Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh
Chương 76
Chỉ có một vòng đấu loại, Trần Giới làm sao có thể thua chứ, cô dẫn đầu tổ vòng đấu loại, trực tiếp thẳng tiến vào trận chung kết.
Cùng lúc đó, Chris chạy từ bên ngoài tới, cô hoàn toàn không luống cuống, phảng phất như hoàn toàn không hề để ý mình đến muộn hay là như thế nào, sau đó các huấn huyện viên đội cô vội vội vàng vàng nghênh đón, nói với Chris vài câu, Chris gật gật đầu, ở bên bờ ép chân mấy cái, rồi đi tham gia vòng đấu bảng.
Ánh mắt Chris nhìn lướt qua đám người một lần, sau đó rơi vào trên người Tịch Lục đang đeo kính râm, đội mũ, tay lắc bông tua cổ vũ màu hồng, hướng về phía cậu làm một cái thủ thế V, rồi đội mũ bơi và kính bơi, đứng ở nơi đó chờ tiếng còi bắt đầu.
Tịch Lục nhìn Chris không hiểu ra sao cả, cũng không rõ ràng lắm cô làm thủ thế kia rốt cuộc có nghĩa là gì?
Nhưng là rất rõ ràng, bởi vì hành động này của Chris, một đám con trai ở bên cạnh Tịch Lục đều sắp nổ tung nồi, sau đó bắt đầu líu ra líu ríu tranh cãi ầm ĩ ——
“Trời ơi, vừa rồi cô gái xinh trong truyện tranh mới có thể xuất hiện kia chào bên này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"
“Thì ra tao không nhìn lầm mà, tao tưởng là tao hoa mắt rồi."
“Tao nhớ được tên là Chris, lai Nga Hoa, đường nét thật giống người nước ngoài, màu tóc cũng nhạt hơn người bình thường nhiều, thoạt nhìn y như là búp bê Barbie."
“Người trên TV mới có thể nhìn thấy mà."
“Đây không phải là cấp bậc nữ thần sao?"
…
Tịch Lục nói: “… Chúng mày cũng quá khoa trương rồi đấy."
“Hứ, mày không hiểu."
“Chẳng lẽ mày không cảm thấy Chris rất đẹp sao?"
Tịch Lục cũng hiểu vì sao đám người kia kích động như vậy, Chris quả thật có tư bản làm cho người phát cuồng, ngay cả người tự kỷ như Chân Tần cũng từng lén nói, ngũ quan của Chris không tìm ra được một tí tì vết nào.
Tịch Lục lắc lắc đầu, sau đó hướng tầm mắt vào trên người Trần Giới vừa mới từ trong nước lên, sau đó trả lời: “Chris tuy rằng xinh đẹp, nhưng là bàn về xinh đẹp mà nói, Trần Giới mới đúng chứ, mày nhìn dáng vẻ trồi lên mặt nước của cậu ấy, cảm giác bọt nước ở trên người cậu ấy rơi xuống vỡ trên mặt đất, thật muốn trở thành đám nước kia."
Sau khi cậu nói xong, lại phát hiện không có một người đếm xỉa đến cậu, lúc cậu quay đầu nhìn bọn họ tìm kiếm sự tán đồng.
Những người đó toàn bộ dùng ánh mắt nhìn bệnh xà tinh nhìn Tịch Lục.
Tịch Lục cho rằng mình vẫn nên ngậm miệng, yên lặng xem xong thi đấu đi.
Tổ kia Chris cũng giống thế, cô lấy ưu thế tuyệt đối trở thành người dẫn đầu, cũng tiến vào trận chung kết, cô từ trong nước ra ngoài, bỏ mũ bơi kính bơi kia, lắc lắc mái tóc sáng màu, cũng không có bởi vì mình trở thành hạng nhất mà cảm thấy cao hứng, trên mặt của cô cũng không có giương lên nụ cười vui vẻ, phảng phất như đang nói ——
Đây là chuyện đương nhiên.
Lời nói vốn là trách cứ của huấn luyện viên đến cuối cùng cũng không có nói ra, chỉ là nói tiếp bảo Chris giữ vững phong độ, đến trận chung kết nhất định phải giành được hạng nhất.
Chris dùng khăn lông lau tóc và cơ thể, ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn một chút, thành tích của các tổ, tầm mắt của cô rơi vào trên một tổ kia của Trần Giới, cô nhíu mày, nhìn về phía Trần Giới cách đó không xa.
Trần Giới cúi đầu, đang lẳng lặng nghe lời huấn luyện viên của mình nói, cũng không có bởi vì cái nhìn chăm chú của Chris, mà quay đầu lại.
Chris nghĩ, Trần Giới quả thật có tiềm chất làm đối thủ mình.
Lúc Chris đang muốn rời đi, một đám người tràn tới, một số là muốn hỏi cô vấn đề, một số thì là đến xin cô kí tên hoặc là chụp ảnh chung.
Đáng ghét quá.
Nhưng là cho dù như thế, cô vẫn là giương lên nụ cười hoàn mỹ, làm tốt thái độ hoàn mỹ mình phải làm, từng bước từng bước kiên nhẫn giải quyết xong.
…
Từ Diêm Á ở vòng đấu bảng, phát huy thất thường, được xếp thứ ba, thậm chí ngay cả trận chung kết cũng không vào được, Trương Chân thì ngược lại, phát huy hơn hẳn bình thường, đạt được hạng nhất tổ của bọn họ, cũng vào trận chung kết.
Trương Chân có chút không thể tin được, cô quay đầu nhìn Từ Diêm Á, hỏi: “Diêm Á, cậu làm sao vậy? Hôm nay vẫn luôn không có tinh thần."
Ánh mắt Từ Diêm Á có chút ngây ngốc, nhìn Tịch Lục bên kia.
Cô không nói gì, bởi vì nguyên nhân thua trận, bây giờ cô đã mệt mỏi đến một câu cũng không muốn nói rồi.
Trương Chân đột nhiên hỏi: “Diêm Á, sẽ không phải là cậu thích Tịch Lục chứ?"
Từ Diêm Á ngẩn người, quay đầu nhìn Trương Chân, cô không có lắc đầu, cũng không nói gì, nhưng là một giây đó, Trương Chân đã xác định được đáp án.
Trương Chân có chút dở khóc dở cười, cô nói: “Diêm Á, sao cậu có thể thích Tịch Lục? Chẳng lẽ cậu đã quên, Tịch Lục vẫn luôn theo đuổi Trần Giới sao? Cậu là choáng váng hay là thế nào? Tịch Lục cho dù là dáng dấp không tệ, nhưng là cậu ta cũng là một lòng một dạ toàn bộ đặt ở trên người Trần Giới? Cậu…" Trương Chân muốn nói tiếp.
Nhưng là, cô phát hiện, Từ Diêm Á nhìn phía trước, sau đó nước mắt liền từ trong hốc mắt chầm chậm trào ra, dọc theo cằm, rơi xuống đất.
Trương Chân luống cuống rồi, nói với Từ Diêm Á: “Diêm Á, cậu đừng khóc mà, mình không phải cố ý, mình chỉ là…"
Từ Diêm Á quay đầu, nước mắt chầm chậm trào ra từ trong hốc mắt, cô cúi đầu, tựa vào trên vai Trương Chân, sau đó nói: “Trương Chân, cậu nói mình đều biết, đều biết mà."
Trương Chân vươn tay đỡ đầu vai Từ Diêm Á, phức tạp nói: “Nếu biết, vì sao còn có thể thích?"
Từ Diêm Á thấp giọng nức nở nói: “Mình cũng không biết."
Trương Chân thở dài một hơi, nhìn Tịch Lục.
Thật ra cô thực sự không biết trên người Tịch Lục rốt cuộc có điểm nào tốt, trừ diện mạo còn có thể vào mắt ra, chẳng qua là những hành vi bệnh xà tinh kia cũng có thể bóp chết bao nhiêu trái tim thiếu nữ rồi.
Chỉ là không nghĩ tới, Từ Diêm Á lại có thể thích cậu ta.
Từ Diêm Á cúi đầu, có lẽ là bởi vì thua trận, có lẽ là bởi vì Tịch Lục, có lẽ là bởi vì lời nói sắc bén của Trương Chân, cô nói ra toàn bộ đau khổ đã trải qua mấy ngày nay.
Người xung quanh nhận thấy được cô không thích hợp, cho là cô bởi vì thua trận mà đau lòng, lúc đều muốn đi lên khuyên cô, Trương Chân xua xua tay, ý có cô là được.
Cô đỡ Từ Diêm Á đi chầm chậm đến phòng nghỉ.
Trương Chân nói: “Diêm Á, cậu cứ khóc đi, ở đây không có ai."
Từ Diêm Á từ khẽ nức nở dần dần trở thành lớn tiếng kêu khóc, từ đầu đến cuối cô đều tựa đầu vào trên vai Trương Chân, sau đó không có ngẩng lên.
Cô hiểu cả, nhưng là lại vẫn chẳng thể nào quên, thiếu niên chạy băng băng trong mưa đến gần tầm mắt cô khi đó.
Ngay như lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu, cậu đứng ở trên thao trường, mặc đồ rằn ri, lúc chạm vào tầm mắt mình, khoảnh khắc kia, cô chột dạ dời tầm mắt đi.
Cô không có yêu đương, không có tỏ tình, thậm chí đối phương có thể ngay cả cô là cũng ai đã quên mất, nhưng là lần này cô là thất tình thực sự rồi.
Từ Diêm Á nghĩ, đời này đại khái sẽ không bao giờ có người, giống như là Tịch Lục, tác động đến cô nữa.
Cuộc thầm mến hèn mọn, cứ kết thúc như vậy đi.
Cô không có yêu đương, lại sớm đã thất tình rồi.
“Cho nên, muốn buông tha rồi sao?" Trương Chân hỏi.
Từ Diêm Á tựa vào trên bả vai Trương Chân, sau đó nhẹ giọng ừ một tiếng.
“Buông tha."
Trần Giới đứng ở cửa phòng nghỉ, vốn cô chỉ là muốn đến thay quần áo, từ lúc nghe thấy tiếng khóc, cũng không có đi vào, cô biết là ai.
Cô nghe thấy tiếng khóc của Từ Diêm Á và tiếng an ủi của Trương Chân, giống như là có một bàn tay đặt ở ngực cô, làm cho cô không thở nổi, phảng phất như bị người đè nén hô hấp.
Cô vẫn luôn xác định bản thân rất rõ ràng, không quan tâm đến ngoại vật mới có thể thoải mái hơn, cho nên nhìn càng rõ ràng hơn.
Chẳng qua là, càng ngày cô càng không rõ ràng lắm, rốt cuộc mình có phải là không quan tâm đến ngoại vật hay không?
Ngay cả Từ Diêm Á cũng đã thấy rõ ràng rồi, mà cô rốt cuộc có thấy rõ ràng hay không…
…
Huấn luyện viên thu lại từng cái từng cái bông tua cổ vũ của bọn họ, sau đó nói với Tịch Lục: “Ngày mai cũng phải đến cổ vũ nha, vì Trần Giới của em." Lúc câu nói sau cùng của huấn luyện viên nói ra, mặt Tịch Lục lại ngượng ngùng đỏ bừng lên.
Cậu gật gật đầu, trả lời: “Em nhất định sẽ đến."
Huấn luyện viên nói: “Người trẻ tuổi à, kiềm chế chút đi."
Tịch Lục cúi đầu, không biết nên đáp lại cái gì.
Tịch Lục suy nghĩ lát nữa phải đi gặp Trần Giới, trả mũ còn cho người khác, lúc vừa muốn đi, huấn luyện viên gọi cậu lại nói: “Chẳng qua, tôi muốn nói một câu, lát nữa tôi sẽ tìm bọn họ họp, buổi tối còn có một ít số việc phải làm, tóm lại hôm nay hẳn là không có thời gian rảnh rỗi, cậu cũng đừng đi làm phiền Trần Giới." Một câu đã phá vỡ tất cả ảo tưởng của Tịch Lục.
Tịch Lục kêu lên ai oán: “Cô ơi ~~~~ “
Huấn luyện viên liếc xéo cậu một cái, trả lời: “Gọi mẹ cũng không có cửa đâu."
Tịch Lục: “…"
Tác giả có lời muốn nói: =-= Từ Diêm Á đã bị loại =-= trên danh nghĩa vốn cô ấy không tính là một nữ phụ, cô ấy chỉ là một người thầm mến bình thường trong cuộc sống mà thôi.
Cùng lúc đó, Chris chạy từ bên ngoài tới, cô hoàn toàn không luống cuống, phảng phất như hoàn toàn không hề để ý mình đến muộn hay là như thế nào, sau đó các huấn huyện viên đội cô vội vội vàng vàng nghênh đón, nói với Chris vài câu, Chris gật gật đầu, ở bên bờ ép chân mấy cái, rồi đi tham gia vòng đấu bảng.
Ánh mắt Chris nhìn lướt qua đám người một lần, sau đó rơi vào trên người Tịch Lục đang đeo kính râm, đội mũ, tay lắc bông tua cổ vũ màu hồng, hướng về phía cậu làm một cái thủ thế V, rồi đội mũ bơi và kính bơi, đứng ở nơi đó chờ tiếng còi bắt đầu.
Tịch Lục nhìn Chris không hiểu ra sao cả, cũng không rõ ràng lắm cô làm thủ thế kia rốt cuộc có nghĩa là gì?
Nhưng là rất rõ ràng, bởi vì hành động này của Chris, một đám con trai ở bên cạnh Tịch Lục đều sắp nổ tung nồi, sau đó bắt đầu líu ra líu ríu tranh cãi ầm ĩ ——
“Trời ơi, vừa rồi cô gái xinh trong truyện tranh mới có thể xuất hiện kia chào bên này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"
“Thì ra tao không nhìn lầm mà, tao tưởng là tao hoa mắt rồi."
“Tao nhớ được tên là Chris, lai Nga Hoa, đường nét thật giống người nước ngoài, màu tóc cũng nhạt hơn người bình thường nhiều, thoạt nhìn y như là búp bê Barbie."
“Người trên TV mới có thể nhìn thấy mà."
“Đây không phải là cấp bậc nữ thần sao?"
…
Tịch Lục nói: “… Chúng mày cũng quá khoa trương rồi đấy."
“Hứ, mày không hiểu."
“Chẳng lẽ mày không cảm thấy Chris rất đẹp sao?"
Tịch Lục cũng hiểu vì sao đám người kia kích động như vậy, Chris quả thật có tư bản làm cho người phát cuồng, ngay cả người tự kỷ như Chân Tần cũng từng lén nói, ngũ quan của Chris không tìm ra được một tí tì vết nào.
Tịch Lục lắc lắc đầu, sau đó hướng tầm mắt vào trên người Trần Giới vừa mới từ trong nước lên, sau đó trả lời: “Chris tuy rằng xinh đẹp, nhưng là bàn về xinh đẹp mà nói, Trần Giới mới đúng chứ, mày nhìn dáng vẻ trồi lên mặt nước của cậu ấy, cảm giác bọt nước ở trên người cậu ấy rơi xuống vỡ trên mặt đất, thật muốn trở thành đám nước kia."
Sau khi cậu nói xong, lại phát hiện không có một người đếm xỉa đến cậu, lúc cậu quay đầu nhìn bọn họ tìm kiếm sự tán đồng.
Những người đó toàn bộ dùng ánh mắt nhìn bệnh xà tinh nhìn Tịch Lục.
Tịch Lục cho rằng mình vẫn nên ngậm miệng, yên lặng xem xong thi đấu đi.
Tổ kia Chris cũng giống thế, cô lấy ưu thế tuyệt đối trở thành người dẫn đầu, cũng tiến vào trận chung kết, cô từ trong nước ra ngoài, bỏ mũ bơi kính bơi kia, lắc lắc mái tóc sáng màu, cũng không có bởi vì mình trở thành hạng nhất mà cảm thấy cao hứng, trên mặt của cô cũng không có giương lên nụ cười vui vẻ, phảng phất như đang nói ——
Đây là chuyện đương nhiên.
Lời nói vốn là trách cứ của huấn luyện viên đến cuối cùng cũng không có nói ra, chỉ là nói tiếp bảo Chris giữ vững phong độ, đến trận chung kết nhất định phải giành được hạng nhất.
Chris dùng khăn lông lau tóc và cơ thể, ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn một chút, thành tích của các tổ, tầm mắt của cô rơi vào trên một tổ kia của Trần Giới, cô nhíu mày, nhìn về phía Trần Giới cách đó không xa.
Trần Giới cúi đầu, đang lẳng lặng nghe lời huấn luyện viên của mình nói, cũng không có bởi vì cái nhìn chăm chú của Chris, mà quay đầu lại.
Chris nghĩ, Trần Giới quả thật có tiềm chất làm đối thủ mình.
Lúc Chris đang muốn rời đi, một đám người tràn tới, một số là muốn hỏi cô vấn đề, một số thì là đến xin cô kí tên hoặc là chụp ảnh chung.
Đáng ghét quá.
Nhưng là cho dù như thế, cô vẫn là giương lên nụ cười hoàn mỹ, làm tốt thái độ hoàn mỹ mình phải làm, từng bước từng bước kiên nhẫn giải quyết xong.
…
Từ Diêm Á ở vòng đấu bảng, phát huy thất thường, được xếp thứ ba, thậm chí ngay cả trận chung kết cũng không vào được, Trương Chân thì ngược lại, phát huy hơn hẳn bình thường, đạt được hạng nhất tổ của bọn họ, cũng vào trận chung kết.
Trương Chân có chút không thể tin được, cô quay đầu nhìn Từ Diêm Á, hỏi: “Diêm Á, cậu làm sao vậy? Hôm nay vẫn luôn không có tinh thần."
Ánh mắt Từ Diêm Á có chút ngây ngốc, nhìn Tịch Lục bên kia.
Cô không nói gì, bởi vì nguyên nhân thua trận, bây giờ cô đã mệt mỏi đến một câu cũng không muốn nói rồi.
Trương Chân đột nhiên hỏi: “Diêm Á, sẽ không phải là cậu thích Tịch Lục chứ?"
Từ Diêm Á ngẩn người, quay đầu nhìn Trương Chân, cô không có lắc đầu, cũng không nói gì, nhưng là một giây đó, Trương Chân đã xác định được đáp án.
Trương Chân có chút dở khóc dở cười, cô nói: “Diêm Á, sao cậu có thể thích Tịch Lục? Chẳng lẽ cậu đã quên, Tịch Lục vẫn luôn theo đuổi Trần Giới sao? Cậu là choáng váng hay là thế nào? Tịch Lục cho dù là dáng dấp không tệ, nhưng là cậu ta cũng là một lòng một dạ toàn bộ đặt ở trên người Trần Giới? Cậu…" Trương Chân muốn nói tiếp.
Nhưng là, cô phát hiện, Từ Diêm Á nhìn phía trước, sau đó nước mắt liền từ trong hốc mắt chầm chậm trào ra, dọc theo cằm, rơi xuống đất.
Trương Chân luống cuống rồi, nói với Từ Diêm Á: “Diêm Á, cậu đừng khóc mà, mình không phải cố ý, mình chỉ là…"
Từ Diêm Á quay đầu, nước mắt chầm chậm trào ra từ trong hốc mắt, cô cúi đầu, tựa vào trên vai Trương Chân, sau đó nói: “Trương Chân, cậu nói mình đều biết, đều biết mà."
Trương Chân vươn tay đỡ đầu vai Từ Diêm Á, phức tạp nói: “Nếu biết, vì sao còn có thể thích?"
Từ Diêm Á thấp giọng nức nở nói: “Mình cũng không biết."
Trương Chân thở dài một hơi, nhìn Tịch Lục.
Thật ra cô thực sự không biết trên người Tịch Lục rốt cuộc có điểm nào tốt, trừ diện mạo còn có thể vào mắt ra, chẳng qua là những hành vi bệnh xà tinh kia cũng có thể bóp chết bao nhiêu trái tim thiếu nữ rồi.
Chỉ là không nghĩ tới, Từ Diêm Á lại có thể thích cậu ta.
Từ Diêm Á cúi đầu, có lẽ là bởi vì thua trận, có lẽ là bởi vì Tịch Lục, có lẽ là bởi vì lời nói sắc bén của Trương Chân, cô nói ra toàn bộ đau khổ đã trải qua mấy ngày nay.
Người xung quanh nhận thấy được cô không thích hợp, cho là cô bởi vì thua trận mà đau lòng, lúc đều muốn đi lên khuyên cô, Trương Chân xua xua tay, ý có cô là được.
Cô đỡ Từ Diêm Á đi chầm chậm đến phòng nghỉ.
Trương Chân nói: “Diêm Á, cậu cứ khóc đi, ở đây không có ai."
Từ Diêm Á từ khẽ nức nở dần dần trở thành lớn tiếng kêu khóc, từ đầu đến cuối cô đều tựa đầu vào trên vai Trương Chân, sau đó không có ngẩng lên.
Cô hiểu cả, nhưng là lại vẫn chẳng thể nào quên, thiếu niên chạy băng băng trong mưa đến gần tầm mắt cô khi đó.
Ngay như lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu, cậu đứng ở trên thao trường, mặc đồ rằn ri, lúc chạm vào tầm mắt mình, khoảnh khắc kia, cô chột dạ dời tầm mắt đi.
Cô không có yêu đương, không có tỏ tình, thậm chí đối phương có thể ngay cả cô là cũng ai đã quên mất, nhưng là lần này cô là thất tình thực sự rồi.
Từ Diêm Á nghĩ, đời này đại khái sẽ không bao giờ có người, giống như là Tịch Lục, tác động đến cô nữa.
Cuộc thầm mến hèn mọn, cứ kết thúc như vậy đi.
Cô không có yêu đương, lại sớm đã thất tình rồi.
“Cho nên, muốn buông tha rồi sao?" Trương Chân hỏi.
Từ Diêm Á tựa vào trên bả vai Trương Chân, sau đó nhẹ giọng ừ một tiếng.
“Buông tha."
Trần Giới đứng ở cửa phòng nghỉ, vốn cô chỉ là muốn đến thay quần áo, từ lúc nghe thấy tiếng khóc, cũng không có đi vào, cô biết là ai.
Cô nghe thấy tiếng khóc của Từ Diêm Á và tiếng an ủi của Trương Chân, giống như là có một bàn tay đặt ở ngực cô, làm cho cô không thở nổi, phảng phất như bị người đè nén hô hấp.
Cô vẫn luôn xác định bản thân rất rõ ràng, không quan tâm đến ngoại vật mới có thể thoải mái hơn, cho nên nhìn càng rõ ràng hơn.
Chẳng qua là, càng ngày cô càng không rõ ràng lắm, rốt cuộc mình có phải là không quan tâm đến ngoại vật hay không?
Ngay cả Từ Diêm Á cũng đã thấy rõ ràng rồi, mà cô rốt cuộc có thấy rõ ràng hay không…
…
Huấn luyện viên thu lại từng cái từng cái bông tua cổ vũ của bọn họ, sau đó nói với Tịch Lục: “Ngày mai cũng phải đến cổ vũ nha, vì Trần Giới của em." Lúc câu nói sau cùng của huấn luyện viên nói ra, mặt Tịch Lục lại ngượng ngùng đỏ bừng lên.
Cậu gật gật đầu, trả lời: “Em nhất định sẽ đến."
Huấn luyện viên nói: “Người trẻ tuổi à, kiềm chế chút đi."
Tịch Lục cúi đầu, không biết nên đáp lại cái gì.
Tịch Lục suy nghĩ lát nữa phải đi gặp Trần Giới, trả mũ còn cho người khác, lúc vừa muốn đi, huấn luyện viên gọi cậu lại nói: “Chẳng qua, tôi muốn nói một câu, lát nữa tôi sẽ tìm bọn họ họp, buổi tối còn có một ít số việc phải làm, tóm lại hôm nay hẳn là không có thời gian rảnh rỗi, cậu cũng đừng đi làm phiền Trần Giới." Một câu đã phá vỡ tất cả ảo tưởng của Tịch Lục.
Tịch Lục kêu lên ai oán: “Cô ơi ~~~~ “
Huấn luyện viên liếc xéo cậu một cái, trả lời: “Gọi mẹ cũng không có cửa đâu."
Tịch Lục: “…"
Tác giả có lời muốn nói: =-= Từ Diêm Á đã bị loại =-= trên danh nghĩa vốn cô ấy không tính là một nữ phụ, cô ấy chỉ là một người thầm mến bình thường trong cuộc sống mà thôi.
Tác giả :
Đại Ôn