự…
(Thanh quan nan đoạn gia vụ sự: ý nói việc trong nhà lộn xộn phức tạp, quan thanh liêm cũng khó mà nhìn rõ đúng sai)
Lâm Nguyên Hinh thấy không khí kỳ quái liền cười nói với Lâm Nguyên Nhu: “Nhu tỷ tỷ, vừa rồi Nhị thẩm nhìn tỷ, hình như là có chuyện muốn nói. Tỷ qua đó xem sao!"
Các vị phu nhân đang nói chuyện phía bên kia, Lâm Nguyên Nhu quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Tương thị đang nhìn mình. Mặc dù có chút không cam lòng nhưng lại cũng không dám chần chừ nên đứng lên nói: “Chư vị tỷ tỷ cứ an tọa! Ta đi một chút rồi sẽ trở lại!"
Lâm Nguyên Nhu đi rồi, Âu Dương Noãn cười càng thêm thân thiết, nhìn Thôi tiểu thư nói: “Lần trước có nghe Nhu tỷ tỷ nói thân thể Thôi tỷ tỷ không được tốt. Gần đây đã khá lên chút nào chưa?"
Thôi tiểu thư tuy rằng là tài nữ nổi danh khắp kinh đô, nhưng lại thường xuyên đau ốm. Đặc biệt là vào mùa đông, thường thì không bước ra khỏi phủ nửa bước. Năm nay cũng vẫn nằm triền miên trên giường bệnh, mãi đến nửa tháng trước mới có thể bước xuống giường. Cũng vì vậy mà hôn sự cũng bị trì hoãn thật lâu, mãi cũng không có ai tới cửa cầu hôn. Nghĩ cũng phải, cho dù có tài danh, xinh đẹp như hoa cũng có ai dám cưới một cái ấm sắc thuốc đâu. Cho nên việc này luôn là chỗ đau của Thôi tiểu thư. Khi nghe Âu Dương Noãn nhắc đến, tươi cười lập tức trở nên cứng ngắc, khẩu khí cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều. Nàng ta chậm rãi nói với Âu Dương Noãn: “Khiến muội muội phải lo lắng rồi! Ta không sao!"
Âu Dương Noãn gật gật đầu nói: “Vâng! Ta thấy sắc mặt tỷ tỷ cũng vô cùng tốt nên cũng đoán như thế!" Nói xong nàng lại cùng người khác nói chuyện phiếm vài câu, rồi giống như là vô tình đột nhiên nhớ tới điều gì nói: “Đúng rồi, Minh Hi tỷ tỷ đã tìm thấy túi hương chưa?"
Từ Minh Hi sửng sốt, sắc mặt nhất thời trở nên cổ quái, thanh âm thoáng có chút run run không dễ phát hiện: “Sao ngươi biết ta làm mất túi hương?"
Âu Dương Noãn cười dài nói: “Lần trước lúc đi Trữ quốc am kính hương, ta có nghe Nhu tỷ tỷ nhắc đến chuyện này với tiểu thư Chu gia. Như thế nào? Tỷ vẫn chưa tìm được sao?"
Các tiểu thư khắp kinh đô, cho dù là trên người đánh mất một sợi tóc cũng là điều phiền toái. Nếu lưu lạc bên ngoài không biết sẽ truyền ra những lời đồn đại như thế nào. Từ Minh Hi từ nhiều ngày nay vẫn luôn phiền não, lúc này nghe Âu Dương Noãn nhắc đến thì không khỏi hận cái miệng lắm lời của Lâm Nguyên Nhu. Hơn nữa lại còn dám nói cho tiểu thư Chu gia miệng rộng kia, như vậy chẳng phải mấy chốc mà mọi người đều sẽ biết hết sao? Vạn nhất túi hương không may rơi vào tay một tên đằng đồ tử nào đó, cả đời của Từ Minh Hi coi như xong…
Lâm Nguyên Hinh nghe vậy thì lập tức nhìn ra sự ảo diệu trong đó. Nàng ta thập phần thân thiết nói: “Chuyện này liên quan đến danh sự khuê phòng của tỷ, ta cũng từng nhiều lần khuyên Nhu tỷ tỷ không cần nhiều lời. Nhưng tỷ ấy cố tình lại….Ai, tỷ tỷ người cũng là quá không cẩn thận, sao lại để cho Nhu tỷ tỷ biết được chứ…"
Nói đến đây, Dung quận chúa vẫn luôn cúi đầu uống trà mới nhẹ nâng đầu nhìn Âu Dương Noãn một cái. Biểu tình tựa hồ như mang theo ba phần ý cười, ánh mắt lại sâu không thấy đáy.
Đúng lúc này, sau khi cùng Tương thị nói mấy câu, Lâm Nguyên Nhu lại cười trong suốt đi tới: “Các vị đang nói chuyện gì vậy?"
Lâm Nguyên Hinh mỉm cười nói: “Đang nói y phục mùa xuân của Lan Hinh tiểu thư trông rất đẹp mắt. Không biết là do nơi nào may?"
Lâm Nguyên Nhu nhìn thoáng qua, mỉm cười nói: “Đây là do Ngọc Xuân trai thêu công, đại phố bút tích. Đúng là thiên kim khó cầu a!"
Trần Lan Hinh mỉm cười, trên mặt mang theo ba phần châm chọc, nói: “Đúng vậy! Là Ngọc Xuân trai. Nguyên Nhu tiểu thư quả nhiên là mọi việc trong kinh đô đều thông, chuyện riêng trong các gia đình đều nhất thanh nhị sở a!"
(Nhất thanh nhị sở: hiểu biết rõ ràng rành mạch)
Lâm Nguyên Nhu chỉ cảm thấy trong lời này có gì đó không đúng. Nhưng thấy các vị tiểu thư khác đều lấy khăn tay che miệng cười trộm thì không khỏi cảm thấy mạc danh kỳ diệu. Chính là sau khi ngồi xuống, bất luận có nói cái gì thì trên mặt mọi người đều là có chút thản nhiên. Lâm Nguyên Nhu tức giận, trong lòng biết nhất định là do Âu Dương Noãn nhân lúc nàng ta không có ở đây nói cái gì đó. Lâm Nguyên Nhu hung tợn liếc nhìn Âu Dương Noãn một cái rồi cố ý tươi cười nói: “Lần trước ở Trữ quốc am Noãn Nhi muội muội có việc gì gấp mà phải đi trước vậy? Sau đó Âu Dương lão phu nhân cùng Đại công chúa cũng đều lần lượt rời đi, khiến chúng ta đều cảm thấy kỳ quái!"
(Mạc danh kỳ diệu: không hiểu ra sao, không sao nói rõ được, cảm thấy kỳ quái)
Lâm Nguyên Nhu thật đúng là chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Âu Dương Noãn liền tươi cười sáng lạn: “Đúng vậy! Chuyện này chắc mọi người cũng đều biết, là do Tước nhi đi lạc vào bãi săn, không may chạm trán Tần vương Thế tử. Cũng may Đại công chúa tự mình giải vây, Thế tử nhân từ, thấy Tước nhi còn nhỏ tuổi nên không so đo. Tổ mẫu ta còn tự mình đến cảm tạ ân điển của Đại công chúa!"
Lâm Nguyên Nhu bĩu môi nói: “Tước nhi đúng là không hiểu chuyện. Hắn chơi chỗ nào không chơi lại cứ muốn đi vào bãi săn. Cái này không phải là muốn mất mạng sao? Cung tiễn vốn không có mắt, nếu không cẩn thận bị thương thì trách ai đây. Nếu là ở trong nhà chúng ta thì căn bản không có khả năng phát sinh loại chuyện lỗ mãng này!"
Tất cả mọi người đều hiểu Lâm Nguyên Nhu muốn ám chỉ cái gì, mọi người có chút đồng tình nhìn Âu Dương Noãn. Ngay cả Lâm Nguyên Hinh vốn được giáo dưỡng tốt sắc mặt cũng có chút khó chịu.
Âu Dương Noãn nhường nhịn khắp nơi, Lâm Nguyên Nhu lại không chút nào ý thức được, lại còn tưởng rằng nàng đang sợ hãi. Lần này rõ ràng nàng ta đang mắng Âu Dương gia không biết dạy con, loại nhục nhã như vậy nếu cứ im lặng cho qua thì về sau Âu Dương gia đừng hòng ngẩng đầu lên làm người.
Âu Dương Noãn cười nói: “Tỷ tỷ nói phải, Tước nhi đúng là lỗ mãng, chuyện này cũng là ngoài ý muốn. Tổ mẫu cũng vì vậy mà đã bị kinh hách quá độ, phải dưỡng thật lâu bệnh mới khởi sắc, cho nên chúng ta đều không thích nghe người khác nhắc đến chuyện này. Mọi người ít nhiều cũng đều là người hiểu lễ tiết, hiểu được tiến thối nhân nên cũng không gợi lại chuyện này, sợ chạm đến chỗ thương tâm của chúng ta. Tổ mẫu ta thường dạy, làm người phải khiêm tốn có lễ, nhân từ lương thiện, tối kỵ việc vui sướng khi người khác gặp họa, khua môi múa mép. Thế nhưng trên đời này vẫn luôn có hạng người ngoan độc, lấy nó làm đề tài nói chuyện trong trà dư tửu hậu. Đã vậy lại còn thêm thắt không ít vọng đoán!" Nói xong, nàng cười hỏi Lâm Nguyên Nhu: “Nhu tỷ tỷ, tỷ là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, kiến thức rộng rãi. Tỷ nói xem, người như vậy có phải là rất vô liêm sỉ không?"
Lâm Nguyên Nhu bị nói đến cả mặt đều đỏ, nháy mắt lại chuyển trắng rồi từ trắng lại biến xanh. Thật sự là nhịn không được nên nhảy dựng lên chỉ vào Âu Dương Noãn: “Ngươi….ngươi ngậm máu phun người!"
“Oh, tỷ tỷ làm sao vậy? Ta đang nói đến bọn tiểu nhân, tỷ sao lại nóng nảy như vậy? Chẳng lẽ việc này có liên quan gì đến tỷ sao?" Âu Dương Noãn ý cười trong suốt, vẻ mặt vô tội.
Các tiểu thư đang ngồi đều vụng trộm mỉm cười, nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của Lâm Nguyên Nhu, quả nhiên là rất thú vị. Chỉ có Trần Lan Hinh, nàng ta nay tuy không thích Lâm Nguyên Nhu lắm mồm lắm miệng nhưng lại cũng không vui khi nhìn thấy Âu Dương Noãn đắc ý, liền nhẹ giọng cười nói: “Noãn Nhi muội muội cũng thật là, sao lại nói như vậy chứ? Nhu muội muội cũng là có ý tốt nên mới nhắc nhở muội, về sau nên dạy bảo đệ đệ nhiều hơn, miễn cho tương lai hắn lại làm trò cười cho thiên hạ thôi. Làm gì mà phải châm chọc như vậy?"
Âu Dương Noãn nhìn Trần Lan Hinh một cái, bất động thanh sắc nhẹ nở nụ cười. Những công hầu tiểu thư này đều là ăn no rửng mỡ, thật sự nghĩ nàng chỉ là quả hồng nhuyễn thôi sao? Nàng nghĩ vậy, tươi cười lại càng sáng lạn hơn: “Tỷ tỷ nói phải! Chính là cùng một chỗ nói chuyện thân tình cả thôi. Nói đến kiến thức rộng rãi, Noãn Nhi còn có việc muốn thỉnh giáo tỷ tỷ!"
Trần Lan Hinh sửng sốt, nhẹ nhàng ‘Oh’ một tiếng rồi hỏi: “Không biết muội muội muốn thỉnh giáo cái gì?"
Ý cười của Âu Dương Noãn càng nồng đậm hơn, giọng điệu ôn hòa: “Noãn Nhi lúc trước có từng xem qua một quyển sách. Trong đó nói phía Nam có một loại chim, bay qua cánh đồng không cần ngủ, bay qua rừng hoa quả cũng không ăn, bay qua cam tuyền cũng không uống. Chỉ có duy nhất một sở thích, đó là thích ăn thịt xác thối. Chim cú mèo sợ bị nó cướp đi con chuột chết vừa mới bắt được nên cố ý cùng nó khó xử. Chuyện xưa này thập phần thú vị, Noãn Nhi muốn đọc lại lần nữa nhưng lại không thể nào nhớ nổi nằm trong quyển sách nào. Lâu nay vẫn nghe danh tỷ tỷ tài cao, muốn hỏi xem tỷ tỷ có nhớ không?"
(Cam tuyền: suối nước ngọt)
Âu Dương Noãn tự so với hạc cao thượng, nói Trần Lan Hinh kia chỉ là chim cú mèo ghen tị, ngụ ý nói Minh quận vương kia chẳng phải thành tựu gì mà chẳng qua chỉ là một con chuột chết mà thôi. Trần Lan Hinh tức giận đến phát run, muốn phát tác nhưng lại đang ở trước mặt nhiều người nên không thể không nhịn. Nàng ta lại thật sự không nuốt nổi cơn giận này, chỉ đành trừng mắt gắt gao nhìn Âu Dương Noãn, môi bị cắn đến trắng bệch.
Âu Dương Noãn cười đối diện ánh mắt nàng ta. Nếu bình thường đối với trường hợp này nàng vô luận thế nào cũng sẽ không nói những lời châm chọc, nhưng hôm nay lại khác. Nàng đã ở trước mặt mọi người bày tỏ thái độ, lập trường cùng quan điểm của mình rất rõ ràng, sớm đã lưu lại những ấn tượng khác nhau trong mắt mọi người, cũng không sợ bị người khác chửi bới sau lưng. Nếu như có ai buồn chán muốn nói những lời càn rỡ, nếu nàng lại thoái nhượng sẽ chỉ khiến bọn họ nghĩ nàng yếu đuổi. Được một tấc lại muốn tiến lên một trượng. Huống hồ, mặc kệ sự tình hôm nay rơi vào tay ai, cũng sẽ không có người nào cho rằng nàng là người khơi mào, cố tình gây sự.
Những lời Âu Dương Noãn vừa thốt ra, ngay cả Dung quận chúa cũng đều ngây người một lát. Nhìn Âu Dương Noãn, trong mắt thế nhưng lại có một chút thưởng thức.
Thôi tiểu thư cười nói: “Chuyện xưa này ta cũng từng nghe qua. Là xuất từ hiền đức kinh, chương thứ ba, trang bốn mươi tám!"
Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Trí nhớ của tỷ tỷ đúng là tốt. Hình như chính là nó!"
Lâm Nguyên Nhu ngầm hận Âu Dương Noãn muốn chết nhưng lại không tiện phát tác. Lúc này thấy nha đầu ôm Hưng Nhi đi qua, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, cố ý kinh hô: “Là lang? Là cẩu?"
Mặt Lâm Nguyên Hinh biến sắc, các tiểu thư khác cũng cúi đầu, che đi nụ cười trên mặt.
Phụ thân Âu Dương Noãn là Lại Bộ Thị Lang. Là lang là cẩu đương nhiên là nói ‘Thị Lang là cẩu’. Vị Nguyên Nhu tiểu thư này quả nhiên cũng không vừa.
Tác giả :
Tần Giản