Trùng Sinh 1973 (Sống Lại Năm 1973)

Chương 36

Editor: Lovenoo1510

Nhìn ánh mắt xinh đẹp của cô gái nhỏ, đột nhiên không biết vì sao Lý Quang Hoa đỏ mặt. Mới vừa rồi vẫn còn như tiểu mãn nam ham muốn chiếm hữu bá đạo mười phần, lập tức đã chuyển thành tiểu manh nam ngượng ngùng, làm Cổ Tiểu Nguyệt buồn cười không dứt.

(Mãnh nam: người đàn ông mạnh mẽ; Manh nam: người đàn ông nhỏ bé)

Nâng khuôn mặt tuấn tú cương nghị màu lúa mạch của Lý Quang Hoa lên, Cổ Tiểu Nguyệt cười hôn một cái, dùng chiếc lưỡi thơm khẽ liếm lấy đôi môi hơi dầy của Lý Quang Hoa, cảm nhận được hô hấp của người đàn ông này trở nên nặng nề cùng thân thể cứng ngắc, đang lúc Lý Quang Hoa không nhịn được muốn một bước xâm nhập vào thì Cổ Tiểu Nguyệt rời đi ngay lập tức.

Trong ngực Lý Quang Hoa trống rỗng, anh nhất thời không kịp phản ứng. Nhìn nụ cười dí dỏm của Cổ Tiểu Nguyệt, Lý Quang Hoa thầm mắng một tiếng yêu tinh liền vung cánh tay lên, đem suy nghĩ đang muốn chạy trốn của mỹ nhân lập tức kéo trở lại.

Giam cầm chặt chẽ Cổ Tiểu Nguyệt đang vùng vẫy, Lý Quang Hoa chỉ có cảm giác cả người mình cũng sắp nổ tung rồi. Mình chỉ có thể dán sát vào người giai nhân dịu dàng, mới có thể dễ chịu một chút.

Chống đỡ người lên, Lý Quang Hoa nhìn người đẹp phía dưới đang thở hổn hển, cảm giác trái tim đều muốn bốc cháy. Hôn môi giai nhân quyến rũ xong mặt mày Lý Quang Hoa cảm thán nói: “Tiểu Nguyệt, chúng ta nhanh chóng thành thân có được không, buổi tối trở về anh sẽ nói với ba mẹ, ngày mai chúng ta thành thân!"

Mới vừa rồi, Cổ Tiểu Nguyệt cho rằng thiếu chút nữa thì Lý Quang Hoa sẽ muốn cô ngay chỗ này. Vô cùng may mắn, vào lúc thời điểm mấu chốt, Lý Quang Hoa đã kịp thời khắc chế. Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể Lý Quang Hoa, cùng với, sự nóng rực khác thường của nơi đang vận sức chờ phát động.

Chính cô cũng không kìm hãm được nữa, nhìn ánh mắt mong đợi của Lý Quang Hoa, Cổ Tiểu Nguyệt thẹn thùng gật đầu một cái. Cô nghĩ gả cho Lý Quang Hoa nhanh một chút, thân mật giữa hai người, ồn ào đến cuối cùng, thật sự là quá mệt nhọc.

Tối nay tình cảm nhất định là tràn đầy cảm xúc ban đêm, Cổ Tiểu Nguyệt và Lý Quang Hoa ở trên tảng đá lớn không đi đến đâu, phát tán tình yêu nội tâm thâm trầm.

Phía bên này, Văn Mạn Lệ và Ngô Huy lại nghênh đón lửa nóng kích tình sống về đêm.

Văn Mạn Lệ và Ngô Huy gặp nhau nhanh chóng thẳng thắn, hai người nghiên cứu thân thể con người huyền bí lẫn nhau. Trải qua khai phá tối hôm qua, Văn Mạn Lệ đã hoàn toàn thích ứng được tiết tấu của Ngô Huy. Cô hết sức hưởng thụ cố gắng ôm ấp của Ngô Huy, theo Ngô Huy trên dưới, nghênh đón từng đợt rồi lại từng đợt tê dại, một lần lại một lần nữa lên thiên đường.

May Cổ Tiểu Nguyệt đang lãng mạn cùng Lý Quang Hoa, bằng không nhất định cô sẽ muốn đánh ngất xỉu chính mình, cái âm thanh này thật sự là xuyên thấu màng nhĩ, thẳng đến lòng người luôn. Một khi sự nhẫn nại của người nghe không mạnh, nhất định xương sẽ bủn rủn, không ngừng động tình.

Bên kia, Tôn Văn Quảng đang lấy lại quyền chủ động. Sau khi chính hắn thoải mái xong, liền lấy ra công cụ đặc biệt được chế luyện ra từ ban ngày, đùa bỡn Trần Tú Mai còn chưa đủ.

Cảm giác của Trần Tú Mai vừa tới, Tôn Văn Quảng đã không có động tĩnh nữa. Trong lòng cô ta đang khi dễ Tôn Văn Quảng vô dụng, liền bị việc bất thình lình xảy ra làm tràn ngập đến tê dại.

Sau khi chậm rãi qua một trận, Trần Tú Mai phát hiện Tôn Văn Quảng đang cười xấu xa cầm món đồ vật làm thoả mãn mình. Cảm giác khác thường khiến Trần Tú Mai rất nhạy cảm, mặc dù cô ta không thích Tôn Văn Quảng không thương tiếc mình, tuỳ ý đùa bỡn cô ta, nhưng khoái cảm của thân thể làm lý trí của cô ta mất phương hướng. Lúc Tôn Văn Quảng không ngừng dùng sức, rốt cuộc Trần Tú Mai cũng nghênh đón tới thiên đường.

Nhìn Trần Tú Mai điên cuồng đến vẻ mặt vặn vẹo, trong lòng Tôn Văn Quảng lấy được thoả mãn biến thái. Hắn nghĩ, cô ta Trần Tú Mai không phải vẫn muốn chuyện này sao, hôm nay tôi nhất định thoả mãn cô thật tốt.

Cười tà ma một tiếng, không để ý tới Trần Tú Mai vẫn còn đang trong rung động, Tôn Văn Quảng tăng lực, món đồ trong tay đưa vào đến cực hạn, chờ đón chính là Trần Tú Mai mất khống chế thét lên chói tai.

Tôn Văn Quảng cảm thấy Trần Tú Mai này chính là một kẻ đê tiện, hắn chơi đùa như vậy, cô ta vẫn còn vô cùng hưởng thụ. Nếu là Cổ Tiểu Nguyệt, hắn sẽ không nỡ, nếu hắn có thể cưới được cô gái hắn tâm tâm niệm niệm, nhất định sẽ dịu dàng với cô ấy, để cho cô ấy là người phụ nữ hạnh phúc.

Trần Tú Mai cảm giác mình sắp chết ở trong tay Tôn Văn Quảng, bất kể mình có khóc lóc cầu xin như thế nào, hắn vẫn không ngừng nghỉ đùa bỡn. Trần Tú Mai cảm thấy chính mình run rẩy là do co rút, trong đầu trống rỗng, huyệt thái dương nhảy lên rất nhanh, cả người trong trạng thái điên cuồng.

Không đề cập tới cử động biến thái của Tôn Văn Quảng, Ngô Huy và Văn Mạn Lệ hết sức hài hoà, sau khi hai người cùng lên thiên đường vài lần, mỹ mãn rơi vào mộng đẹp. Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ còn lại hai người ôm nhau chặt chẽ, gối cao đầu mà ngủ.

Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy nếu cứ tiếp tục thân thiết đi xuống nữa, sớm muộn gì Lý Quang Hoa cũng không kiềm chế được. Cô nâng mặt Lý Quang Hoa đang nghẹn đến đỏ bừng lên, kiều mỵ nói: “Anh Quang Hoa, không phải là chúng ta cần trở về sao, thời gian đã muộn rồi, em bị anh trêu đùa cũng hơi mệt!"

Lý Quang Hoa cũng biết tối nay mình càn rỡ, nhớ tới cảm xúc ấm áp vừa rồi, cảm thấy máu mũi cũng sắp chảy ra. Biết nếu tiếp tục phát triển thêm nữa, xác định là mình cũng mất khống chế. Lý Quang Hoa khép lại chỗ mình lột y phục của Cổ Tiểu Nguyệt lại, mặc dù không nỡ, nhưng vẫn quyết định đưa giai nhân trở về.

Cổ Tiểu Nguyệt tay mềm chân nhũn, hoàn toàn không có hơi sức. Lý Quang Hoa dịu dàng ôm ngang thân thể mềm mại của cô, nhìn khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Cổ Tiểu Nguyệt đỏ ửng, mệt nhọc quá độ kiều mị khiến cho Lý Quang Hoa căng lên từng trận. Chắc chắn chờ đến lúc mình và giai nhân chân chính hợp lại thành một thể, cô sẽ càng mệt mỏi hơn thôi.

Lại không dám nghĩ tiếp nữa, nếu tiếp tục suy nghĩ, Lý Quang Hoa cảm thấy mình thật sự sẽ không kiềm chế được mà hoá thân thành sói, đem Cổ Tiểu Nguyệt ăn vào bụng. Nhanh chóng rời khỏi rừng trúc ái muội, đang muốn thở ra một hơi khi đi tới cửa nhà Cổ Tiểu Nguyệt, không ngờ lại nghe được tiếng Trần Tú Mai kêu gần như đau đớn.

Thật sự  là làm cho người ta nghe rợn cả tóc gáy, Cổ Tiểu Nguyệt không muốn Lý Quang Hoa nghe thấy loại tiếng kêu này, sau khi dùng dằng xuống đất, vội đẩy Lý Quang Hoa không yên lòng đi.

Cổ Tiểu Nguyệt nhìn bóng lưng Lý Quang Hoa đi cẩn thận từng bước, trong lòng lại nổi lên chán ghét Trần Tú Mai và Tôn Văn Quảng hoang đường. Hơn nửa đêm rồi còn gào lên như vậy, thật may là phụ cận chỉ có bốn người bọn họ ở, bằng không người ta còn tưởng rằng bọn họ là những cô gái từ thành phố tới không biết xấu hổ!

Chẳng qua, Tôn Văn Quảng sao lại biến thái như vậy, cái này rõ ràng là bộ dáng Trần Tú Mai sắp không được nữa rồi, hắn làm sao còn không thả cô ta ra! Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ tới nếu lại tiếp tục như vậy, đoán chừng sẽ xảy ra chuyện thì phải cam chịu số phận thôi!

Đều là phụ nữ giống nhau, mặc dù Trần Tú Mai quả thực làm người ta thấy rất trơ trẽn, nhưng, vẫn không muốn cô ta gặp phải loại đối đãi này. Cổ Tiểu Nguyệt lại gần cửa sổ phòng Tôn Văn Quảng, cố ý gõ hai tiếng. Quả nhiên, động tĩnh bên trong nhỏ lại, rốt cuộc Trần Tú Mai không còn khóc lớn tiếng nữa, chỉ ngâm nga kêu không ngừng.

Cổ Tiểu Nguyệt cảm giác mình như vậy chưa tính là thánh mẫu, dù sao loại đàn ông cặn bã như Tôn Văn Quảng gặp được là phải giết. Dẫu sao Trần Tú Mai cũng là một người con gái yếu đuối, mình cũng không thể thấy chết không cứu.

Trong phòng Văn Mạn Lệ sát vách không có động tĩnh, nghĩ đến bọn họ đã sớm ngủ. Cổ Tiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lấy nước cho mình lau cơ thể, ở trong rừng trúc, chính mình cũng bị Lý Quang Hoa giày vò ra không ít mồ hôi.

Lý Quang Hoa về tới nhà tắm nước lạnh một hồi, chờ sau khi dập tắt lửa nóng trong cơ thể, anh mới đem ý niệm mình cùng Cổ Tiểu Nguyệt muốn lập gia đình nói cho mọi người nhà họ Lý.

Người khác cũng không nhắc lại, mẹ Lý vui vẻ cười không ngậm được miệng. Bà lôi kéo Lý Quang Hoa cười nói: “Con trai, con nói thật chứ? Cô Cổ thật sự nguyện ý gả vào nhà chúng ta sao?"

Người nhà họ Lý cũng không nghĩ tới cô gái thành phố cư nhiên lại nguyện ý gả vào nhà nông, đều vui mừng đến không thể tin được. Lý Quang Hoa cười ngây ngô nói: “Là thật mẹ ạ, Tiểu Nguyệt thật sự nguyện ý gả cho con…. Chúng con vừa lòng, muốn kết hôn thật nhanh, mẹ, nhà chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị thôi, con muốn sớm cưới Tiểu Nguyệt vào trong tay."

Xác nhận lại một lần nữa, mẹ Lý vui vẻ hớn hở nói: “Ôi, được, ngày mai mẹ sẽ xử lý việc này, nhất định mau chóng đem cô Cổ lấy về nhà, nhất định không thể để cô gái tốt như vậy trốn mất."

Mọi người nhà họ Lý liền bị động làm cho hăng hái lên, chỉ có Lý Hà Hoa là có vẻ mặt đăm chiêu như tính toán cái gì. Cổ Tiểu Nguyệt sung sướng nằm trên giường gạch, nhớ tới sự thân thiết trong rừng trúc, cô liền ngọt ngào một hồi.

Hai nam nữ trẻ tuổi nằm ngửa trên giường của mình, mang theo chờ đợi cuộc sống tương lai tốt đẹp, lăn qua lộn lại, thật lâu cũng không có cách nào ngủ được. Bọn họ bây giờ muốn ngọt ngào, nhưng không biết một cuộc sóng gió sắp diễn ra.

Mẹ Lý và ba Lý ngồi ở trên giường gạch, chỉ thấy mẹ Lý đang cẩn thận đếm gia sản nhà mình từng li từng tí. Con trai nhỏ lập tức sẽ thành thân, con dâu là cô gái trong thành phố, cái chuyện vui này thì phải làm náo nhiệt, không thể uất ức con gái người ta.

Mẹ Lý vừa tính toán vừa nói: “Ông xã, con trai mình thật lợi hại, cô gái trong thành phố cũng nguyện ý đi theo nó. Nhà chúng ta cưới được cô gái trong thành phố, về sau sẽ nở mày nở mặt nha!"

Ba lý cũng không lạc quan như mẹ Lý, ông cau mày nói: “Cô gái trong thành phồ thì xinh đẹp, nhưng dáng vẻ người ta mềm mại, vừa nhìn cũng biết sẽ không làm việc, con trai mình về sau sẽ phải cực khổ."

Mẹ Lý vừa nghe ba Lý nói như vậy liền suy nghĩ, bà sẵng giọng nói: “Đây cũng không phải là chuyện lớn gì, cô Cổ này lớn lên giống như tiên trên trời vậy, con chúng ta thích như vậy. Chỉ cần chúng ta vẫn còn một ngày, vậy chúng ta liền giúp đỡ, chỉ cần cô Cổ toàn tâm toàn ý theo con trai chúng ta, vậy thì tôi sẽ ngày ngày coi cô ấy như tổ tông mà cung phụng, tôi cũng vui lòng!

Ba Lý đối với người bạn già đều không có biện pháp, chỉ đành mong mỏi người con dâu tương lai này dễ chung sống, không cần cưới một người làm khuấy đảo linh tinh gia đình là tốt rồi.

Mẹ Lý tiếp tục hào hứng thương lượng muốn làm bao nhiêu mâm rượu, đặt bao nhiêu lễ hỏi. Bà hạ quyết tâm muốn đem hôn sự làm phong phong quang quang, vì để tăng thể diện cho con trai nhỏ.

Nhà cửa nhà mình đã xây rộng thêm trước hai năm cưới con dâu cả, phòng của con trai bé cũng lớn, thích hợp làm phòng cưới, đến lúc đó sửa soạn thật tốt, cam đoan cô gái ở sẽ thoải mái, cùng con trai nhỏ sống mỹ mãn qua ngày, không ngoài một năm, mình sẽ có cháu trai ẵm rồi.

Nói đến cháu trai, ba Lý và mẹ Lý đều thở dài một cái, con dâu cả là Lưu Diễm Phương gả vào cửa đã năm năm, nhưng bụng vẫn không có động tĩnh gì. Hai ông bà già bọn họ đều gấp gáp, chẳng qua bản thân con dâu cũng không quá tốt, nếu bọn họ dùng sắc mặt, thì lại càng chịu đựng. Hơn nữa, tính tình nhân phẩm con dâu cả đều không thể chê, mặc kệ là đối với trưởng bối bọn họ hay em trai em gái của chồng, đều chăm sóc chu đáo, bọn họ thật sự là không có lý do gì để bới móc.

Hiện giờ con trai nhỏ muốn cưới vợ rồi, đến lúc đó con dâu nhỏ sinh cháu trai. Cũng coi là thoả mãn nguyện vọng bồng cháu nhiều năm của bọn họ, cũng không làm mẹ Lý mất hứng.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại