Trùng Sinh 1973 (Sống Lại Năm 1973)
Chương 24
Cổ Tiểu Nguyệt cười nói: "Tiểu Nguyệt, ở đây chúng ta chính là người một nhà, mình so với chị em ruột còn thân hơn. Về sau chúng ta sẽ dựa vào nhau mà sống, chỉ cần chúng ta ở bên cạnh người yêu thương, bình yên sống một đời, tớ cảm thấy như vậy là hạnh phúc lớn nhất rồi!"
Cổ Tiểu Nguyệt không thể tin được lời nói khắc sâu từ miệng Văn Mạn Lệ, đây là cô gái nhỏ mà trước đây cô quen sao? Tình yêu thật sự là kỳ diệu, chỉ trong thời gian ngắn như vậy có thể khiến một người trưởng thành nhanh đến vậy.
Cổ Tiểu Nguyệt đại khái xem cô gái trước mặt đơn thuần giống như em gái mình, nghĩ rằng kiếp này thật sự quá may mắn, không chỉ có thể cùng Lý Quang Hoa bắt đầu một lần nữa, mà còn có thêm một người chị em tốt như vậy ở bên. Sau này mình chắc chắn sẽ có thêm dũng khí, mặc kệ gian nan như thế nào, có anh cùng cô, cô sẽ cố gắng, không hề sợ hãi.
Hai chỉ em cười vui, đi đến phòng khách nhà trưởng thôn, đợi được sắp xếp công việc.
Mà lúc này, Ngô Huy và Lý Quang Hoa cũng bắt đầu hợp nhau. Cổ Tiểu Nguyệt và Cổ Tiểu Nguyệt thấy hai người ở chung hài hòa cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, dù sao người trong lòng của hai chị em hợp nhau cũng là chuyện vô cùng tốt.
Lý Quang Hoa bây giờ đã trấn định hơn khi gặp Cổ Tiểu Nguyệt, nếu như không muốn nhắc đến mồ hôi đang chảy ra từ lòng bàn tay. Trưởng thôn nhìn bốn nam thanh nữ tú trước mắt mình cảm thấy rất vui.
Ông cười nói với bốn người: "Hôm nay nhiệm vụ của các cô cậu chính là làm cỏ ở chỗ thôn đầu đông. Ba người các cô cậu hãy đi theo học tập Tiểu Hoa, trước khi trời tối ông sẽ đến kiểm tra thành quả của mọi người!"
Mấy người trẻ tuổi nhận lệnh đi, vợ trưởng thôn cười hề hề nói: "Ông già, nhìn bốn đứa trẻ thật tốt, rất xứng đôi. Tôi dám khẳng định, sau này Tiểu Hoa nhất định sẽ lấy được cô Cổ. Thôn chúng ta sẽ nhanh có đám cưới thôi, ha ha!"
Văn Mạn Lệ kéo Ngô Huy đi phía sau, duy trì một khoảng với Cổ Tiểu Nguyệt và Lý Quang Hoa. Cổ Tiểu Nguyệt hiểu rằng bạn tốt đang cho mình và Lý Quang Hoa một cơ hội, trong lòng buồn cười không thôi.
Lý Quang Hoa đi sát bên giai nhân, anh khẩn trương đến mức tay chân luống cuống rồi. Anh không dám nhìn mặt Cổ Tiểu Nguyệt, vì sợ rằng bản thân không nhịn được sẽ thất lễ. Nhưng người trong lòng ở ngay bên cạnh, anh thật sự không khống chế được nhìn về phía Cổ Tiểu Nguyệt. Mỗi lần tiếp xúc với ánh mắt cô, Lý Quang Hoa lại nhanh chóng dời đi.
Vài lần như vậy, Cổ Tiểu Nguyệt không nhịn được cười ra tiếng, đứa ngốc này thật đúng là đáng yêu. Lý Quang Hoa biết giai nhân nhìn thấy hành động nhỏ của anh, còn cười vui thành tiếng. Tuy rằng âm thanh này rất dễ nghe nhưng vẫn làm cho anh cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Anh thật sự rất vô dụng, bản thân chỉ biết sợ hãi rụt rè, chỉ biết lưu lại ấn tượng xấu cho người ta, không bằng cứ thoải mái biểu lộ tâm ý của bản thân, như vậy về sau cũng không cần giấu diếm.
Lý Quang Hoa có chút kìm nén sự khẩn trương, nhìn lại đôi mắt đang cười của Cổ Tiểu Nguyệt, chân thành nói: "Cô Cổ, tôi thấy cô nên có chút khẩn trương, mong cô bỏ qua cho!"
Cổ Tiểu Nguyệt mỉm cười nói: "Anh Lý, anh đừng gọi em là cô Cổ, về sau trực tiếp gọi Tiểu Nguyệt là được rồi!"
Lời này nghe vào trong tai Lý Quang Hoa chính là một loại tín hiệu thành công, bản thân nếu có thể gọi giai nhân là Tiểu Nguyệt như vậy không phải đã nói lên việc cô ấy cũng có cảm tình với mình hay sao?
Ý thức được tin tức này, Lý Quang Hoa kích động không thôi. Anh nhìn cô gái dịu dàng trước mặt, dùng nhu tình của bản thân nói: "Được Tiểu Nguyệt, em thật sự là một cô gái tốt. Em cũng đừng gọi anh Lý nữa, hãy gọi thẳng tên anh là được rồi!"
Cổ Tiểu Nguyệt hưởng thụ nhu tình của Lý Quang Hoa, đột nhiên hoạt bát cười nói: "Tốt lắm, vậy em trực tiếp gọi là anh Quang Hoa, dù sao anh cũng lớn hơn em, em cũng chỉ có một người chị gái, về sau anh sẽ là anh trai của em!"
Lý Quang Hoa bị sự tươi cười của Cổ Tiểu Nguyệt làm cho hoa mắt, lại nghe cô nói sau này sẽ để mình làm anh trai, tâm tình lúc này phải gọi là cái được cái mất, nên nhìn cô gái nhỏ đang cười nói: "Ừ, làm anh trai nhưng mà anh..." Tự nói nửa ngày, làm cho mặt bản thân đỏ rực lên cũng không thể nói được câu kế tiếp.
Cổ Tiểu Nguyệt rất thích bộ dạng ngốc ngếch này của Lý Quang Hoa, cô ra vẻ thương tâm nói: "Ôi, có lẽ anh Quang Hoa không thích em, nên không đồng ý làm anh trai em sao?"
Tính cách Lý Quang Hoa đơn giản tất nhiên là không nhìn ra Cổ Tiểu Nguyệt đang cố ý trêu đùa anh, anh còn tưởng là giai nhân hiểu nhầm anh không đồng ý làm anh trai mà buồn bã, nên luống cuống đến mức tay chân cũng không biết nên để đi đâu. Khẩn trương nói với Cổ Tiểu Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, ý anh không phải như vậy, thôi được, vậy anh sẽ tạm thời làm anh trai em vậy!"
Cổ Tiểu Nguyệt nghe được hai chữ tạm thời này, không khỏi cười ha hả, hóa ra người thành thật cũng có chút thông minh. Nhìn khuôn mặt tươi cười của Cổ Tiểu Nguyệt, Lý Quang Hoa cũng cảm thấy vui vẻ, anh tuy không rõ vì sao cô gái nhỏ lúc thì buồn bã, lúc thì vui vẻ nhưng mà chỉ cần Cổ Tiểu Nguyệt vui thì muốn anh làm gì cũng được hết!
Văn Mạn Lệ nhìn hai người phía trước, Cổ Tiểu Nguyệt đang vô cùng vui vẻ. Cô nhìn có chút ghen tỵ, vì sao bản thân mình cùng Ngô Huy khi ở bên nhau, cái gì cô cũng phải chủ động. Tên ngốc này, Văn Mạn Lệ liếc Ngô Huy một cái.
Ngô Huy đáng thương còn không biết mình đã làm sai cái gì, anh phát hiện bạn gái nhỏ đột nhiên mất hứng, nên vội vàng hỏi: "Mạn Lệ, em sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái không, hay anh làm gì không tốt chọc em giận, em nói với anh đi, anh nhất định sẽ sửa, anh muốn em nói ra cho thoải mái!"
Ngô huy vội vàng giống như ruồi, làm Văn Mạn Lệ cảm thấy rất thoải mái, cô cười duyên một cái, tựa vào bờ vai gầy của Ngô Huy, hơi làm nũng nói: "Anh nhìn xem Tiểu Nguyệt cùng Lý Quang Hoa kìa, họ ở chung tốt như vậy nên em có chút hâm mộ thôi. Anh ngốc này, chuyện gì em cũng phải chủ động, đương nhiên là cảm thấy không vui rồi.
Ngô Huy nhìn cô gái nhỏ đáng yêu trên vai, yêu chiều cười nói: "Được, là anh sai rồi, anh về sau nhất định sẽ chủ động có được không?" Nói xong hôn một cái trên chiếc trán xinh xắn, làm Văn Mạn Lệ vui vẻ cười to.
Hai đôi trẻ tình ý ngọt ngào triền miên đi tới khối đất hoang thôn đầu đông, bốn người liếc mắt nhìn nhau đều hạnh phúc nở nụ cười.
Cổ Tiểu Nguyệt nhìn mảnh đất hoang phía trước có phần quen thuộc, nhớ tới kiếp trước sau ngày đầu tiên đến thôn Miêu Thạch, cũng được sắp xếp tới đây làm cỏ. Chẳng qua lúc đó chỉ có mình cô là người mới tới, dạy mình làm việc cũng không phải Lý Quang Hoa thật thà này mà là tên bại hoại Tôn Văn Nghiễm.
Nhắc tào tháo là tào tháo đến. Sáng sớm nay Tôn Văn Nghiễm đã sửa soạn bản thân, nghĩ rằng hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của Cổ Tiểu Nguyệt, nên trưởng thôn nhất định sẽ sai một người hướng dẫn. Bản thân định mượn cơ hội này sẽ thể hiện trước mặt Cổ Tiểu Nguyệt, hy vọng có thể xóa đi ảnh hưởng ghê gớm mà tiện nhân Trần Tú Mai đem tới.
Tôn Văn Nghiễm ra cửa liền nhìn thấy cửa phòng Cổ Tiểu Nguyệt đã khóa, hắn còn tưởng rằng giai nhân còn chưa dậy. Nhìn trời đã sáng, không muốn Cổ Tiểu Nguyệt lưu lại ấn tượng xấu với người dân trong làng nên Tôn Văn Nghiễm quyết định gọi Cổ Tiểu Nguyệt dậy.
Hắn đứng ở cửa phòng Cổ Tiểu Nguyệt, cẩn thận sửa sang lại quần áo, sau đó gõ cửa, hy vọng rằng khi giai nhân ra mở cửa hình ảnh đầu tiên nhìn thấy sẽ là hình tượng tốt của hắn.
Đáng tiếc hành động này của hắn cũng chỉ là uổng phí, người đã sớm rời đi, căn bản là không có ở trong phòng. Tôn Văn Nghiễm gõ cửa vài tiếng cũng không thấy âm thanh trả lời, mới biết giai nhân có lẽ đã đến nhà trưởng thôn, không kịp trách mình rời nhà quá muộn, liền vội vàng chạy về phía nhà trưởng thôn.
Lúc này thôn trưởng đang ở nhà dọn dẹp một chút trước khi ra ngoài làm việc, thì Tôn Văn Nghiễm hổn hển chạy tới. Thôn trưởng kỳ lạ nhìn Tôn Văn Nghiễm đầu đầu mồ hôi nói: "Tiểu Tôn, cháu chạy vội vã như vậy có phải là có chuyện gì không?"
Tôn Văn Nghiễm thở vài cái lấy hơi vội vàng nói: "Trưởng thôn, bọn Cổ Tiểu Nguyệt đã tới nhà bác chưa, hôm nay cháu còn định mang theo bọn họ đến đầu đông làm cỏ hoang!"
Thôn trưởng đối với người thanh niên này vẫn rất vừa lòng nên cười hề hề nói: "À, bọn họ đã đến đây từ sớm, bác đã để Tiểu Hoa mang theo bọn họ đến đầu đông làm cỏ, cháu cũng không cần đi đâu, cứ làm việc của mình thôi!"
Câu nói còn chưa xong, cậu đã chạy đi như chớp, để lại trưởng thôn đang không hiểu chuyện gì hết. Vợ ông từ trong nhà đi ra, thấy bộ dạng mơ hồ của ông nên hỏi: "Ông già ông sao vậy, vừa rồi ai mới đến nhà mình thế, sao lại đi nhanh như vậy?"
Thôn trưởng đem mọi chuyện kể ra một lần, vợ ông dù sao cũng là phụ nữ, cảm giác sẽ sâu sắc. Bà buồn cười nhìn chồng nói: "Ai, có gì mà không rõ, đại khái là Tiểu Tôn cũng thích cô Cổ, nếu đã biết chỗ của giai nhân rồi thì còn để ý làm gì đến lão nhà nhà ông nữa!"
Trưởng thôn bị vợ nói một phen nghẹn họng, sáng sớm cũng không muốn tranh cãi nên ôm bụng tức ra khỏi cửa.
Tôn Văn Nghiễm chạy thẳng đến đầu đông, quả nhiên thấy giai nhân người ngày nhớ đêm mong đang đứng chỗ cỏ hoang. Trong lòng Tôn Văn Nghiễm vui vẻ, sửa sang lại quần áo,. kiểu tóc định tiến lên chào hỏi, nhưng mà mới lại gần đã thấy giai nhân đang nói chuyện với một người, vì sao hai người lại trò chuyện thân thiết như thế?
Cổ Tiểu Nguyệt cười tươi làm cho cảnh vật cũng đẹp hơn, nhưng tên con trai bên cạnh ngây ngô cười trông vô cùng đáng ghét. Lấy nhiều năm kinh nghiệm của mình hắn cảm nhận được mình đã xuất hiện đối thủ hơn nữa là đối thủ vô cùng mạnh mẽ.
Cổ Tiểu Nguyệt không thể tin được lời nói khắc sâu từ miệng Văn Mạn Lệ, đây là cô gái nhỏ mà trước đây cô quen sao? Tình yêu thật sự là kỳ diệu, chỉ trong thời gian ngắn như vậy có thể khiến một người trưởng thành nhanh đến vậy.
Cổ Tiểu Nguyệt đại khái xem cô gái trước mặt đơn thuần giống như em gái mình, nghĩ rằng kiếp này thật sự quá may mắn, không chỉ có thể cùng Lý Quang Hoa bắt đầu một lần nữa, mà còn có thêm một người chị em tốt như vậy ở bên. Sau này mình chắc chắn sẽ có thêm dũng khí, mặc kệ gian nan như thế nào, có anh cùng cô, cô sẽ cố gắng, không hề sợ hãi.
Hai chỉ em cười vui, đi đến phòng khách nhà trưởng thôn, đợi được sắp xếp công việc.
Mà lúc này, Ngô Huy và Lý Quang Hoa cũng bắt đầu hợp nhau. Cổ Tiểu Nguyệt và Cổ Tiểu Nguyệt thấy hai người ở chung hài hòa cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, dù sao người trong lòng của hai chị em hợp nhau cũng là chuyện vô cùng tốt.
Lý Quang Hoa bây giờ đã trấn định hơn khi gặp Cổ Tiểu Nguyệt, nếu như không muốn nhắc đến mồ hôi đang chảy ra từ lòng bàn tay. Trưởng thôn nhìn bốn nam thanh nữ tú trước mắt mình cảm thấy rất vui.
Ông cười nói với bốn người: "Hôm nay nhiệm vụ của các cô cậu chính là làm cỏ ở chỗ thôn đầu đông. Ba người các cô cậu hãy đi theo học tập Tiểu Hoa, trước khi trời tối ông sẽ đến kiểm tra thành quả của mọi người!"
Mấy người trẻ tuổi nhận lệnh đi, vợ trưởng thôn cười hề hề nói: "Ông già, nhìn bốn đứa trẻ thật tốt, rất xứng đôi. Tôi dám khẳng định, sau này Tiểu Hoa nhất định sẽ lấy được cô Cổ. Thôn chúng ta sẽ nhanh có đám cưới thôi, ha ha!"
Văn Mạn Lệ kéo Ngô Huy đi phía sau, duy trì một khoảng với Cổ Tiểu Nguyệt và Lý Quang Hoa. Cổ Tiểu Nguyệt hiểu rằng bạn tốt đang cho mình và Lý Quang Hoa một cơ hội, trong lòng buồn cười không thôi.
Lý Quang Hoa đi sát bên giai nhân, anh khẩn trương đến mức tay chân luống cuống rồi. Anh không dám nhìn mặt Cổ Tiểu Nguyệt, vì sợ rằng bản thân không nhịn được sẽ thất lễ. Nhưng người trong lòng ở ngay bên cạnh, anh thật sự không khống chế được nhìn về phía Cổ Tiểu Nguyệt. Mỗi lần tiếp xúc với ánh mắt cô, Lý Quang Hoa lại nhanh chóng dời đi.
Vài lần như vậy, Cổ Tiểu Nguyệt không nhịn được cười ra tiếng, đứa ngốc này thật đúng là đáng yêu. Lý Quang Hoa biết giai nhân nhìn thấy hành động nhỏ của anh, còn cười vui thành tiếng. Tuy rằng âm thanh này rất dễ nghe nhưng vẫn làm cho anh cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Anh thật sự rất vô dụng, bản thân chỉ biết sợ hãi rụt rè, chỉ biết lưu lại ấn tượng xấu cho người ta, không bằng cứ thoải mái biểu lộ tâm ý của bản thân, như vậy về sau cũng không cần giấu diếm.
Lý Quang Hoa có chút kìm nén sự khẩn trương, nhìn lại đôi mắt đang cười của Cổ Tiểu Nguyệt, chân thành nói: "Cô Cổ, tôi thấy cô nên có chút khẩn trương, mong cô bỏ qua cho!"
Cổ Tiểu Nguyệt mỉm cười nói: "Anh Lý, anh đừng gọi em là cô Cổ, về sau trực tiếp gọi Tiểu Nguyệt là được rồi!"
Lời này nghe vào trong tai Lý Quang Hoa chính là một loại tín hiệu thành công, bản thân nếu có thể gọi giai nhân là Tiểu Nguyệt như vậy không phải đã nói lên việc cô ấy cũng có cảm tình với mình hay sao?
Ý thức được tin tức này, Lý Quang Hoa kích động không thôi. Anh nhìn cô gái dịu dàng trước mặt, dùng nhu tình của bản thân nói: "Được Tiểu Nguyệt, em thật sự là một cô gái tốt. Em cũng đừng gọi anh Lý nữa, hãy gọi thẳng tên anh là được rồi!"
Cổ Tiểu Nguyệt hưởng thụ nhu tình của Lý Quang Hoa, đột nhiên hoạt bát cười nói: "Tốt lắm, vậy em trực tiếp gọi là anh Quang Hoa, dù sao anh cũng lớn hơn em, em cũng chỉ có một người chị gái, về sau anh sẽ là anh trai của em!"
Lý Quang Hoa bị sự tươi cười của Cổ Tiểu Nguyệt làm cho hoa mắt, lại nghe cô nói sau này sẽ để mình làm anh trai, tâm tình lúc này phải gọi là cái được cái mất, nên nhìn cô gái nhỏ đang cười nói: "Ừ, làm anh trai nhưng mà anh..." Tự nói nửa ngày, làm cho mặt bản thân đỏ rực lên cũng không thể nói được câu kế tiếp.
Cổ Tiểu Nguyệt rất thích bộ dạng ngốc ngếch này của Lý Quang Hoa, cô ra vẻ thương tâm nói: "Ôi, có lẽ anh Quang Hoa không thích em, nên không đồng ý làm anh trai em sao?"
Tính cách Lý Quang Hoa đơn giản tất nhiên là không nhìn ra Cổ Tiểu Nguyệt đang cố ý trêu đùa anh, anh còn tưởng là giai nhân hiểu nhầm anh không đồng ý làm anh trai mà buồn bã, nên luống cuống đến mức tay chân cũng không biết nên để đi đâu. Khẩn trương nói với Cổ Tiểu Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, ý anh không phải như vậy, thôi được, vậy anh sẽ tạm thời làm anh trai em vậy!"
Cổ Tiểu Nguyệt nghe được hai chữ tạm thời này, không khỏi cười ha hả, hóa ra người thành thật cũng có chút thông minh. Nhìn khuôn mặt tươi cười của Cổ Tiểu Nguyệt, Lý Quang Hoa cũng cảm thấy vui vẻ, anh tuy không rõ vì sao cô gái nhỏ lúc thì buồn bã, lúc thì vui vẻ nhưng mà chỉ cần Cổ Tiểu Nguyệt vui thì muốn anh làm gì cũng được hết!
Văn Mạn Lệ nhìn hai người phía trước, Cổ Tiểu Nguyệt đang vô cùng vui vẻ. Cô nhìn có chút ghen tỵ, vì sao bản thân mình cùng Ngô Huy khi ở bên nhau, cái gì cô cũng phải chủ động. Tên ngốc này, Văn Mạn Lệ liếc Ngô Huy một cái.
Ngô Huy đáng thương còn không biết mình đã làm sai cái gì, anh phát hiện bạn gái nhỏ đột nhiên mất hứng, nên vội vàng hỏi: "Mạn Lệ, em sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái không, hay anh làm gì không tốt chọc em giận, em nói với anh đi, anh nhất định sẽ sửa, anh muốn em nói ra cho thoải mái!"
Ngô huy vội vàng giống như ruồi, làm Văn Mạn Lệ cảm thấy rất thoải mái, cô cười duyên một cái, tựa vào bờ vai gầy của Ngô Huy, hơi làm nũng nói: "Anh nhìn xem Tiểu Nguyệt cùng Lý Quang Hoa kìa, họ ở chung tốt như vậy nên em có chút hâm mộ thôi. Anh ngốc này, chuyện gì em cũng phải chủ động, đương nhiên là cảm thấy không vui rồi.
Ngô Huy nhìn cô gái nhỏ đáng yêu trên vai, yêu chiều cười nói: "Được, là anh sai rồi, anh về sau nhất định sẽ chủ động có được không?" Nói xong hôn một cái trên chiếc trán xinh xắn, làm Văn Mạn Lệ vui vẻ cười to.
Hai đôi trẻ tình ý ngọt ngào triền miên đi tới khối đất hoang thôn đầu đông, bốn người liếc mắt nhìn nhau đều hạnh phúc nở nụ cười.
Cổ Tiểu Nguyệt nhìn mảnh đất hoang phía trước có phần quen thuộc, nhớ tới kiếp trước sau ngày đầu tiên đến thôn Miêu Thạch, cũng được sắp xếp tới đây làm cỏ. Chẳng qua lúc đó chỉ có mình cô là người mới tới, dạy mình làm việc cũng không phải Lý Quang Hoa thật thà này mà là tên bại hoại Tôn Văn Nghiễm.
Nhắc tào tháo là tào tháo đến. Sáng sớm nay Tôn Văn Nghiễm đã sửa soạn bản thân, nghĩ rằng hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của Cổ Tiểu Nguyệt, nên trưởng thôn nhất định sẽ sai một người hướng dẫn. Bản thân định mượn cơ hội này sẽ thể hiện trước mặt Cổ Tiểu Nguyệt, hy vọng có thể xóa đi ảnh hưởng ghê gớm mà tiện nhân Trần Tú Mai đem tới.
Tôn Văn Nghiễm ra cửa liền nhìn thấy cửa phòng Cổ Tiểu Nguyệt đã khóa, hắn còn tưởng rằng giai nhân còn chưa dậy. Nhìn trời đã sáng, không muốn Cổ Tiểu Nguyệt lưu lại ấn tượng xấu với người dân trong làng nên Tôn Văn Nghiễm quyết định gọi Cổ Tiểu Nguyệt dậy.
Hắn đứng ở cửa phòng Cổ Tiểu Nguyệt, cẩn thận sửa sang lại quần áo, sau đó gõ cửa, hy vọng rằng khi giai nhân ra mở cửa hình ảnh đầu tiên nhìn thấy sẽ là hình tượng tốt của hắn.
Đáng tiếc hành động này của hắn cũng chỉ là uổng phí, người đã sớm rời đi, căn bản là không có ở trong phòng. Tôn Văn Nghiễm gõ cửa vài tiếng cũng không thấy âm thanh trả lời, mới biết giai nhân có lẽ đã đến nhà trưởng thôn, không kịp trách mình rời nhà quá muộn, liền vội vàng chạy về phía nhà trưởng thôn.
Lúc này thôn trưởng đang ở nhà dọn dẹp một chút trước khi ra ngoài làm việc, thì Tôn Văn Nghiễm hổn hển chạy tới. Thôn trưởng kỳ lạ nhìn Tôn Văn Nghiễm đầu đầu mồ hôi nói: "Tiểu Tôn, cháu chạy vội vã như vậy có phải là có chuyện gì không?"
Tôn Văn Nghiễm thở vài cái lấy hơi vội vàng nói: "Trưởng thôn, bọn Cổ Tiểu Nguyệt đã tới nhà bác chưa, hôm nay cháu còn định mang theo bọn họ đến đầu đông làm cỏ hoang!"
Thôn trưởng đối với người thanh niên này vẫn rất vừa lòng nên cười hề hề nói: "À, bọn họ đã đến đây từ sớm, bác đã để Tiểu Hoa mang theo bọn họ đến đầu đông làm cỏ, cháu cũng không cần đi đâu, cứ làm việc của mình thôi!"
Câu nói còn chưa xong, cậu đã chạy đi như chớp, để lại trưởng thôn đang không hiểu chuyện gì hết. Vợ ông từ trong nhà đi ra, thấy bộ dạng mơ hồ của ông nên hỏi: "Ông già ông sao vậy, vừa rồi ai mới đến nhà mình thế, sao lại đi nhanh như vậy?"
Thôn trưởng đem mọi chuyện kể ra một lần, vợ ông dù sao cũng là phụ nữ, cảm giác sẽ sâu sắc. Bà buồn cười nhìn chồng nói: "Ai, có gì mà không rõ, đại khái là Tiểu Tôn cũng thích cô Cổ, nếu đã biết chỗ của giai nhân rồi thì còn để ý làm gì đến lão nhà nhà ông nữa!"
Trưởng thôn bị vợ nói một phen nghẹn họng, sáng sớm cũng không muốn tranh cãi nên ôm bụng tức ra khỏi cửa.
Tôn Văn Nghiễm chạy thẳng đến đầu đông, quả nhiên thấy giai nhân người ngày nhớ đêm mong đang đứng chỗ cỏ hoang. Trong lòng Tôn Văn Nghiễm vui vẻ, sửa sang lại quần áo,. kiểu tóc định tiến lên chào hỏi, nhưng mà mới lại gần đã thấy giai nhân đang nói chuyện với một người, vì sao hai người lại trò chuyện thân thiết như thế?
Cổ Tiểu Nguyệt cười tươi làm cho cảnh vật cũng đẹp hơn, nhưng tên con trai bên cạnh ngây ngô cười trông vô cùng đáng ghét. Lấy nhiều năm kinh nghiệm của mình hắn cảm nhận được mình đã xuất hiện đối thủ hơn nữa là đối thủ vô cùng mạnh mẽ.
Tác giả :
Nguyệt Tân Đơn